Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát Kim thần dũng

Phiên bản Dịch · 2800 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển IV: Ngoài đình Thần Quỷ

Chương 4: Sát Kim thần dũng

Hồi 2

Người dịch: Yến Linh Điêu

Hai người rời khỏi nhà lều hội họp cùng mọi người. Quyên Nhi thấy thần sắc bọn họ đầy buồn bực thì hỏi:

- Làm sao vậy? Không hỏi được sao?

Dương Túc Quan lắc đầu:

- Hiện tại vẫn chưa.

Vi Tử Tráng nói :

- Rốt cuộc trên da dê viết thứ gì, sao quái dị như thế?

Dương Túc Quan thở dài nói :

- Ta xem ngoài Giang Sung thì không còn ai biết bí mật trên đó.

Mọi người cảm thấy uể oải, đành trở về trấn.

Về tới trấn nhỏ đã là buổi chiều. Mọi người một ngày chưa ăn, bụng đói liền tìm một khách điếm nghỉ tạm. Một gã tiểu nhị đứng ở cửa tiệm, thấy mọi người đi tới thì lớn tiếng mời mọc:

- Các vị khách quan vào đi! Tiểu điếm có thịt bò kho tàu lừng danh, chính là đặc sản Cam Túc!

Dù đã gần tết nhưng nơi đây thuộc dân tộc Hồi, tập tục khác với với Trung thổ, việc làm ăn vẫn còn rất nhộn nhịp.

Vi Tử Tráng thấy tiểu nhị ánh mắt lỏng lẻo, hạ bàn yếu nhược, hiển nhiên không có võ công thì yên lòng hỏi:

- Chúng ta có hai vị sư phụ, có thức ăn chay chăng?

Tiểu nhị liên tục gật đầu:

- Có a! Cơm chay đãi các đại sư ở những bảo tự quanh đây đều do tiểu điếm nhận làm, có món nào mà chúng ta không có? Đảm bảo vừa lòng, đảm bảo vừa lòng!

Vi Tử Tráng gật đầu, kêu tiểu nhị làm hai món chay cùng mấy món mặn. Bảy người đều ngồi xuống.

Chỉ một lúc sau, tiểu nhị bưng lên thức ăn thơm ngào ngạt. Linh Chân đang định ăn thì Vi Tử Tráng ngăn lại:

- Chậm đã!

Hắn lấy ra ngân châm thử qua thức ăn trên bàn, thấy không có độc thì mới yên tâm.

Dương Túc Quan hỏi:

- Điếm này có chỗ quái dị sao?

Vi Tử Tráng lắc đầu nói:

- Không phải, ta chỉ lo lắng Giang Sung phái người theo tác quái, cứ đề phòng thì tốt hơn.

Mọi người nhớ tới thủ đoạn ngoan độc của Bách Hoa tiên tử liền gật đầu.

Linh Chân dáng người to béo, sớm đã đói bụng đến gập cả lưng. Vừa thấy thức ăn không có độc thì vội dùng đũa gắp đồ chay, vừa ăn vừa khen:

- Đồ ăn ngon lắm. Ngon hơn đồ chay ở Thiếu Lâm chúng ta nhiều!

Quyên Nhi thấy tướng ăn như hổ đói của lão thì cười nói:

- Vốn tưởng rằng hòa thượng đều là lão đầu tử gầy gò, cả ngày chỉ biết gõ mõ tụng kinh, nhớ nhung Di Đà. Đến nay gặp được đại sư phụ, xem như mở rộng tầm mắt.

Linh Chân ở một bên ăn mạnh uống mạnh ngon lành, nói:

- Tiểu cô nương thì biết cái gì? Nếu hòa thượng ta đói bụng thì tâm sẽ bốc hỏa, ngay cả cống phẩm dâng Phật cũng ăn sạch, còn sợ gì sao! Dù cho Phật tổ trách cứ, ta cũng kêu rằng “nhất Phật xuất thế, nhị Phật niết bàn” (1), gia gia bụng đói là điều lo lắng nhất, giờ phải làm sao?

Quyên Nhi cười lên ha hả. Linh Chân trong miệng nhồm nhoàm đồ ăn, lớn tiếng nói:

- Sao các ngươi còn không ăn? Để hòa thượng ta ăn hết toàn bộ vậy!

Linh Định thấy cử chỉ của sư đệ thô tục, lời lẽ vô lễ thì rất tức giận, lập tức quay đầu không thèm để ý đến.

Một lát, Linh Chân đã ăn hết ba chén cơm lớn mà cảm giác vẫn không đủ. Đang ăn lấy ăn để chợt thấy bàn tay phải ngứa ngáy, liền chìa tay trái ra gãi nhưng trong miệng vẫn không ngừng ăn uống, không hề để tâm. Xem ra dù ông trời dùng sét đánh xuống, lão vẫn cứ ngồi mà ăn.

Mọi người mỉm cười, chưa động đũa mà nói về hành trình ngày sau.

Linh Định hỏi:

- Dương sư đệ, chúng ta đến Tây Lương không thu hoạch được gì, về sau đệ định thông báo cho thượng cấp thế nào?

Dương Túc Quan trầm tư một lúc lâu, nói:

- Trước khi đi, ta từng thương nghị cùng Hầu gia. Hầu gia nói da dê này chính là vật chứng Giang Sung bán đứng triều đình, ở trên vẽ một tấm địa đồ biên giới. Chúng ta điều tra nghe ngóng nhưng tìm không ra huyền bí trong đó. Ta xem là khác với lời đồn, da dê này chưa chắc là vật chứng bán nước, cần phải nghiên cứu kỹ thêm một phen.

Vi Tử Tráng thở dài nói:

- Nếu da dê không phải vật chứng bán nước của Giang Sung, sao hắn phái rất nhiều hảo thủ võ lâm đến cướp đoạt như vậy? Lưu Kính cũng cần gì phải coi trọng da dê này? Chẳng lẽ trong này có ẩn tình khác?

Lời của Vi Tử Tráng cũng có lý. Nếu da dê không liên quan cùng Giang Sung, nếu không phải vật chứng bán nước thì hắn cần gì phải điều động binh lực, cử đại đội nhân mã cướp đoạt như vậy?

Dương Túc Quan lắc đầu nói:

- Chưa hẳn như vậy. Ta cùng Trọng Hải từng nghiên cứu qua tấm da dê này, theo lời Trọng Hải thì phần biên giới giữa triều đình cùng Dã Tiên chỉ là một vùng đất hoang vu, đất đai nơi đó không sử dụng được. Năm xưa Giang Sung lại có thể dùng nó đổi được tánh mạng cùng sự tín nhiệm của Khả Hãn. Xem ra suy đoán của Lương Tri Nghĩa cùng Vương Ninh về da dê chưa hẳn là đúng. Có lẽ là có bí mật khác.

Linh Định thở dài:

- Nếu không tra được gì, xem ra chúng ta đã đi một chuyến uổng công.

Dương Túc Quan nói :

- Cũng chưa đến mức như thế. Ta nghe lão hán nọ nói tới một cái tên là Sát Kim. Không chừng người nọ biết được lai lịch da dê. Ta nghĩ nên tiếp tục điều tra từ người này.

Chàng thấy Ngũ Định Viễn nãy giờ trầm mặc không nói, hỏi:

- Ngũ Chế Sứ, ngài nói có đúng không?

Từ khi thấy bức họa "Sát Kim", trong lòng Ngũ Định Viễn luôn có ý nghĩ cổ quái, cảm thấy có chỗ đặc biệt nhưng lại không rõ. Nghe Dương Túc Quan hỏi thì chỉ ừm một tiếng.

Dương Túc Quan thấy hắn cau mày, biết có sự tình khác thường liền hỏi:

- Ngũ Chế Sứ, hình như tâm tư của ngài không yên, Sát Kim thực có chỗ kỳ quái sao?

Ngũ Định Viễn cúi đầu, trầm tư một lúc lâu mới nói:

- Sát Kim nọ thoạt nhìn khá quen.

Mọi người mừng rỡ, vội hỏi:

- Ngươi nhận ra hắn?

Ngũ Định Viễn lắc đầu:

- Không phải, ta chỉ nghe qua một bằng hữu thuật lại, lúc này mới nhớ ra điểm khác thường.

Dương lang trung ồ một tiếng, hỏi:

- Bằng hữu? Hắn là ai vậy?

Ngũ Định Viễn thở dài một tiếng ảm đạm, nói:

- Hắn là người chết cuối cùng của Yến Lăng tiêu cục, Tề Bá Xuyên.

Mọi người nghe thì kinh hô một tiếng. Ngũ Định Viễn thở dài:

- Sát Kim có đọc được văn tự trên da dê hay không thì không biết. Có điều ta thấy người trong bức họa, nhớ lại lời kể năm đó của Tề thiếu tiêu đầu thì chỉ sợ Sát Kim có quan hệ cùng người nhờ bảo tiêu.

Dương Túc Quan đại chấn tinh thần, liền thúc giục:

- Ngũ Chế Sứ, mời nói mau.

Ngũ Định Viễn nói :

- Sở dĩ vụ án Yến Lăng tiêu cục khó phá, mấu chốt là tìm không thấy khách nhờ bảo tiêu. Tề thiếu tiêu đầu có nói rằng vị khách nọ niên kỷ chừng năm mươi, râu dài tới ngực, sau lưng đeo hai thanh trường đao. Tề tổng tiêu đầu lại nói “Sử tam đao” gì đó. Khi đó ta nghe người này bộ dáng bất phàm, liền âm thầm ghi nhớ. . .

Hắn nói chưa nói xong, Dương Túc Quan đã cả kinh lên tiếng:

- Ngươi nói người nhờ bảo tiêu còn đeo hai thanh trường đao. . . không phải Sát Kim cũng như vậy sao?

Ngũ Định Viễn gật đầu nói:

- Đúng vậy, ta thấy bức họa Sát Kim rất giống miêu tả về người nọ nên mới có sự liên tưởng.

Dương Túc Quan mừng rỡ, gật đầu nói:

- Ngũ Chế Sứ nói hay lắm. Năm đó vận chuyển da dê có giá mười vạn lượng bạc trắng, nếu không phải đại tướng của Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc, ai mà dám ra giá bực này?

Vi Tử Tráng trầm ngâm nói :

- Nghe các người nói như vậy, chẳng lẽ Sát Kim chính là người nhờ vận chuyển tiêu? Hắn có gì liên quan cùng Lương tri phủ?

Ngũ Định Viễn lắc đầu:

- Việc này ta cũng không rõ, chúng ta chỉ còn cách điều tra nghe ngóng thêm, trước mắt phải tìm ra Sát Kim, sau đó mới định kế khác!

Dương Túc Quan gật đầu nói:

- Nên làm như thế. Dù sao lần này Trọng Hải phụng mệnh hộ giá, hai đạo nhân mã chúng ta không ngại thì sớm hội làm một, lúc đó có thể vào Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc tìm Sát Kim.

Mọi người sôi nổi đồng ý, ngươi một lời ta một câu cao hứng phấn chấn. Linh Chân lại chỉ nom ăn không cần biết thế nào.

Ăn một lúc lâu, cuối cùng cơm nước đã no nê. Linh Chân nấc một cái, đang muốn đưa tay lau miệng thì cảm thấy tay phải có điều khác lạ. Lão cúi đầu nhìn kỹ thì một thân đổ mồ hôi lạnh.

Chỉ thấy trên mu bàn tay có một con nhện cực nhỏ màu vàng tre đang không ngừng hút máu của mình, không biết bò ra từ nơi nào.

Trong chốc lát, bàn tay Linh Chân sưng lên rồi chuyển sang màu đen kịt giống như ngâm vào nước mực, có thể thấy được loài nhện độc này lợi hại như thế nào. Linh Chân kinh hãi tột đỉnh, quát to một tiếng đương trường, vội run tay rẩy con độc trùng rớt xuống đất, tiếp theo một cước đạp chết nó, la lớn:

- Mọi người cẩn thận, trong đồ ăn bị người hạ độc!

Mấy người đang nói chuyện, nghe Linh Chân đột nhiên kêu to thì quay đầu, thấy bàn tay Linh Chân như vậy thì kinh hãi thành tiếng.

Vi Tử Tráng la lên:

- Tại sao có thể như vậy? Vừa rồi ta đã dùng ngân châm thử qua, rượu cùng đồ ăn đều sạch sẽ!

Linh Định như hiểu ra cái gì thì vớ lấy hộp đựng đũa đổ ra. Bên trong rơi ra chừng mười đôi đũa. Mọi người lấy làm kỳ lạ, không biết hành động của lão ý gì thì Linh Định đã quát:

- Mọi người xem đi!

Mọi người nhìn chăm chú nhìn lại, chỉ thấy trên mỗi chiếc đũa đều có một con nhện cực nhỏ, màu sắc giống hệt chiếc đũa, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra. Lúc này hơn mười con nhện bị động bò loạn đầy bàn. Quyên Nhi cả kinh kêu một tiếng, vội đứng dậy tránh đi.

Vi Tử Tráng dẫm mấy cước giết chết đám nhện, lại nhắc nhở:

- Điếm này có điểm cổ quái, mọi người cẩn thận, đừng đụng vào đồ trong này.

Ngũ Định Viễn thấy tiểu nhị hãy còn ở một bên thì hừ một tiếng, nhảy một bước dài tới tóm lấy đối phương, quát:

- Vì sao ngươi hạ độc hại chúng ta? Nói mau!

Tiểu nhị nọ sợ tới mức run rẩy, vội phân bua:

- Đại gia đã hiểu lầm tiểu nhân! Chúng ta. . . Chúng ta không làm sự tình thương thiên hại lí như vậy . .

Lúc này tình thế khẩn trương, sợ rằng Linh Chân sẽ nguy đến tính mạng. Ngũ Định Viễn nhớ tới cái chết của Trương Chi Việt thì sao có thể buông tha tiểu nhị kia?

Hắn dùng sức kéo tiểu nhị đến trước người lão, quát:

- Còn dám chối cãi! Ngươi xem vị sư phụ này bị các ngươi hạ độc thành bộ dáng gì nữa? Mau giao giải dược ra đây, nếu không bổn đại gia liền lấy mạng chó của ngươi!

Hắn vận công tăng sức mạnh, nội lực ép tới khiến tiểu nhị đau đớn liên tục kêu to:

- Cứu mạng a! Cứu mạng a!

Tiểu nhị la ó như vậy đã kinh động đến khách nhân trong điếm, mọi người nhìn lại thì bất bình kêu lên:

- Mấy người các ngươi đang làm gì? Sao lại đi tra tấn một tiểu nhị như vậy!

Vi Tử Tráng vội nói:

- Chư vị khách quan, khách điếm này là hắc điếm đầu độc người, không ngờ dám gia hại một bằng hữu của chúng ta. Chúng ta đang đòi lại công đạo!

Một gã khách nhân mắng:

- Thúi lắm! Ta ăn uống ở chỗ này từ lâu, có khi nào xảy ra chuyện? Mấy người nhà quê các ngươi, chính là muốn ăn chùa nên càn rỡ ở trong này!

Gần mười gã khách nhân nghe thì a dua ồn ào kêu to.

Ngũ Định Viễn thấy tay phải Linh Chân sưng càng lớn, không để ý người ngoài mà lạnh lùng nói với tiểu nhị:

- Tiểu tử, ngươi không đem giải dược giao ra, đừng trách ta hạ thủ bất dung tình!

Nói rồi vận kình vào các ngón tay, liền bóp cánh tay tiểu nhị đến xương cốt rung động.

Tiểu nhị đau đớn không chịu nổi thì kêu to bi thảm. Bỗng ngoẹo đầu rồi tiếng kêu thê lương cũng ngừng lại, chỉ một thoáng đã ngã xuống bất động trên đất.

Ngũ Định Viễn hừ một tiếng, nói :

- Tiểu tử này đã ngất, chúng ta mau tìm chưởng quỹ.

Nói rồi vận công xoa bóp tính cứu tỉnh tiểu nhị. Ai ngờ thật lâu sau tiểu nhị vẫn nằm thẳng tắp như chết.

Ngũ Định Viễn nghi ngờ trong lòng, vội lật đầu tiểu nhị lại đưa tay dò hơi thở, chỉ thấy sắc mặt đối phương đã biến thành màu đen, không ngờ đã chết một cách khó hiểu. Ngũ Định Viễn liếc mắt nhìn mọi người, thấp giọng nói:

- Mọi người cẩn thận, hắn cũng trúng độc.

Mấy người nghe thì chấn động, sợ bị người ám toán liền lập tức đứng dậy.

Mấy gã khách nhân ở một bên thấy đã xảy ra chuyện lớn, nhao nhao hét lớn:

- Đã chết người rồi! Tặc tử giết người rồi! Chúng ta nhanh đi báo quan!

Như vậy đã xem đám người Ngũ Định Viễn trở thành hung thủ.

Đã sắp tết, khách nhân trong điếm đang uống rượu vung quyền vui sướng, thấy có người chết thảm thì kinh hãi, nhất thời loạn thành một đống.

Ngũ Định Viễn buông tiểu nhị ra quát:

- Các ngươi không cần ồn ào! Tiểu nhị này là bị người hạ độc mà chết!

Lời còn chưa dứt thì Ngũ Định Viễn thấy trên lưng nhói lên một cái như bị ong chích. Quay đầu lại, đã thấy mọi người như bất ngờ về hành động này của hắn. Bỗng nghe Diễm Đình kêu lên:

- Cẩn thận!

-----

Chú:

(1) “Nhất Phật xuất thế nhị Phật niết bàn” Cách viết này không thông dụng bằng hai cách viết sau: Nhất Phật xuất xác, nhị Phật thăng thiên hoặc nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên.

Phật giáo cho rằng thế giới mỗi lần trải qua một tiểu kiếp sẽ có một vị Phật xuất thế. Kiếp tức là một đoạn thời gian vô cùng dài. Một tiểu kiếp tức là 1680 vạn năm. Nghĩa rộng của câu trên chính là “chết đi sống lại”.

Ngụ ý trong câu này Linh Chân kêu rằng: Đói dài đến chết đi sống lại như vậy, Phật bảo lão phải chịu làm sao đây.

stevenqb1890

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.