Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyền cơ trong da dê

Phiên bản Dịch · 3298 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển III: Hội nơi kinh thành

Chương 7: Huyền cơ trong da dê

Hồi 2

Người dịch: Yến Linh Điêu

Tần Trọng Hải cười hắc hắc, nói:

- Như vậy phải xem đối thủ mạnh mẽ thế nào! Bộ tộc Ngoã Lạt dù hung ác nhưng vẫn còn kém xa đám Dã Tiên.

Nói rồi thở vắn than dài, dường như tiếc hận không thôi.

Liễu Ngang Thiên nói tiếp:

- Từ khi ta cùng Võ Đức Hầu chủ sự. Khả Hãn Dã Tiên kiêu ngạo kia đã đại giảm hung tàn, lãnh địa của bọn chúng thu nhỏ lại không ít. Vào một năm quan ngoại nhiều tuyết rơi, khí hậu rét căm dị thường. Quân dân Dã Tiên chết rét thảm trọng, gia súc lưu tán khắp nơi. Mẫn Vương gia thấy cơ hội trời ban, liền cực lực khuyên nhủ Tiên đế ngự giá thân chinh, hơn nữa đám văn thần còn phụ họa theo không ít.

Tần Trọng Hải cả kinh nói:

- Ngự giá thân chinh! Đây không phải việc nhỏ a!

Liễu Ngang Thiên phất phất tay ý bảo y đừng xen ngang, lại nói:

- Tiên đế một tâm rửa nhục báo thù, nghe lời đệ đệ thì hưng phấn dị thường. Nhưng ngự giá thân chinh nào phải chuyện nhỏ, sẽ hao phí tài lực rất lớn. Ta cùng với Võ Đức Hầu tất nhiên phản đối, đều khuyên Tiên đế bỏ đi ý định này. Ai ngờ lại có người cáo trạng lên, nói ta cùng Võ Đức Hầu muốn độc chiếm công lao, sợ Tiên đế đoạt đi uy phong của hai ta. Sau đạo tấu chương này, Tiên đế dù không trách cứ nhưng đã bắt đầu nghi kỵ chúng ta.

Liễu Ngang Thiên lại nói:

- Ta cùng với Võ Đức Hầu biết rõ miệng đời đáng sợ, đành im lặng không dám can gián nữa. Vào mùa xuân năm sau, cuối cùng Tiên đế quyết định ngự giá thân chinh. Người dẫn theo sáu mươi vạn đại quân cùng hơn trăm viên mãnh tướng trong triều, lập đài ban thưởng ngự tửu, lời thề san bằng Tây Cương bắt giữ Khả Hãn bên địch.

- Võ Đức Hầu thấy Tiên đế cố ý thân chinh, liền xin đi tiên phong mở đường cho sáu mươi vạn đại quân. Chỉ là đám tiểu nhân trong triều kiêng kỵ, sợ hắn đánh tan chủ lực quân giặc độc chiếm công lao nên không muốn hắn đi cùng đại quân. Võ Đức Hầu sợ hoàng đế xảy ra chuyện nên nhất quyết xin đi. Chúng thần vì thế tranh chấp không ngớt, không biết thế nào cho hài lòng. Cuối cùng Tiên đế lệnh cho Võ Đức Hầu dẫn quân cùng đi nhưng không được đảm nhiệm tiên phong, sửa thành phòng thủ hậu phương. Để hắn ở lại trấn thủ nơi Ngọc môn quan, chưa được thánh chỉ thì không thể tự tiện xuất quan tiếp chiến. Chúng thần còn sợ chưa đủ, cho rằng Võ Đức Hầu còn có kỳ binh, liền phái một người tên là Giang Sung làm giám quân, đề phòng Võ Đức Hầu tự ý rời quan ải.

Tần Lư hai người nghe đến tên Giang Sung đều kêu "A" một tiếng.

Sắc mặt Liễu Ngang Thiên ngưng trọng, nói:

- Đạo cáo mệnh kia rất là quỷ dị. Giang Sung kia chỉ là một tiểu quan, sao có thể đi giám sát đại thần triều đình? Ta có lời tấu hỏi Hoàng thượng nhưng người lại nói là đây ý tứ của Mẫn Vương gia, muốn ta nhường nhịn một lần.

Tần Trọng Hải cau mày nói:

- Mẫn Vương gia? Rốt cuộc là ai?

Liễu Ngang Thiên chắp tay nói:

- Mẫn Vương gia là thân huynh đệ của Tiên đế, chính là đương kim Thánh thượng.

Tần Lư hai người ồ một tiếng, đều giật mình không thôi.

Tần Trọng Hải hỏi:

- Lần này ngự giá thân chinh, Hầu gia không cùng đi sao?

Liễu Ngang Thiên lắc đầu nói:

- Khi đó có người tâu với Tiên đế, nói rằng sợ bộ tộc Ngõa Lạt phương Bắc sẽ nhân cơ hội đánh lén. Tiên đế liền lệnh cho ta trấn giữ phương bắc, đề phòng nghiêm ngặt. Ta muốn kháng mệnh nhưng đã có tiền lệ của Võ Đức Hầu, Tiên đế sao có thể dung ta làm càn? Tức thời phái ta xuất mã đi Mục Dương.

Tần Trọng Hải thở dài nói:

- Những người này lòng dạ hẹp, không thể thành đại sự.

Liễu Ngang Thiên cười khổ nói:

- Điều này cũng không thể trách bọn họ hoàn toàn. Khi ta còn trẻ khí thịnh, ngày thường không được lòng người ta. Những hạng đố kị thấy thế, nếu không cấp tốc cho ta sung quân thì bọn họ nhịn làm sao đây?

Lão nói tới đây thì quay đầu nhìn sang Vân, nói:

- Lư hiền điệt tính tình cương cường không khác gì lão phu thời trẻ, ngày sau nếu còn không biết nhẫn nại, chỉ sợ tương lai sẽ nếm nhiều đau khổ.

Trong tâm Lư Vân rùng mình, nói:

- Có được bài học ngày hôm đó, Lư Vân đã tỉnh ngộ ra nhiều, kính xin Hầu gia hãy yên tâm.

Tần Trọng Hải cười ha hả nói:

- Hầu gia tính tình cương cường, không phải cũng làm được đại quan sao? Sao khi chức vị lên cao, làm gì cũng phải ngó trước ngó sau như vậy?

Liễu Ngang Thiên thấy hơi bực mình, nói:

- Ta giáo huấn người tuổi trẻ, ngươi xen miệng vào làm cái gì? Tiểu tử ngươi không học điều tốt! Ngày thường miệng đầy lời thô tục, trang phục không chỉn chu, toàn bộ đều thô lỗ! Ngươi không mau tỉnh lại cho ta, còn dám tranh luận nói bậy ở đây! Thật không ra thể thống gì nữa!

Tần Trọng Hải hắc hắc cười to, theo quay sang Lư Vân rồi làm mặt quỷ như đứa trẻ. Y theo Liễu Ngang Thiên đã lâu, tình cảm thâm trọng. Khi nói chuyện rất ít giữ lời, dù mở miệng chống đối nhưng không tổn thương đến cảm tình giữa hai người.

Liễu Ngang Thiên nhấp một ngụm trà hạ hỏa khí, lại nói:

- Lần này ngự giá thân chinh, binh cường tướng dũng cùng sáu mươi vạn đại quân, chỉ là xe vận tải lương thực đã kéo dài tới cả trăm dặm. Mắt thấy hoàng đế đích thân tới tiền tuyến, ba quân tướng sĩ chấn hưng tinh thần. Ai ai cũng hy vọng có thể diễu võ dương oai trước mặt hoàng đế, ngày sau danh chấn thiên hạ, tuyệt không còn bộ dáng mày nhăn mặt nhó như trước. Tin này truyền ra khiến Dã Tiên thất kinh, biết đại họa mất nước diệt tộc liền ở trước mắt. Dã Tiên vô cùng lo lắng, ngay đêm tối phái người cầu hòa đến xin Tiên đế khoan dung. Tiên đế đang hừng hực khí thế, sao có thể bỏ qua cho kẻ nhiều năm nay quấy nhiễu biên cương như vậy? Ngay tại trận đã dùng phương pháp của địch để trị người địch. Sai người cắt lấy hai tai của sứ thần, dùng gậy đánh cho một trận rồi đuổi rồi ngoài, sảng khoái thở ra khí giận trong lòng.

Tần Trọng Hải cười ha hả, nói:

- Thống khoái! Thống khoái!

Liễu Ngang Thiên nói:

- Tiên đế có ý một lần diệt quốc dẹp yên Dã Tiên. Chúng tướng cân nhắc thế cục, đều đoán lần này thân chinh tất thắng. Dù không thể tiêu diệt hoàn toàn loạn Dã Tiên thì cũng khiến chúng đại thương nguyên khí, những năm tới không thể gây sóng gió. Khi đó tình hai nước cao thấp ra sao, đến ngay cả tiểu nhi lên ba cũng biết. Dã Tiên biết đại thế đã mất, liền tổng lực động binh cả nước được hai mươi vạn đại quân, chuẩn bị oanh oanh liệt liệt quyết chiến một hồi.

- Hai quân giao chiến. Quân ta thế như chẻ tre, liên tiếp đánh thắng vài trận lớn. Đại quân một đường đánh thẳng đến cách đô thành của Dã Tiên ngoài mười dặm. Dã Tiên mắt thấy sắp mất nước, chỉ đành mạo hiểm rời thành dã chiến, muốn liều mạng cùng Tiên đế. Có điều song phương mạnh yếu thật sự cách xa. Dã Tiên dù dũng mãnh thiện chiến nhưng người ít lực mỏng, sao ngăn cản thế công của sáu mươi vạn đại quân? Kịch chiến ba ngày ba đêm, cuối cùng Dã Tiên không địch lại, đội thân vệ lại bị đại quân chúng ta đánh cho tan tác. Mắt thấy tánh mạng nguy cấp, Khả Hãn Dã Tiên bỏ thành, mang theo hai vạn tàn quân chạy trốn.

Tần Lư hai người vỗ tay khen hay, bộ dạng vô cùng thống khoái.

Liễu Ngang Thiên lại nói:

- Khi đó đại tướng tiên phong thấy Khả Hãn Dã Tiên rút chạy thì mừng rỡ, lập tức mang binh tốt đuổi giết, chỉ cần bắt được Khả Hãn Dã Tiên thì chính là đại công ghi vào sử son. Ai ngờ liền vào lúc khẩn yếu quan đầu này thì lại mọc ra một tên tiểu nhân hỗn trướng ngang ngược, gây ra sóng gió ở trong quân ta.

Tần Trọng Hải cười khảy nói:

- Gây sóng gây gió? Hầu gia nói chính là Giang Sung sao?

Liễu Ngang Thiên lắc đầu:

- Không phải, Giang Sung khi đó chỉ là giám quân không quyền không thế ở Ngọc môn quan, là một khách khanh của Mẫn Vương, muốn chơi cái trò trẻ con này thì còn quá kém.

Tần Trọng Hải ngạc nhiên nói:

- Không phải Giang Sung thì là người nào? Chẳng lẽ là Lưu Kính sao?

Liễu Ngang Thiên lắc đầu, nói:

- Nói đến thân phận của người nọ thì cao hơn mấy kẻ kia rất nhiều. Hắn là hoạn quan mà Tiên đế xưa nay nhất mực tin dùng, tên là Vương Anh.

Tần Lư hai người lắc đầu, chưa từng nghe qua người này.

Liễu Ngang Thiên rồi nói tiếp:

- Vương Anh nọ ỷ vào sự sủng ái của Tiên đế, trong lúc quan trọng nhất lại giả truyền thánh chỉ, lệnh cho đại tướng tiên phong lập tức trở về quân doanh, chính là sợ bị người đoạt mất công đầu. Tiên phong đại tướng kia sao không biết tâm tư của Vương Anh? Hắn lại là một người cương liệt. Vương Anh càng sợ hắn đoạt công lao, hắn càng ráo riết truy đuổi theo Dã Tiên. Vương Anh mắt thấy tình thế không ổn, vội phái một tên nghĩa tử của hắn dẫn quân đuổi theo, muốn đi trước một bước bắt được Khả Hãn.

Tần Trọng Hải ở trong quân đã lâu, đương nhiên rõ ràng những chuyện tranh công như vậy. Trên mặt liền hiện vẻ khinh thường.

Liễu Ngang Thiên lại nói:

- Hai đạo nhân mã này trên đường ngươi đẩy ta lấn không ai nhường ai, đều sợ đối phương đoạt được công lao. Có điều nghĩa tử của Vương Anh chỉ là hạng tôm tép thấp kém, há có thể tranh tiên cơ cùng lão tướng thiện chiến? Song phương đuổi vài dặm thì nghĩa tử liền Vương Anh liền tụt lại phía sau. Đại tướng kia mắt thấy sắp đuổi kịp đám Dã Tiên. Liền thúc ngựa lên trước trầm vai khom lưng, định bắt giữ Khả Hãn đang trên ngựa lập hạ công lao hạng mã.

- Ngay tại lúc này, nghĩa tử của Vương Anh ở phía sau lại không cam lòng, không ngờ sai người bắn tên về đại tướng tiên phong kia. Kẻ này lòng lang dạ xuống tay không hề dung tình, nhất thời loạn tiễn bắn cho cả người lẫn ngựa của đại tướng kia thành như con nhím. Khả Hãn tận dụng thời cơ thì vội chạy vào đường nhỏ, trốn mất tăm mất tích.

Tần Trọng Hải cùng Lư Vân đồng thời phì một tiếng, chỉ cảm thấy nghĩa tử Vương Anh ác độc hèn hạ đến hết chỗ nói.

Liễu Ngang Thiên thở dài, nói:

- Sóng trước chưa tan sóng sau đã tới. Đại tướng tiên phong nọ oan ức chết thảm, tướng sĩ thủ hạ của hắn tất nhiên là căm hận phẫn nộ, lập tức trở giáo quay lại đối phó với nghĩa tử Vương Anh. Hai đạo nhân mã liều mạng nội chiến trước trận địa địch, đánh đến hôn thiên ám địa, máu chảy thành sông. Khả Hãn Dã Tiên vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, lúc này thấy hành động hoang đường cực độ của quân ta thì mừng rỡ, lập tức dốc toàn bộ quân binh đánh ngược trở lại. Hai phe nhân mã đang tự tàn sát lẫn nhau, sao có thể ứng phó thế công của Khả Hãn? Nhất thời bị giết đến thây chất cao như núi, đại bại mà chạy.

Tần Lư hai người lắc đầu liên tục, Tần Trọng Hải giận dữ không thôi, mắng:

- Con bà nó! Hoạn quan hại quốc ương dân, thật không xem ai ra gì!

Liễu Ngang Thiên than nhẹ một tiếng, nói:

- Nghĩa tử của Vương Anh võ nghệ tuy thấp nhưng công phu chạy trối chết lại hết sức cao cường. Mặc cho toàn quân bị đánh tơi bời, hắn liền một mình chạy thoát trở về, đặng thêm mắm thêm muối, đổi trắng thay đen nói bậy trước mặt Tiên đế một phen. Tiên đế không rõ quân tình, nghe vậy thì giận dữ vô cùng. Khi đám thủ hạ tàn quân của tiên phong đại tướng kia trở về thì liền xử tử toàn bộ bọn họ. Đến lúc này nội bộ quân ta bắt đầu lục đục. Chúng tướng cười chê, tinh thần quân sĩ càng sa sút. Khả Hãn Dã Tiên dò xét tình báo, biết tướng soái chúng ta bất hòa liền nhân cơ hội. Hắn điều tra thì biết có mấy đại tướng thề không đội trời chung với Vương Anh liền chia quân ra bao vây, sau đó lại toàn lực tiến công. Vương Anh thấy địch nhân gần trong gang tấc nhưng kẻ này tâm cơ thâm trầm, có ý mượn đao giết người nên xem như không biết. Các đại tướng báo nguy cho hoàng đế đều bị Vương Anh nọ giấu diếm quân tình, đem đốt sạch công văn báo nguy. Nhất thời quân giặc liên tiếp đắc thắng, mấy đại tướng trước sau bị vây oan ức mà chết trận sa trường.

Tần Trọng Hải nghe thì cúi đầu lẩm bẩm chửi mắng, hai mắt lại như phún lửa.

Liễu Ngang Thiên lại nói:

- Binh mã chúng ta tuy sáu mươi vạn nhưng các tướng đều đơn độc ứng chiến. Mỗi đạo chỉ khoảng ba năm vạn, lại thành ra lấy ít địch nhiều. Vương Anh mượn đao giết người, mượn tay Dã Tiên Khả Hãn trừ đi mấy mối hậu họa, bản thân hắn ở một bên báo cáo quân tình hồ đồ khiến Tiên đế chẳng hay biết gì. Về sau, đại quân chúng ta ba phần đã hao tổn mất hai. Sáu mươi vạn đại quân chết còn lại không tới hai mươi vạn, đã không còn ưu thế gì. Vương Anh tiểu nhân vô sỉ lúc này mới biết môi hở răng lạnh. Hắn thấy tình thế không ổn, liền muốn cùng chúng tướng còn sót lại thân thiện hữu hảo. Chỉ là đến nước nơi này, chúng tướng sớm đã ghét cay ghét đắng tên hoạn quan này, không người nào nguyện nghe sai khiến. Vương Anh giận đến hoa chân múa tay nhưng đành vô kế khả thi.

- Dã Tiên thấy thì lợi dụng thời cơ, thừa dịp tướng sĩ chúng ta đang cừu hận lẫn nhau thì tập trung đại quân chủ lực công tới Vương Anh. Chúng tướng ở một bên có ý khoanh tay đứng nhìn, không một người nào phát binh đi cứu. Mắt nhìn Vương Anh bị khổ vây thì đám người thầm thống khoái, đều hận không thể khiến Vương Anh chết sớm hơn nữa. Vương Anh nọ kiêu ngạo một đời, không ngờ rằng có kết cục thảm thiết như vậy. Có thể nói là báo ứng tuần hoàn.

- Phải đến khi Dã Tiên đắc thắng xử tử Vương Anh, lúc này bên người Tiên đế mới không còn người nào dấu diếm quân tình. Chúng tướng trong đêm vội đến soái doanh, quỳ xuống đất đau đớn kể tội Vương Anh, lúc này tiên hoàng mới biết chân tướng. Mắt thấy tình thế đã chuyển biến xấu đi, không ngờ thế cục tất thắng lại đến bên bờ sinh tử tồn vong. Người hối hận rất nhiều, quân thần cùng nhau ôm đầu khóc rống.

Tần Lư hai người thở dài một tiếng, đều là tiếc hận không thôi.

- Mắt thấy tình thế nguy cấp, Dã Tiên Khả Hãn lại cho quân không ngừng khiêu khích, Tiên đế lúc này tỉnh ngộ ra, người đích lên ngựa đốc quân sĩ, nhất quyết tử chiến một trận với địch. Bên ngoài Hồ Lô Cốc diễn ra một hồi đại chiến. Quân chủ hai nước đều dẫn hai mươi vạn đại quân quyết tử với nhau. Chỉ là đến lúc này, Tiên đế dù nhận ra sai lầm nhưng tâm tư quân sĩ đã loạn, thế thất bại đã thành, thật sự vô lực xoay chuyển càn khôn. Không tới mấy ngày, liền truyền ra tin tức đại quân ta thảm bại.

Tần Trọng Hải run giọng nói:

- Thực sự là thua sao?

Liễu Ngang Thiên than thở một tiếng, nói:

- Năm Võ Anh thứ mười lăm, truyền ra lời đồn rằng Tiên đế ngự giá thân chinh thảm bại, Ngọc môn quan đứng mũi chịu sào, nhất thời lòng người bàng hoàng không biết làm sao cho phải. Lúc ấy đại tướng trấn giữ Ngọc môn quan chính là Võ Đức Hầu, quân sĩ chỉ hơn ba vạn người nhưng Võ Đức Hầu ỷ vào binh pháp cao minh, võ nghệ uyên thâm nên không chút sợ hãi. Hắn nghe tin tức liền muốn mở quan xuất chinh, nghĩ cách tiến ra quan ngoại cứu giá Tiên đế. Ai ngờ lúc này Giang Sung lại phản đối, kẻ này lấy thánh chỉ của Tiên đế không cho xuất binh. Võ Đức Hầu giận dữ không thôi nhưng Tiên đế đã có lệnh, nếu hắn ra mặt phản kháng chính là đại tội phản quốc. Mắt thấy Giang Sung cổ hủ như thế, Võ Đức Hầu đành không có biện pháp. Mấy tên tướng lãnh khác cũng là hạng ham sống sợ chết. Thấy địch mạnh ta yếu thì chỉ mong trốn ở quan nội, không cần ra mạo hiểm.

Tần Trọng Hải cả giận nói:

- Hay cho đám cẩu tạp chúng chỉ biết soán quyền lộng thế, hoàn toàn không có bản lĩnh. Nếu ta ở chỗ đó, liền một đao chém đầu toàn bộ!

Sắc mặt Liễu Ngang Thiên đại biến, quát:

- Chỉ là cái dũng của kẻ thất phu! Việc này chớ có nhắc lại!

Lão thở dốc một lát, quay đầu sang hòa nhã hỏi Lư Vân:

- Nếu như ngươi là Võ Đức Hầu, Giang Sung liều mạng không cho mở cửa quan ải, ngươi sẽ ứng phó ra sao?

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.