Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tư lang trung phong lưu

Phiên bản Dịch · 4053 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển III: Hội nơi kinh thành

Chương 4: Tư lang trung phong lưu

Hồi 5

Người dịch: ryno_nguyen

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Mắt thấy cường địch đã thối lui, Dương Túc Quan không quản thương tích ôm lấy Ngũ Định Viễn, tay ấn lên người hắn rồi truyền nội lực sang. Tưởng rằng Ngũ Định Viễn sẽ tỉnh lại, nào ngờ lại không hề có phản ứng.

Linh Định thấy thế liền nói:

- Người này thương thế trầm trọng, chi bằng tranh thủ thời gian mang về cứu chữa.

Dương Túc Quan khẽ gật đầu. Khi ôm lấy Ngũ Định Viễn thì trong ngực hắn rơi ra một vật xuống mặt đất. Vi Tử Tráng ở một bên nhanh tay lẹ mắt, nhất thời quơ lấy vật kia.

Mọi người đồng loạt cúi đầu xem, thấy vật kia là một tấm da dê màu trắng chừng dài nửa thước được gọt cực mỏng. Vi Tử Tráng mờ mịt nói:

- Đây là vật gì?

Dương Túc Quan cũng không hiểu chút nào, hai người nhìn nhau kỳ quái.

Liền vào lúc này, chợt nghe một người hít một hơi thật dài rồi đi tới. Vi Tử Tráng quay đầu nhìn lại, thì ra người nọ chính là thượng cấp của bọn hắn, Thiện Mục Hầu Liễu Ngang Thiên đỉnh đỉnh đại danh.

Vi Tử Tráng thấy bộ dáng của lão khác thường, vội hỏi:

- Hầu gia làm sao vậy? Trên tấm da dê này có điều gì cổ quái?

Liễu Ngang Thiên không đáp. Thò tay tiếp nhận tấm da dê, thoáng chốc vẻ mặt bi thống. Nước mắt cuồn cuộn mà xuống, run giọng nói:

- Triều đình được cứu rồi. . . Triều đình được cứu rồi. . .

Mọi người thấy lão đại biến sắc mặt thì đều giật mình kinh ngạc. Dương Túc Quan dchưa biết lai lịch thứ này nhưng thấy nó có thể kinh động đến đại quan triều đình cùng võ lâm cao thủ, tất nhiên trọng đại dị thường. Nghĩ đến đây cánh tay đang ôm Ngũ Định Viễn không ngừng run rẩy, một lúc lâu mà vẫn không ngừng.

Mọi người đang muốn mang Ngũ Định Viễn đi, chợt nghe một gã thị vệ kêu lên:

- Nơi này còn có người, chúng ta xử trí như thế nào?

Vi Tử Tráng nhìn lại, thấy một nam tử miệng phun máu tươi, té xỉu trên đất. Vi Tử Tráng nhìn một hồi, đoán không ra thân thế người này thì trầm ngâm nói:

- Cứ mang trở về rồi hãy nói.

Chỉ một lúc sau, đám người liền đem hai người Ngũ Định Viễn Lư Vân về Liễu phủ. Khi trước Lư Vân trúng một chưởng của Trác Lăng Chiêu, thân thể mềm oặt nằm dưới đất. Chỉ là hắn xuất thân hèn mọn, trên người không mang vật quan trọng nên môn nhân Côn Luân mới mặc kệ, để hắn nằm lại giữa đường. Nếu không thì thị vệ của Liễu Ngang Thiên đã không thể đưa hắn đi.

Liễu Ngang Thiên thấy lai lịch của Ngũ Định Viễn bất phàm, liền cho mời đại phu đến thăm bệnh. Đại phu xem bệnh tình, hồi lâu mới nói ngực Ngũ Định Viễn bị trúng kiếm, tổn hại đến phế phổi nhưng chỉ cần điều dưỡng cho tốt sẽ không việc gì, không cần lo lắng. Ngược lại trên lưng Lư Vân đã trúng một chiêu của cao thủ, chỉ sợ rất lâu mới lành.

Liễu Ngang Thiên nghe nói Ngũ Định Viễn không nguy hiểm đến tính mạng thì yên lòng, liền sai người chiếu cố an dưỡng cho hắn.

Ba ngày sau thì Ngũ Định Viễn tỉnh lại, thấy mình nằm trên một giường lớn mềm mại. Trong phòng lại có một số người lạ đang ngó chừng hắn. Ngũ Định Viễn tỉnh táo lại, cả kinh nói:

- Ta. . . Ta đang nơi nào?

Một người mỉm cười, tiến đến cầm tay Ngũ Định Viễn hòa nhã nói:

- Vị huynh đài này không cần kinh hoảng, ngươi hiện đã bình an, sẽ không ai còn có thể động đến ngươi.

Ngũ Định Viễn khó hiểu, ngạc nhiên nói:

- Ngươi. . . Ngươi là ai?

Người kia nói:

- Tại hạ họ Dương tên là Túc Quan. Các hạ là Ngũ bộ đầu ở Tây Lương!

Ngũ Định Viễn thấy đối phương biết mình thì ngạc nhiên, vội hỏi:

- Chính là tại hạ. Là huynh đài ra tay cứu ta sao?

Dương Túc Quan không muốn kể công, chỉ mỉm cười nói:

- Những sự tình này nói sau. Ngươi cứ an tâm dưỡng thương, nơi này là phủ đệ của đương kim Chinh Bắc Đại Đô Đốc, Thiện Mục Hầu Liễu Ngang Thiên, đám người truy sát ngươi tuy hung ác nhưng cũng không dám tới đây làm càn.

Ngũ Định Viễn nghe mình đã thoát hiểm cảnh thì tâm tình chợt thả lỏng, có điều lập tức nhớ ra. Ngày ấy hắn hôn mê trong sơn động mất đi tri giác, không biết hiện tại Lư Vân thế nào? Trong lòng lo lắng, liền vội vàng hỏi:

- Ta. . . Lư Vân huynh đệ của ta đâu?

Ngữ khí hắn có vẻ hoảng sợ, sợ là Lư Vân đã bị người sát hại chết không minh bạch.

Dương Túc Quan trầm ngâm nói:

- Lư Vân là người chạy trốn cùng ngươi?

Ngũ Định Viễn vội la lên:

- Đúng vậy, không biết Lư huynh đệ hiện đang ở nơi nào?

Dương Túc Quan hỏi một hạ nhân bên cạnh, liền cười nói với Ngũ Định Viễn:

- Ngũ bộ đầu, huynh đệ kia hiện vẫn bình an vô sự, đang dưỡng thương ở biệt viện sau của Liễu Hầu gia, Ngũ huynh cứ tĩnh dưỡng vài ngày, sau này chúng ta sẽ qua thăm hắn.

Ngũ Định Viễn gắng gượng đứng dậy, kêu lên:

- Không được, ta nhất định phải đi xem hắn thế nào!

Gia đinh ở một bên vội ngăn lại. Ngũ Định Viễn vẫn kiên quyết không nghe, nếu không tận mắt thấy Lư Vân mạnh khỏe thì hắn không thể an tâm. Mọi người đành phải dìu hắn tiến đến xem Lư Vân.

Đám người đưa Ngũ Định Viễn vào một căn phòng, Ngũ Định Viễn nhìn thấy Lư Vân nằm bất động trên giường, cơ mặt co rút. Trong lòng hắn kích động, nhớ tới hai người cùng mạo hiểm trải qua đại kiếp nạn sinh tử, nhịn không được rơi lệ đầy mặt.

Dương Túc Quan nói:

- Vị huynh đệ kia bị thương nặng nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng, Ngũ huynh không cần quá lo lắng.

Ngũ Định Viễn chỉ biết quỳ gối xuống, vừa bái Dương Túc Quan vừa khóc ròng nói:

- Lư huynh đệ chính là sinh tử tri giao của ta. Dương công tử nhất định phải cứu hắn!

Dương Túc Quan vội nâng dậy dậy, thở dài:

- Ngũ huynh nói nói gì vậy! Thấy ngươi nghĩa khí sâu nặng như vậy, lòng ta thật sự cảm phục! Đừng nói ngươi đã phân phó, cho dù không thì ta vẫn cho người chăm sóc vị huynh đệ kia thật chu đáo.

Ngũ Định Viễn lau nước mắt rồi đứng lên, hồi tưởng chuyện trước kia thực sự như một cơn ác mộng.

Hai người đi ra bên ngoài, đang nói chuyện thì chợt nghe một người cười ha hả:

- Tốt! Tốt! Ngũ Định Viễn ngươi thân thể cứng rắn, không ngờ đã có thể xuống giường đi lại!

Ngũ Định Viễn nhanh chóng nhìn lạ. Thấy một lão nhân thân cao bảy thước, vẻ mặt đầy hạo nhiên chính khí, cử chỉ uy nghi đang đi về phía này.

Mọi người vội khom người hạ bái:

- Thuộc hạ tham kiến Liễu Hầu gia.

Ngũ Định Viễn đoán người này thân phận rất cao, không biết nên hành lễ thế nào, cuống quít liền muốn quỳ xuống. Liễu Hầu gia thấy vậy tiến lên đỡ lấy, cười nói:

- Ngươi không cần phải quỳ! Nếu miệng vết thương lại phá ra, không phải thái y sẽ mắng chết lão phu sao!

Nói xong liền nhẹ nhàng đỡ Ngũ Định Viễn lên, xem ra dù lão đã lớn tuổi nhưng lực tay vẫn còn không yếu.

Dương Túc Quan mỉm cười nói:

- Ngũ huynh, ta giới thiệu với huynh một người, vị này không phải ai khác, chính là Thiện Mục Hầu Liễu Ngang Thiên Liễu Đại đô đốc.

Ngũ Định Viễn chấn động. Hóa ra lão nhân này quyền cao chức trọng, chính là Chinh Bắc Đại Đô Đốc Liễu Ngang Thiên có thể cùng Giang Sung, Lưu Kính tạo thành thế chân vạc trong triều. Hắn quỳ cũng không được, đứng cũng không vững, chỉ biết há to miệng.

Liễu Ngang Thiên cười nói:

- Không cần giới thiệu nhàm chán nữa, đại phu nói thế nào? Ngũ bộ đầu đã có thể uống rượu hay chưa?

Dương Túc Quan vẫn chưa trả lời, Liễu Ngang Thiên đã lay lay thân hình của Ngũ Định Viễn, cười nói:

- Nhìn ngươi thể cốt cường tráng, chỉ uống mấy chén thì không chết được. Đi, đi, chúng ta uống mấy chén để ngươi nóng người lên!

Nói xong cười to liên tục, xem ra là người mười phần hào sảng.

Ngũ Định Viễn thấy Liễu Ngang Thiên thân thiện với hắn thì trong lòng cảm kích. Nhớ tới mối huyết hải thâm cừu của Yến Lăng tiêu cục thì lệ nóng trào ra, vội quỳ rạp xuống đất khóc ròng:

- Hầu gia, xin ngài thay tiểu nhân chủ trì công đạo, giải khai oan khuất!

Liễu Ngang Thiên vốn đang cười to, thấy thần thái bi phẫn của hắn thì kinh ngạc, hỏi:

- Chuyện đó ra sao?

Ngũ Định Viễn phủ phục trên mặt đất, đem chuyện toàn gia Yến Lăng tiêu cục bị giết như thế nào. Tề Bá Xuyên bị ám hại chết trong miếu ra sao, rồi sự tình Tri phủ vu oan hãm hại hắn, từng chuyện toàn bộ đều nói ra.

Mọi người nghe xong thì cau mày, thần sắc ngưng trọng. Dương Túc Quan nâng Ngũ Định Viễn đứng dậy, thấp giọng nói:

- Đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đến thư phòng của đại nhân.

Ngũ Định Viễn thấy mọi người quan tâm đến chuyện của hắn, trong lòng cảm động không thôi, lau nước mắt theo vào thư phòng.

Trong thư phòng bày biện đơn giản. Có mấy cái bàn lớn ghế dựa cùng hai cái giá sách, ngoài ra chỉ còn một chiếc cung lớn treo trên tường, lộ rõ bản sắc phóng khoáng của quân nhân. Ba người đi vào trong phòng, Liễu Ngang Thiên liền phân phó với Vi Tử Tráng, lệnh cho hắn dẫn người canh gác bốn phía. Dương Túc Quan ở một bên lập tức đóng cửa, bộ dáng vô cùng ngưng trọng.

Ngũ Định Viễn chưa bao giờ đối diện với đại quan nhất phẩm, tâm thần không khỏi bất định.

Liễu Ngang Thiên thấy tinh thần của hắn bất an, lập tức vỗ vỗ vai hòa nhã nói:

- Ngươi đừng lo lắng, ngồi xuống rồi nói sau.

Nói xong kéo cho Ngũ Định Viễn một chiếc ghế. Ngũ Định Viễn lại càng thêm hoảng sợ, vội vàng khom mình hành lễ rồi mới ngồi xuống.

Sau khi ba người ngồi vào chỗ, Dương Túc Quan liền thấp giọng nói:

- Ngũ bộ đầu, kỳ thật Liễu đại nhân sớm đã rõ ràng lai lịch của ngươi.

Ngũ Định Viễn a một tiếng cả kinh:

- Hóa ra. . . Hóa ra đại nhân đã biết lai lịch của ta!

Dương Túc Quan nhẹ gật đầu nói:

- Ngày ấy chúng ta cứu ngươi trở về. Án Sát Sứ Giang Sung liền phái người đến phủ đòi người, nói ngươi là khâm phạm của triều đình, ăn hối lộ trái vương pháp luật, muốn Liễu Hầu gia lập tức giao ngươi ra. Hầu gia xưa nay giữ gìn chính nghĩa, tất nhiên là không chịu thả người. Giang Sung giận dữ, nói muốn thượng tấu Hoàng Thượng kể tội Hầu gia.

Ngũ Định Viễn cả kinh nói:

- Có sự tình thế này. Vậy. . . vậy nên làm sao cho tốt?

Liễu Ngang Thiên vuốt râu mỉm cười, nói:

- Giang Sung miệng hùm gan sứa, ngoài miệng nói cứng nhưng kỳ thật trong lòng sợ muốn chết. Ngũ bộ đầu không cần lo lắng tiểu tiết này.

Nói xong vỗ nhẹ vai Ngũ Định Viễn trấn an hắn.

Dương Túc Quan thấy Ngũ Định Viễn vẫn sầu lo, liền nói:

- Đúng là như thế. Giang Sung tuy hung hăng càn quấy nhưng lúc này không dám đụng đến một sợi lông của chúng ta. Ngũ bộ đầu xuất thân bộ khoái, việc này tất nhiên không thoát khỏi mắt ngươi.

Ngũ Định Viễn trầm ngâm một lát, nói:

- Giang Sung không dám ra tay với chúng ta? Cái này….Chẳng lẽ là do tấm da dê kia…?

Liễu Ngang Thiên cười ha hả nói:

- Đúng vậy, chính là tấm da dê kia! Giang Sung hại dân bán nước, không từ bất cứ việc xấu nào. Chỉ là điểm yếu chí mạng của tiểu tử này hiện đã rơi vào tay lão phu. Ngày sau sẽ từ từ chế phục hắn, không thể động đậy!

Nói xong liền cười dài đắc ý. Dương Túc Quan gật đầu nói:

- Đúng vậy. Lần này Ngũ huynh ngàn dặm xa xôi, đem da dê đưa đến tay Hầu gia, chính là đã chế trụ được gân mạch của gian tặc Giang Sung, từ nay về sau giờ không sợ hắn còn làm ác nữa.

Ngũ Định Viễn vui mừng, hắn bôn ba một hồi chính là muốn mang vật chứng đến nhờ Vương Ninh đại nhân thẩm tra. Nào ngờ nghe nói Vương Ninh đã bị người ám hại. Đang trong lúc tuyệt vọng thì lại gặp được một vị quyền thần khác, Liễu Ngang Thiên. Người này là thủ lĩnh quân nhân trong triều, quyền thế còn hiển hách hơn cả Vương Ninh.

Ngũ Định Viễn mừng rỡ, đang muốn lên tiếng thì thấy thần sắc Liễu Ngang Thiên có điểm khinh mạn, trong lòng lại nhớ tới chuyện Tri Phủ Lương Tri Nghĩa bị người ám sát. Lúc này thấy Liễu Ngang Thiên sơ sẩy như thế, có thể bất hạnh rơi vào đường cũ, lập tức đứng lên nói:

- Hầu gia có chỗ chưa biết, thủ hạ của Giang Sung cao thủ nhiều như mây. Đám cao thủ Côn Luân Sơn đều nghe theo lời hắn. trong chốn võ lâm khó gặp địch thủ. Những người này bản tính tà ác, có chuyện gì mà không làm được? Hầu gia cần phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng sơ hở để người lợi dụng ra tay!

Liễu Ngang Thiên cười nói:

- Ta xuất thân là người học võ, khác với những quan văn thông qua khảo thi. Nếu không phải trên dùng thiết kích đại đao thì dưới cũng là mãnh tướng như mây, dũng sĩ như mưa. Giang Sung kia tuy nhiều cao thủ nhưng có thể làm gì được ta, Ngũ bộ đầu lo xa quá rồi.

Ngũ Định Viễn còn định lên tiếng thì Dương Túc Quan xen vào:

- Thủ hạ của Giang Sung cao thủ vô số, ám sát mưu hại khắp nơi, đâu đâu cũng nghe thấy điều ác. Ta cũng biết điều này, có điều chẳng lẽ bên Hầu gia không có nhân vật võ lâm sao? Bên cạnh người có một Vi Tử Tráng Vi hộ vệ xuất thân Võ Đang, võ nghệ tinh thông. Hầu gia có hắn bên người thì không lo lắng, không sơ hở chút nào.

Liễu Ngang Thiên cười ha hả, nói:

- Không cần nói đến người khác! Chỉ cần có hiền điệt là tốt rồi. Ngươi xuất thân tiến sĩ, giữ chức binh bộ tư lang trung, lại còn bái cao tăng Thiếu Lâm làm thầy, học được một thân võ nghệ. Văn võ toàn tài, đương triều không có người thứ hai. Có ngươi ở bên lão phu, dù cường đạo siêu quần đến mấy cũng không sợ.

Ngũ Định Viễn không ngờ Dương Túc Quan xuất thân tiến sĩ, chính là đại quan triều đình, liền quỳ gối nói:

- Thảo dân Ngũ Định Viễn bái kiến Dương đại nhân, vừa rồi lời lẽ có điều đắc tội, kính xin Dương đại nhân trách phạt!

Dương Túc Quan nói:

- Ngũ huynh sao lại nói vậy. Ngày sau mọi người cùng là quan trong triều, chẳng phải là ngang hàng sao?

Ngũ Định Viễn kỳ lạ trong lòng, hỏi:

- Cùng làm quan? Định Viễn không hiểu ý của đại nhân?

Dương Túc Quan cười nói:

- Ngũ huynh, Liễu đại nhân đã gửi công văn đến Binh bộ, giới thiệu ngươi xuất thân võ giả, đảm nhận chức Trực Lệ (1) Chinh bắc kiểm giáo Chế sứ.

Ngũ Định Viễn chấn động toàn thân, cả kinh nói:

- Trực Lệ Chế sứ . . . Đây chính là quan cửu phẩm a!

Ngũ Định Viễn trước là Bộ đầu địa phương, biên chế tại triều đình là "Bất nhập lưu". Chỉ có lương bổng mà không theo phẩm cấp, bây giờ trở thành chế sứ thì đã thăng liền mười bảy mười tám cấp, có thể so sánh với Tri huyện.

Dương Túc Quan cười nói:

- Tương lai chúng ta muốn lật đổ Giang Sung trọng chấn triều cương, tất cả manh mối đều ở trên tấm da dê kia. Ngũ huynh lần này lập đại công, Hầu gia đương nhiên không bạc đãi ngươi.

Ngũ Định Viễn ngây người nửa ngày, nhớ tới bản thân đang bị truy nã thì than một tiếng, lắc đầu nói:

- Lương Châu Tri phủ Lục Thanh chính đã phát ra công văn truy nã, xem ta là đạo tặc. Tiểu nhân là người mang tội, đại nhân sao lại tiến cử ta làm quan?

Liễu Ngang Thiên cười hắc hắc, nói:

- Nói đến chỗ này, chính là chuyện trong cửa quan a! Ngươi ngẫm nghĩ đi, trong tay lão phu nắm giữ điểm yếu của Giang Sung. Nếu ta gửi nó đến Hình bộ, Giang Sung còn sức xen vào chuyện này sao?

Nhìn thấy một hồi vất vả bôn ba, cuối cùng đã thành như nguyện. Trong lòng Ngũ Định Viễn kích động, nước mắt chỉ chực trào ra.

Liễu Ngang Thiên lại nói:

- Giang Sung vì che dấu tội chứng bán nước, không tiếc tàn sát bách tính, hãm hại đại thần, có thể nói nhân thần cộng phẫn. Có điều người này rất giảo hoạt, mặc dù chúng ta đã có tấm da dê nhưng vẫn phải cẩn thận điều tra, ngày sau mới có thể định tội hắn. Việc này còn phải chuẩn bị tốt một phen.

Dương Túc Quan nghe xong, liền gật đầu đồng ý.

Ngũ Định Viễn rơi lệ nói:

- Hầu gia, thảo dân thật hổ thẹn, là bộ đầu Tây Lương mà lại vô năng không thể giúp bá tánh thoát khỏi thống khổ. Mặc cho Giang Sung sát hại toàn gia Yến Lăng tiêu cục, việc này quả thật là mối hận nhất trong đời tiểu nhân. Đến nay nửa đêm đi ngủ vẫn còn hồi tưởng, không thể an tâm nhắm mắt. Tiểu nhân xin ngài chủ trì công đạo, đem đám hung đồ ra công lý. Nếu có gì sai bảo, dù bôn ba ngàn dặm thì Hầu gia chỉ cần phân phó một câu.

Liễu Ngang Thiên nói:

- Định Viễn hiền điệt chớ ưu phiền. Ngươi cứ ở kinh thành dưỡng thương cho tốt. Đợi mấy tháng nữa khi Giang Sung lơi lỏng phòng bị, lúc đó chúng ta sẽ hành động.

Ngũ Định Viễn gật đầu, đột nhiên nhớ tới Dương Túc Quan xuất thân Thiếu Lâm, vội hỏi:

- Dương đại nhân, vừa rồi Liễu Hầu gia nói ngài là môn nhân Thiếu Lâm. Ta có việc này muốn báo, kính xin chuyển lời tới phương trượng Thiếu Lâm.

Dương Túc Quan nhìn sắc mặt mà đoán ý nghĩ, dĩ nhiên hiểu lời Ngũ Định Viễn, lập tức thở dài một hơi:

- Ngũ huynh nói là sự tình Linh Âm sư huynh đã bị bắt chăng?

Ngũ Định Viễn nắm tay thành quyền, cắn răng nói:

- Ngày ấy vì cứu ta, Linh Âm đại sư không tiếc thân quyết chiến cùng Trác Lăng Chiêu, đến nỗi bị thương bị bắt. Ta….ta rất lo lắng cho an nguy của người, không biết Thiếu Lâm tự đã cứu được người ra chưa?

Dương Túc Quan thở dài, nói:

- Hiện nay trên dưới trong tự đang tranh luận không ngừng, tất cả đều phiền não vì thế sự. Có người chủ chiến, trực tiếp đánh giết đến tận Côn Luân Sơn, có người lại hi vọng theo công đạo giang hồ. Chỉ cần Trác chưởng môn giao ra hung thủ sát hại toàn gia Yến Lăng tiêu cục, song phương sẽ bỏ qua. Đến nay chúng còn đang phân vân chưa quyết. Phương trượng đã mấy lần đưa tin cho Trác chưởng môn, thỉnh hắn thả Linh Âm sư huynh nhưng đối phương vẫn bỏ mặc, thái độ còn rất ngang ngược.

Ngũ Định Viễn cả kinh nói:

- Những tặc tử này thật cuồng vọng, chẳng phải Linh Âm đại sư sẽ gặp nguy hay sao?

Dương Túc Quan mỉm cười, nói:

- Không cần lo ngại điều này. Trác chưởng môn tuy ngang ngược nhưng thanh danh Thiếu Lâm đã có ngàn năm. Hắn sẽ không dám tùy ý gia hại môn nhân bổn phái. Tin tưởng trong thời gian ngắn, Linh Âm sư huynh sẽ không nguy hại đến tánh mạng.

Hắn sợ Ngũ Định Viễn lo lắng, liền không nói chuyện đã giao thủ cùng Trác Lăng Chiêu, lúc này chỉ thông báo qua một tiếng.

Ngũ Định Viễn gật đầu nói:

- Linh Âm đại sư vì ta mà bị bắt, ngày sau nếu cần tại hạ làm việc gì, kính xin Dương đại nhân phân phó một tiếng, ta nhất định sẽ tận lực.

Dương Túc Quan mỉm cười nói:

- Trừ bạo giúp yếu chính là việc nghĩa nên làm, đã là đệ tử Thiếu Lâm thì càng phải như thế. Ngũ huynh không cần khách khí.

Ngũ Định Viễn nhắm hai mắt nói khẽ:

- Chỉ mong Linh Âm đại sư sớm ngày trở về, ngộ nhỡ có chuyện gì thì ta đã hại người.

Nói xong lắc đầu liên tục, thở dài không thôi.

Từ đó về sau, Ngũ Định Viễn liền ở tại phủ trạch của Liễu Ngang Thiên. Khi có công văn triều đình đưa xuống, hắn liền đi nhậm chức, tiếp nhậm trách nhiệm Trực Lệ Chế sứ. Còn tấm da dê kia giao cho Liễu Ngang Thiên, với năng lực của Chinh Bắc Đại đô đốc, dù muốn cũng không có người dám tới cướp đoạt.

------

Chú:

(1) Trực Lệ: là một khu vực hành chính ở Trung Quốc, tồn tại từ thời nhà Minh đến khi bị giải thể vào năm 1928.

Trực Lệ nghĩa là "trực thuộc thẳng" và biểu thị cho vùng đất nằm dưới quyền kiểm soát trực tiếp của triều đình trung ương Trung Hoa. Trực Lệ được thành lập từ thời nhà Minh, vào thời điểm kinh đô còn nằm ở Nam Kinh dọc Trường Giang. Năm 1403, Minh Thành Tổ dời đô về Bắc Bình (sau đó đổi tên thành Bắc Kinh).[1] Khu vực Bắc Trực Lệ, giản xưng là "Bắc Trực" bao gồm lãnh thổ đại bộ phận tỉnh Hà Bắc và một phần nhỏ các tỉnh Hà Nam (Trung Quốc), Sơn Đông, cùng Bắc Kinh và Thiên Tân ngày nay. Ngược lại, khu vực quanh Nam Kinh được gọi là Nam trực Lệ, giản cưng là "Nam Trực" bao gồm Thượng Hải, Giang Tô và An Huy hiện nay.

stevenqb1890

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.