Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp nhau nào phải đã cùng quen nhau

Phiên bản Dịch · 2890 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển III: Hội nơi kinh thành

Chương 2: Gặp nhau nào phải đã cùng quen nhau

Hồi 1

Người dịch:Tiểu Uyên

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Biên tập:Yến Linh Điêu

Hiệu đính: nomore8x

- Lão huynh, ngươi mau đi theo ta.

Tên bán mì nói nhỏ vào tai Ngũ Định Viễn, đồng thời giải huyệt cho hắn.

Ngũ Định Viễn a một tiếng, đang muốn đáp lời thì tên bán mì lại giơ một ngón tay ra hiệu im lặng:

- Trong ngõ đang có hai phe hỗn chiến, vừa vặn tạo cơ hội cho chúng ta trốn thoát.

Hóa ra vừa rồi tên bán mì dùng những mảnh vỡ của chén bát là muốn đám người Côn Luân Sơn luống cuống tay chân, để thừa cơ cứu Ngũ Định Viễn. Hắn thừa dịp đám người đang hỗn loạn liền lăn một vòng trên đất, tóm lấy Ngũ Định Viễn. sau đó dẫn người từ lỗ chó trốn vào bên kia tường, ẩn thân trong vườn hoa của một biệt viện.

Đám người Côn Luân tuy hung hăng càn quấy nhưng nơi đây chính là Ngõ Vương Phủ, chỉ dám tuần tra trong ngõ hẻm chứ sao có lá gan xông vào lùng bắt người ở nơi cư ngụ của các đại quan triều đình? Đương nhiên tìm rất lâu mà không thấy Ngũ Định Viễn.

Gã bán mì kéo Ngũ Định Viễn đi nhanh. Ngũ Định Viễn dù không biết lai lịch của đối phương nhưng lúc này tính mạng nguy cấp. Cho dù là một con chó tới cứu thì hắn cũng chỉ còn nước đi theo, sao còn tâm tư nghĩ ngợi lung tung? Hắn theo sát gã bán mì, thấy đối phương rẽ trái rẽ phải một hồi, cúi người đi nhanh trong đường mòn vườn hoa, dường như rất quen thuộc địa hình nơi này.

Không bao lâu, hai người dọc theo vườn hoa vượt qua dãy phòng chính, đã cách khá xa con ngõ ban nãy. Hai người ngồi xổm dưới tường, tên bán mì nói:

- Qua tường là đường phố đông đúc rồi. Chúng ta nhảy ra thì những người kia dù hung ác, cũng không thể ngang nhiên giết người trên đường a!

Ngũ Định Viễn nhẹ nhàng thở ra, nói:

- Đa tạ huynh đài trượng nghĩa, tiểu đệ thực là không biết hồi báo. . .

Ngũ Định Viễn đang muốn nói tiếp thì tên bán mì biến sắc, vội che miệng của hắn. Ngũ Định Viễn theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy trên nóc nhà có người đi tới đi lui, không biết là thái giám Đông xưởng hay đám người Côn Luân Sơn.

Tên bán mì cau mày nói:

- Sao lại tới thêm rất nhiều người như vậy?

Hắn đang tính toán kế thoát thân, Ngũ Định Viễn là người từng trải, thuận tay nhặt một hòn đá nhỏ dưới mặt đất rồi vận kình ném ra. Nghe thấy cạch một tiếng, hòn đá bay ra phía ngoài ngõ. Vài tên cảnh giới trên nóc nhà khẽ kêu một tiếng, liền nhao nhao lao tới nơi hòn đá vừa rơi xuống.

Tên bán mì kia mỉm cười Ngũ Định Viễn, ánh mắt có vẻ bội phục. Lúc này Ngũ Định Viễn đang ngưng thần, chợt thấy khóe miệng đối phương còn nở nụ cười, bất giác hiếu kỳ: "Sinh tử ngay trước mắt. Sao người này còn cười được như vậy, xem ra tính tình có phần khác biệt."

Đúng lúc này thân hình tên bán mì bay lên, chân phải điểm một cái lên tường đã như chim đại bàng lướt lên đầu tường. Ngũ Định Viễn thầm khen hay, tiếp theo cũng giẫm mạnh lên tường, cầm lấy tay phải tên bán mì. Cả hai cùng nhảy ra khỏi tường cao.

Hai người thoát được ra đến đường lớn. Lúc này ánh đèn rực rỡ mới lên, trên đường rất người lui tới tạo một bức tranh thái bình phồn hoa, khác hẳn với không khí khắc nghiệt vắng vẻ trong Ngõ Vương phủ.

Tên bán mì kéo tay Ngũ Định Viễn, đang định xuyên qua con phố hoạt náo thì bỗng một nam tử ăn mặc như một gã tiểu thương vội vàng đi tới, mặt mũi đầy vẻ tươi cười nói:

- Hai vị đại gia, ta đây có đầy đủ mọi thứ hàng hóa đặc sản nam bắc, hai lão nhân gia tới xem đi!

Tên bán mì không thèm để ý, tính cùng Ngũ Định Viễn cấp tốc chạy đi thì tiểu thương nọ liền thò tay cản đường hai người, cười nói:

- Hai vị vội đi như vậy làm gì? Trước xem những thứ tốt mà tiểu nhân chuẩn bị cho các huynh đài một lát, nếu không thích thì đi cũng không muộn!

Tên bán mì đẩy vào vai tiểu thương nọ, nói:

- Tránh đường, chúng ta không rảnh xem đồ của ngươi.

Tiểu thương kia bị hắn đẩy như vậy nhưng thân trên chỉ lay động một chút, hai chân vẫn vàng dưới mặt đất. Trong lòng tên bán mì cùng Ngũ Định Viễn rùng mình, liếc nhau đã biết gặp phải cao thủ.

Tên bán mì hạ mã bộ, hít sâu một hơi rồi tay phải đẩy ra phía trước. Hắn biết thời khắc này tình thế vô cùng hung hiểm. Phía sau sắp có truy binh đuổi tới uy hiếp tính mạng, liền muốn trong một chiêu đánh lui người nọ.

Chưởng lực sắp hiện nhưng tiểu thương kia lại hồ đồ không thèm để ý, không thèm đón đỡ như không biết lợi hại. Tên bán mì sững sờ, thầm nghĩ: "Người này sao lại sơ ý khinh địch như thế? Hắn thật là người bán hàng rong không biết võ nghệ?"

Nào biết mới trì hoãn như vậy, tiểu thương kia đột nhiên đánh ra một chưởng. Tên bán mì phòng ngự không kịp. Nhất thời trúng chưởng vào ngực, phun ra một ngụm máu tươi. Ngũ Định Viễn lắp bắp kinh hãi. Xem ra gã bán mì có nội lực hùng hậu, nào biết kinh nghiệm đối địch lại kém như vậy, chỉ một thoáng mà dễ dàng trúng bẫy của người.

Trong lòng kinh hãi, Ngũ Định Viễn liền phi chân đá tới tiểu thương. Tiểu thương thối lui một bước đồng thời mím môi làm rít gào. Chỉ một thoáng bốn phía vang lên những tiếng la ó. Một đám người ngựa đột nhiên hiện thân bao vây hai người.

Ngũ Định Viễn thấy bọn họ mặc trang phục Đông xưởng. Xem ra đúng là nhân mã của thế lực này thì cả kinh, lại thấy sắc mặt tên bán mì tái nhợt như đã bị thương không nhẹ. Ngũ Định Viễn không muốn liên lụy tánh mạng của hắn, nghĩ thầm: "Dù sao Vương ninh đại nhân đã thất thế, thế gian không còn ai cứu được ta, hôm nay tránh không khỏi đại nạn, ta cần gì hại thêm một mạng người?"

Liền thấp giọng hướng sang nói với tên bán mì:

- Vị bằng hữu này, bọn họ muốn bắt chỉ một mình ta, ngươi mau chạy đi!

Tên bán mì cười hắc hắc mấy tiếng, nói:

- Lão huynh nói như vậy là lầm to, ta há là kẻ cầu sống bằng cách bỏ người mà chạy?

Ngũ Định Viễn không để ý tới hắn nữa, liền xông tới đám Đông xưởng nói:

- Các ngươi muốn bắt chính là một mình Tây Lương Ngũ Định Viễn ta, chư vị thả vị huynh đệ kia đi thì Ngũ mỗ sẽ theo các ngươi. Thế nào?

Gã tiểu thương nọ liền cười nói:

- Đến lúc ngươi còn mở miệng yêu sách với chúng ta sao? Cả hai người đều phải giữ lại tất!

Nói xong một trảo về phía Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn thấy trảo này của đối phương chiêu thức nghiêm cẩn, nội lực thâm hậu, liền vội nghiêng người tránh đi. Chân phải của gã tiểu thương nọ liền quét vào hạ bàn của Ngũ Định Viễn, năm ngón tay trái lại móc tới "Xa giáp huyệt (1)" của hắn. Ngũ Định Viễn đỡ trái thì hở phải, trong lúc bối rối liền lấy "Phi Thiên Ngân Toa" ném tới mặt người nọ. Tiểu thương nọ không ngờ Ngũ Định Viễn còn có công phu ám khí. Trong lúc kinh hãi vội vàng nằm sấp xuống đất né tránh Ngân Thoa. Đám người Đông xưởng thấy đồng bạn chịu thiệt, đồng loạt rút binh khí chém tới người Ngũ Định Viễn. Những người này ra tay rất tàn độc, không giống Côn Luân Sơn muốn bắt người còn sống. Chỉ cần Ngũ Định Viễn sơ ý một chút liền bỏ mạng tại chỗ.

Ngũ Định Viễn múa may Ngân Thoa bảo vệ chỗ hiểm toàn thân. Đám người Đông xưởng liên tục ra chiêu đều bị hắn gạt ra. Một người trong đám này thấy tên bán mì đã yếu sức liền muốn chiếm tiện nghi có sẵn. Hắn giơ cây Kim Qua Trùy trên tay ra sức đánh tới đầu tên bán mì. Ngũ Định Viễn thấy tên bán mì kia còn ngơ ngẩn, không biết né tránh thì vội kêu to:

- Coi chừng!

Tay phải vung lên xuất chiêu "Lưu Tinh Kinh Thiên", Ngân Thoa liền bắn tới gã nam tử cầm Kim Qua Trùy. Thế tới của Ngân Thoa mãnh liệt khiến người nọ nhất thời không kịp né tránh, chỉ kịp kêu "A" một tiếng. Không ngờ bị Ngân Thoa bắn trúng cổ họng, tiếng kêu từ đó ngừng hẳn.

Nhưng lúc này, phía sau lưng Ngũ Định Viễn mất đi Ngân Thoa hộ thân, không biết bị người nào chém trúng một đao. Đao này kéo lê một vết rách dài, dù không trúng chỗ hiểm nhưng khiến trước mắt hắn tối sầm, đau đến suýt chút nữa hôn mê.

Ngũ Định Viễn nhịn đau, một cước đá về phía sau. Đá trúng người đó một cước không nhẹ nhưng chợt thấy bàn chân đau đớn, lại bị kẻ nào đó hung hăng đánh cho một cái. Ngũ Định Viễn chống đỡ không nổi liền ngã sấp về phía trước. Đám người Đông xưởng không chút lưu tình, binh khí trên tay cùng chém tới chỗ hiểm nơi hậu tâm của hắn.

Mắt thấy Ngũ Định Viễn chết oan chết uổng, tên bán mì không biết từ chỗ nào sinh ra một luồng khí lực. Hắn rống to một tiếng, huy động song chưởng mãnh liệt đẩy về đám người. Đám người Đông xưởng thấy hắn hồi quang phản chiếu thì không để tâm, binh khí trong tay không ngừng nghỉ chút nào, vẫn chém tới Ngũ Định Viễn. Thủ đoạn vô cùng hung mãnh.

Có điều lúc này, đám người Đông xưởng chợt thấy hô hấp không thông, chính là bị chưởng phong lăng lệ ác liệt của tên bán mì kia quét qua. Đám người cảm thấy kinh hãi, mới biết lợi hại định né tránh nhưng lại không kịp. Chốc lát hai người đứng mũi chịu sào trước mắt liền bị chưởng lực của tên bán mì đánh bay thẳng lên trời.

Gã tiểu thương nọ giận dữ, mắng:

- Tiểu tử chết tiệt!

Lại xuất một chưởng đẩy tới tên bán mì. Tên bán mì cũng giơ chưởng hộ thân. Song chưởng hai người đụng vào nhau, thân thể cả hai đều thoáng rung động.

Tiểu thương nọ gia tăng kình lực trên tay, thúc dục nội lực cuồn cuộn không dứt. Hắn đoán rằng khi trước tên bán mì đã trúng một chiêu trầm trọng của bản thân. Nếu so nội lực thì tên bán mì không thể không thua. Quả nhiên sắc mặt tên bán mì trở nên xanh mét, phun ra một ngụm máu tươi chứng tỏ chân lực không đủ. Người nọ đại hỉ thì tâm lực hơi trì trệ, chưởng lực thoáng chốc lỏng ra.

Đúng thời khắc này tên bán mì hét lớn một tiếng, hai mắt tỏa ra dị quang, liền phát ra một đạo chưởng lực bài sơn đảo hải. Người nọ không ngờ được tên bán mì còn có nội lực bực này nên ngăn cản không kịp. Chỉ nghe "Rắc " một tiếng thì người nọ ngã nhào trên đất, xương sườn nơi ngực đã bị chấn gãy, nằm bất động ra đó.

Đám người Đông xưởng cảm thấy hoảng sợ, nghĩ thầm: "Tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch thế nào, sao đánh mãi mà không chết, không biết là nhân vật thuộc môn phái nào?"

Tên bán mì giơ chưởng vung loạn, lại đả thương mấy người. Đám người Đông xưởng thấy hắn loạn đả liều mạng như không muốn sống thì vội vàng thối lui. Tên bán mì thò tay giữ chặt Ngũ Định Viễn, hét lớn:

- Chúng ta đi mau!

Hai người dìu nhau lao ra giữa đường. Người đi đường thấy khắp người bọn họ đầy máu tươi thì lao nhao hô lên sợ hãi rồi tránh ra hai bên. Trên đường liền mở ra một lối đi lớn.

Lại nói về đám người Côn Luân Sơn cùng Đông xưởng đang định động thủ, bỗng nghe phía ngoài hẻm có tiếng hô to gọi nhỏ. Kim Lăng Sương rùng mình, biết rõ Ngũ Định Viễn chạy ra ngoài ngõ, lập tức nói:

- Chúng ta không cần nhiều tốn thời gian ở giữa, nhanh theo ta đi!

Nói xong chạy ra phía ngoài.

Tiết Nô Nhi cười lạnh nói:

- Chạy đi đâu!

Sau đó thanh quang lóe lên, Viên luân trong tay ném ra. Ám khí này tên gọi là "Thiên Ngoại Kim Luân " thuộc loại cực kỳ bá đạo, hung mãnh bắn về Kim Lăng Sương.

Kim Lăng Sương không ngờ Tiết Nô Nhi nói động thủ liền động thủ, trong lúc kinh hãi chỉ kịp lăn một vòng dưới đất. Tuy y may mắn né được nhưng hai gã đệ tử bên cạnh thì tránh không kịp. Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết liên tục, hai cái đầu người lăn lóc trên mặt đất. Không ngờ hai gã đệ tử kia đầu thân mỗi thứ mỗi nơi, chết oan chết uổng.

Kim Luân vừa giết người thì lật một cái ở giữa không trung, mang theo những giọt máu tươi đầm đìa bay trở về trong tay Tiết Nô Nhi.

Tiết Nô Nhi biết ngoài ngõ là nhân mã của lão. Chỉ cần có thể ngăn cản đám người Côn Luân Sơn ở đây. Như vậy thì đồ vật mà Giang Sung đang rất cần sẽ rơi vào trong tay bản thân. Bất giác lúc này lão cảm thấy vui sướng, nhe răng cười nói:

- Các ngươi an phận một chút cho ta, đừng hòng kẻ nào rời khỏi đây

Nói rồi Kim luân trên tay chuyển động, thần sắc đầy vẻ hưng phấn và tàn nhẫn.

Lúc trước là đám người Côn Luân Sơn ngăn cản cao thủ Đông xưởng, không cho đối phương đi vào trong ngõ. Hiện tại tình thế đã nghịch chuyển, ngược lại là đám người Đông xưởng không cho bọn hắn rời đi.

Kim Lăng Sương cùng Đồ Lăng Tâm liếc nhau. Hai người đều biết Tiết Nô Nhi võ công cực cao, không tự tin đối phó cho nổi. Huống chi còn không biết bao nhiêu hảo thủ đang nhìn chằm chằm ở bên cạnh. Cao thủ như Lưu Lăng Xuyên cùng Mạc Lăng Sơn đã trọng thương, nhiều đệ tử đã bị giết. Xem ra Côn Luân Sơn sẽ thất bại thảm hại.

Đồ Lăng Tâm tuy biết không địch lại nhưng trời sinh tính tình hung ác. Không khuất phục mà trầm giọng nói:

- Để ta ứng phó lão đầu này. Nhị sư huynh dẫn người chạy đi.

Sắc mặt Kim Lăng Sương do dự, lắc đầu nói:

- Không được, người này võ công quái dị, ta không thể để ngươi rơi vào nguy hiểm.

Thấy đám người Côn Luân không dám lên ứng chiến, Tiết Nô Nhi cười nói:

- Rốt cuộc các ngươi có dám đánh hay không? Đại danh của Côn Luân Sơn hóa ra chỉ là như thế, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt a!

Đám người Đông xưởng nghe vậy đều cất tiếng cười to. Hai mắt Đồ Lăng Tâm như phún hỏa, muốn tiến lên chém giết một hồi nhưng Kim Lăng Sương lão luyện cẩn thận, không muốn hắn tùy tiện ra mặt động thủ. Mặc cho đám người Đông xưởng cuồng vọng cười nhạo, Côn Luân Sơn lại không có người dám ra khiêu chiến.

Đám người Đông xưởng đang đắc ý. Chợt nghe thấy ở đầu ngõ truyền đến một thanh âm nhàn nhã, ngâm nga rằng:

- Côn Luân Kiếm xuất máu chảy thành sông, ngàn dặm mênh mang khác nào Hoàng hà.

-----

Chú:

(1) Giáp Xa Huyệt:

Hai bên má gọi là Giáp; Xương hàm dưới giống như bánh xe (xa). Huyệt ở vị trí chỗ đó, nên gọi là Giáp Xa (Trung Y Cương Mục).

Tên Khác:

Cơ Quan, Khúc Nha, Quỷ Sàng.

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.