Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Thiên Môn

Phiên bản Dịch · 5025 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VI: Nhất Đại Chân Long

Chương 3: Nam Thiên Môn

Hồi 3

Người dịch: FA

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Chợt nghe một tiếng ầm vang, cánh cửa khổng lồ kỳ quái nọ chậm rãi mở ra hai bên. Nhất thời mọi người há hốc mồm mà nhìn.

Ngũ Định Viễn quay sang, đã thấy Giang Sung hưng phấn dị thường còn Trác Lăng Chiêu thì cười lạnh liên tục. Hắn thầm nghĩ:

- Xem bộ dạng của Giang Sung, dường như bên trong có tuyệt thế mĩ nữ chờ người này vào ôm ấp. Họ Trác kia cũng đang nuốt nước miếng ừng ực vào bụng. Xem ra chốc nữa, chắc chắn hai gã chó điên này sẽ cắn xé nhau.

Hắn đang buồn cười, ai ngờ nghe một âm thanh trầm thấp truyền ra từ trong cửa:

- Ngươi đến rồi…Ngươi đã đến rồi…Chúng ta chờ ngươi thật lâu…

Thanh âm kia đáng sợ như loài yêu ma quỷ quái gào thét, Ngũ Định Viễn bất giác run lên, nhìn quanh lại thấy mọi người đều chuyên chú mà nhìn, dường như chỉ có hắn là người duy nhất nghe được.

Ngũ Định Viễn há to miệng, thầm nghĩ:

- Rốt cuộc trong cửa có thứ gì, sao lại kì quái như vậy?

Hắn ngẩng đầu nhìn hai bức họa trên cửa, trong lòng càng thêm sợ hãi. Vừa rồi nghĩ ra phương pháp leo lên vòng cửa chỉ lóe lên trong chốc lát mà không hiểu tại sao. Tựa hồ trong cơ thể có biến hóa nào đó mà bản thân hắn cũng khó nhận ra.

Ngũ Định Viễn đang kinh hãi, mọi người lại chú tâm tới Thiên Môn mở ra, không ai để ý thấy vẻ khác lạ của hắn. Lúc này tám đại cao thủ chia thành hai phe giữ sợi dây. Nhìn qua tám người như đồng tâm đồng lòng, kỳ thật đều có tâm tư riêng.

Lý Thiết Sam mắt thấy cửa lớn mở ra, công lực được khôi phục thì nảy sinh ý định đào thoát. Lão thầm nghĩ:

- Lão phu bị đám vương bát đản này giam giữ một năm có thừa, giờ huyệt đạo đã được giải khai. Bất kể sao cũng phải giết một hai gã tiểu tử, nếu không sao hả được cơn giận trong lòng?

Tâm niệm vừa động, lão liền đánh mắt sang Linh Âm. Hai người ở chung đã hơn một năm nên rất quen thuộc. Linh Âm hiểu ý, biết là Lý Thiết Sam có ý đả thương người.

Tính tình Linh Âm tuy ôn hòa từ bi, nhưng giờ khó khăn lắm mới có cơ hội thoát thân, cũng nghĩ thầm:

- Trác Lăng Chiêu đê tiện vô sỉ, tuy nói sẽ thả chúng ta nhưng thực lòng thế nào thì vẫn khó đoán. Cầu người không bằng cầu mình, trước mắt phải thoát khỏi hiểm cảnh rồi mới tính tiếp.

Lão thấy Diễm Đình sắp xuống thì thầm vận công lực, tính đợi lúc nàng vừa hạ xuống tới đất thì tập kích đám người. Lão cùng Lý Thiết Sam đã được giải huyệt. Hai cao thủ liên thủ, chắc chắn sẽ đánh một trận ra trò.

Một trượng hai trượng, ba trượng…. Mắt thấy thân hình Diễm Đình hạ xuống hơn nửa đoạn dây. Linh Âm hít một hơi thật sâu, tay phải thủ thế nơi ngực, chính là thức mở đầu trong “Đại bi hàng ma xử”.

Trác Lăng Chiêu là kẻ âm hiểm, thấy vậy biết rằng Linh Âm cùng Lý Thiết Sam có ý định khác, thầm cười lạnh:

- Xem bộ dáng hai người này, chỉ cần tiểu cô nương kia vừa xuống đất thì sẽ động thủ đả thương người nhằm thoát thân. Ta nên tương kế tựu kế một lần bắt chúng lại.

Miệng y khẽ động như sai sử đám môn nhân điều gì đó.

An Đạo Kinh cũng thuộc hạng giảo hoạt, thấy Trác Lăng Chiêu vừa mấy máy môi miệng thì thân hình Đồ Lăng Tâm đã động. Hắn cả kinh, biết Trác Lăng Chiêu sử dụng công phu “Truyền âm nhập mật” để sai đám hạ nhân làm việc mờ ám, liền nghĩ:

- Xem bộ dạng họ Trác hẳn là có âm mưu. Ta phải cẩn thận lưu ý mới được.

Hắn ngưng lực vừa đủ, chỉ đợi Diễm Đình chạm đất thì sẽ đá ngược một cước về sau, thoát khỏi chưởng thủ của Đồ Lăng Tâm.

Cửu U đạo nhân kia chỉ là một lão đầu ngốc, lúc này vẫn còn chuyên tâm vận khí, hoàn toàn không phòng bị gì.

Hiện tại Linh Âm, Lý Thiết Sam đứng đầu. Sau lưng là An Đạo Kinh và Cửu U đạo nhân, hai người phía sau nữa là Tiền Lăng Dị và Đồ Lăng Tâm, cuối cùng mới là Kim Lăng Sương và Trác Lăng Chiêu. Tám người chia thành hai phe vận khí ngưng lực, khiến sợi dây dài thẳng như kẻ chỉ.

Mắt thấy cách còn cách mặt đất chừng mười trượng, Diễm Đình nhẹ nhàng kêu lên:

- Ta sắp xuống rồi!

Nàng trượt theo dây rồi nhẹ nhàng xoay người một cái, uyển chuyển như chim Yến bay lượn giữa không trung, lại như chim Hoàng Anh vỗ cánh trông rất đẹp mắt, phút chốc đã đặt chân lên đất.

Linh Âm và Lý Thiết Sam nhìn nhau, đồng thời quát:

- Động thủ!

Nói rồi cả hai lao về phía trước muốn thoát ra. Cửu U đạo nhân ở sau lưng ngẩn ra không hiểu. An Đạo Kinh thì cảnh giác hơn, liền rùn người dùng chân phải làm điểm tựa, chân trái đá về phía sau, tập kích vào bắp chân Đồ Lăng Tâm.

Nào ngờ Trác Lăng Chiêu cười lạnh, giương giọng quát thì một luồng chân khí mãnh liệt truyền về phía trước, khiến cho ba người Kim Lăng Sương, Đồ Lăng Tâm, Tiễn Lăng Dị đại biến sắc mặt, mồ hôi lạnh đổ ra trên trán. Chân khí trong cơ thể ba người tuôn ra, cùng với nội lực bá đạo của chưởng môn truyền qua cánh tay, điên cuồng tống ra phía trước.

Cửu U đạo nhân còn đang kinh ngạc, sau lưng lại có một luồng nội lực đá đạo đánh tới, thân hình như bị đánh trúng một chùy rất mạnh, trước mắt hắn tối sầm, yết hầu ngọt lịm rồi miệng phun máu tươi. Luồng nội lực sắc bén tới cực điểm nọ truyền theo bàn tay hắn, đánh tới trên người Linh Âm.

Linh Âm đang định nhào ra phía trước, đã cảm thấy có một luồng lực đạo rất mạnh đè xuống đầu vai. Trong sát na này lục phủ ngũ tạng đau đớn, tâm niệm lão xoay chuyển, biết rằng đã bị Trác Lăng Chiêu ám toán. Chỉ là nội lực của lão thâm hậu, chân lực trong cơ thể tự phát động bảo vệ các nơi trong kinh mạch, muốn đem ngoại lực nọ đẩy ra ngoài.

Linh Âm thấy tình thế hung hiểm, nếu không thể chuyển bại thành thắng thì tất cả mọi người đều bị Trác Lăng Chiêu bắt lại. Lão lao người về phía trước, hai chân đá ra sau. Chỉ là trước mắt bỗng nhoáng lên một bóng người, đã thấy Trác Lăng Chiêu đích thân công đến. Linh Âm còn chưa kịp đứng thẳng đã nhận ngay một chưởng của đối phương.

Linh Âm miệng phun máu tươi, thân mình chậm rãi ngã ra. Liền vào lúc này, lại nghe Lý Thiết Sam la một tiếng rồi cũng từ từ ngã xuống, hiển nhiên Trác Lăng Chiêu ám toán đã đắc thủ.

Linh Âm té ngã trên mặt đất, thấy ba hảo thủ Côn Luân đang khoanh chân ngồi vận khí thì thầm nghĩ:

- Giỏi cho Trác Lăng Chiêu, vì muốn bắt ta mà không tiếc làm bị thương đám môn nhân của hắn.

Lúc này huyết khí trong ngực cuồn cuộn, lão liền khoanh chân đả tọa, vận công chữa thương.

Trong tám người, giờ chỉ còn hai người đứng thẳng. Một người mặt đầy kinh hoàng không dám nói gì, chính là thống lĩnh Cẩm Y Vệ An Đạo Kinh. Người còn lại khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ nhìn mọi người. Chính là chưởng môn Côn Luân Sơn, “Kiếm thần” Trác Lăng Chiêu.

Ngũ Định Viễn mắt thấy biến cố thì cả kinh tới ngây người. Tuy huyệt đạo trên người không bị điểm nhưng võ công của hắn thấp kém, không giúp đỡ được gì. Nhất thời không biết làm thế nào cho phải.

Giang Sung nhìn mặt mà đoán được ý. Dù y không biết sự ảo diệu trong võ học nhưng thấy Trác Lăng Chiêu đẩy ra hai chưởng, đã khiến ba cao thủ Côn Luân ngã xuống. Sau đó là Cửu U đạo nhân, Linh Âm, Lý Thiết Sam lần lượt ngã sấp thì đoán rằng đều bị chưởng lực Trác Lăng Chiêu gây thương tích.

Giang Sung cười lạnh thầm nghĩ:

- Tâm cơ của họ Trác thật không nhỏ, một lòng muốn độc chiếm nơi này. Hắc hắc, làm cho Giang Sung ta cảm thấy còn kém xa.

Trác Lăng Chiêu đang chiếm thượng phong nhưng Giang Sung vẫn không mấy để tâm, hai tay thu vào trong tay áo im lặng quan sát động tĩnh.

Trong đám người, chỉ có An Đạo Kinh giảo hoạt nhất. Mắt thấy có chỗ không ổn là nhanh tay lẹ mắt mới tránh khỏi bị thương. Hắn chỉ tay mắng:

- Trác Lăng Chiêu! Ngươi là tên tiểu nhân phản phúc vô thường, vừa rồi còn nói mọi người sẽ cùng vào Thần Cơ Động, sao lại ra tay ám toán?

Trác Lăng Chiêu cười nói:

- An đại nhân coi trọng bổn tọa quá rồi. Nói về vong ân bội nghĩa phản phúc vô thường, chỉ sợ ta còn phải lãnh giáo các ngươi thêm nhiều. Giang đại nhân, ngài nói có đúng không?

Nói rồi y nhìn thoáng qua Giang Sung, trong mắt tràn đầy sát khí.

Giang Sung cười hắc hắc không đáp. An Đạo Kinh quát to một tiếng:

- Mọi người mau mau bảo vệ Giang đại nhân!

Hắn biết võ công của mình kém hơn người nhưng lúc này không thể không chiến, liền giơ đao chém tới Trác Lăng Chiêu. Hơn hai mươi hảo thủ Cẩm Y Vệ cũng rút đao khỏi vỏ, quây tròn bảo hộ Giang Sung.

Mắt thấy An Đạo Kinh xuất đao công kích. Trác Lăng Chiêu giơ kiếm điểm về trước một cái, lạnh lùng thốt:

- Nằm xuống!

An Đạo Kinh biết kiếm pháp của đối phương lợi hại, lúc này kiếm chưa rời vỏ nhưng nội công thâm hậu có thể giết người vô hình. Hắn vội giơ đao phòng thủ, cước bộ hơi động lui về phía sau. Nào ngờ Trác Lăng Chiêu liền nhào tới đám hảo thủ chắn trước người Giang Sung.

Đám người thấy Trác Lăng Chiêu giơ kiếm công đến thì vội giơ đao kháng cự. Chỉ là thân thủ của Kiếm Thần thực sự quá nhanh, thanh kiếm trong tay múa may giống như bão táp cuồng phong.

Thoáng chốc vỏ kiếm liên hoàn điểm ra như mưa. Chỉ nghe những tiếng đinh đinh đang đang không ngừng. Đám võ sĩ cảm giác được nơi cổ tay đau đớn, binh khí trên tay lũ lượt rơi xuống. Thì ra trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch kia, Trác Lăng Chiêu đã điểm trúng huyệt đạo trên cổ tay mấy chục hảo thủ!

Phút chốc đâm ra mấy chục kiếm, xem như võ công đã là nhất đẳng đương thời, huống chi còn điểm trúng huyệt đạo của các cao thủ võ lâm? Mọi người thấy kiếm pháp Trác Lăng Chiêu thực quá kinh hãi thế tục, cả đám bất giác biến sắc.

An Đạo Kinh thấy đám thủ hạ bị người đánh bại thì sắc mặt xám như tro tàn. Đám Vân Đô Úy này vốn là lực lượng tinh nhuệ nhất trong đại nội, xưa nay trấn thủ Trực Lệ Phủ, phụ trách bảo vệ các nhân vật quan trọng trong triều. Lần này Giang Sung rời kinh mới đưa bọn họ theo hộ giá. Ai ngờ rằng gặp phải tuyệt thế cao thủ chân chính, đám thuộc hạ này vẫn không chịu nổi một kích.

Tổng binh Ngọc Môn quan Cao Nhan ở bên cạnh, mắt thấy tình thế không ổn, muốn lén hạ sơn điều động binh lính ở dưới lên cứu người. Có điều cước bộ hắn vừa động thì Đồ Lăng Tâm đã đứng dậy bước ra ngăn cản, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi muốn đi đâu?

Cao Nhan cười khan một tiếng, nói:

- Ta……Ta đau bụng, muốn đi đại tiện.

Đồ Lăng Tâm cười lạnh nói:

- Đau bụng? Nếm một kiếm thì sẽ không còn đau bụng nữa!

Cao Nhan sợ tới mức tè ra quần, không dám ho he gì nữa.

Thoáng chốc mấy chục người, từ Giang Sung cho đến Diễm Đình đều bị bắt giữ lại. Trác Lăng Chiêu cười lạnh một tiếng, sai sử đám môn hạ:

- Đem những người này xuống dưới.

Kim Lăng Sương là người từng trải, biết rõ đắc tội Giang Sung không phải là chuyện nhỏ. Nếu xử trí không tốt thì sẽ rất hung hiểm, lập tức hỏi:

- Chưởng môn muốn xử trí bọn họ thế nào?

Trác Lăng Chiêu nói:

- Chờ ta tìm được bí mật trong Thiên Sơn, sẽ định đoạt bọn chúng sau.

Đồ Lăng Tâm đi ra phía trước, nhìn Giang Sung nói:

- Giang đại nhân. Trước mắt xin ngài chịu khó một chút.

Giang Sung không nói không rằng mà chỉ cười hắc hắc, thần sắc không chút sợ hãi.

Đồ Lăng Tâm nhíu mày, đang muốn đưa tay kéo Giang Sung đi, lại nghe một người lên tiếng:

- Trác Lăng Chiêu a Trác Lăng Chiêu, sao ngài chẳng hiểu chuyện như vậy? Giang đại nhân chỉ cầu bình an phú quý, ngài muốn võ công tuyệt thế. Thật không đáng phải tranh chấp.

Mọi người vội quay sang nhìn, thấy là một người đầu trọc thân mặc áo cà sa. Chính là một Lạt Ma miệng tụng Phật hiệu, đang đứng cạnh cánh cửa khổng lồ kia. Đám người cả kinh, không biết hòa thượng kia là thần thánh phương nào, sao lại xuất hiện đột ngột vào lúc này?

Giang Sung cười ha hả, đưa tay chỉ vào Lạt Ma kia nói:

- Ta giới thiệu cho các vị một bằng hữu, đây là quốc sư La Ma Thập của Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc. Đại sư uyên thâm phật học, võ công cao cường, mọi người nên kết giao một chút.

Đám người Côn Luân thấy Lạt Ma nọ mặt đầy bảo quang, thần thái phi phàm. Đoán chắc là nhân mã của Giang Sung thì rùng mình nghĩ thầm:

- Giỏi cho Giang Sung, thì ra còn có phục binh. Khó trách lại không hề sợ hãi.

Trác Lăng Chiêu chỉ nhắm mắt dưỡng thần, không thèm để ý.

Lạt Ma nọ đúng là La Ma Thập. Ngày ấy, lão thấy Tứ vương tử thất bại nên giả bộ tự sát lừa gạt Khả Hãn. Tiết Nô Nhi định hủy thi thể thì Sát Kim lại nhớ tới tình nghĩa xưa mà ngăn cản, nếu không La Ma Thập đã bị Tiết Nô Nhi băm nát thân thể, chết giả đã thành chết thật. Có lẽ đã tới Tây Thiên niệm kinh.

Danh khí của La Ma Thập ở trung nguyên không lớn nên không nhiều người nhận ra. Lại càng ít người biết rằng lão giật dây cho Tứ vương tử Hãn Quốc làm phản, lúc này đều thầm đoán lai lịch.

Trác Lăng Chiêu mỉm cười nói:

- Thì ra là một đại tăng chính. Không biết đại sư xảo hợp mà đến, hay là cũng thèm muốn bí mật nơi đây?

La Ma Thập nói:

- Trác chưởng môn quá đa tâm rồi. Lão nạp là người kém cỏi ngoài vòng giáo hoá, há lại có tâm tư như thế? Ta đến chỉ để bảo vệ Giang đại nhân, xin Trác chưởng môn giơ cao đánh khẽ, mọi người dĩ hòa vi quý.

Trác Lăng Chiêu ha hả cười nói:

- Dĩ hòa vi quý? Kẻ con buôn mới cần hòa khí sinh tài lộc, ta là người trong võ lâm, còn cần hòa khí làm gì?

La Ma Thập lắc đầu nói:

- Trác chưởng môn nên khoan dung độ lượng một lần. Nếu không nể mặt Giang đại nhân, cũng chính là không nể thể diện của lão nạp.

Trác Lăng Chiêu ồ một tiếng nói:

- Đại sư có bao nhiêu phân lượng?

Lời này vô cùng càn rỡ khiến người khó mà chịu được. Quả nhiên trong mắt La Ma Thập xuất nộ hỏa, tuy vậy lão chỉ mỉm cười nói:

- Nếu các hạ cố chấp như thế, lão nạp đành huyết chiến một trận.

Trác Lăng Chiêu tự cao là Kiếm Thần vô địch, cười nói:

- Bằng võ công của đại sư, e là chưa cần ta phải xuất thủ.

Nói rồi liếc mắt qua Đồ Lăng Tâm. Đồ Lăng Tâm cười ha hả, bước ra nói:

- Tại hạ Kiếm Cổ Đồ Lăng Tâm, xin được lĩnh giáo đại sư.

“Kiếm cổ” của Đồ Lăng Tâm âm tàn hiểm độc, La Ma Thập tuy có “U Minh Huyền Chỉ” hộ thân nhưng e rằng cũng không chiếm được tiện nghi.

La Ma Thập miệng niệm phật hiệu, nói:

- Cao thủ quý phái thần kiếm cái thế, lão nạp không dám bất kính!

Đồ Lăng Tâm cười lạnh nói:

- Không dám bất kính? Vậy thì mau cút đi!

La Ma Thập cười nói:

- Cũng không cần như thế. Không thể dùng lực nhưng có thể dùng trí.

Lão vung tay lên, chỉ nghe bên ngoài có tiếng hô vang. Thoáng chốc tới hai trăm võ sĩ chỉnh tề hiện ra, trên tay mỗi người cầm đều cầm một cây Hỏa Thương hướng về đám môn nhân Côn Luân. Chính là đội Hỏa thương của Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc.

La Ma Thập chắp tay chữ thập, nói:

- Hai trăm Hỏa Xạ Thủ này, mỗi người đều bách phát bách trúng. Nếu Trác chưởng môn một mực bức người, chúng ta đành phải dụng lực.

Lần này đến phiên đám môn nhân Côn Luân Sơn rùng mình. Tâm cơ của Giang Sung quả thật thâm trầm. Ngoài An Đạo Kinh cùng đám Cẩm Y Vệ còn mai phục thêm đám Hỏa Xạ Thủ này, trước mắt đánh bừa chưa hẳn đã có lợi.

Giang Sung cười với La Ma Thập:

- Đại sư thật là thần thông, không ngờ có thể tìm ra mấy trăm người này, tới thật đúng lúc.

La Ma Thập khiêm nhường nói:

- Ta tới là nương nhờ Giang đại nhân. Nếu không mang chút quà gặp mặt, sao có thể mở miệng xin cơm?

Hai người đồng loạt cười ha hả như đã quen biết từ lâu.

Trác Lăng Chiêu cũng nhàn nhã cười nói:

- Đại sư muốn thỉnh giáo võ công của ta, bổn tọa cầu còn không được. Nghe đồn rằng Hỏa Thương của Tây Vực rất lợi hại, hôm nay ta muốn lĩnh giáo một phen.

Mọi người nghe lời này thì kinh hãi. Hỏa Thương của Tây Vực còn nguy hiểm hơn ám khí phi tiêu gấp cả trăm lần. Trác Lăng Chiêu cuồng vọng như thế, chẳng lẽ cho mình là thần phật thật sao?

La Ma Thập lại không hề kích động, thản nhiên nói:

- Trác chưởng môn võ công cao cường, Hỏa thương đương nhiên không làm gì được. Nhưng không biết đám đồ tử đồ tôn của ngài thân thủ thế nào? Có thể nhanh hơn đạn dược được chăng?

Môn hạ Côn Luân biết rằng La Ma Thập nói không phải khoa trương. Nếu đội Hỏa Thương cùng bắn ra, chỉ e cao thủ Côn Luân chết ít nhất phải một nửa, bất giác cả đám đều biến sắc. Trác Lăng Chiêu hừ một tiếng nói:

- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

La Ma Thập nói:

- Lão nạp tới đây không cầu võ công tuyệt thế, càng không phải thiên cơ huyền ảo gì. Tới là muốn phụ tá Giang đại nhân hoàn thành tâm nguyện mà thôi. Nếu Trác chưởng môn cứ cố chấp, giang sơn rộng lớn như vậy mà không dung được người khác,không bằng mọi người cùng chết một chỗ đi.

Trác Lăng Chiêu cười lạnh một tiếng nhưng không đáp. Giang Sung thấy y trầm mặc không nói, biết là đối phương có ý muốn nhượng bộ liền cười nói:

- Trác chưởng môn, Giang Sung ta là người làm đại sự, việc nhỏ hôm nay không tính toán cùng ngươi nữa. Chúng ta bắt tay giảng hòa cùng mưu đồ việc lớn, thế nào?

Nói rồi bước phía trước, định thân mật vỗ vai Trác Lăng Chiêu. Chợt thấy thân hình Trác Lăng Chiêu khẽ động, La Ma Thập cả kinh hô lên:

- Đại nhân cẩn thận!

Thoáng chốc cổ tay Giang Sung đã bị Trác Lăng Chiêu tóm được. Chỉ cần Kiếm Thần dùng nội lực, tâm mạch của Giang Sung sẽ đứt gãy chết thảm đương trường.

La Ma Thập vội quát:

- Trác Lăng Chiêu! Mau buông Giang đại nhân ra, nếu không mọi người cùng chết!

Trác Lăng Chiêu cười hắc hắc nói:

- Ngươi hạ súng xuống cho ta rồi nói.

La Ma Thập biến sắc, triệt hồi đội Hỏa Thương chính là mặc cho Trác Lăng Chiêu muốn làm gì thì làm, nhưng nếu không nghe lời đối phương thì e rằng Giang Sung sẽ bị tra tấn, nhất thời lão trở nên do dự.

Song phương đang còn giằng co, chợt nghe một người thản nhiên nói:

- Đừng làm rối lên nữa, chính sự quan trọng hơn!

Thanh âm bình thản vang lên trong thời khắc khẩn trương, giống như hòn đá rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, khiến cho số người tỉnh lại không ít. Đám người giật mình, đưa mắt nhìn lại thì thấy người nọ râu ngắn, thần sắc thong dong. Chính là đại gian thần Giang Sung!

Trác Lăng Chiêu cười nói:

- Giang đại nhân, tính mệnh ngươi đang trong tay ta, còn dám nói thế sao?

Giang Sung nhún vai cười nói:

- Trác chưởng môn, đừng hồ nháo nữa, mau vào động đi!

Trác Lăng Chiêu thấy đối phương không hề sợ hãi, trầm giọng hỏi:

- Giang đại nhân. Trác Lăng Chiêu ta bình sinh giết người như ngã rạ. Không phải ngươi không biết điều đó, không sợ ta một kiếm giết chết ngươi sao?

Giang Sung lắc đầu cười nói:

- Sẽ không, ngươi sẽ không giết ta.

Trác Lăng Chiêu lạnh lùng thốt:

- Vì sao ngươi khẳng định như vậy?

Thoáng chốc ánh sáng chói mắt bạo phát ra, trường kiếm trong tay y đã để trước mắt Giang Sung. Chỉ cần nhích thêm một phân nữa thì con mắt Giang Sung sẽ bị phế lập tức.

Đám người La Ma Thập bị dọa đến đổ đầy mồ hôi lạnh, thật lâu sau còn chưa bình tĩnh lại.

Trác Lăng Chiêu thu hồi trường kiếm, lạnh lùng thốt:

- Các hạ vẫn còn dám khẳng định nữa chăng?

Chỉ nghe Giang Sung cười ha hả, tiếng cười vang vọng truyền xa ra trong đêm, quả thực không hề sợ hãi chút nào. Mọi người thấy y lớn mật đến vậy thì đều kinh ngạc không thôi.

Trác Lăng Chiêu cả giận nói:

- Giang đại nhân cười cái gì? Thật không sợ chết sao?

Giang Sung lắc đầu cười nói:

- Trác chưởng môn a Trác chưởng môn, ta cười ngươi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Ngươi cho là nhân sĩ thiên hạ đều tầm thường như ngươi sao! Dù người có đem bí kíp võ công đặt trước mặt ta, ta sẽ không thèm nhìn lấy một lần.

Trác Lăng Chiêu nghe đối phương khinh miệt thì sắc mặt trầm xuống, âm trầm nói:

- Giang đại nhân, ngày trước bổn tọa nhận lời ngươi đi cướp da dê. Vì đó mà Côn Luân Sơn chúng ta giết người không ít, đắc tội với đồng đạo võ lâm, thân mang danh ác nhân không việc gì không làm, ngươi nghĩ ta được cái gì? Chỉ là một tờ thưởng công của ngươi sao? Ngươi thật coi khinh ta!

Trong cơn giận dữ, Trác Lăng Chiêu kìm không được vận nội lực khi nói chuyện. Tuy không đả thương người nhưng khiến lỗ tai mọi người ông ông chấn động.

Giang Sung mỉm cười nói:

- Võ công của Trác chưởng môn đệ nhất thiên hạ, trên giang hồ có ai không biết, có ai không hiểu?

Trác Lăng Chiêu tức giận nói:

- Ngươi đã biết sao còn nhạo báng ta?

Giang Sung cười nói:

- Trác chưởng môn uy phong cỡ nào, ta sao dám nhạo báng? Chỉ là Trác chưởng môn a, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Ta biết rõ mục đích ngươi đến nơi này, vậy ngươi có biết mục đích ta đến đây hay không?

Mọi người nghe thì đều ồ lên một tiếng. Trác Lăng Chiêu tới Thiên Sơn là mong muốn đạt được bí kíp võ công trong truyền thuyết. Về phần Giang Sung sao tới chỗ này thì không ai nghĩ ra cho nổi.

Ngũ Định Viễn biết Giang Sung nhiều lần tới đây, chắc chắn có mưu đồ, liền chuyên chú lắng nghe.

Trác Lăng Chiêu hừ một tiếng, nói:

- Trong Thần Cơ Động cất giấu một bộ võ học kinh động thiên hạ, nếu ngươi khinh thường cả vật ấy thì ai biết ngươi muốn thứ gì? Hay bên trong còn rất nhiều vàng bạc châu báu?

Giang Sung ha hả cười nói:

- Vàng bạc châu báu? Ta giàu có nổi danh một phương, hùng bá thiên hạ, văn võ đương triều có ai mà sánh nổi, ngươi nói ta còn thiếu vàng bạc sao? Dụng ý của ta đến đây thế nào, ngươi còn không rõ ràng. Sao có thể gây sức ép cho ta?

Trác Lăng Chiêu hừ một tiếng nói:

- Các hạ danh lợi đều đủ, ta thực nghĩ không ra vì sao lại mạo hiểm tới đây.

Giang Sung thản nhiên nói:

- Ta chỉ không yên lòng về một người.

Trác Lăng Chiêu ồ một tiếng, hỏi:

- Kẻ nào khiến ngươi không yên lòng? Là hoàng hoa khuê nữ nhà ai sao?

Giang Sung cười ha hả :

- Trác chưởng môn nói chuyện thật thú vị!

Y chỉ vào cánh cửa lớn màu đỏ son, nói:

- Phía sau cửa này có một người mà hai mươi năm qua khiến ta ăn không ngon ngủ không yên. Nếu không tìm được hắn, ta sao có thể an tâm đây?

Trác Lăng Chiêu rùng mình thầm nghĩ:

- Ta chỉ biết trong này có cất giấu bí kíp võ lâm, không ngờ còn có chuyện quái dị như thế, có điều tính mạng của họ Giang đang trong tay ta, tất không dám nói ngoa.

Y hừ một tiếng hỏi:

- Người nọ rốt cuộc là ai?

Giang Sung cười nói:

- Ta khuyên ngươi, tốt nhất không nên biết. Nếu không, dù có mười cái đầu cũng không đủ mà đền.

Lần trước Tiễn Lăng Dị hỏi Giang Sung, cũng nhận được câu trả lời như vậy khiến mọi người phát run. Có điều Trác Lăng Chiêu võ công cao cường, đương thời hiếm có địch thủ. Y nghe Giang Sung uy hiếp, chỉ cười lạnh nói:

- Chỉ cần không phải là Giang đại nhân hù dọa gạt người, bổn tọa thật lòng muốn biết là ai!

Giang Sung mỉm cười nói:

- Nộ Thương Sơn năm xưa chấn động thiên hạ nhưng đã bị giết sạch. Trác chưởng môn, cao thủ trên sơn trại đó chưa hẳn đã kém ngươi, đừng tự cho mình võ công đệ nhất thiên hạ, tới chỗ này thì nên có thành kính một chút.

Lý Thiết Sam đang vận khí chữa thương, nghe tới Nộ Thương Sơn thì không khỏi run lên, dường như rất quan tâm.

Trác Lăng Chiêu hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Nói nhiều thế vẫn thật hàm hồ, các hạ mau nói cho rõ ràng!

Giang Sung thở dài:

- Phản tặc triều đình có lưu lại bốn câu, đó là: “Mậu Thìn Tuế Chung, Long Hoàng Động Thế, Thiên Cơ Do Chân, Thần Quỷ Tự Tại”. Trác chưởng môn có hiểu được huyền cơ trong này chăng?

Trác Lăng Chiêu cười lạnh nói:

- Đây không phải là bí mật trong Thần Quỷ Đình sao? Giờ đã có người giải khai, Giang đại nhân còn muốn dùng thứ này ra vẻ huyền bí nữa, chẳng phải khiến người cười cho rớt răng?

Ngày ấy y ẩn ấp gần Thần Quỷ Đình, từng nghe Lục Cô Chiêm nói qua bốn câu này. Sau đó Thần Quỷ Đình nứt ra long mạch, giờ nghe Giang Sung nhắc tới những điều vô nghĩa đó thì nhịn không được cười nhạo không dứt.

Giang Sung thở dài:

- Bốn câu đó ẩn giấu bí mật trên từng câu từng chữ, ài… Người nọ năm xưa hao tâm tổn tứ, lại để bọn người các ngươi ngông cuồng xem thường, thật khiến cho người ta cảm khái!

Y liền viết ra bốn dòng chữ dưới đất, chính là bốn câu:

Mậu Thìn Tuế Chung

Long Hoàng Động Thế

Thiên Cơ Do Chân

Thần Quỷ Tự Tại

codon.trai

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.