Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 894 chữ

Ngày hôm sau, Kiều Hề tỉnh dậy đau lưng mỏi eo, cô trợn mắt nhìn trần nhà mà sầu não, Cố Duy Viễn mở cửa bước vào đưa điện thoại cho cô, Kiều Hề hai mắt nhìn đăm đăm, ngơ ngác mà nhận lấy điện thoại.

“Hehee bảo bối, đây có phải là một chiêu tàn nhẫn hay không? Cho dù Cố Duy Viễn không thích cậu, nhưng anh ta vẫn tham lam th ân thể của cậu, cho nên biện pháp của cậu không có tác dụng, nhất định phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn. Hehe, cậu không cần cảm ơn tớ. Giữa vợ chồng không có mâu thuẫn nào không thể giải quyết trên giường cả. Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi, ngày mai hãy đến tạp chí…”

“Mao Trữ, cảm ơn cả nhà cậu”

Kiều Hề ném điện thoại, môi run lên vì tức giận, vừa nghiêng đầu liền bắt gặp ánh mắt tựa như cười nhưng lại không cười của Cố Duy Viễn, mặt liền đỏ, vội vàng kéo chăn lên che kín người.

“Đêm qua… đêm qua em không…. không làm gì anh, phải không?”

Kiều Hề nói xong liền muốn tự t át mình một cái, cảm giác đau nhức trong người rõ ràng là do vật động kịch liệt, nhưng cô không thể trách anh bởi nhờ cuộc gọi của Mao Trữ mà cô đã nhớ ra chuyện tối qua. Lúc đó cô đang ở trong phòng tranh tự nhìn gương mà vẽ bản thân kh ỏa thân, Cố Duy Viễn bước vào rồi sau đó,...

Bất luận là ai bắt đầu thì cô vẫn là người câu dẫn Cố Duy Viễn trước, tuy không phải là cố ý nhưng ai bảo cô lại là người q uần áo không chỉnh tề.

Cô đỏ mặt xấu hổ, Cố Duy Viễn lặng lẽ thở dài, vén chăn lên và nằm xuống, đưa tay ôm Kiều Hề vào lòng, Kiều Hề toàn thân căng cứng không dám cử động. Sau đó, Cố Duy Viễn liền đưa ví của mình cho cô.

“Kiều Hề, em mở ví ra đi”

Kiều Hề sửng sốt không dám trả lời, Cố Duy Viễn thấy vậy liền tự mình mở ví ra, sau đó Kiều Hề nhìn thấy bức ảnh mà Trần Hân nhắc đến.

Trong một bức ảnh tập thể, hai người đứng chụp ảnh cạnh nhau, năm tháng tựa như tĩnh lặng.

Quả như Trần Hân nới, trong ví của Cố Duy Viễn có một bức ảnh của anh ấy và một cô gái, mà cô lại rất giống cô gái ấy.

Không đúng, không phải rất giống mà là cô gái trong ảnh chính là cô.

“Anh… chúng ta chụp ảnh chung lúc nào vậy? Trước đó em không hề biết tới anh!”

Kiều Hề ấp úng nói không nên lời, kích động tới mức tưởng rằng bản thân mình nhìn lầm, tới nỗi nhìn đi nhìn lại vài lần để xác nhận lại.

Cố Duy Viễn hôn nhẹ lên trán cô và nói: “Khi đó em rất nổi bật, tự nhiên sẽ không biết đến anh”

Kiều Hề hỏi anh ấy có ý gì nhưng Cố Duy Viễn chỉ mỉm cười mà không nói, nâng cằm cô lên và nghiêm túc nói: “Kiều Hề, giữa vợ chồng điều quan trọng nhất là giao tiếp, có thắc mắc gì hãy trực tiếp hỏi anh, nếu không vui mà không nói thì mâu thuẫn sẽ càng căng thẳng hơn”

Kiều Hề hai mắt ngấn lệ mà đấm vào ngực anh, hỏi anh “thật sự điều gì cũng có thể hỏi sao?”

Cố Duy Viễn nắm lấy tay cô mà gật đầu cười.

Kiều Hề hỏi rằng: “Anh và Trần Hân là mối quan hệ gì? Tại sao cô ta biết trong ví anh có bức ảnh?”

Cố Duy Viễn nói ở trong phòng làm việc chỉ có hai đồng nghiệp nam nhưng chưa bao giờ để ý đến bức ảnh đó, Trần Hân cho tới hiện tại cũng chưa từng thấy, chỉ là nghe nói mà thôi.

Kiều Hề hỏi anh, tại sao lúc xem mắt anh lại để vài ngày sau mới đồng ý hẹn hò? Cố Duy Viễn nói rằng anh sợ rằng cô quyết định vội vàng mà không nghĩ kĩ, trùng hợp là mấy hôm đó tình hình của bà không mấy khả quan nên anh tay chân luống cuống không biết phải làm sao, liền cho cô thời gian 3 ngày để suy nghĩ kỹ.

Kiều hề hỏi anh vì sao đêm tân hôn lại không động phòng hoa chúc? Anh nói không muốn c ưỡng ép cô, muốn chờ cô yêu anh hoặc để cô tự nguyện làm điều đó.

Kiều hề hỏi anh đã thích cô từ khi nào? anh nói từ giây phút anh để bức ảnh vào ví.

Kiều Hề xoay người ngã nhào vào anh, ôm mặt anh cười tươi như hoa.

Cô hỏi anh, có còn chuyện gì giấu giếm cô nữa không? Cố Duy Viễn nói có, Kiều Hề hỏi anh đó là chuyện gì, anh liền ôm eo cô mà kéo xuống, phả hơi thở nóng rực vào tai cô.

Cố Duy Viễn nói rằng “mẹ chồng của em ngày nào cũng gọi điện quấy rối anh, hỏi chúng ta khi nào mới cho mẹ được bế cháu”

Bạn đang đọc Ánh trăng sáng trong tim anh của 风触琴鸣​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gioxuanvandam
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.