Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch mới

Tiểu thuyết gốc · 1547 chữ

Vũ khí gồm 24 khẩu súng trường, 2 khẩu súng ngắn, một khẩu pháo nhỏ (gắn trên thuyền), cùng rất nhiều đạn dược. Tiền bạc cũng không ít (hải tặc mà), gồm 58 bảng Anh, 142 franc Pháp, 161 đô la Mỹ, 300 lượng bạc dạng nén của Thanh triều (mỗi nén 10 lượng, còn gọi là đĩnh, dạng thuyền). Ngoài ra còn có không ít hàng hóa như ngọc trai, tơ lụa, vải, nến, thiếc, ... là những thứ hàng hóa bán chạy thời bấy giờ. Đương nhiên, thứ có giá trị nhất chính là chiếc thuyền của bọn hải tặc, tuy bị hư hỏng khá nặng, nhưng sửa chữa lại sẽ vẫn sử dụng được. Đó là một chiếc thuyền buồm bằng gỗ nhỏ, dài hơn 20 mét, rộng khoảng 8 mét, tải trọng ước 300 tấn.

Sau khi bắt được thuyền của đám hải tặc thì đó là tất cả những gì mà nhóm của Trung Trực nhận được. Đây là một con số khổng lồ, dù là ở châu Âu hay nhà Thanh chứ đứng nói là ở một làng quê nhỏ thuộc Đại Nam. Số tiền này có thể tạo cơ hội rất lớn cho nhóm Trực. Dĩ nhiên, cũng có người muốn chiếm làm của riêng. Tuy nhiên, khi nhìn vào ấp Phú Lạc thì họ không đành lòng chiếm đọa. Theo những gì Trực nói thì có khả năng rất lớn hàng ngàn quân Pháp sẽ tràn vào Đại Nam. Tới lúc đó thảm cảnh như vậy nhiều không thể tả. Có được bao nhiêu vàng bạc nhưng nước mất nhà tan, mạng mình không giữ nổi thì có ít gì. Cũng vì lẽ đó, họ quyết định để Trực sử dụng số vàng bạc châu báo này vào nghiệp lớn của mình.

Khi mấy tên hải tặc bị bắt đã phần nào hồi phục, Văn Lịch mới cho dẫn đến hỏi cung. Vị trí là đình làng Bình Nhựt. Trong đình xếp ba chiếu trên là chiếu giữa, chiếu trái và chiếu phải. Đình làng chỉ trải chiếu để ngồi chứ không dùng bàn ghế.

Thực ra, mọi người tham dự cho có mặt, để có thể bàn bạc khi cần thiết, chứ cuộc hỏi cung chỉ do Văn Lịch độc diễn. Bọn hải tặc đều là người nước ngoài, trong khi dân làng không ai biết ngoại ngữ.

Cũng may là đám hải tặc đều thông thạo tiếng Anh nên cũng dễ nói chuyện chứ không thì hắn đành chịu. Thời này tuy tiếng Pháp là ngôn ngữ quý tộc nhưng tiếng Anh đã thành ngôn ngữ phổ biến do đế quốc Anh quá khủng bố, hải quân Anh lại quá mạnh.

Nói về cách lấy khẩu cung thì đây cũng là một nghệ thuật. Trước tiên cần phải lấy lời khai từng người một để tránh việc cả đám thông đồng nói dối. Tiếp đó là ghi chép lại tất cả. Cũng may là dân làng ai cũng được học chữ kiểu mới nên ghi chép không khó. Không có giấy trắng thì dùng lá chuối cũng tạm ổn. Sau đó mới tiến hành đối chiếu để xác định độ chân thật của lời khai. Đa số phim ảnh hiện đại thường làm vắng tắc làm cho nhiều người nghĩ chuyện này đơn giản nhưng thực ra đây là quy trình vô cùng phức tạp, tốn kém nhiều thời gian. Bản thân Trực cũng chọn một số người nhạy bén để quan sát, trợ giúp bởi vì hắn muốn tổ chức một lực lượng trình báo cho riêng mình. Sau này, nếu có thời gian, hắn cũng sẽ dạy tiếng Anh cho mọi người nhưng giờ thì chưa có thời gian hay điều kiện.

Sau một lúc mệt mỏi, Trực mới ghi chép bản tổng hợp lời khai của cả đám lên lá chuối rồi đọc cho cả dân làng nghe.

“Trên giấy tờ, bọn chúng không phải là hải tặc mà là thương nhân hợp pháp, có đăng ký và đóng thuế cho triều đình Tây Ban Nha. Nhưng thực tế, khi gặp “mồi” ngon, bọn chúng sẵn sàng hạ cờ Tây Ban Nha xuống, treo cờ hải tặc lên, thân phận từ thương nhân biến thành hải tặc, và đánh cướp.”

Lúc này, một người giơ tay lên, Trực chỉ về hắn ta để cho phép hắn nêu ý kiến.

“Nếu là thương nhân sao lại bài trò đánh cướp”

“Vào thời đại này, những kẻ vừa là thương nhân vừa là hải tặc không hề hiếm. Thậm chí trong một số cuộc chiến tranh, triều đình các nước Âu châu còn cho phép thương nhân nước mình dùng danh nghĩa Hải quân bản quốc đánh cướp thương nhân nước đối địch.” Trực từ tốn giải thích.

“Vậy tại sao chúng lại cướp một thôn xóm nghèo ven biển” Thầy Sáu hỏi.

Chuyện đám thương nhân Tây Dương muốn làm cướp biển tạm thời ông không lo nổi, cái ông muốn biến là tại sao dân làng phải chịu thảm cảnh. Tuy khác làng nhưng dù sao cũng là đồng bào, con cháu của mẹ Âu Cơ và bố Lạc Long Quân.

“Khoảng 5 ngày trước, thuyền của bọn chúng thực hiện thành công một vụ đánh cướp, nhưng cũng bị thiệt hại nặng nề. Đối phương chống trả rất kịch liệt, nên sau khi tiêu diệt hết địch thủ thì thuyền của bọn chúng cũng trở nên tơi tả như chúng ta thấy. Thuyền của bọn chúng là thuyền buồm, mà buồm đã rách nát, bánh lái cũng hư hỏng, nên cũng kể như mất đi động lực, bị trôi dạt đến xứ này. Vừa đói vừa khát, gặp được đất liền, bọn chúng liền kéo lên cướp bóc. Ban đầu bọn chúng chỉ định cướp thực phẩm mà thôi, nhưng sau đó lại không nhịn được, cướp sắc, tiên dâm hậu sát, rồi mọi chuyện diễn ra như mọi người đã biết.” Trực nói.

Tới đây thì ai nấy đều căm phẫn. Việc đồ sát cả một thôn xóm chỉ là vì tiện tay thôi sao? Mạng người Đại Nam trong mắt đám Tây Dương kia rẻ mạt đến thế cơ? Không nếu muốn trách bọn chúng thì triều đình cũng có trách nhiệm. Vào thời Gia Long Minh Mạng, hạm đội của Đại Nam tuy không so được châu Âu nhưng cũng không tệ hại tới mức mà chỉ một đám cướp biển có thể tàn phá thôn xóm ven biển như chốn không người.

Thực ra thì Trực cũng định giết hết đám này cho hả giận nhưng hắn rất cần nhưng người có kiến thức đi biển. Ừ thì đúng là hắn có kiến thức tương lai nhưng đó chỉ là ghi chép trên sách vở chỉ không phải là kinh nghiệm thực tiễn. Mà đám đang bị trói như đòn bánh tét kia thì lại có kinh nghiệm đi biển phong phú.

“Các vị. Bản thân những kẻ thực sự đáng chết thì đã bị chúng ta giết hết rồi. Đám trên thuyền chỉ là người làm công. Nếu không thì tại sao chúng lại ở lại giữ thuyền khi kẻ khác lên bờ hưởng lạc. Ta cũng giận lắm nhưng tạm thời cứ để bọn chúng lên thuyền cái đã” Trực nói.

Sau đó, mọi người đồng ý với sắp xếp của Trực. Dù sao thì tính toán của hắn cũng chưa từng sai bao giờ.

“Đúng rồi, Lịch. Em tìm thấy cái này nữa nè” Kim Định lên tiếng rồi lấy một tấm bản đồ thế giới cũng một tấm bản đồ Đông Nam Á cho mọi người xem.

Tuy chúng ghi bằng tiếng Tây Ban Nha nhưng Trực dựa vào sự quen thuộc với hình ảnh kiếp trước cũng đoán được từng địa điểm.

Ngoài ra, đám người bọn họ còn tìm thấy một số vật dụng của một vị linh mục cùng một quyển kinh thánh bằng tiếng Anh. Khi nhìn tới nó thì tấm bản đồ thì Trực nảy ra một ý.

“Trong thời gian sắp tới có lẽ chúng ta sẽ đi Singapore một chuyến. Thời gian tốt nhất là dịp Tết bởi lúc đó mới không có người để ý” Trực nói.

Phải nói là theo kế hoạch ban đầu khi chưa gặp đám cướp biển thì hắn định nhờ Dương Tú Ninh giới thiệu rồi đi tới Singapore gắp tay Robert đó mà mua súng. Tuy nhiên, khi thu được bộ đồ linh mục cùng cuốn kinh Thánh thì hắn lại có kế hoạch khác. Nên nhớ là thời bấy giờ, các nước châu Âu có trào lưu ủng hộ những người Công Giáo trang bị vũ khí để chống lại các chính phủ phong kiến man rợ của phương Đông.

Dĩ nhiên, Văn Lịch hiểu rõ đây chỉ là một chiêu trò của bọn thực dân. Nếu bọn chúng ủng hộ Đạo thì sao lại giúp nhà Thanh, vốn là Nho Giáo, chống lại Thái Bình Thiên Quốc, phong trào Ki tô giáo? Dù vậy, hắn biết chắn chắn người Anh sẽ không bỏ qua cơ hội để tạo ra một cái gai nhọn sao lưng nước Pháp. Dù sao thì bọn họ cũng là quân cờ mặc cả thích hợp.

Bạn đang đọc Anh Hùng Nguyễn Trung Trực Tân Truyện sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.