Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luận võ đoạt soái Hồi 2

Phiên bản Dịch · 2945 chữ

Mọi người thấy thuốc trị thương linh nghiệm như thế, đều sợ hãi tán thán, trong lòng thầm nói: “Chẳng trách Cửu Hoa Sơn tài bảo chồng chất như núi, thuốc trị thương kia quả thật là bảo bối, còn quý hơn cả vàng.”

Thanh Y Tú Sĩ lại lấy một viên thuốc bỏ vào miệng Linh Định, dặn dò:

- Trong vòng trăm ngày không được chạy nhảy hoạt động mạnh, nếu không miệng vết thương sẽ vỡ ra.

Dương Túc Quan cảm kích trong lòng, chắp tay nói:

- Cũng nhờ chưởng môn ra tay cứu chữa, trên dưới toàn Thiếu Lâm cảm tạ đại đức.

Sau đó chàng quay về phía Cửu Châu Kiếm Vương, nói:

– Nghĩa cử cao cả của tiền bối, vãn bối khắc sâu trong lòng, vĩnh viễn không quên.

Hai người nghe chỉ gật đầu không nói thêm.

Trác Lăng Chiêu thấy mọi người cứu chữa cho Linh Định, y cười lạnh một tiếng, quay sang khắp nơi nói:

- Các vị bằng hữu, bổn tọa đã đánh bại đại sư Linh Định Thiếu Lâm Tự, không biết còn vị nào muốn lên khiêu chiến nữa?

Trận đại chiến vừa rồi đánh cho thiên địa biến sắc, bốn phương kinh sợ. Mọi người thấy võ công Linh Định thần kỳ như vậy mà còn thua trong tay người này, bây giờ hỏi còn ai không biết tự lượng sức dám lên khiêu chiến?

Trác Lăng Chiêu mắt dừng trên thân Thanh Y Tú Sĩ, nói:

- Các hạ cũng là người đủ tư cách lên đài, có muốn hoạt động một chút, so vài chiêu với bổn tọa?

Thanh Y Tú Sĩ lắc đầu nói:

- Ta không phải là đối thủ của Trác chưởng môn.

Trác Lăng Chiêu mỉm cười, nói:

- Biết mình biết người, Thanh Y chưởng môn quả nhiên thông minh.

Y quay đầu nhìn sang Dương Túc Quan cùng Tần Trọng Hải, lại hỏi:

- Hai vị thiếu niên anh kiệt, có đồng ý làm một trận quyết đấu sinh tử với ta chăng?

Hai hàng chân mày Dương Túc Quan nhíu lên, liền đứng phắt dậy. Hai vị sư huynh lần lượt bại trận, mưu kế của chàng cũng mất đi hiệu quả. Giờ còn không lên ứng chiến, nhất định uy danh Thiếu Lâm không còn sót chút nào nữa.

Tần Trọng Hải biết Dương Túc Quan không phải là đối thủ của Kiếm Thần, tùy tiện lên ứng chiến chỉ là chịu chết mà thôi. Y vội vàng giữ chặt Dương Túc Quan lại, sau đó hắc hắc cười lạnh với Trác Lăng Chiêu:

- Chưởng môn tìm hai ta làm gì? Ngài quay lại xem đằng sau kìa, thiên hạ đệ nhất Ninh Bất Phàm đang nhìn chằm chằm đó!

Trác Lăng Chiêu mỉm cười nói:

- Đúng rồi! Sao ta lại quên hắn?

Y quay đầu lại, trầm giọng hỏi:

- Ninh huynh! Muốn đấu một trận với ta chăng?

Ánh mắt vô cùng sắc bén, nhắm thẳng vào Ninh Bất Phàm.

Phương Tử Kính không ra tay tỷ thí, Thiên Tuyệt tăng lại không đến. Trong tứ đại tông sư, chỉ còn mỗi mình Ninh Bất Phàm có thể chống lại Trác Lăng Chiêu. Chỉ cần Ninh Bất Phàm đánh bại Kiếm Thần cuồng ngạo, lúc đó võ lâm sẽ trở lại cục diện ban đầu. Mọi người biết vận mệnh võ lâm đều nằm cả trong trận chiến sắp tới, ai nấy đều đưa mắt nhìn về phía Ninh Bất Phàm, chờ đợi một câu trả lời xác đáng.

Ninh Bất Phàm cười gượng vài tiếng, bồi cười nói:

- Tại hạ sao có thể là đối thủ của Trác chưởng môn? Trác chưởng môn thần công cái thế, thiên hạ vô địch, mĩ danh thiên hạ đệ nhất phải dâng cho ngài rồi.

Các vị khách đến xem đều nhìn y bằng ánh mắt hèn mọn, thầm nghĩ: “Ninh Bất Phàm là con hổ giấy, không dám đứng ra ứng chiến.”

Trác Lăng Chiêu chỉ hừ một tiếng, nói:

- Ninh tiên sinh khách khí rồi, Trác mỗ chưa đánh thắng tiên sinh, sao có thể vỗ ngực tự xưng là võ lâm minh chủ?

Ninh Bất Phàm khom người thở dài, than thở:

- Minh chủ trăm ngàn lần đừng nói như vậy. Lão nhân gia ngài đả bại vô số cường địch, thật sự khiến người người kính ngưỡng, tại hạ sao có thể tiếp được một chiêu nửa thức của ngài? Thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho ta còn cái miệng ăn cháo đi!

Mọi người nghe y ăn nói khép nép như vậy, phút chốc lộ vẻ khinh thường, cũng có người nghĩ rằng trong này có âm mưu tính toán gì khác. Phút chốc vẻ mặt mọi người âm tình bất định, đều nghiền ngẫm dụng ý của Ninh Bất Phàm.

.

Trác Lăng Chiêu cười lạnh nói:

- Tiên sinh thật sự không muốn động thủ?

Ninh Bất Phàm kính cẩn nhìn mọi người trong sảnh đường, cao giọng nói:

- Chư vị ở đây chứng kiến, chưởng môn Côn Luân Sơn, Trác lão sư võ công đệ nhất thiên hạ, đã ngồi lên ngôi vị võ lâm minh chủ, xin các vị sớm ngày tuyên dương ở trên giang hồ, tại hạ vô cùng cảm kích.

Y lấy trường kiếm khỏi cái đĩa đựng, lớn tiếng kêu lên:

– Hôm nay Bất Phàm phong kiếm thoái ẩn, về sau không hỏi chuyện giang hồ, mai này nếu mọi người có điều thỉnh giáo, xin mời đi tìm Trác minh chủ. Bất Phàm ở đây đa tạ.

Nói xong lấy nến đốt dưới hộp vàng, nhìn bộ dạng vội vàng giống như muốn đi đầu thai sớm cho kịp vậy.

Ninh Bất Phàm không dám đánh trận cuối cùng, vận số võ lâm chính đạo đã hết, Đám người Nguyên Dịch nhịn không được thở dài một hơi đầy thất vọng. Gương mặt Dương Túc Quan lại trắng như tờ giấy, cắn chặt môi dưới, toàn thân run rẩy.

Giang Sung thấy tình thế cơ bản đã định, lập tức tiến lên cười nói:

- Trác chưởng môn đã đoạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất. Vài ngày nữa hồi kinh, ta nhất định sẽ dâng lên một bản tấu chương, xin triều đình sắc phong Trác chưởng môn là hộ quốc thiên sư của triều đình, vĩnh viễn bảo hộ an nguy vững vàng cho hoàng thất.

Trác Lăng Chiêu lộ vẻ vui mừng, chắp tay nói:

- Thảo dân Trác Lăng Chiêu, tạ ơn đãi ngộ của Giang đại nhân.

Giang Sung cười ha hả nói:

- Trác chưởng môn bằng bản lĩnh thật sự của mình đạt được ngôi vị, được thiên ân này, cần gì phải nói lời cảm tạ!

Bộ dáng Quỳnh Võ Xuyên đang đầy cô đơn, nghe Giang Sung dõng dạc nói chuyện, nhịn không được đứng lên quát:

- Tiểu tử ngươi. Hộ quốc thiên sư là chức vị mà ngươi nói phong thì phong sao?

Giang Sung cười nói:

- Trác chưởng môn chính là nhất đại kiếm thần đương thời. Hoàng thượng phong hiệu cho hắn, có chỗ nào không đúng?

Quỳnh Võ Xuyên xì một tiếng khinh miệt, nói:

- Ninh Bất Phàm còn chưa bị người đánh bại, vĩnh viễn vẫn là thiên hạ đệ nhất!

Lời này âm vang hữu lực, người của Hoa Sơn vỗ tay rầm rộ. Riêng Ninh Bất Phàm nghe thì biến sắc, hai tay run rẩy, cầm cái hộp vàng không chặt lại để rơi xuống đất. Một tiếng leng keng vang lên. Dòng sáp nóng đỏ bên trong tràn ra đầy đất, thoáng nhìn giống như máu tươi vậy.

Giang Sung thở dài một tiếng, nói:

- Quỳnh quốc trượng à. Câu nói hay có thể cứu một mạng người, nhưng một câu ngu ngốc cũng có thể giết chết một người, ngài biết điều này chưa?

Quỳnh Võ Xuyên hừ một tiếng, nói:

- Ngươi nói cái quỷ gì vậy, lão phu nghe không hiểu nổi nửa câu.

Giang Sung thở dài:

- Thực ra Ninh Bất Phàm có thể bình an thoái ẩn, ai ngờ vì câu nói của ngài, đại họa sắp rơi xuống đầu hắn rồi.

Quỳnh Võ Xuyên biến sắc hỏi:

- Những lời này của ngươi có ý gì?

Giang Sung thở dài:

- Chỉ cần hắn ngoan ngoãn giao lại danh hiệu đệ nhất thiên hạ, sẽ không có người đến quấy rầy nữa, nhưng vì những lời vừa rồi của ngài. Nếu Ninh Bất Phàm còn sống trên đời, cho dù ai cũng không được xưng là đệ nhất đương thời, ngài nói đúng hay không?

Quỳnh Võ Xuyên giật mình hoảng sợ, nhìn thoáng qua Ninh Bất Phàm. Chỉ thấy sắc mặt y thảm đạm, một lúc lâu nói không nên lời.

Quỳnh Võ Xuyên nhìn về phía Giang Sung, lạnh lùng nói:

- Cuối cùng ngươi muốn thế nào?

Giang Sung mỉm cười, nói:

- Vòm trời không thể có hai vầng dương, giang hồ há dung nổi hai thiên hạ đệ nhất, nếu không ngôi vị minh chủ chỉ là hữu danh vô thực, vậy thì rất khó coi.

Nói xong đứng dậy, đi đến bên Ninh Bất Phàm. Giang Sung vừa đứng, một đám hộ vệ đều rút đao giắt ở hông ra, vội vàng luân phiên bảo hộ. Đám Hỏa Thương Thủ cũng giơ súng, nhìn chằm chằm mọi người trong sảnh. Chỉ cần có người hành động thiếu suy nghĩ, chắc chắn là toàn thân cùng ăn cả trăm phát đạn.

Giang Sung thấy thuộc hạ bảo vệ chu toàn, Trác Lăng Chiêu cũng rút kiếm đứng bên cạnh nên không hề sợ hãi. Y đứng trước mặt Ninh Bất Phàm, mỉm cười nói:

- Ninh đại hiệp, ta muốn mượn một thứ của đại hiệp.

Ninh Bất Phàm biến sắc, bồi cười nói:

- Hoa Sơn cơ hàn khốn cùng, tiểu nhân thân không của nả, không biết đại nhân muốn mượn cái gì?

Giang Sung không trả lời, chỉ cầm hai tay Ninh Bất Phàm lên sờ soạng, vẻ mặt tươi cười.

Ninh Bất Phàm run giọng nói:

- Hai tay tại hạ thô ráp, đại nhân vạn lần đừng sờ, chỉ sợ ô uế tay ngài!

Giang Sung cầm hai tay Ninh Bất Phàm, cười nói:

- Nói gì vậy? Hai tay này vô cùng trân quý. Có điều chính lão đệ tự thừa nhận đánh không lại người ta, còn hứa hẹn sau này không dùng kiếm nữa. Đôi tay này về sau ngoài ăn cơm viết chữ, chắc cũng không còn làm gì khác nữa, đúng không?

Ninh Bất Phàm run giọng nói:

- Đại nhân… Ngài… Ngài muốn làm gì?

Giang Sung cười cười, nói:

- Không có gì, dù sao về sau hai tay của lão đệ cũng vô dụng, vậy cho ta mượn mang về kinh đi, tương lai chờ ngươi xuống mồ, ta sẽ sai người trả lại, lão đệ nói được hay không?

Ninh Bất Phàm kinh ngạc, run giọng thốt:

- Ta thoái ẩn còn chưa đủ, ngài… còn muốn chặt hai tay của ta nữa…

Giang Sung cười nói:

- Đúng vậy, nếu không thì ta sao có thể an tâm? Trác minh chủ sao có thể thoải mái hiệu lệnh quần hùng?

Lời vừa nói ra, mọi người đều ồ lên. Đám môn nhân Hoa Sơn cuồng nộ rút kiếm vọt lên. Giang Sung cười nói:

- Ngăn bọn họ lại!

Thoáng cái Hồ Mị Nhi, An Đạo Kinh, đám người Côn Luân Sơn đều đồng loạt tiến lên. Đám Hỏa Thương Thủ cũng quay họng súng, nhắm ngay đám người Hoa Sơn.

Tân khách trong sảnh đánh giá tình thế, trong lòng đều rõ ràng. Nếu người của Hoa Sơn muốn đánh bừa, dựa vào thực lực của bọn họ, không thể là đối thủ của cao thủ thủ hạ dưới trướng Giang Sung, chắc chắn sẽ chết thảm hơn phân nửa. Chưởng môn các đại phái nhìn nhau thì đều lắc đầu. Gian thần lộng hành, thiên địa còn không kháng cự nổi, hỏi có ai can đảm tiến ra trợ giúp?

Giang Sung thấy Ninh Bất Phàm run rẩy, cười cười nói:

- Ninh Bất Phàm! Ngươi muốn đám người kia bình an qua ngày, chỉ cần chặt hai tay của mình, dùng chúng đổi lấy bình an chân chính cho Hoa Sơn.

Ninh Bất Phàm mắt thấy các đệ tử đều nằm trong tầm ngắm của gian thần, chỉ có thể cười khổ nói:

- Dùng hai tay ta đổi lấy bình an cho toàn phái, nói thế nào cũng là một vụ buôn bán có lời.

Tô Dĩnh Siêu kiềm nén không được, thoáng chốc vọt ra, nhịn khóc nói:

- Sư phụ! Chúng ta liều mạng thôi!

Ninh Bất Phàm cười nói:

- Đứa nhỏ ngoan, chỉ cần lòng mang hiếu tâm là được, sư phụ đã rất vui, mau mau lùi lại đi!

Môn nhân Hoa Sơn đồng loạt quỳ xuống đất, khóc nói:

- Chưởng môn!

Quỳnh Võ Xuyên dù có ý ngăn trở nhưng thuộc hạ của Giang Sung cao thủ như mưa, kiên quyết ngăn không cho lão đi qua can thiệp. Có điều lão biết chỉ cần Ninh Bất Phàm ra tay phản kháng thì không ai cản nổi, lập tức lớn tiếng kêu lên:

- Bất Phàm, ngươi thật sự muốn để yên cho người ta chặt tay sao? Ngươi ra tay đi, bọn họ không làm gì được ngươi đâu!

Giang Sung liếc xéo sang Quỳnh Võ Xuyên, cười nói:

- Quỳnh quốc trượng đừng giựt dây nữa, hắn thiếu đi hai tay nhưng về sau vui vẻ tiêu dao, ngài đừng nói thêm mà hại chết hắn đó.

Quỳnh Võ Xuyên tức giận nói:

- Ngươi…Ngươi độc tài như vậy, ta…. Ta tuyệt đối không tha cho ngươi!

Giang Sung cười ha hả nói:

- Giang Sung ta độc tài không phải ngày một ngày hai, Quỳnh quốc trượng nếu muốn sửa cho ta, xin cứ tùy tiện.

Y phất tay quát:

– Ra tay!

Đệ tử Hoa Sơn đồng loạt kêu lên:

- Chúng huynh đệ! Mọi người hôm nay cùng rải máu khắp Hoa Sơn này, dù chết cũng không chịu nhục!

Đám người An Đạo Kinh quát:

- Muốn chết nhanh thì lại đây!

Đám người Tần Trọng Hải, Dương Túc Quan dù muốn xen vào nhưng giờ Linh Định bị trọng thương, thực lực đại giảm. Hơn nữa giao tình giữa Liễu môn cùng Ninh Bất Phàm chỉ bình thường, không muốn xen vào vũng bùn này, đám này không nói được lời nào. Mắt thấy môn nhân Hoa Sơn bị người dùng súng ngăn lại. Các cao thủ khác chỉ cần hành động thiếu suy nghĩ, nhất định sẽ hại chết đám người Hoa Sơn, tất cả đều lực bất tòng tâm.

Trong tình thế nguy cấp, Phương Tử Kính lại mỉm cười như không quan tâm đến chuyện đang xảy ra. Chỉ thấy khóe mắt lão chăm chú nhìn vào tấm biển có đề bốn chữ “Kiếm Vũ Phi Dương”, không biết phía sau có gì cổ quái nữa.

Mắt thấy Giang Sung từng bước bức bách, Ninh Bất Phàm sao có thể để người trong môn phái bị cuốn theo dòng nước dữ. Y lắc lắc đầu, cất cao giọng nói:

- Môn nhân Hoa Sơn nghe lệnh, hôm nay ta tự nguyện chặt đứt tay, toàn bộ mọi người lui xuống, không cần oán hận trong lòng.

Y không để ý người trong môn phái, tự bước lên nói với Trác Lăng Chiêu

– Trác chưởng môn, mời ngài chém hai tay Ninh mỗ cho! Từ nay về sau ngài chính là thiên hạ đệ nhất.

Trác Lăng Chiêu không hề mong muốn điều này. Sắc mặt y ngưng trọng, lắc đầu nói:

- Trác mỗ tuy giết nhiều người nhưng không phải là hạng tiểu nhân hèn hạ, xin hỏi vì sao các hạ không đánh một trận? Chẳng lẽ xem thường ta sao?

Mấy câu này vừa ra, mọi người gật gù thầm khen. Dù sao Trác Lăng Chiêu vẫn còn có khí khái của người luyện võ, có điểm khác xa với Giang Sung.

Ninh Bất Phàm lắc đầu thở dài, nói:

- Ta có nỗi khổ riêng, ngài chỉ cần chém một kiếm, không cần nhiều lời.

Trác Lăng Chiêu thấy y tìm đủ cách trốn tránh, hừ một tiếng rồi nhìn mọi người trong sảnh, nói:

- Người này nhất quyết không dám ứng chiến, bây giờ ta rút kiếm chặt đứt hai tay của hắn, các vị không thể trách ta.

Y rút trường kiếm ra, điềm nhiên nói:

– Ninh huynh, bổn tọa đắc tội.

Đám đệ tử Hoa Sơn kêu thảm thiết:

- Không được!

Đám này muốn tiến lên ngăn trở, lại bị người ta chặn đứng.

Ngũ Định Viễn thấy tình thế bên dưới ngày càng bất lợi. Mắt thấy Trác Lăng Chiêu sắp sửa chặt đứt hai tay Ninh Bất Phàm, hắn sợ hãi thầm nghĩ: “Cuối cùng là có chuyện gì? không phải Ninh Bất Phàm chỉ muốn thoái ẩn thôi sao, sao một đám gian tặc Giang Sung lại muốn bức y đến bước đường này?”

Hắn đang suy tư, lão nhân bên cạnh chợt cười nhẹ, nói:

- Đến lúc chúng ta xuống rồi.

Ngũ Định Viễn còn chưa đáp, thấy lão nhân nọ đã nhảy ra, thoáng chốc thân hình bay xuống dưới.

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.