Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quý phủ thượng thư

Phiên bản Dịch · 3244 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển III: Hội nơi kinh thành

Chương 5: Quý phủ thượng thư

Hồi 2

Người dịch: Trảm Phong

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Một ngày nọ, Ngũ Định Viễn cùng Lư Vân đang thao luyện binh sĩ thì lính canh vào bẩm báo:

- Ngũ đại nhân, có Dương lang trung giá lâm.

Ngũ Định Viễn cả kinh, nói với Lư Vân:

- Dương đại nhân đã tới, ta phải đích thân đi đón! Đệ ở đây thay ta trông coi vậy.

Nói xong liền vội chạy đi, chợt nghe một giọng nói thanh lãng vang lên:

- Ngũ đại nhân dừng bước. Đúng lúc ta ngang qua đây, thuận đường tới thăm ngươi một chút.

Ngũ Định Viễn cùng Lư Vân đồng loạt nhìn lại. Chỉ thấy người này anh tuấn, thân hình thon dài như cây ngọc trước gió, chính là Dương Túc Quan.

Dương Túc Quan mỉm cười nói với Ngũ Định Viễn:

- Ngũ đại nhân, việc quân gần đây có thuận lợi chăng?

Ngũ Định Viễn vội đáp:

- Đa tạ đại nhân đã quan tâm, gần đây quân sĩ trong doanh chăm chỉ tập luyện, mạt tướng không dám bỏ bê cương vị.

Dương Túc Quan làm tới chức Tư lang trung, hơn Ngũ chế sứ tới mấy phẩm. Ngũ Định Viễn nào dám coi thường. Dương Túc Quan gật đầu, thấy Lư Vân đứng bên cạnh liền hỏi:

- Vị bằng hữu này nhìn quen thuộc, là…

Ngũ Định Viễn vội nói:

- Người này là huynh đệ tốt của hạ quan, tên là Lư Vân. Đại nhân còn nhớ chăng? Trước kia đã gặp hắn ở phủ của Liễu Hầu gia.

Dương Túc Quan à một tiếng, gật đầu cười nói:

- Thì ra là vị huynh đài này, thật hiếm thấy, hiếm thấy!

Dương Túc Quan bề ngoài anh tuấn, xem ra còn trẻ hơn Ngũ Định Viễn vài tuổi nhưng nói chuyện thành thục, bộ dáng lại rất lão luyện. Giờ nghe miệng hắn nói hiếm thấy, cũng không biết là nói Lư Vân hiếm thấy ở chỗ nào.

Dương Túc Quan không để ý tới Lư Vân, quay sang nói:

- Ngũ đại nhân, ngươi tới kinh thành đã một thời gian nhưng còn chưa kết giao với nhân vật nổi danh. Vài ngày nữa là đại lễ mừng thọ của một đại quan nhất phẩm trong triều, ngươi phải chuẩn bị cho tốt, đừng bỏ lỡ cơ hội.

Ngũ Định Viễn vội nói:

- Điều này là đương nhiên, đa tạ Dương đại nhân chỉ điểm.

Ngũ Định Viễn ở lâu năm trong quan trường nên biết lẽ tiến thoái, biết rằng một khi đại quan trong triều có lễ, dù là hỉ sự hay tang hôn thì quan viên cấp thấp đều phải tự động đến quan hệ. Hắn mới tới kinh thành không lâu, những mỗi quan hệ giao tiếp thế này rất quan trọng. Nếu không đến thì lại kẻ lời ong tiếng ve, chỉ trích rằng hắn không biết điều. Như vậy chẳng phải ngày sau sẽ không có người chiếu cố?

Vẻ mặt Ngũ Định Viễn hưng phấn, Lư Vân đứng yên bên cạnh thì không nói gì.

Chạng vạng buổi tối ngày thọ yến, Ngũ Định Viễn đã chuẩn bị lễ vật chu đáo. Là một chiếc quạt xếp bằng trúc Đông Doanh, họa tiết trang trí trên quạt tinh mĩ, nét vẽ ưu nhã. Thứ này thời đó rất được kẻ sĩ ưa thích. Ngũ Định Viễn hao phí vô số tâm lực, gom cả nửa tháng quân lương mới kiếm được.

Ngũ Định Viễn thấy thời gian đã đến, liền gọi người hầu đến phân đó:

- Các ngươi mời Lư công tử trẩy trần chuẩn bị, đến lúc phải đi rồi.

Người hầu vâng dạ rồi đi gọi Lư Vân.

Một lúc lâu sau, Ngũ Định Viễn chờ dài cổ vẫn không thấy Lư Vân đi ra. Nhìn thời gian đã bắt đầu trễ. Hắn nhịn không được tính tình nóng nảy của bộ đầu khi xưa, liền chạy tới phòng Lư Vân lớn tiếng gọi:

- Lư huynh đệ, sao chậm chạp như hạng đàn bà thế, nhanh lên một chút.

Ngũ Định Viễn gọi một hồi Lư Vân mới mở cửa, đầu tóc còn rối mặt mũi chưa lau. Ngũ Định Viễn vừa bực vừa vội nhưng vẫn chậm rãi nói:

- Lư huynh đệ, hôm nay chúng ta đi dự đại lễ của đại quan trong kinh, tại sao đệ lại lề mề như thế?

Lư Vân lắc đầu nói:

- Ngũ huynh, huynh đi một mình đi, ta vốn không hiểu chuyện nhà quan, chỉ sợ lại làm huynh xấu mặt.

Ngũ Định Viễn gãi đầu la lên:

- Lư huynh đệ! Ngươi sao vậy không biết phân biệt như thế? Nếu còn như vậy, chỉ sợ đời này đệ khó mà thăng tiến. Ta không thể để đệ làm rối như vậy. Nhanh một chút đi, mau đi cùng ca ca!

Nói xong liền bắt Lư Vân rửa mặt thay trang phục đi cùng hắn.

Lư Vân vốn tính trốn trong phòng sách, thấy Ngũ Định Viễn hết lòng như vậy, cảm nhận được ý tốt của người huynh đệ thì sao còn gây khó dễ nữa? Hai người liền nhanh chóng chuẩn bị, thấy sắc trời đã tối liền nhanh chân tới dự tiệc. Tới dinh thự viên quan kia, gia đinh đang chuẩn bị đóng cửa, Ngũ Định Viễn kêu lên rồi chạy tới, may mắn là vừa kịp lúc.

Vừa bước vào đại sảnh đã thấy người đông nghịt, phía trên thính đường treo đầy câu đối chúc thọ, giăng đèn kết hoa cực kì náo nhiệt. Lư Vân liếc mắt nhìn thì thấy có mười mấy lão nhân ngồi trong sảnh, xem ra đều là quan viên quan trọng. Người ngồi giữa mặt mũi hồng hào, tinh thần sung mãn cao giọng nói chuyện, chính là Liễu Ngang Thiên. Một nam tử trẻ tuổi đứng sau, dung mạo có phần tương tự lão, có lẽ là tôn tử trong nhà.

Bên cạnh Liễu Ngang Thiên là một lão nhân sắc mặt hơi ốm yếu. Lư Vân vừa thấy thì thân thể run rẩy lui về sau. Người này là đương kim Binh bộ thượng thư, khâm điển trạng nguyên Cố Tự Nguyên.

Lư Vân không ngờ gặp Cố Tự Nguyên ở đây, nhất thời đầu óc trống rỗng. Những chuyện cũ ở Dương Châu đột nhiên hiện ra, trong lòng lại dâng lên một hồi thương cảm. Nghĩ tới nhị di nương cậy thế vô tình thì thầm thở dài. Hắn muốn quay người rời đi thì bị Ngũ Định Viễn giữ lại dặn dò:

- Đợi lát nữa khai yến, đệ đừng đi lung tung, đây là phủ của Binh bộ thượng thư a!

Lư Vân run run nói:

- Hôm nay là… chúc thọ Cố đại nhân sao?

Ngũ Định Viễn gật đầu:

- Không phải người thì còn là ai? Cố đại nhân mới nhậm chức Binh bộ thượng thư, ai ai trong triều cũng phải nể mặt. Ngay cả Liễu hầu gia của chúng ta cũng tới chúc thọ, khỏi phải nói thêm rồi.

Lư Vân bấn loạn. Thấy khách tới lui đều trang phục chỉnh tề, cử chỉ bộ dáng đầy lễ nghĩa liền cảm thấy mặc cảm. Ngũ Định Viễn không nói nửa lời, chỉ cúi người ứng phó qua loa. Một lúc lâu sau, khách đến đông đủ liền dựa vào tuổi tác vai vế mà ngồi vào các bàn tiệc. Lư Vân quan sát đám đông thì xuất thần. Các đại quan đều tươi cười. Cố Tự Nguyên đã già hơn trước khá nhiều, lưng cũng hơi thấp xuống. Vẻ mặt đầy tươi cười nhưng đã đầy nếp nhăn, hiện rõ dấu ấn của thời gian.

Đột nhiên một gã gia đinh đi tới, nói với Lư Vân:

- Xin hỏi quý tính đại danh công tử, mời ngài vào chỗ!

Lư Vân giật mình, lúc này lại chẳng biết Ngũ Định Viễn đã chạy đi đâu. Lư Vân sợ gia đinh Cố gia nhận ra hắn thì vội ngoảnh mặt đi, không nói gì mà tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Trước kia hắn mang danh đạo tặc bị đuổi khỏi Cố phủ, thực cảm thấy có lỗi với sự ưu ái của Cố Tự Nguyên, quả thực không muốn gặp lại lão.

Giờ đây hắn đứng ngồi không yên nhưng lại không nỡ rời đi. Vì cái gì chứ? Lòng Lư Vân chua xót, ra sức lắc đầu. Hắn không muốn nghĩ nhiều mà cũng chẳng dám nghĩ.

Trên bàn bày ra vô số sơn hào hải vị, khách nhân thoải mái ăn ruống đàm tiếu. Bàn của Lư Vân ngồi phần lớn là đám tùy tùng. Bọn họ liên tục mời rượu phiếm chuyện, xem ra quen biết đã lâu. Lư Vân không có tâm tư nói chuyện, chỉ cúi đầu trầm mặc.

Một người thấy hắn không vui liền hỏi:

- Vị bằng hữu này nhìn không quen mặt, không biết cao tính đại danh là gì? Nhậm chức ở nơi nào?

Lư Vân lắc đầu nói:

- Tại hạ không tên không họ, chỉ là thủ hạ huấn luyện sĩ tốt của Ngũ chế sứ.

Người này thấy Lư Vân không muốn nhiều lời thì không tỏ vẻ gì, chỉ nói:

- Thì ra là quan tướng trong quân, thất kính! Thất kính!

Nói xong liền mời rượu Lư Vân, hắn không tiện từ chối liền nhận lấy.

Người nọ cười:

- Xem ra lão huynh là người mới tới kinh thành, trước lạ sau quen, ta thay ngươi dẫn kiến một phen.

Từng khách ngồi cùng bàn đều mời rượu Lư Vân. Mọi người thấy hắn mi sầu mặt khổ, bộ dáng đầy vẻ lãnh đạm thì thầm tức giận.

Đang lúc uống rượu thì một khách mời đột nhiên đứng lên, vẻ mặt hưng phấn nói:

- Ai da! Mọi người nhìn xem! Là Dương châu đệ nhất mỹ nữ ra kìa!

Trên mặt mọi người lộ vẻ háo hức, vội tranh nhau nhìn lên thính đường, Lư Vân không quan tâm mà chỉ ngồi uống rượu tại chỗ.

Chỉ thấy mọi người xì xào bình phẩm một phen:

- Dương Châu đệ nhất mỹ nữ quả nhiên danh bất hư truyền, các cô nương trong kinh thành chúng ta đều kém xa!

Một người lại nói:

- Từ xưa Dương Châu là nơi địa linh nhân kiệt, mỹ nữ đều thông minh hơn người, tài mạo song tuyệt. Thật khiến người mở rộng tầm mắt!

Một kẻ khác chen vào:

- Lai lịch mỹ nữ này ra sao? Hẳn là tiểu thiếp mừng thọ Cố đại nhân? Phúc dày như vậy, Cố đại nhân có chịu nổi không?

Một vị khách khác vỗ đầu kẻ này nói:

- Ngươi đừng nói hươu nói vượn nữa, vị cô nương này là ái nữ của Cố đại nhân, đương đường là thiên kim tiểu thư. Ngươi nói loạn cái gì, coi chừng rước họa vào thân!

Người kia vội cười bồi:

- Đáng chết! Đáng chết! Suýt nữa thì họa từ miệng chó của ta mà ra!

Mọi người cười đùa cợt nhả tranh trước sợ sau, đủ loại thần thái khó lòng mà tả hết được.

Lư Vân nghe đến đây, chén rượu trong tay liền rơi xuống vỡ thành từng mảnh. Hắn vội đứng dậy, từ xa xa nhìn về phía đại sảnh. Chỉ thấy một mỹ nữ xinh đẹp động lòng người, nàng đang uyển chuyển bước tới hạ bái Cố Tự Nguyên.

Hiển nhiên Lư Vân nhận ra thiếu nữ này, chính là người mà hắn ngày nhớ đêm mong chưa từng quên được. Cố Thiên Hề! Qua những ngày tháng cách biệt, nàng càng trở nên xinh đẹp động lòng người.

Tâm thần Lư Vân hoảng loạn, thân thể run rẩy. Đám khách nhân khẽ bàn luận:

- Vị thiên kim tiểu thư xinh đẹp như vậy, đã có phu quân hay chưa?

Một kẻ cười nói:

- Còn sợ trong kinh thành chúng ta thiếu công tử phong lưu sao? Có ai mà không dốc hết sức lực để cầu được hôn sự này?

- Đúng thế! Đám quan lại quyền quý kia, có kẻ nào mà không chạy tới chạy lui lo thu xếp hỉ sự này?

Mọi người kẻ nói người cười, vui đùa ầm ĩ không ngớt.

Lư Vân nhìn về đại sảnh, quả nhiên có vài công tử trẻ tuổi đang nhao nhao xúm lại nói chuyện cùng Cố Thiên Hề. Chỉ thấy vẻ mặt nàng rạng rỡ cùng thần thái hào sảng, quả nhiên là khí khái của đại tiểu thư nhà quan. Vài gã công tử đứng bên cạnh nàng, ai ai cũng khen trai tài gái sắc, rất là xứng đôi.

Lư Vân quay đầu đi nơi khác, thầm nghĩ:

“Vì sao ta lại không an phận như vậy, không phải là cuồng si đến ngây ngốc rồi chứ? Cố đại tiểu thư là ai, thân phận nàng cao vời như vậy, ta của xuất thân thì thế nào? Lư Vân a Lư Vân! Ngươi còn chưa tỉnh ra sao?”

Hắn ngồi xuống ghế không nói gì, một hơi nốc cạn bầu rượu. Uống rượu khi khổ tâm, hỏi còn lúc nào dễ say lòng người hơn bây giờ?

Dù hắn có nội lực tinh thuần cũng không thắng được tửu lực. Vài khách nhân cùng bàn cố ý trêu đùa, liên tục mời rượu. Lư Vân không hề từ chối, ai mời cũng cạn chén. Thoáng chốc uống chừng trăm chén, tiếng náo nhiệt từ xa truyền tới khiến lòng Lư Vân đau nhói. Chỉ muốn mượn rượu giải sầu, nghĩ tới bản thân chỉ là tên bán mì nho nhỏ. Hôm nay có thể uống rượu ở chỗ này, vẫn là người khác đề bạt nâng đỡ. Trong lòng lại như có tiếng cười nhạo quẩn quanh không dứt. Tiếng cười nhạo báng hắn không biết lượng sức, si tâm vọng tưởng.

Cuối cùng Lư Vân không gượng được nữa mắt nhắm, gục xuống bất động trên bàn.

Đám khách mời hô lên:

- Này! Mau dậy đi! Chúng ta uống tiếp!

Lư Vân lẩm bẩm mơ hồ nói:

- Uống nào! Tới đây uống..tiếp!

Miệng lảm nhảm nhưng thân thể đã không gượng nổi nữa.

Lư Vân say ngất gục trên ghế cũng chẳng ai quan tâm. Không biết bao lâu sau thì nghe một giọng nam tử vang lên:

- Ái chà! Sao có người say ở chỗ này?

Khẩu âm của người này đậm đặc vị phương nam, dường như là gia đinh của Cố phủ, Lư Vân say bất tỉnh nhân sự nên nào biết gì. Người nọ liền đỡ hắn dậy:

- Vị công tử này, ngươi mau tỉnh dậy về nhà đi!

Lư Vân gắng mở mắt ra đã thấy không còn ai, khách mời đều đã ra về. Chỉ còn một gã gia đinh đỡ hắn. Lư Vân liếc nhìn qua, không ngờ là bằng hữu A Phúc năm đó.

Lư Vân lắp bắp kinh hãi, cơn say cũng giảm đi phân nửa. May mà A Phúc bên cạnh chứ không ở chính diện. Lư Vân sợ hắn nhận ra nên vội đứng dậy, lấy tay áo che mặt gắng gượng đi ra ngoài. Hắn uống quá nhiều nên đầu óc choáng váng, hai chân mềm nhũn rồi ngã lăn ra đất.

A Phúc nhíu mày:

- Vị công tử này, ngươi còn chịu nổi không? Có cần sai người đưa ngươi trở về?

Lư Vân lắc đầu nói:

- Không sao… Ta nghỉ một lát là được…

A Phúc thấp giọng mắng:

- Ở đâu ra tên túy quỷ này chứ, thật đáng ghét.

Bước tới muốn kéo hắn dậy thì Lư Vân khục khục mấy tiếng rồi nôn mửa ra, mùi tanh hôi cùng đồ dơ bẩn đầy mặt đất.

A Phúc chán nản nói:

- Vị công tử này ngươi đi nhanh đi! Đừng làm chúng ta khổ cực nữa!

Vài tên gia đinh khác thấy có người ngã lăn ra đất, cũng xúm vào bàn tán. Đám người đang ầm ĩ thì nghe thanh âm mềm mại của nữ tử vang lên:

- Các ngươi đi rót chén trà mang tới, để vị công tử này nghỉ một lát.

Thanh âm này dịu dàng thân thiết khiến lòng người chấn động. Lư Vân nằm trên mặt đất, trộm nhìn liền thấy một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp bước tới. Hắn giật nảy mình. Thiếu nữ thanh lệ thoát tục, cao nhã động lòng người. Nàng chẳng phải là Cố Thiên Hề sao?

Lư Vân không muốn gặp lại nàng, huống chi lúc này bộ dáng hắn dơ bẩn như thế, chẳng phải làm trò hề sao? Hắn vội dùng tay áo che mặt, khàn khàn nói:

- Đa tạ ý tốt của tiểu thư, tại hạ khá hơn nhiều rồi, xin cáo từ!

Nói xong liền đứng dậy, quay lưng về phía mọi người rồi vội vã chạy đi.

Cố Thiến Hề thấy cử chỉ hắn rất vô lễ, nghĩ là do say rượu nên không chấp nhất, tùy tiện nói:

- Công tử chưa tỉnh rượu, đi đường nên cẩn thận.

Lư Vân nghe nàng nói vậy thì khựng lại. Nhớ tới cảnh ly biệt của hai người tại Dương Châu trước kia. Trong lòng lại đầy bi thương, nước mắt lại rơi như mưa. Chỉ biết cúi đầu bỏ chạy.

Một gã gia đinh nói:

- Người này rất cổ quái, say quá quên cả lễ tiết, đúng là khó hiểu.

Cố Thiên Hề nhìn theo bóng dáng Lư Vân cũng khẽ lắc đầu.

Lư Vân đi đường mà ngã tới ngã lui, khó khăn lắm mới ra khỏi cửa lớn Cố gia. Một mình hắn đứng trong đêm tịch mịch, không phân biệt được phương hướng mà cũng không thấy bóng dáng Ngũ Định Viễn. Hắn thở dài một tiếng rồi tìm một góc ven đường nằm ngửa ra. Lúc này lòng đầy sầu não nhìn về phía cánh cửa Cố gia xa xa, biết rõ ý trung nhân gần ngay trước mặt nhưng lại cách xa vời vợi như tận nơi chân trời. Xa cách nhiều ngày, Cố Thiên Hề sớm đã được vô số danh sĩ có lòng truy cầu tài nữ ngưỡng mộ. Trong khi hắn chỉ là kẻ đào phạm nghèo rớt mùng tơi.

Nghĩ tới đây ngực Lư Vân lại đau nhói, chỉ muốn chết cho xong.

Đột nhiên một người chạy tới, vui vẻ nói:

- Tốt quá rồi, rốt cục đã tìm được ngươi.

Lư Vân gắng mở mắt nhìn, thì ra là quản gia của Ngũ Định Viễn. Người này nói:

- Lão gia bảo ta đi đón công tử. Đêm nay lão gia có chuyện xã giao, sợ rằng sẽ không về phủ.

Lư Vân gật đầu thầm nghĩ:

-“Khó trách lúc dự yến lại không thấy Ngũ huynh, thì ra hắn đang bận việc. Ai! Ta gây họa mang phiền cho hắn không ít. Hắn vẫn đối đãi với ta như vậy, thực đã làm khó cho hắn…”

Lư Vân liền mặc cho quản gia đỡ dậy rồi cùng về phủ.

stevenqb1890

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.