Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiết kiếm Chấn Thiên Nam

Phiên bản Dịch · 2105 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển I: Bão táp Tây Lương

Chương 6: Thiết kiếm Chấn Thiên Nam

Hồi 1

Người dịch:Yến Linh Điêu

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Biên tập: Pearl

Hiệu đính: nomore8x

Mọi người đi được một đêm, sức người còn chịu đựng được nhưng ngựa đã đi không nổi.

Linh Âm nói:

- Thả đám gia súc, chúng ta dùng cước bộ.

Ngũ Định Viễn nói:

- Đại sư, nếu thả những thớt ngựa này, chỉ sợ Côn Luân Sơn càng dễ dàng tra ra hành tung chúng ta.

Linh Âm trầm ngâm nói:

- Dựa vào nhận định của thí chủ, nên làm sao cho phải?

Ngũ Định Viễn nói:

- Giết chúng rồi bỏ xác lại trong cốc sâu, chính là thượng kế.

Linh Âm miệng đọc phật pháp, lắc đầu không thôi, nghiêm nghị nói:

- Ngũ thí chủ, vạn vật chúng sinh đều là ngang hàng, làm sao có thể tùy tiện khai sát giới! Lão nạp không thể đáp ứng.

Ngũ Định Viễn cúi đầu không nói, liền cùng chúng tăng chạy đi.

Lại qua nửa ngày, tới giữa trưa thì mọi người đã uể oải không chịu nổi, khó nhọc cất bước. Chợt thấy xa xa có một tòa phủ đệ to lớn, chính là "Thiết Kiếm sơn trang". Vài gã tăng lữ trẻ tuổi cao giọng hoan hô, dìu nhau đi tới cửa chính.

Ngũ Định Viễn cất cao giọng nói:

- Tây Lương bộ khoái Ngũ Định Viễn, cầu kiến cư sĩ Lý trang chủ.

Qua một hồi lâu, một gã nam tử bộ dáng như quản gia mở cửa, Ngũ Định Viễn tới phía trước, đem thẻ trúc mà Chỉ Quan cho hắn đưa cho quản gia, nói:

- Chúng ta được Bạch Long Sơn Chỉ Quan đại sư dẫn tiến, tới bái phóng Lý trang chủ, nơi này có thẻ trúc do đích thân Chỉ Quan đại sư viết, thỉnh cầu trình lên trang chủ quý trang.

Quản gia kia tiếp nhận thẻ trúc, xoay người đi vào. Ngũ Định Viễn thấy tiếng bước chân của nhẹ nhàng như thân có võ công, nghĩ rằng"Thiết Kiếm sơn trang " nhất định không đơn giản.

Chỉ qua chốc lát, quản gia kia đi ra, nói:

- Trang chủ tệ trang có lời, các vị, mời vào.

Ngũ Định Viễn cùng Linh Âm liếc nhìn nhau một cái, sóng vai đi vào.

Đi tới khách sảnh, chỉ thấy chạm trổ rường cột, nguy nga lộng lẫy, bài biện thật là xa hoa. Một lão nhân mặt mày hồng hào cao lớn bước lại nghênh tiếp, đây hẳn là trang chủ Lý Thiết Sam, quả nhiên nghe lão nói:

- Tại hạ Lý Thiết Sam, vị nào là Ngũ bộ đầu?

Ngũ Định Viễn đi ra phía trước, nói:

- Tại hạ Tây Lương Ngũ Định Viễn, quấy nhiễu sự thanh tĩnh trang chủ, thật là áy náy.

Song phương lập tức ngồi xuống, gia đinh một bên đưa lên điểm tâm, mọi người đói bụng một ngày một đêm, nhao nhao ăn uống. Rõ là một đám đại hòa thượng lại như quỷ đói, chúng gia đinh không khỏi kinh ngạc.

Lý Thiết Sam đang định nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy Linh Âm, khuôn mặt hồng nhuận lộ vẻ kinh ngạc, hỏi:

- Các vị đại sư này tĩnh tu tại bảo tự nào? Ngũ bộ đầu có thể giới thiệu cho lão phu hay không?

Ngũ Định Viễn biết Linh Âm không muốn quan hệ cùng nhiều Lý Thiết Sam, nhất thời không biết đáp lời ra sao.

Linh Âm không muốn làm khó Ngũ Định Viễn, lại càng không quen nói dối Lý Thiết Sam, liền thản nhiên nói:

- Lão nạp Thiếu Lâm Linh Âm, bái kiến Lý thí chủ.

Ngũ Định Viễn nghe Linh Âm thản nhiên nói lai lịch thì cả kinh, Lý Thiết Sam khi xưa là cựu bộ Nộ Thương Sơn, sao có thể cùng thánh tăng danh môn chính phái cùng ngồi dự tiệc? Chỉ sợ hai người một lời không nói đã động thủ.

Ai ngờ Lý Thiết Sam nghe xong hai chữ Linh Âm, đột nhiên gật đầu, thản nhiên nói:

- Thì ra là Linh Âm đại sư giá lâm, đại sư thiên tính từ bi, ta vốn ngưỡng mộ đã lâu, ở nơi này tạ tội nghênh đón chậm trễ.

Ngũ Định Viễn nghe lão nói khách khí cũng không dám chậm trễ, chỉ là âm thầm đề phòng.

Tăng chúng Thiếu Lâm ngày đêm bôn ba, lúc này sớm đã uể oải không chịu nổi, còn ngồi hoặc đứng đều là do nỗ lực chống đỡ. Lý Thiết Sam thấy tăng lữ trẻ tuổi mệt mỏi, phân phó gia đinh mang đi nghỉ ngơi, bản thân thì xin Linh Âm, Ngũ Định Viễn hai người cùng đến thư phòng nghị sự.

Ngũ Định Viễn lúc này lo lắng, liền thấp giọng nói:

- Đại sư, ta thấy chúng ta nghỉ một đêm rồi liền đi, không nên đa sự.

Linh Âm nói:

- Nhập gia tùy tục, không nên cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

Vừa nói đi vào thư phòng, Ngũ Định Viễn thấy lão thản nhiên như thế, đành phải theo vào.

Tiến vào thư phòng, Lý Thiết Sam ngẩng đầu hỏi:

- Ngũ huynh đệ, ngươi làm sao có được thẻ trúc kia?

Ngũ Định Viễn đem sự tình Côn Luân Sơn cướp tiêu diệt môn, hắn lên Bạch Long Sơn cầu kiến Chỉ Quan, về sau bị Côn Luân Sơn đuổi giết nói sơ lược lại một hồi. Lý Thiết Sam thở dài, lắc đầu nói:

- Chỉ Quan a Chỉ Quan, lão phu sớm đã là một phế nhân, người cần gì phải kéo ta xuống nước?

Ngũ Định Viễn thấy thần sắc đơn độc của lão, vội nói:

- Không dối gạt tiền bối, nguyên là Chỉ Quan đại sư không muốn xen vào việc của người khác, nhưng may mắn là “Cửu Châu Kiếm Vương” Phương đại hiệp đã để mắt tại hạ, liền bày cho người ban thưởng cho ta túi gấm, tại hạ mới được thẻ trúc này.

Hắn nghĩ "Cửu Châu Kiếm Vương " lai lịch cao thế nào, chỉ cần nói ra uy danh chắc chắn sẽ giúp ích không ít.

Quả nhiên Lý Thiết Sam nghe bốn chữ "Cửu Châu Kiếm Vương", nhất thời chấn động toàn thân. Lão lại lấy ra thẻ trúc, thấp giọng thì thầm:

- Thiết Kiếm Phong cốt khí vẫn còn, bất phụ tình kết nghĩa Nộ Thương. Chúng huynh đệ a! Mọi người đã hai mươi năm không gặp...

Lão xuất thần chỉ chốc lát, hai mắt lóe lên vẻ kỳ dị, lớn tiếng nói:

- Ngũ huynh đệ, Lý mỗ từ lâu không hỏi chuyện đời, chỉ là Côn Luân Sơn kiêu ngạo như thế, thù mới hận cũ cùng tính một lượt, ta há có thể thúc thủ bàng quan? Hai vị yên tâm, ta nhất định phải quản chuyện này.

Ngũ Định Viễn nghe lão nói như vậy thì vừa mừng vừa lo. Mừng chính là Lý Thiết Sam nguyện ra tay tương trợ, hy vọng giữ mạng nhiều hơn mấy thành, lo là Lý Thiết Sam từng là thổ phỉ xuất thân bất chính. Thiếu nợ ân tình của lão, nói không chừng tương lai vô cùng hậu hoạn. Nhưng lúc này tánh mạng nguy ngập, sao có thể chọn ba lấy bốn, chỉ có yên lặng theo dõi kỳ biến.

Lý Thiết Sam hỏi:

- Ngũ huynh đệ, lần này cao thủ Côn Luân Sơn nào tới?

Ngũ Định Viễn không rõ về tình hình Côn Luân Sơn, không cách nào trả lời. Linh Âm tiếp lời:

- Lão nạp hai ngày này giao thủ cùng Côn Luân Sơn, trong đó một người tên là ‘ Kiếm Ảnh ’ Tiền Lăng Dị, ‘ Vô Hình Kiếm Ảnh ’ trên tay hắn có điểm cao minh.

Lý Thiết Sam cười lạnh một tiếng, nói:

- Tiểu tử này còn chưa chết sao! Dựa vào một thanh kiếm cùn lêu lổng trên giang hồ, không ngờ còn chưa bị người ta làm thịt, lần này hắn nếu có lá gan đến sơn trang ta giương oai, lão tử sẽ làm cho hắn ‘ Kiếm Ảnh ’ biến mất vô hình vĩnh viễn.

Lý Thiết Sam tựa hồ thù hận sâu đậm cùng Côn Luân Sơn, vừa mở miệng đã đầy tức giận.

Linh Âm cũng nói:

- Tiền Lăng Dị không khó đối phó, kẻ mà lão nạp lo chính là hai người ‘ Kiếm Hàn ’ Kim Lăng Sương cùng ‘ Kiếm Cổ ’ Đồ Lăng Tâm.

Lý Thiết Sam nói:

- Hai người này võ công không kém, hơn nữa Kim Lăng Sương kia, khi xưa lão phu từng giao thủ qua mấy lần, hừ! Bất quá cũng không tính là cái gì!

Ngũ Định Viễn nghe ngữ khí nói chuyện của Lý Thiết Sam, coi như mười phần nắm chắc đối phó được đám người Kim Lăng Sương, Đồ Lăng Tâm, Tiền Lăng Dị, trong lòng liền nghĩ " Lý trang chủ này khẩu khí thật lớn."

Sau một lúc lâu, Lý Thiết Sam lại nói:

- Đại sư, ngươi còn giao thủ cùng người nào Côn Luân Sơn?

Linh Âm lắc đầu nói:

- Không có, chỉ có mấy người kia.

Lý Thiết Sam ừm một tiếng, gật đầu nói:

- Chỉ cần Trác Lăng Chiêu không tới, mọi chuyện đều có thể xử lý.

Linh Âm Ngũ Định Viễn nghe khi lão nhắc đến Trác Lăng Chiêu, âm thanh có điểm run rẩy, hiển nhiên vừa là hưng phấn vừa là kiêng kỵ. Hai người đều lấy làm kỳ, không biết tại sao lão khinh miệt đối với những người khác trong Côn Luân Sơn, lại coi trọng Trác Lăng Chiêu như thế?

Ngũ Định Viễn hỏi:

- Nghe Lý trang chủ nói, thực lực Trác Lăng Chiêu rất cao sao?

Lý Thiết Sam lắc đầu, thở dài nói:

- Nếu Trác Lăng Chiêu đích thân ra tay, chúng ta căn bản không nên đánh, sợ rằng còn phải đào tẩu suốt đêm.

Linh Âm đã giao thủ cùng đám người Côn Luân Sơn, tự nghĩ dựa vào công lực của mình, hơn nữa còn thêm "Thiết Kiếm Cửu Thức " của Lý Thiết Sam chống đỡ môn nhân Côn Luân, không dám nói là tất thắng nhưng bảo trụ mọi người tánh mạng thì thừa sức.

Lão thấy vẻ mặt Lý Thiết Sam có điểm lo lắng, nhịn không được nói:

- Lý thí chủ, đúng là Côn Luân Sơn cao thủ đông đảo, nếu lão nạp đơn độc so chiêu cùng đám người Kim Lăng Sương, Đồ Lăng Tâm thì không nói. Lúc này hợp lực hai người ta và ngươi, coi như Trác Lăng Chiêu đích thân đến cũng chưa hẳn đại bại thiệt thòi. Thí chủ cần gì rầu rĩ như vậy?

Lý Thiết Sam mỉm cười, nói:

- Đại sư, so võ công của ta và người thì thế nào?

Linh Âm suy tư một hồi, biết Lý Thiết Sam lấy kiếm pháp cương mãnh mà nổi danh, trong lòng tính toán lát nữa, nói:

- Ta và ngươi ngang ngửa nhau.

Lý Thiết Sam nói:

- Đại sư quá mức cất nhắc tại hạ rồi, nếu ta động thủ cùng đại sư, đại khái chống đỡ được hơn năm trăm chiêu sẽ thua.

Linh Âm chắp tay trước ngực nói:

- Thí chủ quá khiêm nhường.

Lý Thiết Sam nói:

- Thời điểm này, ta còn thuận miệng chuyện phiếm sao?

Lão trầm ngâm một hồi, nói:

- Không dối gạt hai vị, ta từng động thủ qua cùng Trác Lăng Chiêu, chỉ là không qua một cái này. Tiếp theo dựng thẳng một đầu ngón tay.

Linh Âm nghi ngờ nói:

- Một ngàn chiêu?

Ngũ Định Viễn lại nói:

- Một trăm chiêu? Thanh âm hai người trở nên khô khốc.

Lý Thiết Sam lắc đầu, Linh Âm cùng Ngũ Định Viễn cùng kêu lên:

- Một chiêu! Giọng nói đã lộ vẻ hoảng sợ.

Lý Thiết Sam lại lắc đầu, nói:

- Không phải một chiêu, là một kiếm. Ngay cả một chiêu chưa từng qua, thắng bại liền phân.

Linh Âm mặc dù tu vị thâm hậu, lúc này cũng bất giác nói:

- Một kiếm? Buồn cười!

Lý Thiết Sam cười khổ nói:

- Thật sự là một kiếm!

Sau đó liền đem chuyện năm đó đã qua kể lại.

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.