Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Côn Luân Kiếm xuất, máu chảy thành sông.

Phiên bản Dịch · 3296 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển I: Bão táp Tây Lương

Chương 4: Côn Luân Kiếm xuất, máu chảy thành sông.

Hồi 2

Người dịch:Yến Linh Điêu

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Biên tập: Pearl

Hiệu đính: nomore8x

Lại nghe Tề Bá Xuyên thở dài:

- Ta biết võ công của sư thúc cao hơn ta rất nhiều, nếu như người ứng phó không nổi tặc nhân, ta cũng không cách nào đối phó, liền phân phó một tiêu sư nhanh chóng thúc ngưac chạy về Tây Lương Thành thông báo cho gia phụ, ta và những người khác suốt đêm đi tìm sư thúc bọn họ. Gia phụ nghe tiêu sư kia hồi báo cũng hoảng sợ, tận lực điều động nhân mã tiêu cục tìm kiếm chung quanh. Hắc hắc, ai ngờ tìm chừng mười ngày, đám người sư thúc lại giống chui xuống dưới đất, ba mươi sáu hảo thủ cùng ba cỗ xe tiêu lớn đều mất tích. Chúng ta vô cùng thất vọng, cũng không biết là người nào xuống tay.

Trong lòng Ngũ Định Viễn bất mãn, không nhịn được hừ một tiếng:

- Xảy ra chuyện lớn như vậy, tiêu cục các ngươi cũng không bẩm báo với nha môn chúng ta một tiếng, đây thật không quá khách khí sao?

Tề Bá Xuyên lắc đầu:

- Ngũ bổ đầu, nếu chuyện gì chúng ta cũng đều dựa vào quan phủ thì cần gì mở tiêu cục? Tốt nhất dứt khoát đóng cửa cho rồi, ngươi nói đúng không?

Trong lòng Ngũ Định Viễn cũng biết như thế, đành phải thở dài một tiếng, không nhiều lời nữa.

Tề Bá Xuyên lại nói:

- Từ khi sư thúc ta mất tích, liền có lời đồn truyền ra, nói là người nuốt riêng chuyến tiêu rồi trốn vô tung vô ảnh. Ta cũng nửa ngờ nửa tin, có lẽ trong các rương có vật gì cổ quái hoặc giá trị liên thành. Gia phụ nghe tin đồn thì rất tức giận, người triệu tập mọi người đến phân phó: ‘Các ngươi không được nói hươu nói vượn, vật người ta ký thác còn chưa mất, đang còn ở trong tiêu cục’. Các huynh đệ nghe xong đều cảm thấy khó tin, không rõ gia phụ đang nói gì.

Tề Bá Xuyên nói tới đây thì quay sang hỏi:

- Ngũ bổ đầu, mọi người đều nói ngươi là danh bộ Tây Lương, nghe tới đây thì ngươi đã nhìn ra dụng ý của gia phụ?

Ngũ Định Viễn nói:

- Tề thiếu gia quá khen. Theo ta thì Tề tổng tiêu đầu sớm biết rằng lần bảo tiêu này hung hiểm dị thường, liền cố ý phái người đi giả tiêu một chuyến, mục đích đánh động đám tặc tử giấu mặt. Nếu chúng dám hiện thân, đến lúc đó đề phòng cũng dễ hơn.

Tề Bá Xuyên vỗ tay khen:

- Ngũ bổ đầu quả nhiên bất phàm, chẳng qua kế giả tiêu lần này dù thành công nhưng chúng ta vẫn mờ mịt, không rõ rốt cuộc là ai xuống tay. Khi đó ta hỏi lai lịch vụ áp tiêu này, gia phụ lén nói cho ta biết, kỳ thật trong ba cái rương được gửi có một đồ vật vô cùng quan trọng.

Ngũ Định Viễn nhớ tới di ngôn của Tề Nhuận Tường, vội nói:

- Vậy đó là vật gì? Thiếu tiêu đầu, mau nói đi.

Tề Bá Xuyên khoát tay nói:

- Ngũ bổ đầu cứ kiên nhẫn nghe tiếp, rốt cuộc sẽ rõ chân tướng.

Hắn lại tiếp:

- Phụ thân nói với ta, ba cái rương cũng chỉ dùng che mắt, bảo vật thực sự thì mấy ngày nay người đều mang trên thân. Ta hỏi gia phụ: ‘Rốt cuộc là ai to gan như vậy, không ngờ dám xuống tay với sư thúc?’. Gia phụ đau khổ suy nghĩ nhưng cuối cùng cũng không biết. Lúc đó không có manh mối gi, ta chỉ còn cách suy đoán lung tung, đoán rằng do đám giặc cỏ trên Nộ Thương Sơn gây ra. Gia phụ biến sắc, hoảng hốt nói: ‘Ngươi không được nói xàm! Lại làm cho sự tình càng thêm phức tạp!’

Ngũ Định Viễn cả kinh nói:

- Nộ Thương Sơn? Không phải đám phỉ nhân đó đã bị dẹp sạch mười năm trước rồi sao? Chẳng lẽ chúng còn tại lén lút hoạt động tại Tây Lương?

Tề Bá Xuyên nói:

- Ta cũng phỏng đoán như vậy chứ không có chứng cứ rõ ràng, vốn là ta nghe nói có một đại cao thủ Nộ Thương Sơn thoái ẩn tại Lương Châu, nên mọi nghi ngờ mới tập trung trên người bọn họ.

Thần sắc Ngũ Định Viễn lộ vẻ khẩn trương, Nộ Thương Sơn khi xưa tập kết hơn ba vạn người, từng đại chiến oanh oanh liệt liệt cùng triều đình, nếu như tàn đảng lẻn đến Tây Lương thì sự tình bất ổn cực độ. May là nghe ý tứ của Tề Bá Xuyên thì xuống tay hẳn là người khác. Nếu không hắn không cần quản án này nữa, trực tiếp chuyển tới trong tay Binh bộ thượng thư là được.

Tề Bá Xuyên kể tiếp:

- Gia phụ thấy địch trong tối ta ngoài sáng, không rõ lai lịch mà hành sự hung ác dị thường, liền chậm trễ không dám khởi tiêu, đang muốn tìm ra biện pháp thích đáng ứng phó nhưng mắt thấy thời hạn khách nhân ủy thác đã tới, gia phụ không muốn thất tín với người ta, bất đắc dĩ đành mời các hảo thủ rất mạnh của phân cục tám tỉnh, cộng lại được mười tám người. Những hảo thủ này bình thường không ra khỏi cửa, nhưng vừa rời liền phải lót tay ba nghìn lượng bạc. Ngươi xem xem, năm vạn bốn ngàn lượng bạc trắng được chuyển ra ngoài, chúng ta làm như vậy, lần bảo tiêu này xem ra đã lỗ rồi.

Ngũ Định Viễn trầm ngâm nói:

- Mười tám người? Chẳng lẽ là những người chết ở ngoại ô kia?

Tề Bá Xuyên vốn khoe khoang mười tám người võ công kia rất cao nhưng nghe Ngũ Định Viễn vạch trần, lập tức xấu hổ gật đầu.

Chỉ nghe hắn nói tiếp:

- Ngày ấy mười tám danh thủ tề tụ, ta thấy binh cường mã tráng rất là đắc ý, dự liệu dù là võ lâm cao thủ đến cướp tiêu cũng không có gì phải sợ. Gia phụ thấy ta đầy tự tin, liền gọi ta vào thư phòng, thấp giọng phân phó: ‘Ta bài bố mười tám danh hảo thủ này kỳ thật không phải để ngạnh kháng với địch. Chiếu theo ý của ta thì bọn họ chỉ dùng để dụ địch, ta có mưu kế khác’. Ta lấy làm kinh hãi: ‘Lại có chuyện vậy sao! Mười tám người vẫn mang đồ giả như trước? Phụ thân, thời hạn ước định cùng người ta đã sắp tới, chúng ta phải làm sao để đưa vật đến kinh thành?’. Gia phụ nói: ‘Tặc tử võ công thật sự rất cao, đoán rằng mười tám hảo thủ không chắc đối phó được. Ta cũng không trông cậy vào bọn họ có khả năng đánh bại cường đạo, chỉ cần bọn họ có thể dẫn tặc tử ra khỏi Lương Châu, đến lúc đó ta sẽ đích thân mang theo đồ vật, một mình vòng qua Thiểm Tây lên kinh’.

Ngũ Định Viễn vỗ đùi, lớn tiếng khen:

- Tề Tổng tiêu đầu quả nhiên lợi hại, chiêu này rất cao minh!

Tề Bá Xuyên lắc đầu thở dài:

- Chỉ tiếc là đạo cao một thước, ma cao một trượng, cuối cùng chúng ta vẫn thua trong tay tặc tử.

Ngũ Định Viễn nghe được lời ấy, không khỏi thở dài một tiếng:

- Từ trước đến nay tiểu nhân âm hiểm luôn chồng chất tâm cơ, cũng khó trách Tổng tiêu đầu.

Tề Bá Xuyên nói:

- Thật là lạ, từ ngày đó chuyện không may nối tiếp mà đến, ngày mười tám danh thủ mới vừa ra khỏi cửa thì lại có hai khách nhân tới trong tiêu cục, ta nghĩ lúc này còn có khách nhân nào tới nữa? Ta đi tới đại sảnh đang muốn khách khí từ chối, vậy mà ta vừa thấy diện mạo hai người kia, không nhịn được phải kêu lên.

Ngũ Định Viễn vội hỏi:

- Hai người này là ai?

Tề Bá Xuyên thở dài:

- Một trong hai người kia không phải ngoại nhân, chính là sư thúc ‘Phác Thiên Hổ’ của ta.

Vượt ngoài dự đoán, Ngũ Định Viễn lấy làm kinh hãi, vội vàng ngồi thẳng người hỏi tới:

- Không phải sư thúc ngươi đã chết sao? Làm sao lại hiện thân trở về?

Tề Bá Xuyên cười khổ nói:

- Đúng vậy! Chúng ta thấy người cũng thốt lên kinh ngạc, nhưng vẫn còn chưa hết. Khi đó bộ dáng sư thúc ta rất khốn đốn, hai tay bị khóa bằng xích sắt, giống như bị người áp giải tới đây. Ta thấy bộ dáng của người, không nhịn được trong lòng bốc hỏa, rút đao ra quát: ‘Là ai dám trói người! Thật to gan! Dám đến Yến Lăng tiêu cục giương oai!’. Ở một bên đã có người cười lạnh một tiếng. Ta ngưng thần nhìn rõ, lúc này mới rõ khách nhân thứ hai. Hắc hắc, vừa nhìn liền khiến ta tức đến sôi máu ngay tại trận, thiếu chút nữa trúng gió ngã ra.

Ngũ Định Viễn vội hỏi:

- Người này là ai?

Tề Bá Xuyên nói:

- Ngươi cũng biết người này, đó là lão thợ rèn Đồng Tam.

Ngũ Định Viễn "A" một tiếng:

- Sao, thì ra lão thợ rèn này cũng liên quan trong đó?

Tề Bá Xuyên hắc hắc cười lạnh:

- Đồng Tam chỉ là hạ nhân rèn binh khí cho tiêu cục, lúc này không biết là ỷ thế vào ai mà thái độ ngạo mạn đến cực điểm, hắn lạnh lùng thốt: ‘Tề thiếu gia, ngươi đi mời Tổng tiêu đầu ra! Sư thúc ngươi có nói mấy lời muốn nói với hắn!’. Ta giận quá hóa cười, rút đao ra gác trên cổ lão thợ rèn, mắng: ‘Lão thất phu, ngươi chán sống hả? Dám tới đây chỉ hươu chỉ vượn?’. Đồng Tam kia lại không hoảng hốt, thản nhiên đưa mắt nhìn ta, trong lòng ta bốc hỏa, đang muốn cho hắn một đao thì sư thúc ta lại cuống quít nói: ‘Bá Xuyên mau mau dừng tay, mau mời phụ thân ngươi đi ra, ngàn vạn lần đừng làm tổn thương người này.’

- Ta mặc dù lỗ mãng nhưng cũng không phải kẻ điên lạm sát người, nghe sư thúc nói như vậy biết là tình huống khác thường, đành để Đồng Tam ở đó rồi sai người thông báo cho gia phụ. Người vừa nghe tin vội vàng đi ra. Sư thúc thấy gia phụ đi ra thì chỉ biết cười khổ: ‘Sư huynh, ta tới chuyển lời’. Gia phụ thấy người bị người trói thì rất phẫn nộ, không đợi nói hết lập tức liền rút đao ở hông chém đứt xích sắt.

- Sư thúc ta trên giang hồ được xưng là ‘Phác Thiên Hổ’, ngày thường uy phong cỡ nào mà lúc này lại như con mèo bệnh. Xích sắt trên tay đã được gia phụ chặt đứt nhưng trên mặt lại lộ vẻ nao núng, bất giác nhìn về Đồng Tam. Khi đó ta rất phẫn nộ, lớn tiếng nói: ‘Sư thúc! Ngươi đang ở làm sao vậy? Rốt cuộc là sợ cái gì chứ?’. Ta rất tức giận nhưng gia phụ là người từng trải, dường như người đã nhìn ra dụng ý của sư thúc, không ngờ lại cười một cái, nói với Đồng Tam: ‘Người sư đệ này của ta, đã làm phiền ngươi chiếu cố một đoạn đường, các hạ có gì muốn nói, không ngại thì cứ trực tiếp nói rõ đi!’

Giọng nói Tề Bá Xuyên phát run, hiển nhiên đã nói đến chính đề, Ngũ Định Viễn dù thầm kinh hãi cũng không dám ngắt lời, chỉ là chuyên tâm lắng nghe.

Tề Bá Xuyên nói:

- Đồng Tam kia ngẩng đầu ngửa mặt lên trời, mắt không nhìn gia phụ cái nào, lạnh lùng thốt: ‘Thượng cấp có lệnh xuống, Tổng tiêu đầu thức thời thì sớm đem đồ vật giao ra đây, có thể tha cho toàn gia ngươi khỏi cái chết!’. Ta như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, nhất thời cười ha hả, bất quá phụ thân cùng sư thúc ta lại không cười, không chỉ hai người bọn họ không cười mà những người khác cũng im lặng, khiến ta giống như là một gã ngốc.

- Gia phụ ho khan một tiếng, nghiêm trang nói: ‘Rốt cuộc các hạ là ai, dựa vào cái gì muốn ta giao vật?’. Đồng Tam lại không thèm nhìn, ngữ khí ác liệt lạnh lùng thốt: ‘Ta không có tâm tình nói nhảm cùng ngươi, giao hay không giao?’. Gia phụ lắc đầu nói: ‘Tiêu cục chúng ta cũng có vài chục năm phong quang, còn chưa có người nào dám lớn mật ở chỗ này làm loạn, các hạ muốn lão phu giao là giao thứ gì? Sao không để lại danh tự của thượng cấp, ta làm sao ăn nói với người nhờ bảo tiêu?’. Đồng Tam nói, ngữ khí cuồng ngạo tới cực điểm: ‘Đó là việc của ngươi, không phải của ta, ta hỏi lại một câu, giao hay không?’

- Gia phụ vẫn chưa trả lời, ta đã giận dữ không thể kìm được, hét lớn một tiếng: ‘Lão cẩu!’. Ngay tại trận rút đao nhằm phía sau ót Đồng Tam mà chém. Nói thì chậm nhưng khi đó thì nhanh, nhiên một đạo bạch quang chiếu vào phòng, sư thúc kêu to: ‘Bá Xuyên lui lại!’, rồi lao về phía ta. Ta liền nghe người kêu một tiếng đau đớn rồi ngã nhào vào người của ta, máu tươi ồng ộc chảy ra. Gia phụ vội vàng chạy tới đỡ lấy sư thúc, chỉ thấy trên lưng người có một thanh đoản kiếm nho nhỏ cắm ngập vào, không thể cứu được nữa. Đồng Tam ở một bên nói: ‘Nghĩ cho thông suốt, nếu không giao đồ vật thì đây là tấm gương thứ nhất’. Gia phụ đem sư thúc nhẹ nhàng đặt ở dưới đất, mạnh mẽ rút đao, ánh mắt lộ vẻ thống hận đến cực điểm, Đồng Tam lại không thèm để ý, vẫn lạnh lùng nhìn người.

Ngũ Định Viễn sửng sốt, chính hắn là vang danh về ám khí, một cây "Phi Thiên Ngân Thoa" ngạo thị Tây Lương nhưng nhớ không nổi có ám khí gì bá đạo như thế, ngay cả hảo thủ "Phác Thiên Hổ" cũng khó mà phòng bị.

- Khi đó ta ôm lấy sư thúc, mắt thấy người không ổn, nhớ tới từ nhỏ người đối với ta rất tốt trong lòng lại càng đau đớn hơn, lại nghe thấy lời lạnh nhạt Đồng Tam, thật sự không cách nào nhẫn nại. Lập tức ta bạo rống một tiếng, rút đao ra tính liều mạng với Đồng Tam. Lúc này bỗng nhiên có người kéo chân ta, ta nhìn lại thì là sư thúc đang hấp hối. Ta rơi lệ nói: ‘Sư thúc, xem ta báo thù cho người!’. Sư thúc lại lắc đầu, thều thào nói: ‘Vô ích, đấu với bọn hắn, chúng ta... Chúng ta nhận thua’. Dứt lời thì nghẹo đầu, không ngờ đã quy tiên.

- Đồng Tam thấy chúng ta sững sờ ngay tại trận, thản nhiên nói: ‘Tổng tiêu đầu, đêm nay trước giờ Tý, ngươi đem đồ vật đưa đến tiệm rèn của ta, có thể tha cho toàn gia của ngươi, ngươi tự thu xếp’. Ta lửa giận ngập trời, đang muốn rút đao, bỗng nhiên hai tiêu sư ở cửa từ từ đổ xuống, nơi ngực mỗi người có cắm một thanh phi kiếm. Ta thấy phi kiếm kia tới nhanh như vậy, trong lòng phát lạnh. Thật khiến người chê cười, hừ... Không thể hai chân ngờ bủn rủn, chỉ biết trơ mắt nhìn Đồng Tam đi ra ngoài.

- Sắc mặt gia phụ cũng tái xanh, còn chưa kịp quyết định đuổi theo hay không thì nghe tiếng bước chân khẽ trên nóc nhà, lúc này mới hiểu có rất nhiều cao thủ đi theo Đồng Tam. Ta nhìn phụ thân, sắc mặt của người cực kỳ khó coi cũng đứng không yên, ai da... Nói đến không thể trách chúng ta, Yến Lăng tiêu cục hành tẩu trên giang hồ có khi nào bị người chà đạp như vậy chứ? Từ lúc khai lập tới giờ, đây thật sự là một điểu sỉ nhục với chúng ta.

Ngũ Định Viễn thở dài, Yến Lăng tiêu cục xưng bá Tây Lương nhiều năm, quả thực chưa từng để cho người chọc ghẹo khinh nhờn, vậy mà lại để một lão thợ rèn không biết võ công xuất ngôn vũ nhục, nghĩ đến tâm lý buồn bực bọn họ thật khó nói thành lời.

Tề Bá Xuyên nói:

- Ta dìu phụ thân đi vào thư phòng liền hỏi: ‘Phụ thân! Rốt cuộc bây giờ nên làm gì?’. Gia phụ nhắm mắt dưỡng thần, qua một lúc lâu mới trả lời: ‘Phụ thân ngươi có thể chết. Yến Lăng tiêu cục có thể tan, nhưng nhất quyết không thể phá hư danh tiếng. Chúng ta lăn lộn ở trên giang hồ chính là dựa vào hai chữ ‘Tín nghĩa’ này, có chết cũng không thể mất’. Dứt lời trên mặt người đột nhiên hồng nhuận trở lại, lớn tiếng nói: ‘Hảo tặc tử! Muốn khi dễ Tề Nhuận Tường thì khi dễ sao? Bá Xuyên! Đến lúc chúng ta cầu viện về Thiếu Lâm bổn viện!’

Ngũ Định Viễn gật đầu nói:

- Đúng vậy! Tề lão bản xuất thân Thiếu Lâm, chỉ cần xin được Thiếu Lâm thánh tăng giá lâm Tây Lương, còn có cái gì mà sợ chứ!

Tề Bá Xuyên cười khổ nói:

- Tục ngữ nói nước xa không cứu được lửa gần, chúng ta có vị sư thúc tổ ở bổn tự tại Linh Châu, bất quá cách Tây Lương hai ngày lộ trình, coi như sư thúc tổ lão nhân gia trọng nghĩa khí, ngựa không dừng vó chạy tới Tây Lương, chỉ sợ đến khi tới Tây Lương Thành cũng qua giờ Tý, đã không kịp rồi.

Ngũ Định Viễn gật đầu nói:

- Đám hung đồ này rất gian trá, bọn chúng đã tính đến điểm này nên mới định ra ước hẹn giờ Tý.

Tề Bá Xuyên gật đầu:

- Chờ đến xế chiều ngày ấy, lại là thảm án truyền về, mười tám danh thủ chúng ta phái ra lại để cho người ta giết. Tặc tử giết người cũng không che đậy dấu vết, còn cắm ngược tiêu kỳ của chúng ta xuống đất, có chủ tâm khiêu khích, xem ra thật muốn giương oai! Gia phụ xem qua những thi thể đưa về, mắt thấy võ công của tặc tử cao khó có thể tin, sắc mặt càng là khó coi, biết suy tính trước nay đã hoàn toàn thất bại.

Ngũ Định Viễn hồi tưởng thảm trạng mười tám danh tiêu sư bị giết ngày ấy, trong lòng vẫn dâng lên một trận sợ hãi.

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.