Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ giả đệ nhất Tây Cương

Phiên bản Dịch · 2797 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển V: Hành trình sang Tây

Chương 5: Võ giả đệ nhất Tây Cương

Hồi 1

Người dịch:: Hoàng Anh

Biên dịch:: Yến Linh Điêu

Lại nói về Tứ vương tử một đêm không ngủ, cùng đám binh tướng thương lượng tình thế, hắn thấy Tần Trọng Hải trị quân có phép tắc, nhất thời khó mà đánh bại, nhân đêm khuya liền truyền lệnh cho quân phòng thủ ở quan ải Khách Nhĩ Xuy tới viện trợ.

Lúc này bên phía Đại Minh, Tần Trọng Hải cũng tụ họp mọi người thương lượng tình thế. Thừa tướng kia nghe lính trinh thám báo về việc Tứ vương tử xin cầu viện thì sắc mặt lộ vẻ lo lắng, buồn bã nói:

- Như vậy nguy rồi! Nếu Tứ vương tử thuyết phục được thêm vài dũng tướng làm phản, tình thế của chúng ta sẽ hỏng hết.

Tần Trọng Hải nghe phiên dịch thì cười lạnh:

- Cứ mặc kệ để hắn đi cầu cứu, đến một tên thì lão tử giết một tên, đến hai tên thì giết hai tên. Càng nhiều càng tốt.

Y truyền lệnh cho năm nghìn nhân mã mở ra một đường. Bản thân thì ngồi trên một cái ghế tựa, ung dung trên đồi chờ ngoại tộc đến tấn công.

Đợi tới giờ Thìn, quả nhiên cát bụi tung bay, viện quân của Tứ vương tử đã đến. Gã thân vương cùng Thừa tướng đều hoảng sợ cúi đầu. Chỉ nghe tiếng trống ầm ầm, khắp nơi là tiếng hoan hô. Một gã đại tướng khôi vĩ thân cao mười thước xuất hiện. Người này râu đỏ tóc vàng, mồm to như cái chậu, mặt mũi diện mạo dù không đến nỗi hung tợn nhưng quả thực khác thường.

Đám thủ hạ của Tần Trọng Hải chưa từng thấy qua người này trong quân địch, đều thầm kinh ngạc. Gã thân vương ngoại tộc cùng tướng lĩnh bên cạnh hoảng sợ lớn tiếng kêu:

- Là hắn! Ô Lực Khả Hãn!

Tần Trọng Hải truyền hỏi:

- Người kia là ai, sao các ngươi sợ hắn đến thế?

Thừa tướng lắc đầu nói:

- Ô Lực Khả Hãn chính là mãnh tướng trấn thủ đệ nhất quan ải phía Đông của bổn quốc, cho dù đối mặt vạn người cũng không sợ. Những người so tài với hắn, không quá mười chiêu đã không sống nổi. Ai da! Người này vốn là tấm lá chắn cho bổn quốc, hôm nay lại thành tặc tử, thật không thể ngờ …

Chỉ thấy Tứ vương tử ghé vào bên tai Ô Lực Khả Hãn nói mấy câu, không biết có âm mưu gì.

Chỉ một lát sau, Ô Lực Khả Hãn kia thúc ngựa đến dưới ngọn đồi. Trên tay cầm một cây cột cờ dài, phía đầu có treo áo lót nữ nhân. Hắn cười nói:

- Các ngươi dù gì cũng là dũng sĩ Hãn Quốc chúng ta, sao lại đi theo bám gót gã đàn bà Đạt Bá Nhi Hãn vô dụng kia? Các ngươi mau mau rời hắn, bỏ gian tà theo chính nghĩa. Tứ vương tử chắc chắn sẽ trọng thưởng.

Bộ dáng của Ô Lực Khả Hãn đầy khinh thường, lời lẽ hàm hồ nhìn thẳng lên đồi, không coi đám tướng lãnh đối phương ra gì.

Sắc mặt Đạt Bá Nhi Hãn xám xịt lại, giận đến mức phát run, hét lên:

- Ai giết được hắn thì ta sẽ trọng thưởng! Mau!!!

Tần Trọng Hải đang muốn xuống đồi nghênh chiến, lại nghe một gã tướng lĩnh quát to:

- Tướng quân Trung Hoa hãy chờ một chút, lời lẽ kẻ nọ hết sức ngông cuồng, làm nhục đến chúa công của chúng ta, hãy xem ta đưa hắn vào chỗ chết.

Người vừa lên tiếng là đội trưởng đội cấm vệ của Khách Lạt Xuy Thân Vương, tên là Ngột Lý Khoa Phu có võ nghệ xuất chúng. Tần Trọng Hải chắp tay đáp:

- Tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.

Ngột Lý Khoa Phu quát to một tiếng rồi thúc ngựa lao xuống, tốc độ của tuấn mã nhanh tuyệt, thoáng chốc đã đến nơi.

Ngột Lý Khoa Phu ghìm dây cương, trợn mắt nhìn Ô Lực Khả Hãn, giơ roi quát to:

- Ô Lực Khả Hãn to gan, ngươi là con dân Hãn Quốc. Sao lại đi theo đám phản địch làm việc đại nghịch bất đạo? Ngươi không sợ bị Khả Hãn trừng trị sao?

Ô Lực Khả Hãn cười nói:

- Tứ vương tử anh minh thân võ, thần cơ diệu toán, trong thiên hạ có ai là đối thủ của người?

Ngột Lý Khoa Phu cả giận nói:

- Trước mặt Khả Hãn, ngươi dám nói Tứ vương tử là thiên hạ vô địch?

Ô Lực Khả Hãn cười nói:

- Lão già Khả Hãn kia thì tính cái gì? Bây giờ hắn đã là tù nhân của chúng ta rồi. Chỉ chờ đem gã đàn bà Đạt Bá Nhi Hãn này đi xử trảm. Tứ vương tử của chúng ta sẽ kế vị làm Khả Hãn.

Ngột Lý Khoa Phu nghe lời này thì kinh hãi, liền quay đầu lên đồi muốn nghe lệnh của gã thân vương ngoại tộc. Ai ngờ chỉ thấy thân vương ngoại tộc và thừa tướng nghe lời nọ thì chân tay mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.

Tần Trọng Hải sai người thông dịch, nghe xong cũng kinh hãi thầm nghĩ:

- Nếu người kia nói là thật, chỉ e chuyện lần này hỏng bét!

Ngột Lý Khoa Phu không được thượng cấp ra lệnh nhưng biết rõ. Chỉ có nhanh chóng giết chết phản nghịch trước mắt mới đánh tan đi khí thế điên cuồng của quân phản nghịch. Hắn thúc ngựa về phía trước, giận dữ hét:

- Gian thần bán nước dám cướp ngôi báu! Ta phải giết người tại đây!

Sức lực của hắn rất mạnh, múa đao cực nhanh. Dùng một cây Loạn Hoàn Thiết Tấn Đao nặng ba mươi sáu cân. Cây đao kia tuy cồng kềnh nhưng mà Ngột Lý Khoa Phu lại có thể múa như bay, không hổ là một danh tướng.

Quân binh song phương đều thầm nhủ:

- Người này không hổ là thủ lĩnh cẩm y vệ, võ công không kém chút nào!

Chỉ thấy Ô Lực Khả Hãn bên kia cười hì hì, dù tình thế gấp gáp mà vẫn thong dong lấy ra một cây búa lớn đen nhánh, lại chỉ dùng một cánh tay giơ nó lên rồi cười nói:

- Thủ hạ của một gã đàn bà tất nhiên chỉ là một món đồ chơi.

Hắn giơ cây búa lớn. Chỉ nghe keng một tiếng, hoa lửa tóe ra khắp nơi, không ngờ đã nhẹ nhàng ngăn được Loạn Hoàn Thiết Tấn Đao. Ô Lực Khả Hãn nay chỉ dựa vào sức lực một tay tiếp cây đao nặng ba mươi sáu cân, sức mạnh phi thường hiếm thấy ít người có thể sánh bằng. Hắn với bộ dạng khinh miệt uể oải nói:

- Về nhà ăn nhiều một chút rồi hãy đến chiến, sức lực tiểu nhân ngươi không đủ bồi tiếp một búa của ta.

Nói xong lại ngáp một cái.

Ngột Lý Khoa Phu cả kinh thầm nghĩ:

- Nghe đồn Ô Lực Khả Hãn sức mạnh hơn người, vốn tưởng chỉ là khoa trương, không ngờ khí lực lại mạnh mẽ đến mức như thế!

Nghĩ vậy hắn không dám xem thường mà liên tiếp hạ đòn sát thủ, Ô Lực Khả Hãn lại tươi cười đón đỡ thế công. Ngột Lý Khoa Phu thấy địch nhân coi thường mình thì trở nên liều mạng, vung hai tay trái phải công kích liên tục xuất ra mười đao, chỉ là Ô Lực Khả Hãn có sức mạnh ghê gớm, sao có thể bị làm khó dễ. Mỗi lần binh khí chạm nhau là một lần cổ tay Ngột Lý Khoa Phu ê ẩm tê dại. Hắn sợ hãi, đao pháp dần trở nên toán loạn, xuất hiện dấu hiệu thua trận.

:ại nghe một tiếng kêu lớn từ một nơi, một gã tướng quân còn trẻ lao ra:

- Ca ca, ta tới giúp người!

Đây chính là Phó thống lĩnh cấm vệ quân Mạc Lý Khoa Phu, đệ đệ của Ngột Lý Khoa Phu.

Ô Lực Khả Hãn cười nói:

- Hai đánh một sao?

Mạc Lý Khoa Phu sợ ca ca thẹn có chuyện, liền vọt tới giơ thương đâm Ô Lực Khả Hãn.

Ngột Lý Khoa Phu biết đệ đệ không phải đối thủ của Ô Lực Khả Hãn, nghĩ đến huynh đệ tình thâm thì vội kêu lên:

- Ngươi không phải là đối thủ của hắn, mau lui ra!

Ô Lực Khả Hãn cười lớn một tiếng:

- Không kịp nữa rồi!

Búa lớn vung lên, đem cả người lẫn ngựa của đệ đệ xẻ thành hai đoạn trước mặt Ngột Lý Khoa Phu.

Ngột Lý Khoa Phu chứng kiến tình cảnh bi thảm này thì rơi nước mắt kêu gào:

- Ta liều mạng với ngươi!

Hắn điên cuồng vung đao bổ xuống Ô Lực Khả Hãn. Ô Lực Khả Hãn cười ha hả, nói:

- Thắng làm vua, thua làm giặc. Ai có khí lực cường đại người đó là chủ, ngươi chết đi!

Cây búa lớn lại chớp động chém thẳng xuống. Phụp một tiếng, thân hình của Ngột Lý Khoa Phu cũng tách thành hai nửa, hồn lìa khỏi xác.

Mọi người thấy hai huynh đệ trong nháy mắt chết thảm dưới búa thì lộ vẻ không đành lòng. Đạt Bá Nhi Hãn vốn có giao hảo cùng hai người, lúc này thấy hai huynh đệ bỏ mạng thì nước mắt chảy xuống. Tần Trọng Hải thấy hắn rơi lệ, thầm nghĩ:

- Người này rơi lệ vì thủ hạ. Xem ra còn có chỗ khen ngợi, vẫn còn tính cách nhân từ của một con người.

Đám phản quân thấy Ô Lực Khả Hãn thắng ngay trận đầu, lập tức liên tục gióng trống trợ uy. Tứ vương tử nói:

- Các ngươi đã thấy không thuận theo bổn vương là kết cục như vậy đó!

Ô Lực Khả Hãn giơ cây búa lớn đẫm máu hướng lên trên đồi cười to:

- Trong các ngươi, ai có can đảm xuống dưới nhặt xác hai huynh đệ này?

Hắn hỏi ba tiếng, thấy không có ai đáp trả liền giơ chân đạp lên thi thể Ngột Lý Khoa Phu, cười nói:

- Nếu không xuống đây, đừng trách ta đạp hắn thành thịt nát!

Chỉ nghe một tiếng ngựa hí, một con rồng lửa cuốn tới. Một người một ngựa chạy như bay vụt xuống đồi. Ô Lực Khả Hãn cười nói:

- Có người đến tặng…

Hắn muốn há mồm nói ra từ “cái mạng”, không ngờ lại nơi cổ thấy lành lạnh rồi cái đầu bay lên trên không, máu tươi phun mạnh từng dòng, khóe miệng còn mang theo nụ cười mà ngã xuống.

Nhất thời quân mã song phương hoảng hốt, nhìn thẳng vào người vừa ra tay cực nhanh nọ. Chỉ thấy hai mắt y sáng ngời, trên tay cầm một thanh cương đao đang đầm đìa máu, chính là “Hỏa Tham Nhất Đao" Tần Trọng Hải.

Trên gò núi, hai vạn tướng sĩ đồng thanh kêu lên bội phục sát đất:

- Giỏi!

Thừa tướng chứng kiến cảnh này cũng nghĩ thầm trong bụng:

- Tần tướng quân có võ nghệ thật lợi hại, nếu sau này theo chúng ta thì nhất định khiến thiên uy Hãn Quốc ta đại chấn.

Chỉ là lúc này sống chết còn chưa rõ, sao có thể bận tâm đến chuyện ngày sau? Hắn cười khổ rồi bỏ qua ý niệm này.

Trong tiếng vỗ tay như sấm dậy, Tần Trọng Hải liền sai người chôn cất thi thể hai huynh đệ Ngột Lý Khoa Phu. Sau đó y chĩa đao nâng cái đầu của Ô Lực Khả Hãn lên cười lạnh:

- Hạng người hạ lưu này cũng dám ra đây bêu xấu, các ngươi mau phái người đi nhặt xác hắn, bằng không gia gia của ngươi liền lấy óc con heo này cho chó ăn!

Quân phản loạn một bộ sợ hãi, không ai dám đến lượm xác Ô Lực Khả Hãn. Thật lâu sau Tần Trọng Hải đi tới quát lớn:

- Không ai muốn cái đầu heo này sao? Trả lại cho các ngươi!

Cương đao vung ra, cái đầu kia giống như quả bóng da thuận thế bay đến chỗ Tứ vương tử, Tứ vương tử đại biến sắc mặt, cả kinh nói:

- …Lại là nhà ngươi!

Một người bên cạnh Tứ vương tử rống lên một tiếng, giơ một cây đại thiết chùy xuyên qua đem đầu của Ô Lực Khả Hãn trở về. Óc cùng máu dính ở thiết chùy càng làm người ta sợ hãi. Chỉ thấy người kia tóc dài quá mũi, ngồi trên con voi cao chừng mười thước, mắt nhỏ như mắt chuột nhưng tai to như tai thỏ, diện mạo thật là quái lạ.

Người nọ quát:

- Mọi rợ Trung Hoa to gan, ta chính là Tứ Tượng Vương Thiết Lực Hãn! Bây giờ sẽ đem đầu nhà ngươi đập nát như tương!

Tứ Tượng Vương này bộ dạng như voi, thân hình còn cao hơn cả Tần Trọng Hải một cái đầu. Chỉ nghe hắn kêu một tiếng, con voi rống lên rồi dũng mãnh lao tới Tần Trọng Hải, lại khiến cho những thớt ngựa trên gò núi kinh hãi hí vang.

Tần Trọng Hải ngồi trên một con ngựa rất dũng mãnh, trước mặt là con voi lớn nhưng không run sợ, đứng lên xông về phía trước. Tần Trọng Hải không hiểu tượng vương kia nói to nói nhỏ gì, chỉ cười nói:

- Cái gì mà làm loạn bát nháo lên thế, muốn đánh rắm xuống âm phủ mà phóng, may ra Diêm vương còn nghe thấy một hai câu!

Một ngựa một voi giáp chiến. Thiết Lực Hãn nhe răng cười, vung tay đại thiết chùy bổ vào cổ Tần Trọng Hải, nếu trúng thì đầu của y chắc chắn nát vụn.

Ai ngờ Tần Trọng Hải mỉm cười, tay cầm chuôi đao, không hề tránh né như đã dự tính trước.

Hai bên lao chéo qua nhau, chùy đao sắp va chạm thì bỗng nghe “A!” một tiếng thét to. Nhìn lại thì Tượng Vương đã bị Tần Trọng Hải dùng một tay kéo từ trên lưng con voi xuống đất.

Thì ra Tần Trọng Hải có luyện một bộ đao pháp hạng nhất tên là Từ Bi Đao, võ công này dùng để bắt sống địch nhân. Sư phụ của y sợ Hỏa Tham Nhất Đao sát khí quá nặng, sẽ dồn đối phương vào chỗ chết nên đã truyền Từ Bi Đao lại, nói ngày sau y có thể vận dụng nó để tránh sát sinh. Vừa rồi ánh đao chuyển hướng chém tới cổ Thiết Lực Hãn, khiến hắn phải thu chùy lại đỡ, ngay lúc này Tần Trọng Hải đã nhảy lên lưng voi, từ sau lưng bắt sống hắn.

Tần Trọng Hải một tay xách Thiết Lực Hãn rồi ném hắn ra xa. Lục phủ ngũ tạng của Tượng vương bị đảo lộn, kinh hoàng nhìn Tần Trọng Hải. Tần Trọng Hải không nhịn được cười nói:

- Ta và ngươi không có thâm cừu đại hận gì, nhìn ngươi không giống Ô Lực Khả Hãn hung hăng càn quấy kia. Ta tha cho ngươi, ngươi về đi!

Nói xong phất tay ý bảo đối phương rời đi.

Ai ngờ Tượng Vương không rõ lời của Tần Trọng Hải, mắt thấy đối phương cười ngạo thì lại tưởng đang khinh nhục mình. Hắn quát lên một tiếng, lại vung thiết chùy đánh tới Tần Trọng Hải.

Tần Trọng Hải lắc đầu nói:

- Ngươi tự tìm đường chết, chớ trách ta không nương tình!

Bàn tay khẽ động, tay phải ra một trảo đã tóm được Tượng Vương rồi nhấc lên không trung. Tiếp theo quay lại khiêu chiến với đám phản quân:

- Còn người nào muốn khiêu chiến?

Đợi một lúc lâu không có người nào xông ra, Tần Trọng Hải liền cười ha hả, thúc ngựa xách Tượng Vương quay về trận.

Tứ vương tử hoảng sợ, mắt thấy Tượng Vương bị hại mà không ai dám xuất trận, giận dữ nói:

- Các ngươi đều là đồ ăn hại, mau gọi Sát Kim đến cho ta!

Sói

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.