Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hung hiểm trước cửa vào

Phiên bản Dịch · 2958 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VI: Nhất Đại Chân Long

Chương 2: Hung hiểm trước cửa vào

Hồi 2

Người dịch: Yến Linh Điêu

Đúng lúc này, bỗng nghe một tiếng nổ rất lớn vang dội. Mặt đất dưới chân chấn động, đám đệ tử Côn Luân ở xa xa lớn tiếng kêu sợ hãi:

- Trời, lại có động đất!

Ngũ Định Viễn thất kinh ngồi thụp xuống, chỉ sợ bị sóng địa chấn cuốn đi.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Những tiếng nổ vang lên không ngừng. Mặt đất tựa hồ bị đội lên, lắc lư chấn động trên dưới không thôi. Đám nhân mã sợ hãi kêu lên hỗn loạn. Trác Lăng Chiêu mang danh Kiếm Thần, trong lúc thiên địa biến động thì sắc mặt thảm đạm cũng không còn chút máu. Ngũ Định Viễn càng run rẩy đôi môi nói không nên lời.

Qua một lúc lâu, mặt đất mới dần yên ắng trở lại. Ngũ Định Viễn ngồi dưới đất, run giọng hỏi:

- Đã…đã trôi qua sao?

Trác Lăng Chiêu nuốt một ngụm nước miếng, đang muốn đáp lời thì nghe chúng đệ tử kêu to:

- Cái hồ đã biến mất. Hồ nọ đã biến mất!

Hai người nghe thì ngạc nhiên, vừa ngẩng đầu nhìn ra xa thì không kìm được mà thất kinh.

Chỉ thấy cái khe hẹp cỡ ngón út lúc này đã rộng toác ra tới cả mười thước, sâu không thấy đáy, lại chạy thẳng vào giữa hồ. Nước trong hồ đang không ngừng chảy vào khe nọ. Dường như ông trời đã chém một búa vào đáy hồ, muốn cho nước trong này biến mất.

Sắc mặt hai người Trác Lăng Chiêu cùng Ngũ Định Viễn đều tái nhợt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng quái dị trước mắt. Một lúc sau toàn bộ nước đã rút đi, hiện ra một khe nứt tới mấy chục thước. Đáy hồ đầy những rong rêu, lại có không ít cá tôm còn quẫy lặn trong lớp bùn, nhìn thực quỷ dị.

Xa xa chợt truyền đến tiếng cười nói rất lớn của Tiền Lăng Dị:

- Con bà nó, lão thiên gia vì chúng ta mà mở đường, thật sự là thống khoái!

Ngũ Định Viễn cùng Trác Lăng Chiêu liếc mắt nhìn nhau, đương nhiên hai người không cho rằng Tiền Lăng Dị khoa trương. Nếu không phải trời cao có ý chỉ dẫn, sao lại sinh ra việc lạ thế này?

Mắt thấy đường đi tự hiện ra, Trác Lăng Chiêu không dám chậm trễ, gấp rút sai đệ tử đánh xe đi về trước. Đám Diễm Đình, Lý Thiết Sam cũng vô cùng kinh hãi. Linh Âm thì suất lĩnh chúng tăng cúi đầu niệm Phật, giống như đang cầu khẩn điều gì đó.

Liên tiếp mấy ngày, đám người Côn Luân Sơn không ngừng đi về hướng tây. Càng đi thì cái khe càng mở rộng, khi thì xuyên qua lòng núi, lúc thì lặn dưới lũng sông. Có khi biến mất không thấy nhưng mọi người dựa vào hồng tuyến trên da dê, liền tìm được cách đó không xa.

Lộ trình tuy vất vả nhưng đều do đám đệ tử Côn Luân gánh vác chịu khổ. Đám người Ngũ Định Viễn ngồi ở trong xe không việc gì. Có điều nghĩ đến tình cảnh ngày sau thì cả đám đều mặt ủ mày chau.

Chỉ riêng Lý Thiết Sam mỗi ngày đều cười nói, trà đến thì giơ tay đón, cơm đến thì há mồm, khi nhàn hạ còn tìm Tiền Lăng Dị gây chuyện. Mọi người thấy lão lạc quan như thế, đều thầm thán phục trong lòng.

Trên đường, Diễm Đình nhớ tới người sư muội không ai chiếu cố thì lo lắng khổ sở. Điều này lọt vào trong mắt Ngũ Định Viễn, hắn chỉ biết tìm cách an ủi nàng. Mọi người trong xe thấy hai người thân mật, ban đêm liền để Diễm Đình ngủ bên cạnh Ngũ Định Viễn, để nàng có chút ấm áp cõi lòng.

Lại thêm hai ngày lộ trình. Ngày hôm đó, gió tuyết rất lớn thổi tới. Những chiếc xe cỏ bồng như bị bốc lên bất cứ lúc nào, lừa kéo xe thì rên rỉ không thôi, khó có thể tiến về trước. Đám người Ngũ Định Viễn đang sưởi ấm trong xe, lại nghe một gã đệ tử quát:

- Mau xuống xe!

Diễm Đình đang ngủ say, nghe mọi người gọi dậy thì xoa mắt như còn thèm ngủ, nàng mơ màng hỏi Ngũ Định Viễn:

- Sao vậy? Bọn họ lại mất dấu khe nọ sao?

Ngũ Định Viễn lắc đầu, muốn để Diễm Đình ngủ thêm một lát nhưng thấy đám Lý Thiết Sam đã xuống xe, hắn đành kéo bàn tay nhỏ bé của nàng rồi cùng xuống.

Hai người vừa ra khỏi xe, những bông tuyết lớn lập tức phả vào mặt. Ngũ Định Viễn thấy thân thể Diễm Đình phát run, vội cởi ngoại bào khoác lên vai nàng.

Diễm Đình lại hồn nhiên không biết. Nàng đưa tay chỉ chân trời, run giọng nói:

- Ngũ đại gia, ngài xem nơi ấy!

Ngũ Định Viễn dõi mắt nhìn lại. Trong cuồng phong bão tuyết, chỉ thấy trước mắt có một khe sâu cực lớn kéo thẳng ra hai hướng nam bắc dường như vô tận.

Ngũ Định Viễn thấy cảnh tượng bao la hùng vĩ thì kinh hãi. Hắn ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy trong khe sâu kia chính là tầng tầng nham thạch nóng chảy đang không ngừng lưu chuyển. Mùi lưu huỳnh xông vào mũi cùng khí nóng bức người. Từng đợt gió tuyết thổi tới, tuyết vừa rơi xuống khe thì lập tức bị nhiệt bốc hơi, hóa thành những đám hơi nước dày dặc như sương mù, bao phủ trước mắt mọi người.

Đám người Linh Âm chưa bao giờ thấy qua dị tượng cỡ này, cả đám kinh ngạc không thôi. Diễm Đình sợ hãi, thấp giọng hỏi:

- Đây là địa phương gì? Sao lại có khe sâu kỳ quái này?

Đồ Lăng Tâm ở bên cười lạnh một tiếng, nói:

- Khe sâu cái gì, đây chính là cái khe nhỏ mà chúng ta đi theo tới.

Mọi người nghe lời này đều giật mình, thật không ngờ lúc này cái khe nhỏ kia đã mở rộng ra tới vài dặm.

Trác Lăng Chiêu nhìn về phía khe sâu, tán thán nói:

- Chiếu theo chỉ dẫn trên da dê, Thần Cơ Động ở ngay bên bờ kia. Hắc hắc, ‘ Mậu Thìn Tuế Chung, Long Hoàng Động Thế, Thiên Cơ Do Chân, Thần Quỷ Tự Tại ’. Tần Phách Tiên thật không thể coi thường, không ngờ đoán được thiên địa có biến cỡ này, không hổ là nhất đại kỳ nhân.

Ngũ Định Viễn rùng mình thầm nghĩ:

- Tần Phách Tiên là ai? Có liên quan gì đến nơi này?

Lúc này Kim Lăng Sương đi tới, nói:

- Chưởng môn, địa thế khe sâu này hiểm trở như thế, chúng ta phải sao để qua được bờ bên kia?

Trác Lăng Chiêu cười lạnh một tiếng, nói:

- Làm đại sự há có thể tiếc thân. Hôm nay bất luận là bay hay leo, chúng ta đều phải mạo hiểm thử một lần.

Mọi người nghe y nói thì biến sắc. Nơi đây nham thạch nóng chảy cùng nhiệt khí bức người, làm sao có thể đi qua?

Kim Lăng Sương nghe ra chưởng môn có điều nôn nóng, vội nói:

- Khe này rộng tới cỡ mấy dặm, bằng khinh công không thể qua được. Ta xem không cần mạo hiểm, hay là chúng ta đi đường vòng.

Trác Lăng Chiêu nói:

- Nếu đi đường vòng, khe này dài tới hơn hai trăm dặm, chỉ sợ lỡ mất thời cơ.

Kim Lăng Sương nói:

- Vậy tính sao bây giờ? Chẳng lẽ thật phải bay qua sao?

Trác Lăng Chiêu trầm ngâm một hồi, đang còn nghĩ cách thì chợt nghe trong sương mù dày đặc truyền tới một âm thanh âm trầm, nói rằng:

- Trác chưởng môn, cuối cùng ngươi đã tới!

Mọi người không ngờ bên trong tầng sương có người thì đại kinh, sôi nổi quát hỏi:

- Là người nào?

Ngũ Định Viễn vội kéo Diễm Đình ra sau, giơ chưởng bảo vệ nàng. Đã thấy Trác Lăng Chiêu mỉm cười nói:

- An thống lĩnh, ngài vẫn khỏe chứ!

Tai của y vốn linh mẫn, đã nhận ra âm thanh của người trước mắt. Âm thanh âm trầm nọ ồ một tiếng giật mình, lại lập tức cười lạnh:

- Nhĩ lực của trác chưởng môn thật cao cường!

Bên trong liền đi ra một người thân hình mập mạp, chính là thống lĩnh Cẩm Y Vệ An Đạo Kinh.

Mọi người kinh nghi bất định, không biết vì sao An Đạo Kinh xuất hiện ở nơi đây, lại nghe hắn nói:

- Trác chưởng môn, ngày ấy ngươi cướp được da dê tại Thần Quỷ Đình. Sao không đến Tây Lương hội hợp cùng chúng ta, lại đơn độc tới Thiên Sơn này? Không phải có mưu đồ sao?

Trác Lăng Chiêu mỉm cười, nói:

- Bất kể là ai biết bí mật trên da dê, sẽ còn đem triều đình để vào mắt sao? Ngài nói có phải không?

Ngũ Định Viễn nghe hai người nói chuyện thì rùng mình. Trác Lăng Chiêu không trở về gặp Giang Sung mà tự tìm đường đến Thiên Sơn, đích thị là có ý nuốt hết bí mật trên da dê. Có điều Giang Sung không hổ là gian thần gian trá bậc nhất, đã phái người tới chỗ này phòng bị trước. Xem ra chắc chắn có trò hay để xem.

Chỉ thấy An Đạo Kinh lắc đầu nói:

- Trác chưởng môn, Giang đại nhân luôn xem ngươi như tri kỷ, hẳn ngươi phải rõ ràng điều này!

Trác Lăng Chiêu ngửa mặt lên trời cười to, lại không đáp lời.

Đồ Lăng Tâm đi tới, thấy An Đạo Kinh ngăn trước mặt thì lạnh lùng thốt:

- An Thống lĩnh, ăn đau khổ trong kinh còn chưa đủ sao? Mau cút đi!

An Đạo Kinh nghe lời vô lễ thì sắc mặt biến đổi. Đồ Lăng Tâm từng hạ mười tám giáo đầu dưới trướng hắn. Nếu không phải có Hác Chấn Tương, chỉ sợ Cẩm Y Vệ đã thất bại thảm hại. Có điều Hác Chấn Tương đã bị chính hắn xuống tay gia hại. Giờ hắn thân cô thế cô, sao có thể đối đấu với nhiều cao thủ trước mắt?

Chỉ là phụng mệnh tới đây, há có thể nhượng bộ thoái lui. An Đạo Kinh đành kiên trì đến cùng, miễn cưỡng đứng thẳng.

Đồ Lăng Tâm thấy thì cười lạnh, mắng:

- Còn chưa cút, thật sự muốn tìm chết?

Hắn đang muốn động thủ, Trác Lăng Chiêu đã đưa tay ngăn cản, mỉm cười nói:

- An Thống lĩnh, Giang đại nhân đâu? Cũng cùng đến chứ?

Y biết An Đạo Kinh nhát gan sợ phiền, bình thường không dám mạo hiểm. Lúc này dám đơn thân tới đây, phía sau tất có đại viện.

An Đạo Kinh thấy đối phương liệu sự như thần thì cả kinh trong lòng, nói:

- Trác chưởng môn đoán không lầm, Giang đại nhân đang ở gần đây.

Ngũ Định Viễn nghe thì kinh hãi thầm nghĩ:

- Giang Sung cũng tới sao?!

Nhớ tới đủ loại đồn đại về người này, nhất thời hắn vừa kinh vừa sợ.

Trác Lăng Chiêu thì nghĩ:

- Giang Sung quả nhiên cao minh, không có da dê chỉ dẫn mà vẫn tới trước ta một bước.

Trong lòng kinh ngạc nhưng vẻ ngoài bất động thanh sắc, y mỉm cười nói:

- Nếu Giang đại nhân đã ở gần, chúng ta không thể không gặp một lần. Xin An Thống lĩnh dẫn đường cho.

An Đạo Kinh thấy Trác Lăng Chiêu chẳng hề để tâm, thầm nghĩ:

- Tiểu tử ngươi nuốt riêng da dê, lát nữa đến trước mặt Giang đại nhân, xem ngươi còn gì để nói?

Hắn ho khan một tiếng, nói:

- Chư vị cao hiền nếu muốn gặp Giang đại nhân, mời theo ta.

Nói rồi xoay người đi lại gần khe sâu.

Kim Lăng Sương tới bên người Trác Lăng Chiêu, thấp giọng nói:

- Chưởng môn, ngài không sợ Giang đại nhân trở mặt sao?

Trác Lăng Chiêu chỉ tùy tiện đáp:

- Ngươi chớ lo lắng, ta tự có chừng mực.

Kim Lăng Sương tuy lo nhưng đành phải thối lui sang một bên, yên lặng đi theo Trác Lăng Chiêu.

Mọi người đều mang ý xấu cùng kiêng kỵ riêng, đồng loạt tới gần khe sâu nọ.

An Đạo Kinh đi tới bờ khe bỗng nhảy vút xuống. Mọi người kinh hô một tiếng, mắt thấy hắn sắp té xuống khe sâu, không ngờ vẫn an toàn đứng lơ lửng ở trên không. Mọi người vội nhìn kỹ. Chỉ thấy ở trên vực có bắc một tấm ván gỗ rộng cỡ vừa một người đứng.

An Đạo Kinh đứng ở trên ván gỗ, quay đầu lại nói:

- Mời các vị xuống đây, chúng ta sẽ qua bờ bên kia.

Trong khí lưu huỳnh nóng bức, mọi người thấy ván gỗ kia vừa hẹp lại vừa dài, kéo thẳng tới bên kia nối liền hai bờ vực. Dõi mắt nhìn lại, không ngờ nó dài đến mười dặm, đủ thấy xây dựng công trình này rất hao phí tâm lực.

Trác Lăng Chiêu cười nói:

- Đa tạ các ngài đã bắc cầu đi qua, khiến ta giảm được không ít khí lực.

Y cười ha hả rồi nhảy xuống.

Đồ Lăng Tâm quay đầu quát đám người Linh Âm:

- Các ngươi mau xuống theo!

Kim Lăng Sương cùng Linh Âm, Tiền Lăng Dị cùng Lý Thiết Sam, một người theo một người nối đuôi nhau nhảy xuống.

Ngũ Định Viễn xuống cầu gỗ, quay đầu lại nói:

- Diễm Đình cô nương, xuống dưới cẩn thận.

Diễm Đình nói:

- Không có gì!

Nàng khẽ rung tấm eo thon nhỏ. Thân ảnh chợt lóe, đã như chim Yến nhẹ nhàng bay xuống tấm ván. Ván gỗ chỉ thoáng lên một cái mà không hề thấy rung ring chút nào.

Diễm Đình vừa lộ khinh công, tất cả mọi người lớn tiếng hoan hô, Tiền Lăng Dị khen:

- Tiểu a đầu, ngươi được lắm!

Mọi người tự biết khinh công bình thường liền cẩn thận phi thân xuống.

Đi trên cầu tới nửa canh giờ vẫn chưa sang bờ bên kia, đủ thấy cầu này dài đến thế nào. Nếu không phát động đến quân binh thì sao có thể tạo nên? Xem ra trong thiên hạ to lớn, cũng chỉ Giang Sung có năng lực bắc được cây cầu này. Ngũ Định Viễn sợ hãi thầm nghĩ:

- Xem cầu này dài như thế, một người luyện võ công cao tới đâu cũng kém xa đại thần quyền thế trong triều.

Mọi người mặt mang kính sợ, trong tâm kinh ngạc. Chỉ có Trác Lăng Chiêu lại như không quan tâm, sắc mặt vẫn như thường.

Đi thêm chốc lát, đằng trước có một gã quan quân đứng chờ. Người nọ thấy An Đạo Kinh, không để ý cầu gỗ nhỏ hẹp, liền lui về sau nói:

- Ty chức là tổng binh Ngọc môn quan Cao Nhan, tham kiếm An đại nhân.

An Đạo Kinh quay đầu nói với đám Trác Lăng Chiêu :

- Vị này chính là Ngọc môn quan Cao Nhan Cao tổng binh. Vì dựng cầu gỗ này, Cao tổng binh đặc biệt điều đến năm vạn tướng sĩ từ Ngọc Môn Quan, chúng ta cần phải đa tạ tổng binh đã vất vả.

Trác Lăng Chiêu ậm ừ một tiếng, từ chối cho ý kiến. An Đạo Kinh đánh mắt với Cao Nhan, hỏi:

- Giang đại nhân đâu?

Cao Nhan thấp giọng nói:

- Giang đại nhân ở trước chờ không kiên nhẫn, muốn ta trở lại đây xem một lần.

An Đạo Kinh áp vào lỗ tai họ Cao, nhỏ giọng nói:

- Ngươi mau về bẩm một tiếng, rằng Côn Luân chưởng môn đã đến. Xin Giang đại nhân phòng bị thêm.

Cao Nhan ồ một tiếng, hắn thấy vẻ mặt Trác Lăng Chiêu cao ngạo,không biết người này là thần thánh phương nào. E rằng không dễ đắc tội, hắn liền hốt hoảng trở về thông báo.

Trác Lăng Chiêu thấy Cao Nhan vội vàng như vậy, lúc này cười nói:

- Cao tổng binh cẩn thận dưới chân, coi chừng lại bước hụt.

An Đạo Kinh thấy bộ dáng đối phương không hề sợ hãi, thầm nghĩ:

- Chỉ là một tên thôn phu hương dã mà cũng dám cuồng vọng. Giờ ngươi cứ kiêu ngạo đi, lát nữa nếm qua thủ đoạn của Giang đại nhân, xem ngươi còn dám lỗ mãng nữa chăng?

Hắn cúi đầu không nói, bước nhanh mà qua.

Ngũ Định Viễn không biết lai lịch Cao tổng binh trước mắt, lại càng không biết người này từng đuổi giết Tiết Nô Nhi cùng đắc tội với Tần Trọng Hải. Hắn theo mọi người đi về phía trước. Lo lắng cho Diễm Đình, thỉnh thoảng hắn quay đầu nhìn lại, chỉ sợ nàng bị trượt chân. Có điều kinh công Diễm Đình quả thực rất cao, vững vàng đi trên cầu, một đường không có gì đáng lo.

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.