Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 03 - 04 - 05

Phiên bản Dịch · 4524 chữ

Chương 3: Người đẹp cưỡi ngựa đen

Ra khỏi địa lao, Jinna vội vã đi chuẩn bị xe ngựa.

Tử Huyền trở về phòng tìm cái rương gỗ, cẩn thận cất bức thư mà Izumin đã tự tay viết.

Chờ Jinna chuẩn bị xong sẽ xuất phát ngay.

Tuy cảm nhận rõ ràng cơn đau trong lòng bàn tay, nhưng vẫn còn cảm thấy váng đầu, cô cũng không dám tới gần giường, sợ nhất thời không chống chọi nổi cơn thèm ngủ, chuyện kia đang hồi gay cấn rồi. Đành phải đứng bên cạnh cửa sổ, vừa phải cử động tay chân để thích ứng với thân thể, vừa phải sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.

Khi cô ở địa lao, thị vệ phái đi thông báo cho Ari đã xuất phát. Tiếp theo, có lẽ hoàng tử Izumin sẽ rất nhanh thoát khỏi địa lao đi tới Thượng Ai Cập. Nếu thị vệ kia tới kịp tìm được Ari ngăn cản kế hoạch, chờ hoàng tử đến Thebes thì hôn lễ đã cử hành xong, Carol cũng không thể ngã xuống sông Nile trở lại tương lai.

Nhưng nói như vậy, giữ Carol lại vẫn còn khả năng bị Izumin bắt đi. Dù sao Ruka vẫn còn ở bên cạnh, hôn lễ đông người phức tạp mà cô ta ngu ngốc như vậy, chỉ cần dùng chút kế sách sẽ mắc mưu thôi.

Tuy hiện giờ Izumin có tình cảm với Carol nhưng cũng mới chỉ là thích thú và tò mò, còn chưa tiến triển tới mức yêu. Chỉ sợ hắn muốn trả thù Menfuisu, có dã tâm với Ai Cập, nếu không sẽ không đợi đến lúc Carol trở thành hoàng phi, có được một nửa quyền lực với Ai Cập mới tới cướp cô ta, điều này cũng không bảo đảm được hắn sẽ không gây thương tổn cho Carol, làm loạn Ai Cập.

Không được! Nếu có thể đi trước hoàng tử một bước, thì không thể để hắn làm rối cục diện, cô ngồi ở vị trí nữ hoàng Ai Cập còn chưa nóng chỗ đâu, sao có thể để hắn phá hủy chứ? Vả lại, đồ ngu ngốc kia chắc không lừa cô đâu, Carol chắc là kiếp trước của em gái cô chuyển thế.

Em gái... hồi ức về một thời rất xa... Không có tình cảm quá sâu sắc, đối với cô mà nói, ở kiếp trước có quan hệ huyết thống với một người mà thôi.

Nhưng, nếu đã trùng hợp đi tới nơi này, sẽ dựa vào tình hình mà giúp đỡ con bé một chút.

Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ, thời tiết không tệ. Thế giới mới này không âm trầm giống như Hunter.

Jinna đi vào phòng, liền nhìn thấy một bức tranh tuyệt mĩ như vậy. Nữ hoàng mặc tử sa lặng lẽ đứng trước cửa sổ, còn nở nụ cười dịu dàng mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, gió nhẹ lướt qua làm những sợi tóc mềm mại phất phơ trong gió, dưới ánh mặt trời sáng chói, làm nổi bật dung nhan tuyệt trần thanh khiết.

Tâm trí Jinna kích động, bệ hạ Asisu đẹp như vậy, là nữ tư tế(2) của Ai Cập! Là nữ hoàng Ai Cập! Đây là chuyện đáng tự hào cỡ nào?

(2) Tư tế là người được giao phụ trách trông coi về tế tự, lễ nghi, cúng tế, thờ phụng của một tôn giáo hoặc giáo phái. Tư tế cũng là một chức quan trong triều đình Ai Cập cổ đại.

Cô cứ ngẩn ngơ đứng nhìn như vậy, không dám lên tiếng quấy rầy khoảnh khắc thần thánh này.

“...”

“Jinna.” Từ lúc thị nữ mới đi vào phòng, Tử Huyền đã biết, nhưng đợi lâu như vậy vẫn chưa thấy cô ta mở miệng, ngược lại còn có dáng vẻ sợ hãi, đành phải quay đầu hỏi.

“Ngựa chuẩn bị xong rồi chứ?” Nơi này xe ngựa chưa có lò xo giảm xóc, đi đường nảy rất mạnh, tốc độ còn kém hơn cả cưỡi ngựa, cho nên cô mới sai Jinna đi chuẩn bị ngựa.

Câu nói cắt ngang luồng suy nghĩ sùng bái của Jinna, cô quỳ xuống, phục hồi ý thức, biết bản thân vừa mới có hành vi bất kính, liền cúi đầu: “Bẩm bệ hạ, trong thần điện chỉ con ngựa Jinuo là chạy nhanh nhất, nhưng con ngựa này dã tính cao, cho tới bây giờ chỉ nghe theo lệnh của người chăn ngựa, mà người đó vừa chết, cho nên chưa có ai chế ngự được con ngựa đó cả. Cho nên nô tì đẫ chuẩn bị cho bệ hạ một con ngựa khác...”

… Khéo như vậy sao? Nói đi, tác giả lòng dạ hiểm ác cố ý làm khó ta à?

“Không cần thay ngựa, ta phải cưỡi con ngựa chạy nhanh nhất!” Còn chần chừ mãi thì không biết diễn biến sẽ đi tới đâu.

“Nhưng mà...”

“Cứ như vậy đi, đi đi, đem con ngựa đó đến cho ta.”

Ở trong thế giới mộng ảo đáng yêu, các cô gái đều tưởng tượng, sẽ có một hoàng tử cưỡi ngựa trắng mang tới hạnh phúc ình. Vì thế mà hình ảnh bạch mã hoàng tử đã trở thành tượng trưng cho sự hạnh phúc.

Nếu hoàng tử tao nhã cưỡi con ngựa trắng, vậy công chúa cưỡi cái gì?

Đáp: Cùng hoàng tử cưỡi chung một con ngựa.

Vậy nếu không chờ hoàng tử đến thì công chúa cưỡi gì?

Đáp: Mời cưỡi ngựa đen xứng đôi với ngựa trắng.

...

Đây là một con ngựa đen, dáng vẻ không tệ, rất hùng dũng! Chẳng qua tính tình thô bạo, phì phì thổi khí hí dài, hất đầu không coi Tử Huyền ra gì.

“Người đâu, mang con ngựa này kéo sang chuồng bên cạnh đi.” Binh lính vội vàng tiến tới kéo con ngựa đi qua, Tử Huyền cũng đi theo, sau đó bước vào, đóng cửa lại, chặn mọi người ở ngoài. “Không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép tiến vào.”

Chuồng ngựa nhỏ, con ngựa đen cao ngạo đứng đó nhìn một cô gái duy nhất đứng chung trong chuồng, hừ mũi tỏ vẻ khinh bỉ, quay đầu không thèm để ý tới cô.

“Chà, thật là bướng bỉnh...” Tử Huyền cười cười tới gần con ngựa, mà nó thì gõ cộp cộp móng trước ra vẻ uy hiếp.

“Nghe nói mày không để cho những người khác chạm vào, rất cương quyết. Nhưng... hừ, mày biết không, tuy tao không còn là kẻ sống trong thế giới động vật hoang dại của Gon, nhưng vẫn có thể hòa mình vào động vật và tao cũng có cách để chúng phải khuất phục đầu hàng...”

Jinuo nhìn cô gái chậm rãi tới gần mà chột dạ. Kì lạ thật, vì sao nó cảm thấy có nguy hiểm? Không phải nó khỏe hơn con người sao.

“Hài, mày hung dữ thật đấy, a, tao đã quên chưa nói...” Tử Huyền cười tươi quyến rũ, đột nhiên đi tới trước mặt con ngựa, vừa lòng nhìn con ngựa đen giật mình vì gương mặt phóng đại áp sát nó, tiếp tục nói nốt... “So-với-mày-tao- còn-hung-dữ-hơn.”

...

Chương 4: Chạy tới thượng Ai Cập

Bên ngoài chuồng ngựa, đám binh lính lo lắng không yên. Nguy rồi, sao nữ hoàng Asisu có thể ở một mình bên cạnh con ngựa hung dữ đó chứ? Con ngựa đó từng làm không ít người bị thương! Nhưng vì mệnh lệnh của nữ hoàng, không ai dám đi vào! Jinna ở bên ngoài càng lo lắng tới mức đi lại không ngừng.

“Jinna, hay ngươi đi vào khuyên nhủ nữ hoàng, để nữ hoàng mau ra ngoài, bên trong rất nguy hiểm...”

Còn chưa dứt lời, trong phòng truyền ra tiếng vang lớn...giống như đang diễn ra một cuộc chiến, tiếng động hỗn loạn. Chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí dài.

Đã xảy ra chuyện gì?! Tất cả mọi người không kiềm chế được, chuẩn bị xông vào, lại nghe thấy giọng của Tử Huyền: “Không được vào!” Làm ọi bước chân khựng lại!

Làm sao bây giờ? Nữ hoàng không cho phép. Có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ...

Trong thần điện ồn ào ầm ĩ.

“Mau, đi tới chuồng ngựa, nữ hoàng Asisu tự mình thuần hóa Jinuo rồi!”

“Cái gì! Con ngựa đó rất hung dữ! Nữ hoàng sẽ gặp nguy hiểm mất!”

“Đúng thế! Nhưng nghe nói nữ hoàng không cho phép ai lại gần, chúng ta mau tới xem đi.”

Thanh âm ồn ào nhanh chóng chạy về phía chuồng ngựa, đám thị nữ binh lính đều lo lắng chạy tới.

Trong địa lao.

“Hoàng tử, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, thật ầm ĩ.”

“Ừm. Cẩn thận quan sát, có lẽ đây là cơ hội của chúng ta.”

“Hoàng tử, tiếng bước chân đều đi về phía tây, cũng không thấy đám thị vệ đâu nữa.

Nhưng bọn họ dùng xiềng xích giam giữ hoàng tử, phải làm thế nào mới trốn được đây?”

Izumin đã có dự định từ trước, cởi bỏ dây cột tóc, bỏ kiếm sắt xuống mặt đất. Nhìn thấy thanh kiếm, bọn lính đều kinh ngạc và vui mừng không thôi: “Tốt rồi, hoàng tử, chúng ta có thể thoát khỏi nơi này.”

So với vẻ mặt mừng rỡ của binh lính Hittite thì ở chuồng ngựa, khuôn mặt binh lính Ai Cập lại u sầu phiền não.

Một lát sau, căn phòng nhỏ tập trung sự chú ý của mọi người cũng mở ra.

Tử Huyền đi ra ngoài, Jinna vội nghênh đón: “Nữ hoàng, người có bị thương chỗ nào không?” Nhìn thấy Jinna lo lắng, cười cười, lắc đầu.

Tầm mắt mọi người lướt qua trên người Tử Huyền một vòng, xác định nữ hoàng tôn quý không bị thương mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu chú ý tới cái bóng đen đi theo sau nữ hoàng...

“...”

Con ngựa đen chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người, đối lập hoàn toàn với nụ cười vô tội của Tử Huyền.

Chỉ thấy con ngựa vô cùng kiêu ngạo ngày trước, giờ đây mặt mũi bầm dập, trên người chi chít vết thương, chán nản cúi đầu đi sau Tử Huyền, trong khóe mắt nó, dưới ánh mặt trời còn phản quang một giọt nước (Giơ kính lúp lên nhìn: theo khoa học chứng minh, giọt nước mà chúng ta bình thường vẫn gọi là… nước mắt! Con người chỉ khi nào cực kì xúc động mới tự bài tiết ra chất lỏng đó! Trước mắt xem ra, động vật cũng giống như vậy!)

Trước cảnh tượng đó, mọi người... sốc...

Mà Tử Huyền, đường làm quan do cô tự tạo ngày càng rộng mở. Nhờ phúc của nó, tinh thần của cô hăng hái lên rất nhiều.

Jinuo nhìn ánh mắt cô, có chút hoảng loạn lùi về sau vài bước, dè dặt dùng ánh mắt to ngập nước nhìn Tử Huyền.

Thần Amun(3) a! Thần Anuket(4) a! Mọi người từ trong đáy lòng reo hò ầm ĩ!

(3) Thần Amun: Đấng sáng tạo, có biểu tượng là thần Đầu Cừu

(4) Thần Anuket: Nữ thần sông Nile, có biểu tượng là cây sậy.

Con ngựa đáng thương! Nhìn ánh mắt yếu ớt của nó, nhìn biểu hiện sợ hãi của nó, nhìn thân hình bị thương của nó đi! Vài binh lính yêu ngựa thậm chí còn toát mồ hôi giùm nó, nhìn nó bị đả thương như thế lộ vẻ không đành lòng.

Làm gì vậy, mấy người này sao lại dùng ánh mắt ấy nhìn cô. Còn không phải tại bọn họ quá nuông chiều con ngựa này, bình thường cũng không trách móc trừng phạt nó, có bị nó đá cũng cắn răng mím môi nhẫn nhịn, làm con ngựa này kiêu ngạo tới tận trời! Cô dạy cho nó một bài học mới đem lại chút hiệu quả, nhìn con ngựa này ngoan hơn nhiều đấy chứ...

Bất mãn trước phản ứng của mọi người, phe phẩy cái quạt lông, Tử Huyền ra lệnh: “Đóng yên ngựa, lập tức xuất phát...”

Con ngựa này chạy rất nhanh, ngồi trên mình ngựa, cầm dây cương, Tử Huyền cảm giác như mình đang bay vậy, gió thổi vù vù qua tai, mang theo cát bụi, quất vào gò má đau rát.

Nhưng lo lắng cho hôn lễ xảy ra chuyện, chỉ có thể bạt mạng mà chạy đi.

Jinna hoảng sợ nhìn bóng dáng Tử Huyền, nữ hoàng Asisu lại có thể cưỡi ngựa cao như thế sao? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật khó có thể tưởng tượng được đây là nữ hoàng từ nhỏ quen sống an nhàn sung sướng trong cung. Nhìn lại mình, bản thân cũng không cưỡi ngựa thành thạo, nữ hoàng vốn không định để cô theo hầu hạ, nhưng do nữ quan Ari tiến cử, muốn cô ở bên cạnh chăm sóc nữ hoàng, lại không cam lòng không thể đi theo bên người nữ hoàng, vì thế... cầu xin được đi theo.

Cũng không thể làm vướng chân nữ hoàng!

Khẽ cắn môi, Jinna kéo nhanh dây cương, cố gắng tăng tốc chạy theo bóng dáng phía trước, nhưng càng vội càng phạm sai lầm. Con ngựa bị cô kéo gấp, hí lên một tiếng, bước chân bị rối loạn, mà Jinna lại nóng vội kéo dây cương, muốn cho ngựa chạy nhanh hơn mà bản thân mình lại không theo kịp tiết tấu! Đột nhiên con ngựa dưới thân nhảy dựng lên, hất Jinna xuống đất!

“Á…”

Tử Huyền nghe thấy tiếng thét chói tai vội quay đầu lại, nhìn thấy thị nữ bị ngựa hất xuống, văng trên đất, mà con ngựa kia bị chấn động mà chạy sang hướng khác.

“Jinna!”

Quay ngựa lại, Tử Huyền chạy về phía bên cạnh Jinna, xuống ngựa coi thương thế của cô. Jinna ngã nằm dưới đất, toàn thân đau đớn, hoảng sợ quá độ mà sắc mặt trắng bệch. Cánh tay phải không cử động được, có lẽ bị trật khớp. Tay trái bị mài dưới đất, một vệt xước rất dài, máu tươi chảy ròng ròng. Trên người còn rất nhiều chỗ bị trầy da, miệng vết thương đều bị đá dăm găm vào.

Thấy Tử Huyền cau mày khi nhìn vết thương trên người mình, Jinna cảm thấy rất hổ thẹn. “Bệ hạ, nô tì xin lỗi. Là do nô tì cưỡi ngựa không tốt, không thể vì nô tì mà khiến bệ hạ chậm trễ, không cần lo lắng cho nô tì, bệ hạ mau đi đi!”

Tử Huyền cũng không đáp lại lời cô, quay đầu phân phó binh lính: “Lấy thuốc tới, băng bó vết thương cho cô ta.” May mà nữ hoàng xuất hành, chuẩn bị sẵn đủ mọi thứ.

“Bệ hạ, không cần đâu ạ, Jinna không sao, xin bệ hạ mau đi đi!” Nói xong liền giãy giụa muốn đứng dậy, bị Tử Huyền ấn xuống.

Nơi này là đường nhỏ hẻo lánh, dân cư thưa thớt, cô nàng bị thương nặng như vậy, ngựa lại chạy mất, để cô ta ở lại không phải rất nguy hiểm sao? Tốt xấu gì thì cô ta cũng là người đầu tiên khi cô tỉnh dậy nhìn thấy, lại luôn tận tâm chăm sóc, vứt lại quá lãng phí.

“Ta và ngươi cưỡi chung một con ngựa đi thôi.”

Jina ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc. “Không! Sao có thể như vậy! Jinna chỉ là một thị nữ mà thôi! Không thể làm ảnh hưởng tới tôn nghiêm của nữ hoàng!” Kích động nhìn Tử Huyền, Jinna lo lắng nói.

Nhìn đi, vẫn còn quan niệm giai cấp mạnh mẽ như vậy, chứng tỏ tuyệt đối trung thành với thân thể này! Bản thân không hiểu biết nhiều về thế giới Ai Cập cổ, tìm được một thuộc hạ trung thành cũng không phải dễ dàng! Càng phải cứu!

(Mỗ tác giả: Lòng dạ nham hiểm! Mỗ Huyền: Ta mới quen cô ta mới hai ba tiếng thôi, cô muốn ta nghĩ gì nữa? Mỗ tác giả: Ta chưa nói gì hết)

Tử Huyền nhìn thị nữ đang hoảng loạn mà bình thản nở nụ cười: “Bỏ ngươi lại, nếu chẳng may gặp nguy hiểm gì, không phải hình tượng của bản cung sẽ bị hủy sao? Thần dân Ai Cập sẽ nghĩ gì về ta? Cho nên, mau đi thôi.” Sau đó sai người băng bó qua cho Jinna, rồi lôi cô lên lưng Jinuo, bản thân mình cũng trèo lên ngựa.

“Đi!” Nghênh ngang rời đi, để lại một loạt thị vệ há hốc mồm trợn mắt nhìn theo.

Nữ hoàng cao quý thế nhưng lại...

“Nguy rồi, mau đuổi theo! Đuổi theo nữ hoàng!” Rốt cuộc cũng có người phản ứng lại, đã không còn thấy bóng dáng nữ hoàng của bọn họ…

Chương 5: Hôn lễ hỗn loạn

Giống như Tử Huyền chạy tới thượng Ai Cập, còn có hoàng tử Izumin.

“Hoàng tử, chúng ta đã tới kinh thành Thebes.” Người hầu cung kính nói.

Thủ đô của Ai Cập, kinh thành Thebes, có hàng trăm cánh cửa đồ sộ kiên cố. Hiện giờ, vương quốc giàu có nhất thế giới đang chìm đắm trong không khí vui sướng. Hôn lễ đang tiên hành, là thời khắc toàn dân mong đợi. Bọn họ tin tưởng con gái của nữ thần Haby(5) - nữ thần sông Nile vĩ đại sẽ trở thành hoàng phi của Ai Cập! Tương lai Ai Cập sẽ càng thêm phồn vinh!

(5) Thần Haby: Nữ thần sông Nile có đầu cừu, ngoài ra thần sông Nile còn có một nữ thần khác tên là Anuket.

“Đi hỏi xem, hôn lễ đang tiến hành nơi nào?”

“Vâng.”

Izumin nhìn xung quanh vô cùng náo nhiệt phồn hoa, quân dân Ai Cập đúng là như thể đồng tâm. Trên khuôn mặt của mọi người đều tràn đầy vui mừng, nơi nơi đều nhảy múa.

Vùng đất dồi dào, trù phú như vậy. Izumin nhớ tới lời của Asisu trong địa lao từng nói... Ai Cập là vùng đất địa linh nhân kiệt. Hừ, địa linh nhân kiệt thì sao? Bàn tay siết chặt lại, run rẩy ẩn dưới tà áo dài, một ngày nào đó, vùng đất này sẽ thuộc về Hittite!

“Hoàng tử, hiện giờ hoàng đế Ai Cập đang ở bãi săn sư tử(6).”

(6) Nghi thức cuối cùng trong đám cưới hoàng thất chính là săn sư tử tế thần Amun.

Săn sư tử ư? Hiện giờ có lẽ Carol đã kế thừa vương vị, chắc chắn những đế quốc nhìn Ai Cập như hổ rình mồi càng chú ý tới cô nàng, trước mắt là thời điểm sứ giả các quốc gia hỗn tạp, không biết có kẻ nào ra tay hay không. Chỉ hi vọng trong lúc hỗn loạn, Ruka có thể bảo vệ cô gái.

“Đi, chúng ta đi tới bãi săn.”

Ở bãi săn bắn, đang tiến hành hoạt động. Menfuisu rất dũng mãnh, dưới ánh mắt lo lắng của Carol, đã giết chết một con sư tử. Đám đông reo vang ầm ĩ.

“Hoàng thượng đã giết chết một con sư tử! Hoàng thượng đã giết chết một con sư tử.”

“Thật tốt quá!” Nghe được tiếng hoang hô, tâm tình Carol yên tâm một chút, vỗ vỗ mặt, nở nụ cười, đôi mắt xanh thẳm nhìn chăm chăm về phía trước. Váy cưới lộng lẫy, trang sức vàng chói lóa, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời xán lạn, càng thêm chói mắt, khuynh quốc khuynh thành. Algol nhìn thấy cô như vậy, tinh thần càng thêm khuấy động.

“Tetis, Tetis, chúng ta qua xem đi.”

“Vâng.” Tetis mỉm cười, Carol giống như cô bé vậy, dù có được thân phận tôn quý, nhưng vẫn thân thiết như vậy, đúng là một hoàng phi thiện lương.

Carol tìm một chỗ trống có tầm nhìn vừa vặn ngồi xuống, váy cưới tung bay trên bãi cỏ, nạm vàng khảm ngọc, lóe ánh sáng rực rỡ, giống như từ trên thảo nguyên nở ra một đóa hoa vàng. Cô nhìn chằm chằm về phía bãi săn, nơi đó, người cô yêu đang chiến đấu với sư tử vì hôn lễ của bọn họ, chăm chú nhìn động tác dũng mãnh Menfuisu nên cũng không phát hiện ra mối nguy hiểm tới gần.

Ẩn sâu dưới bãi cỏ, có một vài bóng người lén lút đi tới. Vì Asisu đang đau lòng ở hạ Ai Cập, Ari càng thêm quyết tâm phải phá hỏng hôn lễ.

“Thật đúng lúc, Carol đang ở gần gây. Mau cho sư tử uống thuốc.”

“Vâng, thưa nữ quan Ari.”

Loại thuốc kia làm tăng dã tính của sư tử, Ari cầm một bộ xiêm y có dính mùi của Carol cho con sử tử đã đỏ ngầu mắt lên ngửi ngửi. “Hãy ngửi mảnh vải này và đi xé xác con bé ấy đi!”

Cái lồng đen từ từ mở ra, con sư tử đã điên cuồng trong tư thế săn mồi từng bước từng bước lại gần phía sau Carol. Mấy thị nữ cầm đồ uống phía sau nhìn thấy bóng đen bên người lướt qua, sắc mặt trắng bệch: “Á... sư tử, sư tử!”

Không còn kịp nữa rồi, Tetis kinh hoàng nhìn sư tử đã giẫm lên góc váy của Carol.

“Á...”

“!” Carol thảm thiết kêu lên. Người thanh niên đang vung trường mâu trong bãi săn quay đầu nhìn lại, trong khoảng khắc không thở nổi, hét lên: “Carol! Ta đã bảo nàng phải ở trên thuyền cơ mà.” Cầm chặt vũ khí, Menfuisu nhảy tới, giơ trường mâu đâm về phía sư tử.

“Mau kéo Carol ra!”

Đám binh lính vội vàng kéo Carol từ dưới thân sư tử ra. Mà con sư tử điên kia lại tấn công ngược về phía Menfuisu!

Nhìn thấy cảnh này, ai cũng hoảng hốt: “Quân đâu! Mau xông lên cứu hoàng thượng!”

Binh lính như tên bắn vọt tới. Lúc này, Izumin kịp chạy tới bên ngoài bãi săn, chỉ nghe được bên trong truyền ra âm thanh huyên náo.

“Sao lại thế này, ở trong bãi săn đã xảy ra chuyện gì?” Cô gái sông Nile không xảy ra chuyện gì chứ, hiện giờ cô ta rất quý giá, không thể để xảy ra sơ suất gì.

“Mau, tiến vào bãi săn đi.”

“Hoàng tử, sẽ bị binh lính Ai Cập phát hiện ra mất!” Các tùy tùng vội vàng ngăn cản, mà Izumin đang lo lắng, căn bản nghe không vào, chỉ muốn xông lên.

Trong bãi săn, tất cả đều hỗn loạn.

Menfuisu dùng khiên chống đỡ sư tử, mà con sư tử điên ấy sức lực lớn, đè lên Menfuisu nằm dưới mặt đất.

“Không, Menfuisu, chàng không thể chết, đất nước Ai Cập rất cần chàng, có hiểu không?” Cầm lấy đoản kiếm trong tay, Carol gắng gượng đứng dậy, dùng hết sức đâm đoản kiếm vào mắt trái của sư tử.

Con sư tử bị thương giữ một chân đè lên Menfuisu, chân còn lại giẫm lên người Carol.

“Súc sinh! Mau thả Carol ra cho ta!”

“Menfuisu, chàng chạy mau!”

Bị mùi máu tươi hấp dẫn, đám sư tử vây quanh lại đây. “Nguy rồi, mau giết chết sư tử!” Imhotep cuống quýt chỉ huy.

Giữa lúc hỗn loạn, binh lính hạ Ai Cập cuống cuồng tìm Ari. Làm sao đây, nữ hoàng sai hắn đi tìm Ari ngăn cản kế hoạch, lại không nói kế hoạch là gì, bây giờ vẫn chưa tìm thấy Ari, chỉ mong sao không làm hỏng việc của nữ hoàng.

Menfuisu phẫn nộ đâm thương vào mắt phải sư tử, nhưng vì cả đôi mắt bị mù càng khiến con sư tử điên cuồng hơn. Bị trọng thương nhưng vẫn không lùi bước. Con sư tử này thật kì quái! Chẳng lẽ đã bị hạ thuốc? Nghĩ như vậy, tể tướng Imhotep vội vàng nhắc nhở Menfuisu: “Bệ hạ! Xin hãy cẩn thận! Có lẽ đây là một âm mưu! Con sư tử này bị điên rồi!”

Âm mưu? Là ai! Là ai muốn giết hại Carol của hắn! Menfuisu lại tấn công về phía sư tử, dùng khiên đẩy nó ra. Đám binh lính cũng đều đâm trường mâu về phía sư tử: “Mau, thừa dịp này giết chết nó đi.”

Trải qua một vòng nhân sư hỗn chiến, Menfuisu thở hổn hển, rốt cuộc cũng giết chết được con sư tử điên ấy.

Mọi người reo hò vang dội, những con sư tử khác bị binh lính vây quanh giết chết. “Carol, ổn cả rồi.” Menfuisu ôm người con gái đã bị thương vì hắn, âm thầm thề, tình yêu của ta vĩnh viễn thuộc về nàng.

Dịu dàng bế Carol lên nhuyễn kiệu(7), đưa về hoàng cung trị liệu.

(7) Nhuyễn kiệu: loại kiệu có đệm mềm.

Trốn ở một nơi bí mật gần đó quan sát tình hình, trong lòng Ari vô cùng căm tức. “Khốn kiếp, Carol được cứu rồi sao?” Biết ăn nói thế nào với nữ hoàng Asisu đây? Một gã lính thấy thế, vội nói: “Ari, chúng ta vẫn chưa hết hi vọng đâu, lúc này binh lính đang hộ tống hoàng thượng tới thần điện.”

“Đúng rồi. Chúng ta còn một con sư tử khác, mau thả nó ra.”

“Vâng, thưa nữ quan.”

Mọi người đang xử lí hiện trường bãi săn, chuẩn bị đem thi thể sư tử đưa tới thần điện hiến tế. Nhưng đúng lúc đó... một con sư tử từ trong bụi cỏ bay nhanh ra, ngay khi mọi người chưa kịp phản ứng, nó nhảy về phía kiệu, cắn bả vai Carol chạy đi.

“Carol!” “Hoàng phi!”

Rốt cuộc cũng đi tới bên trong bãi săn, Izumin kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt: “A! Đó là cô gái sông Nile! Mau mang tên đến!”

Lúc này, ở chỗ tối Ari thoải mái bật cười, bị thương như vậy, tuyệt đối không thể sống nổi! Ha ha, trời giúp ta rồi, con bé Carol đã bị dòng nước cuốn đi. Nữ hoàng Asisu đã có thể trở lại bên cạnh hoàng đế Menfuisu.

“Nữ quan Ari, nữ quan Ari.” Rốt cuộc thì binh sĩ Tử Huyền phái đi cũng tìm được Ari.

Binh lính thần điện hạ Ai Cập? “Có chuyện gì?”

“Nữ hoàng sai thuộc hạ tới tìm nữ quan nói tạm dừng kế hoạch, mà thuộc hạ tìm mãi không thấy nữ quan, hiện giờ thế nào rồi? Nữ hoàng Asisu đang trên đường tới đây.”

“Cái gì?!” Tại sao nữ hoàng lại muốn cô dừng kế hoạch? Sau khi sư tử bị Menfuisu vung thương tới, đã làm rơi cô gái xuống sông Nile. “Nhưng mà... kế hoạch đã thành công.”

“...”

Bạn đang đọc Asisu Nổi Loạn của Tuỳ Hiểu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.