Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quốc uy của thiên triều

Phiên bản Dịch · 3285 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển V: Hành trình sang Tây

Chương 4: Quốc uy của thiên triều

Hồi 2

Người dịch:: nguoibantot8

Biên dịch:: Yến Linh Điêu

Mấy câu này không kiêu ngạo không nhún nhường, quả đúng phong thái hoàng tộc Thiên triều.

Vũ Nhạc Sinh đứng bên cạnh phiên dịch. Đạt Bá Nhi Hãn nghe thì hoảng sợ xua tay:

- Tiểu mỹ nhân đừng nóng giận, ta sao dám ức hiếp nàng, nàng vạn lần đừng nghĩ nông cạn!

Vũ Nhạc Sinh phiên dịch lại, Ngân Xuyên công chúa nghe mới nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt dịu đi rất nhiều, lúc này mới tiến lên cúi chào gã thân vương ngoại tộc:

- Tiện thiếp tham kiến vương tử.

Đạt Bá Nhi Hãn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, ngửi được mùi hương thanh nhã hợp lòng người kia thì toàn thân tê dại cùng hưng phấn, khuôn mặt bặm trợn đột nhiên ửng hồng, kinh ngạc nói không nên lời.

Thừa tướng A Bất Kỳ Hãn thầm khen:

- Công chúa này thông minh nhạy bén biết thời thế, không hổ là dòng dõi hoàng tộc. Lần này gả cho hoàng gia chúng ta, đứa con sinh ra nhất định nổi tiếng trong thế hệ sau.

Quay lại nhìn bộ dạng háo sắc của vương tử thì hắn thở dài, vương tử cùng Ngân Xuyên công chúa đều xuất thân hoàng gia nhưng hành vi cử chỉ phong thái khác nhau như trời với đất, hoàn toàn không thuộc cùng cấp bậc.

Sau đó trọng thần của hai quốc gia ấn theo tục lệ, mời Ngân Xuyên công chúa lên kiệu, do tám gã thái giám khiêng xuống núi. Hà đại nhân sai người dâng lễ vật đã chuẩn bị cho Đạt Bá Nhi Hãn, nói:

- Hoàng thượng bổn quốc và Ngân Xuyên công chúa phụ tử tình thâm, người vì chuyện công chúa xuất giá ngoại tộc xa cách phương trời, đã đặc biệt chuẩn bị mười rương đồ cưới cho công chúa dùng hàng ngày. Còn thêm mười xe quà tặng trân quý, mời vương tử chuyển giao cho quốc chủ quý quốc.

Quan viên một bên xướng lên danh mục quà tặng. Bao gồm trân châu mã não, san hô bảo thạch, lộc nhung nhân sâm, không thứ nào không phải là trân phẩm hiếm thấy mà người bình thường cả đời không dám nghĩ đến. Chúng quân sĩ đã khi nào thấy những thứ phô trương rực rỡ như vậy, ngay cả mắt cũng mở không nổi.

Đạt Bá Nhi Hãn là Khách Lạt Xuy Thân Vương, có bảo bối gì mà chưa thấy qua. Quan viên một bên đọc danh mục đến miệng khô lưỡi đắng nhưng gã nghe không lọt một chữ. Lúc này mắt chỉ chằm chằm nhìn vào cỗ kiệu của Ngân Xuyên công chúa. Một đường đi từ sườn núi đến lúc xuống núi, cổ họng gã không ngừng phát ra tiếng ừng ực, thèm đến nước miêng chảy ngược vào bụng, miệng không ngừng thì thầm:

- Con mẹ nó, thái dương còn không mau hạ sơn! Làm cái quỷ gì vậy!

Xem ra gã gấp gáp muốn động phòng hoa chúc đến không chịu nổi. Mọi người thấy hai mắt thân vương tỏa sáng miệng lẩm bẩm thì thầm cười.

Tần Trọng Hải mắng thầm:

- Xem bộ dạng vô sỉ của tên vương tử này, đúng là đem phượng hoàng ghép với quạ đen, mẫu đơn lại phải ở cùng cỏ dại.

Hà đại nhân cũng thương tiếc thầm nghĩ:

- Đáng thương cho công chúa xinh đẹp tuổi trẻ, mai này phải chịu sự dày vò của tên cầm thú này. Nghe đồn hắn vô cùng háo sắc, nhìn bộ dạng hạ lưu vô sỉ kia thì lời đồn thực không giả.

Mắt thấy cỗ kiệu của công chúa được nâng xuống sườn núi, Đạt Bá Nhi Hãn kiểm tra lễ vật đồ cưới thì dẫn quân rời đi. Đám người Tần Trọng Hải thấy đại công cáo thành đều nhẹ nhàng thở ra. Tần Trọng Hải đứng bên Hà đại nhân, cười nói:

- Lần này đại nhân công đức viên mãn, chúc mừng chúc mừng.

Hà đại nhân lắc đầu nói:

- Lời này nói ra còn quá sớm, một ngày công chúa còn chưa đến đô thành Hãn quốc, một ngày chưa được sắc phong làm thái tử phi, ngày đó lão phu thật không an tâm.

Phong tục của Thiếp Mộc Nhi Hãn quốc noi theo tập tục của Mông Cổ thời Thiết Mộc Chân, khác với Trung thổ là thái tử có thể có bốn vương phi. Ngân Xuyên công chúa sau khi thành hôn sẽ được phong thành thái tử phi, nhưng ngày nào còn chưa công bố sắc phong khắp thiên hạ thì chưa nói trước được điều gì. Hơn nữa thế lực của triều đình Trung Hoa đang suy nhược, quốc uy không mấy đến ảnh hưởng Tây Vực, công chúa thiếu đi lực ủng hộ từ quốc gia nên sẽ phải chịu chút khuất nhục, sau này xảy ra chuyện gì không ai biết trước được.

Tần Trọng Hải suất lĩnh năm ngàn binh mã, bảo hộ Hà đại nhân nhằm hướng đô thành của Hãn quốc Thiếp Mộc Nhi mà xuất phát, dự định tham dự xong hôn lễ mới trở về bổn quốc. Hà đại nhân niên kỷ đã gần sáu mươi, bôn ba mấy tháng trời thân thể khiến đã chịu không nổi, Tần Trọng Hải liền sai thuộc hạ chuẩn bị xe ngựa để lão lên nghỉ ngơi, dù sao an nguy của công chúa đã được bên Hãn quốc tiếp quản, không cần quá mức lo lắng nữa.

Mọi người xuống ngựa đi bộ, nhìn mười vạn đại quân đi xa xa đằng trước. Mắt thấy kiệu hoa của công chúa nhỏ bé lẻ loi đi giữa vô vàn quân mã như một con thuyền nhỏ giữa đại dương mênh mông, cung nữ thái giám ủ rũ đi bên cạnh kiệu hoa như tù phạm, dường như bóng dáng của người Trung thổ ở Tây Vực.

Hà đại nhân từ trong xe ngựa nhìn ra, bùi ngùi thầm nghĩ:

- Thế lực bổn đình ở biên cương phía Tây đã suy nhược đến mức này sao? Nếu không dựa vào liên hôn thì không yên ổn được. Những năm qua hoàng thượng dung túng cho đám tiểu nhân, không chỉ làm khổ bá tánh, còn hại cả nữ nhi của mình.

Đi hơn mười dặm, bóng trời đã ngã về Tây, Lư Vân nhìn địa đồ nói:

- Đằng trước là cứ điểm quan trọng của biên quan Hãn quốc, tên là Lạp Nhĩ Khác Quan, chắc chắn sẽ có đại quân ra nghênh đón. Chúng ta nên đi gần họ một chút, tránh lát nữa nhập quan lại nổi lên phân tranh.

Tần Trọng Hải gật đầu:

- Lời của huynh đệ rất đúng.

Y liền cất cao giọng:

- Chúng tướng quân nghe lệnh, toàn quân lên ngựa!

Năm ngàn binh mã đồng loạt xoay người lên ngựa đợi hiệu lệnh. Tần Trọng Hải cao giọng quát:

- Toàn quân tiến về Tây, hướng thẳng về phía Lạp Nhĩ Khác Quan!

Chúng tướng rống lớn một tiếng, toàn lực chạy đi. Lúc này không còn bị đám cung nữ thái giám làm tốc độ chậm trễ, đại quân giống như một con ngựa hoang thoát cương, điên cuồng chạy về phía Tây. Trong tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc, dường như xen lẫn tiếng kêu sợ hãi của Hà đại nhân.

Quân binh chạy như bay, chốc lát đã đến gần binh mã của thân vương ngoại tộc, song phương cách nhau chỉ có nửa dặm. Tần Trọng Hải sợ đối phương hiểu lầm rằng mình mang quân tập kích phía sau, liền sai người tiến đến thông báo.

Quân lính liên lạc đang định xuất phát, chợt thấy mười vạn đại quân của thân vương ngoại tộc dừng bước, Tần Trọng Hải kinh ngạc không hiểu ra sao, đang muốn thương lượng cùng Lư Vân thì đằng trước đã truyền lại tiếng la ó rung trời. Đại quân của thân vương ngoại tộc đột ngột quay đầu chạy ngược lại. Chỉ giây lát, mười vạn đại quân đã vọt tới trước mặt. Trong bụi đất đầy trời, có không biết bao nhiêu binh mã đang đến.

Tần Trọng Hải chấn động không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ thân vương ngoại tộc muốn suất binh trở mặt? Y thấy xa xa phía nam có một gò đất, là chỗ phòng thủ rất tốt thì lập tức hạ lệnh:

- Tiền phương có biến, chúng quân tướng nhanh tới phía nam!

Lư Vân cũng kinh ngạc cùng hoảng sợ nói:

- Sao lại như vậy? Hay là thân vương ngoại tộc hiểu lầm chúng ta có ý tập kích từ phía sau?

Tần Trọng Hải cũng không rõ nên dẫn binh phóng về đồi núi phía nam, tránh đối đầu với đại quân ngoại tộc rồi nói sau.

Đại quân đến gò đất, Lư Vân thấy cỗ kiệu của công chúa trong loạn quân thì trong lòng lo lắng, thầm nghĩ:

- An nguy của công chúa không thể không có người để ý, ta phải qua xem mới được.

Lập tức nắm chặt dây cương, bốn vó ngựa phi như bay, giây lát đã lao xuống gò đất.

Tần Trọng Hải thấy hắn đột nhiên chạy đi thì giật mình kêu to:

- Lư huynh đệ! Làm cái gì vậy?

Lư Vân ở xa xa trả lời:

- Công chúa còn ở trong tay ngoại tộc. Ta đi trước tiếp ứng, tướng quân ở lại bày trận ngăn địch!

Tần Trọng Hải sao có thể để hắn một thân một mình vào chỗ nguy hiểm, lập tức la lớn:

- Lư huynh đệ mau trở về! Phía trước quá nguy hiểm, huynh đệ đừng lỗ mãng!

Lư Vân nghe lời nhưng chỉ giơ tay lên quá đầu mà xua xua, muốn nói rằng Tần Trọng Hải không để ý đến hắn. Chỉ nửa khắc Lư Vân đã rời khỏi gò đất, chạy như bay về phía đại quân ngoại tộc.

Hà đại nhân thấy có biến, từ trong xe thò đầu ra ngoài hoảng sợ nói:

- Sao lại thế? Có đạo tặc thổ phỉ chăng?

Tần Trọng Hải lắc đầu nói:

- Không phải đạo tặc thổ phỉ tác quái. Không hiểu sao đại quân đám ngoại tộc kia đột nhiên quay đầu đánh chúng ta, tình huống thật quỉ dị.

Hà đại nhân giật mình hoảng sợ nói:

- Sao lại thế? Hai quốc gia khó khăn lắm mới kết thân, vương tử sao có thể làm chuyện hoang đường như vậy?

Tần Trọng Hải nhíu mày không trả lời. Chỉ thấy cát bụi cuồn cuộn tung bay trong hoang mạc, Lư Vân lẻ loi một mình cưỡi mã chạy như bay, xa xa có vô vàn binh mã đang chạy lại, không biết lành dữ thế nào.

Lư Vân ngồi trên lưng ngựa, mắt thấy đại quân ngoại tộc đang chạy về phía mình, tiếng hò hét chém giết không ngừng bên tai, trong lòng nghi hoặc thầm nghĩ:

- Nếu gã phiên vương kia có ý muốn giết chúng ta, sao không ra tay lúc nãy cho thuận lợi? Chẳng lẽ có ẩn tình gì khác?

Hắn thấy có một ngọn núi nhỏ cách chỗ này không xa, đủ để xem toàn cảnh tình liền phóng ngựa chạy về đó.

Chỉ một lát đã đến đỉnh núi. Lư Vân vừa xuống ngựa nhìn về phương xa dưới núi, tức thời trong lòng chấn động mạnh.

Chỉ thấy mười vạn đại quân chạy trốn khắp bốn phía, ly tán nơi nơi như đang phân đàn rẽ đám vậy. Lư Vân giật mình sợ hãi, không ngờ giữa phương xa chốn sa mạc lúc này xuất hiện một đội quân mặc áo giáp đen, đang điên cuồng công kích tàn sát đám quân mã của thân vương ngoại tộc.

Đội quân mặc áo giáp đen kia không nhiều, quân số chỉ bằng phân nửa binh mã của thân vương ngoại tộc nhưng chiến đấu vô cùng thành thục dũng mãnh, đánh cho đại quân thoáng chốc tan rã. Tướng lãnh hai bên giao thủ, thủ hạ của thân vương ngoại tộc đều bị giết chết trong vòng mười chiêu. Mấy tên đại tướng áo giáp đen giơ đao chém giết khắp nơi, bên hông treo đầy đầu người, vẻ mặt vô cùng dữ tợn. Thân vương ngoại tộc vội vàng bảo hộ kiệu hoa của công chúa chạy trốn.

Lư Vân hoảng hốt thầm nghĩ:

- Sao vậy? Chẳng lẽ Thiếp Mộc Nhi Hãn quốc bị người tập kích, nhưng đây là địa phương trọng yếu của bọn họ, sao lại có người mai phục?

Hơn vạn nhân mã thủ hạ thân vương ngoại tộc liều chết bảo vệ an toàn cho kiệu hoa của công chúa, có điều đội quân áo giáp đen quả thật quá dũng mãnh. Đám này không chống đỡ được bao lâu, quân đội áo giáp đen đột kích mấy lần, cuối cùng tìm ra một lỗ hổng mà tràn vào. Lư Vân lo lắng từ trong đáy lòng, nếu công chúa rơi vào tay kẻ xấu, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Có điều trường diện rối loạn như vậy, cầu bảo vệ bản thân còn khó, muốn cứu người ra thì phải làm sao? Trong lòng hắn đầy lo lắng nhưng không nghĩ được cách nào khả thi.

Quân mã hai bên chém giết một trận, thân vương ngoại tộc Đạt Bá Nhi Hãn mắt thấy chống không nổi quân địch, vội vàng dẫn một đội nhân mã nhỏ chạy trốn. Thừa tướng A Bất Kỳ Hãn thấy chủ soái bỏ chạy, sợ quân tâm dao động thì vội kêu lên:

- Vương tử đừng đi! Công chúa còn cần ngài bảo vệ!

Đạt Bá Nhi Hãn nhát gan sợ chết, sao dám ở lại ứng chiến? Nghe lời thừa tướng, không những không quay về mà còn chạy trối chết nhanh hơn.

Trong đội quân áo giáp đen đứng ra một người, cao giọng nói:

- Kẻ nào bắt sống được Khách Lạt Xuy Thân Vương, thưởng một tòa thành trì, mỹ nữ trăm người!

Đội quân áo giáp đen cao giọng hoan hô, lúc này không để ý đến cỗ kiệu của công chúa mà chuyển hướng đuổi theo phiên vương. Đạt Bá Nhi Hãn sợ tới ngất xỉu, liên tục quất roi ngựa hận không thể chắp cánh bay đi. Đằng sau là mấy vạn quân áo giáp đen đuổi theo, cung tiễn bắn tới liên tục như cuồng phong bão táp, đem sa mạc phủ thành một biển tên vậy.

Trong đám hỗn chiến, từ giữa đại quân áo giáp đen lao ra một đội quân người người thân hình vạm vỡ dũng mãnh, quát:

- Tránh ra! Chúng ta phải bắt giữ Khách Lạt Xuy thân vương!

Xem ra đội quân dũng mãnh này võ nghệ cao hơn. Với tốc độ trở tay không kịp, rất nhanh bỏ lại đại quân áo giáp đen ở sau.

Mắt thấy quân địch sắp đuổi kịp, trăm tên cấm vệ quân bên người thân vương ngoại tộc liền xoay người chống đỡ. Chỉ là nhân mã của đối phương dũng mãnh quá mức, khoái mã chạy như điên, mấy ngàn cây trường mâu đồng loạt đâm tới, hạ sát mấy trăm tên cấm vệ quân ngay tại chỗ.

Đạt Bá Nhi Hãn sợ tới mặt không còn chút máu, té từ trên ngựa xuống. Đại tướng của đội quân dũng mãnh kia ha hả cười nói:

- Đúng là một tên vô dụng! Còn muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế sao?

Liền vươn đại thủ muốn kéo gã lên ngựa bắt sống.

Thừa tướng A Bất Kỳ Hãn thở dài một hơi, biết đại thế đã mất nên không nỡ nhìn lại. Mắt thấy hoàng tử sắp bị bắt, hai bên đều ngừng chiến đồng loạt nhìn về đó.

Lúc này trời đất bao la chỉ còn lại tiếng gió thổi vù vù, mấy vạn người trên hoang mạc rộng lớn dường như bị đông cứng lại, mọi người đều im lặng bất động.

Đại tướng dũng mãnh vạm vỡ kia vươn tay ra, đang muốn bắt thân vương ngoại tộc lên ngựa thì một quả cầu lửa chợt bùng lên, tiếp theo là một cái đầu người máu me đầm đìa bay lên trời, vị đại tướng dũng mãnh vạm vỡ kia kêu lên một tiếng thảm thiết, phút chốc đầu thân bị chia lìa hai nơi, ngã lăn xuống ngựa. Mọi người dụi dụi mắt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy một đại hán lưng hùm vai gấu, một tay cầm một thanh đại đao, tay kia túm lấy thân vương ngoại tộc chạy đi. Đại hán này mày rậm mắt ưng quy vũ hơn người, chính là “Hỏa tham nhất đao” Tần Trọng Hải.

Đội quân hung dữ kia thấy đội trưởng bị giết, vội vàng bao vây Tần Trọng Hải muốn báo thù. Tần Trọng Hải điên cuồng gào thét một tiếng, đại đao bổ xuống như chém chả, phút chốc đã giết hơn mười người, máu tươi bắn ra đầy đất. Chỉ thấy y giống như một con cuồng long hung mãnh giữa ba quân.

Tần Trọng Hải hét lớn một tiếng:

- Toàn quân tiến về trước! Xung phong!

Năm ngàn binh mã trên đồi thét lên một tiếng, từ trên gò đất dũng mãnh phóng ngựa xuống, thẳng về hướng đội quân vạm vỡ mà chém giết. Hai quân gặp nhau như gió cuốn mây tan, lại giống như gió thu cuốn lá bay, trong giây lát đội quân vạm vỡ hung dữ đã bị giết sạch không còn ai.

Thừa tướng A Bất Kỳ Hãn thấy vậy, mừng rỡ quát:

- Ba quân mau quay về phòng thủ, bảo vệ Khách Lạt Xuy thân vương!

Lư Vân đứng trên núi nhỏ quan sát. Vừa nghe lời của thừa tướng thì thầm kêu hỏng. Đội quân vạm vỡ kia không nhiều, chỉ khoảng ngàn người mà thôi, cho dù giết sạch cũng vô dụng. Chủ yếu là đại quân áo giáp đen đằng sau có hơn năm vạn người. Tần Trọng Hải khó khăn lắm mới làm cho khí thế của bọn chúng chùn xuống. Ngay lúc này thừa tướng lại điều quân về phòng thủ, chính là phạm vào điều tối kị nhất của binh gia. Lập tức hắn hét lớn một tiếng:

- Không cần quay về phòng thủ! Nhân cơ hội này xung phong liều chết!

Chỉ là hắn ở quá xa, thừa tướng đã dẫn đại quân lùi về phía sau, đại quân áo giáp đen kia liền thừa dịp chỉnh đốn trận thức, ổn định quân tâm. Xem ra thừa tướng không rõ binh pháp, đã đem cơ hội chuyển bại thành thắng đập vỡ tan tành.

Đại quân áo giáp đen thấy Khách Lạt Xuy thân vương đã thoát khỏi vòng nguy hiểm, xem ra muốn tóm được gã cũng khó, lại thấy năm ngàn binh mã của Tần Trọng Hải dũng mãnh như vậy, khó lòng dẹp yên trong phút chốc. Lúc này bọn chúng liền chuyển hướng về phía nhân vật quan trọng thứ hai trên chiến trường, đó chính là Thiên triều Ngân Xuyên công chúa!

Sói

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.