Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“Mậu Thần (1) Tuế Chung”

Phiên bản Dịch · 3674 chữ

=

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển IV: Ngoài đình Thần Quỷ

Chương 5: “Mậu Thần (1) Tuế Chung”

Hồi 5

Người dịch: Yến Linh Điêu

Dương Túc Quan chạy được vài bước, chợt trong đầu truyền đến một hồi choáng váng, thân hình lắc lư như muốn ngã, liền kinh hãi thầm nghĩ:

- Túi vải này có quỷ!

Chàng chống trường kiếm xuống đất mới miễn cưỡng trụ vững thân mình, khó khăn lên tiếng:

- Ngươi... đã động tay chân trên túi giải dược?

Hồ Mị Nhi cười nói:

- Dương lang trung quả nhiên thông tuệ, bên ngoài túi đã được ta bôi một lớp kịch độc. Ai sờ vào chắc chắn phải chết, ngươi nhìn tiểu tử họ Vân kia xem!

Mọi người theo lời nhìn lại, chỉ thấy mặt mũi Vân Tam Lang đen thùi cùng thân hình cứng ngắc, hiển nhiên trúng kịch độc mà bỏ mạng.

Dương Túc Quan chấn động, hỏi:

- Độc này là thứ gì? Sao quỉ dị như vậy?

Vừa rồi Vân Tam Lang cầm túi vải một hồi mà vẫn vô sự, nào biết chàng mới động vào thì chất độc liền phát tác.

Hồ Mị Nhi mỉm cười nói:

- Độc dược của ta có điểm đặc biệt, tên là Kỳ Môn Hạc Đỉnh. Chỉ cần người trúng độc không vận dụng nội lực thì vẫn vô sự. Khi trước Vân Tam Lang tuy sờ qua túi vải nhưng không vận công, đương nhiên không việc gì. Dương Túc Quan ngươi chạm vào túi vải, lại động chân lực khiến huyết mạch tăng nhanh, hỏi sao lại không phát tác?

Thị cười hì hì, lại nói tiếp:

- Đáng tiếc Vân Tam Lang cố chấp, muốn liều mạng cùng ngươi nên mất mạng hàm hồ như vậy!

Dương Túc Quan vừa sợ vừa giận, lớn tiếng nói:

- Còn dám nói nữa? Tốt xấu gì hắn cũng là đồng bạn của ngươi, ngươi... Có thể nào trơ mắt nhìn hắn chết như vậy?

Vân Tam Lang là hảo thủ trong Cẩm Y Vệ. Thật không ngờ Hồ Mị Nhi tâm ngoan thủ lạt, chỉ vì ám toán Dương Túc Quan mà không tiếc hy sinh tánh mạng người một nhà.

Hồ Mị Nhi lại cười nói:

- Nếu ta không đưa túi vải cho hắn, sao nó đến được tay Dương đại nhân? Hắn tuy là hạng võ biền tam tứ lưu, lại có thể đổi được việc Dương lang trúng độc, chết cũng không vô ích!

Chỉ trong chốc lát, Dương Túc Quan thở dốc liên tục. Mắt thấy Hồ Mị Nhi không coi ai ra gì thản nhiên đi lại đây, tâm niệm chàng lưu chuyển cấp tốc, muốn tìm kế thoát thân.

Hồ Mị Nhi thấy ánh mắt tức giận của Dương Túc Quan liền cười nói:

- Ngươi đừng trừng mắt nhìn ta, muốn dọa người sao? Lát nữa còn phải vui vầy với ta nữa chứ!

Dương Túc Quan nghe nữ ma đầu bỡn cợt thì ngoảnh mặt quay đầu, không thèm để ý. Đúng lúc nguy cấp, chàng thấy vẻ mặt đám người Cẩm Y Vệ rất khó coi, cả đám đang thấp giọng nghị luận thì hiểu ra, nghĩ được một kế liền lớn tiếng kêu:

- An Thống lĩnh!

An Đạo Kinh chỉ chờ Hồ Mị Nhi thu lấy da dê là đại công cáo thành, hắn cũng hoàn thành bổn phận được giao phó. Lúc này nghe Dương Túc Quan gọi thì sửng sốt, hỏi:

- Ngươi muốn làm gì? Có di ngôn chăng?

Dương Túc Quan vận khởi công lực còn sót lại, lớn tiếng nói:

- An Thống lĩnh! Yêu nữ này vì hại ta đã không tiếc hại chết thủ hạ của ngươi, ngươi đường đường là quan lục phẩm thống lĩnh Cẩm Y Vệ, lại bỏ qua việc này thế sao?

An Đạo Kinh nghe đối phương chất vấn thì sắc mặt hơi biến đổi, không biết nên đáp lời thế nào.

Hồ Mị Nhi thấy Dương Túc Quan có ý ly gián, liền cười với An Đạo Kinh:

- An Thống lĩnh. Tối nay giết một thuộc hạ của ngài, xem như ta nợ một phần nhân tình, ngày sau bổn cô nương nhất định báo đáp.

Lời lẽ của nữ ma đầu này lại thản nhiên, xem nhẹ mạng người như loài trâu ngựa.

Dương Túc Quan quát:

- An Đạo Kinh! Nữ nhân này nói như vậy, thật không coi ngươi ra gì. Ngươi còn nhịn thì xứng là mệnh quan triều đình sao?

Nói xong lời này thì chàng không còn sức lực, liền té ngã ra đất.

Đám người Cẩm Y Vệ nghe thì gật đầu đồng ý. Lúc trước Bách Hoa tiên tử xem thường bọn họ, giờ lại xuống tay hại người. Thị coi tánh mạng người Cẩm Y Vệ như rơm như rác, bọn họ sao có thể nuốt trôi ngụm khí giận này? Lập tức cả đám ào ào quay đầu nhìn An Đạo Kinh, muốn xem hắn xử trí thế nào.

An Đạo Kinh thấy thuộc cấp nổi giận đùng đùng thì biết không thể làm ngơ, nếu không ngày sau làm sao phục chúng? Chỉ có điều địa vị Hồ Mị Nhi bất phàm không thể đắc tội, cục diện quả thực khó xử cho hắn. Tâm niệm vừa động, An Đạo Kinh liền ho khan vài tiếng rồi cao giọng nói:

- Bách Hoa tiên tử, tiên tử làm bừa như vậy có phần quá đáng. Tối nay sát hại thuộc cấp của ta, An Đạo Kinh này ngày sau chắc chắn... Sẽ...sẽ…

Hắn ấp úng nửa ngày nhưng không biết sẽ làm thế nào. Hồ Mị Nhi thấy đối phương lí nhí liền cười khảy:

- Vân Tam Lang chết có gì mà tiếc? Ta giết hắn thì các ngươi nên cảm tạ mới phải! Loại phế vật này chỉ lãng phí lương ăn, nên đuổi ra ngoài từ lâu.

Đám người Cẩm Y Vệ nghe lời ấy thì nhao nhao gầm lên:

- Yêu phụ lớn mật! Nói chuyện cẩn thận một chút!

An Đạo Kinh thấy thuộc hạ mặt đầy tức giận, hừ giọng mũi một tiếng quát:

- Đúng vậy! Sao dám nói chuyện như vậy? Cẩm Y Vệ chúng ta có quy củ của mình. Vân Tam Lang có sai lầm cũng không tới phiên tiên cô động thủ! Vượt mặt An Đạo Kinh ta như thế, ta... Ta nhất định phải... phải...

Lời lẽ của hắn ban đầu thì ra vẻ hùng hổ, có điều nhớ tới quan hệ giữa Hồ Mị Nhi cùng Giang Sung thì lại như quả bóng bị xì hơi, ngày càng yếu ớt.

Hồ Mị Nhi hừ một tiếng, nói :

- Chỉ là một Vân Tam Lang, tiếc gì hạng thấp kém như vậy? Nếu ngươi thấy tiếc, ngày sau ta bồi thường cho một cô nương thiên kiều bá mị. Cô nương này không chỉ mỹ miều mà còn là một cao thủ độc công, đảm bảo sẽ trọng chấn uy danh của Cẩm Y Vệ! Ngươi nói có được không?

An Đạo Kinh nghe đến mỹ nữ, mừng rỡ trong lòng nhưng ngoài mặt không lộ vẻ gì khác thường. Hắn cẩn thận suy tính thì thấy nên bỏ qua chuyện này. Điều cần làm bây giờ phải làm sao để chuyển sự chú ý của đám thuộc cấp qua việc khác, một thời gian sau thì đám người sẽ quên đi sự tình trước mắt, sự tức giận cũng như nước chảy thành sông.

Đám thuộc cấp thấy sắc mặt An Đạo Kinh ngưng trọng, lại cho là hắn có ý khác. Bọn họ dù hận nhưng chưa có lệnh thượng cấp nên không dám tùy tiện động thủ, cả đám im lặng chờ An Đạo Kinh ra lệnh.

Hồ Mị Nhi thấy An Đạo Kinh im lặng không nói, biết là hắn đã động tâm liền đi đến chỗ Dương Túc Quan. Thị đang muốn cướp đoạt da dê, đúng lúc này chợt nghe một tiếng quát:

- Chậm đã!

Hồ Mị Nhi sửng sốt quay đầu, đã thấy một người vẻ mặt lạnh lùng đang trợn mắt nhìn mình, chính là Xà Hạc Song Hành Hách Chấn Tương.

Hồ Mị Nhi cười lạnh nói:

- Lại là ngươi, còn gì muốn nói nữa?

Hách Chấn Tương lạnh lùng thốt:

- Tiên cô tùy tiện hạ độc giết người, coi thường tính mạng người Cẩm Y Vệ chúng ta, sao có thể chấp nhận được? Tại hạ cần lấy một bàn tay của ngươi để trả nợ.

Tả thủ hắn duỗi ra, hữu chưởng vung lên thì một trận kình phong thổi qua. Chính là thức mở đầu trong Xà Hạc Song Hành.

Hách Chấn Tương vốn đã nhìn ra Hồ Mị Nhi có âm mưu nhưng không ngăn chặn được, trong lòng cảm thấy tự trách không thôi. Không đợi thống lĩnh ra lệnh đã tự ra tay, muốn chém một bàn tay của Hồ Mị Nhi đòi nợ.

Hồ Mị Nhi không sợ hãi mà cười to không dứt, the thé cất giọng:

- Ngươi muốn bàn tay của ta? Ngươi điên rồi chăng? Ngươi cho là ngươi là ai?

Nhất thời cười đến eo nhỏ run rẩy, càng thêm vẻ mị hoặc nhiếp hồn.

Hách Chấn Tương hừ một tiếng, song thủ nắm chặt lưu chuyển chân lực, xương cốt toàn thân kêu răng rắc. Võ công của hắn kiêm cả nội ngoại, có thể nói là dị số trong chốn võ lâm, công phu vừa lộ đã uy chấn đương trường. Hắn trầm giọng nói:

- Không cần nói nữa, tiếp chiêu đi!

Nói xong tả chưởng vẫy nhẹ, huyễn hóa thành hình một cái mỏ chim hạc. Chính là tuyệt nghệ chính tông "Xà Hạc Song Hành Quyền" của Hác gia Hồ Nam.

Đám người Cẩm Y Vệ từng chứng kiến Hách Chấn Tương dùng đao dùng thương nhưng chưa bao giờ thấy hắn bộc lộ võ công bổn môn. Ngày đó, hắn kích đấu mấy trăm hiệp cùng "Kiếm cổ" Đồ Lăng Tâm thì cũng chỉ dùng một thanh Quỷ Đầu Đao tầm thường. Lúc này bộ dáng hắn như thế, xem ra đã muốn lấy mạng người.

Hồ Mị Nhi thấy hắn đằng đằng sát khí thì không dám xem thường, vung vẩy phất trần muốn tiếp chiêu.

An Đạo Kinh biết võ nghệ của Hách Chấn Tương uyên thâm, xưa nay nói là làm, ra tay không hề dung tình. Hắn sợ Bách Hoa tiên tử gặp họa thì vội vàng lao ra cản giữa hai người, thấp giọng nói với Hách Chấn Tương:

- Hách giáo đầu, Giang đại nhân rất coi trọng nữ nhân này, ngươi có thể bỏ qua một lần chăng? Nếu thật sự chặt tay của ả, kẻ thống lĩnh như ta cũng không còn đường về! Ngươi mau mau thu tay rồi tạ lỗi, tránh để mọi người thêm khó xử...

Hách Chấn Tương sửng sốt, lớn tiếng nói:

- Thống lĩnh, một huynh đệ của chúng ta đã chết! Nếu nhịn cơn tức này, sau này còn ai xem trọng chúng ta nữa?

Vừa rồi hắn thấy An Đạo Kinh trầm mặc không nói, còn cho là thượng cấp e ngại Giang Sung nên không tiện phát tác. Nào biết An Đạo Kinh chỉ sợ Giang Sung, thấy kẻ này không có ý báo thù cho huynh đệ thì toàn thân như lạnh ngắt một nửa.

An Đạo Kinh thấy bộ dạng Hách Chấn Tương do dự, thấp giọng nói:

- Ngươi còn đứng sững sờ ở chỗ này làm gì? Họ Vân kia không hề có giao tình với ngươi, cần gì xuất đầu thay hắn! Mau mau triệt thủ đi!

Hách Chấn Tương thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn thi thể Vân Tam Lang rồi lắc đầu nói:

- An đại nhân, bất kể quan hệ giữa Vân Tam Lang với ta thế nào, chỉ cần hắn thuộc Cẩm Y Vệ liền xem như huynh đệ chúng ta! Tối nay hắn chết oan như vậy, kẻ làm huynh đệ sao có thể bỏ mặc? Nếu thân nhân của hắn hỏi tới, chúng ta biết trả lời người ta thế nào?

Đám thuộc hạ thấy Vân Tam Lang thất khiếu chảy máu, nghe lời Hách Chấn Tương cũng có lý thì lớn tiếng phụ hoạ.

An Đạo Kinh sao có thể đáp những lời này, bị ép hỏi cấp bách đành lớn tiếng:

- Người muốn nghĩ như thế thì tùy. Hắn chết là do hắn chuốc lấy, có gì liên quan đến Hách Chấn Tương ngươi! Ngươi nghe lời ta, đừng quản những chuyện ngoài thân nữa!

Đám người Cẩm Y Vệ nghe An Đạo Kinh nói chuyện thực quá vô tình thì chấn động. Hách Chấn Tương cũng ngạc nhiên. Nhiệt huyết của hắn phát tác, trợn mắt quay đầu nhìn An Đạo Kinh đầy vẻ phẫn nộ cùng trách cứ.

An Đạo Kinh lắp bắp kinh hãi. Lại cho là Hách Chấn Tương muốn động thủ đối phó bản thân mình, lui về sau mấy bước hoảng sợ nói:

- Hách giáo đầu ngươi đừng quên. Ta vốn là ân nhân cứu mạng ngươi.

Quả nhiên lời này có tác dụng, Hách Chấn Tương nghe thì sững sờ bất động.

An Đạo Kinh lại thấp giọng khuyên:

- Hách giáo đầu, vì tiền đồ của chính ngươi, vì mũ áo ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi hãy xem hôm nay không có chuyện gì! Đừng tự làm khó bản thân mình nữa!

Hách Chấn Tương nghe lời thì cắn răng, qua một hồi thì thở dài một tiếng, hai tay buông thõng xuống như đã khuất phục.

An Đạo Kinh thấy hắn nhượng bộ thì vuốt ngực, nhẹ nhàng thở ra.

Hồ Mị Nhi thấy vẻ mặt Hách Chấn Tương ủ rũ, thị liền cười dài tiến lên vài bước, hai tay chống nạnh nói:

- Giỏi cho một giáo đầu uy phong lẫm lẫm, lại muốn lấy một bàn tay của ta để bồi tội? Vậy thì mau tới động thủ đi. Sao không dám lại đây?

Hách Chấn Tương hít một hơi thật sâu, quay đầu không muốn nhìn thấy ma nữ đáng hận này. Hồ Mị Nhi lại cười lạnh:

- Đồ vô dụng, ngươi không dám động thủ, tưởng là ta sẽ bỏ qua?

Thị hét lên một tiếng, phất trần trên tay vung ra, quật thẳng tới đỉnh đầu Hách Chấn Tương. Trên cây phất trần chứa đầy cơ quan âm độc, nếu trúng đích thì sợ rằng Hách Chấn Tương không thể gượng dậy nổi.

An Đạo Kinh lắp bắp kinh hãi, không ngờ Hồ Mị Nhi có ý đả thương người, đang muốn khuyên can thì Hách Chấn Tương đã lách mình sang một bên, dễ dàng tránh được sát chiêu nọ. Hồ Mị Nhi thấy hắn né tránh thoải mái, tựa hồ còn dư lực thì vừa sợ vừa giận, quát một tiếng:

- Chịu chết đi!

Thoáng chốc phất trần xoay tròn phát động ám khí, cả ngàn cây ngân châm mãnh liệt bắn về Hách Chấn Tương.

Hách Chấn Tương không tránh không né mà giương giọng bật hơi. Trong khoảng khắc, y phục toàn thân hắn phồng lên như bóng khí. Ngân châm bắn tới tựa như chạm phải tường đồng vách sắt, toàn bộ rớt xuống.

Hồ Mị Nhi chấn động thầm nghĩ:

- Võ công của người này cao thâm không tưởng như vậy! Bằng sức một mình ta không thể đối phó nổi.

Độc châm của Hồ Mị Nhi vô cùng âm độc, đã có không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm từng bại dưới tay của thị, nào biết lúc này không làm gì được Hách Chấn Tương. Xem ra hai người so chiêu, nếu không hạ thủ lưu tình, không đến mười chiêu Hách Chấn Tương có thể giết được Hồ Mị Nhi.

An Đạo Kinh thấy Hách Chấn Tương đại chiếm thượng phong, chỉ sợ hắn ngộ thương Hồ Mị Nhi, vội khuyên nhủ:

- Mọi người đừng làm gây rắc rối thêm nữa, việc chính của chúng ta quan trọng hơn!

Hồ Mị Nhi hừ một tiếng, biết không thể tự đối phó Hách Chấn Tương, lớn tiếng quát:

- An Đạo Kinh! Rốt cuộc là ngươi giúp ai?

An Đạo Kinh ho nhẹ một tiếng, bồi cười nói:

- Tiên cô xin nghỉ một chút, đừng vội động chân khí.

Hồ Mị Nhi xì một tiếng khinh miệt, oán hận nói:

- Ngươi bảo ta ngừng tay thì chỉ vô nghĩa! Hiện ta muốn giết họ Hác hỗn đản này. Nếu ngươi không giúp ta, chúng ta đi nói rõ trước mặt Giang Sung! Xem ta đối phó ngươi thế nào!

Đám người Cẩm Y Vệ nghe thị ngang nhiên uy hiếp thì hoảng sợ la lên. Hách Chấn Tương cũng rùng mình quay đầu nhìn An Đạo Kinh, muốn xem hắn xử lý thế nào.

Chỉ thấy sắc mặt An Đạo Kinh xám như tro tàn, run giọng nói:

- Tiên cô đừng như thế, hai người các ngươi không có thâm cừu đại hận gì. Cần gì phải phân sinh tử chứ?

Hồ Mị Nhi mắng:

- Đồ ngu!

Thị đi tới sát An Đạo Kinh, thấp giọng nói:

- Họ An kia, ngươi không thấy ánh mắt họ Hác thế nào sao? Đó là xem thường ngươi! Hách giáo đầu tinh minh như thế, võ công lại cao hơn ngươi. Hiện giờ hắn đã sinh ý định trở mặt, ngày sau ngươi còn dung nổi hắn sao? Ta khuyên ngươi một câu, giết hắn đi!

Thị thấy cưỡng bức không thành liền chuyển sang mềm mỏng, muốn An Đạo Kinh trở mặt với Hách Chấn Tương.

Chỉ thấy sắc mặt An Đạo Kinh trắng đỏ không ngừng, hiển nhiên lời của Hồ Mị Nhi đã đánh trúng tâm sự của hắn. Mọi người thấy hai người thấp giọng nói chuyện, bộ dáng không tầm thường thì lưu tâm.

Hồ Mị Nhi lại hạ giọng:

- An Thống lĩnh. Có hắn thì không có ta, có ta thì không có hắn. Hách Chấn Tương vốn không xem ngươi ra gì, cần gì phải liều mạng che chở cho hắn? Ngày sau hắn sẽ cảm kích ngươi sao? Sảng khoái làm nhanh một chút. Nếu không, hắc hắc, mọi người không ngại chờ xem đi.

An Đạo Kinh biết nếu Hồ Mị Nhi buông lời ly gián với Giang Sung thì ngày sau bản thân khó mà yên thân. Hắn cúi đầu thở dài, nhìn lại Hách Chấn Tương thì thấy đối phương vẫn đứng thẳng đương trường với vẻ mặt cô tịch. Liền đoán rằng với võ công của Hách Chấn Tương, Hồ Mị Nhi nói chuyện tuy nhỏ nhưng đã lọt vào trong tai đối phương.

Hồ Mị Nhi hừ một tiếng, thấp giọng thúc giục An Đạo Kinh:

- An Thống lĩnh, ngươi nghĩ cho kỹ đi.

Đám người đồng loạt nhìn An Đạo Kinh. Ai ngờ lại thấy hai đầu gối hắn mềm nhũn, quỳ xuống trước Hồ Mị Nhi. Nước mắt chảy dài trên mặt, khóc ròng nói:

- Tiên cô, ta van cầu ngài! Ngài tha cho Hách giáo đầu đi. Việc hôm nay xin đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng tâu với Giang đại nhân. Nếu có tức giận thì cứ đánh ta mắng ta cho hả, đừng làm khó dễ Hách giáo đầu nữa!

Đám người Cẩm Y Vệ thấy thì kinh ngạc, nhất thời ào ào nghị luận.

Hồ Mị Nhi cười lạnh nói:

- Giỏi cho An Đạo Kinh, chết đến nơi còn muốn che chở cho họ Hác nọ! Ngươi nghĩ dễ bắt nạt khinh nhờn lão nương sao? Muốn ra mặt thay hắn, mọi người không ngại thì xem đi.

Thị lớn tiếng quát, An Đạo Kinh lại phục lạy như giã tỏi, có thể nói là rất sợ hãi.

Hách Chấn Tương vốn xem thường nhân cách của An Đạo Kinh, lúc này thấy hắn vì an nguy của bản thân mình mà không tiếc quỳ xuống cầu tình Hồ Mị Nhi. Trong lòng Hách Chấn Tương cảm kích quát một tiếng, xông lên phía trước lớn tiếng nói:

- Đại nhân cần gì khúm núm vì ta? Hách mỗ chỉ là một gã vũ phu, mạng nhỏ này có đáng gì, đại nhân cần gì cúi đầu như vậy?

An Đạo Kinh quỳ trên đất khóc ròng:

- Đều tại kẻ làm thống lĩnh như ta vô dụng, là quan lục phẩm mà không thể bảo vệ được tánh mạng thuộc cấp. Nữ nhân trước mắt muốn ta xuống tay hại ngươi, ta làm sao có thể? Có điều nếu ả xàm tấu với Giang đại nhân, ngày sau tất nhiên ngươi sẽ gặp họa. Hách giáo đầu, dù Giang đại nhân trách phạt, tối nay ta cũng phải cứu mạng ngươi, ngươi mau mau chạy đi!

Toàn thân Hách Chấn Tương run rẩy, đưa tay nâng An Đạo Kinh, cắn răng nói:

- Những ngày qua được đại nhân chiếu cố, hạ quan vĩnh viễn cảm tạ thâm tình. Tối nay ta đi rồi, miệng lưỡi nữ nhân kia độc địa như rắn rết. Xin đại nhân ngàn vạn lần bảo trọng.

Hai người gắt gao ôm chặt nhau. An Đạo Kinh khóc ròng:

- Hách giáo đầu, thực xin lỗi, Cẩm Y Vệ chúng ta đã không dung được ngươi, hãy mau đi cho nhanh.

Hách Chấn Tương rưng rưng mắt hổ, ôm lấy đối phương thấp giọng chân tình:

- Thống lĩnh, Hách mỗ đã liên lụy ngài, ngày sau sẽ hồi báo.

Hai người đang bi thương, bỗng sắc mặt An Đạo Kinh trầm lại, khóe miệng nở nụ cười độc ác, tiếp theo rút cây trủy thủ bên hông đâm mạnh về phía trước!

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.