Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14

Phiên bản Dịch · 1240 chữ

Anh vẫn ở đây, nhưng không thể cùng tôi đi leo núi, không thể nắm lấy tay tôi đi trên bãi biển đầy nắng và gió, tôi chỉ có thể nhìn thấy anh, mà mãi mãi không thể chạm tới tâm hồn anh, cảm xúc của anh. Linh hồn của anh đang chu du một nơi nào đó trong giấc mộng xa vời, mà trong đó, có lẽ không có hình bóng của một người em gái bé nhỏ ngày nào.

Tôi yêu thích những bông hoa hồng trắng, không đơn thuần vì vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng của nó, mà còn là vì anh. Ngày đầu tiên tôi nhìn thấy, là lúc anh cầm bó hoa đến trước mặt tôi, anh đã từng nói "Nếu em thích, sau này ngày nào anh cũng sẽ hái nó về cho em". Lời hứa đó, anh còn nhớ không ? Chắc là thật sự đã quên mất từ lâu rồi. Làm sao anh có thể nhớ nổi đứa em gái đáng ghét và ích kỉ này.

....

Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn vào bên trong, chỉ là một căn phòng trống trơn với thân hình cao lớn nhưng yếu ớt xanh xao của một người đàn ông xa lạ. Cái xa lạ đó, khiến trái tim tôi rỉ máu một cách đau đớn. Thân hình đó, bàn tay đó, hơi thở đó, không ai khác mà là anh, nhưng khoảng cách của sự khác biệt lớn nhất chính là gương mặt dường như đã bị hủy hoại.

Có người đặt tay lên vai tôi. Sau vài giây sững sờ, tôi quay người lại, đối diện với người phụ nữ xinh đẹp như một minh tinh điện ảnh. Tôi bàng hoàng nhìn cô ấy, không biết phải giải thích gì về sự có mặt của mình.

Tôi bước ngang qua cô, như đang chạy trốn chính sự thật phũ phàng này.

Nhưng bàn tay người phụ nữ kia đã nắm chặt lấy cổ tay tôi. Cô ta nhìn yếu ớt và mỏng manh như vậy, nhưng tại sao sức lực lại có thể mạnh mẽ và nhẫn tâm như thế.

"Chị"

Cô ấy không cười, không khóc, gương mặt không chút biểu cảm, điều đó càng khiến tôi sợ hãi hơn bao giờ hết.

"Tôi đã nghĩ chị sẽ ngồi chung máy bay với anh ấy" Sau câu nói ấy, tôi nín lặng nhìn chị.

Cô cười nhạt, sau đó quay sang nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn oán hận.

Nhưng... Tôi đã làm gì, tôi đã làm gì khiến cô ấy phải dùng ánh mắt đó để nhìn tôi ?

Lúc này, tôi giống như một kẻ vô tội, bị người ta dồn vào con đường cùng không có lối thoát.

Tôi từng tưởng tượng ra cảnh mình bị phát hiện khi chạm mặt họ trên đường. Nếu anh ấy có nhận ra tôi, tôi cũng sẽ tỏ ra không quen biết, nhanh chóng bước ngang qua mặt họ. Đồng nghĩa với việc, giữa tôi và anh không có bất cứ quan hệ gì.

Nhưng lúc tôi ngất đi giữa cơn mưa tuyết tuyệt đẹp, khi mở mắt ra, tôi đã thấy anh, dường như mọi suy nghĩ đó đã tiêu tan.

"Cô không có lời gì để nói sao ?"

Chị hỏi tôi. Tôi đang ngơ ngác giữa câu hỏi này, lại một câu hỏi khác đè nặng lên bờ vai.

"Cô thật sự không có, hay là cô vẫn còn muốn che giấu, vẫn còn muốn tỏ ra như giữa hai người không có bất cứ mối quan hệ nào ?"

"Chị"

Cô nâng tay tôi lên, giật mạnh đến gần mình. Ánh mắt cô sắc lẹm như dao cứa, lúc cô trợn lên như hiện rõ cả một màn đêm mịt mù đến đáng sợ.

Người phụ nữ trước mắt tôi nói như hét lên "Cô đừng giả vờ, cô và anh ấy là cái gì của nhau tôi đều biết rất rõ. Hôm cô ngất đi, người đưa cô tới bệnh viện không phải tôi mà là Du Hạo. Anh ấy nói cô là em gái, là vì cô giận anh ấy nên mới bỏ đi biệt tích. Tôi không tin, lý do cô bỏ đi không chỉ đơn thuần đến như vậy. Du Hạo mặc dù biết cô ở đâu, anh ấy cũng không muốn tìm cô, nhưng lúc nào anh ấy cũng nhắc tới cô. Cô là con hồ ly tinh, nếu không phải cô nộp đơn xin việc vào tập đoàn K, thì có lẽ anh ấy sẽ không rời Đài Bắc đến đây, cũng sẽ không phải trở về vội vã như vậy. Hoa hồng trắng sao ? Trịnh Hứa Oanh, tôi căm ghét loại hoa này đến tận xương tủy cô biết không ?... Hức...hức" Nói đến đoạn, người phụ nữ này rơm rớm nước mắt, gương mặt xinh đẹp chẳng mấy chốc đã nhòe nhoẹt. Tất cả dồn nén bấy lâu nay, đến hôm nay cũng đã tuôn ra ào ạt rồi.

Thì ra, mọi chuyện về tôi anh đã biết từ lâu. Anh sợ tôi sẽ lại xa lánh anh, vì vậy, anh mặc nhiên như không hề thấy tôi trước mắt... Để rồi cả hai nhận lại kết cục như ngày hôm nay.

Tôi đau đớn cúi gục mặt xuống, như đem cả sức nặng níu lấy cánh tay cô ấy. Cô ấy vẫn đứng nguyên chỗ cũ, từng giọt...từng giọt nhỏ xuống nền gạch bóng loáng của bệnh viện.

"Cô là một phần quan trọng trong cuộc đời Du Hạo, không có cô, anh ấy chỉ như đang tồn tại trên cõi đời này, thể xác anh ấy bên cạnh tôi nhưng trái tim dường như lại ở một nơi khác. Tôi yêu anh ấy. Nhưng tôi không thể khiến anh ấy yêu tôi, đó là điều thất bại lớn nhất trong cuộc đời của Đào Nhiên này".

"..."

"Tại sao cô không nói gì ? Cô đang thương hại tôi đó sao ?"

"..."

"Tại sao không nói đi" Thẩm Nhiên dồn mọi sự tức giận đổ lên người tôi. Cô ấy đẩy tôi ngã xuống đất, âm thanh lộc cộc của tiếng giày cao gót vang lên dồn dập xung quanh tôi. Tựa như một bản nhạc ồn ào phá nát tâm can con người.

Cô ấy mắng chửi tôi, đánh đập tôi. Tôi vẫn sẽ nín lặng chịu đựng. Tôi coi đó là hình phạt xứng đáng với bản thân mình. Không oán trách, không ca thán, cũng không lên tiếng bào chữa. Tôi chấp nhận, chấp nhận toàn bộ. Trái tim tôi đau dứt từng cơn, tôi chỉ ước mình có thể chết ngay lúc này.

Đau đớn hơn khi nhận được thông báo của bác sĩ "Người nhà bệnh nhân nên chuẩn bị trước tinh thần. Nếu sau đêm nay anh ấy vẫn không tỉnh lại, tôi nghĩ có khả năng rất lớn sẽ trở thành người thực vật".

Câu nói đó như tiếng sấm dội thẳng đến tai tôi, tôi bàng hoàng dựa người vào bức tường phía sau lưng mình. Còn người phụ nữ kia vì gặp cú sốc quá lớn đã ngất lịm khi câu nói còn chưa kịp kết thúc.

Có lẽ kể từ giây phút này, trái tim tôi đã chết... thật sự đã chết hay đã bị ai đó nhúng xuống đáy bùn lầy lạnh lẽo.

Bạn đang đọc Anh Trai, Để Em Yêu Anh, Được Không? của Mai Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.