Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1233 chữ

Kiều Hề tự nhận bản thân là một con rùa vô cùng chậm chạp, làm việc gì cũng đình trệ vô cùng, luôn luôn trì hoãn mọi thứ. Còn theo lời của mẹ cô thì bà chính là một chiếc roi mây, luôn phải dùng roi quất sau lưng cô thì cô mới chịu bước tiếp.

Thế mà chẳng ai ngờ được rằng, vừa lần đầu gặp Cố Duy Viễn, mọi tiết tháo liêm sỉ cô đều vứt sạch đi hết chẳng chừa miếng nào, vì muốn nhanh chóng để gạo nấu thành cơm, cô còn cưỡng ép lợi dụng người ta nữa. Kiều Hề nghĩ lại, nếu cho cô quay trở lại thời khắc đấy, nhất định cô chẳng còn chút dũng khí nào mà làm ra những điều kia.

Suốt quãng đường Cố Duy Viễn đưa cô về nhà, anh chẳng mở lời nói lấy một câu, Kiều Hề thì cứ mãi bồn chồn lo lắng không yên lòng. Thực ra, từ lúc mới xuất viện, cô đã cảm thấy mọi chuyện đã thất bại, đổ vỡ thành mây thành khói cả rồi, đến cả dược sĩ kê thuốc cho cô làm rơi thuốc xuống mặt đất cô còn chẳng phát hiện ra.

Xe vừa dừng lăn bánh, cô liền vội vã bỏ chạy ra ngoài, Cố Duy Viễn vội gọi với tên cô, khiến trong lòng cô có chút chờ mong mà quay đầu lại, ai dè người ta chỉ gọi cô lại lấy thuốc.

Về đến nhà, mẹ cô liền hỏi tình hình thế nào rồi, cô chỉ thẳng vào mặt mình chẳng buồn nói lấy một lời. Mẹ cô vừa cầm thuốc cô đưa vừa mắng cô không ngừng.

“Ăn có mỗi một bữa cơm thôi mà mặt mày hốc hác hết cả ra, sao con lại vô dụng đến vậy hả con ơi. Xưa khi mẹ với ba con yêu nhau, người theo đuổi mẹ phải xếp thành hàng dài chật kín từ đầu thôn tới cuối ngõ xóm, mẹ con dù gì cũng là đóa hoa rực rỡ của thôn, khoản tình trường chiến tích cũng gọi là phong phú, sao con lại không thừa hưởng được phần nào của mẹ vậy hả?”

Cố Duy Viễn vẫn không có động tĩnh gì, Kiều Hề chờ đợi mòn mỏi suốt ba ngày, dần dần mất hy vọng. Hiển nhiên, đối phương đã cho cô câu trả lời, tinh thần cô xuống dốc trầm trọng, không hôm nào không hẹn đám chị em của mình đi ăn uống no say, mà cũng không có hôm nào không thấy cô bị ăn đánh cả.

Đến hôm thứ tư, Kiều Hề nói với ba mẹ rằng cô được mời đến Paris để tham dự một buổi triển lãm tranh vô cùng quan trọng, mẹ cô ngờ vực không biết có phải

do cô không muốn đi xem mắt mà lên kế hoạch để bỏ trốn không thì Kiều Hề vội vàng quơ tay chối bỏ.

“Thật sự là một buổi triển lãm tranh vô cùng quan trọng đó, bỏ đi là cả đời tiếc nuối luôn, mẹ, mẹ thật sự nỡ lòng để con gái mình day dứt ân hận cả đời sao?”

Thôi được rồi, thực ra là cô chỉ muốn đi ra ngoài du lịch để thư giãn thả lỏng tâm tình mà thôi, cũng một phần để tránh mẫu hậu đại nhân ngày ngày ca cẩm đòi cô đi xem mắt nữa. Cuối cùng, bố cô đành kéo mẹ cô lại.

“Đàn ông con trai quan trọng nhất là ở cái sự nghiệp kia kìa, không chừng con gái chúng ta chưa gặp được người hợp ý, lần sau về bố sẽ mang cho con một chàng rể ngoại quốc, cả nhà chúng ta được nở mày nở mặt

Mẹ cô lẩm bẩm nói gì đó, chỉ ậm ừ rồi choàng chiếc khăn len vừa mới đan hai ngày trước, mới cứng lên cổ Kiều Hề.

“Ai nói muốn chàng rể ngoại quốc, mẹ thích trai đẹp Trung Quốc hơn.”

Nói xong, bà không quên trừng mắt lườm Kiều Hề, nói: “Nếu con mà đem một thằng rể ngoại quốc về, bà đây sẽ đánh gãy chân con!”

Kiều Hề xấu hổ xách vali ra ngoài, kết quả là mới chỉ vừa đi được có hai bước chân đã thấy mẹ cô có cuộc gọi điện thoại tới.

“Nhà trai đồng ý?” Bà nói ai cơ? Cố gì.... Cố... Cố gì cơ? Cố Duy Viễn? Cố Duy Viễn Là ai vậy? Là... là cái người hôm trước..... Hả!? Gì!? Mau chóng tổ chức hôn lễ? Không được! Đến ảnh chụp cũng không có lấy một tấm, Hề Hề nhà tôi hôm trước thiếu chút nữa thì hủy dung rồi, nhà tôi không đồng ý, phiền bà báo lại với cậu ấy, nhà tôi....”

Mẹ cô còn chưa kịp dứt câu, Kiều Hề liền nhanh chóng giựt lấy điện thoại.

“Đồng ý, cháu đồng ý cưới anh ấy!”

Hai phút sau, Kiều Hề bỏ điện thoại ra, mẹ cô nhéo lấy tai cô, mắng ngọt vài câu rồi đá đít cô ra khỏi nhà.

“Không phải mày bảo muốn đi coi triển lãm tranh à? Mau biết lè lẹ đi, trong vòng hai tháng nữa tuyệt đối không được về nghe chưa!”

Kiều Hề vứt vali sang một bên, cởi mũ cùng khăn quàng cổ ra, cười tươi đến tận mang tai.

“Con không đi, con muốn cưới chồng.”

Ngay lập tức, mẹ cô nhào vào đánh cô một trận, nếu không phải có bố cô ngăn lại thì có khi cái tai bé nhỏ của cô bị mẹ nhéo đến đứt cả ra rồi. Mẹ cô không đồng ý cho cô đi cưới chồng, thậm chí còn nhờ vả cả dì Hai đến mắng cô vài câu. Kiều Hề sợ phiền phức nên chỉ đành dùng hết sức mình mà giãy đành đạch ra ăn vạ.

Cuối cùng, không chịu nổi cái tính kiên trì cố chấp của Kiều Hề, hai bên gia đình chỉ đành quyết định họp mặt. Mẹ cô lúc đến thì mặt đen xì như đít nồi, lúc về thì mặt tươi như hoa, chỉ thiếu điều cười tươi đến tận mang tai.

“Ôi nhà thông gia à, sao đến tận bây giờ hai ta mới có thể gặp được nhau cơ chứ, sao nhà bà lại có thể sinh ra được đứa con trai vĩ đại đến nhường này cơ chứ, ôi đứa nhỏ Duy Viễn này, tôi thật sự rất ưng mắt luôn đó!”

Kiều Hề bị dì Hai kéo đi, liên tục nghe những lời than phiền trách móc. Dì Hai cô bảo là, hôm qua mẹ tôi còn đến tận nhà của dì Hai tôi làm càn, hết đập nồi niêu xoong chảo thì chửi bới ầm ĩ vì tưởng nhầm rằng dì là người làm mai cho hai đứa. Ai ngờ hôm nay lại lật mặt nhanh như thế, cưng chiều thằng con rể ra mặt mà quên luôn vụ mai mối kia.

Kiều Hề hớn hở vui vẻ nghe dì Hai cô liên tục cằn nhằn trách móc mẹ mình, thực ra, lúc nghe bảo là do dì Hai giới thiệu cô đi xem mắt, cô cũng có chút muốn giở tà tâm ra đổ lỗi cho bả, mỗi tội gan cô chưa đủ to mà thôi.

Bạn đang đọc Ánh trăng sáng trong tim anh của 风触琴鸣​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gioxuanvandam
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.