Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

q2 - Đệ tứ : Quay về trừng phạt

Phiên bản Dịch · 2920 chữ

Sở Ngạo Thiên cảm giác thực ủy khuất, nước mắt lưng tròng ôm chân ngồi ở cạnh cửa, đem lỗ tai dính sát cánh cửa nghe động tĩnh trong phòng, cách đúng một lúc lại gọi mấy tiếng, “Thục nhân, ta sai lầm rồi, cho ta vào đi i i i i i i.”

Không có đáp lại, trời đã tối , Sở Ngạo Thiên đáng thương hề hề canh ở ngoài cửa lạnh run. Kỳ thật trong giáo phòng trống không ít, nhưng y không dám đi, lo lắng rằng y đi, Thục Nhân sẽ càng giận, không thèm để ý y nữa.

“Ô ô ô, ta thật không biết Cát Cát sẽ trở về. . . . . .” Sở Ngạo Thiên cắn cắn ngón tay, lại đi cào cào cửa. Vẫn là không trả lời, khiến cho y nản lòng thoái chí.

Đang lúc Sở Ngạo Thiên không hề giữ hình tượng mà đem đầu áp vào cửa cọ , thì ánh mắt quét thấy Cát Cát. Sở Ngạo Thiên đại kinh thất sắc, xem xét cánh cửa vẫn bình thường, lại nhìn Tô Cát đang từng bước tới gần , bật người đứng lên.

“Ngươi đừng lại đây!” Sở Ngạo Thiên không biết làm gì, y mới không phải sợ dọa người, y là sợ lại làm cho Thục Nhân hiểu lầm.

Tô Cát đâu chịu nghe, từ từ đi tới, ánh mắt đánh giá một phen, cười khẩy nói “Giáo chủ ở đây làm cái gì ?” Sở Ngạo Thiên sợ bị Lâm Thục Nhân phát hiện, không dám lộ ra, phất tay ý bảo hắn đi. Tô Cát thấy bộ dáng y kinh hoảng , nhất thời muốn nổi lên đùa giỡn, cố ý trưng vẻ mặt dễ thương, nói”Giáo chủ, ngươi như vậy sợ hắn a?”

“Không, không liên quan đến ngươi.” Sở Ngạo Thiên như bị buột trên cửa.

Tô Cát tiếp tục tới gần, nói “Đến tột cùng ngươi là giáo chủ hay là hắn là giáo chủ?”

Sở Ngạo Thiên chậm rãi vuốt vuốt tóc, không dám nhìn thẳng Tô Cát, nghe hắn nói, “Bị nhốt ở bên ngoài thật đáng thương, đến phòng ta đi, ta giúp ngươi sưỡi ấm ——”

Sở Ngạo Thiên quả nhiên bị dọa, trước kia Cát Cát đối y vô cùng ghét, lần này trở về lại biến hóa lớn như vậy ? Tô Cát không chút nào nhụt chí tiếp tục tiến công, cả người đều ngã vào lồng ngực Sở Ngạo Thiên, nói “Ngươi cư nhiên còn lo lắng, thật sự là chỉ thấy người mới cười, không nghe thấy người cũ đang khóc.”

Sở Ngạo Thiên mồ hôi lạnh chảy ròng, thật sự là Cát Cát lúc trước vừa đánh vừa mắng y? Tô Cát còn nói thêm, “Một đêm phu thê trăm đêm ân ái, ngươi sẽ không vì hắn mà đuổi ta đi đi ?” Dứt lời, nước mắt chảy đầy trên mặt.

Sở Ngạo Thiên nổi một thân da gà, lách ngang như cua bò, vội la lên “Ngươi thích trụ liền trụ, không ai đuổi ngươi, nhưng ngươi đừng đến nhiễu chúng ta. . . . . .”

Nói còn chưa nói hết, cửa ‘đát’ một tiếng mở ra , Sở Ngạo Thiên đang dựa vào cửa thì vừa lúc ngã vào lồng ngực Lâm Thục Nhân. Sở Ngạo Thiên lại sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, sắc mặt Lâm Thục Nhân cũng cực kỳ khó coi. Tô Cát lập tức thay đổi biểu tình ngạo mạng, khóe mắt liếc Lâm Thục Nhân. Lâm Thục Nhân một tay trảo Sở Ngạo Thiên vào phòng, lưu cho Tô Cát một tiếng đóng cửa vang dội , Tô Cát ‘hừ’ một tiếng, vung tay áo bỏ đi.

Trong phòng, Sở Ngạo Thiên bị Lâm Thục Lhân ném lên trên giường, mạnh thật là mạnh, làm y có điểm đau. Y xoa đầu nhìn phía Lâm Thục Nhân, phát hiện đối phương sắc mặt phi thường không tốt, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

” Thoát y phục.” Lâm Thục Nhân nói như ra lệnh.

“A?” Sở Ngạo Thiên sửng sốt, lập tức phản ứng, ngượng ngùng hỏi “Hiện tại?”

Nhìn Lâm Thục Nhân vẻ mặt bình tĩnh , Sở Ngạo Thiên không dám tiếp tục hỏi nhiều, bắt đầu ngoan ngoãn cỡi áo, quần áo nhất kiện kiện rũ xuống dưới, càng ngày càng ít, y đỏ mặt lên.

“Nằm xuống.” Lâm Thục Nhân mệnh lệnh lạnh như băng ngầm .

Sở Ngạo Thiên làm theo, sau đó nhìn thấy Lâm Thục Nhân tiến đến chỗ mình, nghĩ rằng Thục Nhân là muốn cùng y thân thiết, trong lòng bắt đầu kích động.

” tách chân ra.” Lâm Thục Nhân phía trên khẩu khí vẫn đông cứng như cũ .

“Di? Nga. . . . . .” Sở Ngạo Thiên phối hợp mở ra hai chân, nghi hoặc , không khởi động liền trực tiếp đến ?

Kết quả Lâm Thục Nhân quay đầu cầm lấy cái áo y mơi cởi, xé thành vài đoạn, đem tay chân Sở Ngạo Thiên cột vào đầu giường.

“Thục Nhân?” Sở Ngạo Thiên không rõ nên bị đùa nghịch một phen, cuối cùng thành hình chữ ‘đại’ – hình người nằm dang tay chân.

Lâm Thục Nhân không chút khách khí nói, “Dám giãy liền một tháng không chuẩn lên trên giường!”

Sở Ngạo Thiên không dám lộn xộn ,ác liệt chính là ở phía sau, Lâm Thục Nhân từ trong ngực lấy ra một cái hòm nhỏ màu đỏ, vừa mở ra một mùi hương khí ma huyễn vừa xông vào mũi. Chỉ thấy Lâm Thục Nhân dùng tay phếch một ít cao dược màu trắng kia , xoa lên mặt sau của Sở Ngạo Thiên.

“Xuân, Dạ Xuân. . . . . .” Sở Ngạo Thiên nói lắp ,y đương nhiên nhận biết được kia là loại dược gì

Lâm Thục Nhân làm xong mấy việc rồi đi xuống gường, nói thêm một câu “Thành thật ngốc ” liền ly khai. Biết rõ loại cao này lợi hại ra sao , Sở Ngạo Thiên khóc không ra nước mắt, cảm giác hạ thân dần dần nóng lên, thật giống như có một đống củi khô vừa bỏ vào một mồi lửa, rất nhanh bùng cháy.

Tô Cát vui vẻ trở về phòng mình , chân vừa bước đến cửa, liền nghe thấy tiếng đập cửa. Mở ra nhìn lên, người tới đúng là Lâm Thục Nhân. Hắn hừ lạnh một tiếng, nói “Ngươi tới làm gì?”

Nhìn Lâm Thục Nhân không trả lời, Tô Cát nhân tiện nói “Như thế nào, không thoải mái khi ta trở về an hưởng vị trí của ngươi ? Nghĩ muốn đuổi ta đi cũng phải nhìn xem giáo chủ có đồng ý hay không, ha hả, ta hầu hạ giáo chủ so với ngươi không hề ngắn hơn, y cuối cùng chọn ai còn không nhất định đâu, ta nghĩ ngươi nên an phận đi.”

Tô Cát nói còn chưa nói xong, Lâm Thục Nhân dương tay liền cho hắn một bạt tai, đánh cho hắn gào khóc thảm thiết.

“Ngươi điên ư!”

Ba! Lại là một bạt tai, đánh vào giống nhau vị trí, Tô Cát bị đánh cho đầu óc choáng váng, liên tục lui vài bước, mặt lập tức liền sưng vù lên. Hắn trong lòng là muốn đánh lại, hai cái tát giáng xuống, cả người hắn đều ngừng lại cân nhắc . Hơn nữa cho dù hắn thật sự muốn đánh lại, cũng không phải đối thủ của Lâm Thục Nhân.”Ngươi dám đánh ta, ta sẽ đi nói cho giáo chủ. . . . . .”

Lâm Thục Nhân không thèm nhìn, lại liên tiếp cho thêm hai cái tát, vẫn đánh vào sườn mặt lúc nãy, Tô Cát kêu thảm ngã lăng xuống.

“Ai lớn ai nhỏ ?” Lâm Thục Nhân hỏi, trên môi nở nụ cười mỉm.

Tô Cát chưa từng chịu loại ngược đãi này , nhất thời hai mắt đầy nước mắt, nói “Ngươi lớn, ngươi lớn, ta nhỏ. . . . . .”

Ba, lại là một cái. Tô Cát quát to một tiếng, khóc hô “Ta từ bỏ, từ bỏ, tiểu nhân ta cũng không cần!”

Lâm Thục Nhân khẽ cười một tiếng, nói “Phạm tả sử, các ngươi xuất hiện đi.”

Dứt lời, Phạm Đình Chí, Kim Hâm cùng Giang Tuyền Phi ba người đi vào trong phòng , Tô Cát xoa cái má phù thủng biến dạng, sắc mặt biến đổi, trong lòng hô to không ổn.

  Đệ ngũ : quay về giải quyết

Tô Cát trong lòng biết không ổn, lập tức đô khởi tươi cười, vẻ mặt như tinh khiết thiện lương nói, ” Phạm ca ca, ngươi đây là có ý tứ gì a?”

Phạm Đình Chí trực tiếp sợ run cả người, nói “Thỉnh xưng hô tên ta cho đầy đủ —— Tô Cát ta hỏi ngươi, giáo chủ luôn luôn đối đãi ngươi không tệ, ngươi lúc trước vì sao rời đi thần giáo?”

“A? Ta. . . . . .” nhãn châu Tô Cát xoay động, nói “Trách ta còn trẻ không biết, nhất thời ham chơi, thầm nghĩ đi xông xáo giang hồ một phen, không ngờ chính mình kinh nghiệm còn thấp, nhận hết khi nhục, lúc này mới hiểu được giáo chủ khổ tâm. . . . . .” Nói xong nói xong liền rơi lệ, tiếng nói làm người muốn động dung.

“Cẩu xả!” Phạm Đình Chí không nhịn nổi bản mặt kia, rống ra một tiếng rít gào , sau đó ý thức được mình mất đi phong thái, cuối đầu ‘khụ’ hai tiếng che dấu , nói ” Ngân lượng khi ngươi rời đi mang theo đâu ?”

Tô Cát ngẩn ra, nói “Cái. . . . . . Cái gì ngân lượng?”

” Ngươi không muốn nhận đúng không ?” Phạm Đình Chí nắm chặt nắm tay, nói “Hừ, sẽ làm ngươi phải thừa nhân, Kim hộ pháp ——”

Cầm trong tay bàn tính bằng kim , Kim Hâm lập tức tiến lên, cười dài nói “Thần đồng, ngươi ở cái khoảng động thủ cũng thật cao minh a, nhưng mà người trong nghề thấy liền biết, ha hả.” Hắn cầm lấy bàn tính ba ba gảy một phen, nói “Ngươi tổng cộng đã chi năm trăm mười bảy lượng, có đúng không?”

Tô Cát sắc mặt rõ ràng, ấp úng nói “Này, này trong đó có hiểu lầm. . . . . .”

Phạm Đình Chí từ trước đến nay chán ghé Tô Cát, lúc này lại lạnh lùng nói “Lúc gia nhập giáo ngươi còn chưa nộp năm lượng bạc, nhoán một cái, ngươi lập tức lấy đi năm trăm lượng, hiện tại ở đâu? !”

Nói chưa dứt lời, Tô Cát lại chảy ra nước mắt, khóc nói “Ta bị người lừa bịp , tiền tài toàn bộ không còn, cho nên mới bất đắc dĩ trở về. . . . . . Phạm ca ca, ngươi tạm tha ta một lần đi, nói như thế nào ta cũng hầu hạ giáo chủ đã lâu, không có công lao cũng có khổ lao a.”

“Tô Cát ngươi. . . . . .” Phạm Đình Chí tức giận đến muốn dậm chân, phẫn nộ nói “Đến bây giờ ngươi còn không chịu nói thật? Bị lừa? Sợ là ngươi bài bạc thua cuộc đi!” Tô Cát nghe vậy nghẹn họng nhìn trân trối, Phạm Đình Chí nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh hùng giáo cơ sở ngầm trải rộng thiên hạ, ngươi nghĩ rằng ta và người của ta thực tìm không thấy ngươi? Là ta không nghĩ để giáo chủ tìm được ngươi thôi ! Nguyên là ngươi đi rồi cũng tốt, năm trăm lượng kia coi như bố thí cho ngươi, không ngờ ngươi lại mặt dày trở về!” Thần đồng tự tiện ly giáo, may mắn hắn làm khó dễ, ngăn cản Giáo chủ đem cái phiền toái này về.

Tô Cát thây việc đã đến nước này, cũng không tiếp tục giả đáng thương, nói “Kia, ta đây ở Anh hùng giáo làm nô, lấy thân trả nợ có được không ?”

“Ngươi còn muốn !” Phạm đình tới một ngụm từ chối nói “Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi bên ngoài chơi bời? Mơ tưởng dùng Anh hùng giáo làm ô dù!”

Tô Cát nhìn Phạm Đình Chí phong kín mọi đường , lập tức đem ánh mắt chuyển hướng khác, vừa đúng lúc nhìn qua vẻ mặt âm trầm của lâm thục nhân, nhất thời rùng mình một cái.

“Giáo phụ, người này xử trí như thế nào?” Phạm Đình Chí hướng Lâm Thục Nhân xin chỉ thị.

Lâm Thục Nhân mặt không chút thay đổi nói, “Trục xuất Anh Hùng giáo, đến chết không được trở lại.” Dứt lời, lại đối Giang Tuyền Phi bên cạnh nói, ” Hạ cho hắn một ít cổ độc.”

Giang Tuyền Phi lĩnh mệnh,từ trong tay áo lấy ra bình sứ nhỏ, đổ ra hai viên thuốc màu đen. Tô Cát sợ tới mức thối lui liên tục về sau, nhưng chẳng còn chỗ cho hắn trốn, hai ba bước bị bắt trở về, viên thuốc ngạnh nhét vào miệng, liền được nuốt xuống, hắn dùng sức ho nửa ngày cũng không ho được cái gì.

” Dược này mỗi nửa năm dùng một lần, nếu đúng hạn không dùng sẽ bị độc phát, thân thể đuổi dần thối rữa cho đến chết.” Giang Tuyền Phi hưng phấn nói, cuối cùng cũng đến lược diễn của hắn .”Ngươi nếu là an phận thủ thường, thì sẽ có người đúng hạn đưa thuốc đến, nếu là không giữ mồm giữ miệng chửi với bản giáo, hoặc đối giáo chủ dây dưa không dứt, thì chờ chết đi. —— còn có, ngươi cứ việc yên tâm, dược này là ta bí chế, khắp thiên hạ trừ ta bên ngoài không người có thể giải.”

Tô Cát lại,chỉ kém chút là khóc tiếp, còn muốn cầu vài câu tình, Lâm Thục Nhân căn bản không để cho hắn cơ hội, nói “Có nghe ngươi trước kia đối y vừa đánh vừa mắng?” Tô Cát nào dám đáp lại, lâm thục nhân lại nói, “Nếu ta thấy ngươi lần nữa, sẽ không tha cho ngươi, còn không mau cút đi!”

Tô Cát một tiếng cũng không dám nói, mang theo hai cái đuôi chạy mất, Giang Tuyền Phi cảm thấy được mình làm được kiện đại sự, chạy nhanh đến trước mặt Lâm Thục Nhân khoe khoang.

Lâm Thục Nhân nhìn hắn kia bộ dáng mi phi sắc vũ cười toe, nói “Chuyên giao cho ngươi, đã làm được chưa ?”

Giang Tuyền Phi vội nói, ” Rồi rồi, việc giáp phụ phân phó ta đương nhiên tận tụy ! Lâm đại ca từ trận ở Sám hối nhai sau liền rời đi Danh kiếm sơn, đến nay chưa về.”

” Người tìm được rồi sao?” Lâm Thục Nhân hỏi.

“Tìm được , không dám quấy nhiễu.” Giang Tuyền Phi chi tiết trả lời.

Lâm Thục Nhân nghĩ sơ qua, nói “Ngươi đi theo đại ca đi, nếu là có chuyện gì xảy ra, cũng có thể ứng phó tốt “

Giang Tuyền Phi đột nhiên nhớ lại mình cùng Lâm đại ca kia thật có một đêm không minh bạch, nháy mắt mặt đỏ lên. Lâm Thục Nhân nhìn thấy, nói “Cho ngươi đi đi theo đại ca của ta, ngươi đỏ mặt cái cái gì ! Nhớ rõ tìm một cơ hội mang đại ca đến giáo.”

“Phải” Giang Tuyền Phi tiếp mệnh lệnh liền lui ra, vừa đi vừa sờ sờ hai má mình nóng lên.

Xử lý xong hết thảy việc vặt, Lâm Thục Nhân trở lại phòng, mới vừa mở cửa phòng ra liền nghe thấy tiếng rên rỉ của Sở Ngạo Thiên , một âm tiếp một âm. Ngốc tử này chịu không nổi đi? Lâm Thục Nhân hé miệng cười, đi đến bên giường vừa thấy, Sở Ngạo Thiên hoàn hảo vẫn được cột trên giường, cùng lúc trước rời đi đều không khác biệt, duy nhất khác biệt chính là hạ thể y đứng thẳng lên , nhất thời rất có khí thế.

“Ô ô, Thục Nhân. . . . . .” Sở Ngạo Thiên gian nan phát ra thanh âm, âm điệu thập phần nhộn nhạo.

Lâm Thục Nhân ngồi ở bên giường, lấy tay khẽ vuốt mồ hôi trên mặt Sở Ngạo Thiên , làm y liên tục kêu.

“Khó chịu sao ?” Lâm Thục Nhân lại thập phần trấn tĩnh.

Sở Ngạo Thiên hung hăng gật đầu, nghẹn ngào nói “Sờ, Thục Nhân sờ , sờ sờ phía dưới. . . . . .” Cái kia địa phương kêu gào đến lợi hại, vẫn cũng chưa được đến an ủi, rất là khó chịu !

Bàn tay Lâm Thục Nhân chậm rãi đi xuống, đem dục hỏa của Sở Ngạo Thiên lại châm thêm ngòi, sắp đến hắn lại ngừng lại. Hắn dựa sát vào bên tai Sở Ngạo Thiên nói, ” Có ngoan không?”

“Ô ô, ngoan. . . . . . Ta về sau đều ngoan. . . . . .”

“Muốn không?” ngón tay Lâm Thục Nhân ở trên bụng Sở Ngạo Thiên trườn như xà, nói “Nói ngươi muốn ta.”

“Ô ô, phải, hảo muốn. . . . . .” Sở Ngạo Thiên khó chịu đến giãy dụa, hận không thể đem thứ kia của Thục Nhân nhanh chóng đưa vào.

“Ngốc tử.” Lâm Thục Nhân tâm tình thật tốt, xoay tay nhu cái mũi y một chút, động thủ cởi bỏ dây trói trên tay chân Sở Ngạo Thiên. Kế tiếp thôi, tự nhiên là củi khô lửa bốc một phen.

Bạn đang đọc Anh Hùng , Mạn Tẩu của Địch Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.