Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tạ Kiều Tuyết ra tay

Tiểu thuyết gốc · 1044 chữ

Hai người phải mất hơn nửa ngày để thoát khỏi khu rừng đó , dọc đường cô cứ luôn miệng trách móc hắn , nếu hắn không ngăn cô lại thì có lẽ giờ đây đã ăn được một bụng táo ngon lành rồi . Đến phía bờ biển , cô nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của hắn , hành động nhỏ đó đã khiến hắn để ý đến.

Là cô ấy đang giận mình sao ? Nhưng mình chỉ lo cho vết thương của cô ấy thôi mà ! chậc cái nữ nhân không biết điều này . Cơn giận của hắn giống như bị một bầy kiến lửa đốt lên đầu , cô lục lọi chiếc vali

" Cô muốn tìm gì à ?" .

" Điện thoại, tôi nhất định phải rời khỏi hòn đảo này " .

Cô ấy muốn tránh xa mình nhanh đến như vậy sao ? Trong lòng hắn là một sự khó chịu , bản thân hắn cũng chả biết mình bị gì nữa , haiz bình thường đáng lẽ hắn sẽ là người chủ động rời khỏi hòn đảo này chứ ?.

" Cũng được đó , tôi chẳng muốn ở với nữ nhân không biết điều như cô thêm một giây một phút nào nữa " .

Miệng thì nói vậy , nhưng trong lòng hắn lại cầu mong cho chiếc điện thoại chết tiệt ấy bị hỏng đi , bỗng cô vui sướng reo lên

" Tìm được rồi "

Một giây trước còn vui mừng khôn xiết, một giây sau cô liền thay đổi thái độ, tức giận quăng chiếc điện thoại ra khỏi mặt cát . Tạ Kiều Tuyết đúng thật là trêu người , điện thoại không có sim thì gọi kiểu nào cho được?

Hành động của cô lại khiến hắn không nhịn được liền bật cười, sao lại có một nữ nhân thú vị như cô chứ , mục đích của Tạ Kiều Tuyết chẳng phải quá rõ ràng rồi sao ? vì muốn có cháu nên bà sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào , hắn hiểu rõ ý của bà , nếu hai người muốn mau chóng rời khỏi hòn đảo này thì phải làm chuyện sinh hoạt vợ chồng kia .

Chung quy hắn biết cô sẽ không muốn , và bản thân mình cũng không muốn .

" Cô ngồi đó , đừng đi lung tung " ,

Trần Tu Kiệt cởi áo ra , bây giờ trên người của hắn chỉ còn mỗi chiếc quần sorts, để lộ ra cảnh xuân tuyệt mỹ ở phía trên , nhìn bộ dạng của hắn cô dường như hiểu là hắn muốn đi tìm thức ăn,

" Anh có cần tôi giúp không ?"

" Không cần đâu , chân cô đang bị thương vả lại .... Cô mở to mắt ra mà xem bổn thiếu gia trổ tài " .

Hắn nở nụ cười mê hoặc trên đôi môi , trong phút chốc cô liền đỏ mặt xoay qua hướng khác để không đối diện với ánh mắt đó ,

Hừ , thật là ấu trĩ

Tạ Kiều Tuyết theo dõi từng cử chỉ, hành động của hai người qua màn hình laptop , không phải bọn họ không có tiến triển tình cảm, nhưng so với mong muốn của bà cũng thật là chậm đi . Bà lắc đầu ngao ngán với thằng con trai ngu ngốc của bà .

Bình thường Trần Tu Kiệt là một tay sát gái cực độ nhưng mà đến lượt với vợ mình thì trông nó chẳng khác gì thằng nhát gái , Trần Thành Nghiêu ở trên trời ngó xuống mà coi thằng con trai vô tích sự của chúng ta đây này ?

Ca cẩm một hồi , bà quyết định sẽ ra tay . Tạ Kiều Tuyết ngoắc tay một cái , tên tùy tùng phía sau liền cúi xuống nhận lệnh từ bà ,

" Chuẩn bị trực thăng riêng cho tôi , tôi sẽ đến hòn đảo ở Nam Hải một chuyến "

" Tôi biết rồi , thưa Tạ phu nhân ".

Tạ Kiều Tuyết nhìn vào màn hình laptop lần nữa, lần này là nhìn thẳng về phía của Lâm Lệ Na , nở một nụ cười tinh quái.

Con dâu ngoan , mẹ đến giúp con đây

∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽

Nam Hải

Hòn đảo nhỏ ở đây thuộc quyền sở hữu của Trần Gia , còn nhớ năm chín chín lần đầu tiên đến đây , lúc đó Trần Tu Kiệt vừa tròn bốn tuổi , Trần Thành Nghiêu đã bỏ ra số tiền khoảng hai trăm triệu nhân dân tệ để mua lại hòn đảo này chỉ nhằm mục đích tặng quà sinh nhật cho con trai.

Lúc đặt chân đến hòn đảo này hắn còn khá nhỏ nên có lẽ sẽ không nhớ đến , còn vì một lí do là do bận rộn quá mức nên hai vợ chồng bà ít dẫn con trai đến đây . Mãi suy nghĩ một hồi bà mới tỉnh táo lại, nhìn vào đồng hồ bây giờ đã 6 giờ chiều .

Phải gấp rút thực hiện kế hoạch thôi !

Biển...

Lâm Lệ Na muốn đi tắm , đã mấy ngày nay ở trên đảo không được tắm gội , cơ thể của hai người bắt đầu bốc mùi khó chịu . Ở đây chỉ có biển , không có phòng ốc như khách sạn năm sao , thật đúng là đã nghèo còn mắc phải cái eo .

" Anh ở đó cho tôi , cấm nhìn lén " .

Chân cô lết từng bước ra biển , trong có vẻ khó khăn , hắn không chịu được liền muốn giúp cô.

" Để tôi giúp cô ".

" Không cần đâu , biến thái ".

" Cô yên tâm đi tôi sẽ không làm gì cô đâu , dầu gì chăng nữa cô cũng không phải gu của bổn thiếu gia " .

Đáng ghét ? Ai thèm trở thành gu của anh hả ? Cô đứng ở bên bờ biển tạt nước vào hắn , hắn cũng nhanh chóng tham gia trò chơi trẻ con này với cô , không lâu sau cơ thể của hai người họ đều ướt như chuột lột .

Hết chương 10

Bạn đang đọc Anh Không Muốn Ly Hôn Với Em sáng tác bởi duongmocthienthu

Truyện Anh Không Muốn Ly Hôn Với Em tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duongmocthienthu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.