Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12

Phiên bản Dịch · 1843 chữ

“Em không muốn anh nói gì làm dì em thất vọng,” Sophie nói khi họ tới gần góc đường Sacramento ở Pacific Heights – nhà dì Agnes.

“Anh sẽ không nói gì,” Niten hứa.

“NẾu em có thể vào nhà và lấy quần áo mà không bị dì phát hiện là tốt nhất, nhưng mà bà thường ở phòng khách trước nhà xem TV hoặc nhìn ra đường xá,” cô nói tiếp. Mặt cô đỏ lựng và thở không ra hơi trên đường từ Coit Tower tới đây. “Thế nên em có thể sẽ phải giới thiệu anh với bà ấy. Nếu dì ấy vẫn nhớ a, em sẽ bảo anh là bạn em.”

“Cám ơn,” Niten lẩm bẩm, khuôn mặt không biểu cảm.

“Sau đó, khi anh nói chuyện với dì, e sẽ lẻn lên tầng thay quần áo. Em sẽ mang vài bộ đồ của Josh cho anh, dù có lẽ chúng hơi to hơn chút.”

“Anh rất cám ơn,” Niten nói. Anh giơ cổ áo véc đen hỏng lên mũi và hít hít cẩn thận. “Anh có mùi khói và mùi ma thuật cổ xưa. Em cũng thế, em gái à,” anh nói thêm. “Em nên đi tắm nữa.”

Má Sophie ửng đỏ. “Anh nói em có mùi hả?”

“Em sợ là thế.” Anh nhắm mắt nghiêng đầu lại và hít một hơi sâu. “Nhưng không chỉ có mùi luồng điện trong không khí. Nói với anh em có thể ngửi thấy gì?” anh hỏi.

Sophie hít một hơi thật sâu vào phổi. “Em có thể ngửi mùi khói trong quần áo em,” cô nói. “Mùi muối trong không khí... mùi chất thải oto,” cô dừng lại, rồi nói. “Có mùi gì khác nữa cơ.” Cô hít thêm một hơi nưa và nhìn những khu vườn xung quanh. “Có lẽ là mùi hoa hồng.”

“Không phải hoa hồng,” Niten nói.

“Nhưng quen lắm,” cô nói. “THế mùi gì?”

“Hoa nhài,”

“Đúng là hoa nhài. Nhưng sao lại có mùi hoa nhài nhỉ?”

“Đó là mùi của ma thuật cổ xưa. Tsagaglalal đang yếu đi.”

Cô gái không nhận thức được là mình đang run rẩy. Cô khoanh tay quanh người và quay sang nhìn Niten. “Bà ấy là ai? Bà ấy là gì? Mỗi lần em cố tiếp cận với ký ức của Bà phù thủy đều không có gì.. kể cả một mảnh.”

“Tsagaglalal là một bí ẩn.” Niten thừa nhận. “Cô ấy không phải Elder hay Thế hệ Kế tiếp, không phải người bất tử mà cũng không hẳn là người, không già như Vua Gilgamesh. Aoife từng nói với anh rằng Tsagaglal biết mọi thứ và đã ở trên Vương quốc bóng tối này từ hồi khởi thủy để quan sát và chờ đợi.”

“Chờ đợi cái gì, quan sát cái gì?” Sophie nhấn mạnh. Cô cố một lần nữa gợi lại trí nhớ của Bà phù thủy về Tsagaglalal. Nhưng không được gì.

Niten nhún vai. “Khó nói lắm. Có những sinh vật không suy nghĩ như con người. Tsagaglalal và một số khác đã từng ở trên trái đất này trong hàng thiên niên kỷ đã chứng kiến các nền văn minh thịnh rồi suy. Thế thì vì sao họ cân quan tâm tới đời sống loài người? Chúng ta – loài người – không có nghĩa lý gì với họ.”

Họ tiếp tục đi xuống đường Scott Street và Sophie lại hít một hơi lần nữa. Mùi hoa nhài dường như còn mạnh hơn.

“Người bất tử thay đổi cách con người suy nghĩ,” Niten nói, và cô đột nhiên nhận ra rằng anh ấy ít khi bắt đầu nói trước. “Không chỉ về bản thân họ, mà còn về thế giới xung quanh họ. Anh biết sống hàng trăm năm là như thế nào, anh đã chứng kiến ảnh hưởng của điều đó trên anh...và anh không thể không tự hỏi nó sẽ ảnh hưởng ra sao đối với những người sống hàng ngàn, chục ngàn năm.”

“Em trai em và em đã gặp Vua Gilgamesh ở Luân Đôn. Nicholas nói ông ấy là người già nhất hành tinh này.” Những cảm xúc ùa về khi ông nhớ về Nhà vua. Cô chưa từng thương tiếc ai trong đời.

Niten liếc nhìn sang cô gái, một chút biểu cảm xuất hiện trên khuôn mặt. “Em đã gặp Người cổ đại sống lâu đó rồi hả? Một vinh hạnh hiếm có. Anh đã đừng sánh vai chiến đấu cùng ông ấy. Ông ấy là một chiến binh phi thường.”

“Ông ấy điên loạn và cô đơn,” Sophie nói, đong đầy nước mắt.

“Ừ.”

“Anh là người bất tử, Niten. Anh có hối hận không?”

Niten nhìn đi, mặt không cảm xúc.

“EM xin lỗi,’ Sophie nói nhanh. “Em không định thọc mạch.”

“Em không cần xin lỗi. Anh đang suy nghĩ về câu hỏi của em. Anh nghĩ về điều đó hàng ngày trong đời,” anh thừa nhận với một nụ cười buồn.”Đúng là anh hối hận vì những gì bất tử bắt anh trả giá: cơ hội giành cho gia đình, bạn bè và cả quốc gia. Anh trở thành một người cô đơn, một người ngoài, một lãng khách – dầu thực sự, anh đã từng như thế trước khi trở thành người bất tử. Nhưng sống lâu cũng giúp anh chứng kiến nhiều điều kỳ diệu,” anh nói thêm, và đây là lần đầu tiên Sophie thấy Kiếm sĩ có vẻ sống động. “Anh đã thấy quá nhiều những thứ kỳ diệu. ĐỜi người quá ngắn khong thể trải qua những thứ mà thế giới này dành cho họ. Anh đã thăm mọi ngóc ngách của mọi châu lục trên hành tinh này và khám phá những Vương quốc bóng tối khác cả những cái đáng sợ và những cái đáng ngưỡng mộ. Anh cũng học được nhiều. Bất tử là một món quà còn hơn cả sự tưởng tượng. Nếu em được tặng: hãy nhận nó. Những lợi ích của nó vượt xa những bất lợi.” Anh đột nhiên dừng lại. Có thể đây là cuộc nói chuyện dài nhấ Sophie và anh có.

“Scathach bảo với em bất tử là một lời nguyền.”

“Bất tử là cách em nghĩ về nó,” Niten nói. “Một lời nguyền hoặc một lời chúc phúc - ừ, có thể la cả hai. Nhưng nếu em dũng cảm và tò mò thì không món quà nào tuyệt hơn đâu.”

“Em sẽ nhớ nếu có ai đó đề nghị tặng nó cho em,” cô nói.

“Và tất nhiên cũng phụ thuộc xem ai là người tặng nữa chứ!”

Sophie hít một hơi sâu khi cô nhìn thấy ngôi nhà gỗ trắng của dì cô ở góc rẽ. Cô sẽ nói gì với Dì Agnes đây? Đầu tiên cô đã biến mất; giờ cô trở veefl nhưng em trai thì đi mát. Agnes có thể già lão, nhưng bà không ngốc: bà đã biết cặp sinh đôi luôn kè kè bên nhau. Ít khi tìm được người này mà không có người kia. Sophie biết cô phải cẩn thận. Mọi điều cô nói với dì Agnes có thể được truyền đạt thẳng lại với bố mẹ cô. Và cô sẽ giải thích chuyện của Josh thế nào? Cô không biết cậu ta ở đâu. Lần cuối cùng cô thấy cậu, cậu đã không còn là cậu em cùng lớn lên với cô. Cậu vẫn giống Josh, nhưng đôi mắt cậu, đã từng là tấm gương soi đôi mắt cô, lại giống một người xa lạ.

Cô nuốt khó khăn và chớp mắt để xua đi nước mắt. Cô sẽ tìm ra cậu. Cô phải tìm ra cậu.

Sophie thấy tấm thảm lưới trắn khi bước tới bậc tam cấp và biết dì đang nhìn mình. Cô liếc nhìn Niten và anh gật đầu nhẹ. Anh cũng nìn thấy những cử động. “Dù em nói gì cũng nói đơn giản thôi,” anh khuyên.

Cửa mở và dì Agnes xuất hiện, một người nhỏ bé, gầy gò và xương xẩu, với đầu gối củ lạc và những ngón tay xưng vù vì chứng viêm khớp. Khuôn mặt bà góc cạnh, cằm nhòn, xương gò má thẳng khiến mắt bà sâu hoắm. Mái tóc xám chải gọn về đằng sau và búi sau đầu. Nó kéo da mặt bà căng ra.

“Sophie,” người phụ nữ nhẹ nhàng nói. Bà rướn người lên và nheo mắt nhìn. “Em trai cháu đâu?”

“Ờ, cậu ấy đang tới mà dì.” Sophie vừa nói vừa bước lên bậc thang dẫn vào cửa chính. Khi tới bậc caao nhất, cô vươn người và hôn vào má dì. “Dì thế nào ạ?”

“Đợi cháu về nhà,” bà lão nói, có vẻ mệt mỏi.

Sophie cảm thấy tội lỗi. Dù dì của cặp song sinh khiến họ điên lên, họ đều biết bà tốt bụng. “Dì à, con muốn dì gặp bạn con. Đây là...”

“Miyamoto Musashi,” Dì Agnes nói, có chút thay đổi âm sắc trong giọng nói, trầm hơn, nghe giống một câu ra lệnh. “Chúng ta lại gặp lại nhau rồi Kiếm sĩ.”

Sophie vừa đi qua dì bước vào hành lang tối tăm, nhưng khi nghe những từ ngữ lạ lùng của bà lão, cô dừng lại và đi xung quanh. Dì vừa nói tiếng Nhật! Và bằng cách nào đó dì biết tên Niten – tên thật ấy. Sophie chưa từng giới thiệu anh! Cô gái chớp mắt: một luồng khói mờ nhất đang thoát ra từ nguwofi bà lão. Và đột nhiên mùi hoa nhài mạnh lên.

Hoa nhài...

Các ký ức tụ họp lại.

Những ký ức đáng sợ và đen tối: hỏa hoạn và lũ lụt, bầu trời đầy khói đen biển đầy xác tàu.

Còn Aoife bóng tối đáng nghi đâu rồi?” Agnes nói tiếp, chuyển từ tiếng Nhật về tiếng Anh.

Ký ức của những tòa tháp pha lê, trôi nổi trên biên đang sôi sùng sục. Những vết nứt dài xuất hiện trên bề mặt tòa tháp, rồi liền ngay lập tức. Chớp lóe xung quanh tòa tháp. Và người phụ nữ, chạy mãi, chạy mãi lên những bậc thang không biết đâu là diểm dừng.

Sophie thấy thế giới đang đảo lộn xung quanh cô. Cô vươn tay ra chạm vào tường và nhận ra luồng điện bạc đang lấp lánh trên da thịt cô.

Hoa nhài...

Ký ức của một phụ nữ quỳ trước bức tượng vàng, đang ôm một cuốn sách bìa kim loại, đằng sau cô thế giới vỡ thành từng mảnh kính và lửa .

Niten bước lên trước Agnes và cúi thấp người. “Đi vào Vương quốc bóng tối với Archon Coatlicue, thưa bà.” Anh nói.

“Ta tiếc cho Archon đó,” Dì Agnes nói nhẹ nhàng.

Và đột nhiên Sophie nhớ ra vì sao mùi hoa nhài lại quen thuộc đến thế. Đó là mùi nước hoa yêu thích của dì. Và đó cũng là mùi hương của Tsagaglalal, Giám quan.

Và giờ thế giới xung quanh chuyển thành màu đen.

Bạn đang đọc Ảo Thuật Gia ( The Warlock ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.