Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hàng hay là chết

Phiên bản Dịch · 2288 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển I: Bão táp Tây Lương

Chương 5: Hàng hay là chết

Hồi 1

Người dịch:Yến Linh Điêu

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Biên tập: Pearl

Hiệu đính: nomore8x

Ngũ Định Viễn tánh mạng lâm nguy, trong lòng bi phẫn không nói nên lời, nhất thời ngửa mặt lên trời cười to. Động tác của tên mập thoáng chậm lại, nở nụ cười dâm tà nói:

- Chỉ là chém một cái đầu mà thôi, ngươi hô to gọi nhỏ làm gì? Ta đâu có cưỡng gian thân muội của ngươi? Vừa nói vừa tăng lực đạo trên tay, trường kiếm chém thẳng xuống.

Liền vào lúc này, bỗng một thân ảnh thấp bé bay vào giữa sân, chắn ở trước mặt Ngũ Định Viễn. Thân ảnh ấy lao tới rất nhanh, tất cả mọi người giữa sân đều sửng sốt.

- A Di Đà Phật!

Một tiếng niệm phật hiền hòa vang lên. Chỉ thấy thân hình gã mập kia bay lên tận trời, trường kiếm trên tay đã gãy thành mấy đoạn, miệng phun máu tươi. Thân hình béo mập bay về đám đồng bọn, một gã bạch y khách cao gầy liền vươn song chưởng tiếp lấy gã mập. Chẳng qua lực ném quá mạnh, khiến cho bạch y khách nọ cũng bị chấn lùi về phía sau.

Ngũ Định Viễn tìm được đường sống trong cõi chết. Hắn há to miệng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một lão tăng bộ mặt hiền hòa, thân hình thấp bé đang đứng bên cạnh, phía sau còn có vài tăng lữ trung niên, hoặc cầm giới đao hoặc cầm pháp trượng, mỗi người miệng tuyên phật pháp trang trọng bi thương.

Ngũ Định Viễn nhớ tới Tề Bá Xuyên trước khi chết từng nhắc đến cao tăng Thiếu Lâm đã tới Tây Lương, xem ra là mấy vị đại sư này.

Lão tăng thấp bé không quản cường địch như hổ đói đang rình chằm chằm, liền đi tới hỏi:

- Thí chủ chính là Ngũ bộ đầu sao?

Ngũ Định Viễn nhanh chóng gật đầu, lão tăng kia nói:

- Bá Xuyên đâu? Hài tử này vội vã để lại thư trên bàn, nói là muốn tới Mã Vương miếu. Sao bây giờ chưa thấy xuất hiện?"

Lão tăng này không biết Tề Bá Xuyên đã chết, còn đang quay đầu nhìn quanh xem thân ảnh của hắn ở nơi nào.

Ngũ Định Viễn vô cùng bi thương, thoáng chốc quỳ rạp xuống đất. Chỉ vào đám bạch y khách khóc lớn nói:

- Đều tại ta bảo vệ vô lực. Thiếu tiêu đầu đã chết trong tay đám tặc nhân này!

Lão tăng kia cả kinh:

- Cái gì? Liền Bá xuyên cũng... Sao có thể... Sao...

Mặc dù lão phật pháp uyên thâm nhưng lúc này cũng không kềm chế được kích động. Chúng quái khách lại chỉ hắc hắc cười lạnh, thần thái ngạo mạn không để mấy người mới tới vào mắt.

Lão tăng kia nâng Ngũ Định Viễn đứng lên, nhìn sang đám bạch y khách thì thanh âm lộ vẻ bi thương:

- Tâm địa các vị thí chủ thật ngoan độc, ngay cả huyết mạch cuối cùng của Tề gia cũng không buông tha! Hung ác tàn nhẫn như thế, còn để Tung Sơn Thiếu Lâm Tự chúng ta vào mắt sao?

Tiếp theo lão quát lớn một tiếng:

- Chúng đệ tử rút binh khí! Lúc này không hàng ma hộ pháp thì còn đợi đến bao giờ?

Trong lòng tăng chúng Thiếu Lâm bi phẫn, hô lớn một tiếng lao về phía đám bạch y khách.

Đám bạch y khách thấy đám tăng lữ Thiếu Lâm Tự như muốn liều mạng, vội nhảy lên mái hiên. Từng người thân pháp nhẹ nhàng, xem ra đều là hảo thủ nhất lưu. Một gã hán tử cao gầy đợi đám người lên hết, lúc này mới tung người nhảy lên. Xem ra hắn chính là đầu lĩnh của bạch y khách nơi đây.

Mắt thấy hán tử cao gầy trên mái hiên định xoay người chạy đi, lão tăng kia bỗng đề khí tung mình, thân ảnh nhẹ nhàng phát sau mà đến trước. Chớp mắt liền tới phía sau người nọ ba thước, chỉ nghe lão trầm giọng quát:

- Tiếp chiêu!

Một đạo chưởng lực bài sơn đảo hải đánh về hướng người nọ, người nọ cũng giơ song chưởng, hắng giọng một tiếng ngạnh cường tiếp một chưởng cương mãnh lão tăng kia. Chỉ nghe bịch một tiếng vang lên, thân ảnh hắn loạng choạng rồi rớt xuống đất.

Chúng bạch y khách thấy thủ lĩnh thất thế, lập tức nhảy xuống bao quanh hộ vệ cho hắn.

Lão tăng kia trợn mắt nhìn đầu lĩnh, lạnh lùng nói:

- Côn Luân Sơn các ngươi hạ thủ thật độc ác! “Kiếm Ảnh” Tiền Lăng Dị, mau gọi chưởng môn các ngươi tới gặp ta!

Thủ lĩnh Tiền Lăng Dị thấy lão tăng nhận ra lai lịch bản thân thì nhất thời biến sắc, lại không nhịn được hừ một tiếng.

Lão tăng kia không thèm nhắc lại, lập tức tụ khí đan điền rồi bổ ra một chưởng, chân lực bao phủ quanh người Tiền Lăng Dị. Hắn không dám đón đỡ chưởng lực cương mãnh đành phải tránh đi. Ngũ Định Viễn thấy lão tăng kia dù già nua nhưng thân thủ mạnh mẽ không thua gì thanh niên, nhất thời đã khiến Tiền Lăng Dị khó mà chống đỡ, liên tục lui về phía sau.

Lão tăng này tuy đại chiếm thượng phong nhưng các đệ tử Thiếu Lâm lại rơi vào nguy hiểm. Võ nghệ từng người hai bên tương đương nhưng Thiếu Lâm Tự chỉ có năm sáu người, đành liều mạng mới miễn cưỡng đánh ngang tay đám bạch y khách người đông thế mạnh. Ngũ Định Viễn sợ tăng chúng Thiếu Lâm thất thế, liền xông vào giữa sân tham chiến, kích đấu cùng bạch y khách.

Mười mấy chiêu qua đi, lão tăng kia thấy các đệ tử rơi xuống thế hạ phong, sợ rằng kéo dài thì có người trọng thương. Phải tức tốc đánh gục đầu lĩnh "Kiếm Ảnh" Tiền Lăng Dị để giải nguy.

Tâm niệm như thế, lão tăng kia liền hít một hơi thật sâu, tiếp theo song chưởng giơ lên rồi chậm rãi đẩy ra, đây chính là tuyệt kỹ thành danh của lão, “Đại Bi Hàng Ma Xử”. Đem phật pháp hóa niệm vào chưởng pháp, một luồng chân khí phật môn hàng yêu trừ ma mãnh liệt tỏa ra.

Tiền Lăng Dị chỉ cảm thấy một luồng lực đạo bài sơn đảo hải mạnh đánh tới, bao trùm bốn phương tám hướng khiến hắn khó có thể nhúc nhích, muốn tránh cũng không được. Liền đề tụ công lực toàn thân đón đỡ một chưởng lão tăng kia. Một gã bạch y khách khác thấy chưởng lực lão tăng quá mạnh mẽ, sợ rằng Tiền Lăng Dị chịu không nổi, cũng đưa hai chưởng đẩy ra cùng ngăn cản chưởng lực thâm hậu của Thiếu Lâm thần tăng.

Chỉ nghe một tiếng nổ chát chúa, chưởng lực ba người đụng nhau. Thân thể lão tăng kia thoáng rung động một cái, Tiền Lăng Dị lui bốn năm bước, tên còn lại miệng phun máu tươi. Người này đã từng lấy hai ngón tay kẹp "Phi Thiên Ngân Thoa " của Ngũ Định Viễn, võ công cũng khá cao cường, vậy mà mới liều mạng đối chưởng đã lộ vẻ kém cỏi.

Đám đệ tử Thiếu Lâm thấy sư tổ chiếm thượng phong, vội vàng giơ binh khí chém tới hai người.

Tiền Lăng Dị cười lạnh nói:

- Muốn thừa nước đục thả câu sao?

Tay y ấn vào chuôi kiếm. Vù một tiếng, trường kiếm đã ra khỏi vỏ.

Lão tăng kinh hãi, vội quát:

- Mọi người nhanh chóng lui lại!

Có điều kiếm thế của Tiền Lăng Dị quá nhanh, dù lão tăng kia đã mở miệng nhắc nhưng vẫn trễ một bước. Chỉ nghe chúng đệ tử liên tiếp la thảm, thoáng chốc trúng kiếm đồng loạt ngã xuống.

Tiền Lăng Dị cười ha hả, nói:

- Sư phụ lợi hại, đồ đệ vô dụng. Đại danh của Thiếu Lâm Tự cũng chỉ như thế mà thôi.

Nói xong rồi phi thân nhảy lên mái hiên.

Ngũ Định Viễn thấy kiếm pháp của Tiền Lăng Dị rất quái dị, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lại. Tiền Lăng Dị kia đứng trên nóc miếu, thần sắc hãnh diện. Trong đêm trăng, chỉ thấy thanh kiếm trong tay của hắn dường như trong suốt, nhìn qua quỷ dị vô cùng.

Lão tăng kia run giọng nói:

- Giỏi cho một tên “‘Kiếm Ảnh”! Côn Luân Sơn thật ác độc!

Chúng tăng đang định đuổi theo, Tiền Lăng Dị sớm đã dẫn người đi xa. Ngũ Định Viễn mau chóng nâng mọi người dậy, băng bó các vết thương. Lão tăng thở dài, lần này đệ tử Thiếu Lâm bị thương mà không giữ được được một gã bạch y khách, có thể nói là thiệt thòi lớn. Nhưng cuối cùng không ai bị giết, xem như là may mắn trong bất hạnh.

Ngũ Định Viễn thấy đám người kia đã rời đi, chắp tay hướng sang lão tăng kia nói:

- Đại sư công lực phi phàm, không biết xưng hô pháp danh sao?

Lão tăng kia nói:

- Lão nạp là Linh Âm.

Ngũ Định Viễn ồ một tiếng, vội nói:

- Thì ra là thủ tọa Giới Luật Viện Thiếu Lâm Tự giá lâm, thất kính, thất kính.

Thiếu Lâm Tự cao thủ như mây. Thủ tọa Giới Luật Viện Linh Âm chính là một trong “Tứ Đại Kim Cương”. Lão cùng với phương trượng Linh Trí, thủ tọa La Hán Đường Linh Định, thủ hộ Tháp Lâm Linh Chân, bốn người được xưng là “Trí Định Âm Chân”. Cao tăng dòng chữ Linh có trên bốn năm mươi người nhưng “Tứ đại kim cương” có võ công cao nhất, tu vị cũng thâm sâu hơn hẳn. Trên giang hồ đã truyền kỳ từ lâu: “Trong Đạt Ma Viện có tam bảo thánh. Trước La Hán Đường có Tứ Kim Cương” Trong những tăng nhân Thiếu Lâm Tự ở đây, Linh Âm là một trong tứ kim cương, võ công tất nhiên rất cao. Ngũ Định Viễn vừa mới thấy lão này ra tay, quả nhiên công lực phi phàm. Sự kính trọng trong lòng càng gia tăng.

Linh Âm mặc dù phật pháp uyên thâm nhưng gặp đại biến cũng thương tâm hối hận, rơi lệ nói:

- Bá Xuyên a Bá Xuyên! Hài tử này chính là một điểm huyết mạch cuối cùng của Tề gia... Đều do lão nạp nhất thời sơ ý, lại để hắn không may gặp độc thủ. . .

Ngũ Định Viễn cảm thấy buồn bã, đang muốn mở miệng an ủi thì bỗng tiếng vó ngựa nổi lên. Mấy chục thớt ngựa đang vội chạy về phía Mã Vương miếu. Chúng tăng thấy cường địch vừa lui mà có người tới thì vội quơ lấy binh khí, liền muốn xông lên ngăn địch.

Ngũ Định Viễn dõi mắt nhìn ra xa, thấy đám người tới mặc y phục quan sai thì trong lòng buông lỏng, quay sang Linh Âm nói:

Những người này là thủ hạ của ta, không cần lo lắng.

Chúng tăng nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm.

Ngũ Định Viễn phất tay kêu lên:

- Ta chính là Ngũ bộ đầu, các ngươi mau mau tới đây.

Trong đám người truyền ra tiếng của lão Lý:

- Ngũ bộ đầu, thật tốt quá. Quả nhiên lão nhân gia ở chỗ này.

Chúng quan sai nhanh chóng xuống ngựa, đi tới chỗ đám người Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn phân phó:

- Mấy vị này là sư phụ Thiếu Lâm Tự, các ngươi mau đỡ các đại sư đi nghỉ ngơi.

Chúng quan sai nghe Ngũ Định Viễn, vâng dạ một tiếng nhưng chân không nhúc nhích.

Ngũ Định Viễn cảm thấy kỳ quái, không khỏi “ồ” một tiếng. Từ khi hắn nhậm chức bộ đầu tới nay, còn chưa có ai dám can đảm làm trái lời. Lúc này thấy sắc mặt mọi người có phần kỳ lạ, đành phải nhắc thêm một lần nữa. Vậy mà chúng quan sai coi như không nghe thấy, vẫn cứ đứng trơ trơ không nhúc nhích.

Ngũ Định Viễn giận dữ quát:

- Các ngươi điếc cả hay sao? Ta bảo các ngươi đỡ các vị đại sư phụ đi nghỉ ngơi, các ngươi còn ngẩn ra ở đó làm chi?

Lão Lý cùng Tiểu Kim nhìn nhau. Sắc mặt hai người lộ vẻ khó coi, muốn nói gì nhưng lại thôi.

Ngũ Định Viễn thấy bộ dáng bọn họ hơi khác thường, đang định hỏi thì chợt nghe một người lên tiếng cười lạnh:

- Ngũ bộ đầu, ngươi hô to gọi nhỏ làm gì? Cả ngày chỉ biết sính cường, không có lấy nửa điểm bản lĩnh chân thực.

Ngũ Định Viễn nghe lời này thì tức giận đến toàn thân phát run. Hắn liền trợn mắt nhìn lại, thì ra lại A Tam ở đàng kia làm càn. Ngũ Định Viễn không muốn quản việc nội bộ quan sai trước mặt Linh Âm, liền trầm giọng nói:

- Lão Hoàng, lão Trần, các ngươi mang các vị đại sư phụ này đi nghỉ tạm đi.

Lão Hoàng dạ một tiếng nhưng đôi chân vẫn không hề động đậy.

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.