Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 29 - 30

Phiên bản Dịch · 5186 chữ

Chương 29: Carol

Menfuisu, Menfuisu, vì yêu chàng, vì muốn ở bên chàng, em vượt qua cả thời gian ngàn năm để đến bên cạnh chàng, rời xa người thân, cách xa bạn bè, chỉ vì muốn ở bên chàng...

Chờ em, chờ em, em muốn đi cứu chàng, em muốn bảo vệ chàng...

...

Yến hội, ca múa, rượu ngon, món ngon.

Mỗi ngày Algol đều yêu cầu Menfuisu tham gia, càng ngày càng nghiêm trọng, lời nói mờ ám, động chân động tay. Menfuisu thì không thể phản kháng, chỉ có thể nhìn nam tử làm càn trước mặt bằng ánh mắt bốc hỏa, hận không thể chém hắn thiên đao vạn quả(23).

(23) Thiên đao vạn quả (千刀万剐): Chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.

“Algol khốn kiếp, dùng thủ đoạn ti tiện như vậy bao vây ta... Minue, ta không thể nhịn được nữa.” Luôn lấy Carol ra uy hiếp hắn, nhiều lần đùa bỡn, uy nghiêm của một hoàng đế Ai Cập để đâu cơ chứ?!

“Vâng, thưa hoàng thượng...” Vẻ mặt Minue vô cùng nghiêm túc, kiên định nhìn Menfuisu.

Hắn là cận vệ của hoàng thượng từ nhỏ tới lớn, thấy hoàng thượng chưa từng bao giờ ẩn nhẫn chịu đựng bị trêu chọc như vậy, cho dù hoàng thượng có quyết định thế nào, dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa, hắn cũng sống chết đi theo. Như vậy, phải ép Algol giao cô gái sông Nile ra...

Trong lúc hai người âm thầm bàn mưu tính kế, một tiếng nói lướt qua tai bọn họ, trong nháy mắt Menfuisu và Minue đều hoảng hốt kinh ngạc...

“Hãy yên tâm, chớ nóng nảy, không cần phản kháng, bình tâm chờ đợi thời cơ...”

Ai?! Hai người quay đầu nhìn chằm chằm theo bóng dáng đám thị nữ vừa đi ngang qua, bọn họ không hề có chút bất thường nào, chậm rãi đi ra ngoài cửa điện.

... Vừa rồi là ai nói chuyện?

Trong hàng ngũ binh lính Ai Cập, không có nữ giới, chẳng lẽ thị nữ kia là do Carol phái tới sao?

Không cần phản kháng ư? Nhưng... phải chờ tới khi nào mới tới thời cơ? Carol đang ở trong tay đối phương, đến nay vẫn chưa thấy người, tất cả lính Ai Cập trong thành đều bị nhốt vào đại lao, bản thân bị cầm chân ở chỗ này, binh lính ngoài thành e sợ an nguy của hắn, không dám có hành động lỗ mãng...

Khốn kiếp, còn phải nhịn tới khi nào? Carol, lâu lắm rồi không gặp em, em có khỏe không?

Lúc này, một thiếu niên thanh tú tới bên Algol...

“Anh...”

...

Đi ra khỏi đại điện, Tử Huyền quấn khăn che đầu, nhanh chóng thoát khỏi đám thị nữ, lao về phía tường thành.

Có lẽ lúc này gã thương nhân tham lam Caref đã đưa Carol tới rồi, ra ngoài thành cướp Carol chạy trốn, rồi quay lại cùng Menfuisu gây bạo động, đến lúc đó Algol sẽ... Hừ hừ...

Menfuisu à, còn một chút nữa thôi, đã khuyên ngươi yên tâm đừng nóng vội, hi vọng ngươi đừng có mang thêm rắc rối cho ta nữa.

Nghĩ như vậy, Tử Huyền nhanh chóng đi vào mật đạo mà mấy ngày này cô đã tìm thấy trong một đập nước dưới thành, nấp vào một nơi bí mật, chú ý động tĩnh xung quanh. Chỉ một lát sau, một con thuyền nhỏ lén lút đi vào.

“Dừng lại! Nơi này cấm thông hành!”

“Kiểm tra giấy tờ!”

“Được được được,” Ánh mắt gã thương nhân béo ục ịch lóe sáng, cười tươi lấy lòng bình lính, “Tôi là thương nhân Caref, có giấy thông hành đây.”

Nói xong, đưa một cuộn giấy, binh lính tuần tra tiếp nhận, kinh ngạc nói, “Là giấy phép đặc biệt của đại vương ư?”

Một binh lính cao lớn thô kệch nghe thấy vậy đi tới, “Cái gì? Thương nhân Caref đã về rồi sao?”

Lập tức lại gần Caref hét lớn, “Hàng đâu?”

“Xin hãy chuyển lời tới đại vương, thương phẩm mà người cần, ta đã mang đến.” Nói xong quay người, nhấc chiếc rương tinh xảo trên chiếc thuyền nhỏ lên.

Carol đang nằm trong chiếc rương đó ư? Từ trong chỗ tối, Tử Huyền nhìn chằm chằm vào chiếc rương gỗ khắc hoa văn. Nói như vậy, cả hai nhân vật chính đều đã tới đúng chỗ, Carol, chờ ta, sẽ rất nhanh thôi, ta sẽ cứu cô ra ngoài!

Bọn lính nâng chiếc rương đi về phía hoàng cung Assyria, Tử Huyền cũng lập tức đi theo. Đi cả một quãng đường dài, lúc đi ngang qua đại điện, nghe thấy tiếng hỗn loạn, vô cùng ầm ĩ.

Nheo mắt nhìn tới, sao lại thế này?

“Mau rời khỏi đây! Carol không có trong thành! Báo cho tướng quân Honsu cùng tấn công thành!”

“...” Giọng nói của Menfuisu đã giải thích vấn đề mà Tử Huyền đang nghi hoặc...

Đờ người trong nháy mắt...

Không phải đã dặn hắn yên tâm, đừng nóng vội hay sao?! Phản cái gì mà phản chứ?

Hắn muốn ăn đòn à? Nhớ là Algol sẽ dùng tên bắn hắn... Hừ, bỏ đi, cho hắn chịu đau một chút! Dù sao cũng không chết được, trước tiên phải cứu Carol đã.

Bỏ lại trận chiến phía sau lưng, Tử Huyền lạnh lùng đi theo bọn lính đưa chiếc rương nhốt Carol đi tới một phía khác của cung điện.

“Carol, Carol...”

Ai? Là ai đang gọi tôi...

“Carol, tỉnh lại đi, ta đưa cô rời đi.”

Rời đi? Rời đi đâu mới được? A... Sao người tôi lại yếu ớt thế này, không thể cử động được...

Mấy tên lính Assyria đi thông báo cho Algon, Tử Huyền lẻn vào trong điện, mở chiếc rương gỗ, muốn đưa Carol rời đi. Nhưng, thật kì lạ, không giống với những gì cô biết, nét mặt Carol đỏ bừng, hôn mê bất tình... không giống như chỉ đơn giản là uống thuốc ngủ như vậy.

Hai gã thương nhân không thể làm hại Carol mới đúng, chẳng lẽ ở Hittite đã xảy ra chuyện gì sao?

Hiện giờ mang cô ta cũng được, nhưng theo tình tiết trong tác phẩm, có lẽ cô ta sẽ phải hạ mệnh lệnh đảo chiều lưu chuyển nước sông... nhưng bây giờ...

“Ưm...”

“Carol! Tỉnh rồi sao?”

Ánh mắt hơi hé mở dưới mái tóc vàng, đôi mắt màu xanh dần dần hé mở.

“... Asisu? Vì sao lại là chị... Đây là đâu...” Carol yếu hớt hỏi, một câu chưa nói hết đã thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng.

Tử Huyền nhíu mày, “Đây là tẩm cung của Algol, cô đã bị hai gã thương nhân kia bán.”

“Cái gì? Nơi này là tẩm cung của Algol ư? Không! Sao có thể lại như vậy...” Yếu ớt thở hổn hển, “Caref và Hassan là người tốt, bọn họ đưa tôl tới Assyria tìm Menfuisu... Hassan đã cứu mạng tôi, bọn họ không thể bán đứng tôi.”

Tử Huyền mặc kệ Carol không tin, trực tiếp hỏi vấn đề trọng tâm, “Cứu mạng cô ư? Ta đang muốn hỏi, thân thể cô sao lại như thế này?”

Luôn tin tưởng người khác, Carol cuống quýt muốn kể lại chuyện Hassan thật sự là người tốt, “Lúc tôi ở Hittite, đã uống độc dược của hoàng phi Hittite... Là Hassan, là Hassan vất vả chăm sóc, tôi mới có thể sống được... Nếu đây thật sự là tẩm cung của Algol, vậy nhất định là có lí do, có lẽ bọn họ bị tập kích...”

Con nhóc này luôn dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, không hề có chút xíu cảnh giác nào sao?

Chưa cần tới Tử Huyền tiếp tục mở miệng, âm thanh huyên náo bên ngoài đã vọng vào tới tận đây.

“Menfuisu! Cô gái sông Nile vừa mới rơi vào tay ta!”

“Cái gì? Carol, nàng...”

“Bắn tên!”

“Á!”

“Hoàng thượng!”

...

“Men… Menfuisu...” Carol giật mình, trợn mắt, “Đó là Menfuisu thật ư?”

Tuy rằng vẫn còn rất yếu, nhưng Carol vẫn dùng hết sức nắm lấy vạt áo Tử Huyền, lo lắng hỏi: “Vừa rồi có phải là... có phải là Menfuisu không?”

“Đúng vậy. Cô yên tâm, ta đưa cô ra ngoài trước, rồi sẽ quay lại cứu hắn.”

“Không...” Nước mắt đã tuôn rơi, “Asisu, hoàng đế Assyria nổi tiếng là bạo quân trong lịch sử, mau đi cứu Menfuisu đi... Chàng sẽ chết mất... Menfuisu, Menfuisu...”

Khàn cả giọng, lê hoa đái vũ(24).

(24) Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Tử Huyền nhức đầu...

“...”

Không phải chứ, tiểu thư, cô nói khóc là khóc luôn à!

Đối với nước mắt bất ngờ, Tử Huyền trở tay không kịp, dù sao cô cũng ở trong thế giới Hunter đã lâu, nơi đó toàn những con người dũng mãnh không bao giờ rơi lệ, đối với nữ chính bưu hãn của chúng ta mà nói, cô không biết phải dỗ dành cô nhóc đang khóc yếu ớt kia thế nào.

“Khụ, ừm, cô đừng khóc nữa, yên tâm đi, hắn không chết được.”

“Không, Asisu, đi cứu chàng, xin chị, đi cứu chàng đi!... Assyria là dân tộc tàn bạo nhất trong lịch sử, bọn họ là dân tộc khát máu, nếu không nhanh chóng đi cứu Menfuisu, chàng sẽ bị Algol giết chết! Khụ, khụ... xin chị, đi cứu Menfuisu đi... cứu chàng...”

Còn chưa nói dứt lời, thân hình Carol đổ ập xuống, ngã vào trong lòng Tử Huyền...

Hôn mê rồi.

Tử Huyền suy nghĩ một lát, lại bế Carol thả vào trong rương.

Với tình hình sức khỏe hiện giờ của Carol, ở lại trong cung điện là tốt nhất, dù sao Algol cũng không muốn cô ta chết, nhất định sẽ cứu sống, mà đã có Hassan ở bên cạnh, có thể chữa cho cô ta.

Bỏ đi, nếu Carol đã như vậy, vậy thì trò đánh sập Assyria ta sẽ thay cô ta hoàn thành là được...

...

“Hoàng đế Menfuisu…”

“... Là ngươi! Jamari! Ngươi tới làm gì?”

“Hoàng đế,” Jamari đi tới, nhanh chóng ôm chặt thắt lưng Menfuisu, “Hoàng đế, thiếp rất nhớ người, rất nhớ người.”

Menfuisu bị xiềng xích giam cầm, không thể đẩy ả ra, chỉ có thể hét lớn, “Jamari! Ngươi là gian tế của Assyria phái tớ Ai Cập, hiện giờ còn muốn tới đây làm gì?”

“Không, Menfuisu, thiếp chưa từng bán đứng Ai Cập!” Jamari vội vàng giải thích, “Menfuisu, thiếp yêu chàng, sao thiếp có thể phản bội chàng được.”

Vừa nói, vừa siết chặt hai tay, “Thiếp muốn cứu chàng ra ngoài, nhưng nơi này canh phòng cẩn mật, lén vào trong thăm chàng cũng không phải là chuyện dễ dàng.”

Menfuisu nhìn cô gái này, đã không còn trang điểm đáng sợ như yến hội lúc trước, trên đầu đội khăn sa tinh xảo, khuôn mặt thanh tú hơn rất nhiều, suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng nói, “Jamari, vậy cô có thể đưa Carol chạy trốn được chứ?”

“Cái gì?”

“Đúng vậy, đúng vậy, Jamari, có thể giúp cô gái sông Nile chạy trốn được chứ?”

Bị nhốt tại phòng giam khác, binh lính Ai Cập nhao nhao lên.

“Đúng vậy, Jamri, cô yêu ta như vậy, hãy giúp ta lần này, giúp Carol rời khỏi hoàng cung.”

“...” Muốn ta cứu cô gái sông Nile ư?

“Thiếp sẽ thử xem.” Jamari lạnh nhạt nói, kéo khăn sa che mặt, “Thiếp phải đi đây, kẻo bọn cai ngục phát hiện ra mất.”

Tử Huyền trốn ở một nơi bí mật, nhìn theo thân ảnh đang hầm hừ rời khỏi. Sau đó mới đi vào địa lao

“Hử?” Cảm giác có người đến, Menfuisu ngẩng đầu, “Jamari ư?”

“...”

Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn...

“Đi chết đi Menfuisu! Em có phải là hoàng đế Ai Cập không vậy, sao em lại ngốc tới mức này?!”

Giọng nói này...

Menfuisu, Minue và toàn bộ binh lính Ai Cập đều kinh ngạc nhìn cô gái đội khăn che mặt, giọng nói này...

“... Chị?”

Tử Huyền cởi khăn che mặt, sau đó bắt đầu bộc phát toàn bộ buồn bực đã tích tụ nhiều ngày nay...

“Ta nói, em có muốn làm hoàng đế Ai Cập nữa không? Lúc trước ta đã nói, em ngoan ngoãn ở Ai Cập cho ta, chuyện Carol để ta giải quyết, kết quả thì sao, người ta chỉ cần một bức thư, có thể lừa em từ Ai Cập tới đây! Em đến cũng đến rồi, dù gì cũng mang theo mấy vạn đại quân, đánh nhau cũng không thua, vì sao em còn bị mấy câu nói vớ vẩn của Algol lừa gạt, còn ngu ngốc uống thuốc mê! Âm mưu rõ ràng như vậy, mà em còn cứ đâm đầu lao vào hả?!”

Nổi trận lôi đình...

“Chị, chị... là em lo lắng cho Carol,” bị răn dạy như vậy, Menfuisu yếu ớt giải thích, “Bởi vì không có tin tức gì của chị, mà Algol lại có chiếc vòng của Carol, kết hợp với manh mối ở sa mạc, em và Imhotep nghĩ Carol đang ở Assyria, nên muốn tới cứu nàng.”

Đối với chuyện không có tin tức, Tử Huyền hơi đuối lí, nhưng cũng không thể nói lí do không thể gửi tin về vì mình bị lạc đường được...

“Vậy hiện giờ thì sao, ta đã dặn em phải yên tâm, đừng nóng vội, em lại không nghe, trực tiếp bạo động, còn bị bọn chúng bắn thương, nhốt ở đây, chẹp, nhìn một thân toàn máu này, đáng đời!”

“... Người nói câu kia là chị ư? Nói như vậy là, rượu mấy ngày nay cũng là...”

“Hừ, đương nhiên là ta tráo, không lẽ em tin rằng Carol có thể làm được sao? Ta đã dặn em hãy yên tâm, đừng nóng nảy, chờ Carol tới là có thể cùng nhau rời đi, nhưng nhìn em hiện giờ, bị mất nhiều máu như vậy, còn bị xiềng xích, em cho rằng tóm được em trai của Algol là tóm được điểm yếu của hắn ư? Có đầu óc không thế, chẳng lẽ em không biết Algol tàn bạo thế nào ư?”

“Chị!”

Tử Huyền bị tiếng hét to dọa cho giật nảy mình, quay đầu nhìn lại cái người gọi là hoàng đệ đang bị xiềng xích.

À, suýt nữa thì quên, vị hoàng đế này vẫn còn là thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh.

Tử Huyền khoanh tay dựa vào vách đá lạnh lùng nhìn hắn nổi giận, hai người cứ giằng co như vậy...

“Nữ hoàng, hoàng thượng...”

Minue bị giam ở bên trong rất lo lắng, hoàng đế rất kiêu ngạo, mà nữ hoàng trước kia cũng luôn luôn dung túng, chưa bao giờ nổi giận với hoàng đế, mà hiện giờ, nhất định hoàng đế cảm thấy rất mất mặt, thẹn quá hóa giận, mà nữ hoàng cũng không nhu nhược như trước, không chịu nhân nhượng...

“Hoàng thượng, nữ hoàng cũng là lo lắng cho người, thấy người bị thương như vậy, nhất định nữ hoàng rất đau lòng, nên mới tức giận như vậy, hiện giờ chúng ta đang bị giam trong địa lao, trước hết nên tìm cách đối phó với Algon thế nào, cứu cô gái sông Nile ra mới là điều quan trọng.”

Carol đúng là điểm yếu của Menfuisu, quả nhiên, Menfuisu bắt đầu dao động.

“Chị, hiện giờ chị có thần lực, chắc chắn có thể cứu Carol, chị đưa nàng rời đi trước được chứ?” Mặc dù nói như vậy, nhưng đầu vẫn quay về hướng khác.

Hừ, dám nổi cáu với ta à?

“... Chị, chỉ cần cứu được Carol ra ngoài, em sẽ khai chiến với Assyria.”

Ta thèm quản ngươi à? Muốn đánh thì đi mà đánh.

“...” Cuối cùng, Menfuisu vẫn phải quay đầu, thực ra Tử Huyền nói đúng, đúng là hắn thiếu suy nghĩ, nhưng bị răn dạy trước mặt binh lính Ai Cập như vậy, vô cùng mất mặt.

“Chị nói đúng, là em nhất thời sơ suất.” Ngẩng đầu nhìn Tử Huyền đang lầm lì, “Chị, hiện giờ chúng ta nên tìm cách giải cứu Carol, xin chị...”

Nhất thời sơ suất ư? Bỏ đi, cho hắn chút mặt mũi.

“Không phải em vừa mới nhờ Jamari sao, thế nào, giờ cần gì phải nhờ ta.”

Vừa rồi mới ôm ấp chàng chàng thiếp thiếp, không cảm thấy có lỗi với Asisu sao... Được rồi, thực ra thân thể ngốc nghếch này vẫn còn đang oán giận hoàng đế Ai Cập, cho dù ngươi bị xiềng xích, vẫn có thể đá văng Jamari, nhưng ngược lại ngươi lại để ả ôm ấp, coi thường lời nói của ta; dám không nghe lời ta... dám không nghe lời ta à?! (← cuối cùng thì đây mới là trọng điểm, trọng yếu nhất! )

“Chị, là em muốn lợi dụng Jamari mà thôi...”

Còn chưa nói dứt lời, tiếng nói bên ngoài cắt ngang lời hắn.

“Có thích khách!”

Tiếng la hét ngoài địa lao vô cùng huyên náo.

“Tăng cường canh phòng!”

“Thích khách đang ở trong đại điện!...”

Thích khách?!

Trong địa lao, mọi người đều sửng sốt kinh ngạc.

Tử Huyền lập tức bỏ mặc đám người Menfuisu, phi thân rời đi, chạy tới hiện trường.

Chương 30: Đêm đen

“A!”

Tiếng hét thảm vang lên trong đại điện, không giống giọng Algol, ngược lại có vẻ như là...

“Algol, ngươi là đồ tiểu nhân! Ngươi không xứng làm vua!”

Khi Tử Huyền chạy tới nơi, hiện trường đã được khống chế, Algol ngồi bên nhuyễn sạp cho thái y chẩn trị, cánh tay phải vẫn còn chảy máu, nghiến răng nghiến lợi nhìn thích khách đang bị ghim giữ dưới đất.

“Khốn kiếp, dám cả gan tới ám sát ta!”

Bị mấy tên lính dùng vũ lực ép ngã xuống đất, bả vai Unasu bị đâm trường kích, máu dính đầy áo choàng, mắt sáng hừng hực nhìn chằm chằm người đang ngồi trên nhuyễn sạp.

“Ngươi dùng quỷ kế lừa hoàng thượng của ta, dùng cô gái sông Nile uy hiếp hoàng thượng, ngươi là đồ bì ổi!”

“Hừ, bì ổi á?” Algol giận giữ bật cười, “Sao ngươi không nói vua của ngươi quá ngu xuẩn? Ta chỉ dùng chút thủ đoạn, hắn đã tự cắn câu, còn có thể trách ai? Khốn kiếp, dám ám sát ta, ta sẽ cho toàn bộ binh lính Ai Cập nhìn thấy kết cục của ngươi! Người đâu, chặt tay chân của thích khách, ném ra ngoài rạch sông quanh thành! Để cho toàn bộ lính Ai Cập tới nhặt xác hắn đi!”

“Vâng.” Đám binh lính trả lời, đứng dậy, lôi cả Unasu đang nằm dưới đất ra ngoài.

Chẹp, không phải chứ, xử tử luôn à?

Tử Huyền yên lặng nhìn diễn biến mọi chuyện, kéo khăn che mặt, chờ binh lính kéo Unasu tới góc khuất, mới phi thân ra ngoài.

“Á.” Mấy tên lính Assyria chỉ thấy một bóng đen xuất hiện, tên lính bên phải đã bị đá ngã xuống đất, những người khác vẫn còn đang bất ngờ, nhưng vẫn theo bản năng giơ vũ khí lên, tuy nhiên, tốc độ của Tử Huyền lại quá nhanh, nhãn lực của người thường không đuổi kịp, chỉ có thể đâm loạn.

Tử Huyền liếc mắt một cái, nhấc chân đá bên trái, tên lính Assyria cầm trường kích chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, vũ khí rơi xuống đất, ngay cả thân thể chính mình cũng bị đạp sang bên cạnh... Trong nháy mắt, đám lính ngã một loạt.

Nhân lúc bọn chúng hoảng loạn, Tử Huyền xoay người túm cổ áo Unasu, động tác nhanh nhẹn lưu loát, nhanh chóng rời đi. Nhưng ngược lại, Unasu trong tình huống điện quang thạch hỏa(25), lại không để ý tình trạng bản thân, còn hô lớn. “Algol, ngươi là đồ nhát gan, có bản lĩnh thì đấu một chọi một với hoàng thượng của ta!”

(25) Điện quang thạch hoả [电光石火]: Cũng hay được viết sai thành “Điện quang hoả thạch” [电光火石]: Là chỉ, ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt. Hiện nay được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp cùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định.Vừa dứt lời, người đã cùng với Tử Huyền biến mất trước mắt mọi người.

Sự việc xảy ra bất ngờ, mọi người trong đại điện vẫn còn ngẩn người, chờ khi tỉnh táo lại, Algol rống to, “Đứng thất thần ở đó làm gì? Còn không mau đuổi theo!”

“... Vâng.” Đám binh lính hô lớn, chạy ra ngoài.

Ra mệnh lệnh xong, Algol đứng dậy, nhìn chằm chằm vào màn đêm đen bên ngoài đại điện.

... Ánh mắt người vừa rồi, dường như đã từng nhìn thấy ở đâu đó...

...

“A...” Unasu ôm bả vai trái bị thương quỳ rạp xuống đất. Lực đâm của trường kích không lớn, không đâm xuyên qua bả vai, nhưng vì hắn dùng sức rút ra, mũi kích đẫm máu rơi xuống mặt đất.

Tử Huyền đứng bên cạnh nhìn, không có ý định băng bó vết thương.

Chủ nhân không ra làm sao, thuộc hạ cũng y như vậy. Toàn một đám người chỉ giỏi xúc động, không có đạo đức, Unasu, ngươi không thể so sánh với Ruka nhà người ta, Ruka là phúc hắc, ngươi là tiểu bạch... A, đợi chút, hai người này kết hợp cũng không tệ... Dù sao nhìn bề ngoài, Izumin cũng không để ta hành hạ BL, vậy thì để ngươi và Ruka đi, hay ghê.

Thực ra hiện giờ Carol cũng đã đến, giết Algol cũng là tiện tay làm mà thôi, nhưng, nếu giết hắn nhanh như vậy thì chẳng có gì là thú vị. Muốn để hắn sống, để hắn nhìn thấy kế hoạch của hắn thất bại, nhìn cánh tay hắn bị chặt, nhìn thành trì của hắn bị hủy... Ha ha, đến lúc đó, hắn sẽ ức đến mức muốn tự sát, ha ha, để xem sau này hắn còn dám háo sắc nữa không...

Nghĩ vậy, tâm tình Tử Huyền vô cùng hưng phấn, lấy chiếc khăn trên đầu quấn tạm vết thương cho Unasu, “Uansu, thông báo cho tướng quân Honsu, ngăn hạ lưu sông Tigris... Là chủ ý của Carol, cô ấy nói thành này được xây bằng gạch mộc, để nước sông dâng cao tràn vào thành, bị ngâm trong nước lâu, gạch sẽ bở ra, thành sẽ sụp, sáng sớm ngày mai, nhân lúc trong thành hỗn loạn, xông vào cứu Menfuisu.”

Unasu cắn răng chịu đau, ánh mắt tỏa sáng, “Nữ hoàng, người đã gặp cô gái sông Nile rồi ư? Đây là kế hoạch của cô gái sông Nile ư?!” Ôi, con gái nữ thần vĩ đại!

“...” Tuy rằng câu cuối cùng Unasu không nói ra, nhưng Tử Huyền có thể khẳng định trong lòng hắn đang kêu gào câu này... Sởn gai ốc!

Tuy nhiên, theo tình tiết trong tác phẩm, Unasu đi thông báo chiến lược này với tướng quân là hơi sớm, dù sao Unasu cũng gặp Carol trên đường nàng đi tìm Menfuisu, mà bây giờ... Menfuisu đã bị cô mắng xong, Unasu chưa gặp một trong hai người bọn họ, quá sốt ruột mới đi ám sát... Chặn sông cũng mất rất nhiều thời gian. Thôi bỏ đi, chỉ cần bọn họ có thể hoàn thành một nửa là được rồi, như vậy lúc cô ra tay còn có thể tiết kiệm niệm lực.

“Khởi bẩm nữ hoàng, thuộc hạ sẽ nhanh chóng rời thành đi thông báo cho tướng quân Honsu!”

“... Ừm, ngươi bị thương, vẫn có thể đi chứ?”

“Có thể ạ, xin nữ hoàng yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành chuyện công nương Carol giao phó.”

“Vậy đi thôi.”

Unasu chần chừ, “Nữ hoàng không đi cùng thần ạ?”

“Không được, ta phải ở lại quan sát tình hình, yên tâm, ta có thần lực, không sao đâu.”

“Vâng.” Chính mình được thần lực của nữ hoàng cứu, Unasu không hề nghi ngờ năng lực của Asisu, “Xin nữ hoàng bảo trọng.”

Đám lính Assyria tìm kiếm khắp nơi, khiến trong cung vô cùng ồn ào, những ngọn đuốc sáng rực di chuyển cùng với tiếng va chạm của các bộ áo giáp, nhưng vẫn không thể tìm thấy tung tích của Tử Huyền và Unasu, tất cả đành lục tục kéo về bẩm báo với Algol.

“Một lũ vô dụng! Đuổi theo cho ta! Không đuổi kịp thì đừng có về đây nữa!” Nói xong, Algol nổi giận rời khỏi đại điện, cấp tốc trở về tẩm cung.

“Cút hết ra ngoài! Tất cả cút hết cho ta!” Vừa vào cửa cung, hổn hển gào thét đám cung nữ, nhóm nữ quan hoảng hốt lập tức nối đuôi nhau ra ngoài, chỉ còn lại Hassan đang cho Carol uống thuốc và Ruka quỳ gối bên cạnh.

Hassan quỳ người hành lễ, “Đại vương.”

Algol ghé lại nhìn Carol vẫn còn đang hôn mê, “Vì sao lâu như vậy vẫn không có chuyển biến! Khi nào thì nàng mới tỉnh lại?”

“Đại vương,” Hassan vẫn giữ thái độ cung kính đáp lời, “Lần này cô gái sông Nile trúng độc rất nặng, lần trước ở Hittite, thần mới chỉ chẩn trị qua loa, nhưng qua mấy ngày bôn ba, thân thể mệt mỏi, muốn tỉnh lại cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng thần đã chuẩn bị xong dược liệu, tin rằng sẽ nhanh chóng có hiệu quả.”

“... Men...”

“!” Algol chỉ vào Carol đang nằm trên giường, “Nàng tỉnh rồi ư?”

“...” Hassan quay đầu nhìn. “Không ạ, chẳng qua chỉ nói mê, từ lúc bắt đầu hôn mê, nàng đều luôn như vậy.”

Algol cẩn thận lắng nghe, nheo mắt giữ cằm Carol, “Chẹp chẹp! Lúc này mà vẫn còn nhớ thương hoàng đế Ai Cập sao? Được, ta sẽ để nàng tận mắt nhìn thấy Menfuisu chết trước mặt nàng...”

Cũng không quay đầu lại, hạ lệnh với Hassan đang quỳ gối phía sau. “Không cần biết dùng cách gì, ngày mai nhất định phải khiến nàng tỉnh lại cho ta!”

...

Trên một ngọn núi cao ngoài thành Assyria, trong màn đêm lập lòe vài ánh lửa.

“Hoàng tử, phía trước chính là kinh thành Assyria.”

“Ừm.” Izumin ôm sói con trong tay, xoay người nhảy xuống ngựa, đứng ở trên đỉnh núi nhìn xuống.

“Quân lính Ai Cập bao vây toàn bộ kinh thành, xem ra chiến sự hết sức căng thẳng. Có tin tức gì từ trong thành Assyria truyền ra không?”

“Có ạ, thưa hoàng tử. Theo tin mới nhận được, phía nam thành có một thông đạo bí mật có thể đi vào trong thành.

Izumin nhìn doanh trại của quân đội Ai Cập dưới chân núi, vừa quan sát địa hình, vừa làm như vô tình hỏi.

“Tướng quân, ban ngày nhận được tin tức của Ruka, nói cô gái sông Nile trúng độc ở trong hoàng cung nước ta... Ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?”

“Việc này...” Tướng quân chần chừ, “Thần cũng chỉ nghe tin đồn, cũng không biết có chắc chắn hay không, không dám nói bừa.

Izumin quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Moka.

“... Tướng quân, ta biết tính phụ vương ta, có gì thì cứ nói đi.”

“Vâng... Nghe nói, sau khi cô gái sông Nile bị đưa vào hậu cung, hoàng thượng... muốn nạp nàng làm phi, hoàng phi sợ cô gái sông Nile mê hoặc hoàng thượng, lúc trước còn nghi ngờ nàng hại chết công chúa Mitamun, nên đã ban thuốc...”

“...”

“Hoàng tử, hiện giờ cô gái sông Nile thế nào rồi ạ?”

“Ruka nói, hôn mêm bất tỉnh, có một thương nhân tên là Hassan chăm sóc... Gã đó chắc chính là kẻ đưa nàng rời khỏi hoàng cung Hittite,” ngừng một lát, “Trời sắp sáng rồi, chúng ta nhân lúc này lẻn vào trong thành, chờ khi vào thành sẽ liên lạc với Ruka...”

“Vâng, thưa hoàng tử.”

Nhưng hoàng tử không ngờ rằng, tuy phía dưới doanh trại quân đội Ai Cập tràn đầy ánh lửa, bóng người lay động, nhưng phần lớn nhân mã đều đã rút tới nhánh sông Tigris.

“Đây là mệnh lệnh của con gái nữ thần, mau chặt hết những cái cây cổ thụ này!”

“Chuyển đá!”

“Là mệnh lệnh của cô gái sông Nile, nhanh chóng chặn con sông này lại.”

Những tiếng động ồn ào át cả tiếng nói, cây cổ thụ đổ xuống, đá lăn dữ dội, toàn bộ công trình to lớn bên sông đang được tiến hành nhanh chóng, bụi đất đầy trời.

“Tướng quân Honsu, tình hình thế nào rồi?” Giữa trời đất mịt mù, Unasu tìm được tướng quân Honsu đang đứng trên cao chỉ huy.

“Unasu! Đang tích cực tiến hành rồi. Nhưng, khả năng chặn con sông vào lúc hừng đông không lớn lắm.”

“Thật sự không được sao?” Unasu cũng biết thời gian vô cùng cấp bách, tuy rằng chỉ là một nhánh sông, nhưng dòng chảy vẫn như trước rất dài, muốn hoàn toàn chuyển được dòng chảy, cần một lượng cây cối và đá rất lớn.

Mà hiện giờ, binh lính làm việc tích cực, cố gắng hết sức, nhưng số lượng vẫn không đủ.

“Khốn kiếp, không thể kịp...” Unasu cắn răng, làm thế nào để hoàn thành kế hoạch bây giờ?”

“Unasu, như vậy đi,” Honsu nhìn hiện trường, bóng người chạy đi chạy lại giữa bụi mù,

“Unasu, ta sẽ ở đây đốc thúc tiến độ chặn sông, ngươi lại lẻn vào thành, thử xem có cách nào gặp được hoàng thượng, hoặc là kéo dài thời gian, xin hoàng thượng kiên nhẫn chờ tới lúc chặn được nước sông.”

Unasu đang lo lắng, liền đồng ý, “Đành phải như vậy thôi, vậy tướng quân tiếp tục đẩy nhanh tiến trình, ta vào trong cung xem.”

“Được.”

“Dùng dây thừng trói chặt!”

“Đội phía trước dùng sức, kéo đá lăn đi!”

...

Đêm nay là một đêm không bình thường ở Assyria, trong lúc Algol đang ôm mộng đẹp sáng mai giết chết Menfuisu, giữ Carol trong tay thì các thế lực khắp nơi đều lặng lẽ hành động trong màn đêm...

Chỉ đợi hừng đông...

Bạn đang đọc Asisu Nổi Loạn của Tuỳ Hiểu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.