Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiết huyết Ngũ bộ đầu

Phiên bản Dịch · 2890 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển I: Bão táp Tây Lương

Chương 1: Thiết huyết Ngũ bộ đầu

Hồi 4

Người dịch:Trảm Phong

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Biên tập: Pearl

Hiệu đính: nomore8x

Tề Bá Xuyên lập tức lùi ra sau.

Ngũ Định Viễn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão nhân râu dài đến ngực, sắc mặt hồng hào, chính là Tổng tiêu đầu Yến Lăng tiêu cục Tề Nhuận Tường. Ngũ Định Viễn chắp tay hỏi:

- Tề sư phụ, không biết mấy huynh đệ của ta có mạo phạm gì quý tiêu cục mà lại mang bọn họ về đây?

Vẻ mặt Tề Nhuận Tường thay đổi nói:

- Đều là khuyển tử hồ đồ, Bá Xuyên, mau mời đám sai gia về đi!

Tề Bá Xuyên khó chịu:

- Phụ thân, người còn chưa thấy đám cẩu quan đức hạnh kém cỏi thế nào đâu. Hôm nay nếu không phải ta cứng rắn đoạt về, sợ rằng thi thể các huynh đệ còn ở trong nha môn mặc cho bọn chúng chà đạp!

Ngũ Định Viễn biết rõ lúc này không nên làm cho sự tình trở nên rối rắm, trầm giọng nói:

- Tề thiếu gia, ngươi đâu phải ngày đầu lăn lộn chốn giang hồ, nha môn chúng ta gặp phải án mạng thì việc khám nghiệm tử thi cũng chỉ là phận sự, đâu phải có ý bất kính với người đã khuất, mong ngươi thông cảm!

Tề Bá Xuyên hừ một tiếng rồi quát:

- Ngươi muốn khám nghiệm tử thi? Sao không tới báo trước mà lại tự tiện hành sự, ngươi cho rằng chúng ta là ai chứ?

Tề Nhuận Tường ho khẽ:

- Bá Xuyên, mau tạ lỗi những sai gia bị thương rồi tiễn họ về đi!

Yến Lăng tiêu cục tài cao thế lớn, không coi bộ đầu nha môn vào đâu nhưng nếu vì việc nhỏ mà đắc tội Ngũ Định Viễn thì không đáng nên Tề Nhuận Tường lên tiếng dạy dỗ nhi tử trước mặt người ngoài. Tề Bá Xuyên tuy tức giận nhưng cũng không dám cãi lời, vội ra ngoài bảo thủ hạ thả người.

Ngũ Định Viễn tới là tìm hiểu tình tiết vụ án, thấy gã Tề Bá Xuyên nóng nảy ra ngoài thì vội tận dụng thời cơ:

- Tề sư phụ, vụ án lần này rất cổ quái, có nhiều điểm rất đáng ngờ, chẳng hay Tổng tiêu đầu có thể tố án? Cũng tiện cho ta vì quý tiêu cục mà góp một chút sức mọn.

Tề Nhuận Tường nhìn Ngũ Định Viễn chậm rãi nói:

- Ngũ bộ đầu, trên đời này làm gì có chuyến bảo tiêu nào mà không gặp chút ít phiền toái chứ? Tiêu cục chúng ta làm ăn nhỏ, không dám khiến Ngũ gia quan tâm.

Ngũ Định Viễn thấy khó khăn đành nói:

- Tề sư phụ, lần này tại hạ không phải là lấy lòng người, lại càng không muốn đắc tội quí tiêu cục, nhưng ta thân là quan sai, xảy ra đại sự như vậy không thể không làm rõ chân tướng vụ án nên mong Tề sư phụ cảm thông.

Tề Nhuận Tường nhìn hắn, cầm chén trà khẽ nhấp một ngụm nói:

- Thẳng thắn mà nói, lão phu tung hoành Tây Lương hơn ba chục năm chỉ dựa vào cái mạng già cùng hai nắm đấm, trước nay không có quan hệ gì với quan phủ. Tâm ý của Ngũ bổ đầu lần này lão phu xin nhận.

Ngũ Định Viễn nghe lão nói vậy thì khẽ nhướng mày, cũng hiểu ra Tề Nhuận Tường có ý ngầm trả thù, thực sự không coi nha môn ra gì. Trong lòng thấy khó chịu nhưng Yến Lăng tiêu cục vốn là khổ chủ của vụ án, bọn họ không muốn nói rõ tình tiết thì cũng không tiện truy hỏi.

Ngũ Định Viễn trầm ngâm một lúc, liền nói với Tề Nhuận Tường:

- Tề sư phụ, xem qua vết thương của người chết chưa?

Sắc mặt Tề Nhuận Tường đại biến nhưng lập tức bình thản trở lại:

- Đã xem qua! Ngũ bổ đầu khổ công mở ra mấy cái lỗ lớn trên thi thể huynh đệ ta, không muốn nhìn cũng thật khó.

Ngũ Định Viễn nghe giọng điệu trách cứ của lão chỉ biết cười gượng:

- Tề sư phụ, án tình khẩn cấp, tại hạ cũng là bất đắc dĩ.

Tề Nhuận Tường thản nhiên:

- Không sao! Không sao!

Lúc này Ngũ Định Viễn phản bác cũng không được, một là chưa rõ kẻ giết người là ai, hai là không rõ hung thủ tính toán gì, thấy thần khí bá đạo của chủ nhân Yến Lăng tiêu cục Tề Nhuận Tường hắn liền nói ngay:

- Tề sư phụ, những tiêu sư chết không rõ ràng, hung thủ gây ra trên người bọn họ một cái lỗ máu chạy dài từ tay tới tận tim, chẳng phải võ công rất quỷ dị sao? Sợ rằng lai lịch cũng không nhỏ đâu?

Tề Nhuận Tường biến sắc, chưa kịp nói thì Tề Bá Xuyên đi vào nghe thấy câu hỏi của Ngũ Định Viễn, tức sôi gan lên nói:

- Họ Ngũ kia! Yến Lăng tiêu cục thành danh không phải chỉ nửa năm một năm, ngươi nói vậy là có ý gì?

Ngũ Định Viễn biết rõ thiếu gia Tề Bá Xuyên tính tình nóng nảy nên chỉ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm:

- Tề thiếu gia, tại hạ tuyệt đối không có ý bất kính với quý tiêu cục, chỉ là sợ hung thủ quá lợi hại lại ngoan độc, sợ rằng quý tiêu cục ứng phó không nổi. Thiếu tiêu đầu tức giận như vậy chẳng phải là trách oan người tốt sao?

Tề Bá Xuyên sao lại không biết hắn sử dụng phép khích tướng, điềm nhiên nói:

- Dường như họ Ngũ ngươi đã biết kẻ nào giết người của tiêu cục chúng ta, tại sao còn không đi bắt mà ở đây nói nhảm? Ta cho ngươi biết, ngươi là kẻ đầu tiên có gan nói những lời khó nghe này trước mặt phụ thân ta!

Ngũ Định Viễn lạnh lùng nói:

- Tề thiếu tiêu đầu dám ở trong thành Tây Lương ẩu đả với quan sai, sợ rằng người chứng kiến cũng không ít?

Tề Nhuận Tường thấy hai người đả kích nhau liền lên tiếng:

- Ngũ bộ đầu, ta nói thật với ngươi! Yến Lăng tiêu cục chúng ta đâu phải hạng không thức thời, có cao nhân như ngươi tương trợ làm sao lại từ chối chứ? Chỉ là việc của tiêu cục không muốn người ngoài nhọc công, tâm ý của ngươi chúng ta xin nhận!

Ngũ Định Viễn thở dài:

- Nói vậy thì Tề sư phó vẫn không chịu hợp tác cùng tại hạ?

Tề Nhuận Tường khẽ ho một tiếng:

- Bá Xuyên, tiễn khách.

Ngũ Định Viễn nhìn Tề Nhuận Tường như mong lão hồi tâm chuyển ý, Tề Bá Xuyên ở bên lạnh lùng nói:

- Mời! Đừng để chỗ này thêm xui xẻo!

Ngũ Định Viễn về tới nha môn, Hoàng lão còn đang chờ ở đó, hắn vội hỏi:

- Hoàng lão, có chuyện gì sao?

Hoàng Tề năm nay đã ngoài bảy mươi, từ trước đến nay Ngũ Định Viễn vẫn luôn tôn kính như sư phụ.

Hoàng Tế nói:

- Ngươi tới Yến Lăng tiêu cục ra sao rồi?

Ngũ Định Viễn nói:

- Tề Nhuận Tường rất cứng rắn không muốn hợp tác, ta đành mang đám huynh đệ trở về.

Hoàng Tế thở dài:

- Điều này cũng khó trách bọn họ, miếng cơm của người ta từ nghề bảo tiêu, xảy ra chuyện liền tìm quan phủ thì về sau còn ai muốn thuê bọn họ? Ta thấy mấy ngày tới chắc chắn Yến Lăng tiêu cục sẽ xảy ra một trận thảm sát đây.

Ngũ Định Viễn nhíu mày không nói gì.

Hoàng Tế lại nói:

- Ngươi làm bổ đầu thực sự không dễ. Trên thì sợ đại quan phủ doãn, dưới lại ngại giang hồ hào khách! Không cẩn thận một chú thì mạng cũng mất.

Ba gã bổ đầu tiền nhiệm Ngũ Định Viễn, chỉ có một người cáo lão thoái ẩn còn hai người bị hạ sát. Hiện giờ Tri phủ đại nhân mới đến không trọng dụng những người cũ, càng nghiêm khắc đối với Ngũ Định Viễn, hắn đã được thăng làm Tổng tuần bổ Hà Đông, rốt cuộc sắp không phải chịu đựng vị tri phủ này. Có điều làm không xong đại án này thì tất cả coi như xong.

Hoàng Tế hỏi:

- Ngươi đã biết lần này tiêu cục áp tải gì không?

Ngũ Định Viễn nói:

- Ta vẫn chưa rõ trong ba chiếc tiêu xa vận chuyển có thứ gì quý giá, chỉ là y phục cùng đồ dùng thường ngày thôi. Cho người kiểm tra cũng không thiếu cái gì.

Hoàng Tế nói:

- Ừm, mười tám cao thủ của Yến Lăng tiêu cục bị giết sạch một lượt, theo lý thì lần này vận tiêu không phải thứ giá trị liên thành thì cũng rất quan trọng, tại sao lại chỉ là một số y phục không đáng giá?

Lúc hai người thảo luận một gã quan sai bước tới nói:

- Ngũ gia, Yến Lăng tiêu cục phái người đưa lễ vật đến, nói vừa rồi đã đắc tội, mong ngài đừng để trong lòng.

Ngũ Định Viễn thoáng giật mình, nói với Hoàng Tế:

- Yến Lăng tiêu cục hành sự thật kì quái, trước thì ngạo mạn sau thì cung kính, không biết trong hồ lô có bán thuốc gì?

Hắn xem qua lễ vật đưa tới, ba chiếc rương đều chứa đồ thường dùng như đai ngọc, cẩm bào, ngân quan…Ngũ Định Viễn muốn trả vật lại thì gia đinh tiêu cục sớm đã đi xa.

Hoàng Tế thấy những thứ này đều được chế tác tinh xảo, tuy không phải thứ quý trọng nhưng vẫn nhìn ra tâm ý của đối phương với Ngũ Định Viễn, liền cười nói:

- Tề Nhuận Tường này đúng là gừng càng già càng cay, dù sao cũng không muốn đắc tội với quan phủ. Người nên nhận những thứ này tránh sự việc thêm xấu đi.

Ngũ Định Viễn trầm ngâm suy nghĩ một lát:

- Xem ra Tề Nhuận Tường muốn kết giao với ta, trước mắt không nên gây thêm khúc mắc nữa, coi như nể mặt lão!

Nghĩ vậy nên không từ chối nữa mà bảo thuộc hạ nhận lấy.

Một gã quan sai cười nói:

- Ngũ gia ngươi nhân sinh đắc ý như vậy, khoác loại y phục này tất nhiên rất đẹp mắt.

Ngũ Định Viễn vốn tính tiết kiệm, chưa từng dùng đến thứ tốt như thế này. Hắn mỉm cười nói:

- Những thứ đồ này quá quý giá, ta mặc không quen.

Một gã quan sai lớn giọng nói:

-Ngũ gia, đai lưng của ngài cũng đã cũ rồi, xem ra cái đai ngọc này có thể dùng được một thời gian đấy.

Nói xong liền nhặt một chiếc đai ngọc có khảm một viên ngọc sáng long lanh, mang hình dạng cổ xưa.

Ngũ Định Viễn xua tay:

- Cái này quá quý giá, ta không quen dùng..

Gã quan sai thấy hắn từ chối liền lao tới thắt chiếc đai vào ngang hông, quả nhiên người đẹp vì lụa, chiếc đai vừa được đeo vào liền làm nổi bật lên khí thế uy vũ phi phàm của Ngũ Định Viễn, khiến mọi người trầm trồ khen ngợi.

Ngũ Định Viễn cúi đầu nhìn lại. Cũng không tệ, không nỡ từ chối ý tốt của mọi người nên để nguyên.

Màn đêm buông xuống, Ngũ Định Viễn nghỉ lại ở nha môn, nghĩ đến tình tiết vụ án mà lo lắng đến mất ngủ. Tây Lương ngày nóng đêm lạnh, hắn đứng dậy khoác áo choàng rồi ngồi trước giường.

Đêm yên tĩnh, ánh trăng mông lung xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng.

Ngũ Định Viễn hồi tưởng lại những năm gần đây. Từ khi nhậm chức bổ đầu, không biết đã ác đấu cùng bao nhiêu lục lâm hảo hán nhưng không chưa hề khó tra án như vụ này. Còn chưa rõ tung tích của kẻ hạ thủ, mà khổ chủ lại bá đạo không hợp tác khiến Ngũ Định Viễn khó xử.

Hắn thở dài, vô thức nhìn qua cửa sổ, một lúc sau nghe tiếng mõ canh ba, thầm nghĩ:

- Ai…Dù sao cũng không ngủ được, xem ít công văn cũng tốt.

Ngũ Định Viễn duỗi lưng lấy công văn ra, cầm đá đánh lửa ra thắp nến, đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh, toàn thân nổi lên một hồi khó chịu tựa như có gì đó bất thường.

Hắn rùng mình vội vàng quay đầu ra sau, chỉ thấy ánh trăng bàng bạc chiếu qua cửa sổ in bóng hắn lên tường, cũng không có gì lạ thường.

Ngũ Định Viễn cười khổ thầm nghĩ:

- Đến ngay cả ta cũng trở nên nghi thần nghi quỷ.

Hắn không để tâm trong lòng, đột nhiên một luồng gió phía sau thổi tới, ngọn nến vừa le lói liền vụt tắt.

Hắn mắng thầm một tiếng đành phải thắp lại nến, duỗi lưng chuẩn bị cầm công văn lên thì toàn thân lạnh lẽo, ngọn nến lại lần nữa bị gió thổi tắt.

Ngũ Định Viễn cả kinh, nhận ra trong phòng có gì cổ quái, quay lại thì thấy có một bóng người lờ mờ đứng trước cửa sổ, hắn cảm thấy lạnh lạnh sống lưng.

Ngũ Định Viễn giật mình nhưng dù sao cũng là bổ đầu, tuy chấn động trong lòng nhưng cũng không mấy sợ hãi, chậm rãi thò tay xuống gối với lấy binh khí “Phi Thiên Ngân Thoa” đã thành danh nhiều năm cùng hắn, nắm chặt trong tay mặc kệ thứ kia là ma quỷ gì, cứ đánh một trận rồi tính.

Ngũ Định Viễn hít thật sâu tụ khí toàn thân, chỉ cần cái bóng kia có cử động lạ thường thì lập tức động thủ.

Trong phòng rất im ắng, hắn chỉ nghe thấy nhịp tim mình đập mạnh, bàn tay nắm chặt Ngân thoa ướt dẫm mồ hôi.

Đột nhiên cái bóng kia nhoáng lên, chậm rãi bay về phía hắn, thân pháp nhẹ nhàng như không, tựa như oan hồn vậy. Ngũ Định Viễn cảm thấy da đầu tê dại:

- Đây…Đấy thực sự là quỷ sao?

Lúc này dù là kẻ lớn gan gấp mười lần cũng trở nên bối rối, Ngũ Định Viễn quát lớn:

- Người đâu, người đâu mau tới dây!

Hắn ném “Phi Thiên Ngân Thoa” về phía cái bóng kia, nhoáng một cái thì không biết tại sao Ngân thoa mất đi sự chính xác mà rơi xuống. Hắn thấy bóng dáng kia từng bước chậm rãi đi tới miệng đắng ngắt lưỡi khô, mồ hôi lạnh úa ra.

Lúc này vài tên quan sai trực đêm gõ cửa kêu lên:

- Ngũ gia! Làm sao vậy!

Đám quan sai không thấy hắn ra mở cửa thì hoảng hốt đẩy cửa mà vào. Lập tức cảm thấy hoa mắt tựa như có thứ gì đó mơ hồ lóe lên.

Cả đám thấy Ngũ Định viễn ngơ ngác đứng như trời trồng thì vội vã hỏi:

- Ngũ gia, người không sao chứ?

Một người thấy sắc mặt Ngũ Định Viễn tái nhợt thì vươn tay lay lay thân hình hắn, lúc này Ngũ Định Viễn mới tỉnh ra.

Một tên quan sai thấy căn phòng âm khí bức người vội thắp nến lên, thoáng chốc cả đám kinh hãi kêu thành tiếng.

Chỉ thấy căn phòng bừa bộn, ngoài giường chiếu thì tất cả mọi thứ đều bị người ta lục qua. Đám quan sai thấy vậy cả kinh hỏi:

- Là chuyện gì đây?

Vội vã ba lời bảy câu thảo luận.

Ngũ Định Viễn rùng mình, biết rõ cái bóng kia không phải ma quỷ gì mà là cao thủ võ lâm. Hắn bình tĩnh nói:

- Ta không sao, các ngươi lui ra đi!

Mọi người cũng không dám hỏi thêm vội vã rời đi.

Trong bóng đêm, Ngũ Định Viễn không dám ngủ tiếp mà đánh giá lại kỹ càng, rõ ràng vị khách không mời đêm nay liên quan tới vụ án, không chừng chính là hung thủ, không rõ nguyên nhân vì sao lại xông vào nha môn.

Ngũ Định Viễn tức giận, hắn nhậm chức đã sáu năm nhưng chưa từng thấy kẻ tội phạm dám to gan khinh thường nha môn như vậy, kẻ giết người lại dám ngang nhiên ra vào nha môn thì còn coi vương pháp ra cái gì? Nếu không lôi chúng ra chấp pháp thì sau này còn gì thể diện nữa?

Ngũ Định Viễn ngồi cả đêm, sắc mặt phờ phạc, cho đến khi gần sáng mới chợp mắt được một lát.

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.