Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Thai Bảo Huyết Phù Thiên Lục

Phiên bản Dịch · 4432 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VI: Nhất Đại Chân Long (1)

Chương 1: Thần Thai Bảo Huyết Phù Thiên Lục

Hồi 1

Người dịch: Yến Linh Điêu

Tần Trọng Hải cùng Hà đại nhân từ biệt Khả Hãn dẫn quân trở về Trung thổ, mọi người chậm rãi mà đi. Trên đường, Tiết Nô Nhi nhắc tới tổng binh Ngọc môn quan Cao Nhan thì tức giận không thôi, thề quyết không bỏ qua mà nhất định phải tru diệt người này. Lão cùng với Hà đại nhân không đồng ý qua Ngọc môn quan trở về. Tránh phải chịu sự truy sát của thủ hạ Giang Sung toàn quân liền đổi hướng, đi vòng trong các sơn đạo tiến vào quan nội.

Về gần Tây Lương đã là mười một tháng giêng, Tần Trọng Hải nói:

- Hà đại nhân, ta cùng Dương lang trung ước định ngày mười lăm tháng giêng, nhân mã hai phe sẽ tụ hợp tại Tây Lương. Nếu đại nhân bận rộn công vụ, xin hãy đi trước một bước.

Hà đại nhân nghe lời này thì biết bọn họ có việc khác, chỉ sợ nhắm vào Giang Sung. Lão vốn đa mưu túc trí, tuy có giao hảo cùng Liễu Ngang Thiên nhưng không muốn cuốn vào đấu tranh trong triều, liền nói:

- Hiền điệt có đại sự thì xin tự cân nhắc. Lão phu đi trước vào kinh, bẩm cáo cụ thể việc kết thân nghị hòa với Hoàng thượng.

Tiết Nô Nhi nghe hai người nói chuyện cũng đoán ra vài phần, trên mặt chợt lóe thanh khí, cười lạnh nói:

- Tần Trọng Hải, phải chăng các ngươi đi đối phó Giang Sung?

Tần Trọng Hải cười hắc hắc, nói:

- Công công đã rõ ràng thì cần gì phải nói rõ như thế, mọi người tự hiểu trong lòng chẳng phải tốt hơn sao?

Ban đêm Hà đại nhân mở tiệc chiêu đãi hai người Tần Lư, úy lạo bọn họ qua những đoạn đường vất vả. Sáng sớm hôm sau, Tần Trọng Hải chia quân ra làm hai đạo, sai Lý phó quan dẫn một đạo theo bảo vệ Hà đại nhân. Lúc này mọi người đã ở quan nội. Trên đường hồi kinh, sẽ không kẻ nào cả gan dám ra tay tập kích đám người Hà đại nhân. Mà dù có thì có thể xin các châu quận địa phương phái binh ứng cứu, việc này không cần lo lắng nhiều. Mọi người an bài thỏa đáng mới từ biệt nhau.

Đại quân Tần Trọng Hải thì nhằm hướng Lương Châu mà đi. Hôm đó tới ngoại thành, Tần Trọng Hải chỉ vào thành Tây Lương đầy trời cát vàng, cười nói với Lư Vân:

- Tây Lương thành có một nhân vật đỉnh đỉnh đại danh, không biết Lư huynh đệ rõ ràng chăng?

Y thấy dọc đường Lư Vân buồn bã không nói, biết hắn còn nhớ công chúa nên muốn bày chuyện cho khuây khỏa.

Lư Vân nhìn cát vàng cuồn cuộn một vùng thì chợt nhớ tới Ngũ Định Viễn cùng chung hoạn nạn, lại không lên tiếng tiếp lời.

Tần Trọng Hải cười nói:

- Từ xưa anh hùng hào kiệt Tây Lương xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Khi Đông Hán khai quốc, danh tướng Mã Viện từng đóng tại nơi đây. Hậu nhân của ngài chính là Mã Siêu tướng quân. Hai người này anh hùng dũng cảm, nhất định đệ từng nghe qua!

Lư Vân thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Mã Mạnh Khởi trí dũng song toàn, chỉ là bạo bệnh mất lúc còn trẻ. Ai... Dù là bậc đế vương đại tướng, cũng có lúc không được như nguyện.

Tần Trọng Hải biết Lư Vân vẫn còn cảm khái chuyện công chúa bị ép kết thân nghị hòa. Y thở dài một tiếng, vỗ mạnh vào vai Lư Vân một cái, lớn tiếng nói:

- Hy sinh hạnh phúc một người cứu được tánh mạng cả ngàn vạn tướng sĩ, Lư huynh đệ ! Cuộc giao dịch này cũng đáng!

Lư Vân mắt nhìn về phía chân trời, không biết hiện tại công chúa thế nào. Khả Hãn đối đãi với nàng ra sao? Nhất thời bộ dáng trở nên ngây dại.

Mọi người vào thành Tây Lương. Tri phủ Lục Thanh Chính cuống quít tới đón. Tần Trọng Hải xuống ngựa, đi tới trước chắp tay nói:

- Mạt tướng Liêu Đông Du Kích Tần Trọng Hải, tham kiến đại nhân.

Lục Thanh Chính biết đám người Tần Trọng Hải mới hộ tống công chúa an toàn đi Tây Vực, ngày sau tất được thăng quan tiến chức. Hắn bày ra bộ mặt đầy vui mừng, bồi cười nói:

- Khó có dịp Tần tướng quân tới Tây Lương. Hạ quan nhất định tận tình kẻ là chủ, thiết tiệc tẩy trần cho đại nhân.

Tần Trọng Hải nghe thì cười cười. Y biết Lục Thanh Chính từng hãm hại Ngũ Định Viễn, là tay sai của Giang Sung, không phải hạng tốt lành nên không muốn nhiều lời, chỉ thản nhiên nói:

- Xin tâm lĩnh hảo ý của Lục đại nhân. Có điều mạt tướng còn cần an trí mấy ngàn binh sĩ ngoài thành. Chờ đến ngày mười lăm, chúng ta sẽ tự hồi kinh. Những chuyện khác, không dám làm đại nhân vất vả.

Trên mặt Lục Thanh Chính hiện vẻ hoảng sợ, sợ là Tần Trọng Hải tới chuyến này có ý đối phó hắn. Lúc này đối phương đã mở miệng cự tuyệt, hắn không tiện nhiều lời đành hậm hực rời đi.

Tần Trọng Hải dẫn quân hạ trại nghỉ tạm, lại cùng Lư Vân cải trang. Hai người chờ đến ban đêm mới vào thành.

Lúc này đang trong những ngày tết, thành Tây Lương tuy nhỏ nhưng giăng đèn kết hoa khắp nơi, vẽ nên một bức tranh thái bình thịnh thế. Tần Trọng Hải hỏi thăm khắp các khách điếm về đám người Dương Túc Quan, hỏi tới mười chỗ mà không tìm được người. Tần Trọng Hải lấy làm kỳ, cùng Lư Vân tìm chỗ uống rượu thương lượng đại sự.

Lư Vân nói:

- Không chừng Dương đại nhân còn chưa vào thành.

Tần Trọng Hải lắc đầu nói:

- Bọn họ đi chuyến này, trọng tâm là điều tra chuyện Giang Sung phản quốc, sao lại chưa vào thành, chẳng lẽ trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

Đang khi hai người nói chuyện, thấy một nam tử cầm trên tay một cái bầu đi tới mua rượu. Tần Trọng Hải liếc mắt nhìn qua. Chỉ thấy người nọ vóc người mập mạp, cước bộ trầm ổn. Thì ra là đầu lĩnh hộ vệ Vi Tử Tráng bên người Liễu Ngang Thiên.

Tần Trọng Hải biết tìm được người thì mừng rỡ, lặng lẽ tới gần Vi Tử Tráng rồi ho nhẹ một cái. Bộ dạng Vi Tử Tráng đang đầy nhàm chán, thấy Tần Trọng Hải thì mừng rỡ thốt:

- Các ngươi đã trở về! Đại sự thuận lợi chăng?

Tần Trọng Hải cười nói:

- Nhờ phúc! Nhờ phúc! Coi như viên mãn!

Y đang muốn nói thêm, chợt thấy thần sắc Vi Tử Tráng lộ vẻ khác thường. Hắn quan sát khắp nơi rồi kéo hai người Tần Lư lại, thấp giọng nói:

- Nơi này không phải chỗ nói chuyện lâu, các người đi theo ta.

Hai người Tần Lư lập tức theo Vi Tử Tráng. Qua mấy hẻm nhỏ tới một nhà dân, Tần Trọng Hải ngạc nhiên nói:

- Sao Vi hộ vệ không ở khách điếm? Đây là nhà của ai?

Vi Tử Tráng nói:

- Nơi này nhà cũ của Ngũ chế sứ, trong khách điếm nhiều người nhiều miệng, chúng ta không muốn có thêm chuyện nên ở tại đây.

Tần Trọng Hải không thấy đám người Dương Túc Quan ra đón, liền hỏi:

- Dương lang trung đâu, sao không thấy người?

Vi Tử Tráng đang muốn trả lời, đã thấy một thiếu nữ nhanh nhảu từ trong nhà đi qua bên này. Thiếu nữ nọ thấy Tần Lư hai người thì có vẻ tò mò, không ngừng đánh giá bọn họ.

Tần Trọng Hải nghe nói đây là nhà của Ngũ Định Viễn, vậy thiếu nữ này hẳn là thân nhân của họ Ngũ. Y liền chắp tay nói:

- Ngũ cô nương, tại hạ Tần Trọng Hải ở chỗ này có lễ.

Y lại chỉ vào Lư Vân, giới thiệu rằng:

- Vị này chính là huynh đệ Lư Vân của ta, hắn từng quen biết Định Viễn.

Thiếu nữ kia khẽ cười khúc khích, lại bắt chước bộ dáng của Tần Trọng Hải, lớn tiếng nói:

- Tần lão huynh, tại hạ Quyên Nhi ở chỗ này có lễ.

Vừa nói vừa chỉ vào Vi Tử Tráng, giới thiệu:

- Vị này chính là... “Cha nội này không biết là ai”, hắn cùng Định Viễn cũng là chỗ quen biết cũ.

Tần Trọng Hải cười ha hả, nói:

- Tiểu cô nương thật thích giỡn chơi, không biết xưng hô thế nào với Định Viễn?

Thiếu nữ kia le lưỡi cười nói:

- Xưng hô thế nào sao? Dù thế nào thì hắn không gọi ta là mẹ, ta không gọi hắn bằng cha là được.

Lư Vân đang buồn bực không vui, nghe lời này cũng phải phì cười một tiếng. Tần Trọng Hải thầm nghĩ:

- Ở đâu chui ra con nhóc khùng này, tuổi còn nhỏ mà bệnh đã nặng như thế.

Y miệng cười chảy nước miếng nhưng trong tâm lại mắng người đầy khó nghe.

Vi Tử Tráng vội nói:

- Cô nương này không phải thân nhân của Định Viễn mà là đệ tử Cửu Hoa Sơn. Chúng ta xảo hợp gặp trên đường, sư thúc của cô ta bị kẻ gian làm hại. Chúng ta liền dẫn theo tới Lương Châu, chờ đại sự xong xuôi sẽ hộ tống trở về núi.

Tần Trọng Hải ừm một tiếng, gật đầu hỏi:

- Mấy người Dương lang trung đâu? Sao không thấy bóng dáng?

Lư Vân cũng nói:

- Đúng vậy! Nói chuyện một hồi mà còn không thấy bọn họ?

Vi Tử Tráng thở dài, lắc đầu nói:

- Việc này nói thì rất dài dòng. Mau vào trong đi, để các người ăn uống qua rồi nói không muộn.

Tiếp theo lại dặn dò Quyên Nhi:

- Ngươi ra bên ngoài một lát, ta cùng mấy bằng hữu này nói chuyện một chút.

Quyên Nhi vốn tinh nhanh, thấy thần sắc của Vi Tử Tráng thì biết có đại sự, lập tức bước chân sáo nhảy ra ngoài cửa.

Vi Tử Tráng cùng hai người Tần Lư ngồi xuống. lấy ra đồ ăn rồi ba người đồng loạt nâng chén.

Tần Trọng Hải gắp mấy miếng thịt bò, nói:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vi hộ vệ mau nói nghe một chút.

Lại nghe Vi Tử Tráng thở dài:

- Nói đến thật là xấu hổ. Ngày ấy chúng ta rời Tung Sơn Thiếu Lâm Tự, mới đến Thiểm Tây đã gặp thủ hạ Giang Sung mai phục, đối phương là Bách Hoa tiên tử...

Tần Trọng Hải nghe bốn chữ Bách Hoa tiên tử, liền để đũa xuống nói:

- Bách Hoa tiên tử? Chính là ả yêu tinh Hồ Mị Nhi! Nữ nhân này ra tay độc ác, hành sự quỷ dị, độc công hết sức rất cao cường. Nếu gặp phải ả mai phục thì thật không ổn.

Vi Tử Tráng thở dài, nói:

- Tần tướng quân nói không sai. Nữ nhân này hết sức ác độc, sư thúc Trương Chi Việt của nha đầu các ngươi vừa gặp, đã bị Bách Hoa tiên tử hạ độc hại chết ngay trước mắt chúng ta.

Tần Lư hai người ồ một tiếng kinh ngạc.

Vi Tử Tráng nói:

- Bách Hoa tiên tử lại như âm hồn bất tán, sau khi gia hại Cửu Hoa Sơn Trương đại hiệp còn bám theo không rời. Một ngày chúng ta nghỉ tại khách điếm, bất ngờ trúng gian kế của thị. Định Viễn trúng độc hôn mê bất tỉnh.

Lư Vân cả kinh:

- Ngũ huynh bị trúng độc? Hiện giờ người đang ở đâu? Đã được trị liệu thỏa đáng?

Vi Tử Tráng thở dài nói:

- Đêm đó, vì muốn lấy giải dược cho Định Viễn, chúng ta kịch chiến cùng Bách Hoa tiên tử tại một ngôi đình. Ả lại mời được không ít người đến giúp. Mọi người đánh một trận lớn, khi đó trường diện vô cùng hỗn loạn. Nào ngờ Trác Lăng Chiêu bỗng xuất hiện, ỷ vào võ công cao cường, xuất kỳ bất ý cướp tấm da dê đi mất.

Tần Trọng Hải cùng Lư Vân đồng loạt đứng lên, cả kinh nói:

- Da dê đã bị cướp?

Vi Tử Tráng cười khổ lắc đầu:

- Vì bảo vệ tấm da dê, Dương lang trung đã mời cả tiền bối trong sư môn đi hộ tống, ai ngờ vẫn thua một nước.

Lư Vân vội hỏi:

- Vậy hiện Ngũ chế sứ ở nơi nào?

Vi Tử Tráng thở dài nói:

- Đến giờ Tý đêm đó thì xảy ra động đất lớn, thiên địa rung chuyển một hồi thì hai người Trác Lăng Chiêu, Định Viễn đồng loạt biến mất. Chúng ta tìm khắp mọi nơi trong đêm nhưng không thấy tung tích của Định Viễn. Ngay cả một nữ đệ tử khác của Cửu Hoa Sơn cũng mất bóng dáng. E rằng bọn họ đã bị Trác Lăng Chiêu bắt đi.

Lư Vân nghĩ đến giao tình giữa bản thân và Ngũ Định Viễn. Hắn nghe thì biến sắc mặt, run giọng nói:

- Định Viễn trúng độc, lại rơi vào trong tay địch nhân, như vậy chỉ e lành ít dữ nhiều.

Hắn hoắc mắt đứng lên, lớn tiếng nói:

- Đi! Chúng ta tới Côn Luân Sơn đòi Trác Lăng Chiêu giao người!

Tần Trọng Hải gật đầu nói:

- Không sai, việc này không nên chậm trễ. Chúng ta phải sớm tới đó, nếu để Định Viễn có chuyện thì chúng ta đã phụ hắn.

Vi Tử Tráng liền cản lại:

- Các ngươi ngồi xuống trước đi. Dương lang trung cùng hai vị sư huynh của hắn đã đi Côn Luân Sơn rồi.

Tần Trọng Hải lấy làm kỳ, hỏi:

- Trường diện lớn như vậy, sao ngài không đi cùng?

Vi Tử Tráng có vẻ khó xử, cười khổ nói:

- Dương lang trung sợ lỡ hẹn, lo lắng các người tới Tây Lương thì tìm không được mấy người chúng ta, muốn ta ở đây đoạn hậu.

Tần Trọng Hải ồ một tiếng, bất động thanh sắc nhưng trong tâm lại thầm mắng:

- Thì ra là thế, Thiếu Lâm Tự thật quá coi trọng thể diện.

Tần Trọng Hải là người từng trải, biết rằng Thiếu Lâm đứng đầu quần hùng, xưng bá võ lâm. Lần này giao thủ cùng Côn Luân Sơn, bọn họ không muốn người ngoài như Vi Tử Tráng tham gia, tránh trên giang hồ loạn truyền tin tức, nói là Thiếu Lâm dựa vào Võ Đang Sơn tương trợ mới đối kháng lại được Côn Luân Sơn. Vì thế Dương Túc Quan mới để hảo thủ như Vi Tử Tráng ở lại.

Tần Trọng Hải không tiện vạch trần chuyện này, chỉ hỏi:

- Đám người Dương đại nhân đi đã bao lâu?

Vi Tử Tráng đáp:

- Tính từ tháng chạp, bọn họ đi đã nửa tháng có thừa.

Tần Trọng Hải lại hỏi:

- Dương lang trung có bao nhiêu người giúp đỡ?

Vi Tử Tráng nói:

- Thiếu Lâm Tự có hai vị đại sư Linh Định, Linh Chân.

Tần Trọng Hải hắng giọng một tiếng, nói:

- Chỉ ba người bọn họ?

Vi Tử Tráng khẽ gật đầu nói:

- Đúng vậy.

Tần Trọng Hải lắc đầu thầm nghĩ:

- Côn Luân Sơn cao thủ đông đảo. Mấy người Túc Quan võ công không kém, kiến thức cũng rộng, có điều xông vào đầm rồng hang hổ như thế thì không ổn.

Y trầm ngâm một hồi mới nói:

- Tuy nói Thiếu Lâm Tự cao thủ như mây, không cần ngoại nhân tương trợ nhưng Trác Lăng Chiêu đã cướp da dê cùng bắt Định Viễn, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn việc này, phải mau lên Côn Luân Sơn.

Hai người Vi Lư nghe thì nhanh chóng đồng ý. Vi Tử Tráng là hộ vệ của Liễu Ngang Thiên. Ngày ấy Dương Túc Quan bảo hắn đợi tại Tây Lương. Dù không muốn nhưng nể thể diện Liễu Ngang Thiên đành phải nghe theo. Lúc này nghe Tần Trọng Hải nói, hắn liền tiếp lời:

- Như vậy rất tốt. Chúng ta vốn cùng nhóm với Dương lang trung, tương lai võ lâm sẽ không đồn đại điều gì khó nghe.

Tần Trọng Hải gật đầu nói:

- Đêm nay mọi người chuẩn bị một chút, sáng mai chúng ta liền xuất phát. Lão tử đem theo hai ngàn quân mã. Con bà nó, một mồi lửa xanh thiêu rụi hang ổ của Trác Lăng Chiêu, thay Định Viễn hả cơn giận này!

Tính cách Tần Trọng Hải hào sảng không sợ trời không sợ đất, thấy người bên mình chịu thiệt thòi, liền bất chấp thể diện Thiếu Lâm Tự lên núi tương trợ. Lư Vân lo lắng an nguy của Ngũ Định Viễn thì lòng đầy căm phẫn, lớn tiếng nói:

- Phải như thế! Sáng mai chúng ta liền xuất phát!

Đang lúc mọi người nói chuyện, lại nghe ngoài cửa có một âm thanh du dương:

- Chúng ta tâm lĩnh ý tốt của Tần huynh, có điều xin các vị dừng bước nghỉ ngơi.

Mọi người đưa mắt nhìn ra. Đã thấy một người như cây ngọc, hình dạng anh tuấn đang đứng ở ngoài cửa, chính là Dương Túc Quan.

Mọi người thấy chàng thì sôi nổi đứng dậy, chắp tay nói:

- Thì ra là Dương lang trung.

Tần Trọng Hải thấy chàng mặt ủ mày chau, liền cười nói:

- Thế nào? Chưa bắt được gã rùa đen Trác Lăng Chiêu kia sao?

Quả nhiên Dương Túc Quan thở dài, gật đầu nói:

- Trác Lăng Chiêu không có trên Côn Luân Sơn, không biết y đang ở phương nào.

Vừa vào trong phòng, Vi Tử Tráng lấy ghế ra mời chàng ngồi xuống. Dương Túc Quan cầm chén rót rượu rồi hỏi han:

- Chư vị hộ tống công chúa thuận lợi chăng?

Tần Trọng Hải ha hả cười nói:

- Nhờ phúc! Nhờ phúc! Khả Hãn đã mở kim khẩu, đồng ý phong công chúa làm vương phi của Khách Lạt Xuy thân vương, cuối cùng chúng ta đã không phụ sự phó thác của Hoàng thượng.

Dương Túc Quan mừng rỡ, nói:

- Thật tốt quá, Hầu gia nghe được tin này, sẽ rất cao hứng đây.

Tần Trọng Hải nói:

- Ta đã dùng bồ câu hồi kinh đưa tin, mấy ngày nữa Liễu hầu gia sẽ nhận được.

Đang khi nói chuyện, lại nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ khoảng cách khá xa, Tần Trọng Hải biết người tới là cao thủ tuyệt đỉnh. Y rùng mình đưa mắt nhìn lại. Chỉ thấy ngoài cửa đi vào hai lão tăng, hẳn là hai đại kim cương Linh Định, Linh Chân.

Tần Trọng Hải mỉm cười, đứng lên chắp tay nói:

- Tại hạ Tần Trọng Hải, xin hỏi đại danh của hai vị sư phụ.

Linh Định chắp tay chữ thập nói:

- Lão nạp Linh Định, gặp qua thí chủ.

Lư Vân ở một bên cũng tiến lên bái kiến. Ba người còn đang chào hỏi, Linh Chân đã thản nhiên ngồi ở trên Tần Trọng Hải, thần thái thật là ngạo mạn. Tần Trọng Hải thấy bộ dáng của hòa thượng to béo này cao ngạo. Trong lòng có ý không vui, lúc này y nheo mắt nói:

- Vị đại sư này sao chân yếu tay mềm như vậy? Có cần ta đấm bóp cho một hồi?

Linh Chân tìm không được Trác Lăng Chiêu, một bụng oán khí không chỗ phát tiết, lúc này nghe Tần Trọng Hải trào phúng thì không thèm đáp, chỉ giương mắt nhìn chằm chằm lên nóc nhà đầy vô lễ.

Tần Trọng Hải cười khan mấy tiếng, hai mắt trên dưới đánh giá đối phương, tiếp theo phun một bãi nước miếng xuống đất.

Vi Tử Tráng thấy tình thế không ổn, vội kéo y đến một bên, nói:

- Tính tình của Linh Chân đại sư luôn như vậy, không phải cố ý đắc tội. Ngài đừng để ý tới lão là được.

Hắn biết tính tình của Tần Trọng Hải nóng nảy. Nếu để song phương một lời không hợp thì không tránh khỏi một hồi đại chiến, liền mở miệng can ngăn một phen.

Lại nghe Dương Túc Quan nói:

- Những ngày qua chúng ta tìm kiếm trên Côn Luân Sơn nhưng không thấy nhân vật trọng yếu, chỉ còn vài gã đệ tử trông coi. Ta bắt mấy người, dò hỏi mới biết tất cả cao thủ Côn Luân Sơn đã áp giải Linh Âm sư huynh ta cùng với mấy nhân vật giang hồ, nhằm hướng Thiên Sơn mà đi.

Tần Trọng Hải ngạc nhiên:

- Chuyện này thật lạ! Trác Lăng Chiêu không phải hạng ngu ngốc, y đã đụng độ với các người tại Thần Quỷ Đình Thiểm Tây. Dù ngốc hơn mười lần cũng biết chúng ta sẽ lên núi đòi người, sao không để cao thủ ở lại phòng thủ trên núi? Ngày sau nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến giang hồ cười chê sao?

Linh Chân cười nói:

- Trác tiểu tử đích thị là sợ hãi chúng ta, mới chạy không còn một mống như vậy!

Tần Trọng Hải cười hắc hắc, đang muốn mở lời trào phúng, đã thấy Vi Tử Tráng nháy mắt, bảo y không cần tranh cãi cùng lão hòa thượng này. Lại nghe Dương Túc Quan nói:

- Lời của sư huynh cùng tướng quân đều đúng, tuy vậy có chỗ không phải.

Tần Trọng Hải thầm nghĩ:

- Con bà nó, rốt cuộc tên mặt trắng ngươi giúp ai?

Y lại cười nói:

- Sao vậy? Ta nói sai chỗ nào?

Dương Túc Quan nói:

- Ta nghĩ Trác Lăng Chiêu rời núi, sợ rằng không liên quan đến ân oán hai phái Thiếu Lâm Côn Luân. Theo ta, hắn ngàn dặm cướp da dê cũng vì bốn chữ "Long Hoàng động thế".

Lư Vân vốn đang ngồi im ở một bên, nghe bốn chữ "Long Hoàng động thế" thì nói xen vào:

- Dương lang trung nói “Long Hoàng động thế” là trong bốn câu châm ngôn “Mậu Thìn Tuế Chung, Long Hoàng động thế, Thiên Cơ do chân, Thần Quỷ Tự tại" sao?

Dương Túc Quan cũng lấy làm kỳ, hỏi:

- Lư tham mưu nghe mấy câu này từ đâu?

Lư Vân đáp:

- Trên đường hộ giá, Tần tướng quân từng bắt giữ thẩm vấn vài tên thích khách, một người trong đó từng nói mấy câu này.

Hắn nói đến chỗ này, nhớ tới công chúa thì trong lòng lại phiền muộn một trận.

Dương Túc Quan nói:

- Thì ra mấy câu này đã lưu truyền rộng rãi, ngay cả nhân vật giang hồ thông thường cũng biết.

Tần Trọng Hải xen lời cắt đứt chuyện giữa hai người:

- Dương đại nhân, chớ nói nhưng chuyện xa xôi nữa. Hiện da dê đã mất, lại tìm không được bóng dáng Trác Lăng Chiêu. Chúng ta trở về, biết trả lời thế nào với Hầu gia?

Dương Túc Quan thở dài, nói:

- Ta cũng đang phiền lòng không thôi. Hầu gia rất coi trọng việc này. Hiện nay, ài... Không biết Tần tướng quân có cao kiến gì?

Tần Trọng Hải cười ha hả. Y vốn không coi trọng việc này, lập tức nói:

- Cao kiến thì ta không có, thấp kiến thì có một chút. Kỳ thật da dê nọ chỉ là lời đồn vô căn cứ, ngay từ đầu ta đã không tin, dù mất đi thì mọi người cần gì khẩn trương? Thật ra chúng ta nên lo lắng về chuyện Định Viễn mất tích thì hơn.

Dương Túc Quan thở dài, rầu rĩ không vui nói:

- Da dê bị Trác Lăng Chiêu cướp đi, ta đương nhiên phải nhận trách nhiệm. Để ta trở về xin Hầu gia trách phạt.

Tần Trọng Hải nói:

- Kỳ thật Dương đại nhân không nên phiền lòng. Ngày mùng một tháng hai, Hoa Sơn Ninh Bất Phàm sẽ thoái ẩn. Người này được xưng là thiên hạ đệ nhất cao thủ. Trác Lăng Chiêu càn rỡ như thế, chắc chắn sẽ tới khiêu chiến, đến lúc đó sẽ tìm được hắn.

Linh Chân lớn tiếng nói:

- Đúng vậy, lão tử sớm đã ngứa tay, không đánh chết thì không tha cho hắn!

Linh Định gật đầu nói:

- Thiếu Lâm ta cùng Côn Luân thù sâu như biển. Đến lúc đó, mọi người không ngại thì đứng một bên, xem thân thủ của đệ tử Thiếu Lâm ta.

Tần Trọng Hải hì hì cười nhìn sang Lư Vân, thầm nghĩ:

- Thủ tọa La Hán Đường đại chiến Kiếm Thần, chúng ta có trò hay xem rồi!

Hôm sau Tần Trọng Hải truyền lệnh cho hai ngàn binh mã thuộc hạ tìm kiếm chung quanh khắp vùng Tây Lương, hy vọng tìm ra hành tung của đám người Trác Lăng Chiêu. Mấy người bọn họ thì đi dò hỏi nhân vật giang hồ nhưng không có manh mối.

Lư Vân lo lắng an nguy của Ngũ Định Viễn, càng mất ăn mất ngủ điều tra. Có điều Tần Trọng Hải cùng hắn nào biết rằng. Bọn họ vừa rời địa phương nào, Trác Lăng Chiêu liền đi về nơi đó.

Lúc này các cao thủ Côn Luân không ở địa phương nào khác, lại ở chính dưới chân núi Thiên Sơn.

-----

Chú: (1) Chân Long to lớn nhất, quyền uy nhất.

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.