Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 22

Phiên bản Dịch · 2384 chữ

“Tới lúc rồi.” Perenelle thả tay xuống. Đôi mắt bà tràn ngập nước mắt. Những dòng nước mắt lăn dài trên má bà. “Prometheus,” bà bình tĩnh nói. “Ninten. Hai người cho chúng tôi chút riêng tư được không?”

Vị Elder và người bất tử nhìn nhau rồi cùng gật đầu và rời khỏi phòng không nói một lời, để lại Perenelle, Tsagaglalal và Sophie đứng chung quanh giường.

Sophie nhìn Nicholas. Nhà Giả kim có vẻ thanh thản, bình yên. Dù cho vài ngày trước những nếp nhăn đã hằn sâu lên khuôn mặt ông, nhưng giờ khi khuôn mặt ông giãn ra, cô nư nhìn thấy lại những nét đẹp từng có ở ông. Cô nuốt khó khăn. Cô luôn luôn thích ông, và cô biết trong những tuần Josh làm việc cùng ông ở hiệu sách, cả hai đã khá thân thiết. Có lẽ vì bố mẹ họ thường xuyên đi vắng, Josh luôn mong muốn có một người thầy và một huấn luyện viên. Sophie biết em trai cô luôn kính trọng Nicholas Flamel.

Perenelle đứng trước đầu giường. Chiếc đuổi tà mộng hình tròn màu xanh vàng ở trên đầu bà đang kêu lên và tỏa ra ánh sáng màu xanh bạc. “Tsagaglalal, Sophie, tôi biết tôi không có quyền yêu cầu hai người điều này,” Giọng Pháp của người bất tử rành rọt và đôi mắt xanh lơ của bà nhòe nước mắt. “Nhưng tôi cần hai người giúp tôi.”

Tsagaglalal cúi đầu. “Bất cứ điều gì,” bà nói ngay lập tức.

Sophie nghĩ một lúc trước khi trả lời. Cô không biết Perenelle muốn gì, nhưng cô đoán là một điều gì đó với xác chú Nicholas. Cô chưa từng nhìn thấy thi thể trước đây, và ý nghĩ chạm vào nó khiến cô lúng túng. Cô nhìn lên và thấy hai người phụ nữ đang nhìn mình.

“Cháu không thể... ý cháu là... cô muốn cháu làm gì? Cháu sẽ giúp, tất nhiên. Nhưng cháu không thể làm gì như khâm liệm tử thi. Cháu không nghĩ cháu có thể chạm vào nó nữa. À ông ấy,” cô vội vàng sửa lại.

“không, cô không nhờ cháu làm việc đó,” Perenelle nói. Những ngón tay của bà vuốt mái tóc ngắn của chồng, nhẹ nhàng chạm vào da đầu ông. Luồng chỉ trắng bạc chảy ra từ đầu ngón tay bà. Bà mỉm cười. “Và, ngoài ra, Nicholas không chết. Chưa chết.”

Sophie choáng váng nhìn Nhà giả kim lần nữa. Cô tưởng ông đã ra đi bình yên trong giấc ngủ. Nhưng giờ, khi nhìn kỹ hơn, cô có thể thấy những cử động nhỏ nhất nhịp đập ở cổ, không đều. Cô nhắm mắt lại và tập trung vào thính giác đã được Đánh thức của cô. Cô chủ tâm nghe ngóng và cô có thể nghe thấy những tiếng đập thình thịch chậm – rất chậm của con tim ông. Nhà giả kim còn sống – nhưng bao lâu nữa? Cô mở mắt nhìn Nữ Phù thủy. “Cô cần cháu làm gì?” cô hỏi ngay.

Perenelle vui vẻ gật đầu. Bà mở rộng hai bàn tay và đặt chúng lên hai bên đầu chồng. “Khi cô còn bé,” bà nói, đôi mắt nhìn xa xăm và mơ màng. “cô đã gặp một người đàn ông tay móc câu, mắt xanh, mặc áo choàng.”

Tsagaglalal hít một hơi. “Cô đã gặp Thần Chết! Tôi không biết chuyện đó.”

Nụ cười của Perenelle trông buồn bã và u uẩn. “Bà biết ông ấy à?”

Bà lão từ tốn gật đầu. “Tôi đã gặp ông ta ở Danu Talis trước khi nó sụp đổ...và lần nữa, khi mọi việc kết thúc. Abraham biết ông ta.”

Sophie chầm chậm quay lại nhìn Tsagaglalal. Có phải dì cô vừa nói bà đã ở Danu Talis? Vậy bà bao nhiêu tuổi? Những ký ức và hình ảnh rời rạc xuất hiện và trôi đi trong đầu óc cô.

...của một người phụ nữ trẻ xinh đẹp ôm chặt cuốn sách bìa kim loại, chạy lên những bậc cầu thang không biết đâu hồi kết của kim tự tháp cao khó tin. Những người khác chạy vượt qua bà, người và không phải người, quái vật và động vật tháo chạy khi những ma thuật hoang dã nhảy múa trên đầu họ. Một sinh vật trùm kím mặt xuất hiện ở đỉnh kim tự tháp. Đó là một người đàn ông với móc câu sáng loáng ở bên tay trái đang mang một quả cầu lửa xanh nhàn nhạt...

Giọng nói của Perenelle cắt đoạn dòng ký ức và mang Sophie quay về thời hiện tại. “Khi bà ngoại cô mang cô tới gặp người đàn ông đội mũ trùm cô mới lên sáu.” Dòng điện trắng như tinh khiết của Perenelle nhỏ ra từ người bà, bao xung quanh bà, khoác lên người bà ông tấm áo choàng trắng. “Ở trong một cái hang đá pha lê ở bờ biển vịnh Douarrnenez, ông ấy đã cho cô biết trước tương lai của mình. Và ông ấy còn nói cho cô về thế giới, một thế giới không thể có được, một thế giới của pháp thuật, với những giấc mơ và những tạo vật tuyệt mĩ.”

“Một Vương quốc Bóng tối?” Sophie thì thầm.

“Cô đã tin thế trong một thời gian dài, nhưng giờ cô biết rằng lúc đó ông ta đang mô tả thế giới hiện đại.” Perenelle lắc đầu và bà chuyển sang tiếng Pháp rồi sau đó giọng vùng Breton của thời thơ trẻ. “Người đàn ông tay móc câu đã nói với cô rằng cô sẽ gặp được tình yêu của đời cô và trở thành người bất tử.”

“Nicholas Flamel,” Sophie nói, và một lần nữa nhìn cơ thể bất động trên giường.

“Lúc đó cô còn quá trẻ,” Perenelle nói tiếp như thể không nghe thấy Sophie nói gì. “Và dù thời đó bọn cô tin vào phép thuật – cháu nên nhớ là lúc đó mới là đầu thế kỷ mười bốn – cô cũng biết con người không sống mãi được. Cô nghĩ người đàn ông đó bị điên hoặc bị thiểu năng... nhưng hồi đó bọn cô coi trọng người khác hơn và luôn lắng nghe họ, để ý tới những lời tiên tri của họ. Nhiều thế kỷ sau, cô biết được tên người đàn ông tay móc câu đó: Marethyu.”

“Thần Chết,” Tsagaglalal nhắc lại.

“Ông ấy đã tiên đoán cho cô từ khi cô còn là một đứa trẻ rằng cô sẽ kết hôn...”

“với Nicholas,” Sophie lẩm bẩm.

“Không.” Perenelle lắc đầu khiến cô gái ngạc nhiên. “Nicholas không phải người chồng đầu tiên của cô. Còn có một người khác, lớn tuổi hơn cô, là một địa chủ và một chúa đất quyền lực không nhiều. Ông ta đã mất sau khi chúng ta kết hôn không lâu, và cô trở thành một góa phụ giàu có. Cô có thể chọn bất cứ người đàn ông nào – nhưng cô đã lên Paris và yêu một công chứng viên không một xu dính túi trẻ hơn cô tới mười tuổi. Lần đầu cô gặp Nicholas cô nhớ ra Marethyu đã nói rằng đời cô sẽ tràn đầy những cuốn sách và những con chứ. Và thế là cô biết lời tiên tri đã thành sự thật.”

Nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống, từ mát chuyển qua lạnh. Hơi thở của Sophie trở thành khói trước mặt cô, và cô phải cố lắm mới không xoa hai tay vào nhau cho ấm. Luồng điện của Nữ Phù thủy thoát khỏi người bà, chảy ra đằng sau và tạo thành hai đôi cánh lớn sau lưng bà. Sophie cảm thấy luồng điện của cô kêu lách tách trên da, và khi cô quay sang nhìn Tsagaglalal, cô thấy những đặc điểm trên khuôn mặt bà khó có thể nhận ra qua lớp sương mỏng. Giống như Nữ Phù thủy, bà đang khoác một áo choàng trắng, khi cô cúi xuống nhìn mình, chính cô cũng đang mặc một chiếc áo choàng màu bạc từ cổ tới mắt cá. Tay áo dài che mất bàn tay cô.

“Marethyu – cô đã hầu như quên mất người đàn ông này cho tới một ngày ông ta xuất hiện ở cửa hiệu của vợ chồng cô,” Perenelle nói tiếp. Cô áp hai lòng bàn tay vào đầu chồng khi nói, những sợi chỉ xanh từ luồng điện của ông bay ra ngoài vỡ ra như bong bóng. “Đó là một ngày thứ Tư – cô có thể nhớ rõ như nó vừa xảy ra ngày hôm qua – bởi vì hôm đó cô không ở cùng với Nicholas trong cửa hàng. Cô không nghi ngờ gì việc Marethyu chủ ý xuất hiện khi chú ấy chỉ có một mình. Cô về nhà và thấy cửa hiệu đóng cửa dù mới là đầu giờ chiều và mắt trời chưa tắt nắng. Căn phòng lập lòe sáng – nến đủ mọi kích cỡ ở mọi nơi. Chú ấy đặt chúng trên bàn, xung quanh một vật nhỏ hình chữ nhật nhỏ bằng kim loại. Đó là cuốn Codex, cuốn sách của Nhà thông thái Abraham. Đấy là lần đầu tiên cô nhìn thấy nó, ánh sáng phản chiếu từ bìa cuốn sách ra như thể nó là một mặt trời thu nhỏ. Trước khi Nicholas nói cho cô biết tên cuốn sách, cô đã biết nó là gì. Cô chưa từng nhìn thấy nó, nhưng cô biết nó ra sao.”

“Marethyu,” Tsagaglalal gật đầu nói. Nước mắt lăn xuống hai má bà. “Ông ta có nó.”

“Sao bà biết?” Sophie thì thầm hỏi. Dù cô hỏi nhưng câu trả lời đang hình thành...

“Vì ta đưa nó cho ông ta,” Tsagaglalal nói, luông điện của bà lóe sáng.

Và kí ức đập mạnh vào Sophie.

Bầu trời bị xé tan bởi những tia chớp, mặt đất bốc lửa, những bậc thang kim tự tháp rời ra...và một người phụ nữ trẻ mắt xám ném cuốn sáng bìa kim loại cho người đàn ông một tay...

Siphie lùi xa chiếc bàn và những hình ảnh biến mất.

Căn phòng lạnh như băng và mọi thứ bắt đầu đóng đá. Luồng điện của Perenenelle bắt đầu chảy xuống sàn như thể sương mù trong khi phần còn lại của luồng điện như đôi cánh lớn đang vỗ trên vai bà. Những sợi chỉ của luồng điện vặn xoắn trên ngón tay bà trowcs khi chui vào đầu Nicholas như những con sâu.

“Lúc Marethyu nói với cô rằng chồng cô và cô có thể trở thành người bảo vệ cuốn sách bìa kim loại cô còn là một đứa trẻ. Vợ chồng cô sẽ là những con người cuối cùng bảo vệ vật quý giá đó. Ông ta nói cuốn sách chứa đựng tri thức của cả thế giới... nhưng lần đầu tiên thấy nó, cô biết đó không phải sự thật. Trong đó có rất ít trang. Làm sao mà tri thức của cả thế giới có thể chứa đựng được trong có hai mươi mốt trang sách? Rất lâu sau Nicholas và cô mới biết được bí mật của cuốn Codex và những câu chữ thay đổi mọi thứ liên tục của nó.”

“Cô không đọc được à?” Sophie hỏi, và không choáng khi nhận ra mình đang dùng cùng thứ ngôn ngữ với Perenelle.

“Không. Hai mươi năm sau cô mới đọc nổi.” Làn da Perenelle ánh lên ánh sáng trắng. Những mao mạch hồng hồng nổi lên rõ ràng trên tay bà, và ánh sáng tập trung trong đôi mắt xanh của bà, khiến màu mắt của bà biến mất, trông bà như thể bị lòa. “Thật ra, tất cả những gì Marethyu nói với chúng ta đều trở thành sự thực...” Bà thở dài. “Cuối cùng chỉ còn lại một lời tiên đoán chưa thành sự thực thôi.”

“Nói cho chúng tôi nghe đi, Nữ Phù thủy,” Tsagaglalal nói. Luồng điện của bà giờ đã bao kím người bà, khoác lên người bà chiếc bào như của người Ai cập, và bên dưới làn da nhăn nheo của bà, Sophie thấy lại được hình ảnh xưa kia của bà, một phụ nữ trẻ đẹp.

“Marethyu nói với tôi rằng có một ngày – trong tương lai xa, tại một vương quốc chưa được đặt tên – khi cả chồng tôi và tôi đều cận kề cái chết.” Giọng của Perenelle nghe nhỏ nhẹ, vô cảm nhưng những giọt nước mắt vẫn lăn trên má bà. “Nicholas sẽ chết trước, và hai ngày sau, tôi sẽ đi theo ông ấy.”

Sophie chớp mắt và những giọt nước mắt bằng bạc lăn xuống má cô. Cô không thể tưởng tượng nổi làm sao để sống với những ký ức về những người thân đã sang thế giới bên kia. Cô sẽ thấy sợ hãi, hay thực sự nhẹ lòng?

“Marethyu hỏi tôi sẽ làm gì để giúp chồng tôi sống thêm một ngày. Và tôi đã nói rằng tôi sẽ làm...”

“Mọi thứ. Bất kể điều gì,” Sophie thì thầm, không ý thức được cô đã nói những từ đó lúc trước.

“Mọi thứ. Bất kể điều gì,” Perenelle đồng tình. “Không có thuốc trường sinh, có lẽ tôi chỉ sống được hai ngày nữa.” Luồng điện của bà còn sáng hơn, đôi cánh sải rộng hơn, vươn tới tận trần nhà. “Marethyu nói rằng tôi không thể cứu Nicholas thân yêu của tôi, nhưng tôi có thể cho ông ấy thêm một ngày nữa...bằng cách chia sẻ cho ông ấy một ngày của tôi.”

Sophie hớp hớp không khí.

“Cháu sẽ làm điều tương tự với em trai cháu,” Perenelle nói không hề do dự.

Sophie run rẩy như thể cái gì đó lạnh lẽo đang trườn vào trong xương sống. Cái giá của tình yêu là bất cứ điều gì...là mọi điều.

Nữ phù thủy nhìn Sophie và Tsagaglalal và rồi nhìn lại cô gái. “Tôi cần cả hai người giúp ta chuyển luồng điện của ta sang cho Nicholas.”

“Cách nào?” Sophie thở hắt ra.

“Tôi cần hai người cho tôi luồng điện của hai người.”

Bạn đang đọc Ảo Thuật Gia ( The Warlock ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.