Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến bệnh viện sau đêm tân hôn

Phiên bản Dịch · 1761 chữ

Một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi anh, ngọt ngào như trái đào, anh không thích đồ ngọt, một chút cũng không

Anh chán ghét muốn đẩy người đó xuống, nhưng càng đẩy, Lưu Hân càng ôm chặt hơn.

Nghe thấy tiếng động, Vu Thừa lao ra khỏi phòng thì thấy Lưu Hân đang ngồi trên đùi thiếu gia, tay thiếu gia đặt trên eo Lưu Hân

Vu Thừa:

Tư thế này...

Có phải anh ấy đang làm gián đọan?

Vu Thừa chân cứng đờ,không biết phải làm sao, phải mất một lúc mới nhận ra hôm nay thiếu gia kết hôn, sợ sau này sẽ còn xảy ra nhiều tình huống như vậy nữa, hắn im lặng rời đi.

Nhìn thấy hắn, Tiêu Dương ngăn người lại, nghiêm mặt nói: “Vu Thừa, mang cô ta rời khỏi ta, ném cô ta ra ngoài!”

Vu Thừa luôn tuân theo mệnh lệnh nên đến để bắt Lưu Hân.

“Không, không, không! Lưu Hân ôm thật chặt chiếc cổ thon dài của Tiêu Dương, vùi đầu vào đó, hơi thở ấm áp phả vào cổ hắn khi nói.

“Tôi không muốn bị ném ra ngoài. Bên ngoài tối đen như mực và lạnh cóng. Tôi sẽ chết cóng mất.”

“Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi đông lạnh ta đến chết, ngươi sẽ bị gọi là góa vợ.” Lưu Hân dừng lại một chút, sau đó cảm thấy góa vợ sẽ không khiến hắn kinh ngạc, nên đổi lời thành: “Giết vợ!

Ngươi...

“Anh bi gọi là kẻ giết vợ! Nếu tôi chết, sau này sẽ không ai dám cưới anh. Anh sẽ cô đơn đến cuối đời, không có ai chăm sóc. Sẽ không có ai tìm thấy anh khi chết trong” chiếc Giường đó.”

Trẻ con có nghị lực đồi dào, còn chiếc loa nhỏ của chúng cứ ầm ĩ mãi khiến người ta đau đầu.

Lông mày của Tiêu Dương co giật, và ngay lập tức, bên ngoài trời bắt đầu mưa to.

Lâu Hoan ôm hắn chặt hơn: “Đừng ném ta ra ngoài.”

Nếu thật sự bị ném ra ngoài, ngày mai có thể bị mọi người trong nhà Tiêu cười nhạo, thậm chí có thể bị bệnh.

Bị bệnh có thể khiến các thành viên trong gia đình lo lắng

Trước khi đến nhà họ Tiêu, cô đã hứa với bố me rằng mình sẽ không bị đối xử bất công.Nhưng cô đã phạm sai lầm và bị bắt nạt ngay khi đến nhà họ Tiêu Lưu Hân càng nghĩ càng thấy ủy khuất, trong lúc nhất thời không khống chế được cảm xúc của mình, giọng điệu bỗng nhiên trở nên mềm mại: “Anh thật sự không thể ném tôi ra ngoài, nếu không cho tôi ngủ trên sofa, tôi sẽ ngủ dưới sàn, đừng ném tôi ra ngoài.’

Mặc dù tiếng gió thổi qua khu rừng ngoài cửa sổ vô cùng sống động, nhưng giọng nói nghèn ghẹt đó vẫn lọt vào tai Tiêu Dương từng chữ một.

Cô lại giả vờ nữa à?

Còn trẻ thế này thì khó chịu quá!

Nhưng Tiêu Thăng vẫn còn do dự.

Tiêu Dương ngả người về phía sau nói: “Xuống đi.”

Sắc mặt Lưu Hân sáng lên: “Anh sẽ không ném tôi ra ngoài chứ?”

“Không thể xuống được sao?” Tiêu Thăng cực kỳ thiếu kiên nhắn.

Cô biết Tiêu Dương sẽ không đuổi cô ra ngoài, nên cô nhanh chóng xuống khỏi người anh, mỉm cười lấy lòng, đưa tay bóp lấy chân anh

Rốt cuộc, anh ta vừa bị chính mình đánh đập mạnh.

Và đây là cách cô làm cho bố mẹ cô hạnh phúc ở nhà.

Lưu Hân đưa tay về phía Tiêu Dương, Vu Thừa lập tức mở to mắt, thiếu gia không cho phép ai chạm vào chân mình, kể cả anh ta

Vu Thừa muốn ngăn Lưu Hân lại nhưng đã quá muộn.

Tiêu Dương nắm lấy bàn tay của Lưu Hân đang chạm vào chân mình, đẩy cô ấy xuống đất, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: “Ném cô ta ra ngoài!”

“Đừng bắt tôi phải nói lại lần thứ hai.” Lời này là nói với Vu Thừa

Lưu Hân cuối cùng cũng không thể trốn thoát, bị nhốt ở ngoài sân, đứng dưới mái hiên, hai tay run rẩy.

Một lúc sau, trời bắt đầu mưa

Mưa dần dần năng hạt hơn, dù cô có đứng sát tường, gió lạnh vân tạt nước mưa vào người.

Lưu Hân mím môi ủy khuất,mình quả thực là xui xẻo

Ôi, cô ấy đã xui xẻo từ nhỏ rồi.

Ngày hôm sau.

Tiêu Thăng tỉnh dậy, biết được Lưu Hân ở ngoài mắng hắn cả đêm, liền không chút do dự khen ngợi: “Thể chất của cô ta rất tốt.”

“Thiếu gia, nếu trong nhà của chúng ta có người xảy ra chuyện thì không tốt.” Vu Thừa đứng sang một bên đưa cho hắn một chiếc khăn ấm, “Cô Lưu ở dưới mưa sốt cao, đã được đưa đến bệnh viện. Cô Lưu thì không được phép nói với gia đinh cô ấy. Nhưng cô ấy sẽ thông báo cho bạn bè của mình.”

“Ùm.” Tiêu Dương bình tĩnh nói.

Buổi trưa, Tiêu gia sai người hầu gọi Tiêu Dương và vợ mới Lưu Hân đến nhà hàng ăn tối, Tiêu Dương từ chối vì Lưu Hân đang bệnh phải nằm viện, ánh mắt người hầu lúc đó rất tinh vi.

Cô dâu được đưa vào bệnh viện một ngày sau đêm tân hôn.

Thực sự hấp dẫn

Trong bệnh viện,Lưu Hân được tiêm thuốc hạ sốt tỉnh dậy, được Tân Châu đứng bên giường ôm vào lòng

“Lưu Hân, nếu không tỉnh lại, tôi sẽ nhờ anh trai tôi phá bỏ bệnh viện này.”

“ừm..” Lưu Hân bị ôm chặt đến không thở được, mu bàn tay còn có một cây kim cắm vào, cô ngửa đầu ra sau nói: “Không,

Không sao, làm ơn. Buông tôi ra trước, dù không có bệnh tôi cũng sẽ chết vì “ngạt thở”.

Tân gia sớm giàu có, Tân Châu là một cô con gái thực sự giàu có, từ nhỏ được cha mẹ và anh trai cưng chiều, kiêu ngạo đến mức thực sự có khả năng phá hủy một bệnh viện.

“Đừng phá bỏ bệnh viện, ta còn phải dựa vào bệnh viện chữa trị.” Lưu Hân một tay vỗ vỗ lưng cô ấy

Tân Châu sau đó thả cô ra, tức giận nói: ‘Sáng sớm bệnh viện goi cho tôi, tôi còn tưởng là lừa đảo. Không ngờ lại là Cô. Cô sốt cao như vậy. Là do thiếu gia tàn tật của Tiêu gia làm phải không?” dám bắt nạt bạn tôi?”

Lưu Hân gả vào Tiêu gia không giấu Tân Châu, nhưng Tân Châu không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn mình rơi vào miệng hổ.

Cô đã lo lắng từ hôm qua, luôn cảm thấy Lưu Hân sẽ xảy ra chuyện gì khi anh đến nhà họ Tiêu.

Anh trai cô thường nói với cô rằng gia đình họ Tiêu rất giàu có và hào nhoáng nhưng gốc rễ của nhà họ Tiêu đã mục nát từ lâu, trong nhà cũng không có gia đình tốt. Mặc dù không hiểu lắm ý của anh trai mình, nhưng Lưu Hân đổ bệnh và phải nhập viện một ngày sau khi gả vào nhà họ Tiêu, điều này cho thấy mọi người trong nhà họ Tiêu đều là một thảm họa.

Tân Châu tức giận phàn nàn: “Nhà họ Tiêu tàn tật nên không xem em là con người. Họ chưa bao giờ chạm vào phụ nữ sao? Đưa cô vào bệnh viện, thật quá đáng! Thật đáng xấu hổ!”

Lưu Hân ngồi ở mép giường, đâu óc choáng váng trong chốc lát không thế quay đầu lại.

Sau đó liền nghe Tân Châu nói: “Hắn không phải là tàn tật sao? Khuyết tật có thể mạnh như vậy sao?”

Lưu Hân đã biết trong đầu cô gái này có suy nghĩ gì, nên đưa tay xoa đâu cô, “Cậu đang nghĩ gì thế? Đêm qua trời mưa nên tôi phát sốt.”

‘Dưới mưa à?” Tân Châu vẻ mặt kinh ngạc, “Chuyện gì lớn vậy?!”

Bên ngoài phòng tiếng xe lăn đang lăn về phía bọn họ truyền đến, rồi dừng lại.

Trong phòng bệnh không ai biết chuyện này Lưu Hân một tay ôm trán, không nói nên Iời:

“Này đừng nghĩ tới nữa, hắn có vấn đề ở chân, khẳng định không thể làm được.

Tiêu Dương ngoài cửa: “...”

“Đúng vậy, người tàn tật làm sao có thể làm được?” Tần Châu có chút tiếc nuối.

“Nhưng anh ấy rất đep trai và có dáng người tốt, thật đáng tiếc. Lưu Hân cũng tiếc nuối,”Tôi không có cơ hội cởi quần áo của anh ấy.”

“Ùm.” Tân Châu chán ghét nhìn cô một cái, nhưng không nhịn được nói nhỏ: “Anh ta đẹp trai đến thế sao? Chúng ta gần như chưa có ai nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta.”

Tiêu Dương ánh mắt hơi động đậy. Biết đối tượng thảo luận là mình, Iỗ tai vô tình vểnh lên.

“Không có ảnh thì làm sao có thể miêu tả anh được?” Lưu Hân suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa ra một ẩn dụ: “Nếu anh ta ra nước ngoài niêm yết doanh nghiệp của mình, anh ta nhất định sẽ đứng đầu trong ngành!”

Lưu Hân giơ ngón tay cái lên: “Tốt nhất!”

“Cho dù anh ấy không làm được tôi nghĩ cũng sẽ có những phụ nữ giàu có điên cuồng vì anh ấy. Đến mức tự mình kiếm đủ cơm ăn áo mặc.”

Tân Châu sứng sốt.

Vẻ mặt Tiêu Dương không thay đổi, nhưng các khớp nối trên xe lăn có chút trắng bệch, tựa như đang tức giận, nhưng cũng như đang suy nghĩ cẩn thận.

Điều khiến anh tức giận là cô thực sự miêu tả anh là “treo cổ dưới biển”.

Điều anh đang cố gắng tìm ra là câu sau “ding gua gua gua”( ngôn ngữ của các bạn gen Z) anh có thế hiểu từng từ, nhưng khi nối với nhau, anh có vẻ hiểu nhưng không hiểu lắm.

Một người đàn ông độc thân suốt 28 năm cuối cùng cũng hiểu được bí ẩn sau khi cân nhắc ký lưỡng một lúc.

Tiêu Dương:

...

Anh không biết nhiều bằng một người trẻ hơn anh mười tuổi.

Bạn đang đọc Anh Tiêu, vợ anh lại muốn bỏ trốn của Nhất Thế Công Hoan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy14400896
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.