Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân nhân bất lộ tướng

Phiên bản Dịch · 2486 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VII: Thiên hạ đệ nhất

Chương 4: Chân nhân bất lộ tướng

Hồi 1

Người dịch: Yến Linh Điêu

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Hai người Tần Lư vào đại sảnh, là lúc điển lễ sắp sửa bắt đầu. Trong này ngồi đông nghịt tới cả ngàn người. Phương Tử Kính cũng ở lẫn bên trong, hai mắt khép hờ giống như đang ngủ gật.

Tần Trọng Hải thấy bên cạnh sư phụ đầy ắp người là người, rất khó chen vào trong. Y nhướng mày nói:

- Xem ra các chỗ đều bị người ta ngồi sạch cả, chúng ta đành đứng vậy.

Lư Vân ưa thích thanh tĩnh, lời này của Tần Trọng Hải chính là gãi đúng chỗ ngứa của hắn. Hai người liền đứng ở cửa lớn, từ xa quan sát động tĩnh bên trong.

Đang khi nói, bỗng một người quay đầu mỉm cười với hai người. Chính là Dương Túc Quan. Lư Vân gật đầu cười đáp lễ, Tần Trọng Hải lại lấy tay chùi nước mũi, sau đó lười biếng phất phất tay.

Tần Trọng Hải đưa tay một cái, thần không biết quỷ không hay chùi nước mũi vào người một gã khách nhân phía trước. Lư Vân đang còn kinh hoàng, chợt nghe một người lớn tiếng nói:

- Được rồi! Tất cả mọi người đã đến, điển lễ bắt đầu!

Lư Vân nghe thanh âm khàn khàn khó nghe liền ngẩng đầu nhìn lại. Thấy người nọ có vóc người mập mạp, chính là Phì Xứng Quái đã gặp khi lên núi. Lúc này đám người Linh Định, Nguyên Dịch, Trác Lăng Chiêu sớm đã ngồi vào chỗ, thần sắc chuyên chú lắng nghe. Lư Vân biết Phì Xứng Quái là sư bá của Ninh Bất Phàm. Với thân phận sư trưởng, hôm nay tại môn phái này diễn ra trường diện trọng đại như thế, lão tất phải lộ mặt nói vài câu. Nghĩ vậy, hắn liền mỉm cười lắng nghe.

Đại sảnh tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ nghe Phì Xứng Quái lớn tiếng kêu:

- Chư vị hảo bằng hữu trên giang hồ. Ta là một trong Hoa Sơn Song Tiên. Chính là Thần Xứng Tử ‘ Phì Xứng Tiên Nhân ’, tin rằng tất cả mọi người nghe qua đại danh của ta.

Mọi người chỉ biết trong Hoa Sơn Song Quái có một lão mập, nào biết "Thần Xứng Tử thần giữ cân Công Lý" là cái gì, đều ồ lên một tiếng.

Phì Xứng Quái thấy không ít người nhận ra mình, mừng rỡ cười nói:

- Tất cả mọi người đều biết ta, thật là tốt quá. Vị nào ưa thích thư pháp của lão hủ, lát nữa có thể sang sảnh bên cạnh mà lấy.

Bỗng ở dưới có một người mắng lên:

- Ngươi đánh rắm ít thôi! Mau gọi sư điệt của ngươi ra nói chuyện. Lão tử vừa thấy tên heo mập ngươi, liền đau nhức cả đầu!

Một người khác hì hì cười nói:

- Mối nhục Hoa Sơn lại ra bêu xấu rồi!

Nhất thời chúng hào khách giang hồ cười vang. Phì Xứng Quái nghe người chế nhạo, bộ mặt lớn đỏ bừng. Có điều dưới mấy ngàn ánh mắt theo dõi, không thể lỗ mãng, lão đành nén giận nói:

- Mọi người chớ nóng, nghe ta nói mấy câu đã.

Lời còn chưa dứt, lại nghe một người quát:

- Heo mập chết tiệt! Có rắm mau thả!

Phì Xứng Quái nhẫn nhịn cơn tức giận, liên tục ho khan, nói:

- Mọi người nghe đây. Lần này chưởng môn bổn phái Ninh Bất Phàm phong kiếm quy ẩn là có ý ngừng can qua. Mong sao võ lâm không còn tranh đoạt hư danh ‘ đệ nhất thiên hạ ’ nữa. Vì thế, môn hạ Hoa Sơn ta mời đông đảo võ lâm đồng đạo tới chứng kiến đại điển, dụng tâm không nhỏ. Mong chư vị niệm tình niệm nghĩa, để sư điệt ta... để sư điệt ta...

Nói đến chỗ này, lão chợt nghẹn lời, bộ mặt lớn bỗng chốc xanh mét.

Mọi người vừa nghe Phì Xứng Quái nói lời trôi chảy đâu ra đấy, rất khác với tính tình điên khùng ngày thường, nhất thời thầm khen trong lòng. Ai ngờ nghe chưa được vài câu, liền thấy yết hầu của lão giật giật. Mọi người đang sinh nghi, lại nghe Phì Xứng Quái nói:

- Ừm... Mong chư vị niệm tình niệm nghĩa, để sư điệt ta...

Vừa nói lão vừa duỗi tay bóp má, hí mắt lệch miệng rồi lại lắp bắp.

Mấy người ở dưới nghe lão ấp a ấp úng, nhất thời quát:

- Để sư điệt ngươi làm gì? Có rắm mau thả!

Vẻ mặt Phì Xứng Quái khổ não, đột nhiên hét lớn một tiếng, quát:

- Giơ cao lên một chút!

Mấy kẻ thô lỗ càng ầm ĩ kêu lên:

- Để ngươi sư điệt giơ cao một chút? Đây là cái rắm gì! Nói cho rõ ràng mau!

Đã thấy Phì Xứng Quái kiễng gót chân rống lớn:

- Con mẹ nó. Giơ cao một chút!

Đám người thấy hành động quái dị này thì đều kinh ngạc. Vài kẻ tâm cơ thâm trầm cảnh giác thầm nghĩ:

“Phì Xứng Quái nói chuyện kỳ quái, mong chư vị niệm tình niệm nghĩa để sư điệt ta ‘Giơ cao một chút’ là sao? Lời này có ý gì? Chẳng lẽ việc Ninh Bất Phàm thoái ẩn chỉ là ngụy trang? Hắn còn muốn leo cao nữa sao?”

Mấy tay hảo thủ tinh thông võ công nghe lời ấy, trong lòng cũng thấp thỏm không yên, thầm nghĩ: "Ninh Bất Phàm muốn ‘Cao lên một chút nữa’’ là thế nào? Kiếm pháp của hắn đã cao đến không thể cao hơn, giờ còn muốn cao tới đâu nữa đây?"

Lại có mấy người tâm tư cơ mẫn, vừa nghe lời ấy liền nghĩ: "Tốt! Rốt cục lão mập chết bầm này đã lộ ra đại bí mật. Ninh Bất Phàm muốn ‘ cao chút điểm ’. Người họ Cao tên gọi Nhất Điểm là ai? Người này nhất định có vô số bí mật trên thân! Ta cần phải lưu tâm điều tra."

Mọi người đang phỏng đoán không yên, Phì Xứng Quái lại dậm chân hét lớn:

- Giơ cao chút điểm nữa! Ta thấy không rõ!

Mọi người lấy làm kinh hãi, vội quay đầu nhìn lại. Đã thấy vài tên đệ tử Hoa Sơn trốn sau sảnh đường, trên tay một gã giơ cao tấm bảng thật lớn viết đầy chữ, bộ dáng lén lút không biết đang làm cái gì.

Đúng lúc Tần Trọng Hải đứng cạnh đệ tử kia, liền quay đầu nhìn tấm bảng trên tay đệ tử nọ, thì thầm đọc:

- Lần này chưởng môn bổn phái Ninh Bất Phàm phong kiếm quy ẩn, có ý ngừng can qua, để võ lâm không còn tranh đoạt cái hư danh ‘ đệ nhất thiên hạ ’, vì thế môn hạ Hoa Sơn ta mời đông đảo võ lâm đồng đạo tới chứng kiến đại điển, dụng tâm không nhỏ, mong muốn chư vị niệm tình nghĩa, để sư điệt ta thong dong rửa tay, thoái ẩn nơi núi rừng...

Tân khách sảnh đường thấy tấm bảng, thoáng chốc cười to không ngớt. Thì ra trong bụng Phì Xứng Quái hoàn toàn không có văn vẻ gì, gặp đại sự bực này không thể không đi ra nói mấy câu. Chính là chuyện bất đắc dĩ, lão đành sai người viết thông cáo lên trên bảng rồi dặn đứng xa xa sau sảnh đường để đọc.

Phì Xứng Quái nghe mọi người dưới đài đùa cợt, không khỏi giận dữ quát:

- Có gì mà cười? Đem thông cáo lại đây cho ta!

Vài tên đệ tử nghe xong vâng dạ, tranh thủ đưa lên. Phì Xứng Quái cầm giấy che mặt, lớn tiếng đọc:

- Lần này chưởng môn bổn phái Ninh Bất Phàm phong kiếm quy ẩn, có ý ngừng can qua, để võ lâm không còn tranh đoạt hư danh ‘ đệ nhất thiên hạ ’, vì thế môn hạ Hoa Sơn ta rộng rãi mời võ lâm đồng đạo tới chứng kiến đại điển, dụng ý không nhỏ, mong muốn chư vị niệm tình nghĩa, để sư điệt ta thong dong rửa tay, thoái ẩn nơi núi rừng, không màng chuyện đời. Nghĩa cử cao đẹp cỡ này, Thần Xứng Tử ta khắc sâu trong lòng. Từ khi tổ sư Thiên Ẩn Đạo Nhân khai sơn tới nay, Hoa Sơn lập phái đã được mấy trăm năm. Đệ tử ngàn vạn, sơn thanh thủy tú, uy nghi tứ hải, quần hùng kính nể. Đạo pháp bổn sơn thượng thừa tam thanh, thiên địa có sẵn chính khí, ngự cái. . Ngự cái …cái kia. … vô hình...

Chúng tân khách nghe lão lại cà lăm đều nhíu mày, có mấy người quát:

- Ngự cái con bà ngươi là con gấu! Ngay cả đọc cũng không nổi! Ngươi là con heo!

Phì Xứng Quái ngập ngừng đọc tiếp:

- Ừm... thiên địa có sẵn chính khí, ngự... Cưỡi bà ngoại trong vô hình...

Mọi người lấy làm kỳ lạ nghĩ thầm: "Cưỡi bà ngoại trong vô hình? Là cái gì?"

Vài tên hung đồ cuồng tiếu:

- Sư tổ ngươi ngự bà ngoại trong vô hình? Bà ngoại của ngươi là ai, lại để cho người ta cưỡi một phen rồi!

Tiếp theo cả đám lớn tiếng cười dâm.

Phì Xứng Quái đỏ mặt, nhanh chóng duỗi tờ giấy, quay đầu nhìn lại các đại chưởng môn sau lưng. Lão thấy Trác Lăng Chiêu ra vẻ đạo mạo như nhà nho uyên bác. Đoán rằng văn vẻ của người này tất cao, Phì Xứng Quái liền nhanh chóng chạy trước mặt y, đưa giấy tới thấp giọng hỏi:

- Vị lão sư này, xin hỏi hai chữ này đọc sao?

Trác Lăng Chiêu tiếp giấy, nhìn qua thì cười nhạt nói:

- Mạo điệt, đọc là mạo điệt.

Phì Xứng Quái vui vẻ nói:

- Đa tạ, mạo điệt, ta còn tưởng rằng hai chữ này đọc là bà ngoại.

Lão cười ha hả, lại nhảy trở về lớn tiếng đọc:

- Toàn bộ nghe kỹ cho ta! Đạo pháp bổn sơn thượng thừa tam thanh, thiên địa vốn có sẵn chính khí, “quan mao điệt năng ngự chúng chi hình”(1), chính kỳ bát biến. Muốn xoay chuyển vũ trụ, khai sáng thế gian, đây là tất lộ lạn lộ, lại thấy Ngọc Thanh...

Mọi người lấy làm kỳ lạ, đều muốn hỏi: "Tất lộ lạn lộ là có ý gì?”

Lư Vân đọc đủ thứ thi thư, biết lão nói đó là bốn chữ "Gian khổ lập nghiệp", lập tức mỉm cười.

Mọi người thấy Phì Xứng Quái thao thao bất tuyệt, bất giác nhíu mày. Khó khăn lắm lão mới ngừng lại, cả đám như trút được gánh nặng, thầm nghĩ: "Cuối cùng đã đọc xong."

Đã thấy Phì Xứng Quái lau mồ hôi nói:

- Khát quá! Ai đi lấy chén trà đến đây cho ta.

Vài tên hung đồ giận dữ không thôi, điên cuồng quát lên:

- Con bà nó! Cuối cùng xong chưa?

Phì Xứng Quái cười nói:

- Mọi người không nên gấp, tiếp theo là bài ‘ Hoa Sơn vịnh thán tụng’, chính là áng văn chương có một không hai. Không nghe thật sự đáng tiếc, xin chư vị hưởng dụng."

Vừa nói vừa rung đùi đắc ý, bớt bốn thêm sáu, tiếp tục thao thao bất tuyệt.

Mọi người nghe lão lảm nhảm trường giang đại hải, đều nhíu mày. Vài kẻ gan to liền nằm trước đài giả vờ ngủ. Còn có người xuất ra bài cửu chơi ngay tại chỗ. Phì Xứng Quái lại làm bộ không biết, chỉ lầm lũi mà đọc.

Chỉ nghe lão lưu loát đọc to:

- Hoa Sơn trên khởi Trung Cực Hoa Cái, dưới nhận Văn Uyên Thiên Hoa (2) , Tây Nhạc kỳ hiểm hùng vĩ, không phải bàn cãi. Các ngài không thấy đỉnh Hoa Sơn thượng thừa cửu thiên đó sao, chư vị không thấy dưới Hoa Sơn vạn dòng lưu thủy đó à? Kỳ thay! Đẹp thay! Hoa Sơn hỡi! A đau!

Chúng tân khách nghe thì lấy làm lạ, thầm nghĩ: "Cái gì gọi là ‘A đau’? Bút pháp mới mẻ độc đáo nào nữa thế?"

Mọi người buồn bực rất nhiều, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy Phì Xứng Quái đưa tay xoa đầu, ai ngờ trên đầu lại sưng lên một cục. Thì ra đã bị người ta ám toán, lúc này mới la "Á đau" một tiếng cuối. Vẻ mặt cuồng nộ, lão quát to:

- Ở đâu ra một con rùa đen rụt đầu ám toán lão tử, lăn ra đây cho ta!

Phì Xứng Quái thấy mọi người dưới đài im lặng, lúc này xông lên phía trước, nắm chặt một gã tân khách, quát:

- Có phải ngươi hay không?

Tân khách nọ bối rối, liên tục xua tay:

- Không phải ta, không phải ta...

Phì Xứng Quái giận dữ đẩy người nọ ra, tiếp theo chỉ mọi người, quát:

- Quân rùa đen rụt đầu lăn ra đây cho ta! Ngươi chỉ biết trốn ở chỗ tối đánh lén, vô sỉ hèn hạ! Già trẻ cả nhà ngươi, tất cả sư huynh sư đệ ngươi đều là con rùa rụt đầu!

Mắt thấy mọi người dưới đài cúi đầu không nói, Phì Xứng Quái càng nổi trận lôi đình, quát:

- Rốt cuộc là ai ám toán lão tử? Dám làm không dám chịu sao? Có gan đứng ra cho ta!

Liền vào lúc này, một người mi sầu mặt khổ đi đến phía sau Phì Xứng Quái, nói:

- Ngươi đừng nóng giận, cục đá kia là do ta ném.

----------------------------------

Chú: (1) Ở đoạn này, Phì Xứng Quái đọc sai câu từ khiến cho quần hùng hiểu lầm. Câu này lấy ý trong bài Thái Cực Quyền luận của Vương Tông Nhạc.

Sát “Tứ lượng bạt thiên cân” chi cú, hiển phi lực thắng; quan mao điệt năng ngự chúng chi hình, khoái hà năng vi?

Xét câu “bốn lạng bạt ngàn cân”. Hiển nhiên không dùng sức mà thắng. Xem xem, cụ già bảy tám mươi tuổi (mao điệt), thế mà có thể khống chế (ngự = chế ngự) cả cái đám thanh niên là làm sao? Nhanh, khỏe (như bọn họ) thì để làm gì?

(2) Hoa Cái điện, Trung Cực điện, Thiên Hoa điện, Văn Uyên các: Là nơi xuất ra các đại học sĩ, có thực quyền ngang ngửa tể tướng.

Diệt Hồng Trần

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.