Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng thích tôi

Phiên bản Dịch · 1493 chữ

Tai Tiêu Dương ghé sát lại, khiến hai người trông có vẻ thân mật.

Trong lúc nhất thời, gia đình Tiêu có những biểu hiện khác nhau.

Vì từ khi Tiêu Dương mất đi đôi chân rất ít người có thế đến gần anh ấy như vậy.

Hơi thở ấm áp phả vào tai cô khiến cô rùng mình, Lưu Hân rụt cổ lại, lời nói của anh hiện lên trong đầu cô.

‘Một ánh măt kinh ngạc, một lời tạm biệt khó quên.” Lưu Hân nói.

Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng nhưng lại rất tự tin, đôi mắt đen trong veo không có chút tạp chất, đặc biệt dễ dàng thuyết phục người khác.

Không chi những người khác, mà ngay cá bản thân Tiêu Dương cũng sững sờ trong giây lát.

Kỳ thật Lưu Hân lo lắng, nều không nói cho nàng biết, đêm nay nàng sẽ không có chỗ ngủ,

Nàng không muốn lại bị bệnh phải đến bệnh viện tiêm thêm một mũi nữa

Ngoài ra, cô ấy đã đúng

Khuôn mặt của Tiêu Dương quyến rũ đến mức cô ấy một khi nhìn thấy sẽ không bao giờ quên,

Sau khi nhìn thấy nhiều lần như vậy, có lẽ cả đời cô ấy cũng sẽ không bao giờ quên được.

Sau khi định thần lại, Tiểu Bối Bối cười nói: “Đó là tình yêu sét đánh. Anh cả đep trai quá, ai cũng yêu từ cái nhìn đầu tiên. Em tưởng cô ấy thích anh cả, hóa ra anh lại thích cô ấy.

“Đương nhiên là không.” Cô không chỉ thích khuôn mặt của anh, cô còn thích tiền của anh.

Ở bệnh viện cô có thế nhìn thấy, nếu anh có thể ném cho cô hai triệu, cô cũng sẽ không nghèo hơn bao nhiêu.

“Vậy cô thích hắn cái gì?” Tiểu Bối Bối không tin, không thể kích động quan hệ giữa bọn họ. Mặc dù nhà Lưu bị phá sán, anh trai Tiêu Quân không có mối đe dọa nào, nhưng cô chỉ không muốn Tiêu Dương sống một cuộc sống dẽ dàng

“Ngươi thích anh cả tàn tật một chân sao?” Tiểu Bối Bối cười vô hại, ba câu lại dẫm lên điểm đau của người khác, Tiêu Dương cũng không ngăn cản

Lưa Hân cuối cùng cũng phát hiện ra người mà họ thực sự muốn làm khó chính là Tiêu Dương

Nhìn thái độ bình tĩnh cúa Tiêu Dương, dường như anh ta đang là mục tiêu công khai và ngấm ngầm của nhà Tiêu.

Lưa Hân lập tức có chút tức giận, cha mẹ cô từ nhỏ đã dạy cô rằng việc bộc lộ khuyết điềm của người khác là bất lịch sự.

Mọi người đều nói người ở quê không hiểu phép xã giao, nhưng cô không hiểu phép xã giao trong gia đinh cao cấp này.

Lưu Hân cũng mỉm cười vô hại, đôi mắt trong sáng tràn đầy chân thành, “Tôi thích anh ấy còn việc ngồi và đứng đều giống nhau, vấn ngay thẳng và khí thế.”

Đêm trước khi cô ấy gả vào nhà Tiêu, bố mẹ anh đã kể cho cô rất nhiều tin đồn về Tiêu Dương.

Trước khi bị tàn tật đôi chân, anh là thiên tài kiêu ngạo,là CEO trẻ nhất trong lich sử của tập đoàn Tiêu, anh khiến cả thành phố C phải run sợ

Anh ta là một thanh niên ăn mặc bảnh bao, từng xuất hiện trên tạp chí tài chính,8 năm trước, anh ta được vô số quý ông quý bà ngưỡng mộ. Các sản phấm cúa Tiêu Group đã bán hết mà không cần người nối tiếng chứng thực vầnh ấy là một nhân vật rất nổi tiếng vào thời điểm đó.

Vốn dĩ tương lai là vô hạn, đáng tiếc ông trời ghen tį với người tài. Một tai nạn ô tô đã cướp đi đôi chân của anh, dường như kéo anh ra khỏi tầm mắt của mọi người, sau đó là những tin đồn không hay về anh, bạo lực, lạnh lùng và vô tâm...

Chuyện này cũng không nên trách hắn, rõ ràng là Tiêu gia đối xứ tệ với hắn.

Mặc dù Lưu Hâm có thể chất kém may mắn nhưng gia đình vẫn ôm cô trong tay mà lớn lên, tôi thực sự không thế tưởng tượng được rằng cha mình ở chức viện trưởng lại phót lờ con trai mình mà không phẫu thuật cái chân gãy của con trai mình.Ánh mắt Lưu Hân chợt dịu đi khi nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương vẫn đang đắm chìm trong những gì cô ấy nói.”Tôi thích ở chỗ anh ấy khi ngồi cũng giống như khi đứng, vẫn đứng thắng và khí thế.”

Nó lần lượt đi vào tai anh và trượt vào trái tim anh từng cái một. Rất mềm mại nhưng cũng rất cứng rắn.Trong lòng anh có một vết nứt cứng ngắc như đá, trong mắt hiện lên một tia tốn thương.Anh có một cảm xúc không thế giải thích được, nhưng nó chỉ thoáng qua.

Lời của Lưu Hân chặn miệng mọi người lại, Tiểu Bối Bối cười nhẹ không nói gì.

Tiêu Dương cụp mắt xuống, có vẻ bất động, thực ra trong lòng hắn có chút lo lắng, sự lo lắng này giống như một người vốn bị giam giữ trong bóng tối, đột nhiên ban ánh sáng chói mắt cưỡng ép bị đánh thức. Giống như người ở địa ngục băng gặp phải một mầm lửa, giơ tay ra sẽ bị bỏng.Những điều này khiến mọi người lo lắng

Trở lại Manguiyuan.

Lưu Hân tự hào về câu trả lời của mình, bước chân nhanh nhẹn hơn ngày đầu rất nhiều.

Cô ấy vừa nói rất hay, tối nay cậu có thế ngủ ngon nhé! Sau khi đi qua hành lang, Lâu Hân đang định theo anh lên lầu thì bất ngờ đung phải xe lăn của Tiêu Dương. Cả người gần như ngã về phía trước

Lưu Hân xoa xoa cái bụng đau nhức, nghiêng đầu hỏi: “Sao lại dừng lại?”

Tiêu Dương đột nhiên xoay người trên xe lăn, nhìn thật sâu khuôn mặt hồng hào của cô,cô gái mười tám tuối còn chưa mở mắt hoàn toàn nhưng đã xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Nghĩ đến đôi mắt trong sáng của cô khi cô nói thích cô, giọng nói nhe nhàng nhưng cũng có phần cứng rắn của cô, trái tim anh lúc đó không khỏi cứng lại.

Bộ dáng tò mò nghiêng đầu sang một bên bây giờ lại càng cảm động hơn, sao trông cô có vẻ kiêu ngạo thế. Lưu Hân bị hắn dò xét có chút sợ hãi, đưa tay vuốt tóc nói: “Sao vậy, sao vậy?”

“Giống tôi?” Tiêu Dương đột nhiên hỏi.

Câu hỏi bất ngờ đến, Lưu Hân sửng sốt một chút, “Hả?”

Vẻ mặt không phản ứng trong mắt Tiêu Dương biến thành ngơ ngác, nội tâm bộc lộ, Tiêu Dương

Nghiêm túc cánh cáo:”Đừng thích tôi.”

Lưu Hân lại nghiêng đầu:

Anh ấy không yêu cầu cô ấy bù đắp sao?

Cô chưa kip nói gì thì hắn đã điều khiến xe lăn rời đi, chỉ để lại một lời chỉ dẫn cho Vu

Thừa:

“Kêu người chuẩn bị một phòng cho cô ấy ở.”

“Dạ.” Vu Thừa nghiêng đầu nói: “cô Lưu, đợi một chút.”

“Ồ, cảm ơn.” Lưu Hân cười lớn, thầm nghĩ cuối cùng mình cũng có được một chiếc giường để ngủ, quên mất chuyện vừa rồi.

Phòng còn chưa dọn dẹp Lưu Hân chi có thể ngồi trong đại sánh uống nước, chán nản bắt đầu nhìn đồ đạc xung quanh.

Trên tủ gỗ có đồ sứ quý, trên tường treo vài bức tranh và thư pháp, Lưu Hân biết những nhà thư pháp và họa sĩ phía trên, họ đều là những nhân vật rất được kính trọng trong ngành.

Nhưng tâm mắt của Lưu Hân lại bị một khung ảnh thu hút. Thứ được đặt trong khung kính không phải là một bức ảnh mà là một con ếch origami nhỏ.Được cố định bằng gel.

Con ếch nhỏ nhăn nheo, như thể đã được ai đó cầm trên tay chơi nhiều lần, viền ngoài có màu hơi vàng chứng tỏ nó đã ở đó một thời gian.

“Lưu tiểu thư,” Vu Thừa đi tới, cười nhắc nhở, “Mọi thứ trong sảnh đều do mẹ thiếu gia tự mình sắp xếp, Lưu tiểu thư nhất định phải ghi nhớ lời thiếu gia nói.”

Mę cúa Tiêu Dương đã qua đời.Chẳng trách lúc mới đến Tiêu Dươnh đã cảnh cáo cô không được chạm vào bất cứ thứ gì ở đây.

Chắc anh ấy nhớ mẹ lắm. Cô cũng nhớ bố mẹ mình.

Lưu Hân có chút chán nản, chú ý vào con ếch gấp giấy trong khung ánh

Bạn đang đọc Anh Tiêu, vợ anh lại muốn bỏ trốn của Nhất Thế Công Hoan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy14400896
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.