Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khả Hãn điểm đại binh

Phiên bản Dịch · 3155 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển V: Hành trình sang Tây

Chương 10: Khả Hãn điểm đại binh

Hồi 4

Người dịch:nguoibantot8

Biên dịch:: Yến Linh Điêu

Công chúa nghe lời này ẩn chứa cơn giận, liền bước lên một bước dịu dàng nói:

- Thần thiếp không biết chuyện riêng của quý quốc, nhưng khi nãy nghe bệ hạ nói rằng, bệ hạ đã sớm mua được người thiếp yêu quý của Tứ vương tử, bồi dưỡng nàng thành nội gián. Thử nghĩ một quốc chủ còn đề phòng con mình đến như vậy, như vậy thần dân dưới trên cũng theo đó mà làm. Tứ vương tử sao có thể yên tâm để ca ca mình tiếp vị? Thần thiếp nói bệ hạ có lỗi chính là điểm này.

Khả Hãn hừ một tiếng, điềm nhiên nói:

- Có tâm phòng người là điều bắt buộc phải có, lý lẽ của công chúa dường như quá ngây thơ.

Trong mắt công chúa lộ vẻ không đành lòng, nói:

- Trong một quốc gia, nếu quốc chủ thâm trầm âm mưu, nhất định đám hạ thần cũng sẽ tính kế đề phòng bất thường. Bệ hạ đã không thể đối xử chân thành với mọi người, đề phòng ngay cả con mình mỗi mình, sao có thể hy vọng Tứ vương tử thành thật, tiếp nhận việc huynh trưởng trở thành đế vương?

Khả Hãn hừ một tiếng, nói:

- Vậy chiếu theo ý ngươi, Tứ vương tử tạo phản là do lỗi của trẫm?

Giọng điệu trở nên đầy tức giận.

Lư Vân sợ dưới cơn thịnh nộ, Khả Hãn sẽ gây chuyện bất lợi cho công chúa, thoáng chốc bàn tay hắn đổ đầy mồ hôi, trong lòng lo lắng.

Công chúa thở dài, đáp lời:

- Ngân Xuyên là người ngoại tộc, không dám phán xét ai đúng ai sai. Nhưng bệ hạ thử nghĩ kĩ xem. Nếu Tứ vương tử không còn tình thân phụ tử, sao lúc bắt bệ hạ không trực tiếp xuống tay giết người cho rồi? Lại để cho bệ hạ có cơ hội cử binh tái khởi? Có lẽ trong lòng Tứ vương tử cũng đầy thương tâm, cảm thấy mình đã mất đi sự yêu thương của phụ thân nên mới khởi binh tạo phản, nhưng thật sự không muốn làm hại bệ hạ.

Khả Hãn vốn cho rằng việc Tứ vương tử không giết mình là nhằm để uy hiếp các đại thần. Lúc này nghe những lời của công chúa, đã cảm nhận được ít nhiều tình thân phụ tử bên trong.

Y cúi đầu nhìn con mình. Nhớ đến khi xưa, đứa con này thường xuyên ngồi trên đùi mình chơi đùa. Lúc đó nào ngờ được sau này phụ tử hai người lại trở mặt thành thù. Phút chốc trong lòng Khả Hãn đầy sầu não. Đám người thấy vẻ mặt nặng nề của y, không ai dám nói hai lời, chỉ sợ rước họa vào thân.

Qua một hồi lâu, ánh mắt Khả Hãn mới chậm rãi dời đi. Chỉ nghe y thở dài một tiếng, nói:

- Công chúa nói đúng. Nếu không phải do trẫm tính kế từ đầu, trước phòng sau phòng, đứa nhỏ này cũng không đứng ngồi không yên mà tạo phản. Chuyện này là do trẫm sai trước.

Công chúa thấy lời nói của mình đã thuyết phục được Khả Hãn thì vui mừng. Nàng đang muốn xin tội cho đám phản quân, chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng kêu to:

- Phụ hoàng! Phụ hoàng!

Khả Hãn dõi mắt nhìn lại, thấy Đạt Bá Nhi Hãn và Thừa tướng cưỡi ngựa phóng nhanh qua đây. Trong lòng vui mừng, y tiến lên phía trước. Chợt nghe một người kêu to:

- Bệ hạ cẩn thận!

Lời còn chưa tắt, một thân ảnh phóng tới đẩy y ngã xuống đất. Chỉ nghe một cơn gió tanh hôi vụt qua mũi. Một thanh phi đao đen như mực xẹt qua người cắm thẳng vào ghế vàng sau lưng, có thể nói là vô cùng hung hiểm.

Khả Hãn đại kinh thất sắc, run giọng quát:

- Ai? Là ai dám ám sát trẫm?

Chỉ nghe Sát Kim hừ một tiếng, quát to:

- La Ma Thập! Ngươi lớn gan phạm thượng, không muốn sống nữa sao?

Lão rút đao ra khỏi vỏ, nhanh chóng giao đấu cùng La Ma Thập tại chỗ. Khả Hãn nghẹn họng trân trối, không ngờ La Ma Thập dám dùng phi đao ám sát mình. Hộ vệ hai bên vội vàng chạy đến, nâng y đứng dậy.

Qua một thoáng, Khả Hãn lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn thì thấy người vừa cứu giá có khuôn mặt anh tuấn, khí chất nho nhã. Là một tùy tùng bên cạnh công chúa.

Khả Hãn hồn kinh chưa định, nói:

- Là ngươi ra tay cứu trẫm sao?

Lư Vân quỳ xuống, bẩm:

- Là thần lớn mật làm càn, quấy nhiễu Khả Hãn, xin người thứ tội.

Công chúa thấy Lư Vân lập được đại công thì trong lòng vui vẻ. Tần Trọng Hải cười hắc hắc hai tiếng, thầm mắng:

- Lão tử không biết tiếng ngoại tộc, hoàn toàn bị biến thành một tên ngu ngốc. Con mẹ nó! “Già lý lạp oai oai nhi!”

Thì ra Lư Vân đang quỳ dưới đất. Thấy đám người Khách Lạt Xuy thân vương cưỡi ngựa đến, hắn đoán La Ma Thập sẽ lợi dụng cơ hội này ra tay, để tránh phải đối chất cùng người. Quả nhiên chớp mắt thấy phi đao bắn ra. Lư Vân đã có lòng đề phòng, lập tức nhào tới cứu giá, mới giữ tính mạng của Khả Hãn.

Tiết Nô Nhi và đám người Hà đại nhân thấy Khả Hãn giá lâm, Tứ vương tử cũng đã bị bắt. Cục diện đã được khống chế thì mới an tâm lại đây, vừa đến đã thấy Sát Kim và La Ma Thập đang đại chiến.

Sát Kim không ngừng gầm lên, đao thế như bay đánh cho La Ma Thập hoàn toàn không còn đường chống đỡ. Lúc trước Sát Kim còn ngồi trên ngựa, tay phải nắm Tứ vương tử mà đã đấu ngang tay với La Ma Thập. Lúc này hai tay hoàn toàn tự do, không có cưỡi ngựa, uy lực đâu chỉ tăng thêm mười lần? Chỉ một lát Sát Kim đã chiếm được thế thượng phong. Nếu không phải cần lưu mạng La Ma Thập lại để thẩm vấn, lão đã một đao chém chết đối phương.

Tiết Nô Nhi thấy Sát Kim anh dũng thần võ, trong lòng hâm mộ, cũng có ý tỏ bản lĩnh trước mặt Khả Hãn. Lão vung tay lên, “Thiên ngoại kim luân” bay vụt đến sau lưng La Ma Thập, La Ma Thập đang kịch đấu cùng Sát Kim, thình lình phát hiện sau lưng chớp động kim quang, một vật xoay tròn bắn nhanh bay tới. La Ma Thập chấn động, vội vươn tay đẩy ra, không ngờ nghe lão kêu thảm một tiếng, ngón trỏ nơi bàn tay phải đã bị chém đứt.

Kim Luân của Tiết Nô Nhi sắc bén bá đạo, chân lực tụ trên nó nào phải nhỏ? Dù là chưởng môn Côn Luân Sơn Trác Lăng Chiêu cũng không dám dùng tay không tiếp lấy, huống chi là kẻ khác?

Lúc này bàn tay La Ma Thập đầy máu, sắc mặt trắng bệch. Sát Kim tính tình tự phụ, đã ra tay thì không muốn có người ngoài giúp đỡ. Lão lập tức thu đao, lạnh lùng đứng một bên.

La Ma Thập thấy đại thế đã mất, lúc này quỳ rạp xuống đất, nhịn đau nhìn Khả Hãn xin rằng:

- Thần bị ma xui quỷ ám, lớn mật phạm thượng, tội ác tày trời, nhưng niệm tình thần từng tận tậm trung thành lúc trước, xin bệ hạ cho thần chết được toàn thây!

Khả Hãn hừ một tiếng, còn chưa mở miệng thì La Ma Thập đã vận khởi “U Minh huyền chỉ” điểm nhanh vào ngực mình. Lão hét lên một tiếng thảm thiết, sắc mặt trắng bệch, tay chân co rút một hồi rồi chết.

Mọi người nhìn thi thể của La Ma Thập thì trong lòng bùi ngùi cảm thán. Lão tăng này học vấn uyên bác, võ công thâm hậu, là quốc sư của đệ nhất quốc gia Tây Cương. Ai ngờ địa vị cao vời mà còn mang lòng phản loạn, cuối cùng rơi vào kết cục thảm thiết như vậy.

Tiết Nô Nhi cười lạnh nói:

- Yêu tăng này có thể chết thoải mái như thế, quả thật tiện nghi cho hắn. Chúng ta phải đem hắn cho ngũ mã phanh thây, để hả giận giúp công chúa!

Lão thấy đối phương bắt giữ công chúa thì trong lòng bất mãn, lúc này muốn hủy thi cho hết giận.

Sát Kim lắc đầu nói:

- Người này từng có công với Hãn quốc, lại là đại thần triều ta, quyết không để ngươi xuống tay hủy thi thể của hắn.

Nói rồi bước lên cản đường. Tiết Nô Nhi hắc hắc cười lạnh, đang muốn mở miệng thì nghe Tần Trọng Hải lên tiếng:

- Tiết công công, đây là chuyện nhà của người ta, xử lý lão yêu tăng kia thế nào là việc của Khả Hãn, ông đừng làm những điều thừa nữa.

Tiết Nô Nhi biến sắc, đang muốn phát tác nhưng lại thấy Khả Hãn nhìn chằm chằm mình, ánh mắt kiên định đầy uy nghiêm. Lão kinh ngạc hoảng sợ, thầm nghĩ:

- Lão nhân này, dung mạo tuy bình thường nhưng ánh mắt rất lợi hại.

Tiết Nô Nhi hoảng sợ lùi lại một bước, không dám nói thêm.

Khả Hãn sai người bắt giam Tứ vương tử, sau đó đi qua gặp Hà đại nhân, nói:

- Đã phiền đại nhân một đường vất vả đến đây. Đều do ta dạy con không nghiêm, làm hại đến khách quý hoảng sợ, trẫm xin tạ tội với ngài!

Nói xong cúi đầu vái chào. Hà đại nhân vội đáp:

- Bệ hạ vạn lần đừng nên tự trách, như vậy chúng thần sao có thể gánh nổi?

Khả Hãn mỉm cười, quay đầu nhìn Ngân Xuyên công chúa, lại nói với Hà đại nhân:

- Công chúa quý quốc tài sắc song toàn. Không chỉ dung mạo xinh đẹp mà lòng dạ rộng rãi, kiến thức lại phi phàm, thật sự là một cô nương khó gặp. Lần này hai nhà chúng ta kết thân. Cuộc giao dịch này, trẫm thật sự kiếm lời rất nhiều. Ha ha! Ha ha!

Hà đại nhân bồi cười, nói:

- Thần chỉ hy vọng ngày sau vương tử có thể đối xử tốt với công chúa, được vậy thần cũng an lòng.

Khả Hãn ừm một tiếng, đương nhiên biết đứa con Đạt Bá Nhi Hãn của mình tính tình thô tục, lúc này mới gọi hắn lại. Lại thấy đôi mắt gian tà của hắn còn loạn di chuyển trên người công chúa, lòng háo sắc lộ cả ra ngoài.

Khả Hãn tức giận quát:

- Đạt Bá Nhi Hãn! Ngươi nghe cho kĩ! Sau này phải đối xử tử tế với công chúa, không thể tiếp ăn chơi phóng túng, có nghe hay không!

Đạt Bá Nhi Hãn sờ râu trên mặt, ấp úng nói:

- Vâng…Vâng…Con… Con nhất định ngoan ngoãn nghe lời của lão bà.

Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của công chúa, đột nhiên khuôn mặt to bành ửng hồng như bẽn lẽn.

Khả Hãn biết đứa con này bình thường yếu đuối, không phải là kẻ làm đại sự, cảm thấy xấu hổ với người ngoài. Về tài cán bản lĩnh thì hắn thật sự không thể so sánh với Tứ vương tử. Chỉ vì là trưởng tử, lòng dạ lại không thâm độc, chỉ còn cách truyền ngôi vị đế vương cho hắn mà thôi.

Mọi người đang nói chuyện vui vẻ. Chợt vẻ mặt công chúa khác thường, miệng nhỏ ấp úng một bộ muốn nói nhưng lại thôi. Tần Trọng Hải tiến lên một bước, khom người nói:

- Công chúa có gì sai khiến?

Trong mắt Ngân Xuyên công chúa như có ánh lệ, nói:

- Ta… Ta …

Lại chậm chạp nói không ra lời.

Tần Trọng Hải lấy làm kỳ quái, đến bên cạnh Lư Vân, hỏi:

- Khi trước đã xảy ra chuyện gì, sao vẻ mặt công chúa lại kỳ dị vậy?

Lư Vân cũng lắc đầu một cách khó hiểu, nói:

- Đệ cũng không biết nữa, có thể là do người hoảng sợ quá độ nên tinh thần bất ổn.

Tần Trọng Hải gật đầu đồng ý.

Lúc này Khả Hãn và Hà đại nhân đàm luận mọi chuyện, tiếng cười không ngừng vang lên. Hà đại nhân không biết tiếng Hồi, tuy dựa vào Vũ Nhạc Sinh thông dịch nhưng bản lĩnh vuốt mông ngựa của lão quả thật rất cao, có thể hầu hạ Khả Hãn thư thư khoái khoái, tiếng cười không ngừng tuôn ra khỏi miệng.

Lại nghe Khả Hãn cười nói:

- Hôm nay trẫm bình định nội loạn, lại được một nữ tế dịu dàng xinh đẹp. Có thể nói là song hỷ lâm môn, trẫm thật sự rất vui mừng.

Hà đại nhân bồi cười nói:

- Không chỉ là song hỷ lâm môn! Bôm nay bệ hạ còn kết tình bang giao với Đại Minh chúng ta, ngày sau Hãn quốc nhất định thái bình an khang.

Khả Hãn gật đầu cười nói:

- Nói rất hay.

Đột nhiên vẻ mặt của y trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Ngân Xuyên công chúa, Khách Lạt Xuy thân vương! Hai người mau quỳ xuống tiếp chỉ.

Khách Lạt Xuy thân vương biết phụ hoàng đồng ý cho thành hôn ngay tại nơi này thì vui mừng như điên, hấp tấp quỳ xuống, phải nói là nằm úp sấp xuống đất. Ngân Xuyên công chúa thì vẫn đứng bất động như không nghe chỉ. Gió lạnh thổi tới khiến thân thể mềm mại của nàng run lên, ngơ ngẩn ngây ngốc đứng đó như đang nghĩ gì vậy.

Hà đại nhân thấy vẻ khác thường của nàng, vội tiến đến thấp giọng nói:

- Công chúa điện hạ. Khả Hãn có chỉ, xin công chúa mau mau quỳ xuống.

Ngân Xuyên công chúa quay đầu nhìn Lư Vân, thấy hắn đang nhìn về phía mình. Thoáng chốc bốn mắt giao nhau, nào ngờ nàng lệ nóng tràn mi miễn cưỡng quay đầu đi, quỳ xuống run giọng nói:

- Ngân Xuyên xin tiếp thánh chỉ của Khả Hãn.

Khả Hãn cất cao giọng nói:

- Phụng ý của Thiên tử Đại Minh, con ta Khách Lạt Xuy thân vương Đạt Bá Nhi Hãn, cùng với Ngân Xuyên công chúa Đại Minh kết thành phu thê. Hãn quốc chúng ta từ nay về sau vĩnh kết đồng tâm cùng Hoa Hạ, trở thành hai nước anh em. Quân chủ hai nước lấy tình giao tâm, trọn đời không đổi.

Đạt Bá Nhi Hãn mừng như điên, liên tục dập đầu:

- Đa tạ phụ hoàng!

Hôm nay hắn diệt được đối thủ Mạc Nhi Hãn, lại cưới được hoàng nữ xinh đẹp của hoàng đế Trung Hoa, có thể nói là vô cùng may mắn. Tinh thần phấn khích vô cùng, hắn không kiềm chế được lại nhào tới hôn công chúa.

Ngân Xuyên công chúa kêu một tiếng sợ hãi, vội vàng né tránh. Khả Hãn thấy con háo sắc như vậy, trong lòng buồn bực. Lúc này giơ chân đá Khách Lạt Xuy thân vương qua một bên, quát:

- Tên khốn này! Ngay cả động phòng hoa chúc cũng không chờ được sao?

Y quay qua thì thấy công chúa hai mắt đẫm lệ. Biết tiểu nha đầu này đang nhớ đến cố quốc, trong lòng chợt có cảm giác yêu thương, liền muốn ban thưởng cho nàng một chút.

Chỉ thấy Khả Hãn vươn tay nâng công chúa đứng dậy, nói:

- Trẫm đã quyết, chờ đến ngày hai con thành hôn, sẽ lập tức phong cho con là Vương phi của Khách Lạt Xuy thân vương. Sau này chờ hỗn tiểu tử Đạt Bá Nhi Hãn tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, con cũng sẽ là hoàng hậu của bổn quốc. Mong rằng sau này con có thể trau dồi thuật nhân tâm, phụ tá con ta điều hành triều chính.

Đám người Hà đại nhân nghe thì vui mừng, biết sau này địa vị của công chúa tại Hãn quốc nhất định vững vàng, đều đồng loạt quỳ xuống bái tạ.

Khả Hãn thấy thân thể mềm mại của công chúa vẫn run rẩy, nước mắt rơi như mưa thì an ủi:

- Hài tử ngoan, từ nay về sau con cứ xem nơi này là nhà của mình! Trẫm nhất định sẽ đối xử tử tế với con giống như con ruột vậy. Đừng nhớ nhà nữa, được chứ?

Hà đại nhân thấy Khả Hãn yêu thương công chúa như vậy thì trong lòng cũng an tâm.

Ban đêm, Khả Hãn dẫn mọi người vào quan ải, mở đến cả ngàn bàn tiệc chiêu đãi tướng lĩnh binh lính Trung Hoa. Phong tục của Hãn quốc phóng khoáng, không có chuyện nam nữ thụ thụ bất thân nghiêm khắc như Trung Hoa. Khả Hãn mời công chúa, đám người Hà đại nhân Tiết Nô Nhi ngồi ở vị trí cao cùng các đại thần của Hãn quốc. Tần Trọng Hải, Lư Vân và các võ tướng khác thì ngồi cùng bàn với các tướng lĩnh. Bữa tiệc diễn ra vô cùng ồn ào náo nhiệt, Tần Lư hai người trải qua gian nan nguy hiểm, nhiều lần tìm đường sống trong chỗ chết, mắt thấy kết cục viên mãn như vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết. Hai người cùng tướng lĩnh Hãn quốc tận tình uống một trận sảng khoái, cứ như thế so rượu tìm vui.

Sát Kim không ngồi uống cùng mọi người, chỉ lẻ loi đơn độc ra ngoài doanh trướng nghỉ ngơi. Dường như lão trời sinh tính tình cao ngạo, xưa nay đã như vậy.

Lư Vân còn đang uống, chợt cảm giác nơi xa xa có một đôi mắt nhìn mình. Hắn ngẩng đầu, phát hiện đó là Ngân Xuyên công chúa.

Chỉ thấy trong mắt nàng như ẩn chứa đầy bi thương, lại như có điều gì muốn nói. Lư Vân thấy không an tâm, muốn qua vấn an nàng. Có điều nhớ đến thân phận của hai người, đành nhịn ý định này xuống.

codon.trai

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.