Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liên thủ hai nhà Lâm Mạnh

Tiểu thuyết gốc · 1959 chữ

Lúc này đứng trong sơn động là ba đao nhân trên người bị mười mấy cây chủy thủ cắm vào, nhưng rất nhanh liền tiêu tán khiến máu tươi từ khắp nơi trên cơ thể chảy ra khiến bọn hắn trông chẳng khác nào huyết nhân. Những cây chủy thủ kia chỉ là công kích do kim sát phù huyễn hóa ra, cũng không phải là binh khí thực chất nhưng uy lực so với bảo khí đồ cấp hạ phẩm thì lại không chút thua kém. Cũng may mà tu vi của bọn hắn rất thâm hậu, chân khí hộ thể cũng làm giảm bớt lực xuyên thấu của những cây chủy thủ kia, khiến chúng chỉ đâm sâu được vào vài tấc da thịt mà thôi, riêng phần đầu thì được bọn hắn dùng hai tay che đậy rất kỹ nên không phải chịu thương tổn. Mộc Trường Phong vội vàng vọt ra khỏi cửa động nhảy xuống phía bên dưới. Đám thuộc hạ của hắn còn tưởng đoàn trưởng lấy được đồ tốt ở trên đó nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng của hắn thê thảm của hắn thì tên nào tên nấy đều trợn trừng mắt, vội vàng xúm lại nhao nhao hỏi thăm:

-Đoàn trưởng, xảy ra chuyện gì vậy?

-Đoàn trưởng, người không sao chứ?

Mộc Trường Phong không có đáp lời bọn họ, hắn vội vàng xem xét một lượt thương thế trên cơ thể. Lúc này khắp người hắn có mười mấy vết thương lớn nhỏ, thế nhưng cảm giác đau đớn nhất lại đến từ hai tay, nhìn lại mới thấy tay của hắn đã bị mấy cây phi đao xỏ xuyên qua. Những cây phi đao này thuần một màu đen nhánh, lưỡi đao vô cùng sắc bén, mỗi một cây đều nặng đến mấy trăm cân.

-Trọng huyền mộc sao?

Mộc Trường Phong lẩm bẩm, hắn chợt nhớ ra cùng lúc cấm chế phát động công kích về phía ba người bọn hắn thì tiểu tử kia cũng phóng ra mười mấy cây phi đao. Phi đao này mặc dù còn không được tính là bảo khí nhưng lại vô cùng sắc nhọn, lại nặng đến kinh người nên có thể tạo ra lực xuyên thấu mạnh hơn nhiều so với bảo khí thông thường.

-Hừ, không ngờ lại bị tên tiểu tử kia chơi một vố như vậy, đúng là bất cẩn rồi.

Mộc Trường Phong trong lòng phiền muộn không thôi, hắn vẫn luôn cho rằng Lạc Long từ đầu đến cuối chỉ là ra vẻ để làm bọn hắn sợ, thật không ngờ đối phương lại thực sự đã chuẩn bị sát chiêu, cũng may bọn hắn phản ứng nhanh, nếu không bây giờ đã là ba cỗ thi thể rồi. Đột nhiên hắn cảm giác được không đúng, di một tiếng mà nói:

-Nguyên Phong và Sĩ Bình đâu?

Một tên trung niên vội vàng đáp:

-Đoàn trưởng, rốt cuộc trên đó đã xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta chỉ thấy người xuống dưới này, hai vị đại đội trưởng vẫn còn ở lại trên sơn động đó.

Sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, nói như vậy thì hai tên kia chỉ sợ đã bỏ mạng lại rồi.

-Tất cả không ai được lên trên trên đó nữa, hai người Nguyên Phong và Sĩ Bình đã chết rồi.

Chết rồi? Một đám dong binh hít vào một hơi khí lạnh, tên nào tên nấy đều trợn mắt há hốc mồm, mấy vị đại đội trưởng trong dong binh đoàn của bọn hắn đều là luyện khí hậu kỳ, trong dong binh đoàn chỉ có đoàn trưởng và phó đoàn trưởng mới có thể đánh bại bọn hắn. Thật không ngờ đích thân đoàn trưởng cùng hai vị đại đội trưởng đi lên trên đó mới được mấy phút đồng hồ mà đã có hai người vẫn lạc, rốt cục trên đó có thứ gì chứ? Thế nhưng nhìn đoàn trưởng thê thảm như vậy thì đám người bọn hắn không ai dám hỏi cái gì, vội vàng gọi người đến băng bó vết thương lại cho hắn. Mộc Trường Phong nhìn một trung niên nam tử trầm giọng nói:

-Cố Dũng, ngươi lại đây một chút, ta có chuyện muốn bàn bạc với ngươi.

Trung niên kia nghe hắn gọi thì đáp lời rồi đi theo hắn. Người này là một kẻ túc trí đa mưu, thường xuyên tham mưu cho Mộc Trường Phong trong việc đại sự, rất được hắn tín nhiệm. Hắn kể cho đối phương tình hình ở trên đó, Cố Dũng suy nghĩ một hồi rất lâu rồi cũng đưa ra cho hắn vài phương án, hai người bàn bạc với nhau mất đến hơn hai canh giờ, sau đó Cố Dũng mới lui ra để hắn nghỉ ngơi.

Suốt ba ngày sau đó Mộc Trường Phong liên tiếp phái thủ hạ đi lên sơn động thăm dò. Kỳ thực hắn cảm ứng được rất rõ ràng cấm chế kia không có lực công kích, vì vậy Cố Dũng liền nói với hắn sát trận ngày hôm đó Lạc Long bày ra rất có thể là thủ đoạn đặc thù nào đó, nếu thực sự như vậy thì có thể chắc chắn đối phương không thể mãi mãi xuất ra thủ đoạn đó được. Vì vậy mà thủ hạ của Mộc Trường Phong liên tiếp phái thủ hạ lên đó thăm dò. Đám thủ hạ mặc dù không muốn đi đến cái nơi kinh khủng như vậy nhưng trước uy thế của đoàn trưởng thì cũng chỉ có thể phục tùng mà thôi. Những tên dong binh luyện khí cảnh sơ kỳ và trung kỳ lên đó cũng có hơn mười tên, thế nhưng đến một tên thì bị giết một tên, đến hai tên thì bị giết một đôi. Những kẻ từ bên ngoài sơn động theo dõi thì đều báo cáo rằng bọn hắn bị một kiếm trận giết chết, hơn nữa sau khi xong việc thì thi thể của bọn hắn toàn bộ đều bị Lạc Long thu lại. Điều này lại khiến cho Mộc Trường Phong và Cố Dũng như rơi vào trong sương mù, lần trước ba người Mộc Trường Phong tao ngộ công kích từ trận pháp là hàng trăm cây chủy thủ cùng lúc công kích, thế nhưng đám người đi sau thì đều gặp phải kiếm trận, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ? Mộc Trường Phong đã không dám để cho thủ hạ tiến lên thăm dò nữa rồi, nếu như cứ để bọn hắn đi vào chỗ chết như vậy thì sớm muộn gì căn cơ của dong binh đoàn cũng sẽ bị dao động, ấy là còn chưa kể nếu hắn thực sự cương quyết làm như vậy thì không chừng đám dong binh sẽ làm phản mất.

Đoạn thời gian sau đó đám người của Mộc Xà dong binh đoàn đã không dám tiếp tục quấy rầy nữa, Lạc Long cũng tranh thủ thời gian tiếp tục tu luyện nâng cao tu vi. Thế nhưng chỉ hơn mười ngày sau lại có người tiếp tục leo lên cửa sơn động. Thế nhưng lần này không giống với những lần trước, lần này tới đây có ba người trung niên nam tử, tên nào tên nấy đều tỏa ra khí chất bất phàm. Ngay khi bọn hắn vừa xuất hiện thì hai mắt của Lạc Long đã trừng lớn, hắn vội đứng dậy phi thân tới trước cấm chế, tay trái cầm lấy trận bàn. Một trong ba người kia chính là Mộc Trường Phong, hai người còn lại tuy Lạc Long không nhận ra nhưng thực lực cũng đều là luyện khí cảnh đại viên mãn, khí thế chỉ thua kém Mộc Trường Phong một chút mà thôi. Hai tên này là gia chủ Lâm gia và Mạnh gia ở Đông Lâm thành, mấy ngày trước được Mộc Trường Phong mời tới đây cùng nhau liên thủ đánh phá cấm chế này. Kỳ thực Mộc Trường Phong cũng vô cùng bất đắc dĩ mới làm như vậy, hắn rõ ràng không muốn cùng nhau chia sẻ lợi ích với kẻ khác nhưng Lạc Long kia lại khó chơi như vậy, hết lần này tới lần khác đánh cho người của hắn kẻ chết người vong. Vì vậy mà hắn đành phải cho thủ hạ mời Lâm gia và Mạnh gia tới hợp tác. Hai gia tộc này với dong binh đoàn của hắn cũng có quan hệ không cạn, có thể nói là tin tưởng được. Mộc Trường Phong cười lớn, ánh mắt giễu cợt nhìn Lạc Long mà nói:

-Tiểu súc sinh, để ta xem lần này ngươi còn có thể chống cự nữa hay không.

Lạc Long căn bản không thèm liếc hắn một cái khiến cho hắn vô cùng giận giữ, nhưng trong thâm tâm hắn thì tên tiểu tử này chết đến nơi rồi, cho hắn kiêu ngạo thêm một chút cũng chẳng sao. Lạc Long lại nhìn chằm chằm vào hai người còn lại lạnh lùng mà nói:

-Hai người các ngươi chắc hẳn là người của thế lực thuộc Đông Lâm thành đi, hôm nay các ngươi tới đây là muốn xen vào ân oán giữa ta và Mộc Xà dong binh đoàn sao?

Hai tên trung niên nhân kia nghe vậy thì có chút giật mình, ngay sau đó sắc mặt của bọn hắn đen lại, một tên trong đó hướng hắn quát lạnh:

-Ở đâu chui ra một tên tiểu tử to gan, chỉ là dựa vào một cái cấm chế trận pháp mà lớn lối như vậy. Một tên oắt con luyện thể cảnh mà lại dám nói chuyện với chúng ta như vậy, mau quỳ xuống nhận lỗi đồng thời tự vả miệng thì chúng ta còn có thể cho ngươi chết được thống khoái.

Lạc Long nghe vậy thì không có vẻ sợ hãi, trái lại hắn cười lớn mà đáp:

-Được được được, người của mấy tiểu thế lực ở một cái cao đẳng thành trì không ngờ lại dám láo xược như vậy. Bản tọa đã nhớ kỹ các ngươi rồi, sau chuyện này thì các ngươi hãy chờ bị diệt môn đi.

Giọng điệu của hắn vô cùng bá đạo, thậm chí còn tự xưng mình là bản tọa, cách xưng hô này cho dù là thành chủ của Đông Lâm thành cũng không dám nói ra đấy. Kỳ thực Lạc Long đối với người khác đều rất ôn hòa, cho dù hai tên kia khinh thường hắn là một luyện thể cảnh thì hắn cũng có thể bỏ qua, thế nhưng bọn họ dám cùng với Mộc Trường Phong tới đây đối phó hắn, như vậy chính là cừu nhân của hắn rồi. Hai tên kia cũng không thèm nhiều lời, cùng với Mộc Trường Phong tiến từng bước về phía cấm chế trước mắt. Lạc Long vỗ lên trận bàn trong tay mình, lập tức trong không trung xuất hiện ba mươi sáu thanh trường kiếm khí tức khủng bố trong chớp mắt phóng tới ba người đối phương. Ba người Mộc Trường Phong đã có chuẩn bị từ trước, tiện tay tung ra mấy quyền liền đánh cho mấy thanh trường kiếm kia tán loại. Nhưng bọn hắn còn chưa kịp mừng thì bảo kiếm vừa mới bị đánh bay đã ngay lập tức quay trở lại tiếp tục đâm về phía bọn hắn. Đây không phải là công kích đơn thuần của phù chú mà là kiếm trận, một loại kiếm trận được kết thành bởi phù chú gọi là tam thập lục kim sát phù trận.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.