Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời ong tiếng ve

Phiên bản Dịch · 1554 chữ

Tốc độ truyền bá lời đồn đại luôn nhanh đến mức con người không thể tưởng tượng nổi.

Vừa hết tiết một giờ tự học buổi tối, trong lúc Tống Toa Toa đi nhà vệ sinh, ở phòng vệ sinh cách vách có hai nữ sinh đang nhỏ giọng trò chuyện.

“Cậu biết không, Tống Toa Toa lớp mình và thầy giáo dạy Hoá có vấn đề!”

“Trời đất ơi, có phải như tớ đang hiểu không vậy? Sao được?!”

“Thật đấy! Có người tận mắt nhìn thấy lúc chiều cậu ta kề tai nói nhỏ với thầy dạy Hoá ngoài hành lang, trông rất thân mật! Rất nhiều người đều thấy nha! Buổi tối cậu ta còn đến nhà thầy Tống ở toà lầu giáo viên, ai mà biết họ làm cái gì?”

“Có thể là… đi nghe thầy giảng bài?”

“Thôi dẹp đi! Giảng bài ở đâu không giảng, sao phải về nhà mình giảng? Hai người đó nhất định là có gian tình!”

“Cũng phải ha… Tớ cũng cảm thấy thầy Tống có vẻ đặc biệt quan tâm đến Tống Toa Toa, lúc lên lớp cũng thường xuyên gọi cậu ấy trả lời câu hỏi.”

“Có thể không quan tâm được sao, nói không chừng hai người đó…”

Nữ sinh đang nói chuyện bỗng hạ giọng nói nhỏ, Tống Toa Toa nghe không rõ nhưng cũng biết chắc là lời nói đó không tốt đẹp gì.

Máu dồn lên đầu, Tống Toa Toa tức giận đến mức mặt đỏ ké, cô đẩy cửa phòng vệ sinh bước ra, ngay lập tức làm cho hai nữ sinh kia hoảng sợ.

“Tống Toa Toa…” Nữ sinh đang nói chuyện bỗng mặt trắng bệch như là thấy quỷ.

Tống Toa Toa trừng mắt nhìn cô ta, tức giận đùng đùng: “Vừa rồi cậu nói cái gì? Cậu từ đâu nghe thấy chuyện khốn nạn như vậy? Ai nói với cậu?!”

Cô nữ sinh sợ hãi, nhỏ giọng trả lời: “Là Chương… Chương Kế Diễm…”

……..

Giờ giải lao trong lớp ầm ĩ đến loạn cào cào, Tống Toa Toa đi đến trước mặt Chương Kế Diễm, ngập trời tức giận và uất ức quay cuồng trong lồng ngực cô, khiến cô trong một lúc nói không nên lời.

Chương Kế Diễm ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô liền chột dạ, giả vờ trấn định hỏi: “Cậu muốn gì?”

“Cậu còn hỏi tôi muốn gì?” Tống Toa Toa đôi mắt ửng đỏ chất vấn, “Cậu đã làm gì còn không tự biết hay sao?”

“Tôi làm gì nào? Sao lại đến đây chất vấn tôi?” Chương Kế Diễm khoanh tay ra vẻ việc không liên quan đến mình, “Sắp đến giờ học rồi, phiền cậu đi ra chỗ khác, đừng có đứng ở đây chướng mắt lắm.”

“Cậu…” Tống Toa Toa rất tức giận, hai tay nắm chặt thành hai nắm đấm, cả người đều run rẩy.

Động tĩnh lớn như vậy lập tức thu hút sự chú ý của cả lớp, các học sinh người biết người không đều nhỏ to bàn tán.

“Choáng, thật như vậy?” Trâu Ngọc Đào ngồi phía cuối lớp vừa nghe xong liền vuốt cằm, “Không ngờ Tống Toa Toa nhìn có vẻ ngây thơ thuần khiết không tì vết như vậy mà sau lưng lại có gian tình với thầy dạy Hoá? Mà phải nói thầy Tống ánh mắt độc thiệt nha, chọn ngay đứa xinh nhất lớp…”

Quý Hoài nghe thấy, trong lòng bỗng dưng trầm xuống, quay đầu lạnh lùng nhìn xuống chỗ Trâu Ngọc Đào.

Trâu Ngọc Đào nhướng chân mày nhìn anh cười lạnh: “Mày nhìn cái gì? Làm sao hả, nghe chuyện gian tình của bạn ngồi cạnh nên không vui à?”

“Mày đừng có ăn nói bậy bạ!” Quý Hoài rất hiếm khi tức giận, nhưng lúc giận lên con ngươi anh đen kịt khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Trâu Ngọc Đào lại “Xuỳ” một tiếng nhưng cũng không dám nói thêm.

Tống Toa Toa vẫn lẻ loi một mình đứng trước mặt Chương Kế Diễm, trông có vẻ bất lực.

Cố nhẫn nhịn dòng nước mắt đang chực trào, cô lạnh lùng nói: “Chương Kế Diễm, đều là bạn cùng lớp, rốt cuộc tôi đắc tội cậu khi nào để cậu đối xử với tôi như vậy?”

“Tôi đối xử với cậu như thế nào? Cậu đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu.” Chương Kế Diễm nói mà không thèm nhìn cô, chỉ cúi đầu chậm rãi nghịch sách vở trong tay.

Tống Toa Toa nổi giận: “Cuối cùng là cậu nghe không hiểu hay là không dám thừa nhận?”

Chương Kế Diễm ngẩng đầu cười nhạt: “Tôi không dám thừa nhận cái gì? Trước mặt nhiều người như vậy cậu dám nói ra sao? Cậu dám nói thì tôi dám nhận, xem rốt cuộc ai mới là người không biết xấu hổ!”

Tống Toa Toa cắn môi, mặt đỏ đến muốn nhỏ máu, cô thật sự là khó có thể mở miệng nói ra chuyện như vậy.

Tựa như đoan chắc cô không dám nói, Chương Kế Diễm càng thêm yên tâm. Cô ta cầm lên một cây bút xoay xoay vài vòng, sau đó cười khinh miệt giật nắp bút ra rồi lại cắm vào, lại giật ra rồi cắm vào.

Nhìn thấy động tác của cô ta, Tống Toa Toa cho dù có đơn thuần đến mấy cũng có thể hiểu được ám chỉ xấu xa trong đó.

Một cổ nhục nhã vọt lên đỉnh đầu cô, rốt cuộc nhịn không được, cô phẫn nộ nói: “Tôi và thầy dạy Hoá không phải như cậu nghĩ! Cậu đừng có bịa đặt dựng chuyện, ăn nói bừa bãi vô trách nhiệm! Vô duyên vô cớ bôi nhọ danh dự của tôi như vậy, tôi muốn cậu xin lỗi tôi!”

“Còn muốn tôi xin lỗi? Là tôi bịa chuyện sao? Tôi bôi nhọ danh dự của cậu?” Chương Kế Diễm hừ lạnh, “Cậu và thầy dạy Hoá ở ngoài hành lang kề sát mặt nói chuyện, cậu từ trong toà nhà nơi thầy ở đi ra, hai việc này đều có người thấy. Không tin chúng ta cùng đi hỏi xem, rốt cuộc ai mới là người nói dối!”

“Chỉ có như vậy thôi mà cậu đã dựng chuyện bôi nhọ tôi?” Tống Toa Toa không thể tin nổi.

Tiếng nhạc “Fur Elise” báo hiệu giờ vào học bỗng vang lên, hai hàng nước mắt Tống Toa Toa chảy xuống, cô lạnh nhạt nói: “Chương Kế Diễm, chuyện này là do cậu hiểu lầm. Tuy đây chỉ là hiểu lầm, nhưng từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa.”

Nói xong cô liền về chỗ, nhanh chóng thu thập cặp sách rồi đứng dậy đi ra khỏi lớp.

Đụng phải Hạ Tử đang chạy vào lớp, nhìn thấy trên mặt cô hai hàng nước mắt, Hạ Tử hoảng sợ.

“Bé ngốc, cậu làm sao vậy?”

Tống Toa Toa không nói chuyện, đi vòng qua người cô bước ra khỏi phòng học.

Hạ Tử vội vàng đuổi theo nhưng đã không thấy bóng dáng Tống Toa Toa đâu.

Trở lại lớp học, cô dò hỏi bạn ngồi bên cạnh, biết được chuyện vừa xảy ra, Hạ Tử liền giận điên lên.

Cũng mặc kệ đây là giờ học, cô vọt tới chỗ Chương Kế Diễm, quơ tay chụp lấy mấy cuốn sách đập mạnh lên đầu cô ta.

Đột nhiên bị đập cho một phát, Chương Kế Diễm nhảy lên: “Hạ Tử mày làm cái trò gì vậy? Điên rồi hả?”

“Tao thấy mày mới là đứa bị điên! Con mẹ nó mày bị ngu à?” Hạ Tử chỉ vào mũi cô ta, chửi ầm lên, “Mày lại dám nói Tống Toa Toa và thầy dạy Hoá có gian tình? Tao thấy mày và con sư tử đá dưới lầu mới là có gian tình! Thầy dạy Hoá họ Tống, Tống Toa Toa cũng họ Tống, thầy Tống chính là chú ruột của Tống Toa Toa! Là người có quan hệ huyết thống đó!”

“Chú ruột?” Chương Kế Diễm đứng sững người, một lúc lâu cũng nói không nên lời.

Hạ Tử kích động mắng: “Tao không ngại nói cho mày biết, không chỉ có thầy Tống là chú ruột, cô Từ dạy thể dục còn là mẹ ruột của cậu ấy nữa! Thầy hiệu trưởng cũng chính là ông nội của Toa Toa! Đầu mày bị lừa đá phải không? Vậy mà dám hắt nước bẩn lên người cậu ấy?”

Nói xong cô lại hung hăng trừng Chương Kế Diễm một cái rồi xoay người bước nhanh ra khỏi lớp.

Cửa lớp bị đóng sầm lại một tiếng, hơn năm mươi cặp mắt đồng lòng hướng về phía Chương Kế Diễm, trơ mắt nhìn cô ta ngã ngồi trên ghế, cả người như bị mất hồn, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.

Lớp học an tĩnh trong nháy mắt sau đó liền nổ tung, mọi người đều bàn tán về quan hệ của Tống Toa Toa với các thầy cô giáo.

Lớp trưởng Lục Dao thấy tình hình không ổn bèn vội vàng chạy đi báo cho cô chủ nhiệm.


Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng tải độc quyền tại TruyenYY.com

Bạn đang đọc Anh Nghĩ Là Anh Thích Em (Dịch) của Liễu Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi min_4ever
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.