Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lập thân vì thiên hạ

Phiên bản Dịch · 3161 chữ

nh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển II: Văn chương thời loạn

Chương 2: Lập thân vì thiên hạ

Hồi 1

Người dịch: Cường Thuần Khiết

Biên dịch: Pearl

Hiệu đính: nomore8x

Ngày hôm sau, Lư Vân lại tiếp tục bị kéo ra tra hỏi, lần này chỉ có mỗi đám quan sai tự dụng hình.

Chỉ nghe một người nói:

- Con bà nó, gần đây ta xui xẻo liên hồi, bực mình đang muốn tìm bao cát đánh một trận cho hả giận, hôm nay phải đánh cho thật thống khoái.

Mấy người còn lại hùa theo:

- Tận lực mà đánh, chỉ cần không chết là được.

Lư Vân nghe bọn chúng nói những lời hung ác như vậy thì sợ tới mức hồn phi phách tán. Nhưng bình sinh hắn vốn là kẻ cường ngạnh, lúc này quyết không mở lời xin khoan dung. Người nọ cười ha hả nói:

- Tiểu tử vô dụng mau nhận tội đi. Còn có thể bớt chút đau khổ.

Sau đó từng tiếng roi lớn vang lên, khiến Lư Vân muốn chết đi sống lại.

Bị đánh nước mắt nước mũi dàn dụa nhưng nhớ tới sự trong sạch của bản thân, Lư Vân có chết cũng không nhận tội.

Một gã quan sai thấy hắn kiên cường như thế, không khỏi lắc đầu nói:

- Vị bằng hữu này. Ta khuyên ngươi đừng cố gắng chống cự nữa. Xưa nay chưa có ai chịu được trọng hình tra tấn quá ba ngày. Sớm muộn gì cũng vậy, ngươi cố chịu khổ làm gì?

Lúc này Lư Vân không còn khí lực kêu đau, gắng gượng mở hai mắt thì thào:

- Ta… Ta dù có chết cũng phải giữ được trong sạch. Các ngươi giết ta đi.

Quan sai kia quát:

- Giết ngươi? Ngươi muốn chết cũng không dễ dàng.

Dứt lời, hắn dùng sức giơ roi lên quất mạnh xuống.

Lư Vân cắn răng chịu đựng, khi không chịu được ngất đi lại bị người dùng nước lạnh tạt cho tỉnh lại. Cứ như vậy hắn bị hơn mười trận đòn roi. Có thể nói là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Đánh tận tới tận tối, đám quan sai nhìn sắc trời mới áp tải Lư Vân vào lại trong nhà lao. Vừa vào lao ngục hắn liền ngã nhào xuống đất bất tỉnh, không còn biết đến cả đau đớn.

Trong lúc Lư Vân bất tỉnh, đám quan sai áp giải vào thêm một phạm nhân râu ria đầy mặt, thần thái uy vũ. Nơi tay chân cổ đều đeo xiềng xích chằng chịt. Nhìn bộ dáng cũng biết người này võ công cao cường. Mấy tên quan sai nhốt hắn vào rồi vội rời đi.

Tới buổi sáng ngày thứ ba, Lư Vân lại bị lôi ra ngoài. Lúc này hắn nửa tỉnh nửa mê, đám quan sai liền xát muối vào những vết thương ngày hôm trước. Lư Vân đau đớn gào thét trong khi lũ quan sai chung quanh buông lời giễu cợt, coi như đây chỉ là việc giết gà mổ heo bình thường.

Sau một trận đòn chí tử, một gã quan sai cầm giấy bút đi tới cười nói:

- Tiểu tử, biết lợi hại thì mau mau nhận tội.

Lư Vân cúi đầu không biết gì. Một tên lính lấy nước lạnh tát vào mặt, hắn rên rỉ một tiếng rồi từ từ tỉnh lại.

Một gã quan sai đưa tay túm lấy hai má Lư Vân quát:

- Tiểu tử ngươi rốt cục có khai hay không?

Vẻ mặt của hắn không còn chút kiên nhẫn nào.

Lư Vân bị người kéo hai gò má, không tự chủ ngẩng đầu lên thì thào:

- Ta không phạm tội, các người bắt ta phải khai cái gì?

Tên quan sai cười khinh miệt, cho Lư Vân một cái tát nói:

- Ngươi không phải tội nhân? Vậy ngươi là thứ gì? Điếm tiểu nhị sao?

Lư Vân nhắm nghiền hai mắt, thấp giọng nói:

- Ta họ Lư tên Vân, là một thư sinh.

Quan sai cười nói:

- Ngươi là thư sinh mà từng này tuổi đầu không có chút công danh. Thực là vô dụng.

Nói xong hắn nở nụ cười khinh thường.

Lư Vân chậm rãi lắc đầu nói:

- Ngươi sai lầm rồi. Ta đọc sách không phải vì công danh.

Tên quan sai kia nhổ ngụm nước miếng vào mặt hắn, nhe răng cười nói:

- Cái gì? Ngươi đọc sách không phải vì công danh? Vậy vì cái gì? Đọc sách rất vui vẻ sao?

Một người cười nói:

- Bọn thư sinh này đọc sách còn vì cái gì nữa. Có câu: “Thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc”(1). Đám vương bát đản này nếu không phải mỹ nữ dung nhan như ngọc thì cũng vì lầu vàng gác tía mà thôi.

Xem ra người này cũng biết chút văn chương. Thấy đồng bọn cười lớn trầm trồ khen ngợi thì dương dương tự đắc.

Lư Vân chậm rãi ngẩng đầu lên thấp giọng nói:

- Sai rồi, tất cả các ngươi đều sai rồi. Nho sinh nghèo như ta đọc sách không cầu gì ngoài bốn việc.

Đám quan sai thấy mặt mũi hắn bầm dập, toàn thân đầy rẫy vết thương nhưng sắc mặt bỗng trở lên trịnh trọng, không khỏi hiếu kỳ hỏi:

- Bốn việc nào?

- Nói nghe một chút?

Lư Vân nhìn thấy một đám quan sai trong lao ngục dơ bẩn, thoáng chốc bi phẫn ngửa cổ lên trời hét lớn:

- Nói cho đám người ngu dốt các ngươi biết! Cả đời ta đọc sách chỉ cầu: “Vị thiên địa lập tâm, Vị sinh dân lập mệnh ,Vị vãng thánh kế tuyệt học, Vị vạn thế khai thái bình” (2). Nếu như làm được bốn việc này thì chết cũng không uổng.

Hắn dù đang vô cùng yêu ớt nhưng lúc này từng câu từng chữ vang lên hết sức khí phách, bộ dáng hết sức xúc động và phẫn nộ.

Đám người cười ha hả nói:

- Tiểu tử này khẩu khí không nhỏ.

Nói xong liền dùng thuốc pháo mà đốt vào vết thương của hắn. Lư Vân chỉ biết khóc thét lăn lộn dưới đất. Một gã quan sai nhấc hắn lên cười cười bảo:

- Cái gì là “Vị thiên địa lập tâm”, ta xem ngươi chỉ là một đầu heo tẩm dầu a.

Vừa cười vừa hành hạ Lư Vân muốn chết đi sống lại.

Chẳng qua tên đạo tặc vốn đang ngủ nghe thấy Lư Vân nói bốn câu này, liền chậm rãi đứng lên ngưng mắt nhìn Lư Vân. Trên mặt hiện nửa phần kinh ngạc, nửa phần kính nể.

Ngày hôm đó, đám quan sai tra tấn Lư Vân đến mỏi tay nhưng hắn một chữ cũng không nhận tội. Một gã quan sai hừ một tiếng nói:

- Ta nói cho ngươi biết, ngày mai là lần cuối. Chúng ta sẽ không hạ thủ lưu tình. Nhất định sẽ đánh cho ngươi đến chết mà nhận tội.

Lư Vân nghe hắn nói vậy, dù rất kiên cường cũng sợ run người.

Vào đêm sầu mây thảm, Lư Vân biết ngày mai bản thân phải chết trong cực hình. Nghĩ đến bản thân cả đời trong sạch, trong lúc tuyệt vọng bất giác cất tiếng khóc lớn.

Đang khóc, chợt nghe tiếng một người nói:

- Tiểu huynh đệ đừng khóc. Tên cẩu quan huyện này là Ngô Xương, mọi người thường gọi hắn là Ngô Lão Hổ, chuyên hãm hại dân thường. Ngươi có khóc đến chết cũng vô dụng.

Lư Vân quay đầu nhìn lại, thì thấy một đại hán râu ria kín mặt đeo đủ thứ gông xiềng. Liền biết đây chính là giang dương đại đạo bị tống giam mấy ngày trước.

Đạo tặc nói:

- Ngươi bị bọn chúng đánh thế kia còn không mau xoa bóp, nếu không để ngày mai sẽ đau chết mất.

Lư Vân lệ rơi đầy mặt, nói:

- Có làm gì cũng vô dụng. Lũ quan sai nói ngày mai nếu ta không nhận tội thì sẽ đánh chết ta.

Đạo tặc kia lắc đầu nói:

- Ngươi phải cố gắng chống đỡ. Nếu ngươi không chịu được nhục hình mà đồng ý nhận tội, chỉ sợ ngày mốt liền bị chém đầu.

Lư Vân gào khóc kêu lên:

- Ông trời ơi. Dù sao đều là chết, ta phải làm thế nào bây giờ?

Đạo tặc kia định an ủi thì một gã cai ngục vọt tới:

- Hai người các ngươi đang nói cái gì đó? Không sợ bị đánh sao?

Lư Vân kinh hãi vội lui lại góc tường. Tên đạo tặc lại không sợ chút nào, chỉ cười cười nói:

- Lão tử bình sinh không sợ trời không sợ đất. Các ngươi nếu có can đảm thì lại đây đánh gia gia của các ngươi đi.

Nói xong hắn ngoắc ngoắc ngón tay út, thần thái rất khiêu khích.

Tên cai ngục phẫn nộ quát:

- Ngươi chờ ta một chút. Ta mà không cắt đứt cái chân chó của ngươi thì từ nay sẽ ta mang họ của ngươi.

Nói xong hắn lập tức chạy đi kêu đồng bọn đến để đối phó với đạo tặc. Đạo tặc kia ngáp dài một tiếng nằm xuống dưới đất ngủ.

Đám quan sai đang tụ tập đánh bạc, nghe cai ngục lớn tiếng liền hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Cai ngục chỉ tên đạo tặc kêu lên:

- Tên tiểu tử chết bầm kia xem thường chúng ta. Không cho hắn một bài học thì trong lòng ta không chút thoải mái.

Một gã quan sai cười cười cau mày nói:

- Gã này là thổ phỉ của Song Long trại ở Thái Hồ. Lão gia trông cậy tất cả vào hắn để thăng quan tiến chức. Đừng có động vào, kẻo đánh chết hắn thì chúng ta chỉ có đường chết.

Cai ngục hắc hắc cười lạnh:

- Các ngươi khỏi phải lo lắng. Các người ở bên ngoài trông chừng để mình ta vào cho hắn một trận hả giận.

Một gã quan sai mở cửa lao phòng nói:

- Ngươi nhanh tay nhanh chân một chút, mọi người còn đang đánh bạc đó.

Tên cai ngục thấy đạo tặc người đầy xiềng xích co ro nằm dưới đất, mặc cho người phát lạc. Hắn giơ cương đao nhe răng cười nói:

- Tên chết tiệt này, cho dù ở ngoài ngươi tung hoành thế nào thì lúc này cũng chỉ như con kiến trong lòng bàn tay ta. Muốn sống thì cúi đầu cầu xin ta khoan dung đi.

Nói xong, hắn đá một cái vào mông tên đạo tặc.

Quản ngục thấy đạo tặc không nhúc nhích, nhớ lại hắn ban nãy mồm miệng càn rỡ mà lúc này không hề hoàn thủ. Liền cười to một tiếng rồi dựng đạo tặc lên, muốn cho đối phương thưởng thức mùi vị tàn bạo.

Đang muốn động thủ chợt thấy tên đạo tặc mở hai mắt cười lạnh:

- Mấy tên tiểu tốt này, có chút quyền lực lại muốn làm hoàng đế. a

Thân mình đạo tặc nhoáng lên một cái đã thoát ra, đồng thời một ngụm nước miếng phu đầy lên mặt tên cai ngục.

Tên cai ngục giận dữ, quát:

- Ngươi muốn chết.

Dứt lời liền vung đao lên, chém thẳng xuống tên đạo tặc.

Đám quan sai kinh hãi vội la lên:

- Đừng giết hắn.

Thấy lưỡi đao chém xuống nhưng đạo tặc không chút sợ hãi. Hắn ngửa đầu cười dài quát:

- Tới hay lắm.

Nói xong liền đá một cước, thanh đao rơi xuống, một trảo của đạo tặc thuận thế chộp tới cánh tay tên cai ngục. Rắc một tiếng, huyết nhục bay tung tóe trong tiếng thảm thiết thê lương. Cánh tay tên cai ngục đã bị bẻ gãy rơi xuống đất.

Đám cai ngục kinh hãi lùi về phía sau. Lư Vân thấy cảnh tượng này cũng hoảng sợ kêu lớn.

Tên đạo tặc cười nói:

- Đám cẩu hỗn tạp các ngươi, có gan động tới gia gia thì chỉ có đường chết.

Nói xong hắn rống to một tiếng, nâng đầu tên cai ngục đập mạnh vào tường. Một tiếng oanh vang lên, đầu óc tên cai ngục vỡ tan, huyết nhục tung tóe.

Đạo tặc quay đầu nhìn về đám cai ngục quát lớn:

- Còn tên nào muốn chết thì cứ tiến vào?

Đám cai ngục hoảng sợ kêu to, vội vàng chạy đi cấp báo cho quan trên. Chỉ một lúc sau, một gã bộ khoái vội vàng chạy tới. Nhìn thấy huyết nhục vung vãi trong lao phòng thì gã bộ khoái cũng sợ tới mức hồn phi phách tán. Tên đạo tặc đưa mắt liếc nhìn tên bộ khoái mới đến, lạnh lùng nói:

- Các ngươi nhớ cho kỹ, gia gia của ngươi họ Thường tên Tuyết Hận. Ngoại hiệu là Cửu Mệnh Phong Tử. Trong các ngươi tên nào không sợ chết cứ tiếp tục vào đi.

Bộ khoái nuốt một ngụm nước miếng. Nhất thời cũng không dám vào, chỉ ra lệnh cho đám cai cẩn thận trông chừng đợi ngày mai huyện lão gia phân phó.

Đạo tặc thấy không có ai dám tiến vào đối phó với mình, liền cười to một tiếng, vung tay về phía Lư Vân nói:

- Tiểu huynh đệ, làm người phải như vậy thì trong thiên hạ sẽ không ai có gan dám bắt nạt ngươi.

Sau đó hắn vểnh chòm râu lên hát:

- Gia gia sanh ra trong trời đất a, không sợ lũ quan lại thối nát. Tiêu dao tự tại trong thế gia không người nào quản!

Nhất thời hoa chân múa tay, vẻ mặt rất đắc ý.

Đám quan sai cúi đầu, không ai dám có hành động gì.

Lư Vân ngơ ngác thầm nghĩ: - Nếu mình cũng có võ công như vậy thì chẳng còn có kẻ nào ăn hiếp”.

Nhưng hắn lúc này chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, đành thở dài một tiếng rồi rầu rĩ đi ngủ.

Cho đến nửa đêm, chợt thấy có người kéo hắn. Lư Vân mở mắt thì thấy đạo tặc đang đứng trước mặt, cửa lao cũng đã bị người ta mở ra.

Lư Vân cả kinh nói:

- Ngươi… Làm sao ngươi có thể thoát được?

Đạo tặc cười ha hả, chỉ tay về phía bên ngoài cửa lao. Không biết từ lúc nào, bên ngoài đã có một đám hắc y nhân bịt mặt. Trên sàn nhà có hơn mười tên quan sai nằm bất động. Thì ra là đồng bọn của hắn đến cướp ngục.

Lư Vân nghẹn họng trân trối trước thủ đoạn lợi hại của đám thổ phỉ. Đạo tặc nọ cười hắc hắc vỗ vai hắn:

- Tiểu huynh đệ, nhìn ngươi mi thanh mục tú lại khí khái cứng rắn. Lão đại của chúng ta nhất định sẽ coi trọng.

Chợt bên ngoài có tiếng người hô to:

- Cướp ngục. Người đâu, có ai không?

Tiếng thanh la vang lên khắp nơi, tiếng bước chân dồn dập. Khoảng chừng trăm tên quan sai nhảy ùa vào nhà lao. Người cầm đèn lồng, kẻ mang đao kiếm dây thừng đến nhà lao bắt người.

Lư Vân hoảng sợ lùi vào góc.

Gã hắc y nhân cầm đầu đám thổ phỉ lại không e sợ chút nào, cười lạnh:

- Bọn quan sai tới đúng lúc ta đang cần luyện tiễn pháp.

Hắc giương một cây cung lớn lên. Xoạt xoạt mấy tiếng, mấy mũi tên cắm vào đầu thi thể những quan sai còn nằm dưới đất. Đám quan sai mới tới thấy địch nhân võ công cao cường, nhất thời tìm chỗ ẩn nấp bên ngoài đồng thời gọi lớn.

Đạo tặc cười nói:

- Hỏa Nhãn Toan Nghê. Tiễn pháp thật lợi hại. Mới một năm không gặp mà ngươi tiến bộ thật không ngờ.

Hắc y nhân đáp lại:

- Ít lời thừa đi. Có gì ra ngoài hẵng nói.

Đạo tặc cười ha hả:

- Cũng được. Đã nhiều ngày ta không được giết đám cẩu tử rồi.

Tiếp nhận cương đao từ tay một tên lâu la, hắn lao ra bên ngoài. Đám quan sai nhao nhao chạy đến:

- Bắt lấy hắn, đừng cho hắn chạy thoát.

Là thanh âm của gã sư gia nọ.

Bị đám quan sai bao vây, đạo tặc lăn một vòng dưới đất, một đao liền chém đứt hai chân của một tên quan sai, miệng thì quát lớn:

- Chết!

Sau đó hắn ra tay đại sát. Chỉ thấy trong phòng máu chảy đầu người giàn giụa. Đám quan sai còn lại thấy thổ phỉ dị thường hung ác, sợ tới mức chân tay run rẩy, nhanh chóng lùi lại phía sau.

Một tên quan sai quát lớn:

- Mọi người không phải sợ. Tiến lên, tiến lên.

Đạo tặc kia cười nói:

- Ngươi chỉ biết đứng đó hét to. Có gan thì tiến lên.

Sau đó hắn quát lớn:

- Người đâu khiêng binh khí ra cho ta. Lão tử hôm nay phải đại khai sát giới.

Hai gã lâu la khệ nệ khiêng một thanh binh khí ra, chỉ thấy là một cây búa rất lớn. Đạo tặc một tay tiếp lấy Cự phủ rồi hướng về đám quan sai bổ loạn. Cự phủ nọ vừa lướt qua thì thân thể một tên quan sai bị cắt đứt thành hai đoạn. Máu tươi gan ruột đầy đất.

----------

Chú:

(1) Trong bài thơ của Tống Chân Tông:

Phú đa bất dụng mại lương điền

Thư trung tự hữu thiên chung túc

An cư bất khả giá cao đường

Thư trung tự hữu hoàng kim ốc

Thu thê mạc hận vô lương môi

Thư trung tự hữu nhan như ngọc

Tạm dịch:

Nhà giàu chẳng cần bán ruộng tốt

Trong sách tự có nghìn chung thóc

Ăn ở chẳng cần nhà cao to

Trong sách tự có lầu kim ốc

Lấy vợ chớ e mai mối xoàng

Trong sách có nàng mặt như ngọc.

(2) Đây là câu nói nổi tiếng của Trương Tái (hay Hoàng Cừ tiên sinh)

“Vị thiên địa lập tâm

Vị sinh dân lập mệnh

Vị vãng thánh kế tuyệt học

Vị vạn thế khai thái bình”

Có nghĩa là:

“Vì thiên hạ mà lập tâm.

Vì dân sinh mà quyết cải thiện đời sống xã hội.

Vì tiên thánh mà quyết nối tiếp cái học xưa bị đứt quãng.

Vì vạn vật mà khai mở ra căn để cho cuộc thái bình”.

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.