Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng tử Cao Miên

Tiểu thuyết gốc · 2118 chữ

Kinh thành Oudong.

Trong lúc này, quốc vương Cao Miên đang nằm liệt trên giường. Vốn dĩ tuổi lão đã cao, nay lại nghe tin quân Cao Miên chả những không làm gì được Đại Nam mà còn bị mất một số lượng lớn tỉnh phía Đông. Nguy cơ thảm họa Trấn Tây quay trở lại làm lão trực tiếp ngã quỵ.

Hiện tại, những người thiếp và hoàng hậu của Ang Duong ở kế bên không nghe được gì ngoại từ những tiếng thở ngập ngừng. Đôi mắt ngã mở to nhìn về hướng xa xăm. Hình ảnh của những bậc tiên vương cứ thế mà xuất hiện trong đầu gã quốc vương.

“Bệ hạ!” Mọi người xung quanh gã gọi.

Phải nói là gã không cam tâm. Tình toán của gã sai ở chỗ nào cơ chứ?

Thực sự thì tình hình Đại Nam thật sự không tốt. Gia Định bị san phẳng, chiến tranh phá hủy mọi thứ? Vấn đề lương thực để nuôi quân? Dùng có súng ống hiện đại thì thuốc súng chất lượng ở đâu? Nên nhớ, Đại Nam không có nhiều mỏ lưu huỳnh với lại trình độ khai mỏ gần như không có, vấn đề loạn lạc ở Bắc Kỳ chưa giải quyết mà định đi lấy Trấn Tây

Đó cũng là lý do mà triều đình Cao Miên dám đem quân tấn công khi nhà Nguyễn từ chối giao đám người Chăm gốc Mã Lai. Vì tên vua Cao Miên đoán Đại Nam sẽ không dám xua quân hỏi tội.

Tuy nhiên, họ không biết là chuyện này còn dính tới cả người Mỹ hay thậm chí là người Anh. Bản thân quân đội Đại Nam sau khi qua cố vấn của Trực không có ý định chiếm luôn mà sẽ lập ra một triều đình có xu hướng thân Đại Nam. Do đó, nhà Nguyễn trong trận này căn bản không có chuyện lỗ vốn và dĩ nhiên là họ dám đánh.

“Phụ vương ta bị thế nào?” Một gã thanh niên hỏi viên thái y. Khuôn mặt tương đối tròn và mập không cân đối với cơ thể hơi gầy

Hắn là Ang Vody, thái tử của Cao Miên, cũng là người hết mình ủng hộ chính sách thân Xiêm chống Việt liên Pháp của cha hắn.

“Điện hạ, quốc vương đã không còn cách gì rồi” Gã quỳ xuống nói.

Nghe thế, tất cả mọi người đều khóc hết nước mắt.

“Phụ thân!” Ang Vody hét lớn.

Trong khi đó, cách tay rung rung của lão vua già chỉ về một nơi trong phòng.

Hiểu ý, một tên thị vệ thân tính liền lấy trong hộp ra ngọc tỉ truyền quốc của Cao Miêng, thứ đã tồn tại từ thời đế quốc Khmer hùng mạnh, biểu tượng của quyền lực tối cao.

“Quốc vương, người muốn nói tới thứ này” Tên thị vệ lên tiếng.

Ang Duong gật đầu. Lão sao đó để tay lên ngọc tỉ rồi chỉa về phía của Ang Vody.

“Ngài muốn truyền ngôi cho Vody điện hạ phải không?” Mọi người lên tiếng.

Lão lại gật đầu.

Ang Vody sau đó cầm ngọc tỉ mà quỳ xuống trước người phụ vương sắp băng hà của mình.

“Phụ vương!” Gã khóc nứt nỡ.

Dù vậy, trong một khoảng khắc, người ta thấy nụ cười cực kỳ nham hiểm trên môi. Nó quá nhanh tới mức không ai để ý mà dù có thì cũng chả có ai dám vạch trần.

Sau đó, quốc vương trút hơi thở cuối cùng. Vị hoàng tộc ngày nào được Xiêm La đưa trên ngai vàng thì nay đã trút hơi thở cuối cùng

“Quốc vương!” – Những tiếng khóc than vang lên khắp hoàng cung.

Quốc vương Cao Miên chính thức bằng hà.

                                                                                      ………………………………………….

Mấy ngày sau, ngoại thành Audong.

Trong doanh trai của quân Cao Miên có một người đàn ông cao lớn đang đi qua đi lại. Bộ râu nhìn giống như bờm sư tử. Khuôn mặt thon dài nhìn như một khẩu đại bác. Hắn ta là Si Votha

Lúc này, khuôn mặt của gã thật sự mỏi mệt. Trang bị của quân Đại Nam quá mạnh. Nếu một khi va chạm thì e rằng quân của hắn không có cơ hội thắng.

“Điện hạ, quốc vương đã băng hà. Liệu ngài có cần về Oudong….” Một tên thân binh lên tiếng.

Dĩ nhiên là Si Votha hiểu tên này muốn nói gì nhưng hắn gạt ngay ý đó đi. Giờ mà về thì thế nào cũng có nội chiến với tình hình đất nước hiện tại thì nội chiến đồng nghĩa với hủy diệt.

“Hiện tại, quân Đại Nam đang chiếm đóng Cao Miên. Đó mới là chuyện quan trọng nhất””

Đột nhiên, một người lính vào chạy vào:

“Báo. Tướng lĩnh quân Đại Nam Nguyễn Trung Trực hẹn gặp”

Hắn vừa nói vừa đưa thư.

“Tướng quân. Có thể là mưu kế của người Việt” Một tên thân binh lên tiếng.

Trong khi đó, khi đọc xong lá thư Si Votha liên suy nghĩ một hồi. Lời lẽ tuy ngăn nhưng làm tên này suy nghĩ lên tục.

Cuối cùng, gã người Khmer quyết định một mình một ngựa cùng đám thân binh đi tới điểm hẹn với Trực.

Đây đúng là một hành động nguy hiểm vì Trực hoàn toàn có thể phục kích giết chết. Dù vậy, tên này cũng không có ý định phục kích. Không phải vì quan niệm quân tử của người xưa mà hắn thực sự muốn đàm phán.

Lúc này, hai người cuối cùng đã chạm mặt nhau. Quang cảnh như hai con hổ đang giành ngôi chúa tể rừng xanh.

- Nguyễn Trung Trực, trong thư ngươi nói các người không muốn xâm lược Cao Miên còn bảo ta đang giúp quân xâm lược là ý gì? – Si Votha hỏi.

Sau lời chào hỏi là cú chạm tay. Tên Si Votha lấy tay đặt lên vai Trực. Thuộc hạ hai phe làm tức nhìn ra đây là một cuộc tỉ thí nội công. Nếu nội công của Nguyễn Trung Trực không đủ thì sẽ làm tức bị ép té xuống ngựa rồi bị thương năng ngay làm tức.

Và kết quả là tên hoàng tộc Cao Miên bị Văn Lịch đẩy văng ra. Nó làm cho thủ hạ của tên này cả kinh còn hộ vệ của Trực thì mỉm cười như thể họ đã biết trước kết quả.

“Tại hạ nghe nói Đại Nam nhân tài lớp lớp. Nay đúng là danh bất hư truyền. Nhưng ta mong ngài cũng nên giải thích cho rõ” – Si Votha lên tiếng.

“Vương gia, cho phép ta gọi ngài như vậy. Tôi tới đây là muốn hợp tác cũng ngài. Bởi vì chúng ta có kẻ thù chung” – Trực nói.

“Người Xiêm La?”

“Người Pháp. Nếu bảy tám vạn quân Pháp trang bị vũ khí hiện đại vào Đông Dương, ngài có đánh nổi bọn chúng không. Chỉ một đến hai năm nữa thôi thì số quân đó sẽ xuất hiện. Nếu không đánh nổi Đại Nam thì chúng sẽ tìm ai? Cao Miên cũng không tệ. Đừng bao giờ nghe những thứ như khai hóa văn minh mà bị chúng lừa. Rất nhiều bộ lạc Phi Châu hàng chục vạn người đã bị diệt chủng không thương tiếc”

Kẻ đứng trước mặc hắn là anh hùng chống Pháp của người Campuchia. Qua tìm hiểu thì tên này cũng không khác gì với Si Votha trong lịch sử. Do đó, Trực quyết định lợi dụng lòng yêu nước của hắn.

“Cái đó thì ta có tìm hiểu rồi. Vậy thì mục đích ngài mời ta đến đây làm gì. Để đàm phán sao?” Gã hỏi.

“Đúng vậy” – Văn Lịch lên tiếng.

Phải nói là Trực cũng có lý do riêng để chấp nhận đàm phán. Theo lịch sử thì Si Votha chính là người đã chống lại ách thống trị của thực dân Pháp ở Campuchia. Tuy không hất cẳng nổi quân Pháp do chênh lệch hỏa lực, gã cũng đã gây cho quân đội thực dân không ít tổn thất. Trực thực sự không muốn mình lại thay thế quân Pháp trong lịch sử chút nào. Tên Si Votha này có thể làm cho quân Đại Nam sa lầy ở Campuchia đấy.

Hiện tại, quân Xiêm đã bắt đầu có ý can thiệp bất chấp việc tàu chiến Anh Mỹ hoạt động ở vịnh Thái Lan. Nếu chiến tranh tiếp tục kéo dài thì Đại Nam sẽ phạm phải sai lầm trong hai cuộc chiến tranh vào thời Minh Mạng và Thiệu Trị, trực tiếp kéo sập quốc khố làm cả quốc gia trì trệ. Đó còn chưa kể tới nguy cơ xâm lược của quân Pháp. Bản thân tên Robert vì lợi ích của hắn mà sẽ kéo theo Anh, Mỹ tham chiến. Tới lúc đó, phần Nam bán đảo Đông Dương sẽ thành chiến trường đẫm máu. Sống còn khó chứ đừng nói công nghiệp hóa hay phát triển thương mại dịch vụ. Trong khi đó, các cuộc khởi nghĩa ở ngoài Bắc Kỳ lại sắp tiếp diễn.

Ngoài ra, hắn còn phải thực hiện lời hứa theo hợp đồng với người Anh. Nếu không có Trực đích thân chỉ huy, quân lính tham chiến trong trận sắp tới chỉ có thể làm pháo hôi không hơn không kém và bản thân họ cũng không tài nào làm gì nổi Lý Chấn.

Tóm lại, vì tất cả nguyên do trên chiến dịch Campuchia phải kết thúc trong mấy tháng đầu năm 1860.

Tạm gác suy nghĩ trong đầu, Lịch lại tiếp tục đàm phán.

“Tôi ở đây để giúp ngài bảo vệ Cao Miên. Để làm được điều đó, cách duy nhất là chính sách cực đoan chống người Việt phải chấm dứt. Do đó, Ang Vody không thể nắm quyền”- Trực lên tiếng.

Tên người Khmer có hơi ngạc nhiên vì Trực phát âm đúng tên chứ không phiên âm ra Hán Việt. Âu cũng nhớ kiếp trước của hắn từng nằm vùng ở xứ sở chùa tháp.

Trong khi đó, sau một lúc suy nghĩ tên người Campuchia cũng bắt đầu mở lời.

“Vậy ngài nói thử một lý do tại sao ta phải làm vua bù nhìn của người Việt. Không nói được, gặp nhau tên chiến trường” – Gã này lên tiếng. Ánh mắt hoàn toàn nghiêm túc.

“Về căn bản, đây không phải là vua bù nhìn hay chư hầu mà có thể xem như là đồng minh. Về căn bản thì dĩ nhiên người Đại Nam sẽ có lợi ích nhất định về kinh tế, chính trị, quân sự. Cái này thì chắc nước nào cũng yêu cầu. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ không xem dân nước các ngài làm nô lệ như người Thái, càng không có chuyện biến người Cao Miên thành dân Đại Nam. Nó khác hoàn toàn với chính sách thực dân của Anh Pháp hay chư hầu của nhà Thanh” Trực nói.

Cái mà tên này đang nói đến là quan hệ kiểu đồng minh có từ thời chiến tranh lạnh mà Mỹ đã và đang làm. Bản thân nó còn có một tên gọi khác là chủ nghĩa thực dân mới. Tuy các nước đồng minh với Mỹ vẫn là một quốc gia riêng nhưng vẫn phụ thuộc vào Hoa Kỳ, phải đóng tiền cho Mỹ đóng quân. Đối với các đồng minh quá yếu kém, họ sẽ chả khác gì bù nhìn khi phụ thuộc hoàn toàn vào kinh tế tài chính cùng quân đội Mỹ và để nước này bòn rút tài nguyên, tiêu thụ hàng hóa.

Trùng hợp là hoàn cảnh Đại Nam với nguy cơ tứ bề lại thích hợp với chính sách này hơn. Dĩ nhiên là Trực sẽ nhân đạo hơn chính phủ Hoa Kỳ ở thời hiện đại.

Trong khi đó, tên Si Votha vẫn đang suy nghĩ. Đúng là chuyện khôi phục lại đế chế Khmer là không thể nào. Việc đeo đuổi nó chỉ làm hao tổn quốc lực trong khi dân chúng vẫn còn đang đói khổ. Hơn nữa, quân Đại Nam mạnh mẽ thế này thì việc đối đầu là quá nguy hiểm.

“Được rồi, ta đồng ý nhưng văn hóa, lịch sử, tôn giáo của người Khmer, người Việt phải tôn trọng. Con nữa, lợi ích kinh tế, chính trị gì đó ta có thể cho các vị, với tư cách một quốc gia, không phải quận huyện”

“Thay mặc hoàng đế Đại Nam, ta có thể hứa với ngài chuyện này” – Trực nói.

Bạn đang đọc Anh Hùng Nguyễn Trung Trực Tân Truyện sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 115

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.