Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lang bạt kỳ hồ.

Phiên bản Dịch · 2536 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển I: Bão táp Tây Lương

Chương 7: Lang bạt kỳ hồ.

Hồi 3

Người dịch:Yến Linh Điêu

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Biên tập: Pearl

Hiệu đính: nomore8x

Tiền Lăng Dị đánh giá người nọ thêm vài lần, hừ một tiếng cười lạnh nói:

- Tốt! Thì ra là Cửu Hoa Sơn Trương Chi Việt. Đi! Chúng ta bên ngoài nói chuyện!

Nam tử mập mạp kia chính là Trương Chi Việt, nhất lưu cao thủ của Cửu Hoa Sơn, rất có danh vọng trên giang hồ. Lúc này đã bị người nhận ra thì không thể tiếp tục giả ngây giả ngốc.

Chỉ nghe hắn cười nói:

- Hảo nhãn lực. Lão huynh là vị nào trong Côn Luân Sơn?

Tiền Lăng Dị hừ một tiếng khinh miệt, một gã đệ tử ở bên đang mang kiếm của Tiền Lăng Dị liền rút ra, chỉ thấy thân kiếm trong suốt dường như vô hình, tiếp theo kẻ nọ lại tra kiếm vào vỏ.

Trương Chi Việt kiến văn uyên bác, nhận ra thì thản nhiên nói:

- Ồ! Nguyên lai là “Kiếm Ảnh” Tiền lão huynh. Hay lắm, hay lắm.

Bất quá vẫn không để ý tới Tiền Lăng Dị, tiếp tục cúi đầu uống rượu.

Tiền Lăng Dị vung tay lên, một gã đệ tử nhanh chóng cởi phối kiếm trên người đưa đến trước người hắn. Tiền Lăng Dị ỷ vào kiếm pháp cao minh, bình thường không cần dùng bảo kiếm "Kiếm Ảnh", lúc này chỉ lấy binh khí tầm thường của đệ tử, quát:

- Đứng lên mà nói!

Trương Chi Việt như vẫn không nghe thấy, tự nói:

- Ừm! Hảo tửu! Không ngờ nhờ địa phương nhỏ lại là còn có mỹ vị bực này, khá tốt! Khá tốt!

Hai gã đệ tử Côn Luân Sơn thấy Trương Chi Việt thật quá mức ngạo mạn, sao nhịn nổi được ngụm ác khí này, cả giận nói:

- Muốn chết!

Hai người cùng rút kiếm đâm tới, Hai thiếu nữ do Trương Chi Việt mang đến đồng thanh kêu lên sợ hãi:

- Sư thúc cẩn thận!

Đã thấy cổ tay Trương Chi Việt khẽ động, trong khách điếm đột nhiên lóe lên kiếm quang. Tức thời hai gã đệ tử Côn Luân lớn tiếng rên rỉ, cổ tay đã chảy máu, đã bị khoái kiếm nhanh như chớp của Trương Chi Việt gây thương tích.

Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:

- Kiếm pháp của họ Trương này thật nhanh, Cửu Hoa Sơn danh chấn Trung Nguyên, quả nhiên thật sự có tài.

Tiền Lăng Dị cùng Lưu Lăng Xuyên cũng cả kinh, bọn họ từng nghe nói kiếm pháp Trương Chi Việt này lấy mau lẹ tàn nhẫn mà nổi tiếng, không ngờ xuất chiêu nhanh như vậy.

Tiền Lăng Dị chỉ sợ mất thể diện, không để ý đệ tử rên rỉ, cũng không thèm nhìn thương thế bọn hắn. Chỉ nghe "Đương" một tiếng, hắn đã rút kiếm ra khỏi vỏ. Chỉ là binh khí tầm thường của đệ tử nhưng Tiền Lăng Dị kiếm thuật tinh xảo, kiếm vào tay lập tức hiện ra khí phái tông sư. Lạnh lùng thốt:

- Trương Chi Việt, ta hỏi ngươi một lần cuối, ngươi có đứng lên không!

Mũi kiếm đã chỉ trên người Trương Chi Việt, Trương Chi Việt vẫn mỉm cười uống rượu. Tiền Lăng Dị nổi nóng. Hắn thành danh nhiều năm, đã khi nào bị người coi thường như vậy? Lập tức rút kiếm đâm về Trương Chi Việt.

Trương Chi Việt thấy chiêu số của Tiền Lăng Dị tinh diệu, thầm khen:

- Đại danh Côn Luân Sơn, quả nhiên có chút tà đạo.

Lúc này hắn không dám coi thường, phi thân nhảy lên tránh một kiếm này của Tiền Lăng Dị rồi lập tức rút kiếm phản chiêu, đâm ra chín kiếm như điện quang lôi hỏa, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước. Đây chính là công phu đích truyền của Cửu Hoa Sơn tên là "Phi Liêm Kiếm Pháp ", lấy nhanh độc làm chủ.

Tiền Lăng Dị thấy kiếm chiêu Trương Chi Việt liên miên, công thủ hoàn toàn không có sơ hở nhất thời khó chống đỡ, đành vận kiếm như chớp bảo vệ chỗ yếu hại toàn thân. Trường kiếm hai người giao nhau phát ra những tiếng keng keng. Trong chớp mắt đã qua mười mấy chiêu. Chỉ là kiếm pháp Trương Chi Việt thật sự quá nhanh, từng chiêu từng kiếm vừa nhanh lại kín, lại dường như cuồng phong bạo vũ công tới, Tiền Lăng Dị khó có thể chống đỡ, liên tục lui về phía sau.

Hai thiếu nữ thấy sư thúc đại chiếm thượng phong, đồng loạt trầm trồ khen ngợi. Đại hán điên lại vẫn cười hì hì, hồn nhiên không biết chuyện gì xảy ra.

Trương Chi Việt vốn chỉ bất mãn đám Côn Luân Sơn cuồng vọng tự đại chứ thực ra không muốn kết hạ thâm cừu cùng bọn họ. Lúc này dù đại chiếm thượng phong nhưng chiêu chiêu lưu tình, không muốn để Tiền Lăng Dị quá mất thân phận, một chiêu "Bạch Hồng Quán Nhật " xoạt qua bên người Tiền Lăng Dị, tiếp theo tra kiếm vào vỏ, thủ pháp thật là tiêu sái.

Chỉ nghe hắn thản nhiên nói:

- Côn Luân Sơn các ngươi hãy rõ ràng một điểm. Tại Tây Lương các ngươi muốn làm gì thì làm, không ai quản được. Có điều nơi này thuộc địa phận Thiểm Tây, các ngươi muốn giương oai cũng phải xem đây là nơi nào!

Tiền Lăng Dị lùi vài bước, với lấy rồi "Vô hình bảo kiếm" cười lạnh nói:

- Họ Trương, vừa mới rồi ngươi có thể thắng ta nhưng không hạ sát thủ, sẽ hối hận cả đời!

Hắn mới rồi bị khoái kiếm của Trương Chi Việt công kích không kịp trở tay. Khi đó nếu đối phương nhân cơ hội sử sát chiêu có lẽ sẽ thủ thắng. Có điều Trương Chi Việt không công kích mà dừng tay đã cho hắn cơ hội báo thù lớn. Nên biết Tiền Lăng Dị võ công sâu xa, vừa mới dùng là binh khí tầm thường của đệ tử, há có thể sánh với "Vô hình bảo kiếm"?

Chỉ nghe xoát một tiếng, trường kiếm Tiền Lăng Dị ra khỏi vỏ, một chiêu "Phi Yến Vô Tung " đâm tới cổ họng Trương Chi Việt. Trương Chi Việt thấy kiếm pháp của hắn không quá biến hóa nhưng một khi "Kiếm Ảnh" ra khỏi vỏ, một chiêu tầm thường mà thân kiếm trong suốt, ngay cả đường đi của mũi kiếm cũng biến mất, kể từ đó uy lực đâu chỉ lớn gấp đôi? Chính xác là vô tung vô ảnh, làm người không thể nào chống đỡ.

Trương Chi Việt rùng mình, biết đỡ không được "Kiếm Ảnh " nên lập tức chuyển thủ sang công, lấy mau đánh mau. Cũng sử ra một kiếm đâm về yết hầu đối phương. Tiền Lăng Dị thối lui một bước rồi rung động trường kiếm. Chỉ thấy một trận bạch quang hoa mắt, thân kiếm run lên lại biến mất vô hình, Trương Chi Việt không biết ngăn cản ra sao, đành tà tà chém ra một kiếm. Tiền Lăng Dị sớm đã đoán ra bộ pháp của hắn, biết đối phương muốn công vào bên hông nên lập tức phi thân nhảy lên, nâng kiếm đâm ngược trở lại. Quả nhiên Trương Chi Việt nhìn không thấy kiếm chiêu, thật sự không kịp né tránh, khi cảnh giác thì cánh tay đã bị thương.

Lúc này Trương Chi Việt đã biết kiếm thuật của đối phương cao hơn mình, hắn sử xuất thân pháp khéo léo chạy khắp trong khách điếm.

Tiền Lăng Dị thấy hắn bay vọt né tránh chung quanh, nhất thời không làm gì được, mắng:

- Chỉ biết trốn thì tính hảo hán cái gì!

Trương Chi Việt cãi lại nói:

- Ngươi có giỏi thì thay một thanh kiếm khác, ỷ vào lợi khí thì tính cao thủ cái gì?

Tiền Lăng Dị xì một tiếng khinh miệt, nói:

- Ngươi thua là thua, còn nói nhảm cái gì?

Hai người truy đuổi một hồi trong điếm, mấy lần trường kiếm Tiền Lăng Dị đâm tới đều bị Trương Chi Việt tránh được. Nguyên lai võ công của "Cửu Hoa Sơn" có hai sở trường đặc biệt, một tại kiếm pháp một tại khinh công, cả hai tương hỗ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được. Đệ tử nhập môn thì trước học khinh công sau mới học kiếm pháp.

Kiếm pháp Côn Luân Sơn thì sở trường ở nội lực, vô luận là "Kiếm hàn " "Kiếm cổ " đều có một bộ nội công tâm pháp tương ứng, công phu hạ bàn kém xa "Cửu Hoa Sơn". Võ công hai phái có sở trường khác nhau, nếu muốn Tiền Lăng Dị đi bắt Trương Chi Việt thì chính là khó khăn càng thêm khó khăn.

Tiền Lăng Dị đột nhiên tâm sinh một kế, kêu lên:

- Ngũ sư đệ, hạ sát hai tiểu nữ hắn mang theo cho ta!

Hắn có ý quấy nhiễu tâm ý Trương Chi Việt, lúc này chỉ cần động đến hai nữ đệ tử kia thì đối phương không thể không cứu, như vậy hắn liền có cơ hội.

Lúc này Trương Chi Việt đang né tránh kiếm chiêu, nghe đối phương nói như vậy thì công phu hạ bàn liền chậm lại, cả giận nói:

- Sao ngươi lòng dạ độc ác như vậy? Chúng ta vốn không có thâm cừu đại hận gì!

Kiếm quang trên tay Tiền Lăng Dị vẽ một vòng tròn, cười lạnh nói:

- Ngươi không phục sao, mau để tâm động thủ a! Nói những lời nhảm này làm cái gì?

Lúc này hắn đã động sát cơ, quyết tâm hạ sát toàn bộ ba người Cửu Hoa Sơn. Chỉ cần không để lại người sống, chết không đối chứng. Sau này dù Cửu Hoa Sơn chưởng môn tìm tới cửa cũng thà chết không nhận.

Lưu Lăng Xuyên nghe sư huynh phân phó liền nâng kiếm đi đến hai thiếu nữ. Ngũ Định Viễn thấy hai thiếu nữ xinh đẹp yếu đuối, sao có thể là đối thủ của "Kiếm Lãng", tâm trạng liền trở nên khẩn trương, thầm nghĩ:

- Đám người kia tâm cơ tàn nhẫn độc ác, giết người tuyệt không nương tay, ta có nên xuất thủ cứu người chăng?

Hắn muốn tiến lên đánh cược một lần nhưng võ công có hạn, chưa chắc đã giúp nổi, nếu để bại lộ thân phận thì thù hận cả nhà Yến lăng tất sẽ trầm oan đáy cốc. Nhưng nếu không ra tay cứu thì chỉ sợ hai cô nương mảnh mai này lập tức bị sát hại.

Ngũ Định Viễn đang do dự thì Lưu Lăng Xuyên đã xuất kiếm. Hai thiếu nữ kêu to một tiếng, vội vàng né tránh. Trương Chi Việt vừa sợ vừa vội, cuống quít định bay tới đỡ thay hai nữ đệ tử một kiếm này. Chẳng qua Trương Chi Việt xuất kiếm thì thân pháp chậm lại,

Tiền Lăng Dị cười nói:

- Họ Trương, ngươi muốn chết sao?

Xoát một tiếng vang lên, mũi kiếm xẹt tới người Trương Chi Việt, may mà công phu hạ bàn của hắn cực nhanh. Trong nháy mắt sắp trúng kiếm liền lui ra phía sau một bước, nếu không đã đầu đoạn huyết lưu, có thể nói là vô cùng hung hiểm.

Lưu Lăng Xuyên thấy Trương Chi Việt thối lui, liền cười lạnh nói:

- Tiểu cô nương, chịu chết đi!

Một chiêu "Kiếm Lãng" sử xuất, trường kiếm dường như sóng gió động trời từ trái bổ sang phải, hai thiếu nữ giơ kiếm ngăn cản nhưng có thể đỡ được sao? Chỉ nghe choang một tiếng vang lớn, trường kiếm trong tay hai người liền bị đánh rơi.

Lưu Lăng Xuyên cười ha hả, nói:

- Thì ra đệ tử Cửu Hoa Sơn lại vô dụng như thế!

Âm thanh yêu kiều của Quyên nhi vang lên, mắng:

- Ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, có cái gì mà đắc ý!

Ngũ Định Viễn càng khẩn trương trong lòng, thầm nghĩ:

- Cô nương này quật cường như thế, sợ rằng đại họa lâm đầu.

Quả nghe Lưu Lăng Xuyên cười lạnh nói:

- Đi theo ngươi tổ tông mà tố khổ đi!

Vừa nói vừa đâm ra một kiếm. Ngũ Định Viễn thấy tình thế của Trương Chi Việt đang rất nguy hiểm, không cách nào cứu viện hai thiếu nữ, quýnh lên liền muốn xuất thủ cứu người.

Ngũ Định Viễn đang muốn nhảy xuống giữa sân thì chợt đã Lưu Lăng Xuyên ngừng lại, không hiểu thế nào mà lui hai bước. Lưu Lăng Xuyên kêu ý một tiếng, không biết là bị ai ra tay thì trong lòng kinh nghi, liền quay đầu nhìn lại trong điếm. Chỉ thấy Trương Chi Việt vẫn kích đấu cùng sư huynh, nhất định vô lực cứu người. Hắn nhìn đám người rồi cẩn thận nhìn quanh. Chợt thấy Ngũ Định Viễn ngồi ở trên bàn cúi đầu bất động, xem ra là người này quấy rối.

Lưu Lăng Xuyên hừ một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Ngũ Định Viễn một cái, nói:

- Không phải chuyện của ngươi, đừng tự tìm phiền toái!

Ngũ Định Viễn thấy hắn lộ vẻ tàn bạo hung ác không khỏi cả kinh, liền vội cúi đầu không dám nhìn vào mắt đối phương.

Lưu Lăng Xuyên thấy hắn cúi đầu không nói, đích thị là sợ hãi, lập tức lấy lại bình tĩnh, nhe răng cười nói:

- Hai vị cô nương, có trách thì trách sư thúc các ngươi nhiều chuyện trêu chọc chúng ta, cũng đừng oán ta xuống tay độc ác a!

Trong lúc cười ha hả lại đâm ra một kiếm, Ngũ Định Viễn muốn xuất thủ cứu giúp thì một tiếng hét thảm vang lên. Đã chậm một bước, hắn bất giác nắm chặt tay tự trách.

Lưu Lăng Xuyên túng tiếng cười dài, đang muốn lên tiếng thì lại nghe đệ tử của mình kêu lên:

- Sư... Sư phụ...

Chỉ thấy gã đồ đệ của hắn ôm cánh tay đang lớn tiếng tru lên, không biết làm sao lại bị kiếm của hắn đâm bị thương.

Lưu Lăng Xuyên đại biến sắc mặt, mới biết đã bị người ta đùa giỡn. Hắn vừa giận vừa sợ, quay sang Ngũ Định Viễn kêu lên:

- Đều là ngươi đang làm trò quỷ!

Quát to một tiếng, một kiếm liền đâm tới Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn không biết tại sao hắn hung hăng như vậy, vội vàng đứng dậy tránh một kiếm này.

Lưu Lăng Xuyên cả giận nói:

- Đừng trốn!

Đang muốn truy kích bỗng nhiên trong tay nhẹ hẫng, trong lúc mơ hồ đã bị người cướp đi trường kiếm.

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.