Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 50 (FULL)

Phiên bản Dịch · 3046 chữ

>>> LẠC TRONG THÁNG TƯ <<<

Năm tháng 17 ngày kể từ khi vụ án của Enel Moratti khép lại, báo chí đưa tin về tên sát nhân bệnh hoạn bỏ trốn, thảm sát người vô tội, chống đối pháp luật nên đã bị bắn chết ngay tại chỗ.

Yong Junhyung bị bắt làm con tin nhưng may mắn được cứu sống nhờ cảnh sát kịp thời nổ súng bắn chết tên tội phạm.

Jeon Jiyoon đột nhiên nộp đơn từ chức, xin rút khỏi ngành pháp y cũng như rời khỏi cục quân sự quốc gia.


Tháng tám trời trong xanh, văn vắt màu ngọc biếc trên cao, nắng thu vàng tan chảy trên những ngọn phong đỏ nồng nàn, miên man đổ tràn về con phố nhỏ.

Chàng trai dừng chân trước một tiệm hoa nhỏ thuộc khu Insadong. Theo thói quen hằng ngày, anh ngước nhìn tấm biển hiệu gỗ hình đám mây treo cạnh cửa ra vào, trên nền gỗ sồi màu nâu đỏ hồng nhẹ nổi lên hai chữ "Tháng tư", nét chữ khắc thanh thanh giản dị màu vani.

.

.

.

Nghe tiếng chân người, cô gái ngẩng đầu khỏi lẵng hoa đang cắm dở, khẽ nhìn anh cười khổ một chút rồi lại cúi đầu tiếp tục cắm hoa.

Joongki thở dài, chậm rãi kéo chiếc ghế mây ngồi xuống cạnh bàn hoa.

"Đã muốn nửa năm rồi, em định để thời gian ngừng mãi ở tháng tư hay sao?"

"..." cành hoa bất giác chệch khỏi vị trí định cắm ban đầu.

Ánh mắt mê man trong màu hoa trắng muốt, hương thơm dịu nhẹ phảng phất như thôi miên Jiyoon. Tháng tư... Lần đầu gặp LeeJoon là ngày đầu tiên của tháng tư, lần cuối... là đêm cuối cùng của tháng ba.

"Em định trốn tránh đến bao giờ? Nhìn xung quanh em xem? Hướng dương, bách hợp, loa kèn! Từ khi nào em yêu loa kèn trắng đến vậy?" giọng anh đau lòng cùng trách móc. Jeon Jiyoon mà anh biết không phải thế này.

Tất cả hoa trưng bày trong quán đều là hoa tháng tư, những chùm đậu tía leo khắp giàn hoa đóng cạnh cửa sổ kia nữa... Cô tự huyễn hoặc giam mình trong tháng tư mãi hay sao?

"Bây giờ là tháng tám, tháng tám em biết không? Tháng tám của Bồ Công Anh, em lại ở đây níu giữ những bông hoa trái mùa, ép chúng khổ cực nở, khổ cực tồn tại."

"..."

"Em định nhốt trái tim mình vào tháng tư cả đời sao?"

"..."

"Em nhìn mình bây giờ xem?" một cô gái tóc nâu dài suốt ngày ngồi ngơ ngẩn bên đám hoa mùa hạ. Jeon Jiyoon anh biết là cô gái tóc ngắn ương ngạnh thích chửi mắng người, biến thái thích mổ xẻ xác chết, đồng bóng thích thôi miên người ta bằng mấy trò tâm thần học quái dị.

"Em có biết mình đang miễn cưỡng bản thân? Nhìn mớ hoa em cắm đi!" xiêu vẹo, miếng mút nước nát bấy. Hoa ở đây đều là thợ cắm hoặc được mua về bán lại. Cô chưa bao giờ thích hợp với công việc này cả.

"Em nên học cách nâng niu trân trọng, việc này rất hợp" cô cắm lại, bông loa kèn lại ngả ra.

"..."

Ngày nào anh cũng tới đây, suốt 3 tháng ròng rã chỉ yên lặng đến mua hoa rồi đi. Kiên trì đổi lại cuối cùng cô cũng hiếm hoi cười mỗi khi anh xuất hiện nhưng Joongki ngày một lo sợ nhiều hơn, rằng Jeon Jiyoon thật sự sẽ biến mất.

Anh hạ giọng: "Trở về cục đi! Chỉ cần nói với cha em một tiếng"

"Anh về đi!" cô lắc đầu, ánh mắt có chút ý cười trào phúng.

Cục quân sự? Nhà nước ư? Công lý? Ha... Lẽ phải. Anh đang nói đến mớ khuôn khổ luật pháp cứng ngắc đã giết chết bạn cô, người yêu cô đó sao? Thứ nguyên tắc đã tẩy não, biến cô trở thành kẻ vô cảm tuyệt tình không có trái tim, biến 26 năm sống trên đời của cô trở thành vô nghĩa đó sao?

"Hôm nay anh đến đây không phải để mua hoa mùa hạ. Đem ra khỏi quán chúng rất nhanh sẽ tàn em biết không?"

"..."

Đặt chậu Bồ Công Anh lên bàn, anh nhìn cô chăm chú: "Hôm nay muốn tặng em thứ này"

"..."

"LeeJoon mất rồi. Để cậu ấy đi, đừng giữ chặt một người đã chết quá lâu trong tim"

.

.

.

"Yoonie, em đừng giữ chặt hình bóng một người đã chết quá lâu trong tim!"

.

.

.

Ầm một tiếng nổ lớn, lồng ngực chấn động, Jiyoon ngẩng phắt đầu sững sờ nhìn chàng trai đối diện. Hốc mắt cô ửng hồng, cũng không có nước mắt chảy ra.

"Bồ Công Anh mạnh mẽ, đầy cá tính, can đảm, giàu tham vọng và vô cùng bướng bỉnh. Em không thích loa kèn trắng, em yêu hoa Bồ Công Anh tự do phóng khoáng. Đừng đánh mất bản thân chỉ vì dằn vặt tự trách, đừng chỉ sống mãi trong tháng Tư"

"..."

Cả hai lặng lẽ nhìn nhau, rất lâu, anh xoay người rời khỏi.


Cô gái đóng lại cửa, úp ngược tấm biển gỗ, nhìn lần cuối vào trong. Giữa rừng hoa tháng Tư, bông Bồ Công Anh tinh khôi màu trắng, bồng bềnh lay động. Thành chậu hoa có đính một mẩu giấy nhỏ.

[Thiên đường đang là tháng Tám. Mang theo hồi ức đẹp, cùng cậu ta ngắm Bồ Công Anh đi]

Cơn gió se lạnh dắt hương thu chín thổi qua, mái tóc nâu dài khẽ phất. Cô ngẩng đầu nhìn khoảng vực màu thiên thanh cao vời vợi trên kia, nắng lốm đốm xuyên qua tàn cây, nhảy múa trên mặt. Trong trẻo cùng ngọt ngào chầm chậm nhen, u ám nửa năm qua chậm rãi tan theo gió...

.

.

.

Đôi chim chiền chiện chao.

Bồ Công Anh nở rộ.

Thiên đường kia tháng tám.

Nơi em ở cũng đang giữa thu.

Không thể quên được anh.

Không quên tháng Tư mùa định mệnh.

Đem nhân duyên giữa hai ta...

Gửi cho em một thiên sứ nhé!

Thiên sứ tháng Tám xuất hiện giữa mùa hoa tháng Tư cùng Bồ Công Anh trắng...

Nói với em hãy mỉm cười đừng cố chấp níu giữ,

Vì tháng Tư sẽ trở lại hằng năm.

Anh mãi mãi ở trong trái tim này!

.

.

.

"Nên cắt tóc ngắn rồi" cô gái quơ mớ tóc dài sang bên, thong thả bước đi...


**

  • >>> NƯỚC MẮT MẠN CHÂU SA. <<<

Năm tháng 17 ngày...

Junhyung không biết mình đã như thế nào trải qua nửa năm, chỉ biết bản thân sau khi tỉnh lại đã không còn phẫn nộ hay oán hận như lần đầu tiên Yoseob ra đi. Hắn trở nên trầm lặng, ít nói ít cười, không phải lạnh lùng mà giống như thật tự nhiên bàng quan tất thảy mọi thứ ngoại trừ Yomin.

Hắn thường xuyên thất thần, ngẩn người hàng giờ đồng hồ không lí do và đặc biệt là Junhyung bị ám ảnh: bắt đầu từ những giấc mơ kì lạ lặp đi lặp lại hằng đêm. Hyunseung bảo hắn có dấu hiệu suy xụp tinh thần, anh kê vài đơn thuốc an thần và thuốc bổ hằng ngày, thế nhưng những giấc mơ vẫn tiếp tục tiếp diễn.

Ban đầu đơn thuần chỉ là "những giấc mơ kì lạ" nhưng dần dà Junhyung định nghĩa chúng như những "cơn ác mộng".

Quay cuồng trong những giấc mơ, hễ cứ nhắm mắt hắn lại bắt gặp loài hoa tang thương ấy - Mạn Châu Sa hoa. Junhyung bị ám ảnh, ám ảnh về một sắc đỏ bùng nổ trong không gian, sắc đỏ cháy hừng hực dữ dội. Hình như hắn đã đánh mất khái niệm về màu đen vì bất cứ khi nào nhắm mắt, màu đỏ man dại ấy lại cháy tràn trước mắt, thiêu đốt khiến người ta muốn đui mù. Hắn có biết đâu tất cả chỉ mới là khởi đầu...


Con đường đỏ sắc Mạn Châu sa, những bậc thang lát đá... Những ngày dài không nắng, những chiều sương lạnh lẽo, hoang vu trong mơ hồ những tê tái tâm can. Sương mờ như khói trắng, dập dờn trong không khí, sương vấn vít trên cánh Mạn Châu Sa, sương vương vãi trên đầu nhuỵ đỏ, sương chùng chình trên bờ thang cao ngất. Sương mụ mị mập mờ...

Bông Mạn Châu Sa đang khóc, cánh hoa ướt đẫm màu, lấm tấm trượt dài những giọt trong suốt như nước mắt thiếu nữ, đau đớn đến tột cùng của tang thương ai oán.

"Lệ Châu" nghĩa là "giọt nước mắt như ngọc" có phải chăng? Chữ "Châu" cũng có trong tên của loài hoa này, dù không liên quan gì về ý nghĩa, nó vẫn khiến người ta liên tưởng đến nước mắt. Mạn.Châu.Sa... Không biết nữa, Junhyung thậm chí ghét cay ghét đắng loài hoa mang tên "Hồi ức đau thương" này, vậy mà giờ hắn phải chìm trong những cơn ác mộng về nó, về sắc đỏ rực thiêu đốt tâm can, về những ám ảnh một buổi chiều sương và những giọt nước mắt.


Như có một ma lực vô hình nào đó thôi thúc điều khiển, Junhyung không thể chống cự. Hắn bỏ ra hàng giờ tìm hiểu và nghiên cứu về loại hoa này, hắn muốn chắc rằng Mạn Châu Sa không chứa độc tố hay thứ gì khác liên quan đến thuốc phiện, chất gây nghiện, gây hoang tưởng, ảo giác... hay đại loại bất kì thứ ma quỷ nào khác tương tự như việc có thể dùng để ểm bùa người ta... v..v...

Mạn Châu Sa hoa tượng trưng cho sự phân ly, đau khổ, đại diện cho vẻ đẹp của cái chết, nhưng đa số đều hiểu theo ý nghĩa là "hồi ức đau thương". Junhyung phát hiện ra rằng trong tiếng Triều Tiên, Mạn Châu Sa hoa còn có nghĩa là "nhớ về nhau".

Nhớ về nhau... Bông hoa có màu đỏ rực rỡ như máu, phủ đầy trên con đường thông đến địa ngục.

Có hoa thì không có lá.

Theo truyền thuyết, hương hoa có ma lực, có thể gọi về kí ức lúc còn sống của người chết. Trên đường Hoàng Tuyền nở rất nhiều loài hoa này, nhìn từ xa như một tấm thảm phủ đầy máu, màu đỏ đó giống như ánh lửa nên bị gọi là "hoả chiếu chi lộ".

Hoa nở vào ba ngày trước và sau xuân phân, ba ngày trước và sau thu phân. Lúc Mạn Châu Sa nở thì không thấy lá, khi có lá thì không thấy hoa. Lá và hoa không bao giờ gặp gỡ, đời đời dở lỡ. Nhớ nhau thương nhau nhưng vĩnh viễn mất nhau, cứ thế luân hồi hoa và lá không bao giờ nhìn thấy nhau, cũng có nghĩa là mối tình đau thương vĩnh viễn không thể gặp gỡ.

Vĩnh viễn không thể gặp...

Quỷ tha ma bắt! Hắn đang bị ám bởi thứ quỷ quái gì đây?


Hyunah nắm tay Hyunseung chậm rãi thả bộ trên con đường rợp phong lá đỏ. Cô mang thai vừa hay 5 tháng. Đi dạo giữa tiết thu mát, muốn tìm chút sảng khoái nhưng sao buồn bã vẫn không dứt ra.

"Em đừng thở dài, sẽ không tốt cho con!" Hyunseung đỡ vợ ngồi xuống chiếc ghế đá gần đấy.

"Anh ấy rốt cuộc không tỉnh lại"

"..." thậm chí bệnh viện còn chưa chứng tử cho Kim Hyunah.

5 năm trước cả hai lại cố chấp thêm một lần, bí mật chuyển phòng thí nghiệm sang Giang Nam cùng với...

"Đêm hôm ấy em đã có linh tính, em đã thật sự nghĩ rằng nếu chẳng may... Anh ấy sẽ thức dậy bình an ở Giang Nam"

"Bi kịch 5 năm do một tay chúng ta tạo ra. Bảy năm đủ rồi cho tất cả. Buông Seobie ra đi em..."

Thể xác thật sự của Enel Moratti đã bị hoả táng và bắt buộc trả cốt về Ý. Nếu tỉnh thì cậu phải tỉnh từ lâu rồi, sao băng đâu dễ dàng xuất hiện?


Mùa thu ở Giang Nam, Trung Quốc.

Tiết thu phân 23 tháng 9. Junhyung đến đây từ ngày 17, khi giấc mơ đột nhiên rõ nét trong tâm trí, khi viển vông bị hi vọng đẩy đi thật xa.

.

.

.

Một buổi chiều lạnh, sương như khói. Con đường Mạn Châu Sa, những bông hoa ướt đẫm...

Một con đường bậc thang lát đá dài tít tắp, hai bên Mạn Châu Sa nở bung trời. Hệt như trong giấc mơ, những bông hoa lạ kì chỉ nhìn thôi cũng đủ làm bản thân đau đớn, những cánh hoa trông như bị ai xé tả tơi, nhuỵ hoa như gai đâm tan nát cánh hoa màu đỏ... Lạnh đến tái tê lòng, đỏ đến bỏng rát, đến đau đớn.

Ướt! Trong vắt như nước mắt nữ nhân, Mạn Châu Sa đang khóc.

Em đang khóc!

Nam nhân đứng quay lưng về phía dãy thang dài cao ngất, sững người trong sắc đỏ Mạn Châu Sa, những xúc cảm sôi sục chảy tràn trong huyết quản, trong khao khát tìm kiếm cố nhân.

Con đường vắng tan hoang ngập bóng khói, nắng tàn và vỡ nát sau những đám mây.

Không biết chờ đợi ai, chỉ dại khờ lao đến đây tìm kiếm một cảnh tượng mơ hồ trong cơn ám ảnh.

.

.

.

Anh hoang mang trong cô đơn lạc lõng, trong mụ mị tâm can. Lạc lối trên con đường tràn ngập sắc đỏ của Mạn Châu Sa. Bước chân say trong lửa, chuếnh choáng trong bơ vơ và tuyệt vọng, cô đơn không lối thoát.

Thấp thoáng dưới cánh rừng lửa đỏ, nơi hơi sương vương vít làn quấn làn khẽ chảy... một sắc xanh lá ngỡ kì tích hiếm hoi.

Bỗng...

Thịch!!!

.

.

.

Không còn lạnh nữa. Đôi tay mảnh khảnh ôm siết từ phía sau, làn tóc đen dài lay trong gió, quất trên da anh bỏng rát.

Hơi ấm. Một chiếc ô màu đỏ, đỏ rực như màu Mạn Châu Sa, mở bung rơi trên nền đá ướt sương, chỏng chơ, lăn lóc.

.

.

.

Nước mắt ướt đẫm lưng áo anh, tiếng ai đang nức nở?

"Hyungie... Hyungie..."

Khuôn má anh ướt nhoà, biển lửa kia đầy nước.

Anh đang khóc. Em khóc.

Bông Mạn Châu Sa run trong gió, nước mắt hoa đang chảy?

Lệ ta rơi, vỡ tan trong niềm nức nở.

Rốt cuộc hoa cũng một lần được gặp lá... Rốt cuộc tìm thấy em. Rốt cuộc anh tìm thấy em trong sắc hoa đỏ màu mang ý nghĩa phân li.

Mạn Châu Sa - cháy trong hạnh phúc, rực trong trùng phùng...


Đó là một buổi chiều sương thu lạnh lẽo ở Giang Nam - cảnh giới của thiên đường tuyệt sắc, tiết thu phân định mệnh giữa rừng Mạn Châu Sa.

Đôi nam nữ cứ thế bất động thật lâu, cô gái trong bộ sườn xám dài màu đỏ, một chiếc ô màu đỏ. Họ đã khóc rất nhiều, khóc như thể chưa bao giờ khóc.

Không phải! Chính xác trong bảy năm, họ chưa bao giờ được cùng nhau khóc một lần...


**

  • >>> GIÁNG SINH CỦA YONG YOMIN <<<

[Thân gửi: ông già Noel.

Từ: Đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu nhất hành tinh Yong Yomin.

Nội dung:

Ông thân yêu, gửi tặng ông một li sữa nóng. Năm nay Minie đã biết viết rồi. Cô giáo bảo biết viết sẽ có thể viết thư cho ông già Noel, sẽ có thể nhận bất kì món quà nào mình ước...]

Thằng bé trai cắn bút lầm bầm: "Chết! Cô bảo phải là trẻ ngoan điều ước mới linh nghiệm. À... Ờ thì... Đã giới thiệu ngay từ đầu rồi mà"

Nhăn nhó mặt, nó chu mỏ viết tiếp, hai mắt to tròn long lanh sáng rỡ:

[Bố đi Giang Nam chẳng thèm quan tâm Minie nữa, con muốn mẹ. Điều ước của Minie: muốn có bố mẹ trong ngày giáng sinh.]

"Chấm hết nè" cười toe toét thẩy bút sang bên, thằng bé gấp gấp tờ giấy, đặt ngay ngắn dưới gốc cây Noel tí hon ở góc phòng.

Bức thư chỉ vỏn vẹn có thế, nét chữ tròn nũng nĩnh đáng yêu, nội dung đơn giản lại khiến người đọc xót xa cho nỗi cô đơn của một đứa bé mới 6 tuổi đầu...


Khi tiếng chuông nhà thờ điểm 12 giờ, điệu nhạc giáng sinh réo rắt vang lên.

Cửa phòng Yomin khẽ mở, một nụ hôn mềm mại vương nét cười in lên trán đứa trẻ đang ngủ.

"Mẹ đã về!"

.

.

.

Tuyết rơi.

Từ đây Noel sẽ ấm áp mãi mãi...

-END-

- LỜI KẾT CỦA AUTHOR -

Tung hoa bắn pháo

Cuối cùng thì sau 1 năm 3 tháng sống cùng nhân vật, Cỏ đã hoàn thành "Anh sẽ là đôi mắt".

Cùng khóc, cùng cười trong khoảng thời gian rất dài, hơn 1 năm, Cỏ chân thành cảm ơn tất cả bạn đọc đã ủng hộ và theo dõi fic.

Ngoài ra Cỏ cũng xin giới thiệu SPECIAL SERIES được in kèm ficbook Anh sẽ là đôi mắt quyển 2:

1. HẬU TRƯỜNG PHỎNG VẤN DÀN NHÂN VẬT "ANH SẼ LÀ ĐÔI MẮT"

2. NHỮNG CẢNH DIỄN CƯỜI RA NƯỚC MẮT KHÔNG THỂ TƯỞNG TƯỢNG. (haha hài lắm, au thề luôn)

3. LỜI TÂM SỰ CỦA NHÂN VẬT.

Series này sẽ có rất nhiều điều bất ngờ xuyên suốt câu chuyện cùng tâm sự của nhân vật và của chính Cỏ. Mong các bạn sẽ ủng hộ đợt bán ficbook sắp tới.

Cuối cùng là công bố new fic của Cỏ. [LONGFIC] Anh hứa sẽ tặng em Cẩm Tú Cầu.

Đầu tháng 2 sẽ bắt đầu update, mong các bạn ủng hộ.

Một lần nữa tung hoa cho ngày 20 - 1, ngày "Anh sẽ là đôi mắt" chạm đến cột mốc cuối cùng. Mong mọi người sẽ để lại comment ở chap cuối này.

THÂN ÁI.

Bạn đang đọc Anh Sẽ Là Đôi Mắt của YongBbulmon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.