Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11 - 12 - 13

Phiên bản Dịch · 3809 chữ

Chương 11: Cám ơn chị

Vầng thái dương che chở Ai Cập rải xuống những tia sáng vàng rực rỡ, ánh mặt trời càng làm nổi bật nét xa hoa của hoàng cung. Làn gió nhẹ lướt qua, những tấm màn sa trong suốt tung bay trong gió, màu vàng rực rỡ, màu trắng mờ nhạt, càng khiến cho không khí mờ ảo như giấc mộng.

Sau tầng tầng lớp màn sa, mĩ nhân tha thướt dựa vào thành giường, nở nụ cười khuynh thành. Trước giường, người thanh niên đang lặng lẽ đứng đó.

“Menfuisu.” Âm thanh mềm mại, dịu dàng.

“Chị.” Đáp lại là một tiếng trầm trầm.

Đây là một cảnh đẹp thế nào a... Người con trai anh tuấn, người con gái tuyệt đẹp nhìn nhau, giống như trong tiên cảnh.

Nhưng...

“Đột nhiên chị nhớ ra một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“... Ngày hôm đó, chị đã quên chưa ăn thịt sư tử.”

Khung cảnh mộng ảo mơ hồ biến mất ngay lập tức, dường như ngay cả ánh mặt trời cũng run rẩy.

“...” Ngay cả vị hoàng đế khí phách của Ai Cập cũng không thốt nên lời.

“Tiếc thật! Hôm đó chị còn bảo bọn họ chặt cái đầu sư tử kia, nhiều ngày như vậy, chắc chắn đã thối rữa hết rồi!”

“...”

“Định ăn nó cho hả giận, sao chị lại quên mất chuyện quan trọng như vậy cơ chứ?” (Mỗ tác giả: Quan trọng cái gì?)

“Vậy...” Rốt cuộc cái người đang run rẩy kia cũng hoàn hồn: “Chị, nếu chị muốn ăn thịt sư tử, em đi săn một con về cho chị.”

“Thật sao?” Hai mắt Tử Huyền sáng lên, chờ mãi mới nghe được mấy lời này của ngươi!

“Em đi săn sư tử cho chị sao? Em trai ngoan... Lần này nhớ gọi nhiều người đi cùng, mỗi người một tay, chị không tin con sư tử kia lại có thể chống đỡ được...”

Tử Huyền hưng phấn cao độ, bắt đầu lên kế hoạch xem nấu thịt sư tử như thế nào, mà Menfuisu lại cúi đầu không nói gì.

“Menfuisu?” Tạm dừng ca khúc lải nhải liên miên, tên nhóc này không hối hận đấy chứ?

“Chị...” Sắc mặt trầm ngâm, Menfuisu chậm rãi đi tới gần, quỳ gối xuống bên giường Tử Huyền, cúi đầu: “... Em xin lỗi. Khi em quyết định cưới Carol, đã để chị đau lòng rồi...”

“...” Tử Huyền cũng hết nói nổi, lúc này ngươi mới cảm nhận được tình cảm của Asisu sao?... Này này, tuy rằng thân thể này là chị ngươi, nhưng mà ta không có thói quen bị người khác sàm sỡ đâu, không cần cầm tay ta...

“Chị có thể nghĩ thông suốt như vậy, thật tốt quá...”

“Menfuisu.” Lại vẫn xúc động khiến hai tay phát run sao? Xem ra tình cảm chị em giữa cậu ta và Asisu cũng rất sâu đậm. Tử Huyền nhẹ nhàng rút tay ra, lặng lẽ đặt bên sườn. “Chị là chị của em, đương nhiên hi vọng em có thể có được hạnh phúc. Trước kia, chị bị tình yêu làm mờ mắt, hành vi hơi quá khích, hi vọng em không để ý.”

“Sao có thể như vậy, là do em không tốt...”

“Thực ra, không sao cả, em và Carol yêu thương lẫn nhau, nếu cô ấy có thể đem tới hạnh phúc cho em, chị cũng yên tâm buông tay. Hơn nữa, dù chị không trở thành vợ em, nhưng em vẫn sẽ như trước là em trai của chị, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, không phải sao?”

“Đương nhiên! Từ nhỏ chị luôn bảo vệ em, chị mãi mãi là chị của em.”

Vậy là tốt rồi, nếu đã tiếp nhận thân thể của Asisu, về sau sẽ thay cô ấy bảo vệ ngươi.

“Chị, hiện giờ cảm thấy thế nào, đã đỡ hơn nhiều chưa?” Nhớ ra Tử Huyền vừa mới tỉnh lại không lâu, Menfuisu lại vội đứng dậy, hỏi.

“Không sao, chẳng qua nằm lâu quá, tê mỏi một chút.” Nói xong lại giật giật khuỷu tay thả lỏng.

Người kia nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Sau này chị phải bảo trọng thân thể, không cần vất vả như vậy. Đặc biệt lần này, bị thương nặng như vậy sao không chịu băng bó sớm. Nói tới mới nhớ...” Menfuisu kích động gầm gừ: “Chị yên tâm, Izumin khiến chị bị thương, em sẽ không tha cho hắn!”

“...” Gì?

“Tên hoàng tử Hittite đáng ghét, lúc nào cũng đối nghịch với Ai Cập chúng ta, đầu tiên thì cướp Carol, giờ lại làm thương chị, đúng là không coi Ai Cập ta ra gì.”

“...” Hơ, hoàng tử Izumi khiến ta bị thương à? Sao ta lại không biết?

Jinna, là cô khiến Izumin chịu tiếng xấu rồi.

“Hừ, hắn lén lút vào Ai Cập chắc chắn là muốn tới phá hỏng hôn lễ, cũng có khả năng con sư tử nổi điên là do hắn giở trò...”

... Làm tốt lắm! Jinna, cô cũng không tồi đâu!

“Chị...” Menfuisu quay đầu nhìn Tử Huyền, “Chị cứ nghỉ ngơi cho khỏe, em đi tra xét xem bên phía Hittite thế nào, không thể để hắn cứ gây bất lợi cho Ai Cập mãi được.!”

“Ừ, em đi đi.”

Trong ánh mắt vui vẻ đưa tiễn của Tử Huyền, Menfuisu rời khỏi cung điện, lúc đi tới bên ngoài hành lang, đột nhiên dừng bước, nhìn bầu trời cao vời vợi và ánh mặt trời đổ dài trên sông Nile.

Hít sâu một hơi, như trút được gánh nặng.

Chị...

...Cảm ơn chị.

Trên khuôn mặt đẹp trai xuất hiện một nụ cười mãn nguyện, bước chân của chàng thanh niên kiên định hơn rất nhiều.

Chương 12: Năng lực niệm khôi phục

(Hắc: Nói qua một chút là Niệm - trong thế giới Hunter:

Niệm (Nen) chính là khả năng kiểm soát năng lượng sinh mệnh phát ra xung quanh con người, ta gọi năng lượng đó là “khí.”

Mỗi người có một lượng rất nhỏ năng lượng này, nhưng thường không thể giữ cho nó không tiêu mất. Kĩ thuật giữ nó lại có thể được gọi là “triển (Ten)”, tập “triển” có thể làm cho thân thể cường tráng hơn, trẻ trung mãi mãi. Cũng dùng để phòng thủ, tức là dùng “khí” của chính mình để phòng ngự “khí” của đối phương.

“Tuyệt (Zetsu)” chính là kĩ thuật đoạn tuyệt “khí” phát ra bên ngoài cơ thể. Nó có thể trị được mỏi mệt cực độ và xóa khỏi âu lo.

“Luyện (Ren)” là một kĩ thuật tạo ra lượng “khí” nhiều hơn bình thường).

Tử Huyền nhìn Menfuisu rời đi, sau đó thân thể mềm nhũn, nằm vật xuống giường.

Phù! Cuối cùng cũng đi rồi.

Chậm rãi nâng tay trái lên giơ trước mặt.

“...”

... Thân thể khốn kiếp!

Khi bị Menfuisu cầm tay, nếu không phải ý thức của cô ra sức chống lại, chỉ sợ cái bàn tay này đã không an phận, sớm thoát khỏi sự không chế, kéo cổ Menfuisu, nhào vào trong lòng hắn rồi!

Tình yêu của Asisu khắc sâu trong thân thể này, xem ra phải vất vả thêm một thời gian nữa rồi.

Trong đầu Tử Huyền hiện lên một khung cảnh. Menfuisu và Carol liếc mắt đưa tình, ôm ôm ấp ấp. Mà bản thân đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh đó, liền đi tới, ôm cổ Menfuisu và nói với Carol: Nhìn các em ân ái như vậy, chị rất vui...

“...”

Hài, không được! Nhất định phải khiến cho thân thể này hoàn toàn thích ứng với những hành vi thân mật của Menfuisu mới được!

Ngọn lửa cháy bùng lên, đây chính là ngọn lửa của ý chí chiến đấu!

“Bệ hạ.”

Được rồi, lửa lần sau cháy tiếp cũng được.

Ánh mắt khẩn trương nhìn về phía thị nữ: “Ari, chuẩn bị xong rồi sao?” Nằm lâu như vậy, rất muốn tắm một cái cho thư giãn...

“Vâng, thưa bệ hạ.” Ari dịu dàng cười. “Nô tì cho vài thị nữ tới đỡ ngài đi.”

A, Ari thật cẩn thận, biết ta hiện giờ chân tay bủn rủn, không đi nổi. “Đi thôi.”


Hơi nước bốc lên, khiên cho quanh cảnh xung quanh mờ ảo mơ hồ. Trên một ao tắm lớn như vậy là một pho tượng rắn hổ mang màu hổ phách, thân thể dựng dứng, mỗi phiến vẩy được điêu khắc cẩn thận, mang đậm phong cách cổ xưa. Dòng nước ấm không ngừng từ miệng xà chảy ra đổ xuống ao, tạo ra những làn khói mờ ảo tầng tầng lớp lớp.

Tử Huyền mặc một chiếc váy lụa mỏng, chậm rãi đi xuống ao, dòng nước ấm áp, vuốt ve làn da cô.

Ưm... thật là thoải mái...

Lấy tay vục nước, cảm nhận dòng nước chảy xuống qua khe hở của ngón tay, làn nước êm dịu khiến tâm tình Tử Huyền thư giãn hơn rất nhiều.

“Ha ha” trong lòng thầm cười, Tử Huyền đập nhẹ tay lên mặt nước, khiến bọt nước bắn lên tung tóe, xoay người lặn vào trong ao. Nước vẫn là tốt nhất, khiến cho cô có thể bình tĩnh hơn. Tiện tay vung lên không trung, hơi nước trong không khí dừng dừng cô đọng lại hóa thành một đóa hoa sen trong tay cô. Từ nước biến thành hoa se, giữa đóa hoa còn nhìn rõ dòng nước đang lưu chuyển, kiều diễm ướt át.

Tốt rồi! Niệm lực đã hồi phục.

Từ lúc mới tỉnh lại trên giường, cô phát hiện cả người phát ra tia sáng màu tím sáng rọi, biết rằng thân thể này đã thích ứng, niệm lực mà linh hồn từng sử dụng dần dần thấm vào trong thân thể này.

Nhưng mà... Năng lực thật ít ỏi...

Dù sao có còn hơn không...

Cảm giác quen thuộc từ trong trí nhớ, Tử Huyền có thể dung nhập với hơi nước, tạo ra nước, biến nước thành vũ khí. Nhớ lại ngày trước, cô dùng “niệm,” tích tụ năng lượng không lồ rồi phóng ra không trung, toàn bộ hơi nước trong không khí vây quanh Chimera(12) khiến nó chết đuối. Tuy vừa ra trận đã sử dụng chiêu này, ngay cả Kaito bên cạnh cũng hết nói nổi, nhưng nếu thật sự đấu trực diện với nó, bản thân cô cũng không có phần thắng a… mà, con kiến kia cũng xui xẻo, bị chết đau đớn như vậy...

(12) Chimera: một loài kiến trong Hunter.

Amen, sám hối thay con kiến kia một chút, ai bảo số mạng mày không tốt, tao tới thế giới Hunter lâu như vậy chính là để đánh bại mày, nếu mà thất bại, hóa ra tao sống vô dụng bao nhiêu năm à...

Nhưng, hiện tại niệm lực không đủ, có lẽ do lần trước phóng ra quá nhiều năng lượng, không khôi phục lại được; cũng có thể do đây không phải thế giới Hunter, bị hạn chế...

Mặc kệ là vì sao, chỉ cần chút năng lượng này, cũng đủ để cô làm nghiêng trời lệch đất Ai Cập rồi.

Ở trong nước ấm ngụp lặn một hồi, Tử Huyền mới đứng dậy, khoác một tấm áo dài đặt trên nhuyễn tháp bên ngoài, để Ari tiến tới lau khô tóc, thị nữ khác bê dầu ô liu tới, chuẩn bị bôi lên người cô.

“Không cần bôi.” Bôi lên người, da lắm dầu như vậy, cô không cần. “Mang y phục tới đây, ta muốn ra ngoài hít thở không khí.”

“Vâng.”

Chọn một bộ sa mỏng, sai Ari chuẩn bị bữa tối, Tử Huyền tự mình đi ra ngoài cung điện.

Từ Hạ Ai Cập chạy tới Thượng Ai Cập, cứ vội vã mà đi, chưa có thời gian quan sát quốc gia mà cô sẽ sinh sống. Ánh mặt trời lơ lửng trên sông Nile, ánh chiều tà chiếu những tia sáng bàng bạc chói lọi trên mặt nước. Những ngư dân đang thu lưới, dường như có thể nhìn thấy những vảy cá bạc trong lưới nhảy nhót, mọi người túm năm tụm ba ở bên bờ sông nói chuyện.

Làn gió từ sông thổi tới, lướt qua mái tóc ẩm ướt của cô, làn váy lụa mỏng tung bay, phần phật nhẹ nhàng.

Hít sâu một ngụm khí ẩm ướt, cả người thoải mái vô cùng. Đây đúng là một quốc gia trù phú màu mỡ.

Thế giới này an toàn hơn Hunter nhiều, hơn nữa, bản thân là nữ hoàng, có rất nhiều việc vặt không cần tự ra tay, thích hợp với tính cách lười biếng của Tử Huyền, niệm lực đã khôi phục, chừng ấy đã đủ bảo vệ bản thân bình an sống sót ở Ai Cập cổ đại.

Thực ra, như vậy cũng không tệ lắm.

Tử Huyền lại nhớ tới lời của tên nhóc tử thần kia từng nói… lần này không giống với lần xuyên qua trước, tương đương với sống lại, cô có thể một lần nữa bắt đầu lại cuộc đời mà không có chút áp lực nào!

Sống lại a... Ha ha, cảm giác tốt lắm...

Hơn nữa, còn có Carol... Carol, chỉ chờ cô trở lại...

Đứng lặng trong gió, khóe miệng Tử Huyền cong lên ý cười, nhìn sông Nile êm đềm. Đã bao lâu rồi không thấy thanh thản như vậy?

Chương 13: Jamari

Vương quốc Assyria.

“Khốn kiếp! Chắc chắn Asisu đã hạ thuốc vào trong chén rượu kia!” Hôn mê bất tỉnh và bị đuổi về nước, đến ngày hôm qua Algol mới tỉnh lại. Hôn mê nhiều ngày như vậy, đám ngự y lại không tìm ra lí do vì sao, tất cả bệnh lí đều giống với tình trạng say rượu, điều này khiến hắn rất buồn bực.

“Các ngươi là một lũ ngu ngốc!” Chỉ thẳng tay vào đám cận thần khúm núm phía dưới. “Lũ vô dụng, người ta mới chỉ dọa một chút, chân tay đã mềm nhũn, còn dám tự tiện đưa ta về nước!”

Đám quan lại nhốn nháo đẩy nhau, cuối cùng một vị quan già nua run rẩy đứng lên đáp lời: “Đại vương, chúng thần sợ nữ hoàng Ai Cập kia làm hại ngài.” Sau khi Algol uống xong li rượu kia, ngã rầm xuống đất, khiến cho đám sứ thần đều hết sức sợ hãi.

“Hừ, làm sao nàng dám hại bổn vương, ta là sứ giả của Assyria, có Assyria làm chỗ dựa, nếu nàng muốn giết ta, chẳng lẽ không e ngại hai quốc gia sẽ chinh chiến sao?”

Nhưng mà đại vương, lúc ấy ngài đâu có giống sứ giả, làm gì có sứ giả nào dám bất kính với nữ hoàng Asisu như thế, nếu nữ hoàng thật sự tức giận, hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay, hủy thi diệt tích người a... Đám đại thần khóc không ra nước mắt nghĩ thầm.

“Nhưng...” xoa cằm, Algol bày ra dáng vẻ chờ mong. “Nữ hoàng Asisu là một người rất thú vị... Ừm, dáng vẻ xinh đẹp, cử chỉ cũng vô cùng phóng khoáng... Còn cô gái sông Nile kia, mắt xanh tóc vàng hiếm có, thân hình bé nhỏ như vậy lại dám đối diện với sư tử. Hừ, chờ Ai Cập rơi vào tay ta, sẽ đem hai mĩ nhân này về hậu cung của ta.”

Nếu như trước kia, chắc chắn các đại thần sẽ phụ họa vuốt đuôi, nhưng lúc này, bọn họ không dám nói gì. Đại vương ơi, tuy rằng chúng thần không thể miêu tả sự nguy hiểm của nữ hoàng Ai Cập kia, nhưng lần này đi sứ tới Ai Cập, chúng thần đều cảm thấy, Ai Cập... không dễ đối phó a...

“Đại vương, thần vừa do thám Ai Cập trở về!” Một tên lính Assyria chạy vào đại điện.

“Tốt lắm, ta đang chờ ngươi đây. Thế nào, có tin tức gì của Carol không?”

“Dạ, họ vẫn chưa tìm ra cô gái.”

“Lạ nhỉ, một tuần trôi qua rồi còn gì.” Nhíu mày: “Cô gái sông Nile chính là điểm yếu của Ai Cập, hiện nay các quốc gia có dã tâm thâu tóm Ai Cập đều đang thăm hỏi tin tức của nàng ta, chúng ta cũng không thể chậm chạp được... Dù thế nào đi nữa, hai mĩ nữ Ai Cập kia phải thuộc về ta!”

Đột nhiên, một thanh âm mềm mại vang lên: “Đại vương, cô gái sông Nile kia không phải bị sư tử cắn bị thương sao? Chỉ e là đã chết dưới lòng sông Nile rồi…” Một cô gái xinh đẹp quyến rũ chậm rãi đi vào đại điện.

“Cung nữ Jamari, người đang được đại vương sủng ái đấy!” “Đúng vậy, đúng vậy, có Jamari tới, lửa giận của đại vương sẽ sớm tắt thôi.” Mọi người thở phào, chờ đợi nàng giống như mọi khi tới trấn an Algol.

Nghe mọi người bàn tán, trong lòng Jamari rất đắc ý. Nhưng Algol lại hét lớn một tiếng, “Im đi! Jamari, cô gái sông Nile sẽ không chết!”

Toàn đại điện ồ lên ồn ào, “Đại vương vừa nặng lời với Jamri, ngài vốn rất sủng ái cô ta cơ mà!” “Xem ra đại vương đã thật lòng say mê mĩ nhân Ai Cập rồi.”

Cái gì?! Mĩ nhân Ai Cập? Algol, chàng vì một nữ nhân khác mà quát mắng ta?

Jamari kinh ngạc, từ trước tới nay Algol luôn sủng ái cô, mà Algol cũng quay đầu đi không thèm để ý tới Jamari.

“Mọi người nghe đây, ai có thể đưa ra kế sách nào tốt nhất, ta sẽ trọng thưởng!”

Nghe thế, các đại thần liền hưng phấn bàn bạc ý kiến.

“...”

Tức chết đi được. Ta là sủng cơ của đại vương, là đệ nhất mĩ nữ của vương quốc Assyria! Từ sau khi Algol đi Ai Cập trở về, lại không thèm liếc mắt nhìn ta một cái?!

Thấy Algol không chút che giấu âm mưu của mình, Jamari ghen tuông dữ dội. Chỉ vì một con nhóc và một nữ hoàng Ai Cập sao?

Nhìn đám đại thần đang ra sức thảo luận làm cách nào giúp Algol chiếm được Ai Cập, Jamari càng thêm tức giận, không cam lòng. Hừ, nghe nói tình yêu hai cô gái kia dành cho hoàng đế Ai Cập đều rất sâu đậm...

“Đại vương, thần thiếp có một kế sách có thể lung lay Ai Cập.”

“Sao?” Algol ngạc nhiên. “Nói thử nghe xem.”

Một lòng muốn đoạt lại sự sủng ái, trả thù cô gái sông Nile, Jamari ngẩng đầu lên, nói ra kế sách: “Hoàng đế Menfuisu say mê cô gái sông Nile, thần thiếp có một cách, có thể mê hoặc trái tim hoàng đế Menfuisu!”

“Ý nàng là dùng sắc đẹp của nàng đi quyến rũ hoàng đế Ai Cập sao?” Nghĩ một lúc, Algol hào hứng đứng dậy: “Được lắm, nàng đúng là người thích hợp nhất! Nếu thành công, nàng muốn gì ta cũng đồng ý!”

“Vâng, nếu thần thiếp thành công, cái gì ngài cũng đồng ý với thần thiếp sao?”

“Đúng thế, nàng muốn gì?” Algol vui vẻ nói.

“... Thần thiếp muốn làm hoàng hậu!”

“!”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Jamari, mà Algol nghĩ một lát, lại cười to thành tiếng.

Giữa đại điện, đồng ý chấp nhận lời hứa. “Nàng muốn làm vợ ta ư... Được, ta sẽ cho nàng làm hoàng hậu!”

...

Được hứa hẹn như vậy, Jamari cảm thấy hài lòng, nhanh chóng sửa soạn hành lí lên đường, Algol nhìn theo bóng nàng rời đi, phẩy tay một cái.

“Hừ, cô ả khoác lác, đi đâu khuất mắt ta cho rồi!”

Trở về cung điện: “Người ta muốn chính là cô gái sông Nile bất chấp tính mạng bảo vệ hoàng đế, là nữ hoàng Asisu xinh đẹp tuyệt trần...”

Trong đầu lại mơ tưởng ôm ấp hai mĩ nữ trong ngực.

“Đại vương.” Một đại thần đi tới. “Vương quốc Hittite đang hi vọng liên minh với chúng ta, hoàng tử Izumin đang ở sa mạc Arabia chờ gặp ngài.”

“À, vương quốc Hittite... Có lẽ bọn họ muốn nhăm nhe Ai Cập, để xem quốc gia giàu có này sẽ rơi vào tay ai? Chuyện này càng ngày càng thú vị!”


Hoàng cung Ai Cập.

...Nhàm chán quá.

Đều đã đi lang thang hết cái hoàng cung này rồi, mấy ngày đầu còn cảm thấy thú vị, giờ càng lúc càng chẳng có trò gì chơi.

Tuy Menfuisu đã tin việc Carol đi dưỡng thương, nhưng ngày nào cũng tới bờ sông Nile dò tìm, bàn chuyện quốc sự bận tối mắt tối mũi, nhưng cứ rảnh lúc nào lại đi ra ngoài tìm Carol...

Chẹp! Làm ơn đi, bị sư tử cắn đấy! Sao có thể dễ dàng như vậy được!

“Nữ hoàng, hoàng thượng đã trở về!”

Tử Huyền quay đầu, nhìn thấy một con ngựa trắng từ xa phóng tới, Menfuisu xoay người, từ trên mình ngựa nhảy xuống.

“Imhotep, đã có tin tức gì chưa?”

“Tạm thời vẫn chưa có, thưa bệ hạ.”

Menfuisu vô cùng thất vọng, xoay người nhìn thấy Tử Huyền đứng gần đó.

“Chị!” Nhanh chóng đi tới. “Sao không ở trong tẩm cung nghỉ ngơi, thân thể có chỗ nào khó chịu hay không?”

“... Menfuisu, Carol sẽ trở về, nhưng cô ấy bị thương nặng như vậy, em phải cho cô ấy thời gian, sẽ không nhanh như vậy đâu.” Nhìn Menfuisu mệt mỏi, cô cảm thấy nên khuyên bảo cậu ta, nếu không, thân thể này chắc chắn sẽ phản kháng.

“Em biết, nhưng em vẫn không thể yên tâm...”

Hài, quá quan tâm sẽ cuồng loạn như vậy.

“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Tiếng gọi ầm ĩ của Unassu cắt ngang đoạn đối thoại của hai chị em.

“Có chuyện gì thế, Unasu?”

Chỉ thấy vẻ mặt Unasu mừng rỡ pha lẫn kinh ngạc. “Có một người nói đã gặp công nương Carol bên bờ sông Nile!”

Cái gì?

“Cái gì?” Nghe được tin này, Menfuisu phấn khích tỉnh táo lại. “Là thật sao?”

“Vâng, tình huống vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng thần vẫn chạy về thông báo với ngài trước.”

“Unasu, mau chuẩn bị ngựa!” Menfuisu nhảy từ trên đài cao xuống, nhanh chóng chạy tới bờ sông Nile.

“...”

Một người lữ hành gặp qua Carol sao?

Tử Huyền nghĩ nghĩ, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười xấu xa.

Ừm... có trò vui để chơi rồi...

Bạn đang đọc Asisu Nổi Loạn của Tuỳ Hiểu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.