Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong kiếm quy ẩn

Phiên bản Dịch · 10777 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VII: Thiên hạ đệ nhất

Chương 5: Phong kiếm quy ẩn

Hồi 1

Người dịch: Yến Linh Điêu

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Đợi thêm một hồi, không còn khách nhân tiến vào. Môn nhân Hoa Sơn thấy giờ lành đã đến, liền treo cây pháo dài hơn trượng đốt đùng đùng đoàng đoàng ngoài cửa. Xem ra, Ngọc Thanh Quan tuy là môn phái võ lâm nhưng gặp việc vui mừng, cũng không thể miễn đi lễ nghi phiền phức.

Điển lễ chính thức bắt đầu, Ninh Bất Phàm thân là chủ nhân, há không nói được mấy câu? Y mặt đầy tươi cười, chậm rãi ra giữa đài, ôm quyền nói:

- Chư vị cao hiền ở trên, Bất Phàm thoái ẩn giang hồ là việc rất nhỏ, sao dám kinh động cao nhân đại giá? Có điều nhân sinh phù du, từ biệt lần này khó dịp gặp lại. Xin các vị sau điển lễ lưu bước vàng bước ngọc một chút, tệ phái có chuẩn bị tiệc rượu khoản đãi, xin mọi người hãy dùng tự nhiên, ngàn vạn lần đừng khách khí.

Một gã đệ tử tiến lên kêu rằng:

- Hòa thượng đạo sĩ ăn chay xin đến Thái Cực Sảnh. Chư vị ăn mặn mời đến Lưỡng Nghi Sảnh. Buổi chiều nếu cần chỗ nghỉ, xin tìm đệ tử bổn môn để đăng ký đại danh.

Vừa nói thì một nam tử chạy ra, trong tay người này cầm một tờ danh sách, liền qua lại như thoi đưa ở trong đám người, chờ đăng ký danh sách.

Mọi người nhíu mày thầm nghĩ: "Ngọc Thanh Quan này sao giống khách điếm quán ăn như vậy? Ninh Bất Phàm thật sự là ‘thiên hạ đệ nhất’ sao?"

Lúc trước thấy tướng mạo Ninh Bất Phàm hèn mọn, đám người đã thầm lắc đầu. Giờ này nghe y nói toàn chuyện ăn uống thô tục, cử chỉ hoàn toàn không có phong thái của bậc cao thủ, lại càng có cảm giác thất vọng.

Mọi người đang lắc đầu, từ nội sảnh chậm rãi đi ra ba gã đệ tử, trên tay mỗi người nâng một cái chậu. Mọi người lấy làm lạ hỏi thầm: "Đây là thứ cổ quái gì?"

Đám người ngưng mắt nhìn lại. Chỉ thấy trong chậu thứ nhất có mấy quyển sách cũ kỹ, hơn phân nửa là tinh hoa võ công Hoa Sơn, xem ra là tín vật của chưởng môn nhân. Mọi người hiểu rõ, hôm nay Ninh Bất Phàm phong kiếm quy ẩn, đồng thời truyền lại chức chưởng môn trước mặt thiên hạ anh hùng.

Trong cái chậu thứ hai có một thanh trường kiếm, vỏ kiếm lỗ chỗ những vệt rỉ đồng xanh, chuôi kiếm buộc chặt bằng vải bố, xem ra chỉ là cây kiếm cùn, muốn bổ quả dưa cũng khó. Mọi người liếc thấy không khỏi nhíu mày, vài kẻ mới nổi sau này càng thầm buồn cười, không biết vì sao "Đệ nhất thiên hạ", tuyệt đại cao thủ được võ lâm cùng đề cử lại có vật tùy thân tầm thường đến vậy.

Cái chậu thứ ba càng kỳ quái hơn, bên trong bày một đoạn vải trắng cũ nát có vết ố máu, cũng không biết dùng để làm gì. Vài kẻ tà ác nhất thời nghĩ lung tung, cho rằng đây là đồ lót của nhà ai khuê nữ thất thân, lại cầm ra nơi này để khoe khoang chiến tích. Đám này rỉ tai thì thầm, xuất ngôn châm biếm.

Ninh Bất Phàm thấy mọi người đầy mặt khinh miệt nhưng vẫn lơ đãng, y chậm rãi nói:

- Bất Phàm ra võ lâm tới nay đã hơn hai mươi năm, may mắn được sư hữu khắp nơi dẫn dắt chỉ bảo, như vậy tệ nhân tệ phái mới có thể đặt chân trên giang hồ. Nhờ nghĩa cao của chư vị, Bất Phàm vô cùng cảm kích.

Y vái chào tứ phương, lại nói:

- Chỉ là nghĩ đến xông pha võ lâm khó tránh giết người, đường giang hồ càng thêm gian khổ hiểm ác. Bất Phàm chán ghét cuộc sống máu tanh nơi đầu đao mũi kiếm, liền nảy sinh ý định thoái ẩn, hy vọng chư vị cao hiền có thể thành toàn cho.

Chúng tân khách nhìn vẻ mặt y mệt mỏi, bộ dạng nhún nhường, trong lòng đều nghĩ: "Ninh Bất Phàm này hèn yếu như thế, rút lui sớm cũng phải. Nếu không gặp cao thủ tuyệt đỉnh lên núi đòi chém đòi giết, xem hắn làm sao trải qua phong ba đây?"

Điển lễ mới bắt đầu, môn hạ Côn Luân đã rục rịch muốn đại náo Hoa Sơn, Trác Lăng Chiêu nháy mắt với bọn họ, ý bảo chớ nóng vội. Các môn các phái còn lại cũng ra ám hiệu đầy trận, tất nhiên lựa cơ tùy thời khiêu chiến.

Ninh Bất Phàm thấy đồ vật được đưa ra, liền mỉm cười nói:

- Giờ lành đã tới, tại hạ xin chư vị quý khách bằng hữu cùng chứng kiến, Ninh mỗ từ nay thoái ẩn võ lâm, về sau không còn đề cập đến chuyện luận đao luận kiếm.

Y vừa nói vừa vung tay. Gã đệ tử đứng thứ nhất liền nâng chậu đi tới trước người. Ninh Bất Phàm lấy sách từ trong chậu, tiện tay vừa lật, mỉm cười nói:

- Mấy cuốn kinh thư này là võ học huyền môn trấn phái Hoa Sơn, hôm nay ta rời khỏi giang hồ, tất truyền lại vị trí ngày xưa, để tân chưởng môn lưu giữ mấy bảo vật này. Ngày sau vĩnh truyền vạn thế, duy trì uy danh Hoa Sơn còn mãi không mất.

Mọi người nghe thì rùng mình. Quả nhiên Ninh Bất Phàm có ý truyền lại ngôi vị chưởng môn. Có điều vị trí này quan trọng như thế, không biết y muốn truyền cho ai?

Ninh Bất Phàm mắt nhìn đám môn hạ, thần sắc trở nên nghiêm túc. Chỉ nghe y trầm giọng nói:

- Đệ tử Hoa Sơn Ngọc Thanh Quan đời thứ mười Tô Dĩnh Siêu, quỳ xuống nhận lệnh.

Một tiếng vâng dạ trong trẻo vang lên, từ trong đám người đi ra một thiếu niên dung mạo tuấn tú, niên kỷ chừng mười lăm mười sáu. Chính là Tô Dĩnh Siêu gặp trên sơn đạo lúc trước.

Mắt thấy Ninh Bất Phàm có ý truyền ngôi vị cho một gã thiếu niên, chúng tân khách rất đỗi kinh ngạc. Tô Dĩnh Siêu còn trẻ non nớt, nếu thực sự kế nhiệm chưởng môn, không biết ngày sau phái Hoa Sơn làm sao hành tẩu giang hồ, tranh phong cùng người thế nào? Không ít người cho rằng Ninh Bất Phàm có ý nói giỡn. Có điều xem bộ dáng thầy trò hai người đứng đắn không đùa. Mọi người thầm phỏng đoán, không biết trong hồ lô của y bán thuốc gì.

Tân khách còn đang kinh ngạc, Tô Dĩnh Siêu đã hạ bái quỳ xuống, cúi đầu thưa:

- Đệ tử Tô Dĩnh Siêu, quỳ tiếp pháp chỉ của chưởng môn.

Một sư một đồ thần sắc trang nghiêm. Tô Dĩnh Siêu quỳ trên mặt đất càng không dám nhúc nhích.

Ninh Bất Phàm thở dài, nhìn khuôn mặt non trẻ của ái đồ, trên mặt thoáng hiện tia không đành lòng nhưng thần sắc này chỉ chợt lóe rồi tan biến. Y hít một hơi thật sâu, tiến lên một bước, lẫm liệt nói:

- Ta giữ di mệnh của Thiên Ẩn đạo nhân, đặc biệt truyền ngôi chưởng môn cho đệ tử Tô Dĩnh Siêu. Mong mỏi con ngày sau phát triển môn hộ, hành hiệp trượng nghĩa, dốc lòng cho thiên hạ. Tô Dĩnh Siêu, con làm được chăng?

Tô Dĩnh Siêu dập đầu trên mặt đất, phấn khích nói:

- Đệ tử dù bất tài, không dám quên lời sư tôn dạy bảo hôm nay.

Chưởng môn Hoa Sơn do một gã thiếu niên tiếp nhận. Trong khi đám tân khách xôn xao thì môn hạ đệ tử phái này không một người phản đối, càng không ai có vẻ bất mãn, dường như sớm biết việc này.

Ninh Bất Phàm nghe đệ tử đáp lời vang vọng hùng hồn, liền cười nói:

- Giang hồ hiểm ác, mong con dẫn dắt đồng môn vượt qua thời loạn.

Vừa nói vừa đưa kinh thư cho Tô Dĩnh Siêu, lại dặn thêm:

- Đây là tuyệt học Tam Đạt Kiếm của bổn sơn, mong con ngày sau chăm chỉ gian khổ tập luyện, như vậy mới có thành tựu.

Tô Dĩnh Siêu quỳ xuống tiếp nhận, tiếp theo dập đầu chín lần rồi mới chậm rãi đứng lên.

Tô Dĩnh Siêu hành lễ xong xuôi, xem như đã ngang hàng với chưởng môn bát đại môn phái võ lâm, đủ bình khởi bình tọa cùng phương trượng Thiếu Lâm Linh Trí, Võ Đang Nguyên Thanh đạo trưởng, Côn Luân Kiếm Thần Trác Lăng Chiêu, Cửu Hoa Sơn Thanh Y Tú Sĩ. Tân khách chứng kiến nghĩ tới ngày sau phải gọi thiếu niên này một tiếng chưởng môn, bất giác có chỗ khó xử, nhất thời bộ dạng xấu hổ. Qua một lúc lâu, lại không một ai tiến ra chúc mừng.

Ninh Bất Phàm nhìn các trưởng lão trong môn, trầm giọng nói:

- Triệu trưởng lão ở đâu?

Một lão nhân tóc bạc bước nhanh ra, lớn tiếng nói:

- Triệu Ngũ ở đây!

Trưởng lão này chính là Triệu Ngũ năm xưa, hỏi con người có ai mà không già cùng năm tháng? Hơn hai mươi năm trôi qua, người này bộ dáng nghiêm khắc nhất phái, đầu đầy năm đó tóc xanh, hôm nay đã bạc trắng như cước.

Ninh Bất Phàm nhìn Triệu Lão Ngũ, thần sắc trịnh trọng, nói:

- Tô chưởng môn bổn sơn tuổi nhỏ, mong rằng Triệu trưởng lão gắng hết phận sự. Nói lời giữ được lời, ngày sau tận tụy nhiều hơn. Có thể làm được chăng?

Ý trong câu này muốn bổ nhiệm Triệu Ngũ làm cố mệnh đại lão. Tô Dĩnh Siêu ngày sau gặp phiền toái, cũng có vị trưởng lão này ra mặt giải vây.

Chỉ nghe Triệu Ngũ lớn tiếng nói:

- Chưởng môn yên tâm! Triệu Ngũ không màng tánh mạng cũng bảo vệ mới tân chưởng môn tới cùng, chưởng môn hãy an tâm thoái ẩn!

Phì Xứng Quái, Toán Bàn Quái ở một bên cũng kêu to:

- Chưởng môn yên tâm! Chúng ta kiệt tâm hết sức, cũng sẽ bảo trụ uy danh Hoa Sơn!

Tai nghe môn nhân đồng thanh như thế. Ninh Bất Phàm gật đầu, trên mặt lộ vui mừng, hướng về đoàn thủ tịch tân khách, chắp tay nói:

- Tân chưởng môn bổn phái tuổi nhỏ, xin chư vị cao hiền chiếu cố nhiều hơn, Bất Phàm cảm tạ ân sâu, vĩnh viễn nhớ nhung trong lòng.

Vài lão giang hồ thấy toàn môn Hoa Sơn già thì quá già, nhỏ thì quá nhỏ. Sau này thiếu mất Ninh Bất Phàm, hoàn toàn không có cao thủ đồng dạng, chỉ lắc đầu thầm nghĩ:

“Xem quy mô thực lực Hoa Sơn thế này, sau này chưa chắc gượng dậy nổi, nói gì tranh hùng cùng Thiếu Lâm Võ Đang đây!"

Trong tân khách có người tâm cơ thâm trầm, thấy hành động kỳ lạ của Ninh Bất Phàm, liền phỏng đoán: "Xem Ninh Bất Phàm làm bộ làm tịch, tám phần lui mà không ẩn. Muốn đứng sau chỉ huy toàn cục, lúc này mới tìm một tiểu quỷ ra chủ sự."

Mọi người đang nghĩ miên man, Ninh Bất Phàm đưa tay lấy cây trường kiếm từ cái chậu thứ hai, nói:

- Kiếm này gọi là ‘ Dũng Thạch ’. Từ khi ta tập kiếm tới nay, ba mươi năm không rời khỏi người. Hôm nay Ninh Bất Phàm đặc biệt phong ấn nó, vĩnh viễn không còn ra khỏi vỏ.

Trường kiếm phong ấn, tựa như hạ quan tài vào mộ huyệt. Ninh Bất Phàm khẽ vuốt ve trường kiếm, trên mặt lộ ra một trận thương cảm, thần sắc đám môn hạ Hoa Sơn càng thêm bi thương, ngay cả hạng cuồng vọng như Hoa Sơn Song Quái cũng thầm rơi lệ trong tối. Trên núi cử hành đại điển, nên hân hoan vui sướng mới phải. Chỉ là một khi Ninh Bất Phàm thoái ẩn, ngày sau Hoa Sơn thiếu đi vị cao thủ này chủ trì môn hộ, chắc chắn uy vọng giảm đi không ít, khó trách sắc mặt môn nhân đệ tử sầu khổ như vậy.

Chỉ thấy ánh mắt Ninh Bất Phàm hướng xuống mặt đất, giống như đang hồi tưởng chuyện xưa. Tân khách cố nhân cảm khái rất nhiều, sôi nổi ngẩng đầu nhìn lên trần sảnh, thấy hai tấm cờ thưởng vẫn treo ở đó, một lá viết "Thắng liền tám trăm trận ", một lá viết "Võ nghệ trùm thiên hạ", nhớ tới Ninh Bất Phàm mười tám tuổi xuất đạo, đánh khắp thiên hạ không địch thủ. Vậy mà thế sự biến ảo, thương hải tang điền, cuối cùng cũng đến thời khắc vị cao thủ này thoái ẩn.

Ninh Bất Phàm im lặng cúi đầu một lúc không nói. Qua một hồi dường như mới tỉnh cơn đại mộng. Y thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tô Dĩnh Siêu, nói:

- Kiếm này hành tẩu giang hồ cùng ta như người thân. Đợi ngày ta quy thiên, xin Tô chưởng môn đem nó bỏ vào trong quan tài, coi như bồi táng cùng ta.

Lúc này, Tô Dĩnh Siêu trên danh nghĩa đã là chưởng môn Hoa Sơn. Ninh Bất Phàm gọi hắn là chưởng môn, không hề thiếu chút lễ tiết.

Tô Dĩnh Siêu nghe sư tôn căn dặn như thế, trong lòng vô cùng thương tâm, thoáng chốc rơi lệ, nức nở nói:

- Đệ tử nghiêm chỉnh tuân theo chỉ dụ của sư tôn.

Ninh Bất Phàm không nói thêm nữa mà vẫy tay. Trong đám người đi ra một gã đệ tử tay phải bưng nến, tay trái mang một cái hộp vàng, trong hộp lại có một đĩa đựng sáp. Đệ tử kia dùng ngọn nến đốt hộp. Không bao lâu sáp chảy ra, liền giao cái hộp vào trong tay Ninh Bất Phàm. Xem ra trước mắt bao người, Ninh Bất Phàm sẽ lấy sáp phong ấn bội kiếm, khiến "Dũng Thạch" từ nay không thể ra khỏi vỏ.

Ninh Bất Phàm tay trái cầm kiếm, tay phải nhấc hộp vàng, hướng về tân khách, cất cao giọng nói:

- Nếu chư vị không còn dị nghị, bổn nhân phong kiếm từ đây.

Nên biết phong kiếm chẳng khác gì tự phế võ công, về sau không thể động thủ cùng người. Cũng là như thế, một người muốn thoái ẩn giang hồ, cần được tất cả ân nhân cừu gia nhất loạt đồng ý, khi đó mới có thể chân chính phong kiếm rửa tay. Nếu còn dính dáng ân oán, hành động phong kiếm chẳng khác tự sát, không những không thể trả ân người, cừu nhân càng lợi dụng cơ hội sát hại. Hôm nay Ninh Bất Phàm mời rộng rãi anh hùng thiên hạ đến đây chứng kiến, chính là muốn đồng đạo đồng ý với nỗi khổ thoái ẩn. Chỉ cần tất cả tân khách đồng ý, ngày sau nếu có người tìm y gây phiền toái, kẻ đó chính là công địch của toàn võ lâm.

Mắt thấy không người nào ngăn trở, Ninh Bất Phàm cất cao giọng nói:

- Nếu mọi người không còn lời chỉ bảo. Bất Phàm từ nay rời khỏi giang hồ, về sau không hỏi chuyện đời.

Trong lúc nói, liền muốn đem sáp trong hộp đổ vào khe vỏ kiếm. Chợt nghe một người quát:

- Chậm đã!

Diệt Hồng Trần

|

---|---

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VII: Thiên hạ đệ nhất

Chương 5: Phong kiếm quy ẩn

Hồi 1

Người dịch: Yến Linh Điêu

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Đợi thêm một hồi, không còn khách nhân tiến vào. Môn nhân Hoa Sơn thấy giờ lành đã đến, liền treo cây pháo dài hơn trượng đốt đùng đùng đoàng đoàng ngoài cửa. Xem ra, Ngọc Thanh Quan tuy là môn phái võ lâm nhưng gặp việc vui mừng, cũng không thể miễn đi lễ nghi phiền phức.

Điển lễ chính thức bắt đầu, Ninh Bất Phàm thân là chủ nhân, há không nói được mấy câu? Y mặt đầy tươi cười, chậm rãi ra giữa đài, ôm quyền nói:

- Chư vị cao hiền ở trên, Bất Phàm thoái ẩn giang hồ là việc rất nhỏ, sao dám kinh động cao nhân đại giá? Có điều nhân sinh phù du, từ biệt lần này khó dịp gặp lại. Xin các vị sau điển lễ lưu bước vàng bước ngọc một chút, tệ phái có chuẩn bị tiệc rượu khoản đãi, xin mọi người hãy dùng tự nhiên, ngàn vạn lần đừng khách khí.

Một gã đệ tử tiến lên kêu rằng:

- Hòa thượng đạo sĩ ăn chay xin đến Thái Cực Sảnh. Chư vị ăn mặn mời đến Lưỡng Nghi Sảnh. Buổi chiều nếu cần chỗ nghỉ, xin tìm đệ tử bổn môn để đăng ký đại danh.

Vừa nói thì một nam tử chạy ra, trong tay người này cầm một tờ danh sách, liền qua lại như thoi đưa ở trong đám người, chờ đăng ký danh sách.

Mọi người nhíu mày thầm nghĩ: "Ngọc Thanh Quan này sao giống khách điếm quán ăn như vậy? Ninh Bất Phàm thật sự là ‘thiên hạ đệ nhất’ sao?"

Lúc trước thấy tướng mạo Ninh Bất Phàm hèn mọn, đám người đã thầm lắc đầu. Giờ này nghe y nói toàn chuyện ăn uống thô tục, cử chỉ hoàn toàn không có phong thái của bậc cao thủ, lại càng có cảm giác thất vọng.

Mọi người đang lắc đầu, từ nội sảnh chậm rãi đi ra ba gã đệ tử, trên tay mỗi người nâng một cái chậu. Mọi người lấy làm lạ hỏi thầm: "Đây là thứ cổ quái gì?"

Đám người ngưng mắt nhìn lại. Chỉ thấy trong chậu thứ nhất có mấy quyển sách cũ kỹ, hơn phân nửa là tinh hoa võ công Hoa Sơn, xem ra là tín vật của chưởng môn nhân. Mọi người hiểu rõ, hôm nay Ninh Bất Phàm phong kiếm quy ẩn, đồng thời truyền lại chức chưởng môn trước mặt thiên hạ anh hùng.

Trong cái chậu thứ hai có một thanh trường kiếm, vỏ kiếm lỗ chỗ những vệt rỉ đồng xanh, chuôi kiếm buộc chặt bằng vải bố, xem ra chỉ là cây kiếm cùn, muốn bổ quả dưa cũng khó. Mọi người liếc thấy không khỏi nhíu mày, vài kẻ mới nổi sau này càng thầm buồn cười, không biết vì sao "Đệ nhất thiên hạ", tuyệt đại cao thủ được võ lâm cùng đề cử lại có vật tùy thân tầm thường đến vậy.

Cái chậu thứ ba càng kỳ quái hơn, bên trong bày một đoạn vải trắng cũ nát có vết ố máu, cũng không biết dùng để làm gì. Vài kẻ tà ác nhất thời nghĩ lung tung, cho rằng đây là đồ lót của nhà ai khuê nữ thất thân, lại cầm ra nơi này để khoe khoang chiến tích. Đám này rỉ tai thì thầm, xuất ngôn châm biếm.

Ninh Bất Phàm thấy mọi người đầy mặt khinh miệt nhưng vẫn lơ đãng, y chậm rãi nói:

- Bất Phàm ra võ lâm tới nay đã hơn hai mươi năm, may mắn được sư hữu khắp nơi dẫn dắt chỉ bảo, như vậy tệ nhân tệ phái mới có thể đặt chân trên giang hồ. Nhờ nghĩa cao của chư vị, Bất Phàm vô cùng cảm kích.

Y vái chào tứ phương, lại nói:

- Chỉ là nghĩ đến xông pha võ lâm khó tránh giết người, đường giang hồ càng thêm gian khổ hiểm ác. Bất Phàm chán ghét cuộc sống máu tanh nơi đầu đao mũi kiếm, liền nảy sinh ý định thoái ẩn, hy vọng chư vị cao hiền có thể thành toàn cho.

Chúng tân khách nhìn vẻ mặt y mệt mỏi, bộ dạng nhún nhường, trong lòng đều nghĩ: "Ninh Bất Phàm này hèn yếu như thế, rút lui sớm cũng phải. Nếu không gặp cao thủ tuyệt đỉnh lên núi đòi chém đòi giết, xem hắn làm sao trải qua phong ba đây?"

Điển lễ mới bắt đầu, môn hạ Côn Luân đã rục rịch muốn đại náo Hoa Sơn, Trác Lăng Chiêu nháy mắt với bọn họ, ý bảo chớ nóng vội. Các môn các phái còn lại cũng ra ám hiệu đầy trận, tất nhiên lựa cơ tùy thời khiêu chiến.

Ninh Bất Phàm thấy đồ vật được đưa ra, liền mỉm cười nói:

- Giờ lành đã tới, tại hạ xin chư vị quý khách bằng hữu cùng chứng kiến, Ninh mỗ từ nay thoái ẩn võ lâm, về sau không còn đề cập đến chuyện luận đao luận kiếm.

Y vừa nói vừa vung tay. Gã đệ tử đứng thứ nhất liền nâng chậu đi tới trước người. Ninh Bất Phàm lấy sách từ trong chậu, tiện tay vừa lật, mỉm cười nói:

- Mấy cuốn kinh thư này là võ học huyền môn trấn phái Hoa Sơn, hôm nay ta rời khỏi giang hồ, tất truyền lại vị trí ngày xưa, để tân chưởng môn lưu giữ mấy bảo vật này. Ngày sau vĩnh truyền vạn thế, duy trì uy danh Hoa Sơn còn mãi không mất.

Mọi người nghe thì rùng mình. Quả nhiên Ninh Bất Phàm có ý truyền lại ngôi vị chưởng môn. Có điều vị trí này quan trọng như thế, không biết y muốn truyền cho ai?

Ninh Bất Phàm mắt nhìn đám môn hạ, thần sắc trở nên nghiêm túc. Chỉ nghe y trầm giọng nói:

- Đệ tử Hoa Sơn Ngọc Thanh Quan đời thứ mười Tô Dĩnh Siêu, quỳ xuống nhận lệnh.

Một tiếng vâng dạ trong trẻo vang lên, từ trong đám người đi ra một thiếu niên dung mạo tuấn tú, niên kỷ chừng mười lăm mười sáu. Chính là Tô Dĩnh Siêu gặp trên sơn đạo lúc trước.

Mắt thấy Ninh Bất Phàm có ý truyền ngôi vị cho một gã thiếu niên, chúng tân khách rất đỗi kinh ngạc. Tô Dĩnh Siêu còn trẻ non nớt, nếu thực sự kế nhiệm chưởng môn, không biết ngày sau phái Hoa Sơn làm sao hành tẩu giang hồ, tranh phong cùng người thế nào? Không ít người cho rằng Ninh Bất Phàm có ý nói giỡn. Có điều xem bộ dáng thầy trò hai người đứng đắn không đùa. Mọi người thầm phỏng đoán, không biết trong hồ lô của y bán thuốc gì.

Tân khách còn đang kinh ngạc, Tô Dĩnh Siêu đã hạ bái quỳ xuống, cúi đầu thưa:

- Đệ tử Tô Dĩnh Siêu, quỳ tiếp pháp chỉ của chưởng môn.

Một sư một đồ thần sắc trang nghiêm. Tô Dĩnh Siêu quỳ trên mặt đất càng không dám nhúc nhích.

Ninh Bất Phàm thở dài, nhìn khuôn mặt non trẻ của ái đồ, trên mặt thoáng hiện tia không đành lòng nhưng thần sắc này chỉ chợt lóe rồi tan biến. Y hít một hơi thật sâu, tiến lên một bước, lẫm liệt nói:

- Ta giữ di mệnh của Thiên Ẩn đạo nhân, đặc biệt truyền ngôi chưởng môn cho đệ tử Tô Dĩnh Siêu. Mong mỏi con ngày sau phát triển môn hộ, hành hiệp trượng nghĩa, dốc lòng cho thiên hạ. Tô Dĩnh Siêu, con làm được chăng?

Tô Dĩnh Siêu dập đầu trên mặt đất, phấn khích nói:

- Đệ tử dù bất tài, không dám quên lời sư tôn dạy bảo hôm nay.

Chưởng môn Hoa Sơn do một gã thiếu niên tiếp nhận. Trong khi đám tân khách xôn xao thì môn hạ đệ tử phái này không một người phản đối, càng không ai có vẻ bất mãn, dường như sớm biết việc này.

Ninh Bất Phàm nghe đệ tử đáp lời vang vọng hùng hồn, liền cười nói:

- Giang hồ hiểm ác, mong con dẫn dắt đồng môn vượt qua thời loạn.

Vừa nói vừa đưa kinh thư cho Tô Dĩnh Siêu, lại dặn thêm:

- Đây là tuyệt học Tam Đạt Kiếm của bổn sơn, mong con ngày sau chăm chỉ gian khổ tập luyện, như vậy mới có thành tựu.

Tô Dĩnh Siêu quỳ xuống tiếp nhận, tiếp theo dập đầu chín lần rồi mới chậm rãi đứng lên.

Tô Dĩnh Siêu hành lễ xong xuôi, xem như đã ngang hàng với chưởng môn bát đại môn phái võ lâm, đủ bình khởi bình tọa cùng phương trượng Thiếu Lâm Linh Trí, Võ Đang Nguyên Thanh đạo trưởng, Côn Luân Kiếm Thần Trác Lăng Chiêu, Cửu Hoa Sơn Thanh Y Tú Sĩ. Tân khách chứng kiến nghĩ tới ngày sau phải gọi thiếu niên này một tiếng chưởng môn, bất giác có chỗ khó xử, nhất thời bộ dạng xấu hổ. Qua một lúc lâu, lại không một ai tiến ra chúc mừng.

Ninh Bất Phàm nhìn các trưởng lão trong môn, trầm giọng nói:

- Triệu trưởng lão ở đâu?

Một lão nhân tóc bạc bước nhanh ra, lớn tiếng nói:

- Triệu Ngũ ở đây!

Trưởng lão này chính là Triệu Ngũ năm xưa, hỏi con người có ai mà không già cùng năm tháng? Hơn hai mươi năm trôi qua, người này bộ dáng nghiêm khắc nhất phái, đầu đầy năm đó tóc xanh, hôm nay đã bạc trắng như cước.

Ninh Bất Phàm nhìn Triệu Lão Ngũ, thần sắc trịnh trọng, nói:

- Tô chưởng môn bổn sơn tuổi nhỏ, mong rằng Triệu trưởng lão gắng hết phận sự. Nói lời giữ được lời, ngày sau tận tụy nhiều hơn. Có thể làm được chăng?

Ý trong câu này muốn bổ nhiệm Triệu Ngũ làm cố mệnh đại lão. Tô Dĩnh Siêu ngày sau gặp phiền toái, cũng có vị trưởng lão này ra mặt giải vây.

Chỉ nghe Triệu Ngũ lớn tiếng nói:

- Chưởng môn yên tâm! Triệu Ngũ không màng tánh mạng cũng bảo vệ mới tân chưởng môn tới cùng, chưởng môn hãy an tâm thoái ẩn!

Phì Xứng Quái, Toán Bàn Quái ở một bên cũng kêu to:

- Chưởng môn yên tâm! Chúng ta kiệt tâm hết sức, cũng sẽ bảo trụ uy danh Hoa Sơn!

Tai nghe môn nhân đồng thanh như thế. Ninh Bất Phàm gật đầu, trên mặt lộ vui mừng, hướng về đoàn thủ tịch tân khách, chắp tay nói:

- Tân chưởng môn bổn phái tuổi nhỏ, xin chư vị cao hiền chiếu cố nhiều hơn, Bất Phàm cảm tạ ân sâu, vĩnh viễn nhớ nhung trong lòng.

Vài lão giang hồ thấy toàn môn Hoa Sơn già thì quá già, nhỏ thì quá nhỏ. Sau này thiếu mất Ninh Bất Phàm, hoàn toàn không có cao thủ đồng dạng, chỉ lắc đầu thầm nghĩ:

“Xem quy mô thực lực Hoa Sơn thế này, sau này chưa chắc gượng dậy nổi, nói gì tranh hùng cùng Thiếu Lâm Võ Đang đây!"

Trong tân khách có người tâm cơ thâm trầm, thấy hành động kỳ lạ của Ninh Bất Phàm, liền phỏng đoán: "Xem Ninh Bất Phàm làm bộ làm tịch, tám phần lui mà không ẩn. Muốn đứng sau chỉ huy toàn cục, lúc này mới tìm một tiểu quỷ ra chủ sự."

Mọi người đang nghĩ miên man, Ninh Bất Phàm đưa tay lấy cây trường kiếm từ cái chậu thứ hai, nói:

- Kiếm này gọi là ‘ Dũng Thạch ’. Từ khi ta tập kiếm tới nay, ba mươi năm không rời khỏi người. Hôm nay Ninh Bất Phàm đặc biệt phong ấn nó, vĩnh viễn không còn ra khỏi vỏ.

Trường kiếm phong ấn, tựa như hạ quan tài vào mộ huyệt. Ninh Bất Phàm khẽ vuốt ve trường kiếm, trên mặt lộ ra một trận thương cảm, thần sắc đám môn hạ Hoa Sơn càng thêm bi thương, ngay cả hạng cuồng vọng như Hoa Sơn Song Quái cũng thầm rơi lệ trong tối. Trên núi cử hành đại điển, nên hân hoan vui sướng mới phải. Chỉ là một khi Ninh Bất Phàm thoái ẩn, ngày sau Hoa Sơn thiếu đi vị cao thủ này chủ trì môn hộ, chắc chắn uy vọng giảm đi không ít, khó trách sắc mặt môn nhân đệ tử sầu khổ như vậy.

Chỉ thấy ánh mắt Ninh Bất Phàm hướng xuống mặt đất, giống như đang hồi tưởng chuyện xưa. Tân khách cố nhân cảm khái rất nhiều, sôi nổi ngẩng đầu nhìn lên trần sảnh, thấy hai tấm cờ thưởng vẫn treo ở đó, một lá viết "Thắng liền tám trăm trận ", một lá viết "Võ nghệ trùm thiên hạ", nhớ tới Ninh Bất Phàm mười tám tuổi xuất đạo, đánh khắp thiên hạ không địch thủ. Vậy mà thế sự biến ảo, thương hải tang điền, cuối cùng cũng đến thời khắc vị cao thủ này thoái ẩn.

Ninh Bất Phàm im lặng cúi đầu một lúc không nói. Qua một hồi dường như mới tỉnh cơn đại mộng. Y thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tô Dĩnh Siêu, nói:

- Kiếm này hành tẩu giang hồ cùng ta như người thân. Đợi ngày ta quy thiên, xin Tô chưởng môn đem nó bỏ vào trong quan tài, coi như bồi táng cùng ta.

Lúc này, Tô Dĩnh Siêu trên danh nghĩa đã là chưởng môn Hoa Sơn. Ninh Bất Phàm gọi hắn là chưởng môn, không hề thiếu chút lễ tiết.

Tô Dĩnh Siêu nghe sư tôn căn dặn như thế, trong lòng vô cùng thương tâm, thoáng chốc rơi lệ, nức nở nói:

- Đệ tử nghiêm chỉnh tuân theo chỉ dụ của sư tôn.

Ninh Bất Phàm không nói thêm nữa mà vẫy tay. Trong đám người đi ra một gã đệ tử tay phải bưng nến, tay trái mang một cái hộp vàng, trong hộp lại có một đĩa đựng sáp. Đệ tử kia dùng ngọn nến đốt hộp. Không bao lâu sáp chảy ra, liền giao cái hộp vào trong tay Ninh Bất Phàm. Xem ra trước mắt bao người, Ninh Bất Phàm sẽ lấy sáp phong ấn bội kiếm, khiến "Dũng Thạch" từ nay không thể ra khỏi vỏ.

Ninh Bất Phàm tay trái cầm kiếm, tay phải nhấc hộp vàng, hướng về tân khách, cất cao giọng nói:

- Nếu chư vị không còn dị nghị, bổn nhân phong kiếm từ đây.

Nên biết phong kiếm chẳng khác gì tự phế võ công, về sau không thể động thủ cùng người. Cũng là như thế, một người muốn thoái ẩn giang hồ, cần được tất cả ân nhân cừu gia nhất loạt đồng ý, khi đó mới có thể chân chính phong kiếm rửa tay. Nếu còn dính dáng ân oán, hành động phong kiếm chẳng khác tự sát, không những không thể trả ân người, cừu nhân càng lợi dụng cơ hội sát hại. Hôm nay Ninh Bất Phàm mời rộng rãi anh hùng thiên hạ đến đây chứng kiến, chính là muốn đồng đạo đồng ý với nỗi khổ thoái ẩn. Chỉ cần tất cả tân khách đồng ý, ngày sau nếu có người tìm y gây phiền toái, kẻ đó chính là công địch của toàn võ lâm.

Mắt thấy không người nào ngăn trở, Ninh Bất Phàm cất cao giọng nói:

- Nếu mọi người không còn lời chỉ bảo. Bất Phàm từ nay rời khỏi giang hồ, về sau không hỏi chuyện đời.

Trong lúc nói, liền muốn đem sáp trong hộp đổ vào khe vỏ kiếm. Chợt nghe một người quát:

- Chậm đã!

Diệt Hồng Trần

|

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VII: Thiên hạ đệ nhất

Chương 5: Phong kiếm quy ẩn

Hồi 1

Người dịch: Yến Linh Điêu

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Đợi thêm một hồi, không còn khách nhân tiến vào. Môn nhân Hoa Sơn thấy giờ lành đã đến, liền treo cây pháo dài hơn trượng đốt đùng đùng đoàng đoàng ngoài cửa. Xem ra, Ngọc Thanh Quan tuy là môn phái võ lâm nhưng gặp việc vui mừng, cũng không thể miễn đi lễ nghi phiền phức.

Điển lễ chính thức bắt đầu, Ninh Bất Phàm thân là chủ nhân, há không nói được mấy câu? Y mặt đầy tươi cười, chậm rãi ra giữa đài, ôm quyền nói:

- Chư vị cao hiền ở trên, Bất Phàm thoái ẩn giang hồ là việc rất nhỏ, sao dám kinh động cao nhân đại giá? Có điều nhân sinh phù du, từ biệt lần này khó dịp gặp lại. Xin các vị sau điển lễ lưu bước vàng bước ngọc một chút, tệ phái có chuẩn bị tiệc rượu khoản đãi, xin mọi người hãy dùng tự nhiên, ngàn vạn lần đừng khách khí.

Một gã đệ tử tiến lên kêu rằng:

- Hòa thượng đạo sĩ ăn chay xin đến Thái Cực Sảnh. Chư vị ăn mặn mời đến Lưỡng Nghi Sảnh. Buổi chiều nếu cần chỗ nghỉ, xin tìm đệ tử bổn môn để đăng ký đại danh.

Vừa nói thì một nam tử chạy ra, trong tay người này cầm một tờ danh sách, liền qua lại như thoi đưa ở trong đám người, chờ đăng ký danh sách.

Mọi người nhíu mày thầm nghĩ: "Ngọc Thanh Quan này sao giống khách điếm quán ăn như vậy? Ninh Bất Phàm thật sự là ‘thiên hạ đệ nhất’ sao?"

Lúc trước thấy tướng mạo Ninh Bất Phàm hèn mọn, đám người đã thầm lắc đầu. Giờ này nghe y nói toàn chuyện ăn uống thô tục, cử chỉ hoàn toàn không có phong thái của bậc cao thủ, lại càng có cảm giác thất vọng.

Mọi người đang lắc đầu, từ nội sảnh chậm rãi đi ra ba gã đệ tử, trên tay mỗi người nâng một cái chậu. Mọi người lấy làm lạ hỏi thầm: "Đây là thứ cổ quái gì?"

Đám người ngưng mắt nhìn lại. Chỉ thấy trong chậu thứ nhất có mấy quyển sách cũ kỹ, hơn phân nửa là tinh hoa võ công Hoa Sơn, xem ra là tín vật của chưởng môn nhân. Mọi người hiểu rõ, hôm nay Ninh Bất Phàm phong kiếm quy ẩn, đồng thời truyền lại chức chưởng môn trước mặt thiên hạ anh hùng.

Trong cái chậu thứ hai có một thanh trường kiếm, vỏ kiếm lỗ chỗ những vệt rỉ đồng xanh, chuôi kiếm buộc chặt bằng vải bố, xem ra chỉ là cây kiếm cùn, muốn bổ quả dưa cũng khó. Mọi người liếc thấy không khỏi nhíu mày, vài kẻ mới nổi sau này càng thầm buồn cười, không biết vì sao "Đệ nhất thiên hạ", tuyệt đại cao thủ được võ lâm cùng đề cử lại có vật tùy thân tầm thường đến vậy.

Cái chậu thứ ba càng kỳ quái hơn, bên trong bày một đoạn vải trắng cũ nát có vết ố máu, cũng không biết dùng để làm gì. Vài kẻ tà ác nhất thời nghĩ lung tung, cho rằng đây là đồ lót của nhà ai khuê nữ thất thân, lại cầm ra nơi này để khoe khoang chiến tích. Đám này rỉ tai thì thầm, xuất ngôn châm biếm.

Ninh Bất Phàm thấy mọi người đầy mặt khinh miệt nhưng vẫn lơ đãng, y chậm rãi nói:

- Bất Phàm ra võ lâm tới nay đã hơn hai mươi năm, may mắn được sư hữu khắp nơi dẫn dắt chỉ bảo, như vậy tệ nhân tệ phái mới có thể đặt chân trên giang hồ. Nhờ nghĩa cao của chư vị, Bất Phàm vô cùng cảm kích.

Y vái chào tứ phương, lại nói:

- Chỉ là nghĩ đến xông pha võ lâm khó tránh giết người, đường giang hồ càng thêm gian khổ hiểm ác. Bất Phàm chán ghét cuộc sống máu tanh nơi đầu đao mũi kiếm, liền nảy sinh ý định thoái ẩn, hy vọng chư vị cao hiền có thể thành toàn cho.

Chúng tân khách nhìn vẻ mặt y mệt mỏi, bộ dạng nhún nhường, trong lòng đều nghĩ: "Ninh Bất Phàm này hèn yếu như thế, rút lui sớm cũng phải. Nếu không gặp cao thủ tuyệt đỉnh lên núi đòi chém đòi giết, xem hắn làm sao trải qua phong ba đây?"

Điển lễ mới bắt đầu, môn hạ Côn Luân đã rục rịch muốn đại náo Hoa Sơn, Trác Lăng Chiêu nháy mắt với bọn họ, ý bảo chớ nóng vội. Các môn các phái còn lại cũng ra ám hiệu đầy trận, tất nhiên lựa cơ tùy thời khiêu chiến.

Ninh Bất Phàm thấy đồ vật được đưa ra, liền mỉm cười nói:

- Giờ lành đã tới, tại hạ xin chư vị quý khách bằng hữu cùng chứng kiến, Ninh mỗ từ nay thoái ẩn võ lâm, về sau không còn đề cập đến chuyện luận đao luận kiếm.

Y vừa nói vừa vung tay. Gã đệ tử đứng thứ nhất liền nâng chậu đi tới trước người. Ninh Bất Phàm lấy sách từ trong chậu, tiện tay vừa lật, mỉm cười nói:

- Mấy cuốn kinh thư này là võ học huyền môn trấn phái Hoa Sơn, hôm nay ta rời khỏi giang hồ, tất truyền lại vị trí ngày xưa, để tân chưởng môn lưu giữ mấy bảo vật này. Ngày sau vĩnh truyền vạn thế, duy trì uy danh Hoa Sơn còn mãi không mất.

Mọi người nghe thì rùng mình. Quả nhiên Ninh Bất Phàm có ý truyền lại ngôi vị chưởng môn. Có điều vị trí này quan trọng như thế, không biết y muốn truyền cho ai?

Ninh Bất Phàm mắt nhìn đám môn hạ, thần sắc trở nên nghiêm túc. Chỉ nghe y trầm giọng nói:

- Đệ tử Hoa Sơn Ngọc Thanh Quan đời thứ mười Tô Dĩnh Siêu, quỳ xuống nhận lệnh.

Một tiếng vâng dạ trong trẻo vang lên, từ trong đám người đi ra một thiếu niên dung mạo tuấn tú, niên kỷ chừng mười lăm mười sáu. Chính là Tô Dĩnh Siêu gặp trên sơn đạo lúc trước.

Mắt thấy Ninh Bất Phàm có ý truyền ngôi vị cho một gã thiếu niên, chúng tân khách rất đỗi kinh ngạc. Tô Dĩnh Siêu còn trẻ non nớt, nếu thực sự kế nhiệm chưởng môn, không biết ngày sau phái Hoa Sơn làm sao hành tẩu giang hồ, tranh phong cùng người thế nào? Không ít người cho rằng Ninh Bất Phàm có ý nói giỡn. Có điều xem bộ dáng thầy trò hai người đứng đắn không đùa. Mọi người thầm phỏng đoán, không biết trong hồ lô của y bán thuốc gì.

Tân khách còn đang kinh ngạc, Tô Dĩnh Siêu đã hạ bái quỳ xuống, cúi đầu thưa:

- Đệ tử Tô Dĩnh Siêu, quỳ tiếp pháp chỉ của chưởng môn.

Một sư một đồ thần sắc trang nghiêm. Tô Dĩnh Siêu quỳ trên mặt đất càng không dám nhúc nhích.

Ninh Bất Phàm thở dài, nhìn khuôn mặt non trẻ của ái đồ, trên mặt thoáng hiện tia không đành lòng nhưng thần sắc này chỉ chợt lóe rồi tan biến. Y hít một hơi thật sâu, tiến lên một bước, lẫm liệt nói:

- Ta giữ di mệnh của Thiên Ẩn đạo nhân, đặc biệt truyền ngôi chưởng môn cho đệ tử Tô Dĩnh Siêu. Mong mỏi con ngày sau phát triển môn hộ, hành hiệp trượng nghĩa, dốc lòng cho thiên hạ. Tô Dĩnh Siêu, con làm được chăng?

Tô Dĩnh Siêu dập đầu trên mặt đất, phấn khích nói:

- Đệ tử dù bất tài, không dám quên lời sư tôn dạy bảo hôm nay.

Chưởng môn Hoa Sơn do một gã thiếu niên tiếp nhận. Trong khi đám tân khách xôn xao thì môn hạ đệ tử phái này không một người phản đối, càng không ai có vẻ bất mãn, dường như sớm biết việc này.

Ninh Bất Phàm nghe đệ tử đáp lời vang vọng hùng hồn, liền cười nói:

- Giang hồ hiểm ác, mong con dẫn dắt đồng môn vượt qua thời loạn.

Vừa nói vừa đưa kinh thư cho Tô Dĩnh Siêu, lại dặn thêm:

- Đây là tuyệt học Tam Đạt Kiếm của bổn sơn, mong con ngày sau chăm chỉ gian khổ tập luyện, như vậy mới có thành tựu.

Tô Dĩnh Siêu quỳ xuống tiếp nhận, tiếp theo dập đầu chín lần rồi mới chậm rãi đứng lên.

Tô Dĩnh Siêu hành lễ xong xuôi, xem như đã ngang hàng với chưởng môn bát đại môn phái võ lâm, đủ bình khởi bình tọa cùng phương trượng Thiếu Lâm Linh Trí, Võ Đang Nguyên Thanh đạo trưởng, Côn Luân Kiếm Thần Trác Lăng Chiêu, Cửu Hoa Sơn Thanh Y Tú Sĩ. Tân khách chứng kiến nghĩ tới ngày sau phải gọi thiếu niên này một tiếng chưởng môn, bất giác có chỗ khó xử, nhất thời bộ dạng xấu hổ. Qua một lúc lâu, lại không một ai tiến ra chúc mừng.

Ninh Bất Phàm nhìn các trưởng lão trong môn, trầm giọng nói:

- Triệu trưởng lão ở đâu?

Một lão nhân tóc bạc bước nhanh ra, lớn tiếng nói:

- Triệu Ngũ ở đây!

Trưởng lão này chính là Triệu Ngũ năm xưa, hỏi con người có ai mà không già cùng năm tháng? Hơn hai mươi năm trôi qua, người này bộ dáng nghiêm khắc nhất phái, đầu đầy năm đó tóc xanh, hôm nay đã bạc trắng như cước.

Ninh Bất Phàm nhìn Triệu Lão Ngũ, thần sắc trịnh trọng, nói:

- Tô chưởng môn bổn sơn tuổi nhỏ, mong rằng Triệu trưởng lão gắng hết phận sự. Nói lời giữ được lời, ngày sau tận tụy nhiều hơn. Có thể làm được chăng?

Ý trong câu này muốn bổ nhiệm Triệu Ngũ làm cố mệnh đại lão. Tô Dĩnh Siêu ngày sau gặp phiền toái, cũng có vị trưởng lão này ra mặt giải vây.

Chỉ nghe Triệu Ngũ lớn tiếng nói:

- Chưởng môn yên tâm! Triệu Ngũ không màng tánh mạng cũng bảo vệ mới tân chưởng môn tới cùng, chưởng môn hãy an tâm thoái ẩn!

Phì Xứng Quái, Toán Bàn Quái ở một bên cũng kêu to:

- Chưởng môn yên tâm! Chúng ta kiệt tâm hết sức, cũng sẽ bảo trụ uy danh Hoa Sơn!

Tai nghe môn nhân đồng thanh như thế. Ninh Bất Phàm gật đầu, trên mặt lộ vui mừng, hướng về đoàn thủ tịch tân khách, chắp tay nói:

- Tân chưởng môn bổn phái tuổi nhỏ, xin chư vị cao hiền chiếu cố nhiều hơn, Bất Phàm cảm tạ ân sâu, vĩnh viễn nhớ nhung trong lòng.

Vài lão giang hồ thấy toàn môn Hoa Sơn già thì quá già, nhỏ thì quá nhỏ. Sau này thiếu mất Ninh Bất Phàm, hoàn toàn không có cao thủ đồng dạng, chỉ lắc đầu thầm nghĩ:

“Xem quy mô thực lực Hoa Sơn thế này, sau này chưa chắc gượng dậy nổi, nói gì tranh hùng cùng Thiếu Lâm Võ Đang đây!"

Trong tân khách có người tâm cơ thâm trầm, thấy hành động kỳ lạ của Ninh Bất Phàm, liền phỏng đoán: "Xem Ninh Bất Phàm làm bộ làm tịch, tám phần lui mà không ẩn. Muốn đứng sau chỉ huy toàn cục, lúc này mới tìm một tiểu quỷ ra chủ sự."

Mọi người đang nghĩ miên man, Ninh Bất Phàm đưa tay lấy cây trường kiếm từ cái chậu thứ hai, nói:

- Kiếm này gọi là ‘ Dũng Thạch ’. Từ khi ta tập kiếm tới nay, ba mươi năm không rời khỏi người. Hôm nay Ninh Bất Phàm đặc biệt phong ấn nó, vĩnh viễn không còn ra khỏi vỏ.

Trường kiếm phong ấn, tựa như hạ quan tài vào mộ huyệt. Ninh Bất Phàm khẽ vuốt ve trường kiếm, trên mặt lộ ra một trận thương cảm, thần sắc đám môn hạ Hoa Sơn càng thêm bi thương, ngay cả hạng cuồng vọng như Hoa Sơn Song Quái cũng thầm rơi lệ trong tối. Trên núi cử hành đại điển, nên hân hoan vui sướng mới phải. Chỉ là một khi Ninh Bất Phàm thoái ẩn, ngày sau Hoa Sơn thiếu đi vị cao thủ này chủ trì môn hộ, chắc chắn uy vọng giảm đi không ít, khó trách sắc mặt môn nhân đệ tử sầu khổ như vậy.

Chỉ thấy ánh mắt Ninh Bất Phàm hướng xuống mặt đất, giống như đang hồi tưởng chuyện xưa. Tân khách cố nhân cảm khái rất nhiều, sôi nổi ngẩng đầu nhìn lên trần sảnh, thấy hai tấm cờ thưởng vẫn treo ở đó, một lá viết "Thắng liền tám trăm trận ", một lá viết "Võ nghệ trùm thiên hạ", nhớ tới Ninh Bất Phàm mười tám tuổi xuất đạo, đánh khắp thiên hạ không địch thủ. Vậy mà thế sự biến ảo, thương hải tang điền, cuối cùng cũng đến thời khắc vị cao thủ này thoái ẩn.

Ninh Bất Phàm im lặng cúi đầu một lúc không nói. Qua một hồi dường như mới tỉnh cơn đại mộng. Y thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tô Dĩnh Siêu, nói:

- Kiếm này hành tẩu giang hồ cùng ta như người thân. Đợi ngày ta quy thiên, xin Tô chưởng môn đem nó bỏ vào trong quan tài, coi như bồi táng cùng ta.

Lúc này, Tô Dĩnh Siêu trên danh nghĩa đã là chưởng môn Hoa Sơn. Ninh Bất Phàm gọi hắn là chưởng môn, không hề thiếu chút lễ tiết.

Tô Dĩnh Siêu nghe sư tôn căn dặn như thế, trong lòng vô cùng thương tâm, thoáng chốc rơi lệ, nức nở nói:

- Đệ tử nghiêm chỉnh tuân theo chỉ dụ của sư tôn.

Ninh Bất Phàm không nói thêm nữa mà vẫy tay. Trong đám người đi ra một gã đệ tử tay phải bưng nến, tay trái mang một cái hộp vàng, trong hộp lại có một đĩa đựng sáp. Đệ tử kia dùng ngọn nến đốt hộp. Không bao lâu sáp chảy ra, liền giao cái hộp vào trong tay Ninh Bất Phàm. Xem ra trước mắt bao người, Ninh Bất Phàm sẽ lấy sáp phong ấn bội kiếm, khiến "Dũng Thạch" từ nay không thể ra khỏi vỏ.

Ninh Bất Phàm tay trái cầm kiếm, tay phải nhấc hộp vàng, hướng về tân khách, cất cao giọng nói:

- Nếu chư vị không còn dị nghị, bổn nhân phong kiếm từ đây.

Nên biết phong kiếm chẳng khác gì tự phế võ công, về sau không thể động thủ cùng người. Cũng là như thế, một người muốn thoái ẩn giang hồ, cần được tất cả ân nhân cừu gia nhất loạt đồng ý, khi đó mới có thể chân chính phong kiếm rửa tay. Nếu còn dính dáng ân oán, hành động phong kiếm chẳng khác tự sát, không những không thể trả ân người, cừu nhân càng lợi dụng cơ hội sát hại. Hôm nay Ninh Bất Phàm mời rộng rãi anh hùng thiên hạ đến đây chứng kiến, chính là muốn đồng đạo đồng ý với nỗi khổ thoái ẩn. Chỉ cần tất cả tân khách đồng ý, ngày sau nếu có người tìm y gây phiền toái, kẻ đó chính là công địch của toàn võ lâm.

Mắt thấy không người nào ngăn trở, Ninh Bất Phàm cất cao giọng nói:

- Nếu mọi người không còn lời chỉ bảo. Bất Phàm từ nay rời khỏi giang hồ, về sau không hỏi chuyện đời.

Trong lúc nói, liền muốn đem sáp trong hộp đổ vào khe vỏ kiếm. Chợt nghe một người quát:

- Chậm đã!

Diệt Hồng Trần

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VII: Thiên hạ đệ nhất

Chương 5: Phong kiếm quy ẩn

Hồi 1

Người dịch: Yến Linh Điêu

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Đợi thêm một hồi, không còn khách nhân tiến vào. Môn nhân Hoa Sơn thấy giờ lành đã đến, liền treo cây pháo dài hơn trượng đốt đùng đùng đoàng đoàng ngoài cửa. Xem ra, Ngọc Thanh Quan tuy là môn phái võ lâm nhưng gặp việc vui mừng, cũng không thể miễn đi lễ nghi phiền phức.

Điển lễ chính thức bắt đầu, Ninh Bất Phàm thân là chủ nhân, há không nói được mấy câu? Y mặt đầy tươi cười, chậm rãi ra giữa đài, ôm quyền nói:

- Chư vị cao hiền ở trên, Bất Phàm thoái ẩn giang hồ là việc rất nhỏ, sao dám kinh động cao nhân đại giá? Có điều nhân sinh phù du, từ biệt lần này khó dịp gặp lại. Xin các vị sau điển lễ lưu bước vàng bước ngọc một chút, tệ phái có chuẩn bị tiệc rượu khoản đãi, xin mọi người hãy dùng tự nhiên, ngàn vạn lần đừng khách khí.

Một gã đệ tử tiến lên kêu rằng:

- Hòa thượng đạo sĩ ăn chay xin đến Thái Cực Sảnh. Chư vị ăn mặn mời đến Lưỡng Nghi Sảnh. Buổi chiều nếu cần chỗ nghỉ, xin tìm đệ tử bổn môn để đăng ký đại danh.

Vừa nói thì một nam tử chạy ra, trong tay người này cầm một tờ danh sách, liền qua lại như thoi đưa ở trong đám người, chờ đăng ký danh sách.

Mọi người nhíu mày thầm nghĩ: "Ngọc Thanh Quan này sao giống khách điếm quán ăn như vậy? Ninh Bất Phàm thật sự là ‘thiên hạ đệ nhất’ sao?"

Lúc trước thấy tướng mạo Ninh Bất Phàm hèn mọn, đám người đã thầm lắc đầu. Giờ này nghe y nói toàn chuyện ăn uống thô tục, cử chỉ hoàn toàn không có phong thái của bậc cao thủ, lại càng có cảm giác thất vọng.

Mọi người đang lắc đầu, từ nội sảnh chậm rãi đi ra ba gã đệ tử, trên tay mỗi người nâng một cái chậu. Mọi người lấy làm lạ hỏi thầm: "Đây là thứ cổ quái gì?"

Đám người ngưng mắt nhìn lại. Chỉ thấy trong chậu thứ nhất có mấy quyển sách cũ kỹ, hơn phân nửa là tinh hoa võ công Hoa Sơn, xem ra là tín vật của chưởng môn nhân. Mọi người hiểu rõ, hôm nay Ninh Bất Phàm phong kiếm quy ẩn, đồng thời truyền lại chức chưởng môn trước mặt thiên hạ anh hùng.

Trong cái chậu thứ hai có một thanh trường kiếm, vỏ kiếm lỗ chỗ những vệt rỉ đồng xanh, chuôi kiếm buộc chặt bằng vải bố, xem ra chỉ là cây kiếm cùn, muốn bổ quả dưa cũng khó. Mọi người liếc thấy không khỏi nhíu mày, vài kẻ mới nổi sau này càng thầm buồn cười, không biết vì sao "Đệ nhất thiên hạ", tuyệt đại cao thủ được võ lâm cùng đề cử lại có vật tùy thân tầm thường đến vậy.

Cái chậu thứ ba càng kỳ quái hơn, bên trong bày một đoạn vải trắng cũ nát có vết ố máu, cũng không biết dùng để làm gì. Vài kẻ tà ác nhất thời nghĩ lung tung, cho rằng đây là đồ lót của nhà ai khuê nữ thất thân, lại cầm ra nơi này để khoe khoang chiến tích. Đám này rỉ tai thì thầm, xuất ngôn châm biếm.

Ninh Bất Phàm thấy mọi người đầy mặt khinh miệt nhưng vẫn lơ đãng, y chậm rãi nói:

- Bất Phàm ra võ lâm tới nay đã hơn hai mươi năm, may mắn được sư hữu khắp nơi dẫn dắt chỉ bảo, như vậy tệ nhân tệ phái mới có thể đặt chân trên giang hồ. Nhờ nghĩa cao của chư vị, Bất Phàm vô cùng cảm kích.

Y vái chào tứ phương, lại nói:

- Chỉ là nghĩ đến xông pha võ lâm khó tránh giết người, đường giang hồ càng thêm gian khổ hiểm ác. Bất Phàm chán ghét cuộc sống máu tanh nơi đầu đao mũi kiếm, liền nảy sinh ý định thoái ẩn, hy vọng chư vị cao hiền có thể thành toàn cho.

Chúng tân khách nhìn vẻ mặt y mệt mỏi, bộ dạng nhún nhường, trong lòng đều nghĩ: "Ninh Bất Phàm này hèn yếu như thế, rút lui sớm cũng phải. Nếu không gặp cao thủ tuyệt đỉnh lên núi đòi chém đòi giết, xem hắn làm sao trải qua phong ba đây?"

Điển lễ mới bắt đầu, môn hạ Côn Luân đã rục rịch muốn đại náo Hoa Sơn, Trác Lăng Chiêu nháy mắt với bọn họ, ý bảo chớ nóng vội. Các môn các phái còn lại cũng ra ám hiệu đầy trận, tất nhiên lựa cơ tùy thời khiêu chiến.

Ninh Bất Phàm thấy đồ vật được đưa ra, liền mỉm cười nói:

- Giờ lành đã tới, tại hạ xin chư vị quý khách bằng hữu cùng chứng kiến, Ninh mỗ từ nay thoái ẩn võ lâm, về sau không còn đề cập đến chuyện luận đao luận kiếm.

Y vừa nói vừa vung tay. Gã đệ tử đứng thứ nhất liền nâng chậu đi tới trước người. Ninh Bất Phàm lấy sách từ trong chậu, tiện tay vừa lật, mỉm cười nói:

- Mấy cuốn kinh thư này là võ học huyền môn trấn phái Hoa Sơn, hôm nay ta rời khỏi giang hồ, tất truyền lại vị trí ngày xưa, để tân chưởng môn lưu giữ mấy bảo vật này. Ngày sau vĩnh truyền vạn thế, duy trì uy danh Hoa Sơn còn mãi không mất.

Mọi người nghe thì rùng mình. Quả nhiên Ninh Bất Phàm có ý truyền lại ngôi vị chưởng môn. Có điều vị trí này quan trọng như thế, không biết y muốn truyền cho ai?

Ninh Bất Phàm mắt nhìn đám môn hạ, thần sắc trở nên nghiêm túc. Chỉ nghe y trầm giọng nói:

- Đệ tử Hoa Sơn Ngọc Thanh Quan đời thứ mười Tô Dĩnh Siêu, quỳ xuống nhận lệnh.

Một tiếng vâng dạ trong trẻo vang lên, từ trong đám người đi ra một thiếu niên dung mạo tuấn tú, niên kỷ chừng mười lăm mười sáu. Chính là Tô Dĩnh Siêu gặp trên sơn đạo lúc trước.

Mắt thấy Ninh Bất Phàm có ý truyền ngôi vị cho một gã thiếu niên, chúng tân khách rất đỗi kinh ngạc. Tô Dĩnh Siêu còn trẻ non nớt, nếu thực sự kế nhiệm chưởng môn, không biết ngày sau phái Hoa Sơn làm sao hành tẩu giang hồ, tranh phong cùng người thế nào? Không ít người cho rằng Ninh Bất Phàm có ý nói giỡn. Có điều xem bộ dáng thầy trò hai người đứng đắn không đùa. Mọi người thầm phỏng đoán, không biết trong hồ lô của y bán thuốc gì.

Tân khách còn đang kinh ngạc, Tô Dĩnh Siêu đã hạ bái quỳ xuống, cúi đầu thưa:

- Đệ tử Tô Dĩnh Siêu, quỳ tiếp pháp chỉ của chưởng môn.

Một sư một đồ thần sắc trang nghiêm. Tô Dĩnh Siêu quỳ trên mặt đất càng không dám nhúc nhích.

Ninh Bất Phàm thở dài, nhìn khuôn mặt non trẻ của ái đồ, trên mặt thoáng hiện tia không đành lòng nhưng thần sắc này chỉ chợt lóe rồi tan biến. Y hít một hơi thật sâu, tiến lên một bước, lẫm liệt nói:

- Ta giữ di mệnh của Thiên Ẩn đạo nhân, đặc biệt truyền ngôi chưởng môn cho đệ tử Tô Dĩnh Siêu. Mong mỏi con ngày sau phát triển môn hộ, hành hiệp trượng nghĩa, dốc lòng cho thiên hạ. Tô Dĩnh Siêu, con làm được chăng?

Tô Dĩnh Siêu dập đầu trên mặt đất, phấn khích nói:

- Đệ tử dù bất tài, không dám quên lời sư tôn dạy bảo hôm nay.

Chưởng môn Hoa Sơn do một gã thiếu niên tiếp nhận. Trong khi đám tân khách xôn xao thì môn hạ đệ tử phái này không một người phản đối, càng không ai có vẻ bất mãn, dường như sớm biết việc này.

Ninh Bất Phàm nghe đệ tử đáp lời vang vọng hùng hồn, liền cười nói:

- Giang hồ hiểm ác, mong con dẫn dắt đồng môn vượt qua thời loạn.

Vừa nói vừa đưa kinh thư cho Tô Dĩnh Siêu, lại dặn thêm:

- Đây là tuyệt học Tam Đạt Kiếm của bổn sơn, mong con ngày sau chăm chỉ gian khổ tập luyện, như vậy mới có thành tựu.

Tô Dĩnh Siêu quỳ xuống tiếp nhận, tiếp theo dập đầu chín lần rồi mới chậm rãi đứng lên.

Tô Dĩnh Siêu hành lễ xong xuôi, xem như đã ngang hàng với chưởng môn bát đại môn phái võ lâm, đủ bình khởi bình tọa cùng phương trượng Thiếu Lâm Linh Trí, Võ Đang Nguyên Thanh đạo trưởng, Côn Luân Kiếm Thần Trác Lăng Chiêu, Cửu Hoa Sơn Thanh Y Tú Sĩ. Tân khách chứng kiến nghĩ tới ngày sau phải gọi thiếu niên này một tiếng chưởng môn, bất giác có chỗ khó xử, nhất thời bộ dạng xấu hổ. Qua một lúc lâu, lại không một ai tiến ra chúc mừng.

Ninh Bất Phàm nhìn các trưởng lão trong môn, trầm giọng nói:

- Triệu trưởng lão ở đâu?

Một lão nhân tóc bạc bước nhanh ra, lớn tiếng nói:

- Triệu Ngũ ở đây!

Trưởng lão này chính là Triệu Ngũ năm xưa, hỏi con người có ai mà không già cùng năm tháng? Hơn hai mươi năm trôi qua, người này bộ dáng nghiêm khắc nhất phái, đầu đầy năm đó tóc xanh, hôm nay đã bạc trắng như cước.

Ninh Bất Phàm nhìn Triệu Lão Ngũ, thần sắc trịnh trọng, nói:

- Tô chưởng môn bổn sơn tuổi nhỏ, mong rằng Triệu trưởng lão gắng hết phận sự. Nói lời giữ được lời, ngày sau tận tụy nhiều hơn. Có thể làm được chăng?

Ý trong câu này muốn bổ nhiệm Triệu Ngũ làm cố mệnh đại lão. Tô Dĩnh Siêu ngày sau gặp phiền toái, cũng có vị trưởng lão này ra mặt giải vây.

Chỉ nghe Triệu Ngũ lớn tiếng nói:

- Chưởng môn yên tâm! Triệu Ngũ không màng tánh mạng cũng bảo vệ mới tân chưởng môn tới cùng, chưởng môn hãy an tâm thoái ẩn!

Phì Xứng Quái, Toán Bàn Quái ở một bên cũng kêu to:

- Chưởng môn yên tâm! Chúng ta kiệt tâm hết sức, cũng sẽ bảo trụ uy danh Hoa Sơn!

Tai nghe môn nhân đồng thanh như thế. Ninh Bất Phàm gật đầu, trên mặt lộ vui mừng, hướng về đoàn thủ tịch tân khách, chắp tay nói:

- Tân chưởng môn bổn phái tuổi nhỏ, xin chư vị cao hiền chiếu cố nhiều hơn, Bất Phàm cảm tạ ân sâu, vĩnh viễn nhớ nhung trong lòng.

Vài lão giang hồ thấy toàn môn Hoa Sơn già thì quá già, nhỏ thì quá nhỏ. Sau này thiếu mất Ninh Bất Phàm, hoàn toàn không có cao thủ đồng dạng, chỉ lắc đầu thầm nghĩ:

“Xem quy mô thực lực Hoa Sơn thế này, sau này chưa chắc gượng dậy nổi, nói gì tranh hùng cùng Thiếu Lâm Võ Đang đây!"

Trong tân khách có người tâm cơ thâm trầm, thấy hành động kỳ lạ của Ninh Bất Phàm, liền phỏng đoán: "Xem Ninh Bất Phàm làm bộ làm tịch, tám phần lui mà không ẩn. Muốn đứng sau chỉ huy toàn cục, lúc này mới tìm một tiểu quỷ ra chủ sự."

Mọi người đang nghĩ miên man, Ninh Bất Phàm đưa tay lấy cây trường kiếm từ cái chậu thứ hai, nói:

- Kiếm này gọi là ‘ Dũng Thạch ’. Từ khi ta tập kiếm tới nay, ba mươi năm không rời khỏi người. Hôm nay Ninh Bất Phàm đặc biệt phong ấn nó, vĩnh viễn không còn ra khỏi vỏ.

Trường kiếm phong ấn, tựa như hạ quan tài vào mộ huyệt. Ninh Bất Phàm khẽ vuốt ve trường kiếm, trên mặt lộ ra một trận thương cảm, thần sắc đám môn hạ Hoa Sơn càng thêm bi thương, ngay cả hạng cuồng vọng như Hoa Sơn Song Quái cũng thầm rơi lệ trong tối. Trên núi cử hành đại điển, nên hân hoan vui sướng mới phải. Chỉ là một khi Ninh Bất Phàm thoái ẩn, ngày sau Hoa Sơn thiếu đi vị cao thủ này chủ trì môn hộ, chắc chắn uy vọng giảm đi không ít, khó trách sắc mặt môn nhân đệ tử sầu khổ như vậy.

Chỉ thấy ánh mắt Ninh Bất Phàm hướng xuống mặt đất, giống như đang hồi tưởng chuyện xưa. Tân khách cố nhân cảm khái rất nhiều, sôi nổi ngẩng đầu nhìn lên trần sảnh, thấy hai tấm cờ thưởng vẫn treo ở đó, một lá viết "Thắng liền tám trăm trận ", một lá viết "Võ nghệ trùm thiên hạ", nhớ tới Ninh Bất Phàm mười tám tuổi xuất đạo, đánh khắp thiên hạ không địch thủ. Vậy mà thế sự biến ảo, thương hải tang điền, cuối cùng cũng đến thời khắc vị cao thủ này thoái ẩn.

Ninh Bất Phàm im lặng cúi đầu một lúc không nói. Qua một hồi dường như mới tỉnh cơn đại mộng. Y thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tô Dĩnh Siêu, nói:

- Kiếm này hành tẩu giang hồ cùng ta như người thân. Đợi ngày ta quy thiên, xin Tô chưởng môn đem nó bỏ vào trong quan tài, coi như bồi táng cùng ta.

Lúc này, Tô Dĩnh Siêu trên danh nghĩa đã là chưởng môn Hoa Sơn. Ninh Bất Phàm gọi hắn là chưởng môn, không hề thiếu chút lễ tiết.

Tô Dĩnh Siêu nghe sư tôn căn dặn như thế, trong lòng vô cùng thương tâm, thoáng chốc rơi lệ, nức nở nói:

- Đệ tử nghiêm chỉnh tuân theo chỉ dụ của sư tôn.

Ninh Bất Phàm không nói thêm nữa mà vẫy tay. Trong đám người đi ra một gã đệ tử tay phải bưng nến, tay trái mang một cái hộp vàng, trong hộp lại có một đĩa đựng sáp. Đệ tử kia dùng ngọn nến đốt hộp. Không bao lâu sáp chảy ra, liền giao cái hộp vào trong tay Ninh Bất Phàm. Xem ra trước mắt bao người, Ninh Bất Phàm sẽ lấy sáp phong ấn bội kiếm, khiến "Dũng Thạch" từ nay không thể ra khỏi vỏ.

Ninh Bất Phàm tay trái cầm kiếm, tay phải nhấc hộp vàng, hướng về tân khách, cất cao giọng nói:

- Nếu chư vị không còn dị nghị, bổn nhân phong kiếm từ đây.

Nên biết phong kiếm chẳng khác gì tự phế võ công, về sau không thể động thủ cùng người. Cũng là như thế, một người muốn thoái ẩn giang hồ, cần được tất cả ân nhân cừu gia nhất loạt đồng ý, khi đó mới có thể chân chính phong kiếm rửa tay. Nếu còn dính dáng ân oán, hành động phong kiếm chẳng khác tự sát, không những không thể trả ân người, cừu nhân càng lợi dụng cơ hội sát hại. Hôm nay Ninh Bất Phàm mời rộng rãi anh hùng thiên hạ đến đây chứng kiến, chính là muốn đồng đạo đồng ý với nỗi khổ thoái ẩn. Chỉ cần tất cả tân khách đồng ý, ngày sau nếu có người tìm y gây phiền toái, kẻ đó chính là công địch của toàn võ lâm.

Mắt thấy không người nào ngăn trở, Ninh Bất Phàm cất cao giọng nói:

- Nếu mọi người không còn lời chỉ bảo. Bất Phàm từ nay rời khỏi giang hồ, về sau không hỏi chuyện đời.

Trong lúc nói, liền muốn đem sáp trong hộp đổ vào khe vỏ kiếm. Chợt nghe một người quát:

- Chậm đã!

Diệt Hồng Trần

|

|

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.