Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cánh nhạn giữa đất trời

Phiên bản Dịch · 2565 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển II: Văn chương thời loạn

Chương 8: Cánh nhạn giữa đất trời

Hồi 2

Người dịch:Goncopius

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Biên tập:Pearl

Hiệu đính: nomore8x

Lư Vân thấy đó là một nam tử xa lạ niên kỷ chừng năm mươi, thân vận một bộ tử sam, ánh mắt đầy vẻ hào hùng khí khái. Lư Vân liền cau mày nói:

- Các hạ là….

Người nọ chỉ cười mà không đáp, lại tự kéo ghế qua ngồi xuống. Lư Vân thấy ngón tay giữa của đối phương có đeo một chiếc nhẫn ngọc, trên lưng lại dắt một cây mã tiên, xem ra là một vương tôn công tử, lại không biết có địa vị thế nào?

Người nọ vừa ngồi thì đã thấy Giải Thao cùng Thường Huyết Hận đứng dậy, lớn tiếng nói:

- Tham kiến Lục gia!

Người nọ vẫn không đáp mà tự rót trà. Giải Thao thấy vậy liền đi tới châm trà thay cho y.

Trong lòng Lư Vân cả kinh, liền biết đây chính là đầu mục của đám thổ phỉ ở Thái Hồ, lập tức lui về sau một bước, sắc mặt lộ vẻ đề phòng.

Lục gia kia thấy Lư Vân chăm chú nhìn mình thì cười nói:

- Sao, không nhận ra ta sao?

Lư Vân nghe khẩu âm của y hết sức quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra đã nghe c ở đâu, chỉ nhíu mày suy nghĩ.

Lục gia chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nóng, thản nhiên nói:

- “ Vô Song Liên Quyền “ kia ngươi luyện như thế nào rồi? Còn gặp nan giải chỗ nào?

Lư Vân liền a một tiếng, kêu lên:

- Tiền bối! Thì ra là người!

Thì ra Lục gia này không phải là khác, chính là lão khất cái đã truyền thụ võ công cho hắn. Bây giờ Lư Vân mới biết vì sao y không muốn thổ lộ thân phận, không thể tưởng tượng đó chính là đầu lĩnh của Giang Đông Thái Hồ Song Long Trại.

Lư Vân nhớ tới y đã truyền võ công cho mình thì khóe mắt ươn ướt, run giọng nói:

- Tiền bối, gần đây người tốt chứ?

Lục gia kia cười nói:

- Ta làm cường đạo, chỉ cần quan phủ chưa bắt thì tất cả đều tốt.

Lư Vân nghĩ đến đối phương xuất thân từ thổ phỉ nên nhất thời không biết nói gì.

Lục gia kia chỉ vào Lư Vân, hướng về hai người Thường Giải nói:

- Lư huynh đệ vốn là người đọc sách, ngày ấy nếu không phải chúng ta vội vã cứu người mà liên lụy đến hắn. Thì ngày nay hắn sẽ không gặp phiền phức, càng không luân lạc đến nơi đây, nói đi nói lại đều do chúng ta hại hắn.

Lời nói tựa hồ có điểm áy náy. Lư Vân nghe vậy cả kinh, đang muốn lên tiếng thì Giải Thao lại khoát tay, hướng về Lư Vân nói:

- Khi chúng ta nghe nói có người giải được câu đối của Lục gia thì rất kinh ngạc, suốt đêm chúng ta liền vào thành tìm người trong Tu Dân Quán để hỏi thăm, lại nghe nói người giải được câu đối chính là một thư đồng, ta cùng Thường huynh đệ cảm thấy hiếu kỳ, liền lén đến Dương Châu dò xét. Nói thực sự trùng hợp, không ngờ vị thư đồng đó lại là bạn tù với lão Thường khi còn ở Sơn Đông.

Thường Tuyết Hận cười ha hả, nói:

- Xem lão tử ngồi tù nhiều nên ánh mắt cũng tinh tường ra, đã chọn được một nhân vật lợi hại làm lao hữu.

Mọi người nghe vậy đều nở nụ cười.

Lúc này Lư Vân liền tỉnh ngộ, mới biết vì sao Lục gia lại đến truyền thụ võ nghệ cho hắn. Nguyên là hắn đã giải được câu đối của y, văn tài không thể coi thường khiến cho vị cao nhân này đích thân tới, lại thêm chuyện của Thường Tuyết Hận liên lụy khiến đối phương cảm thấy áy náy, mới phá lệ truyền thụ võ công bù đắp một chút.

Lư Vân thấy cảm động, nói:

- Kỳ thật ngày ấy, nếu quý trại không đến cướp ngục cứu tại hạ, chỉ sợ ta sớm đã bị mấy tên gian quan kia hãm hại. Chư vị anh hùng đừng nên nghĩ như vậy, tiểu nhân không đáng được như thế.

Thường Tuyết Hận cười ha ha, nói:

- Trên công văn truy nã đã ghi rõ ràng, nói ngươi vượt ngục cùng chúng ta. Song Long trại chúng ta há có thể trơ mắt nhìn việc này?

Giải Thao cũng cười nói:

- Đúng, Lư huynh đệ đã bị đám quan phủ hiểu lầm, như vậy chúng ta cũng không phải người ngoài, đừng nên nói những lời khách khí nữa.

Nói xong liền giơ chén trà trong tay, dùng trà thay rượu kính Lư Vân một chung.

Lư Vân liền giơ chung trà trong tay lên đáp lễ, hắn thở dài:

- Các vị đại ca đã không chê kẻ hèn này, sau này bảo tại hạ hồi báo như thế nào đây!

Từ khi hắn rời Cố gia đến nay, đi đâu cũng gặp hương dân, chưa từng chuyện phiếm cùng bằng hữu. Lúc này gặp cố nhân thì tâm tình kích động không ít.

Lục gia mỉm cười nói:

- Lục huynh đệ, chúng ta đã có duyên như vậy, chi bằng ngươi hãy theo chúng ta lên núi thôi.

Lư Vân la lên một tiếng, thối lui một bước rồi run giọng:

- Lục gia, người muốn ta gia nhập quý trại, cùng làm thổ phỉ như ngài sao?

Thường Tuyết Hận cười nói:

- Đúng là như thế! Ở chỗ chúng ta còn thiếu một người cầm bút, có tiểu huynh đệ thì các lễ mừng năm mới về sau, muốn viết câu đối xuân cũng không lo thiếu người.

Giải Thao gắt giọng, nói:

- Ngươi nói bậy bạ cái gì đó, Lư huynh đệ là người làm đại sự, há có thể để hắn là những việc nhỏ nhoi này?

Thường Tuyết Hận cười nói:

- Ừm, xem ra vẫn để lão đại múa bút là được! Chẳng qua với thư pháp “cao thâm” của hắn, mọi người càng xem lại càng khen xấu a!

Mọi người liền cười ha hả, Lục gia không tức giận, chỉ mỉm cười nhìn Lư Vân, sau một lúc liền hỏi:

- Tiểu huynh đệ quyết định như thế nào? Có muốn theo chúng ta chăng?

Lư Vân nghĩ ngời thì do dự một hồi. Uống nước nhớ nguồn, Lục gia trước mắt này có quan hệ khá tốt với hắn. Có thể nói y một nửa sư phụ của hắn, một nửa là tri giao vừa gặp đã hợp. Lúc này đối phương đích thân mở miệng thật khó lòng từ chối. Có điều lên núi làm giặc, ngày sau Cố Tự Nguyên cùng Cố Thiến Hề biết được thì sẽ rất đau lòng, đến lúc đó hắn dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa được tính danh thổ phir.

Hắn thở dài, không biết làm sao để từ chối hảo ý của Lục gia.

Giải Thao thấy vẻ mặt của Lư Vân thì biết hắn đang do dự, lập tức nói:

- Lư huynh đệ hiện đã là đào phạm, nói khó nghe thì sống qua hôm nay chưa chắc qua được ngày mai. Như vậy sau này sao có thể thành gia lập nghiệp? Nếu không lên núi cùng chúng ta, sớm muộn gì cũng bị người khác nhìn ra xuất thân, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.

Thương Tuyết Hạn có phần không kiên nhẫn, lớn tiếng nói:

- Con mẹ nó! Như vậy có cái gì tốt hơn nữa đây? Ngươi mau đi cùng chúng ta, trước hết hãy uống ba chén lớn rồi nói sau.

Mọi người đều nhìn Lư Vân, xem hắn quyết định thế nào.

Qua cả nửa ngày mới nghe Lư Vân thở dài một tiếng, nói:

- Xin tâm lĩnh hảo ý của Lục gia, có điều ta không thể gia nhập cùng các vị.

Mọi người đều ồ lên thất vọng. Lục gia khẽ lắc đầu, thần sắc có điểm uể oải.

Thường Tuyết Hận nắm chặt lấy cổ áo của Lư Vân, mắng:

- Con bà nó chứ, tiểu tử ngươi thật không thức thời, đã cho ngươi thể diện mà ngươi còn không biết xấu hổ sao.

Giải Thao liền ngăn lại, thấp giọng nói:

- Không nên làm như thế, không nên hù dọa hắn.

Lục gia than nhẹ một tiếng:

- Ngươi chê xuất thân của chúng ta?

Lư Vân thấp giọng nói:

- Tại hạ nào có ý đó, chỉ là nghĩ đến ơn dưỡng dục của phụ mẫu, tổ tông lại thanh thanh bạch bạch, tại hạ thật khó lòng tuân mệnh.

Lục gia thở dài:

- Ngươi cho rằng chúng ta chỉ là đám thổ phỉ thôi sao? Hai mươi năm trước, ta cũng từng là một trung lương.

Thường Tuyết Hận nhảy dựng lên mắng:

- Lão đại! không cần nhiều lời với tên cổ hủ này! Ta kháo, chỉ một tiểu tử hồ đồ, để lão tử chém một đao làm thịt hắn.

Nói xong liền rút đao ra khỏi vỏ, chém về phía Lư Vân. Giải Thao thấy hắn xúc động như vậy thì đưa tay kéo lại, nói:

- Ngươi luôn lỗ mãng như vậy, chúng ta hãy nghe Lục gia phân phó.

Lục gia nhìn về hồ nước ở phía xa xa. Chỉ thấy sóng nước dập dềnh vạn mẫu, non song tươi đẹp mà lẫn cảm giác thê lương. Lão yên lặng trong chốc lát rồi nói:

- Về sau tiểu huynh đệ định như thế nào, chẳng lẽ muốn bán mì cả đời sao?

Lư Vân nhớ đến Cố Thiến Hề thì trong lòng chua xót, lắc đầu thở dài:

- Ta cũng không biết nữa, dù sao cũng cần phải sống, không phải sao?

Lục gia nghe lời hắn có vẻ uể oải, liền hòa nhã nói:

- Về sau nếu ngươi gặp chuyện phiền phức thì cứ đến Thái Hồ Song Long trại, chúng ta vẫn mở rộng cửa chào đón ngươi.

Trong lòng Lư Vân cảm động, lập tức quỳ xuống vái lạy mấy cái, nói:

- Đại ân không lời cảm tạ hết được, chỉ mong ngày sau có thể báo đáp.

Lục gia thản nhiên nhận lạy của hắn, nói:

- Mọi chuyện cứ tùy duyên đi, không nên câu nệ làm gì.

Nói xong liền đi tới nâng Lư Vân lên, hai người nhìn nhau không biết nói gì nữa.

Lư Vân cảm thấy khó khăn, thở dài một tiếng rồi quàng gánh mì lên vai, quay người bước đi.

Giải Thao liền đuổi tới, kêu lớn tiếng:

- Lư huynh đệ khó lắm mới tới đây, sao không tới sơn trại chơi vài ngày, để chúng ta tận tình gia chủ?

Lục gia chỉ lắc đầu ngăn cản.

Lư Vân gánh đi một đoạn đường xa, càng đi trong lòng càng buồn khổ. Hắn không nỡ cô phụ hảo ý của Lục gia, có điều một thân đọc sách thành hiền, sao có thể đi làm đạo phỉ được? Dương Châu ở không được, Sơn Đông cũng không thể trở về. Song Long trại thì càng không thể đến, Lư Vân chỉ thấy thiên hạ rộng lớn mà không có chỗ chứa bản thân. Nghĩ đến đây, nhất thời nước mắt chảy dài. Nắng chiều chiếu vào thân ảnh cô độc của hắn, cảm giác bi thương không nói nên lời.

Mấy tháng nữa lại trôi qua, Lư Vân tự biết công phu quyền cước còn kém, mỗi ngày đều không ngừng luyện công, coi như giải sầu trong tuế nguyệt đằng đẵng. Chỉ có đắm mình vào trong võ học, hắn mới có thể quên hết mọi đau khổ trong đời.

Ngày hôm đó khi Lư Vân đang luyện công, đột nhiên đánh ra một chưởng vào một tàng cây, chưởng phong chấn động làm cành cây rung lên mãnh liệt, lá rụng đầy trời. Hắn biết công lực của mình đã khá thâm sâu, có luyện thêm cũng không thể tiến được mấy.

Lúc này trời đã vào thu, thời tiết trở nên mát mẻ. Lư Vân đang ngồi ở trên đỉnh đồi. Hắn nhìn ngắm những đám mây bay trên trời, nhớ đến đủ loại bi thương thì lòng buồn bực.

Chợt ý niệm tự sát thoáng hiện trong đầu. Trong lòng hắn liền chấn động, thầm nghĩ: "Không ngờ tinh thần của ta đã sa sút đến mức này, nếu Cố tiểu thư thấy bộ dạng hiện giờ của ta, không biết nàng có đau lòng chăng?"

Hắn lại nghĩ: "Ai! Ta sao còn dám nhớ đến nàng? Địa vị gia thế của ta kém xa nàng, sao còn nghĩ đến làm gì nữa?"

Bên tai lại vang lên những lời dặn dò của nàng trước lúc chia tay, trong lòng Lư Vân lại thấy đau đớn, nước mắt lại ứa ra.

Lư Vân khó nén uất ức, gầm lên một tiếng:

- Lư Vân ta cả đời bán mì thì sao? Nghèo rớt mồng tơi thì như thế nào? Từ nay về sau, thư sinh Lư Vân kia xem như đã chết rồi. Các ngươi nếu muốn khi phụ ta nữa thì hãy mơ tưởng đi! Lư mỗ dù vô duyên với khoa cử nhưng vẫn còn một thân sở học, còn hơn các ngươi cả ngàn vạn lần!

Chỉ nghe khắp núi đều vọng lại thanh âm của bản thân. Lư Vân ngửa mặt lên trời cười dài. Hắn đã quyết ý dựa vào gánh mì hiện tại, xông xáo để tìm con đường sinh tồn cho bản thân. Nhất thời chỉ cảm thấy thiên địa vô cùng rộng lớn, nơi nơi đều có thể là nhà.

Hắn lần nữa nhìn lên những đám mây đang trôi nổi tự do trên bầu trời, quyết định đi về phương Bắc.

Dự cáo quyển sau:

Cuối cùng, hai nam nhân vật chính trong “ Bão táp Tây Lương” cùng “ Văn chương thời loạn” đã tụ hợp!

Một bộ khoái thân mang theo hàm oan chạy trốn khắp chân trời góc bể. Một kẻ thư sinh có tài nhưng không gặp thời, lòng mang đau thương vô hạn. Hai người hai hoàn cảnh gặp nhau, cuối cùng sẽ mở ra câu chuyện gì? Một bát mì kia, ăn vào sẽ xảy ra biến cố thế nào?

Côn Lôn Sơn hung ác tàn bạo hiện đã gặp đối thủ, thế nhưng Lư Vân cùng với Ngũ Định Viễn, một đôi huynh đệ cơ khổ sẽ xông pha qua trường đổ máu thế nào?

Bắc Kinh a Bắc Kinh, xưa nay xuất ra biết bao nhân vật phong lưu, bao nhiêu anh hùng hào kiệt? Cát vàng cuồn cuộn Tây Lương, Dương Châu phồn hoa đô hội, bây giờ là Tử Cấm Thành khắc nghiệt.

Hết thảy sự tình, thỉnh quý vị hãy tiếp tục đón xem:

HỘI NGỘ NƠI KINH THÀNH!

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.