Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở mắt cao xanh thưởng văn chương

Phiên bản Dịch · 4718 chữ

Buổi trưa hôm sau, hoàng đế hạ chỉ ban thưởng tiệc rượu cho các tiến sĩ tân khoa. Lư Vân thân là trạng nguyên thiên hạ năm Kỷ Tỵ, đương nhiên phải tới điện Phụng Thiên dự tiệc. Tần Trọng Hải quen cửa quen đường, lại là quan hầu trong cung, liền đưa hắn tới cấm cung.

Tới cửa Thừa Thiên, mắt thấy Lư Vân dò xét trái phải như đầy vẻ tò mò về nơi cấm thành hoa lệ, Tần Trọng Hải cười nói:

- Chăm chú ngắm nghía thành quách như thế, chẳng lẽ ngươi cũng muốn làm hoàng đế sao?

Lư Vân nghe vậy lấy làm kinh hãi, thấp giọng nhắc:

- Cấm thành không như nơi khác, sao Tần tướng quân lại hồ ngôn loạn ngữ như thế?

Tần Trọng Hải cười nói:

- Ngươi sợ sợ sệt sệt làm gì, gần đây làm gì có người, lấy ai để nghe chúng ta nói chuyện đây?

Lư Vân hồn kinh chưa định, gấp gáp nói:

- Chung quy vẫn phải cẩn thận một chút.

Tần Trọng Hải cười cười, nói:

- Thực ra cảm thấy nơi này thế nào? Rất là tráng lệ chăng?

Lư Vân xuất thân nghèo khổ, nhiều năm bôn ba, hắn từng chứng kiến đầy rẫy cảnh dân chúng lầm than cơ khổ, lúc này thở dài nói:

- Hoàng tộc xa hoa như thế, tất cả đều là mồ hôi nước mắt của lão bá tánh. Nếu nơi đây chịu xuất ra một nửa của cải, thiên hạ liền giảm đi ít nhất một nửa số người nghèo.

Tần Trọng Hải gật đầu, đang muốn đáp lời, chợt nghe một người cười lạnh nói:

- Hai người các ngươi tự tiện bàn chuyện triều chính, tội đáng chết vạn lần, biết chưa?

Hai người cả kinh quay đầu, thấy một người thân hình to béo đi tới. Người này bộ dạng có phần giống Giang Sung. Lư Vân nhận ra đây là Giang Đại Thanh, đương kim thám hoa. Hắn vội phân bua:

- Tại hạ chỉ cảm khái cho lão bá tánh nghèo khổ, không phải có ý phê phán triều chính, chỉ sợ Giang huynh đã nghe lầm.

Giang Đại Thanh thấy Lư Vân đầu đội đai hoa hồng, biết đây chính là đương kim trạng nguyên, lại thấy dáng vẻ của đối phương anh tuấn hơn mình ngàn lần, nhất thời vừa đố kị vừa tức, cười lạnh nói:

- Dám làm mà không dám chịu, nhìn bộ dạng của ngươi, không ngờ lại là tân khoa trạng nguyên. Đợi lát nữa, xem ta cáo trạng với thúc thúc thế nào, sẽ dọa cho ngươi tè cả ra quần.

Tần Trọng Hải nghe Giang Đại Thanh nói chuyện kiêu ngạo thì nhướng mày, thấp giọng hỏi:

- Tên mập này là ai?

Lư Vân ghé đầu qua đáp:

- Người này chính là cháu của Giang Sung, cũng đỗ thám hoa năm nay.

Tần Trọng Hải ồ một tiếng, mắng:

- Ra là dựa hơi Giang Sung!

Y đi ra phía trước, đánh giá Giang Đại Thanh vài lần, lại nhe răng cười hỏi:

- Tên mập chết dẫm, ngươi chán sống sao?

Giang Đại Thanh thấy Tần Trọng Hải lưng hùm vai gấu, hình dáng hung ác nên có phần sợ hãi, nhịn không được lắp bắp hỏi:

- Ngươi. . . Ngươi muốn làm cái gì?

Tần Trọng Hải đánh giá đối phương trên dưới vài lần, đột nhiên tâm niệm vừa động, nghĩ ra trò hay lập tức cười hắc hắc, nghiêng đầu qua cười nói:

- Không có việc gì, lão huynh ngươi đừng hoảng hốt, chỉ vì gần đây triều đình thiếu người. Hoàng thượng sai ta tìm kiếm nhân tài hỗ trợ khắp nơi, ta xem ngươi thiên tư đĩnh ngộ, thân hình cao lớn, thật sự là nhân tuyển thích hợp.

Giang Đại Thanh đang sợ bị đòn, lúc này nghe đối phương có ý nghênh đón bản thân, liền đắc ý nghĩ thầm: “Ra là thị vệ này muốn nịnh hót ta”

Thoáng chốc hắn cười ha hả, nói:

- Nhìn ngươi như phường đầu trâu mặt ngựa, không ngờ con mắt chuột còn sáng một tí, biết được cha ngươi là một nhân tài!

Hắn thấy Tần Trọng Hải có ý nịnh hót, nhất thời ngửa đầu vênh mặt, thần thái thật là ngạo mạn.

Tần Trọng Hải đánh rắn tùy côn (1), vừa thấy Giang Đại Thanh bày ra kiểu cách nhà quan, lập tức bày ra bộ mặt tươi tắn, cười bồi nói:

- Hoàng thượng hạ lệnh còn thiếu một chức quan đặc biệt quan trọng, chỉ là chưa có người đa tài đến đảm nhận, liền muốn chúng ta chiêu mộ, tìm kiếm nhân tài khắp nơi. Ta cùng Lư trạng nguyên đang bàn chính là chuyện này.

Liếc mắt qua, thấy Lư Vân có vẻ kinh ngạc. Y liền khoát tay, ý bảo hắn đừng nói gì.

Lư Vân hiểu Tần Trọng Hải muốn chơi Giang Đại Thanh một vố, lại chỉ mỉm cười không nói.

Lúc này Giang Đại Thanh ồ một tiếng, hỏi:

- Thế nào, các ngươi luận định ra sao?

Tần Trọng Hải thở dài nói:

- Tư chất của hắn không đủ, kém xa Giang thám hoa, thật sự gánh không nổi trọng trách.

Giang Đại Thanh nhất thời tin tưởng. Chỉ nghe hắn cười ha hả nói:

- Ta văn võ toàn tài, ba tuổi đã ăn hết tám chén cơm lớn, năm tuổi đã biết lớn tiếng mắng người, được xưng thần đồng, tư chất đương nhiên là nhất đẳng!

Nói rồi cười to không dứt, lại hỏi tiếp:

- Ngươi mau nói cho ta biết, chức vụ nọ là gì? Để chút nữa ta đi xin thúc thúc!

Tần Trọng Hải thấp giọng nói:

- Chức nọ gọi là ‘ ‘Hoàng môn quan môn chính ’, là đại quan tứ phẩm!

Giang Đại Thanh vừa mừng vừa sợ, hỏi:

- Hoàng môn quan môn chính, nghe danh thật là vang dội! Làm nhiệm vụ gì vậy?

Tần Trọng Hải ra vẻ thần bí, thấp giọng nói:

- Không dám dấu ngài thám hoa. Chức quan này có thể thân cận vô số mỹ nữ, thậm chí còn được ngắm nhìn các nàng tắm rửa thay đồ. Chính là đại quan béo bở nhất đẳng trong cung, không biết thám hoa có ý nhận lời?

Giang Đại Thanh liếm liếm khóe miệng, híp mắt lộ ra nụ cười dâm đãng, hì hì nói:

- Tốt như vậy sao?

Tần Trọng Hải dò xét chung quanh rồi mới nhỏ giọng:

- Không phải chỉ như thế, chức này còn ở trong cung điện hầu hạ bên cạnh đấng quân vương. Thế nào, Giang thám hoa nhận lời chăng?

Giang Đại Thanh nghe mà tim đập thình thịch, liên thanh nói:

- Đương nhiên, đương nhiên!

Đột nhiên Tần Trọng Hải thở dài, khuôn mặt lộ vẻ ưu sầu, lắc đầu nói:

- Nhưng chức quan này chỉ có thể đánh bài nghe hát, uống rượu diễn tuồng, không cho phép đọc sách viết chữ. Đây là di quy của thái tổ để lại, chỉ sợ ngài không thể thích nghi cho nổi.

Giang Đại Thanh lộ vẻ mê mẩn, tán thán nói:

- Không cho phép đọc sách viết chữ! Thật sự là quá tốt!

Tần Trọng Hải ngạc nhiên hỏi:

- Ngài không phải là tiến sĩ sao? Không cho phép đọc sách viết chữ, đây chẳng phải nhàm chán muốn chết?

Giang Đại Thanh ho hắng mấy tiếng, vội vàng nói:

- Ta. . . Ta đây đều là vì hoàng thượng, lúc này mới phấn đấu quên mình, quẳng bút từ. . . Từ vui. Ngươi phải hiểu khổ tâm của ta mới phải.

Tần Trọng Hải gật đầu nói:

- Được rồi! Vậy ta tin ngài một lần. Lát nữa lên Kim Loan Điện, hãy tự mở miệng xin hoàng đế đi!

Giang Đại Thanh thở ra một hơi, lộ vẻ cảm kích nói:

- Đa tạ lão huynh! Xin hỏi đại danh là gì?

Tâm niệm Tần Trọng Hải vừa động, nói:

- Tại hạ là An Đạo Kinh.

Giang Đại Thanh ồ một tiếng, nhất thời cười nói:

- Thì ra ngươi chính là An thống lĩnh! Thúc thúc ta ở nhà thường mắng ngươi là đồ đần!

Tần Trọng Hải cười ha hả, nói:

- An Đạo Kinh ngốc như heo, Giang đại nhân giáo huấn rất phải.

Y theo lời mắng An Đạo Kinh, nhưng Giang Đại Thanh sao nghe ra huyền cơ trong này, hắn lại cười nói:

- Ngươi thực là khiêm nhường. Được rồi. Lát nữa, ta sẽ nói vài câu tốt cho ngươi trước mặt thúc thúc.

Tần Trọng Hải rung loạn eo hổ, nín cười với vẻ mặt nịnh nọt, liên tục thở dài nói:

- Đa tạ ân tái tạo của Giang thám hoa.

Lư Vân thấy Tần Trọng Hải đùa bỡn Giang Đại Thanh, cũng nhịn không được buồn cười.

Giang Đại Thanh nghe được tin tức tốt lành. Mặt đầy hưng phấn, hắn đi tới bên người Lư Vân, cười lạnh mắng:

- Trạng nguyên thì oai lắm sao? Ta phỉ vào!

Nhổ một bãi đờm, lúc này Giang Đại Thanh mới nghênh ngang rời đi.

Lư Vân thấy hắn đi xa, vội hỏi:

- Cái gì gọi là ‘Hoàng môn quan môn chính ’? Sao ta chưa từng nghe qua chức quan này? Không phải lừa họ Giang kia chứ?

Tần Trọng Hải cười nói:

- Ta cần gì lừa hắn, thật sự có chức quan này! Hơn nữa đúng là có thể tắm rửa cùng mỹ nữ, còn được đánh bài nghe hát, những lời của ta đều là thực!

Lư Vân ngạc nhiên hỏi lại:

- Thật sự? Sao ta chưa nghe qua?

Tần Trọng Hải cười nói:

- Trước khi là ngự tiền thị vệ, ta cũng không biết trò vui này.

Lư Vân lấy làm khó hiểu, vẻ mặt lộ sự mờ mịt.

Sắp tới giờ ngọ, đã đến tiệc rượu buổi trưa. Lư Vân được Tần Trọng Hải đưa đường, hắn kinh hồn táng đảm đi vào điện Phụng Thiên. Hôm nay ban thưởng tiệc rượu cho các tiến sĩ tân khoa, quan viên từ tam phẩm trở lên mới được vào điện. Tần Trọng Hải đành thủ ở bên ngoài.

Lư Vân một thân đi vào, chỉ thấy bên trong ồn ào, lúc này hoàng đế còn chưa giá lâm, chúng đại thần đang tụ tập tán chuyện. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, thấy xa xa có một già một trẻ đang thấp giọng trò chuyện. Thanh niên kia dung mạo tuấn tú, chính là Dương Thiệu Kỳ, đệ đệ của Dương Túc Quan. Lão nhân kia có thân hình thon dài, khuôn mặt đầy vẻ từ ái, hẳn là đại học sĩ Dương Viễn. Lư Vân nhớ tới bản thân mình, đưa mắt nhìn quanh không thấy người quen, không khỏi than nhẹ một tiếng.

Đang lắc đầu, sau ót bị người ném một viên sỏi, Lư Vân xoa đầu quay lại. Chỉ thấy Tần Trọng Hải trốn ở cửa điện, đang liên tục phất tay với hắn. Lư Vân mỉm cười thầm nghĩ: "Tần tướng quân thật là hảo hữu đệ nhất bình sinh của ta. Ta có thể quen hắn, chính là phúc khí tu luyện từ kiếp trước."

Hắn đang mỉm cười, chợt thấy một người đi tới, lớn tiếng nói:

- Lư hiền điệt đã đến rồi sao!

Ngẩng đầu thấy là Liễu Ngang Thiên, Lư Vân vội vàng quỳ xuống, thưa rằng:

- Tham kiến Hầu gia!

Liễu Ngang Thiên tiến tới nâng hắn dậy, dặn dò:

- Lát nữa Hoàng thượng sẽ hỏi các ngươi mấy vấn đề, tám phần là thơ từ ca phú, ngươi nhớ cẩn thận ứng phó mới được.

Lư Vân gật đầu:

- Tiểu điệt để ý là được.

Liễu Ngang Thiên dặn thêm vài câu, chợt thấy Tần Trọng Hải lén lút bên ngoài, lão cả giận nói:

- Tiểu tử này lại tính bày trò nghịch ác sao!

Ba bước làm hai bước, lão liền phóng ra bên ngoài.

Một lát sau, lại một lão nhân khác đi tới, reo lên:

- Vân nhi.

Lư Vân mừng rỡ, xông lên cầm hai tay đối phương, kêu lên:

- Cố bá bá! Người cũng ở đây sao?

Lão nhân nọ chính là Cố Tự Nguyên, chỉ nghe lão cười nói:

- Ta là đương kim Binh bộ Thượng thư, trường diện hôm nay quan trọng như vậy, đương nhiên cũng phải tới dự.

Lão sờ sờ đầu Lư Vân, cười nói:

- Lát nữa con hãy thể hiện cho tốt, tận lực bộc lộ văn tài của mình. Nếu hoàng thượng yêu thích, chắc chắn sẽ hỏi ý muốn nhậm chức nơi nào, đến lúc đó con phải cẩn thận suy tư, tinh tế lựa chọn chỗ tốt. Biết chưa?

Lư Vân vâng dạ một tiếng, chỉ là không biết mình nên tranh thủ nhận chức nơi nào, liền hỏi:

- Nếu Cố bá bá có cao kiến, có thể chỉ điểm cho tiểu điệt hay không?

Cố Tự Nguyên thấp giọng nhắc nhở:

- Gần đây trong triều đấu đá quyết liệt, Cố bá bá hy vọng con được điều tới làm tri huyện Giang Nam. Thứ nhất là để tránh họa, thứ hai có thể giúp Liễu hầu gia liên lạc với quan lại địa phương, biết chưa?

Hai người đang định nói thêm, đã thấy rất nhiều nội thị đi ra, là hoàng đế sắp tới. Cố Tự Nguyên vỗ vào vai hắn, nói:

- Con nhanh đi chuẩn bị! Chờ sau buổi ngọ yến, về nhà ta rồi tâm sự thêm!

Lư Vân thở dài một tiếng, hắn ở tại Cố phủ một năm có thừa nhưng chưa từng ngồi cùng bàn với lão gia phu nhân. Giờ này đã đậu Tiến sĩ trở thành Trạng nguyên, muốn tới nhà Cố Tự Nguyên dùng cơm quả thật dễ dàng. Nghĩ đến dù thanh quý như Cố Tự Nguyên, cũng khó tránh khỏi cảm khái "Ba mươi năm bụi trần lấm mặt, đến nay mới được chút vẻ vang (2)" thay hắn.

Chỉ là nghĩ đến phải gặp Nhị di nương, bất giác hắn lại phiền lòng.

Chợt thấy trên lưng nhói đau, hình như có người ám toán mình, Lư Vân cả kinh quay đầu, đã thấy Tần Trọng Hải liên tục phất tay tựa hồ muốn hắn chú ý đến điều gì đó. Lư Vân ngây người một trận, quay sang đã thấy đại thần văn võ cả triều đều quỳ xuống, chỉ còn bản thân ngơ ngác đứng trong điện.

Hắn mờ mịt ngây ngốc, không biết cao thấp thế nào, ngơ ngẩn nghe chúng đại thần tung hô:

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Chỉ thấy hoàng đế vung tay, nói:

- Chúng ái khanh bình thân.

- Tạ ân vạn tuế!

Mọi người bái lạy rồi mới chậm rãi đứng lên.

Từ đầu tới đuôi, Lư Vân ngây ngốc đứng tại trận, hoàn toàn không biết thế nào cho phải. Lúc này một người mặc mãng bào bước ra, quát rằng:

- Tiểu tử to gan, thấy hoàng thượng còn không quỳ, người đâu! Lập tức lôi hắn tới Ngọ môn chém đầu!

Người này trên môi có hàng ria ngắn, chính là Giang Sung. Y biết Lư Vân có quan hệ cùng Liễu Ngang Thiên, lúc này dựa cớ gây chuyện.

Lại nghe một lão nhân cười nói:

- Giang đại nhân, ngươi cho là mình là ai? Lúc này tại Phụng Thiên Điện, tới phiên ngươi ra lệnh hay sao?

Người này tuổi chừng bảy mươi, chính là Lưu Kính. Gần đây tuy bị chuyện của Tiết Nô Nhi liên lụy một phần, giờ này lão vẫn bình thản ung dung, đúng là phong thái của bậc đại quyền thần.

Giang Sung đang muốn mỉa mai đáp trả, hoàng đế đã phất phất tay, nói:

- Chư khanh không nên khắc khẩu.

Vừa nói vừa hướng sang, hỏi Lư Vân:

- Nhìn ngươi thân khoác lụa hồng, một bộ phẫn thế tật tục, hẳn là đương kim Trạng nguyên Lư Vân!

Lư Vân thấy hoàng đế tuổi chừng năm mươi, bộ dáng đầy vẻ anh tuấn, có chỗ tương tự cùng công chúa Ngân Xuyên. Nhất thời có cảm giác thân cận, hắn run rẩy vén áo, quỳ xuống thưa:

- Hồi bẩm thánh thượng, tiểu dân chính là Lư Vân. Chỉ vì trời cao thương tình rải hoa, Lư Vân may được thiên hạnh mới có thể đỗ đạt. Nếu không, trong thiên hạ có biết bao nhiêu bậc tuấn kiệt, cũng không tới phiên tiểu dân làm Trạng nguyên, là các đại nhân chấm bài quá ưu ái rồi.

Hoàng đế thấy dáng vẻ của hắn bất tục, lời ăn tiếng nói tự nhiên, trong lòng có phần ưa thích, liền cười ha hả nói:

- Xem ngươi miệng lưỡi lưu loát, lại tuấn tú lịch sự như vậy, tương lai nhất định sẽ đảm nhận sứ mạng ngoại giao cho nước nhà, như vậy đi! Trẫm sẽ an bài ngươi vào chỗ còn trống, sau này liền ở bên trẫm.

Xem ra, hoàng đế không những giống Ngân Xuyên công chúa về hình dáng bên ngoài mà ngay cả tâm tư cũng như vậy. Vừa thấy tướng mạo lời ăn tiếng nói Lư Vân liền sinh niềm yêu thích, nảy ra ý trọng dụng.

Lư Vân đang muốn đồng ý, chợt thấy hai người Liễu Ngang Thiên cùng Cố Tự Nguyên nháy mắt sang. Dự liệu rằng trong này có thâm ý, hắn liền trả lời:

- Khởi bẩm thánh thượng, vi thần nghĩ đến đạo tặc nổi lên bốn phía vùng Giang Nam, khiến cho dân sinh khó khăn. Vi thần một lòng muốn tới Giang Nam hiến dâng sở học, xin thánh thượng ân chuẩn.

Lời này vừa ra, hai lão nhân kia ôm ngực như thở dài một hơi. Giang Sung cười lạnh nói:

- Còn chưa làm quan một ngày mà đã biết mặc cả bỏ ba lấy bốn, người như thế giữ lại làm gì? Đưa đi sung quân.

Lại nghe hoàng đế hừ một tiếng, trách:

- Lời này của Giang ái khanh không đúng, được hành sự bên trẫm chính là chỗ tốt cỡ nào? Giờ Lư trạng nguyên lại lấy nỗi lo thiên hạ làm nỗi lo của mình, xin ra nhậm chức nơi xa xôi bên ngoài. Người có nhân phẩm tâm tư như vậy, Giang ái khanh sao có thể xuất ngôn châm chọc đây?

Giang Sung không cam lòng nhưng hoàng đế đã nói như vậy, đành phải đáp:

- Thần biết tội.

Hoàng đế cười ha hả, chỉ vào Lư Vân nói:

- Xem ngươi xuất chúng bất quần, tuy lời nói cử chỉ có chút ngây ngô nhưng Trẫm yêu thích là người có sự kiến giải riêng. Đến đây! Trẫm thưởng cho một chén!

Nói rồi giơ chén, thái giám hai bên lập tức châm rượu dâng lên.

Lư Vân nâng chén quá đầu, quỳ xuống nói:

- Thần Lư Vân, khấu tạ thánh ân.

Hai người một hơi cạn sạch.

Hoàng đế thấy Lư Vân uống rượu thoải mái, không nhăn nhó mặt mày giống như người đọc sách tầm thường, nhất thời cười nói:

- Xem ra tửu lượng của Lư ái khanh không tệ, phong thái rất giống với Thái Bạch (3). Tới nào! Để Trẫm thử một chút, xem ngươi có chân tài thực học hay không?

Lư Vân rùng mình đáp:

- Dạ.

Hoàng đế mỉm cười. Đang muốn lên tiếng, chợt xa xa vang lên tiếng sấm, đúng là dông tố nổi lên. Lúc này là mùa thu, mưa to gió lớn đã rất thưa thớt. Hoàng đế nhìn ngoài điện, chỉ thấy bóng nước nổi khắp nơi, ngoài hiên ẩm ướt, liền cười nói:

- Khó dịp vào thu mà còn mưa to tầm tã. Nếu trời giáng hạn gặp mưa, chúng ta liền dùng làm đề tài ra câu đối đi!

Trong tiếng mưa rơi dễ nghe trên mái điện, chúng văn võ bá quan đồng thanh đáp:

- Hoàng thượng thông minh cơ trí, chúng thần rửa tai lắng nghe!

Hoàng đế cười ha hả, nói:

- Chư khanh nghe kỹ. Trẫm ra đề đây.

Trong cơn dông lớn, Tần Trọng Hải trốn ở ngoài điện nên bị ướt đẫm toàn thân. Y thấy hoàng đế trầm ngâm một hồi. Đám văn võ bá quan lại không nhúc nhích, toàn bộ đang chuyên tâm chờ đợi, bất giác cười thầm:

“Không phải Hoàng đế nói ra đề sao? Sao lại lâu như vậy, thực là bò ngốc đánh rắm!”

Đang chê cười, đột nhiên một tia sét đánh xuống bên cạnh, Tần Trọng Hải hoảng sợ mắng thầm:

“Thánh họ thiên tử, lão tử nói chơi cũng không được sao?”

Hoàng đế ngưng mắt nhìn ra ngoài điện. Tâm niệm vừa động, y chậm rãi nói:

- Chư khanh nghe kỹ. Trẫm ra vế trên là: “Mưa to đầm đìa, rửa sạch thềm lớn nghênh học sĩ”

Giờ phút này mưa tầm tã, nơi thềm điện Phụng Thiên lại ướt đẫm nước mưa. Hôm nay Cảnh Thái hoàng đế ban thưởng tiệc rượu, nghênh đón đông đảo tiến sĩ. Xem ra hoàng đế quả thật tài học phi phàm, với một vế trên ngắn ngủi, liền miêu tả trọn cảnh tình này. Trong đó câu "Rửa sạch thềm lớn nghênh học sĩ ", càng làm cho người có cảm giác vui sướng hân hoan.

Chúng đại thần xưa nay đã dị thường phụng nghênh đối với hoàng đế, nghe xong vế đối xuất sắc, sao lại không nhân cơ hội thể hiện lòng thành kính? Chỉ nghe Khổng thủ phụ sợ hãi kêu đầu, nhất thời mọi nơi vang lên tiếng đấm ngực thùm thụp nghẹn ngào. Giang Sung lấy ra giấy bút tùy thân, cẩn thận ghi lại, rơi lệ than thở:

- Đây thật vế đối tuyệt trác bình sinh thần từng nghe qua. Hôm nay may mắn như thế, đúng là trời cao chiếu cố! ... Hu hu...

Riêng bậc văn thần khí khái như Cố Tự Nguyên hay Dương Viễn, dù không nhân cơ hội vuốt mông ngựa nhưng nghe vế đối hay tuyệt như thế cũng phải gật đầu, nét mặt lộ đầy kính ý.

Hoàng đế mỉm cười, nói:

- Xem thần sắc mọi người, dường như vế trên của ta hay ho lắm sao!

Giang Sung gạt lệ, cao giọng nói:

- Dạ bẩm, đây chính là vế đối hay tuyệt thiên cổ!

Hoàng đế cười cười, lúc này hướng sang hỏi Lư Vân:

- Thế nào, đối được chăng?

Lư Vân ho nhẹ một tiếng, lại không đáp lời. Đám người Cố Tự Nguyên, Liễu Ngang Thiên thấy vậy âm thầm nóng ruột. Vế trên này quả thật khó khăn, cho dù Lư Vân tài hoa cao siêu nhưng nhất thời nửa khắc, chỉ sợ khó mà đối cho nổi.

Hoàng đế ra vế trên gồm hai câu, là "Mưa to đầm đìa, rửa sạch cửa lớn nghênh học sĩ ", tổng cộng dùng hai chữ "Đại" ở chữ thứ hai và chữ thứ tám. Vế dưới muốn đối cho tinh tế, ngoài đối được hai chữ này, còn phải dùng ý từ tương ứng với năm dạng gồm “nhân” “sự” “thời” “địa” “vật”, có thể nói là rất khó chơi. Chúng quan văn phần lớn xuất thân tiến sĩ, nghe câu đối của hoàng đế bất giác nhíu mày khổ tư, cực lực suy tư tìm vế dưới.

Giang Sung thấy thần sắc Lư Vân ngưng trọng, không khỏi cười ha hả, nói:

- Tiểu tử mau nhận thua đi! Đỡ phải mất mặt!

Lưu Kính liếc sang y một cái, cười nói:

- Ngươi chớ đắc ý, nếu Lư trạng nguyên đối không được, lát nữa liền đến phiên điệt nhi Giang Đại Thanh của ngươi ra đáp, không biết sẽ thế nào?

Giang Sung cả kinh nghĩ thầm: "Điệt nhi của ta dốt đặc cán mai, thuần túy dựa vào người thúc phụ như ta mới có được cái danh Thám hoa... Lát nữa hoàng thượng đích thân hỏi tới, phải làm sao cho ổn đây?"

Nghĩ vậy, y vội sai thị vệ đi tìm La Ma Thập, dặn lão trốn ở ngoài điện ám trợ. La Ma Thập tài học vừa cao, võ công cũng giỏi, hẳn có thể giúp Giang Đại Thanh một tay.

Hoàng đế thấy thần sắc chúng quan ngưng trọng, biết vế trên quả thật nan giải. Y lấy bài thi Đình của Lư Vân ra, cười nói:

- Ngươi từ từ mà nghĩ, để Trẫm xem văn chương của ngươi, lát nữa đối cũng chưa muộn.

Hoàng đế đang muốn mở bài thi của Lư Vân, bỗng thấy trong điện sáng ngời, chân trời lóe lên một lằn sét, tiếp theo là tiếng nổ ầm ầm. Thì ra tia sét kia đánh trúng phía trên điện Phụng Thiên, khiến cho chúng thần kinh hãi biến sắc.

Trong tiếng sấm sét ầm ầm, Lư Vân thấy hoàng đế ngồi vững vàng trên ghế rồng, trong tay còn cầm bài thi của mình, thoáng chốc hai hàng lông mày của hắn khẽ động. Đã có phương án. Hắn khom người chắp tay nói:

- Khởi bẩm thánh thượng, thần đã có vế đối.

Hoàng đế nghe vậy, sửng sốt hỏi:

- Nhanh vậy sao?

Chúng quan văn nghe hắn nhất thời nửa khắc có lời giải thì đều kinh ngạc, không ít người còn lộ vẻ không tin.

Tiếng sấm ngoài điện chợt xa chợt gần, Lư Vân không nhiều lời, lập tức tiến lên một bước, khom người nói:

- Vế trên của vạn tuế gia là: “Mưa to đầm đìa, rửa sạch thềm lớn nghênh học sĩ” Thần xin đối vế dưới là: “Sét trời thình lình, mở mắt cao xanh thưởng văn chương!”

---o0o---

Chú:

(1) Là câu thoại được lưu truyền trong dân gian dạy về cách đánh rắn ở vùng Lĩnh Nam. Phía nam có nhiều thứ dịch bệnh và vật độc hại, thường xuyên có rắn rết độc trùng và chuột bọ. Roi trúc mềm, côn cứng. Loài rắn có sở trường quấn quanh những vật cứng, nếu vụt gậy xuống không đánh trúng ngay điểm yếu của rắn có thể sẽ bị rắn vặn thân, nhe nanh, cắn lại người đánh rắn. Vậy nên phàm là người đánh rắn sẽ không bao giờ dùng côn mà dùng roi trúc để đánh rắn. Đánh rắn tùy gậy ngụ ý con người nên xem xét thời cơ, thuận theo thời thế tình hình mà làm, để đạt được lợi ích lớn.

(2) Vương Bá người đời Đường, lúc chưa nên danh thường đến ăn xin ở cửa chùa Huệ Chiêu. Bọn đồ lê (sư ni) ở đấy rất ghét thói ăn chực của Bá, tìm cách làm nhục. Bá bực mình bỏ đi, về sau đỗ làm đến chức Thứ Sử. Từng có câu thơ rằng: “Tam thập niên lai trần thổ diện, chí kim phương đắc bích sa lung”. Chính là nguyên văn của câu thơ trên.

Bích sa lung là vạt/lồng che bằng vải sa, được dùng che bút tích trên vách đá của danh sĩ để tỏ ý kính trọng. Được "Bích sa lung" là được người đời khen ngợi, hân thưởng, coi trọng, đạt được vị thế và danh vọng nhất định trong đời.

(3) Tương truyền lúc Lý Bạch sắp sinh, bà mẹ nằm mộng thấy sao Tràng Canh (hay Trường Canh), vì sao này có tên là Thái Bạch nên đặt tên con là Bạch. Sau này ông tự đặt hiệu là Thái Bạch, rồi Tràng Canh; ngoài ra do sinh ở làng Thanh Liên nên cũng lấy hiệu là Thanh Liên cư sĩ. Giới thi nhân bấy giờ thì rất kính nể tài uống rượu làm thơ bẩm sinh, nên gọi Lý Bạch là: Tửu trung tiên, Lý Trích Tiên.

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.