Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tung Sơn Thiếu Lâm Tự

Phiên bản Dịch · 2769 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển IV: Ngoài đình Thần Quỷ

Chương 3: Tung Sơn Thiếu Lâm Tự

Hồi 2

Người dịch: Yến Linh Điêu

Mọi người nghe lão nói tới đây đều liếc mắt nhìn nhau, sờ đầu gãi tai không hiểu. Dương Túc Quan lại khẽ ho khan nhưng Linh Trí phương trượng không để ý tới, cứ thế mà nói:

- Gần đây võ lâm thịnh truyền rằng: “Mậu Thìn Tuế Chung, Long Hoàng Động Thế, Thiên Cơ Do Chân, Thần Quỷ Tự Tại”. Nghĩ đến thiên hạ sắp đại loạn, triều chính tranh chấp càng thêm ác liệt. Ta dù muốn ngăn cơn sóng dữ nhưng sức người có hạn. Nếu nhìn nhận đánh giá sai tình thế, trái lại còn nối giáo cho giặc. Đành phải án binh bất động, hy vọng có thể nhìn rõ thời cuộc…

Lão đang muốn nói tiếp, lại nghe Linh Định thở dài nói:

- Phương trượng, ngài nghe ta nói một lời được chăng.

Linh Định là thủ tọa La Hán đường nhiều năm, lời nói luôn có phân lượng. Linh Trí thấy lão xen ngang cũng không cho là ngang ngược, liền nói:

- Sư huynh có cao kiến gì?

Linh Định miệng tuyên Phật hiệu, nói:

- Phương trượng Phật pháp uyên thâm, lòng dạ từ bi là không thể nghi ngờ. Không muốn kết thù đúng là tạo phúc cho muôn dân thiên hạ. Chỉ là đệ tử Thiếu Lâm ta hành tẩu võ lâm không thể để cho người tùy tiện khinh nhục, càng không thể bị người tùy ý giết chết như thế. Phương trượng lấy nỗi lo thiên hạ làm nỗi lo của mình, ánh mắt thật là cao xa. Có điều lửa đã cháy lan đến trước mắt. Nếu phương trượng không chấn hưng uy danh Thiếu Lâm, ngày sau chúng ta làm thế nào để hàng yêu phục ma?

Linh Định nói lời này, tất cả mọi người đều thầm khen ngợi. Phương trượng nói cái gì đêm đêm đều xem thiên tượng, lo lắng về sau thật không khỏi xa vời, hoang đường như vậy khó có thể khiến người tin phục, không bằng lời thực sảng khoái của Linh Định.

Linh Trí nghe chỉ trích thì biết không thể khư khư cố chấp, thở dài gật đầu nói:

- Sư huynh nói rất đúng. Ta làm phương trượng hơn mười năm, lại không thể bảo trụ danh dự Thiếu Lâm, thật là hổ thẹn trong lòng.

Lão nhìn về Linh Định, lại chầm chậm nói:

- Mọi người lần này sang Tây cần phải hết lòng cẩn thận, không nên giết người bừa bãi, gây thêm tội nghiệt.

Lời này dụng tâm nhắc nhở nhưng đã đáp ứng yêu cầu của Linh Định, để cho lão cùng Dương Túc Quan đi Tây Lương. Mọi người liếc mắt nhìn nhau vui mừng.

Dương Túc Quan vui sướng, đang muốn mở miệng đa tạ thì Linh Trí lại lấy từ trong tay áo ra một tấm thiệp, giao cho Linh Định rồi nói:

- Trên đây có hội ước, lần này sư huynh đi Tây Lương, trên đường trở về, không ngại thì ghé qua thay ta dự lễ.

Linh Định đưa tay tiếp nhận bái thiếp, tập trung xem xét thì vẻ mặt đại biến, đột nhiên đứng lên. Linh Chân ở một bên tò mò vội đến xem, thoáng chốc cũng cả kinh. Mọi người thấy bộ dáng hai người như thế đều kinh ngạc không thôi.

Dương Túc Quan cau mày hỏi:

- Là ai hội ước? Là Trác Lăng Chiêu đưa chiến thư sao?

Ngũ Định Viễn nghe được ba chữ Trác Lăng Chiêu thì hít một hơi lạnh, nào biết Linh Chân hắc hắc cười lạnh nói:

-Trác Lăng Chiêu thì tính cái rắm gì? Người này còn mạnh hơn hắn nhiều.

Mọi người ồ một tiếng tỏ vẻ không tin, đã thấy Linh Chân đoạt lấy tấm thiệp trên tay sư huynh, đưa đến cho Dương Túc Quan.

Dương Túc Quan cúi đầu nhìn lại, thấy chỗ kí tên có năm chữ vàng nhỏ "Hoa Sơn Ninh Bất Phàm".

Linh Chân cười lạnh nói:

- Đây là thiệp mời do Ninh Bất Phàm đưa tới! Dương sư đệ. Trước mặt hắn thì tiểu tử Trác Lăng Chiêu kia là cái thá gì? Đệ nói đúng không?

Linh Chân nói vậy, tuy lời lẽ khoa trương một chút nhưng rất đúng. Chính là cao thủ đệ nhất thiên hạ Ninh Bất Phàm, "Thắng liền tám trăm trận, võ công trùm thiên hạ " mời tăng chúng Thiếu Lâm đến chứng kiến đại lễ phong kiếm của y. Ở trước mặt thiên hạ đệ nhất cao thủ này, Trác Lăng Chiêu đương nhiên phải nhường vài phần.

Dương Túc Quan nhớ lại lời Trương Chi Việt ngày ấy, môn nhân Cửu Hoa Sơn cũng được mời tham gia đại lễ phong kiếm. Xem ra việc này đã chấn động cả võ lâm, không biết sẽ phát sinh bao nhiêu đại sự, hơn phân nửa lại là mưa máu gió tanh thảm thiết.

Linh Trí nói:

- Ninh chưởng môn định ngày mùng một tháng hai sẽ cử hành đại lễ “Phong Kiếm Quy Sơn”. Các người trên đường qua Thiểm Tây, liền thay mặt tăng lữ bổn tự tham dự.

Linh Định hỏi:

- Ninh chưởng môn võ công đang ở đỉnh phong, vì sao phải thoái ẩn? Trong chuyện này ẩn tình gì khó nói?

Mọi người cũng cảm kỳ quái. Ninh Bất Phàm đang êm đẹp ngồi trên cái ghế Chí Tôn không ngai, vì sao lại phải qui ẩn giang hồ? Phải chăng như lời Linh Định, là có bí mật không muốn người ngoài biết?

Linh Trí lắc đầu nói:

- Ta cũng không rõ. Có điều theo lời trưởng lão Hoa Sơn vừa mới tới thăm, Ninh chưởng môn ngày càng chán ghét tranh đấu giang hồ, không muốn tiếp tục múa đao múa kiếm nên mới có ý quy ẩn. Nếu là thật thì đúng là đại trí đại tuệ, thật đáng mừng a.

Nói xong liền tuyên Phật hiệu, lộ vẻ khâm phục.

Linh Chân nghe phương trượng nói như vậy, lúc này cười lạnh nói:

- Hay đấy! Vậy chúng ta cùng rút khỏi giang hồ, đem toàn bộ chiêu bài của Thiếu Lâm Tự hủy đi. Như vậy lại càng mừng vui gấp bội, đại từ đại bi a!

Phương trượng bị sư đệ chê cười như vậy, thần sắc có điểm khó chịu, lập tức cúi đầu niệm Phật, làm như không nghe thấy.

Ngũ Định Viễn ngồi ở một bên cũng đầy khó xử, hắn không phải người của Thiếu Lâm tự, biết người ngoài không nên nghe những chuyện này, đành quay đầu đi chỗ khác giả như không biết.

Trong nội đường hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ nghe từng hồi chuông trên núi truyền tới thật du dương êm tai. Đang yên lặng, Dương Túc Quan chợt lên tiếng:

- Gia sư ở chỗ nào? Ta muốn đi bái kiến lão nhân gia người.

Linh Định ngạc nhiên, không biết chàng tìm Thiên Tuyệt Tăng có chuyện gì, hỏi:

- Không may là sư thúc vẫn bế quan Lạt Ma viện, căn dặn không ai được quấy nhiễu.

Dương Túc Quan thở dài một tiếng, nói:

- Nếu sư phụ biết Ninh Bất Phàm thoái ẩn, nhất định sẽ cảm thấy đáng tiếc, trên giang hồ lại thiếu một đối thủ.

Chúng tăng tại nội đường nghe vậy thì đều biến sắc, đồng loạt đứng dậy khiến cho Ngũ Định Viễn hoảng sợ.

Chúng tăng chăm chú nhìn Dương Túc Quan với vẻ mặt phức tạp nhưng chàng chỉ chậm rãi nâng tách trà nhấp một ngụm, lại như không thấy bọn họ đang kinh ngạc.

"Trong Lạt Ma viện có tam bảo thánh, Trước La Hán đường có Tứ Kim Cương". Tứ Đại Kim Cương" tất nhiên là "Trí Định Âm Chân " tứ đại thần tăng. Có điều "Tam bảo thánh" không phải ba người mà chỉ là một lão tăng. Người này có pháp danh "Thiên Tuyệt", vai vế còn cao hơn Tứ Kim Cương, cả đời chỉ nhận một đệ tử đó là Dương Túc Quan.

Vị thần tăng này võ công cực cao, đã luyện thành "Quyền chưởng kiếm" tam bảo. Mấy chục năm qua không rời cửa chùa nửa bước. Khi bình thường, ngay cả phương trượng cũng không được gặp lão. Người này chính là bảo vật trấn tự của Thiếu Lâm. Cuộc chiến ở kinh thành ngày đó, Dương Túc Quan dựa vào tuyệt kỷ sư truyền "Niết Bàn Vãng Sinh", đã đủ làm cho Trác Lăng Chiêu hoảng sợ. Đệ tử đã như thế, võ nghệ Thiên Tuyệt Tăng cao thế nào thì có thể tưởng tượng.

Thiên Tuyệt Tăng võ nghệ tuy cao cường nhưng hai mươi năm trước do thụ giới quy, về sau không rời khỏi chùa mà giống như thoái ẩn. Những năm gần đây, hảo thủ trong chốn võ lâm xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Trước có "Cửu Châu Kiếm Vương" Phương Tử Kính, sau có "Đệ nhất thiên hạ" Ninh Bất Phàm, "Côn Luân Kiếm Thần" Trác Lăng Chiêu. Tất cả đều được người đời cho là võ nghệ có một không hai. Để tránh Thiên Tuyệt Tăng lần nữa nổi lên ý niệm phân cao thấp, Linh Trí đã nghiêm lệnh cho đám tăng lữ không được để tin này nhập tự. Nếu không với tính hiếu thắng của Thiên Tuyệt Tăng, tất sẽ lại xuống núi tìm cao thủ quyết đấu, đến lúc đó giang hồ lại tăng thêm sát nghiệp.

Lúc này Dương Túc Quan muốn đem việc Ninh Bất Phàm thoái ẩn báo cho Thiên Tuyệt Tăng, đó là phạm vào đại kị của Thiếu Lâm Tự. Chúng tăng không khỏi biến sắc, ngay cả Linh Chân là người lỗ mãng cũng cảm thấy kinh ngạc.

Linh Trí nói:

- Dương sư đệ niên kỷ còn trẻ, rất nhiều sự tình còn chưa biết, ngàn vạn lần đừng để trong tự phát sinh thêm chuyện. Khó khăn lắm sư thúc mới bình tâm trở lại, thanh tu phật pháp không tạo sát nghiệp, đã là công đức bực nào? Đệ nên cẩn thận lời lẽ, chớ để người biết được việc của Ninh Bất Phàm, đến lúc người muốn xuống núi luận võ, ai có thể khống chế được đây?

Dương Túc Quan tuy là đệ tử của Thiên Tuyệt tăng nhưng không hiểu lắm về sự tích thời trẻ của gia sư, lập tức liên tục vâng dạ nhưng trong tâm lại không cho là đúng.

Mọi người sau khi dùng qua cơm chay, Dương Túc Quan mượn công vụ khẩn cấp liền cáo từ. Phương trượng Linh Trí để cho hai vị cao tăng Linh Định, Linh Chân đi theo chàng. Cũng giao một phong thư cho sư đệ, căn dặn rằng thay mặt lão gửi đến Trác Lăng Chiêu, hy vọng đối phương giao ra hung thủ sát hại Yến Lăng tiêu cục cùng phóng thích Linh Âm đại sư, để cho hai phái có thể thân thiện hữu hảo, cùng chủ trì công đạo chính nghĩa võ lâm. Trước khi đi còn không hết lời căn dặn, không phải trường hợp bất đắc dĩ tuyệt đối không được động can qua, tạo thêm sát nghiệp.

Mọi người hạ sơn, Vi Tử Tráng sớm đã chuẩn bị ngựa và lương khô ổn thỏa, cùng hai thiếu nữ chờ đợi ở dưới. Vi Tử Tráng thấy Dương Túc Quan mời được Linh Định, Linh Chân hai đại cao thủ đồng hành thì tỏ ra rất cao hứng. Đoàn người có cao thủ Thiếu Lâm Võ Đang thì như hổ thêm cánh, có thể đối phó mọi hiểm nguy đương thời, dù "Côn Luân thập tam kiếm" tụ tập đầy đủ cũng không cần sợ hãi.

Mọi người rời Tung Sơn, cưỡi ngựa chậm rãi đi về hướng phía tây. Dọc đường qua các thị trấn thì tạm nghỉ ở dịch trạm. Đến các nơi, Dương Túc Quan đều lấy ra lệnh bài Binh bộ sai sử, quan viên địa phương đều trăm vâng ngàn dạ lo chiêu đãi rượu thịt.

Diễm Đình cùng Quyên nhi còn đau lòng về việc sư thúc đã mất, một đường rầu rĩ không vui. Ngũ Định Viễn thấy thì cũng lo lắng nhưng không còn cách nào.

Qua mười ngày đã đến địa giới Thiểm Tây, Vi Tử Tráng liền nói:

- Từ giờ đã thuộc thế lực của Giang Sung. Chúng ta phải nên cẩn thận, tốt nhất nên chuyển qua đi đường nhỏ.

Linh Chân lớn tiếng nói:

- Tỉnh Thiểm Tây lớn như vậy, chẳng lẽ mặc cho hắn tung hoành?

Vi Tử Tráng cười khổ nói:

- Đề đốc Thiểm Tây không phải ai khác, chính là bào đệ của Giang Sung, Giang Dực. Người này tâm ngoan thủ lạt, tham tiền háo sắc, được người gọi là “Giang Hoành Hổ”. Giang Dực không chỉ đảm nhiệm chức Đề đốc mà còn kiêm nhiệm Tổng binh, trong tay có mười vạn hùng binh, thế lực rất lớn. Nếu chúng ta đối mặt là tùy tiện chạm mặt binh lực Thiểm Tây, sẽ không tránh được một hồi khó khăn.

Linh Chân lớn tiếng nói:

- Tăng nhân Thiếu Lâm ta hành tẩu giang hồ, chưa bao giờ sợ cái gì là “ngang hổ”, “dọc hổ”, còn là cái gì xiên xiên xẹo xẹo, sặc sỡ vằn vện gì đó. Vi đại nhân nếu sợ thì cứ đi đường nhỏ, sư huynh đệ ta quyết sẽ không cúi đầu trước Giang Sung!

Linh Định thấy sắc mặt Vi Tử Tráng khó coi, sợ rằng lời lẽ lỗ mãng của sư đệ đã đắc tội với người, liền hoà giải:

- Chúng ta sang Tây lần này, thứ nhất là để giải cứu Linh Âm sư đệ, đòi lại công đạo từ Côn Luân Sơn, thứ hai là bảo hộ Túc Quan sư đệ bình an đến Tây Lương. Theo như thiển ý của lão nạp, chúng ta không nên đa sự, cứ theo lời Vi đại nhân nói chuyển qua đi đường nhỏ thì hơn.

Linh Chân cũng là người từng trải, sao không biết sư huynh chú trọng toàn cục, không dám làm trái nhưng vẫn còn mắng:

- Giang Hoành Hổ! Nếu để hòa thượng ta gặp được hắn, trước tiên sẽ lấy bộ xương của hắn đem làm thuốc.

Quyên Nhi nghe mọi người liên tục mắng Giang Sung, liền hỏi:

- Rốt cuộc Giang Sung là ai? Sao mọi người lại chán ghét hắn như vậy?

Ngũ Định Viễn cười hắc một tiếng, nói:

- Người này là một đại gian thần, phàm là ai có chí khí đều hận hắn thấu xuơng.

Quyên nhi vội nói:

- Nếu ai có chí khí đều chán ghét hắn, vậy tính thêm phần của ta nữa. Bằng không đến lúc chỉ còn một mình ta không ghét hắn, ta lại biến thành kẻ không có chí khí, thật là mất mặt.

Mọi người nghe xong cười ha hả, nhất thời tan đi vẻ lo lắng trên khóe miệng.

Vi Tử Tráng một đường đi cùng, thấy Diễm Đình điềm đạm đáng yêu, Quyên nhi ngây thơ trong sáng, đã sớm xem hai nàng như là thân nhân. Lúc này nghe Quyên nhi nói chuyện cũng có ý vì mình, liền vui vẻ nói:

- Đa tạ hai vị đại sư lấy toàn cục làm trọng, chúng ta sẽ chuyển đi đường sơn đạo, tránh gặp đám quan quân.

Mọi người đã thương nghị, liền theo sơn đạo mà đi. Người bình thường đi xa đều chọn đường lớn rộng rãi có quan quân bảo vệ, tránh gặp kẻ xấu. Riêng đám người Dương Túc Quan thì ngược lại, đa số đều cao thủ võ lâm đứng đầu Thiếu Lâm Võ Đang, sao lại sợ bọn tiểu đạo chích cường đạo? Ngược lại là phòng ngừa thị vệ quan quân tập kích.

Đi mấy ngày lại không thấy có nhân vật giang hồ, quan quân triều đình càng không có bóng dáng, lộ trình tuy khó khăn nhưng không có ai xuất hiện gây chuyện thị phi, coi như là sơn thủy bình yên. Về sau tới một trấn nhỏ, Dương Túc Quan mua hai chiếc xe ngựa, mọi người giảm được không ít vất vả trên đường.

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.