Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Trung

Tiểu thuyết gốc · 1998 chữ

Thanh niên nam tử nghe vậy thì giống như bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn Lạc Long toát lên một chút kính ý, người này chỉ là một ngoại nhân nhưng khi ra tay cứu người còn suy nghĩ được sâu xa đến như vậy, quả thật khó lường. Hắn cười lên ha hả, trên mặt có chút áy náy đưa tay phải về phía Lạc Long mà nói:

-Ha ha, vừa rồi ta đã hiểu lầm vị huynh đệ này nên hành vi có chút đường đột, còn xin huynh đệ lượng thứ.

Lạc Long cũng mỉm cười đáp lễ, đưa tay ra bắt lấy tay hắn mà nói:

-Vị nhân huynh này khách khí rồi, tại hạ có thể hiểu được tâm tình của nhân huynh lo lắng cho đệ đệ đấy.

Hai người chỉ bắt tay nhau một cái nhưng thanh niên nam tử kia lại có vẻ dùng hết sức, gân xanh trên bàn tay cũng nổi hết cả lên, so sánh với vẻ bình thản của Lạc Long thì có chút không bằng rồi.

-Đại ca, huynh làm gì vậy? Không phải đệ vừa mới nói bọn họ là ân nhân cứu mạng của đệ hay sao? Huynh làm vậy là có ý gì?

Thanh niên nam tử thu tay về, lại cười sảng khoái mà đáp:

-Ha ha, đại ca là thấy vị huynh đệ này thực lực kinh người nên mới muốn thử sức mình một chút, cũng không có ý gì.

Qua hành động vừa rồi hắn liền có thể khẳng định Lạc Long này là một tên quái thai, chỉ là luyện thể cảnh đỉnh phong mà lực lượng còn lớn hơn hắn, phải biết vừa rồi hắn đã vận dụng toàn bộ chân khí đối kháng với đối phương rồi đấy. Lạc Long nghe vậy thì lại cười nhạt mà đáp:

-Không sao, tại hạ cũng thích được cùng cường giả so chiêu đấy.

Thanh niên nam tử lại ôm quyền nói:

-Con người của ta vốn có chút hiếu chiến, thấy cường giả thì chân tay sẽ ngứa ngáy, còn xin huynh đệ đừng để bụng. Cám ơn huynh đệ đã cứu lão Ngũ một mạng, người trong nhà ta nhất định sẽ cố gắng báo đáp. Ta là Nhân Trung Đệ Nhất, không biết huynh đệ xưng hô như thế nào?

Vẻ mỉm cười trên khuôn mặt Lạc Long chợt cứng đờ, hắn há miệng định nói gì đó nhưng sau khi nghe đối phương giới thiệu thì nhất thời á khẩu. Hắn đã từng thấy người kiêu ngạo nhưng kiêu ngạo như thế này thì xưa nay mới là lần đầu tiên gặp được, dĩ nhiên vừa mới gặp mặt đã tự xưng nhân trung đệ nhất. Tuy rằng thiên phú và thực lực của ngươi rất tốt nhưng cũng chỉ là một tên luyện khí cảnh hậu kỳ, tính là cái loại đệ nhất gì chứ? Cho dù ngươi thực sự là nhân trung đệ nhất đi chăng nữa, nếu như khiêm tốn một điểm thì sẽ chết hay sao?

Vừa thấy vẻ mặt đặc sắc của Lạc Long, thanh niên nam tử liền biết hắn đang nghĩ cái gì, liền lộ ra một nụ cười khổ mà nói:

-Huynh đệ đừng hiểu lầm, ta tuy háo thắng nhưng tuyệt đối không phải là hạng người cuồng vọng, ta mang họ kép Nhân Trung, tên gọi hai chữ Đệ Nhất, họ lấy theo phụ thân, tên do trưởng bối trong nhà đặt, cũng là thân bất do kỷ.

Mẹ nó, trên đời này còn có kiểu đặt tên như vậy sao? Lạc Long vẫn giữ vẻ mặt cứng đờ, có điều mí mắt thì kịch liệt run rẩy, hắn cố gắng liếc nhìn sang tiểu Ngũ ở bên cạnh gật đầu mà nói:

-Ta đã hiểu, có điều nói như vậy thì danh tự của lệnh đệ không lẽ là …

-Đúng là Nhân Trung Đệ Ngũ đấy.

-Đại ca, đừng!

Nhân Trung Đệ Nhất gật gật đầu nói ra, cũng cùng lúc đó tiểu Ngũ lên tiếng ngăn cản nhưng đã muộn. Lạc Long dùng toàn bộ bản lĩnh của linh thần, khó khăn lắm mới có thể nhịn được xuống không phát ra tiếng cười, Lạc Vân đang ngồi trên lưng ngựa ở phía sau cũng không kém là bao, tuy rằng nàng kịp đưa hai tay lên tự bịt miệng mình nhưng thân thể vẫn run rẩy không ngừng, trong đầu không ngừng mặc niệm không được lấy danh tự của người khác ra làm trò đùa. Cũng khó trách mà tiểu Ngũ trước đó nhất quyết không chịu nói đầy đủ tên họ của mình. Lão đại gọi là Nhân Trung Đệ Nhất, lão ngũ gọi là Nhân Trung Đệ Ngũ, như vậy có dùng đầu gối mà nghĩ thì cũng biết giữa bọn hắn còn có Nhân Trung Đệ Nhị, Nhân Trung Đệ Tam cùng Nhân Trung Đệ Tứ. Tiểu Ngũ vẻ mặt ảo não, đưa hai tay lên xoa xoa huyệt thái dương mà nói:

-Ài, cũng tại lão cha của ta, xuất môn lăn lộn bao nhiêu năm lại quen được một đám hồ bằng cẩu hữu, càng quá đáng hơn là lại đi nghe lời bọn hắn đặt tên cho năm huynh đệ chúng ta như vậy.

Lạc Long cho dù kinh lịch nhân sinh vô số nhưng cũng không dám nói hắn hiểu cảm giác của mấy huynh đệ bọn họ, thật không nghĩ trên đời này còn có loại bi ai giống như vậy. Đột nhiên xa xa lại có thêm hai bóng người nữa chạy đến. Hai người này một nam một nữ, nữ tử thì Lạc Long không nhận ra nhưng nam tử thì hắn lại quá đỗi quen thuộc, chính là Nhân Long đây mà.

-Đại ca, Ngũ đệ, hai người các ngươi không sao chứ?

Nhân Long lo lắng đến nỗi không để ý thấy Lạc Long và Lạc Vân ở ngay phía đối diện. Nhân Trung Đệ Nhất gật gật đầu đáp:

-Ta thì không sao, có điều lão Ngũ bị người đến ám sát, cũng may có hai người này ra tay tương trợ, mấy tên sát thủ cũng chết hơn phân nửa.

Lúc này Nhân Long mới để ý hai người phía đối diện, vẻ mặt mừng rỡ nói:

-Lạc huynh, Lạc cô nương, sao lại là hai người?

Hai huynh muội bọn họ đều mỉm cười gật đầu với hắn, Lạc Long nhìn Nhân Trung Đệ Ngũ mỉm cười nói:

-Tiểu Ngũ, ta đã nói rồi mà, hai người chúng ta đúng là có quen biết thật đấy nha.

Nhân Trung Đệ Ngũ kinh ngạc mà hỏi:

-Lạc đại ca, ngươi làm sao mà biết vậy?

Đám người bọn họ nói chuyện một hồi, cuối cùng cũng hiểu rõ được tiền căn hậu quả, cũng coi như đã giới thiệu làm quen với nhau cả rồi. Nữ tử đi cùng Nhân Long là muội muội của hắn, tên gọi là Phượng nhi, bọn họ với hai người Nhân Trung Đệ Nhất là biểu huynh muội. Đang nói chuyện vui vẻ thì Lạc Long giống như nhận ra cái gì đó, vẻ mặt chấn động nhìn Nhân Long nói:

-Chờ một chút, Nhân huynh, ngươi với hai người này là biểu huynh đệ, như vậy danh tự của ngươi và lệnh muội đáng lẽ phải là …

Nhân Long nghe vậy thì sững người, cũng lộ ra vẻ cười khổ đáp:

-Ta gọi là Nhân Trung Long, còn muội muội là Nhân Trung Phượng.

Hai huynh muội Lạc Long lại một lần nữa á khẩu, có điều lần này không phải cố gắng nhịn cười nữa mà là có chút hâm mộ hai người này. Ca ca là Nhân Trung Long, muội muội là Nhân Trung Phượng, ghép lại với nhau không phải là Nhân Trung Long Phượng hay sao? Mặc dù nói danh tự này ra sẽ có chút không được tự nhiên nhưng dù sao cũng là hai cái tên rất hay, so sánh một chút với năm huynh đệ kia thì có chút giống như hạc giữa bầy gà rồi. Hai người Nhân Trung Đệ Nhất sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của Lạc Long chứ? Bọn hắn lại một lần nữa âm thầm thở dài, có trách thì chỉ trách mình đầu thai nhầm nhà mà thôi. Mấy người Nhân Trung Long dẫn hai huynh muội Lạc Long đi vào Hắc Thạch thành, trên đường đi Nhân Trung Đệ Nhất ghé vào tai của Nhân Trung Long nhỏ giọng mà nói:

-Ta nói này Lão Long, bằng hữu của đệ đúng là đáng sợ nha, mới là luyện thể đỉnh phong nhưng so đấu lực lượng thì ta cũng đấu không lại hắn.

Nhân Trung Long cười cười đáp:

-Đại ca, vậy là huynh không biết rồi, đâu chỉ là lực lượng, cho dù so đấu thực lực tổng hợp thì huynh cũng xa xa không bằng hắn đấy.

-Hừ, lão Long, đệ coi thường lão Nhất ta như vậy sao? Hắn cho dù lực lượng có lớn hơn nữa thì cũng chỉ là luyện thể cảnh mà thôi, có thể có được bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu chứ?

Nhân Trung Đệ Nhất lộ rõ vẻ mặt không phục, trong lòng thầm nghĩ sau này có cơ hội nhất định phải so chiêu với Lạc Long đó một lần mới được. Thế nhưng Nhân Trung Long sao có thể không nhìn ra tâm tư của hắn chứ, chỉ lắc đầu đáp:

-Ta tận mắt nhìn thấy hắn một kiếm đánh trọng thương một cường giả luyện khí đại viên mãn hàng thật giá thật, đại ca huynh làm được như vậy sao?

Nhân Trung Đệ Nhất á khẩu rồi, người biểu đệ này của hắn như thế nào hắn hiểu rất rõ, khẳng định không phải là một kẻ thích thổi phồng.

-Vả lại từ trước đến giờ ta chưa từng thấy hắn ra tay toàn lực, theo suy đoán của ta thì thực lực của hắn có thể ngang hàng với cường giả khí động sơ kỳ.

Hắn quay ra trợn mắt nhìn Nhân Trung Long, vẻ mặt khó tin, đối phương lại gật đầu với hắn, vẻ mặt đầy sự ngưng trọng. Kỳ thực đây cũng không phải tự thân phán đoán của Nhân Trung mà là do lão sư của hắn nói cho hắn đấy, có điều Đan Dương cũng không dám chắc suy đoán của bản thân, bởi lẽ những gì Lạc Long có thể làm được ở luyện thể cảnh đã sớm vượt qua khỏi hiểu biết của lão rồi. Một đoàn sáu người đi vào trong Hắc Thạch thành, bởi vì thân phận của bốn người Nhân Trung gia cũng không nhỏ nên thủ vệ ở cửa thành không dám ngăn trở bọn họ, cũng không giám thu phí vào thành. Lạc Long và Lạc Vân sau khi vào thành thì liền hỏi thăm nơi ở của đám người Trần Nhất Bác, từ đó mới được biết một đám người bọn họ cùng với Mao Hoàng đã tới làm khách bên trong Nhân Trung gia, vì vậy mà hai người họ liền cùng với mấy người Nhân Trung Long đi về nhà của hắn. Nơi ở của Nhân Trung gia nằm ở khu vực trung tâm của Hắc Thạch thành, bọn họ ở đây cũng có mở một đan phường tương đối lớn. Vừa bước vào trong phủ đệ của Nhân Trung gia thì liền có rất nhiều hạ nhân ra đón bọn họ, những hạ nhân này bộ dáng đều rất lanh lợi, đối với các vị thiếu gia cùng tiểu thư cũng vô cùng thân thiết, khiến cho Lạc Long có ấn tượng ban đầu khá tốt về Nhân Trung gia này.

-Lạc huynh, Lạc cô nương, ta dẫn hai người tới nơi nghỉ ngơi của Long Vân thương hội trước.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.