Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba phen khiếp sợ chồng chất

Phiên bản Dịch · 3290 chữ

Giữa tiếng kêu gào thê thảm, còn truyền ra từng tiếng cười quái dị. Cánh tay của gã thuộc hạ bị quái vật cắn đến tận xương, An Đạo Kinh kinh hãi quát lớn:

- Trần Toàn! Ngươi còn chưa động thủ?

Trần Toàn hô nhỏ một tiếng. Khoái đao chém ra, tức tốc chặt cụt đến khuỷu tay phải người nọ. Gã thuộc hạ kêu thảm thiết, ôm cánh tay quay cuồng dưới đất, đám người vội vàng xông tới băng bó thương thế.

Đang bối rối, trong tấm vải che mặt truyền ra từng đợt cười thanh thúy.

Khách... Khách khách...Khách khách khách...

Đoạn tay nọ vẫn không ngừng bị gặm nhấm, dường như bị xem là một cái chân gà béo.

An Đạo Kinh cực kỳ hãi dị, hét lớn:

- Mẹ nó! Đánh cho ta!

Mắt thấy Tát Ma cuồng vọng đến thế. Trong cơn giận dữ, đám Cẩm Y Vệ đều là hung đồ, mấy chục cây Thủy Hỏa Côn nện xuống. Tiếng bình bịch không ngừng vang bên tai.

Mọi người đánh toát mồ hôi cả người, vẫn nghe tiếng cười vang lên.

Khách... Khách khách... Khách khách khách...

Bên kia còn đang cắn nuốt!

Chúng thuộc hạ hoảng sợ, ào ào thối lui. An Đạo Kinh cũng mặt không còn chút máu, khóe miệng phát run. Nếu bảo một mình hắn trông coi quái vật kia, vậy còn thảm hơn cận kề cái chết.

- Con mẹ nó! Ngươi quá coi thường tổ tông ngươi!

Đối mặt tù phạm hung ác như thế, An Đạo Kinh không lui lại mà ngửa mặt lên trời hét điên cuồng, lập tức lấy pháp bảo từ trong bao hành lý ra, muốn đối phó quái vật.

Hai mắt sinh thần quang, An Đạo Kinh lấy ra một cái ống sắt, đi nhanh về phía xe tù. Mọi người thấy ống sắt nọ đen nhánh ngắn chưa đủ thước, trông không có gì bắt mắt, không biết sử dụng thế nào. Trần Toàn ở bên thấy An Đạo Kinh mặt đầy phẫn nộ, như muốn đánh chết quái vật kia ngay tại trận, nhớ tới người này quan trọng, liền tính ra mặt ngăn trở.

Trần Toàn đang định tiến lên, chỉ nghe An Đạo Kinh cười lạnh nói:

- Ngươi không ăn Mông Hãn Dược, vậy liền thưởng ngươi vài ống mê hương đi!

Hắn hướng miệng ống về mặt nạ, bưng đầu ống thổi. Khói trắng lượn lờ thổi tới, mùi vị nồng đậm, chính là mê hồn hương chuyên dụng cho hạng dâm tặc hái hoa. Mắt thấy công dụng của ống sắt là vậy, chúng thuộc hạ lộ vẻ kinh ngạc, ngây ngốc đứng nhìn.

An Đạo Kinh không hề xấu hổ, liều mạng thổi mê hương một hồi, chiếc mặt nạ của quái vật bị khói trùm đầy, khói dư tỏa ra khiến người chung quanh buồn ngủ. Ngay cả hạng công lực thâm hậu như Trần Toàn, Lưu Đức cũng ngáp liên tục. An Đạo Kinh thầm đắc ý. Xem mê hương lợi hại như vậy, quái vật mạnh mẽ gấp mười cũng phải ngất đi.

Qua không chốc lát, quả thấy cái đầu quái vật lệch ra, tựa hồ ngủ say. An Đạo Kinh hít vào một hơi dài, cười nói với Trần Toàn:

- Được rồi! Bổn quan thương cảm mọi người khổ cực. Hai vị nghỉ tạm đi, có ta thay các ngươi coi chừng người này. Tuyệt đối không thể sai sót.

Trần Toàn cùng Lưu Đức lẩm bẩm một tiếng, cũng không biết cảm kích hay khinh thường, đều tự tìm chỗ sạch mà ngủ. Mười ngày không được nghỉ tạm, vừa nằm đã có tiếng ngáy như sấm, đúng là ngủ như chết.

Hành trình mệt nhọc cùng đề phòng tù phạm quan trọng, đám người Cẩm Y Vệ đã uể oải không chịu nổi. Lúc này tội phạm đã bị hôn mê, cả đám không khỏi giãn người. An Đạo Kinh cũng lấy mền rải dưới đất nằm, thoải mái một phen.

Đêm thu tĩnh lặng, ánh trăng sáng soi, ngoài tiếng bước chân của đám thủ vệ qua lại xa xa, không còn tiếng vang gì khác.

Giờ phút này Lưu Đức, Trần Toàn đã ngủ say. Chúng thuộc hạ bên đống lửa không dám buông lỏng, vẫn chia ba bận luân thủ, lui tới tuần tra không ngớt. An Đạo Kinh yên lòng nhắm mắt mà ngủ. Đang mơ màng, bỗng một làn mê hương sâu kín bay tới, như sương khói lượn lờ hải ngoại tiên sơn, mờ ảo trên chóp mũi.

An Đạo Kinh ngửi được mùi thơm, chợt dâng lên ý niệm dâm đãng, trong đầu choáng váng một hồi. Hắn đang muốn trở mình ôm tình nhân trong mộng, bỗng cả kinh tự cảnh tỉnh: "Mùi vị kia dâm tà biết bao, không phải mê hồn hương của ta sao? Sao để cho người ta lấy ra thổi nữa?"

Hắn giữ vững hô hấp, mở hai mắt đánh giá mọi nơi. Chỉ thấy nơi trú quân nổi lên màn sương mờ mờ ảo ảo, phần đông thuộc hạ đều ngã xuống đất mà ngủ, đúng là trúng phải mê hồn hương. Xem ra là tay chân một gã thuộc hạ nào đó không sạch sẽ, muốn nhân cơ hội đánh hôn mê mọi người, làm ra hành động ăn trộm. An Đạo Kinh cười lạnh thầm nghĩ: "Giặc ngoài dễ bắt, cướp nhà khó phòng, xem ta bắt tên bại hoại nọ."

Vừa chuyển đầu, chợt thấy mây mù lượn lờ cạnh xe tù, mê hương không phải từ đâu tới, mà chậm rãi tống xuất từ cái mặt nạ đen kia. An Đạo Kinh giật mình nghĩ:"Thì ra là yêu ma này tác quái!"

Hắn cấp tốc suy tư, xem ra quái vật đã luyện Quy Tức mật pháp, có thể hút mê hương vào phổi rồi nén một hơi dài, đợi lúc mọi người không đề phòng mới phun ra.

Lúc này trừ đám thủ vệ giới bị vòng ngoài, những người còn lại hoàn toàn không còn lực chiến đấu. An Đạo Kinh ngủ bên cạnh xe tù, tất nhiên đứng mũi chịu sào. Nếu như Tát Ma thoát thân, hắn sẽ bị giết đầu tiên. Nghĩ vậy, An Đạo Kinh vừa kinh vừa sợ, thừa dịp quái vật còn đang trong xe tù, liền muốn đứng dậy động thủ, một đao đi trước kết thúc đối phương.

An Đạo Kinh ra vẻ ngủ say, ngón tay lần mò chuôi đao, bỗng nghe trên xe tù truyền ra tiếng xương cốt kêu răng rắc kỳ lạ, hình như có cao thủ võ lâm phát động Súc cốt thần công, đang ép xương cốt toàn thân lại một chỗ. An Đạo Kinh kinh hãi than thầm: "Xong rồi! Quái vật kia sắp ra!"

Liếc mắt qua xe tù, quả thấy thân thể khổng lồ của Tát Ma kia dần dần thu nhỏ, chốc lát xích sắt trên người đối phương lỏng lẻo dần, rơi xuống sàn xe.

An Đạo Kinh lấy làm hãi dị, biết võ công của Tát Ma cao siêu, lúc này tùy tiện di động chắc chắn bị phát giác, tiếp theo thân thể sẽ thành một đống thịt vụn. Hắn nằm dưới đất, không dám sảo động, bàn tay chậm rãi thò ra, sờ lấy cục đá dưới đất, vô thanh vô tức ném tới chỗ Trần Toàn cùng Lưu Đức nằm ngủ. Dự liệu ba người hợp lực ra tay, chưa chắc sẽ thua.

Cục đá nọ rớt thẳng vào đầu Lưu Đức. "Ông chặt đầu" lại giống như thiếu não, vẫn còn ngủ ngon.

An Đạo Kinh mắng thầm, đang muốn ném thêm cục đá, chợt nghe mấy tiếng lách cách. Ngàm sắt trên xe tù đã bị quái lực kéo ra, trong lửa trại chiếu rọi, một cái đầu đen chậm rãi nhô lên. Thân hình khổng lồ đang dựng dậy từ chiếc cũi, giống như tử thần hàng lâm.

Trong bóng tối, Tát Ma chậm rãi về phía này, tới bên cạnh hắn. Với công lực cao thâm của đối phương, chỉ cần giẫm xuống một cước, tạng phủ sao có thể bảo toàn? An Đạo Kinh sợ đến toàn thân nhũn ra, vội nhắm hai mắt, trong lòng cầu ông bà ông vải, chỉ mong bình an vượt qua đêm nay.

Lại nghe Tát Ma cười nhẹ một tiếng, ngồi chồm hổm xuống bên người An Đạo Kinh, không biết muốn làm cái gì. An Đạo Kinh đổ mồ hôi đầy người, hận mình không thể hôn mê lập tức. Bỗng có hai ngón tay lạnh băng sờ lên yết hầu, An Đạo Kinh không chịu nổi, đũng quần ẩm ướt, sợ đến vãi đái ra, than thầm: "Ô hô! Ta mạng hỏng rồi!"

Nhớ tới sau khi chết, thê thiếp xinh đẹp trong nhà chắc chắn sẽ cắm cho hắn vài cái sừng xanh, hai mắt An Đạo Kinh không khỏi đẫm lệ lưng tròng, nằm trên đất mà lòng ngổn ngang trăm mối.

Đang nhắm mắt đợi chết, hai ngón tay nọ không bóp nát yết hầu mà chuyển lên chóp mũi, xem mình có ngủ say hay không. Ý niệm lưu chuyển, An Đạo Kinh biết mạng sống còn cơ hội, hắn cố tình nói mê nói sảng:

- Mụ vợ... Đừng sờ soạng...

Lấy thêm dũng khí bình sinh, hắn nhắm thẳng chân Tát Ma mà ôm ấp mân mê hôn hít.

Chiêu này quả là hiểm, quả nhiên qua mắt được Tát Ma. Tai nghe quái vật cười khinh miệt rồi nhấc chân lên, hai mắt An Đạo Kinh đẫm lệ mông lung, âm thầm cảm tạ ông trời phù hộ. Xem ra bản thân làm nhiều điều thiện, mới có thể may mắn thoát chết đêm nay.

Đang cảm khái, chợt nghe xa xa vang lên tiếng nhấm nuốt, dường như có người ăn uống. An Đạo Kinh mở mắt, đã thấy quái vật ngồi bên đống lửa, tay cầm thịt hươu còn sót lại, đang há mồm nhai ngồm ngoàm.

An Đạo Kinh kinh ngạc thầm hỏi: "Người này khó khăn lắm mới thoát khỏi cũi giam, sao không trốn đi mà còn ở chỗ này ăn uống? Chẳng lẽ đói sắp chết sao?"

Đang lúc gấp gáp không kịp ngẫm nghĩ, hắn tiện tay tóm cục đá, dùng sức ném về Lưu Đức.

Cục đá bay ra, phốc một tiếng trúng giữa vào ót Lưu Đức, máu tươi trường lưu. Trong lúc ngủ mơ bị người ám toán, Lưu Đức nhất thời giận dữ, mắng vài tiếng rồi ngồi dậy, vừa mở mắt liền thấy bên cạnh đống lửa có một gã khổng lồ đang ngồi ăn, không phải Tát Ma thì là ai?

Lưu Đức sợ đến hồn phi phách tán, đang muốn lay tỉnh Trần Toàn, lại nghe Tát Ma gầm nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn về hướng này. Lưu Đức lòng kêu thảm thiết, ngã xuống ngay tại trận, mặc cho huyết lưu đầy mặt, ngủ an tường như cũ.

An Đạo Kinh gian hoạt cỡ nào, vừa nhìn Lưu Đức nằm phơi bụng, liền biết tiểu tử này vờ câm điếc giả chết. Trong lòng không kìm được mắng: "Tiểu tử mắc dịch, giờ này chỉ cầu mạng sống, còn gọi cái gì là võ lâm cao thủ!"

Hắn biết tình thế nguy hiểm, nếu như Tát Ma phát điên, mọi người tất chết thảm ngay tại trận, giờ phút này tuyệt không thể hoảng loạn. Tĩnh tâm dỏng tai lắng nghe, chỉ nghe Tát Ma ợ ợ mấy cái, tám phần là ăn đến trướng bụng, lại nghe tiếng bước chân như đối phương lục soát trên người mọi người để tìm gì đó. Thì ra là tìm túi rượu, lúc này Tát Ma ngửa đầu điên cuồng uống ừng ực.

Chợt nghe một người quát hỏi:

- Người nào?

Lại nói cử chỉ của Tát Ma quá mức càn rỡ, cuối cùng bị quân sĩ cảnh giới vòng ngoài phát hiện. Người nọ rất nhanh chạy tới. Có điều không được ba bước, Tát Ma đã phi thân lên. Một bãi máu tươi loang lổ đầy đất, người nọ bị quái vật kéo thành hai nửa. An Đạo Kinh chứng kiến cảnh này, càng sợ đến hồn bất phụ thể.

Tát Ma cười lạnh một tiếng, mang theo hai nửa cây thịt lặng lẽ bay đi, giấu thi thể vào trong rừng cây. Chỉ một lúc sau lại vòng về xe tù, nghe tiếng xương cốt vang khẽ, không ngờ Tát Ma vận khởi Súc cốt thần công, lần nữa trở vào trong cũi.

Mắt thấy quái vật xem xe tù như nhà của mình, An Đạo Kinh kinh ngạc vạn phần, không biết đối phương có âm mưu gì. An Đạo Kinh càng nghĩ thì càng kinh hãi: "Người này thật to gan. Thì ra chủ tâm lên Bắc Kinh làm loạn!"

Lúc trước Tát Ma đại náo Ông Kim Thành. Chỉ vì muốn nghiệm chứng võ học bản thân cao thấp ra sao, liền xông vào hành cung Khả Hãn Thát Đát, đánh chết hơn trăm cao thủ, cưỡng gian rồi giết chết mười phi tần. Võ công người này cao cường như thế, quân coi giữ Cư Dung Quan sao có thể bắt được? Hẳn là bị Khả Hãn đuổi bắt thật chặt, Tát Ma liền nương nhờ xe tù của Cẩm Y Vệ, thứ nhất tránh bị cao thủ phương bắc đuổi giết, thứ hai an an ổn ổn đến kinh thành, coi như vẹn toàn đôi đường.

An Đạo Kinh càng nghĩ càng sợ, nếu quái vật thật sự vào kinh, hoàng thành tất gió tanh mưa máu, chết không biết bao nhiêu người. Nhớ tới già trẻ nhà mình đều ở kinh thành, trong lòng hốt hoảng, thầm tìm biện pháp đưa tin trở về, để cho mọi người phòng bị.

Có điều tình thế khó khăn dị thường, quái vật trong xe tù vừa gian ác vừa tàn bạo, nếu tùy tiện hành động chắc chắn đả thảo kinh xà. An Đạo Kinh kêu khổ thấu trời nhưng đành giả bộ ngủ không biết.

Khó khăn mới đến trời sáng, An Đạo Kinh vội vàng bò lên, hai mắt biến thành đục ngầu mà hãy còn làm bộ làm tịch, lớn tiếng kêu lên:

- Ngủ thật ngon! Chính xác thật sảng khoái!

Lời này chưa dứt, chúng thuộc hạ ào ào mở mắt, đều hô to:

- Ngủ ngon! Đêm qua ngủ thực thoải mái a!

Mi mắt của chúng thuộc hạ hốc hác, sắc mặt thảm đạm, dáng vẻ không giống được ngủ đẫy giấc. Xem ra đêm qua đám này chưa bị chuốc mê, tám chín phần giả bộ ngủ, chỉ sợ vô ý một cái liền bị Tát Ma phát giác, để cho người ta kéo thành hai nửa.

Lưu Đức đầu đầy máu, vẫn ở đàng kia hô to thoải mái. An Đạo Kinh vừa tức vừa hận, đi đến một cước đá vào mặt hắn. Lưu Đức vội tránh ra, bồi cười nói:

- Thống lĩnh thức dậy sớm thật!

Lúc này Trần Toàn cũng đã dậy, dụi mắt hỏi:

- Sao vậy? Có việc gì?

Nhìn ánh mắt buồn ngủ mông lung, xem ra chỉ có mình hắn ngủ an ổn, không hề biết hiểm nguy cận kề đêm qua.

An Đạo Kinh hừ một tiếng, bĩu môi ý bảo Trần Toàn xem bãi máu xa xa dưới đất. Trần Toàn nhìn lại thì kinh hãi, đang muốn lớn tiếng ồn ào, Lưu Đức nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng che miệng của hắn, ý bảo không cần lớn tiếng nói chuyện.

Trần Toàn kinh nghi bất định, đưa mắt nhìn sang An Đạo Kinh chờ nghe giải thích.

An Đạo Kinh thấp giọng nói:

- Đại sự không ổn, yêu quái kia sớm cởi bỏ xích sắt xe tù, tùy thời có thể xông ra giết người.

An Đạo Kinh vừa nói vừa xem động tĩnh xe tù. Chỉ sợ bị quái vật nghe thấy, tránh không khỏi phải động thủ sớm.

Trần Toàn xanh cả mặt, run giọng hỏi:

- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Lập tức sống mái với hắn sao?

An Đạo Kinh lắc đầu nói:

- Võ công của người này rất cao, chúng ta ngàn vạn lần đừng liều mạng, đợi ta dùng phi cáp truyền thư (1), đi trước thông báo cho Giang đại nhân một tiếng, khi viện quân đến rồi hãy nói.

An Đạo Kinh khôn khéo xưa nay, biết dưới tay Giang Sung có vô số cao thủ. Chỉ cần kéo dài thời gian thích đáng, triều đình sẽ mời cao nhân tới hàng ma hộ pháp. Đại nhân vật vừa đến, cần gì bản thân mình liều mạng? Tất có thể lưu lại tánh mạng ăn cơm.

An Đạo Kinh sợ Tát Ma phát giác, liền dặn dò thuộc hạ chuẩn bị hành lý, giả cách bận rộn, chính hắn thì lặng lẽ lấy lồng nhốt chim câu cùng giấy bút, liền xin Giang Sung phái người lại đây viện trợ. Đến lúc đó, bất kể là La Ma Thập hay Trác Lăng Chiêu ra tay, tóm lại đều mạnh hơn đám ở đây.

Bận một hồi, ba người lén lút tới trong rừng cây, mới dám thả chim bay cao.

Chim câu bay lên tận trời. Ba người ngẩng đầu thấp giọng cầu khẩn, bỗng trong xe tù trong bay ra một cục đá, phá không kích chim câu rơi xuống, chính xác hiếm thấy thế gian.

An Đạo Kinh than thảm một tiếng:

- Xong rồi! Ma đầu kia gian hoạt biết bao, không cho chúng ta liên hệ ra bên ngoài.

Sắc mặt Lưu Đức thảm đạm, thấp giọng hỏi:

- Làm sao bây giờ? Chúng ta cứ ngồi chờ chết như vậy sao?

An Đạo Kinh nhíu mày khổ tư. Tát Ma võ công rất cao, tùy thời có thể phá xe giết người. Giờ bên hắn chỉ có ba hảo thủ, đám thuộc hạ còn lại võ nghệ có hạn, liều mạng cũng không đỡ được quái vật. Trong lòng suy tư, trên tay lại không nhàn rỗi, An Đạo Kinh cởi thẻ tre trên chân con chim đã chết, ném vào dòng suối nhỏ bên chân cho trôi theo dòng nước. Mong sao có hương dân bá tánh nhìn thấy, sẽ đưa giấy cầu viện đến dịch trạm.

Trần Toàn cùng Lưu Đức nghĩ đến tánh mạng bị đe dọa, chân mày đều nhíu chặt, thần thái đầy vẻ bi thương.

An Đạo Kinh thấy bọn họ sợ hãi, thoáng chốc hừ một tiếng, phấn chấn nói:

- Mọi người đừng hoảng hốt, ngoài ba mươi dặm có Ưng Hiểm Hạp, địa thế cực hiểm nên triều đình có đặt dịch trạm. Quân coi giữ chừng năm trăm người, chúng ta liền đại chiến tại đó!

Vừa nói vừa vỗ mạnh vào vai hai gã đồng sự, động viên rằng:

- Hươu chết về tay ai, còn chưa biết đâu!

Mắt thấy Trần Toàn, Lưu Đức vâng vâng dạ dạ, An Đạo Kinh đã có chủ ý. Vừa đến Ưng Hiểm Hạp, lão huynh hắn liền bôi mỡ vào lòng bàn chân chuồn lẹ. Về phần sinh tử của đám người Trần Toàn ra sao, chỉ có xem số phận của chính bọn họ.

---o0o---

Chú: (1) Loài chim câu bay rất cao, trí nhớ tốt, đem đi thật xa mới thả cũng biết bay về, vì thế nên ngày xưa hay dùng nó để đưa thư từ.

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.