Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam tử gan to bằng trời

Phiên bản Dịch · 5460 chữ

Lại nói Tự Tần Trọng Hải thu phục xong đám thị vệ, cả ngày dạo trong hoàng thành, nơi đây không căng thẳng như tiền tuyến, cuộc sống an nhàn đến nhàm chán. Khi rãnh rỗi, Tần Trọng Hải liền bắt thuộc cấp tập luyện ưng trảo thần công, bóp gân bóp cốt đang ngứa ngáy hộ cho. Có dịp chuồn về phủ, liền tìm Ngũ Định Viễn cắn hạt dưa nói chuyện phiếm. Có điều với bản tính nóng nảy như hổ lang. Rảnh rang hơn hai tháng, y đã buồn bực không chịu nổi.

Hôm đó tiết trời nóng bức, đã vào mùa nắng gắt. Trong lúc rãnh rỗi, Tần Trọng Hải liền trốn vào trong Nhân Trí Điện ngủ trưa. Nhân Trí Điện nằm phía tây tam đại điện, chính là lăng mộ của các tiên hoàng. Thời này hoàng đế thịnh trị nhiều năm, nếu muốn Nhân Trí Điện phát huy công dụng, ít ra còn hai mươi năm nữa. Năm nay trong cung trên dưới bình an, trong điện an tĩnh không một bóng người. Nếu có thứ gì đó dám tới quấy rầy, đương nhiên là quỷ không phải người. Có điều Tần Trọng Hải to gan lớn mật, từng ngủ trên chiến trường đầy xác người như cơm bữa, u hồn lay động cũng xem như sương khói. Y dặn thuộc hạ hai canh giờ sau trở lại, sau đó gác cao chân đánh một giấc.

Trong mộng đang gắp cá bốc thịt phong lưu khoái hoạt, chợt nghe có tiếng bước chân vang lên khe khẽ, dường như có người sắp vào trong điện. Tần Trọng Hải tỉnh giấc, thầm nghĩ : "Lúc này có người tới, chẳng lẽ là Kim Ngô quân, Vũ Lâm quân đến sao?" Lại nghĩ tiếp: "Không đúng, những người này nếu muốn ngủ trưa thì sẽ tới Kiến Cực Lâu, sao lại đến tranh địa bàn của ta? Người này chắc chắn chút lai lịch, ta cần lưu ý”

Người nọ bước đi nhỏ nhẹ, đã còn không xa. Tần Trọng Hải không kịp nghĩ ngợi thêm, hai chân điểm một cái, phi thân lên trốn trên xà nhà.

Tần Trọng Hải nằm trên xà cúi đầu nhìn lại, tiếng bước chân ngày càng vang. Không ngờ là một phi tần xinh đẹp đi vào. Tần Trọng Hải sinh nghi khi thấy phi tần lẻ loi một mình, trên tay cô này cầm theo một cái rổ, bên cạnh không có cung nữ theo hầu. Càng quan sát càng kỳ quái, y thầm nghĩ: "Đám phi tần ngày thường đều ở hậu cung, sao giờ chạy đến tiền điện? Đám này được nuông chiều từ bé, đi đâu cũng có kẻ hầu người hạ, một mình đến đại điện trống trải này làm gì?"

Mắt thấy phi tần nọ đi sâu vào trong điện, Tần Trọng Hải cúi thấp người chạy trên xà nhà đuổi theo. Khinh công của y không kém, giờ phút này cẩn thận gấp bội. Trừ phi phải là cao thủ võ học, không thì đừng mong phát hiện nổi.

Phi tần nọ tới trước một bức họa thì ngưng mắt nhìn kỹ, giống như đang ngắm tranh. Hai mắt Tần Trọng Hải như điện, thấy sắc mặt phi tần nọ có vẻ khẩn trương, ngọc thủ thon dài duỗi ra phía sau bức họa. Chỉ nghe cạch một tiếng, như có cơ quan mới phát động, thoáng chốc bức tường dâng lên lộ ra một mật đạo!

Phi tần nọ nhìn ra bên ngoài một thoáng, cấp tốc đi vào trong đường hầm. Chỉ một lúc sau, xoạt một tiếng nhỏ, không ngờ bức tường rơi xuống trở lại.

Tần Trọng Hải khiếp sợ không thôi, nhìn ra ngoài một hồi, thấy không có người mới nhảy tới trước bức họa, nâng nó lên thì thấy một ổ khóa nho nhỏ ẩn mật, như là một chỗ tổn hại tự nhiên trên tường, nếu không thấy tận mắt phi tần nọ chui vào cửa ngầm, quyết phát hiện không được nơi bí mật này.

Tần Trọng Hải thầm nghĩ: "Hay lắm, nơi này chắc chắn có điều cổ quái, đợi ta nghe ngóng cho biết.”

Y áp tai vào vách tường, chậm rãi phát động thần công, muốn nghe lén tiếng người bên trong.

Tần Trọng Hải tu tập chủ yếu là "Hỏa Tham Nhất Đao ", chưa từng học qua thủ đoạn "Đạt Ma Thiên Nhĩ" như Dương Túc Quan, lúc này cách một bức tường, liền ỷ vào nội công tu vi nhiều năm tận lực lắng nghe.

Chỉ nghe nàng kia nói:

- Ta nhớ ngài quá... Nhiều năm như vậy, ta mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ ngài.

Âm thanh cao vút tựa hồ đang kích động. Chỉ nghe tiếng thở dài của một nam tử đáp lại:

- Ai... Rất nhiều nữ nhân, chỉ có nàng là tốt nhất...

Giọng nói trầm thấp tựa hồ trung khí không đủ, tiếp theo là một hồi tiếng ôm ấp hôn môi.

Tần Trọng Hải rùng mình thầm nghĩ: "Giỏi! Ra là phi tần kia trộm tình!"

Y hắc hắc cười lạnh, không biết gã nam tử nọ ở đâu chạy tới, sắc đảm bao thiên, không để ý tánh mạng an nguy của cửu tộc thân hữu, lại dám tới cấm cung chơi bời.

Lại nghe nàng kia nói:

- Hôm nay ta có thể ở lâu một lát, trước hết uống chút canh nóng tẩm bổ một chút.

Tiếp theo truyền đến một hồi uống húp sùm sụp. Tần Trọng Hải cười thầm: "Giỏi cho tên tiểu tử, yếu ớt cỡ này còn muốn vui dâm đến quên cả cái đầu?”

Tai nghe người nọ lớn miệng uống canh, y lại nghĩ: "Trước cho ngươi ăn bổ sung, phía sau trả lại bằng sạch, còn không phải của thiên giả địa?”

Uống một hồi, lại nghe hai người thấp giọng nói chuyện, ngữ khí vừa nhanh vừa vội, Tần Trọng Hải dốc lực nghe ngóng nhưng không rõ. Âm thanh người nọ quả thực suy yếu, tuyệt không phải người luyện võ. Tần Trọng Hải e sợ thầm nghĩ: "May là không phải thủ hạ của lão tử trộm tình. Nếu không liên lụy tới việc này, e là ngay cả cái đầu lão tử cũng giữ không được."

Đang còn nghe lén, bỗng phát hiện thêm tiếng bước chân đi tới, cước bộ người này nhanh chóng, lại không phát ra tiếng vang. Tần Trọng Hải rùng mình, biết có cao thủ tới, lập tức nhảy về trên xà.

Chỉ một lúc sau, một người vội vã đi tới, người này mặt trát phấn trắng tô môi đỏ,, chính là Tiết Nô Nhi.

Tần Trọng Hải thầm mắng: "Còn hỏi ở đâu ra lão cẩu xúi giục thông dâm, thì ra là lão hỗn đản này! Lão tiểu tử an bài gian tình nơi đâu thì không đi, lại đến địa bàn của lão tử, thực là của nợ!"

Tiết Nô Nhi tới trước bức họa, không ngờ khoanh chân ngồi xuống. Chỉ thấy lão mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, không nhúc nhích như muốn vận công đả tọa. Tần Trọng Hải nhướng mày, giờ phút này không thể rời khỏi điện. sầu thảm nghĩ: "Lão rùa đen ngồi ở chỗ này, ta làm sao đi ra ngoài đây! Hai người bọn họ phong lưu khoái hoạt bên trong, ta lại phải ngồi xổm ngẩn người trên xà, thật sự là buồn cười."

Quả nhiên nam nữ luyến gian tình nhiệt chừng một thời thần. Tần Trọng Hải ngồi chồm hổm đến choáng váng, hai chân tê dại, muốn thoát thân ra ngoài nhưng lại kiêng kỵ Tiết Nô Nhi võ công cao cường. Tùy tiện động đậy sẽ bị phát hiện, y đành nín thở ngưng thần, mong sao đôi nam nữ sớm làm xong chuyện.

Liền vào lúc này, chợt có mấy người từ bên ngoài chạy vào, sôi nổi kêu lên:

- Tần lão đại! Nhanh tỉnh một chút!

Tần Trọng Hải vui vẻ, biết là thuộc hạ đến kiếm mình. Tiết Nô Nhi nghe mấy người kia quát to, lúc này mặt lộ sát khí, hừ một tiếng rồi đi ra.

Tần Trọng Hải thấy thời cơ tới, nhảy từ xà xuống rồi chui qua cửa sổ ra ngoài. Y vòng qua vườn hoa, sau đói mới chậm rãi trở về cửa lớn Nhân Trí Điện. Chỉ thấy Tiết Nô Nhi đang trách mắng thủ hạ của mình với đầy vẻ phẫn nộ. Tần Trọng Hải cười ha hả, giả cách không biết, đi ra phía trước cười nói:

- Tiết công công, mấy kẻ thủ hạ của ta thế nào? Lại dám trêu chọc ngài tức giận như vậy!

Trên mặt Tiết Nô Nhi chợt lóe thanh khí, lạnh lùng nói:

- Ngươi chạy đi nơi đâu? Sao bọn chúng nói là đến tìm ngươi?

Tần Trọng Hải cười nói:

- Ta mới vừa đi hầm xí, công công hỏi có chuyện gì không?

Thần sắc Tiết Nô Nhi chợt khẩn trương, the thé nói:

- Vậy sao bọn chúng nói ngươi ngủ trong Nhân Trí Điện?

Tần Trọng Hải mệt mỏi duỗi lưng một cái, nói:

- Ta mới vừa đi thải xong, tâm tình không tệ, lúc này mới buồn ngủ.

Vừa nói ngáp một cái, liền muốn đi vào trong.

Tiết Nô Nhi kinh hãi, vội vàng ngăn cản:

- Tránh ra! Không cho phép đi vào trong này.

Tần Trọng Hải cười thầm: " Lão cẩu tử này không đọc thông Kim Bình Mai, rụt đầu rụt cổ ăn vụng như vậy? Đây không phải giấu đầu hở đuôi sao? Phải nói như vậy: ‘ ai nha, nơi này thật bẩn, chúng ta còn phải quét dọn cho sạch, các quan nhân cũng đừng gấp. ’ Con mẹ nó! Sao lại có lại rùa đen hung bạo như vậy?"

Tiết Nô Nhi thấy y lộ vẻ lười biếng, cả giận nói:

- Ngươi muốn làm gì? Ta không tính sổ với ngươi, ngươi còn nhìn ta làm cái gì?

Tần Trọng Hải cười hì hì, nhún vai nói:

-Không có việc gì, công công đừng nóng.

Tiết Nô Nhi chỉ tay mắng:

- Ngươi không nghiêm chỉnh, khi tuần tra hay trốn về nhà, đã phạm quy định thứ bốn mươi hai của ‘Hạch điển yếu đại nội tuần tra hộ vệ’. Điều này còn không nói, giờ ngươi muốn tự tiện vào điện ngủ trưa, lại tái phạm nội quy thứ chín mươi sáu ‘Quy tắc chung tu thiện trí dụng Nhân Trí Điện’. Theo luật mà nói, ta có thể khấu trừ của ngươi hai mươi lăm lượng chín tiền bát văn, đã biết tội chưa?

Tần Trọng Hải vờ sợ hãi cầu xin:

- Xin công công giơ cao đánh khẽ, mấy tháng nay vận khí của ta không tốt, đánh bạc thua đến trắng túi. Ngài mà khấu trừ, ngựa yêu ‘ Vân Lý Chuy ’ còn đang trong điếm cầm đồ sẽ không thể nào chuộc nổi!

Tiết Nô Nhi hừ một tiếng, thét to:

- Mau cút cho ta!

Tần Trọng Hải cười ha hả, gãi đầu gãi tai dẫn vài tên thuộc hạ rời đi. Hai gã thuộc hạ vội vàng hỏi:

- Có thật lão đại thiếu tiền dùng? Thuộc hạ còn mấy trăm lượng bạc. Nếu cần, ngài cứ việc mở lời...

Tần Trọng Hải thuận miệng ừ hử cho có lệ, trong lòng thầm nghĩ: " không biết nam tử ăn vụng ăn trộm kia là ai? Xem bộ dạng của Tiết Nô Nhi, người này hẳn phải là quan viên trọng yếu, tám phần là Đại học sĩ. Giỏi! Đám người khốn kiếp, không ngờ trộm tình ngay trên địa bàn của lão tử, ta sẽ không để yên đâu."

Đêm về phủ, Tần Trọng Hải đang nghĩ về điều cổ quái trong Nhân Trí Điện, chợt Liễu Ngang Thiên cho người tới báo, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Tần Trọng Hải nghe vậy nhanh chóng chạy tới. Tới cửa phủ đã thấy có một chiếc kiệu hoa lệ, Liễu Ngang Thiên bình thường không ngồi kiệu, rõ ràng bên trong là thân quyến Liễu gia. Tần Trọng Hải ngày thường ngông nghênh, có điều trước mặt người nhà Liễu Ngang Thiên lại hết sức cung kính.

Chỉ thấy một thiếu phụ đẹp tuyệt bước ra trong kiệu, mang theo đôi mắt đẹp ướt át động lòng người. Gia đinh ở cửa đón chào:

- Thất phu nhân!

Thiếu phụ kia thướt thướt tha tha bước vào cửa, chợt thấy Tần Trọng Hải khoanh tay đứng ở bên liền quay sang, nũng nịu kêu lên:

- Tần tướng quân.

Tần Trọng Hải cúi đầu nhìn đất, nghiêm trang sắc mặt nói:

- Hầu gia cho gọi, nói có việc muốn thương lượng cùng hạ quan. Bất ngờ quấy nhiễu phu nhân, xin chớ trách tội.

Thiếu phụ kia mỉm cười nói:

- Ngươi lại thăng quan, có đúng hay không?

Tần Trọng Hải ho khan vài cái, nói:

- Tin tức của phu nhân thật linh thông, ta được thăng là Tứ phẩm Ngự tiền đái đao thị vệ, hầu tại trong cung.

Thiếu phụ kia muốn nói nhưng chậm chạp không thành lời, Tần Trọng Hải chau mày, không dám động đậy.

Chợt nghe trong cửa truyền ra một giọng già nua:

- Trọng Hải! Ngươi đang làm gì đó? Tới cửa sao còn không vào!

Thanh âm uy nghiêm biết bao, là Liễu Ngang Thiên chờ không nổi, đích thân ra xem thế nào.

Tần Trọng Hải thở ra một hơi như trút được gánh nặng, nói:

- Phu nhân đi thong thả, ta vào trước.

Y nhanh như chớp xông vào. Thiếu phụ kia nhìn theo bóng dáng, lại khe khẽ thở dài.

Tần Trọng Hải theo Liễu Ngang Thiên vào thư phòng. Chỉ thấy sắc mặt Ngũ Định Viễn lọ vẻ khó coi, Dương Túc Quan thì thở vắn than dài. Không biết đã xảy ra chuyện gì, y ngồi xuống hỏi:

- Có chuyện gì? Sao mọi người rầu rĩ như bị mọc trĩ mông vậy?

Liễu Ngang Thiên hừ một tiếng, nói:

- Nói chuyện dễ nghe một chút! Hôm nay có đại sự!

Tần Trọng Hải cười nói:

- Ồ ! Vợ bé của ngài có tin mừng?

Liễu Ngang Thiên mắng:

- Nói lời nghiêm chỉnh được hay không! Ta đã có mấy đứa con, còn có thể chơi trò ‘chân đạp hai thuyền’ nữa sao?

Lão triệu Vi Tử Tráng qua, nói:

- Xin Vi hộ vệ ra ngoài tuần tra một phen, không để đám người tạp vụ lại gần đây.

Vi Tử Tráng vâng dạ một tiếng rồi đi ra. Tần Trọng Hải rùng mình, biết sự tình không hề tầm thường.

Liễu Ngang Thiên lấy ra một phong thư, giao cho Tần Trọng Hải rồi nói:

- Ngươi xem trước rồi nói.

Tần Trọng Hải ừm một tiếng, đọc rằng:

- Thiện Mục Hầu Chinh bắc đại đô đốc Liễu Ngang Thiên đại nhân túc hạ, Hầu gia oai hùng toả sáng, uy chấn vũ nội, là bức bình phong vững chãi che chở cho chúng ta. Mấy chục năm qua bắc kháng Ngõa Lạt, tây phá Khương Nhung, võ công sánh với chư danh thần tướng khai quốc, đức đại thiên hạ...

Tai nghe Tần Trọng Hải đọc ấp úng, đầu đầy mồ hôi, Liễu Ngang Thiên hừ một tiếng, nói:

- Đều là nói nhảm, ngươi có thể bỏ qua không đọc.

Tần Trọng Hải thở phào nhẹ nhõm, đọc tiếp:

- Ta nghĩ thời nay tai thánh u mê, đến nỗi dưới trần đại loạn, đạo tặc nổi lên bốn phía, tử thương hỗn độn, cưỡng gian rồi giết chết, không từ bất cứ việc xấu nào. Nghĩ rằng đầu đảng tội ác không ngoài đám phỉ họ Giang. Giang tặc hoành hành lâu ngày, triều chính lâm nguy. Nếu chúng còn chậm trễ không đền tội, bổn triều có thể nào gọi là đại trị, đủ yên bình gọi là thịnh thế? Một ngày tặc đảng chưa trừ diệt, ngày đó họa vong triều đình còn chưa dứt.

Tần Trọng Hải gật đầu nói:

- Người viết thơ muốn đối phó Giang Sung, khôi phục triều cương, phải thế chăng?

Liễu Ngang Thiên thấy y hiểu ý văn, khen:

- Không tệ! Đọc hiểu được đoạn văn này! Xem học vấn của ngươi tăng không ít, hẳn là công lao của Lư hiền điệt!

Tần Trọng Hải dạ một tiếng, tất nhiên không tiện tán dương "Kim Bình Mai" cùng "Nhục Bồ Đoàn" ngay tại trận, tiếp tục đọc:

- Chỉ là căn cơ của Giang tặc thâm hậu, sự nghiệp rộng lớn, bổn nhân tự biết lực mỏng, thế đơn khó kháng lũ tiểu nhân yêu ma, nghĩ rằng minh công động thuộc cơ tiên, mưu tính sâu xa, biết định lợi hại. Còn đợi ngài vung tay lẫm liệt tứ hải, làm nên đại sự, thiên hạ mới có hi vọng! Lão bá tánh mới có hi vọng!

Tần Trọng Hải nhìn chỗ kí tên, thấy sáu chữ là: “Tổng quản Đông Xưởng Lưu Kính”

Đọc đến đây, Tần Trọng Hải biết tranh đấu triều chính đã đến hồi quyết liệt, Lưu Kính bắt đầu mượn sức Liễu Ngang Thiên, nội tình tuyệt không đơn giản. Y trầm ngâm chốc lát rồi nhìn sắc mặt mọi người. Chỉ thấy Ngũ Định Viễn nghiến răng nghiến lợi như đang kích động, Dương Túc Quan thì cúi đầu suy tư không lộ hỉ nộ.

Tần Trọng Hải hỏi:

- Thơ này do ai đưa tới?

Liễu Ngang Thiên nói:

- Là đệ tử của Tử Vân Hiên.

Tần Trọng Hải gật đầu. Bức thư này trọng yếu dị thường, Lưu Kính lo lắng rằng cao thủ Đông Xưởng đưa đi không tiện, liền nhờ môn nhân đệ tử của Quỳnh quốc trượng đưa tới Liễu phủ.

Liễu Ngang Thiên nói:

- Mấy ngày nay triều đình tranh đấu ác liệt. Lưu Kính nhờ mấy đại thần dâng tấu chương, chỉ trích Giang Sung trước đó tự ý xuất cung, không những chạy tới tây bắc, còn tự tiện điều động quân binh ra khỏi quan ải, có thể nói phạm vào đại tội, xin Hoàng thượng truy xét.

Tần Trọng Hải khẽ gật đầu, ngày ấy khi gặp quân mã của Giang Sung dưới chân Thiên Sơn, đám người kia thấy chết mà không cứu, Lưu Kính phát hiện việc này cũng hợp lẽ thường.

Liễu Ngang Thiên nhấp một ngụm trà, nói:

- Hoàng thượng xem tấu chương liền triệu Giang Sung tới, chất vấn một phen trước mặt chúng đại thần, còn cho cách chức điều tra tổng binh Ngọc Môn Quan Cao Nhan. Giang Sung mất mặt nhưng không cam yếu thế, ngay trong đêm sai người dâng tấu, nói người Đông Xưởng ăn hối lộ trái vương pháp, trộm bạc quan vận ra kinh. Hiện nay Hoàng thượng đưa án của Giang Sung tới Đại Lý Tự, án của Lưu Kính đến Hình bộ, hai phe nhân mã toàn lực đấu đá, quyết đánh nhân mã của đối phương xuống đài mới thôi.

Mọi người nghe thì chau mày. E rằng sau lần ác đấu này, trong triều lại có vô số người bị bãi quan, xét nhà sung quân, trong tâm nổi lên điềm xấu.

Liễu Ngang Thiên nói:

- Lưu Kính đa mưu túc trí, mắt thấy Giang Sung phản pháo, biết người này được hoàng đế hết mức sủng ái, chỉ sợ phe hắn không làm gì được mà còn bị phản kích, liền tìm ta với hy vọng được giúp một tay, cùng đối phó Giang Sung.

Tần Trọng Hải khẽ chau mày, gật đầu nói:

- Xem ra lão thái giám này muốn làm một vố thật to.

Liễu Ngang Thiên nói:

- Lưu Kính rất cáo già, hắn kéo ta xuống nước chưa chắc có lòng tốt, tám phần là hy vọng chúng ta đấu đến lưỡng bại câu thương cùng Giang Sung, để hắn làm ngư ông đắc lợi. Chính vì thế, hôm nay mới tìm ngươi đến thương lượng.

Tần Trọng Hải mỉm cười nói:

- Điều này có gì khó? Hai nhà chúng ta liên thủ đánh đổ Giang Sung còn tốt hơn đi cướp bóc ở chỗ tầm thường khác. Hai bên cường đạo chúng ta cùng Lưu Kính, trước tiên phân định ai tới canh chừng, ai tới xuống tay, lại phân định chỗ tốt rõ ràng, tránh ngày sau khi chia của lại đánh nhau, như thế được chăng?

Dương Túc Quan cau mày nói:

- Tần tướng quân, mọi người đều là mệnh quan triều đình, ngươi đừng ví von theo kiểu bất luân bất loại như thế.

Tần Trọng Hải cười nói:

- Được rồi! Vậy chúng ta giống như là hai đàn heo núi, hiện nay gặp phải con cọp...

Liễu Ngang Thiên hừ một tiếng, mắng:

- Ngươi đừng ví nhảm! Nói chúng ta khó nghe như vậy!

Tần Trọng Hải cười nói:

- Nói thật ra, mọi người không phải làm chuyện tốt. Làm chuyện khó coi, nói ra đương nhiên khó nghe.

Dương Túc Quan nói:

- Trọng Hải có điều chưa rõ, Giang Sung sớm đã biết Lưu Kính có ý kết minh cùng chúng ta, sáng nay gian thần này cũng đến quý phủ bái phỏng, hy vọng Hầu gia có thể hợp tác cùng y.

Tần Trọng Hải cả kinh, than rằng:

- Giỏi cho gian thần, không ngờ tới nhanh như vậy!

Giang Sung cáo già ra sao thế nhân đều biết, Lưu Kính hành sự tuy ẩn mật nhưng tai mắt của Giang Sung đông đảo, quả nhiên biết được việc này.

Dương Túc Quan nói:

- Giang Sung đã ra điều kiện, chỉ cần chúng ta tọa thủ bàn quan. Đến lúc Lưu Kính bị đánh đổ, y chắc chắn sẽ đưa lên lễ trọng.

Tần Trọng Hải cười nói:

- Lễ trọng cái gì? Cái đầu trên cổ hắn sao?

Ngũ Định Viễn có cừu oán cùng Giang Sung, nghe lời này bỗng vỗ đùi, lớn tiếng nói:

- Nói đúng lắm!

Liễu Ngang Thiên trừng mắt liếc hắn, nói:

- Ngươi cũng bị làm hư theo sao?

Sắc mặt Ngũ Định Viễn quẫn bách, cúi đầu không nói.

Dương Túc Quan chậm rãi nói:

- Chính miệng Giang Sung hứa hẹn. Sau khi chuyện thành công, y liền giao lại chức Kinh vệ đô chỉ huy sứ cùng binh quyền tây cương để nhân mã của Hầu gia tiếp quản.

Tần Trọng Hải nghe thì cả kinh, hai chức quyền này phân lượng không nhẹ. Nếu Liễu Ngang Thiên đắc thủ, lợi ích thế nào đã quá rõ ràng.

Y thu lại vẻ tươi cười, trầm ngâm nói:

- Vậy nếu chúng ta giúp Lưu Kính thì có chỗ tốt gì?

Dương Túc Quan nói:

- Chiếu theo trong thư, chỗ tốt của chúng ta không có rõ rệt.

Tần Trọng Hải gật đầu nói:

- Như vậy, chúng ta tương trợ Lưu Kính thì trắng tay, giúp Giang Sung vẫn có chút ích lợi. Phải thế không?

Dương Túc Quan gật đầu nói:

- Trọng Hải nói như vậy dường như cũng đúng.

Tần Trọng Hải cười hắc hắc, nói:

- Khoan hãy nói lợi ích. Hai người bọn họ hiện nay mang tội, một mạng đọng ở Đại Lý Tự, một mạng treo ở công đường Hình bộ. Chẳng may một kẻ để cho người ta bức tử, chúng ta há có thể thu nợ người chết? Hiện nay hai bên ai chiếm thượng phong, ai khuất hạ phong, Dương lang trung liệu có rõ ràng?

Dương Túc Quan nói:

- Hiện nay Đại Lý Tự thẩm vấn Giang Sung, Hình bộ thẩm vấn Lưu Kính. Nhìn ngoài thì nhân mã hai bên ngang nhau, kỳ thực Giang Sung vẫn chiếm thượng phong. Y có giao tình thâm hậu cùng mấy lão nhân Đại Lý Tự, trừ phi là Tự Khanh Từ Trung Tiến đích thân thẩm vấn, nếu không án của Giang Sung rõ ràng không có việc gì. Ngược lại bên Lưu Kính có hại không ít, Hình bộ thượng thư Triệu Chính là hiền tài do một tay Giang Sung tiến cử, người này chịu ơn của Giang Sung, lần này nếu không trừng trị tội danh của Lưu Kính, chính là chuyện khó có thể tưởng tượng.

Dương Túc Quan khôn khéo phân tích thế cục trong triều, quả nhiên là có tình có lí.

Tần Trọng Hải lắc đầu thở dài nói:

- Lưu Kính thật không sáng suốt, từng liên thủ cùng Giang Sung hại chết Tả đô Ngự sử Trương Ôn, giờ mới biết hối hận rồi sao! Nếu Trương Ngự Sử còn tại vị, vị quan chính trực này chắc chắn xử lý theo lẽ công bằng. Ngày nay cả triều đều là hạng người bo bo giữ mình, Lưu Kính dùng đá tự đập chân mình, còn có thể làm thế nào? Ta xem nhất định Lưu tổng quản hết thời rồi!

Liễu Ngang Thiên thở dài một tiếng, nói:

- Kỳ thật về hai phái Giang Lưu, bất luận ai đúng ai sai, đều tính là nơi tụ tập tội ác trong thiên hạ, không nên tương trợ. Ai... Đáng tiếc da dê nọ chỉ là một giấc mộng xuân, khó có thể tra ra nội tình bán nước của Giang Sung. Chúng ta một bàn tay vỗ không nên tiếng. Nếu muốn trừ hai nghiệt đảng này, phải đi từ từ từng bước.

Lão ngừng lại một chút, trầm trọng hỏi:

- Chư vị cho rằng lần này Đông Xưởng tranh chấp cùng Giang Sung, chúng ta nên trợ giúp bên nào?

Lời vừa ra, mọi người biến sắc, lại cúi đầu không ai lên tiếng.

Liễu Ngang Thiên thấy vậy lập tức dựa vào lề thói trong Liễu môn, hỏi người có chức quan thấp nhất trước:

- Định Viễn! Không tính ân oán giang hồ xưa cũ. Chiếu theo ngươi, lần này nên trợ giúp ai?

Ngũ Định Viễn nghe thì hừ một tiếng, oán hận nói:

- Giang Sung chỉ vì một tấm da dê, tàn độc giết hại không biết bao nhiêu người! Đồng liêu của hạ quan là Hoàng Tế Hoàng lão ngỗ tác bị cắt thủ cấp treo trên xà, tám mươi mấy cả nhà già trẻ Yến Lăng tiêu cục càng chết một cách đau đớn không hiểu thế nào! Ngoài ra còn có Tri phủ Lương Tri Nghĩa, Ngự Sử đại nhân Vương Ninh, trước sau đều bị hãm hại! Tất cả thảm sự đều do ác nhân Giang Sung này giật dây!

Hắn đứng lên, lớn tiếng nói:

- Hầu gia! Chúng ta diệt cỏ tận gốc, định kế sớm ngày giải quyết ác đồ kia!

Tần Trọng Hải vỗ tay nói:

- Nói rất đúng! Này Giang Sung hèn hạ vô sỉ còn hơn Lưu Kính, chúng ta cần sớm ngày trừ bỏ.

Liễu Ngang Thiên chưa cho ý kiến, chuyển sang hỏi Dương Túc Quan:

- Túc Quan có ý sao?

Dương Túc Quan trầm ngâm một hồi, nói:

- Định Viễn nói tuy có lý nhưng chưa chắc có lợi.

Tần Trọng Hải ồ một tiếng, hỏi:

- Dương lang trung có cao kiến gì?

Dương Túc Quan nói:

- Lúc này Giang Sung thế đại, dù chúng ta liên thủ cùng Lưu Kính, nhiều nhất chỉ có thể ngang tay với y. Đến lúc song phương lưỡng bại câu thương, chúng ta chỉ lãng phí khí lực mà thôi.

Hai người Liễu Tần nghe vậy đều gật đầu, lời này của Dương Túc Quan dù khó trúng nghe nhưng đúng thực tế, không thể nghi ngờ.

Riêng Ngũ Định Viễn thì tức giận, hoàn toàn không đồng ý với Dương Túc Quan. Chỉ nghe hắn lớn tiếng nói:

- Giang Sung phạm nhiều tội ác, chúng ta chỉ cần đưa ra một chuyện, sao không thể nhốt hắn vào lồng giam?

Dương Túc Quan nói:

- Định Viễn có điều không biết, Đại Lý Tự có thể cho bắt vây cánh của họ Giang, thậm chí khiển trách Giang Sung. Nhưng để bỏ tù gian thần này, ban thưởng cái chết, lại cần đến ‘ Lục bộ hội thẩm ’, đây không phải chuyện dễ dàng.

Ngũ Định Viễn rùng mình, hỏi:

- Lục bộ hội thẩm? Là gì?

Dương Túc Quan nói:

- Lục bộ hội thẩm chính là Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công, lục bộ thượng thư cùng nhau thẩm án. Đây hoàn toàn là ngầm đấu đá nhân tình nơi quan trường, mặc dù chúng ta nắm được tóc của Giang Sung, cũng chưa chắc thuyết phục được Lục bộ thượng thư định tội.

Liễu Ngang Thiên nói:

- Không sai, Túc Quan hiền điệt quen biết Bộ binh Cố thượng thư, có thể nhờ ra tay tương trợ nhưng còn tới năm vị Thượng thư khác, lão phu tuy có chút quan hệ nhưng không thể cam đoan bọn họ công bằng phá án.

Ngũ Định Viễn thân là lão tướng công môn, sao không biết đạo lý này? Sắc mặt hắn trở nên bi thảm, thất vọng không nói.

Tần Trọng Hải hỏi:

- Theo Dương lang trung, giờ chúng ta nên hành sự thế nào?

Dương Túc Quan nói:

- Giang Sung đã ra điều kiện, chỉ cần chúng ta không hỗ trợ Lưu Kính, y liền đưa lên hai món hời to. Dựa vào thiển kiến tại hạ, lần này nếu được hai chức đó. Ngày sau thiếu đi Lưu Kính trợ giúp, chúng ta cũng không sợ Giang Sung.

Tần Trọng Hải ồ một tiếng, hỏi:

- Tại sao?

Dương Túc Quan nói:

- Lần này chức quan béo bở chính là Đô Chỉ Huy Sứ kinh thành, theo pháp quy có thể quản tất cả lộ quân mã kinh thành, từ Ngự lâm quân cho tới Cẩm Y Vệ đều nằm trong bàn tay. Có được nó, Hầu gia tay cầm binh quyền kinh thành, thực lực chắc chắn không chỉ tăng lên gấp đôi.

Tần Trọng Hải lắc đầu nói:

- Lời này không đúng. Những năm gần đây triều chính buông lỏng kỷ cương, thế lực kinh thành lệ thuộc phe phái, không nghe lệnh chỉ huy. Cái chức Đô chỉ huy sứ chưa chắc hữu dụng.

Y là đô thống Hổ Lâm Quân, cũng chịu quản hạt của Đô chỉ huy sứ nhưng chỉ biết vị lão huynh này mang họ Hứa, cao thấp mập ốm thế nào thì không rõ.

Dương Túc Quan mỉm cười nói:

- Kỷ cương buông lỏng, chẳng lẽ không thể chấn chỉnh lại? Theo ý tại hạ, nếu được chức vị này, đến lúc đó chúng ta nhờ Binh bộ Cố thượng thư tác động, thêm vào đó là gia phụ cùng Hầu gia, nhất định lấy lại thực quyền Đô chỉ huy sứ kinh thành. Điều này ngoài ý liệu Giang Sung, đến lúc đó đối phương có trở tay cũng không kịp.

Tần Trọng Hải nhớ tới ngày ấy Dương Túc Quan thân mật cùng với Cố gia tiểu thư, lúc này cười nói:

- Cố đại nhân chúng ta xưa nay chỉ thích độc hành, không kết đảng cùng ba phái trong triều, xem ra đích thị là yêu Dương nên cho Liễu ăn rồi sao!

Dương Túc Quan mỉm cười nói:

- Tần tướng quân lại giỡn rồi.

Liễu Ngang Thiên ho nhẹ một tiếng, nói:

- Chiếu theo ý tứ Túc Quan, lúc này chúng ta nên nhận lời của Giang Sung, không biết ai còn ý kiến khác?

Tần Trọng Hải nghe lời này thì rõ ràng. Xem ra Dương Túc Quan sớm đã thương lượng thỏa đáng cùng Liễu Ngang Thiên, tìm y chỉ là muốn gửi thông điệp mà thôi. Tần Trọng Hải ngáp một cái, biết mồm mép có hạn, muốn biện luận tất nói không lại Dương Túc Quan. Dù sao sự tình không liên quan đến bản thân nên không mấy quan tâm. Bỗng nhiên nhớ tới Lư Vân, y thầm nghĩ: " Nếu Lư huynh đệ còn ở đây, chắc chắn sẽ đưa ra cao kiến, lão Tần ta cũng có dịp đại náo một hồi"

Y đang thở dài không thôi, chợt nghe Ngũ Định Viễn trầm giọng quát:

- Liễu đại nhân, ta phản đối việc này!

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.