Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự khởi đầu của cơn ác mộng

Tiểu thuyết gốc · 1576 chữ

Diệp Chi là con gái út của một gia đình bốn người hạnh phúc . Cô không được tính là người con gái xinh đẹp nhưng với mái tóc dài ngang vai, thân hình nhỏ nhắn, tích cách thân thiện hoạt bát cùng với nụ cười tỏa nắng luôn xuất hiện trên đôi môi cô đã tạo cho cô 1 vẻ đẹp riêng biệt, tạo dấu ấn cho người khác. Nhưng tất cả những thứ đó cũng chỉ là quá khứ của cô bởi giờ đây cuộc sống cô đã hoàn toàn thay đổi sau vụ tai nạn kinh hoàng vào năm 15 tuổi.

Vào 1 ngày mưa tầm tã , sấm chớp nổi lên một cách dữ dội cứ như đang trút đi những muộn phiền và âu lo của những cái nắng hè.Trong căn phòng , Diệp Chi đang say sưa nghe những bản nhạc ưa thích , mơ mộng về cuộc sống cấp 3 thơ mộng thì bổng nhiên có một tiếng đập cửa thật mạnh, cô giật cả mình và tất nhiên cô cũng đoán được ai gây ra nó. Cô nhẹ nhàng bước tới với vẻ mặt khó chịu và mắng yêu anh mình rằng :

“ Anh hai à! Anh có thể nhẹ nhàng với cái cửa phòng yêu dấu của em không ? ‘’

“ Chi Chi anh xin lỗi nhưng bà ngoại đang trong cơn nguy kịch...'’ Chưa đợi kịp anh trai dứt lời thì có tiếng nói vọng lên:

“ Ba và mẹ phải về quê gấp, 2 anh em ở lại tự chăm sóc lẫn nhau “- mẹ cô nói với giọng đầy lo lắng còn ba cô thì đã vội chạy đi lấy xe.

“ Cho con theo với “ – Cô hét to nằng nặc đòi đi theo vì bà chính là người rất yêu thương, chiều chuộng và quan tâm cô.

“ Hai con phải ở nhà ôn thi chứ, bà của con không muốn thấy con bị điểm kém chỉ vì mình đâu, bà sẽ thất vọng lắm đấy. Diệp Thần à, nhớ chăm sóc tốt cho em nha con.“

Nói hết câu thì đúng lúc ba cô đã lấy xe chạy tới. Hai người tức tốc chạy đi . Chiếc xe chạy càng lúc càng xa , dần dần biến mất trong cơn mưa xối xả.Còn cô gái nhỏ cũng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho ba mẹ và bà bình an.

Không ngờ chiếc xe đột ngột xảy ra vấn đề, phanh xe, vô lăng các thứ đều chẳng thể sử dụng được, họ cũng không thể điều khiển chiếc xe theo ý muốn. Mẹ cô đành mở cửa kính kêu la nhờ mọi người giúp đỡ nhưng hôm ấy trời mưa rất to và mọi người dường như chẳng ai để ý, xắp tới khúc cua vì chiếc xe vẫn chẳng thể điều khiển nên chỉ có thể nhìn chiếc xe lao thẳng xuống vực.

Đang ngẩn ngơ ngắm nhìn cơn mưa mùa hạ thì chợt thấy có vài người đang đứng chen chúc trước cửa nhà mình :

-’’Ah, anh hai à, hình như có chuyện gì ở trước nhà chúng ta, có rất nhiều người đang tụ tập phía trước .‘’

-’’Kệ họ đi, mưa gió thế này đừng chạy lung tung kẻo cảm.’’- Anh ấy vừa dứt lời bỗng nhiên bọn họ bấm chuông ầm ĩ, vì không rõ tình hình nên hai anh em họ phải chạy ra ngoài xem sét. Khi vừa mở ra, đập vào mắt họ là một khung cảnh vô cùng hoảng loạn, rất nhiều nhà báo, phóng viên đang chen nhau đứng trước cửa nhà cô.

Đang lo lắng cho cha mẹ và bà mà lũ phóng viên cứ lao nhao trước cửa cứ nói gì mà đòi lại công bằng các thứ, cô tức giận mở cửa ra hét lên : ‘’Lũ các người có im đi không hả, tôi kiện các người vì tội gây rối trật tự giờ! ‘’

‘’ Kiện cái quái gì ở bọn tôi chứ, bọn tôi mới là người phải kiện lão ta. Ông ta đã bóc lột bọn tôi một cách thậm tệ, hơn nữa tôi còn nghe rằng ông ta bây giờ đang dính vào vụ gì mà liên quan đến tham nhũng và ăn chặn quỹ đen của công ty ‘’- Một đàn ông vừa nói vừa cười mỉa cô.

'‘Chúng tôi đến đây là tìm lại công bằng cho chính mình , các người không có quyền kiện chúng tôi “ – một người khác lên tiếng.

Nghe thấy cha mình bị người ta vu oan một cách hoang đường, cô nổi đóa lên,định xông lên đánh một trận sống còn với bọn chúng, nhưng bị anh cô kéo lại vào nhà.

“ Ngoan nào Chi Chi , em là con gái giữ ý tứ một chút đi ! Em không thấy rằng chúng ta đang ở trong cái bẫy do người khác sắp đặt sao. Họ chọn thời điểm này để tới là muốn ta tự chui đầu vào lưới . Chúng muốn mượn tay em để bôi xấu danh dự ba và chúng ta không thể ngóc đầu nên được. Một mũi tên trúng 2 đích , giờ em ra đó sẽ làm trở nên tồi tệ lên thôi “- Anh ấy nói với vẻ mặt trầm tư.

Thế nhưng cứ sau mỗi lần gọi, đáp lại họ chỉ là những tiếng ‘’bíp...bíp...’’ không hồi kết , anh cô càng lúc càng hoang mang , khuôn mặt hiện rõ sự sợ hãi , sợ rằng cha mẹ mình gặp chuyện không may . Những cảm xúc tiêu cực đó đang dần chiếm lấy toàn bộ tâm trí Diệp Thần thì đột nhiên một âm thanh phát ra từ đầu dây bên kia đã kéo cậu ấy về lại với thực tại. Lúc này cuối cùng cũng có người bắt máy, Diệp Chi đang thầm nghĩ rằng, sau khi ba mẹ về thì những tên đang làm phiền cô phía trước sẽ bị cha cô dạy một bài học. Nhưng cả hai người đều không thể ngờ rằng đây chỉ là 1 phút bình yên trước khi cơn bão ập đến. Chỉ vài giây sau , trái ngược hoàn toàn với sự mong đợi và vui mừng lúc đầu , anh trai cô sau khi bắt máy đã hoàn toàn chết lặng còn cô thì không hiểu nguyên nhân vì sao :

‘’Anh,có chuyện gì vậy ?, sao lại sững người ra đấy rồi. Đừng diễn nữa , đây không phải lúc giỡn đâu , em thừa biết cha mẹ chúng ta sẽ không bao giờ làm ra cái chuyện thất đức vậy đâu.’’- Cô vui vẻ nói, trong lời nói ấy tràn ngập sự tự tin, luôn luôn nghĩ rằng cha mình là người tốt, là một người vô cùng tốt và ông sẽ chẳng bao giờ làm nên mấy chuyện kì lạ như thế. Nhưng có vẻ như sự tự tin của cô nó đã xuất hiện khôngđúng lúc , Diệp Thần chầm chậm bước tới, ôm chầm lấy cô rồi nói :

‘’Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi “

“ Sao lại xin lỗi em ? Anh đã làm gì có lỗi hả ? Mà khoan , ba mẹ ra sao rồi họ có ổn không ? “ – ngay lúc này, cô đang muốn đặt vô vàng câu hỏi cho anh trai mình

“ Chi Chi , em phải thật bình tĩnh nhé vì anh thật sự không muốn em gục ngã ngay lúc này . Ba mẹ của chúng ta …. Chúng ta “

Lời nói ấp úng cùng tâm trạng lo lắng của anh hai đã làm cho cô cảm thấy đây không phải là 1 tin tốt lành gì mà chính là 1 tin dữ có thể khiến cô suy sụp :

“ Ba mẹ chúng ta....xảy ra chuyện rồi, họ bị tai nạn giao thông và giờ thì đang trên đường cấp cứu” - lời nói như muốn phát khóc , đúng vậy cậu thật sự muốn khóc nhưng không thể nào khóc được vì cậu biết nếu bây giờ cậu gục ngã thì sẽ không ai bảo vệ đứa em gái của mình . Vì em gái cậu phải cố gắng.

Tâm trạng của Diệp Chi lúc này như mớ tơ rối , những suy nghĩ tiêu cực cứ luôn xuất hiện trong đầu cô “Gì chứ, đây không phải là sự thật, chẳng phải mình đã cầu nguyện cho họ rồi sao? Hay lời cầu nguyện của mình vẫn chưa đủ thành tâm, không thể như vậy được , đây chỉ là ác mộng thôi ác mộng thôi”. Cô bật khóc nức nở mặc cho anh trai cô ra sức dỗ dành.

Nhưng chỉ vài phút sau đó , hai người đã mặc kệ tất cả mà chạy thật nhanh đến bệnh viện .Bây giờ , điều họ mong mỏi nhất là thấy được cơ thể khỏe mạnh của bố mẹ mình. Trái tim của họ đã dường như vỡ nát khi nhận được tin dữ đó nhưng họ cũng biết rằng nếu không chạy thật nhanh thì có thể sẽ không được gặp lại bố mẹ nữa.Họ cứ chạy cứ chạy và dần biến mất trong màn mưa .Mưa thì càng lúc càng to giống như ông trời đang muốn mượn nước mưa rửa trôi đi nỗi buồn giúp chúng !!!!!

Bạn đang đọc Ánh sáng nơi vực thẳm sáng tác bởi Hakuyumi-demo

Truyện Ánh sáng nơi vực thẳm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hakuyumi-demo
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.