Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 44

Phiên bản Dịch · 1429 chữ

Sophie ngửng lên. Mắt cô ầng ậng nước, cổ họng cô khô cháy như thể cô vừa hét. Cô có hàng trăm câu hỏi không lời đáp. Kiến thức của bà Phù thủy Endor cũng không giúp được: cô không biết làm sao Abraham có thể nhìn thấy trước tất cả.

Sophie nhìn quanh và ngay lập tức nhận ra không ai nói gì. Có vài người đã đọc xong, trong khi những người còn lại đang tập trung vào miếng đá. Theo như phản ứng của họ, họ đều nhận được một lá thư mang tính cá nhân từ một người đàn ông - ồ không, Abraham còn hơn một người đàn ông – đã sống cách đây mười ngàn năm.

Hel đang khóc, nước mắt đen nhỏ xuống tấm ngọc lục bảo, đốt cháy và khiến khói xám bay cuộn lên trời. Sophie quan sát cô ta đặt tấm ngọc lên môi hôn. Trong thoáng chốc những nét quỷ quái biến mất; hé lộ vẻ đẹp của cô ta thời trước.

Perenelle đặt tấm ngọc xanh xuống và đặt tay lên đó. Bà nhìn Sophie và gật đầu. Mắt bà mọng nước phản chiếu màu xanh ngọc lục bảo của miếng đá. Bà buồn không tả nổi.

Prometheus và Mars cùng lúc ngước nhìn lên. Họ không nói gì chỉ nắm lấy tay nhau.

Khuôn mặt Niten như một chiếc mặt nạ không đọc nổi, nhưng Sophie để ý thấy ngón tay trỏ di chuyển hình số tám trên tấm đá.

Odin cho miếng đá vào túi và vỗ vài tay cô cháu. Ông thì thầm vào tai cô khiến cô cười.

Khuôn mặt Chim Ưng Đen không bộc lộ gì, nhưng những ngón tay gõ theo nhịp không đều vào đằng sau tấm ngọc lục bảo.

Nicholas cho miếng đá vào túi quần và nắm lấy tay vợ và khi ông nhìn bà, cô nghĩ cô thấy gì đó như sự ngưỡng vọng trong đôi mắt ông, như thể ông gặp bà ngày đầu.

“Tôi không biết chồng tôi viết gì cho mọi người,” Tsagaglalal đột ngột nói phá vỡ sự im lặng trong nhóm. “Mỗi lá thư đều là duy nhất, phù hợp với DNA và luồng điện của mỗi người.” Bà lão ngồi ở đầu chiếc bàn. Bà tỉ mẩn gọt vỏ táo bằng một một miếng đá đen bọc bạc hình tam giác giống như đầu mũi tên.

Sophie để ý thấy Tsagaglalal sắp xếp vỏ táo xanh thành một hình dạng khác với những con chữ trên tấm đá của cô khi cô nhìn thấy nó lần đầu. Cô nhíu mày: cô đã thấy người khác làm như thế, dù cô không nhớ được là ở đâu và khi nào...và có thể đó là một trí nhớ khác của Bà Phù thủy.

Tsagaglalal chỉ vào những chiếc ghế trống. “Ngồi đi,” bà nói và từng người một ngồi xuống. Nicholas và Perenelle ngồi cạnh nhau, dối diện với Odin và Hel, trong khi Mars và Prometheus ngồi đối diện nhau, Niten và Chim Ưng Đen cũng thế. . Sophie ngồi một mình ở cuối bàn, nhìn trực diện Tsagaglalal.

“Vài người trong đây biết chồng ta,” bà bắt đầu. “Một vài người,” bà nói thêm, nhìn vào Prometheus và Mars, “ông ấy con là bạn thân nhất.” Bà nhìn xuống Odin và Hel. “Và ngoài ra cũng có vài người không bao giờ chung chí hương với ông ấy, nhưng tôi nghĩ cái người cũng kính trọng ông ấy.”

Tất cả các Elder đều gật đầu đồng ý.

“Trước khi Danu Talis sụp đổ, thế giới của chúng ta đã bắt đầu tan ra. Các Elder đã là chủ nhân của trái đất. Không còn chúa Đất, người cổ đại đã tuyệt diệt, còn các Archon thì bị đánh bại. Các giống loài mới, bao gồm có giống người, dù được coi trọng hơn nhưng cũng chỉ là nô lệ, và khi không còn ai để đánh bại nữa, các Elder bắt đầu tàn sát lẫn nhau.”

“Đó là thời kỳ kinh khủng,” Odin rùng mình.

Tsagaglalal nhìn khắp bàn. “Vài người đã ở trên hòn đảo của ta khi nó sụp đổ. Các người biết lúc đó nó thế nào.”

Các Elder gật đầu.

“Còn giờ Ts. John Dee định làm cho điều đó không xảy ra.”

Hel nhìn lên. “Có tệ không?” cô hỏi rồi nhận ra điều cô vừa nói ra dường như chìm lắng. “Nó sẽ để chúng ta tới đâu?”

Tsagaglalal gật đầu. “Thế giới này, và mười ngàn năm hình thành lịch sử sẽ bị xóa sổ. Nhưng, quan trọng hơn, nếu Danu Talish không sụp đổ chính bản thân các Elder háo chiến cũng hủy diệt nó. Và không chỉ là hòn đảo mà là cả hành tinh.”

“Vậy chúng ta cần chặn Dee lại.” Odin lên tiếng. Ông gật đầu với cháu gái. “Nhưng đó là lý do vì sao chúng ta ở đây. CHúng ta tới tiêu diệt Dee.”

“Đó cũng là lý do mà tôi ở đây,” Mars nói.

“Và chúng ta đã biết hắn ở Alcatraz,” Hel nói. “Chúng ta tới đó và kết liễu hắn.”

“Tôi có thể chở mọi người tới,” Chim Ưng Đen nhanh nhẹn đề nghị. “Tôi có thuyền.”

“Cháu cũng đi nữa,” Sophie nói thêm. “Josh ở đó.”

“Không,” Tsagaglalal khẳng định. “Cháu ở lại đây.”

“Không.” Bà lão này – kể cả bà là ai – cũng không thể ngăn Sophie tới Alcataz.

“Nếu cháu muốn gặp lại em trai, cháu phải ở lại cùng ta.”

Prometheus nhoài người vỗ vào tấm ngọc lục bảo ông vẫn giữ trên tay. “Tôi cũng được bảo phải ở lại.”

“Tôi nữa,” Niten nói thêm. Kiếm sĩ nhìn Tsagaglalal. “Bà biết vì sao không?”

Bà lắc đầu.

“Tôi biết,” Perenelle thì thầm. Bà đang cầm tấm ngọc của mình. “Tôi không nhận được lá thư từ quá khứ. Khi tôi nhìn vào, tôi thấy Alcatraz, thấy bóng ma của Juan Manuel de Ayala, người đàn ông đã đặt tên cho hòn đảo và giờ vẫn ở đó để trông coi nó. Ông ta đã giúp tôi trốn thoát khi Dee giam cầm tôi. De Ayala nói với tôi qua tấm bảng, và tôi cần tới đó để chứng kiến.

“Và em nhìn thấy gì?” Nicholas hỏi.

“Dee và Dare, Josh, Machiavelli và Billy the Kid. CÒn có Lotan nữa.”

“Lotan,” Odin khàn khàn nói. “Trưởng thành rồi?”

“Đúng. Nhưng giữa những người bất tử xảy ra mâu thuẫn,” Perenelle thủng thẳng nói tiếp. “Tôi không nghe được chuyện gì, tôi chỉ thấy những hình ảnh, nhưng có vẻ Billy the Kid và Machiavelli không muốn con Lotan vào trong thành phố. Có cãi vã và Dare đã làm cả hai bất tỉnh.”

“Còn Lotan?” Odin hỏi. “Ta đã thấy công trình của nó rồi. Đó là tạo vật khủng khiếp.”

“Dee cho nào xuống biển. Nó đang tiến vào thành phố ngay lúc này.” Bà quay sang Prometheus và Niten. “Đó là lý do hai người ở lại. Hai người phải chống lại con quái vật và bảo vệ thành phố. Sinh vật này đang tiến về Embarrcadero. Nó sẽ tới bờ biển trong một tiếng nữa.”

“Lấy xe của ta,” Tsagaglalal lập tức nói. “Đậu trước nhà đó.” Bà đặt chìa khóa lên bàn, Niten cầm lên và nhanh chóng chạy ra ngoài khi Nicholas đứng dậy.

“Chúng tôi sẽ đi cùng cậu,” ông gọi người đàn ông còn Perenelle gật đầu.

Đột nhiên mọi người đều hoạt động. Prometheus đứng lên, nhoài người hôn má Tsagaglalal. “GIống như hồi xưa nhỉ?”

Bà đặt tay lên mặt ông. “Cẩn thận nhé,” bà thì thầm.

Mars đi vòng qua bàn và ôm lấy kẻ thù cũ. Luồng điện của họ nổ tí tách, trong chốc lát, hình ảnh hai chiến binh mặc giáp đỏ hiện ra. “Chiến đấu và sống sót đó,” Mars nói. “Và khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ đi du ngoạn. “Cũng như ngày xưa.”

“Như ngày xưa.” Prometheus bóp mạnh vai vị Elder. “Chiến đấu và sống sót.”

“Tôi đi lấy chiếc jeep đây,” Chim Ưng Đen nói. Anh ta đi ra, miệng huýt sao không theo điệu gì.

“Đợi đã,” Sophie nói. “Pernelle, còn Josh thì sao? Em trai cháu thì sao?”

Mọi người nhìn Nữ Phù thủy, còn Sophie đột nhiên hiểu ý nghĩa biểu cảm cô đã nhìn thấy lúc trước trong đôi mắt bà. “Cậu ta lại chọn Dee và Dare. Sophie, chúng ta thực sự mất em cháu rồi.”

Bạn đang đọc Ảo Thuật Gia ( The Warlock ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.