Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngân Xuyên công chúa

Phiên bản Dịch · 4751 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển V: Hành trình sang Tây

Chương 1: Ngân Xuyên công chúa

Hồi 1

Người dịch: Yến Linh Điêu

Đầu mùa đông, vầng thái dương chậm rãi nhô lên cao. Những tia nắng chiếu rọi xua tan sương mù nơi thành Bắc Kinh. Thành lâu in bóng dài trên đường đá, giống như thiên uy của hoàng đế hiện diện khắp mọi nơi. Tuyết đọng đêm qua dần tan rã nhưng không che đậy nổi cái rét vẫn còn hằn trên những nhánh cây trụi lủi. Trong sự yên lặng lại lộ vẻ xơ xác tiêu điều.

Kinh thành vào đông chính là cảnh sắc này.

Một gã tướng quân trẻ tuổi ngồi trên một con tuấn mã cao lớn, dùng ánh mắt đa sầu đa cảm nhìn về kinh thành phương xa. Trên lưng đeo một thanh cương đao, trên vai là trụ giáp cùng áo choàng. Hắn nhíu chặt đôi mày dài như có tâm sự nói không nên lời, một thân quân phục đằng đằng sát khí không làm mất đi phong độ của kẻ trí sĩ.

- Lư tham mưu! Lư tham mưu!

Tiếng kêu lớn phá vỡ sự yên lặng đầu mùa đông, một gã tiểu binh như có việc gấp, bước nhanh trên mặt tuyết về hướng gã tướng quân trẻ tuổi kia. Tiểu binh nọ thở hổn hển kêu rằng:

- Lư tham mưu!

Tướng quân trẻ tuổi quay đầu, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc như còn chưa quen thuộc với việc người khác xưng hô bản thân mình như thế. Tiểu binh nọ lại không chú ý chi tiết này, chỉ lớn tiếng truyền lệnh:

- Khởi bẩm Lư tham mưu, Tần tướng quân có việc gấp, mời ngài mau trở lại bổn doanh.

Tướng quân trẻ tuổi gật đầu nói:

- Ta sẽ đến lập tức.

Hai chân tướng quân trẻ tuổi thúc vào bụng ngựa, vó ngựa liền như tên rời cung phóng như bay.

Chỉ một thoáng, một vùng doanh trại rộng lớn hiện ra trước mắt. Tòa doanh trại chủ soái nằm ở giữa, hai bên có treo cao một chiêu bài lớn màu vàng, ở trên có viết mười ba chữ màu đỏ "Ngự tứ Thiện Mục Hầu Chinh bắc Đại đô đốc Liễu Ngang Thiên", mặt trước treo một lá tinh kỳ đang đón gió bay phấp phới, ở trên có một chữ "Tần" thật lớn.

Màn vải doanh trại chủ soái xốc mạnh lên, một đại hán cao lớn nghiêng eo nhỏ ra ngoài trướng. Người nọ ngẩng đầu, nheo mắt nhìn ánh dương buổi sáng thì cất cao giọng:

- Một ngày thật ấm áp!

Lúc này từng tia nắng ánh lên khuôn mặt y, liền thấy cái mũi cao, cái miệng rộng cùng đôi mày rậm cao vút, trên mặt mang oai khí không sợ trời không sợ đất. Đại hán thấy thớt ngựa nọ đang phi đến thì khóe miệng lộ nụ cười, trên má lại hằn ra vài nếp nhăn khá sâu, đủ thấy là một hào kiệt phong sương.

Đại hán lớn tiếng cười nói:

- Không tệ! Không tệ! Ta vừa sai người truyền lệnh trở về. Chỉ đếm từ một tới năm, huynh đệ đã tới rồi, hắc hắc. Lư lão đệ thật đúng là nể mặt ta.

Tướng quân trẻ tuổi xoay người xuống ngựa, nghiêm nghị nói:

- Quân pháp như sơn, quân kỷ là gốc rễ để trị quân. Ta thân là tham mưu, sao có thể làm hỏng quy củ của Tần tướng quân?

Đại hán kia tỏ ra khá cao hứng:

- Trên giang hồ đều nói ngươi kiệt ngạo vô lễ, sao ta không nhìn ra chút nào?

Tướng quân trẻ tuổi mỉm cười nói:

- Dưới lệnh của Tần tướng quân, dù là Thiên vương lão tử cũng phải thuận theo. Lư Vân chỉ là tiểu tử trẻ người non dạ, sao dám lỗ mãng đây?

Hai người nhìn nhau cười to, tràn đầy vẻ thoải mái.

Đại hán kia chính là "Hỏa Tham Nhất Đao" Tần Trọng Hải, tướng quân trẻ tuổi trước mắt không phải ai khác, chính là tham mưu Lư Vân mà Tần Trọng Hải đã khổ công tìm kiếm chiêu mộ. Lần này hai người phụng mệnh hộ giá việc kết thân nghị hòa, hiện đang chờ đoàn xe của công chúa ra khỏi thành.

Tần Trọng Hải nói:

- Đã qua giờ Mão, xem ra công chúa sắp giá lâm, chúng ta mau chuẩn bị nghênh tiếp.

Nói rồi sai người thổi kèn lệnh. Chỉ nghe âm thanh ông ông vang vọng, chúng quân sĩ xoay mình hô to:

- Nhổ trại!

Âm thanh hùng tráng như muốn đánh thức thành Bắc Kinh trong cơn ngủ mê. Năm nghìn quân sĩ bắt đầu thu dọn doanh trại, động tác của bọn họ tương đồng một nhịp, tập luyện đầy đủ cho thấy quân kỷ rất nghiêm ngặt.

Chỉ chốc lát, năm nghìn kỵ binh ăn mặc chỉnh tề, im lặng xếp hàng trên tuyết trắng, chờ đợi hiệu lệnh của chủ soái. Ánh mặt trời phản chiếu trên những cây đao chói mắt, khiến cho áo giáp sáng ngời, tinh thần mỗi người như được chấn hưng, cùng một nhịp điệu nói không nên lời.

Tần Trọng Hải cười nói:

- Khí thế quân ta đang lên như cầu vồng, Lư tham mưu nghĩ sao?

Lư Vân khen:

- Khi trước nghe rằng Tần tướng quân trị quân nghiêm khắc, không ngờ tận mặt lại thấy tinh nhuệ như vậy, thực không thẹn uy vũ của ngài.

Tần Trọng Hải hắc hắc cười nói:

- Các ngươi nịnh nọt ta như vậy làm sao được, ngươi phải mắng ta mấy câu mới phải. Nếu không lão tử sướng đến phát cuồng, sau này còn ai dám khuyên ta một câu nửa lời nữa!

Đđang nói thì một tên lính truyền lệnh thúc ngựa như điên mà đến, kêu rằng:

- Ngọc liễn (1) của công chúa đã rời thành một dặm!

Tần Trọng Hải gật đầu ra lệnh:

- Đại quân nghe lệnh, tiền đội đổi thành hậu đội, xuất phát nghênh đón công chúa thánh giá!

Chúng quân sĩ dạ ran một tiếng. Năm nghìn quân mã phi nhanh về phía trước, tiếng bước chân ù ù như trống lớn chấn rung đất trời.

Cách chưa đầy dặm, xa xa chỉ thấy có hai tấm bảng giơ cao, ở trên có viết "Cung kính ", "Tránh đường". Đằng trước là cả trăm ả cung nữ tay cầm nhạc khí, đang tấu lên khúc nhạc hoan ca. Trong tiếng hát, Ngọc liễn của công chúa chậm rãi đi về phía trước. Ngọc liễn được sơn vàng gắn ngọc, bảo dị phi phàm, mười sáu con bạch mã chân dài chia làm bốn nhóm, gõ móng kéo xe trên đường. Một đại thần mặc hồng bào gấm vóc đi bên cạnh xe, người này chân bước theo đoàn ngọc mã, chính là Ngự Sử Hà đại nhân.

Tần Trọng Hải xoay người xuống ngựa, quỳ rạp xuống đất:

- Mạt tướng là Liêu Đông Du Kích Tần Trọng Hải, đặc biệt tới đón tiếp thánh giá.

Hà đại nhân gật đầu, vui vẻ nói:

- Có Trọng Hải ở đây, hành trình của chúng ta tất sẽ bình an, mau mau đứng dậy đi!

Tần Trọng Hải đáp:

- Mạt tướng tất kiệt tâm kiệt lực, tuyệt không dám làm sai thánh chỉ, xin Hà đại nhân an tâm.

Hà đại nhân cười nói:

- Trọng Hải không cần đa lễ, mau mau bình thân!

Tần Trọng Hải đang muốn đứng lên, chợt nghe một âm thanh bén nhọn truyền tới:

- Tiểu tử này thật vô lễ! Chỉ thấy Hà đại nhân, lại chưa nhận ra ta sao?

Tần Trọng Hải ngẩn ra, ngẩng đầu thì thấy một người mặt trát đầy phấn trắng, môi tô son hồng, bộ dáng quái dị đang nhìn mình chằm chằm. Lập tức nhận ra đó là Phó tổng quản Đông Xưởng Tiết Nô Nhi, bên cạnh còn hơn mười gã thái giám, đều là người của Đông Xưởng.

Tiết Nô Nhi này võ công cao cường, lại thêm trời sinh tính tình quái dị, không hề để mệnh quan triều đình vào mắt.

Tần Trọng Hải nhướng mày, không ngờ người này hộ giá công chúa đến đây, thật là phiền toái.

Chỉ nghe Tiết Nô Nhi lạnh lùng thốt:

- Ngươi đã thấy ta, sao còn không tới bái kiến?

Nếu võ tướng khác thấy Tiết Nô Nhi tất sẽ khúm núm, chỉ sợ đắc tội với lão. Ai ngờ Tần Trọng Hải to gan lớn mật, thấy "Hoa yêu " thì chỉ nhíu mày. Tiết Nô Nhi thấy hắn bất động một lúc lâu thì cả giận quát:

- Họ Tần, ngươi đứng đó làm gì? Còn không lại đây thỉnh an?

Tần Trọng Hải thầm nghĩ:

- Không biết lão yêu bất nam bất nữ này muốn ra oai tác quái cái gì, trước tiên phải hạ mã uy để lão bớt kiêu ngạo. Nếu không lão càng thêm ngang ngược, ngày sau ta biết hành sự thế nào?

Y cười cười rồi nói:

- Thì ra là Tiết phó tổng quản giá lâm. Vừa rồi mắt kém không thấy, xin thứ cho.

Miệng thì nói nhưng hai chân y bất động, một bộ thật là lười biếng.

Tiết Nô Nhi thấy đối phương không tới lễ bái thỉnh an mình, giận dữ nói:

- Tiểu tử chết tiệt! Sao không biết thể thống như vậy? Ta không cho đứng, sao ngươi dám đứng thẳng trước mắt ta?

Tần Trọng Hải có ý kích đối phương, ngáp một cái rồi khẽ khom lưng nói:

- Ồ! Ta đã quên mất điều này, Tiết phó tổng quản tới thật sớm a! Tối qua ngủ ngon giấc không?

Vừa nói vừa ngáp liên tục rồi tránh ra.

Tiết Nô Nhi giận dữ muốn điên, đưa tay sờ vào "Thiên ngoại Kim Luân ". Ngày ấy lão từng dựa vào binh khí thành danh này giết chết hảo thủ phái Côn Luân, ngay cả "Kiếm lãng" Lưu Lăng Xuyên cũng bị chặt một tay, đủ thấy uy lực to lớn thế nào.

Tiết Nô Nhi đang muốn động thủ giết người, lại nghe trong Ngọc liễn của công chúa truyền ra một âm thanh đầy nhu hòa:

- Các khanh chớ có tranh chấp, hành trình sang Tây lần này cần mọi người đồng tâm nhất trí, không thể tùy tiện sinh sự khắc khẩu.

Thanh âm kia nghe trẻ trung nhưng lại có khí chất cao quý không thể coi thường, chính là Ngân Xuyên công chúa mở miệng nói chuyện. Mọi người đồng loạt xoay người xuống ngựa, quỳ xuống nói:

- Thuộc hạ sẽ tận lực ứng phó, không dám sai lệnh công chúa dạy bảo!

Tiết Nô Nhi quỳ trên mặt đất, miệng đáp ứng nhưng lại hung hăng trừng mắt nhìn Tần Trọng Hải. Tần Trọng Hải nhếch miệng cười giả vờ si ngốc, hồn nhiên không coi bộ dáng tàn nhẫn của đối phương vào đâu.

Năm nghìn tướng sĩ thấy chủ soái như vậy thì cũng quỳ xuống. Binh khí trên lưng bọn họ va chạm phát ra những tiếng đinh đinh đang đang không dứt bên tại. Mọi người thầm nghĩ:

- Nghe âm thanh tú nhã đoan trang, ắt hẳn Ngân Xuyên công chúa là một mỹ nữ tuyệt đại.

Lúc này triều chính hỗn loạn, thế lực của Giang Sung mạnh nhất nhưng không quản được sự vụ lớn nhỏ trong cung. Quyền bính nơi này luôn ở trong tay Đông Xưởng Lưu Kính. Sự tình kết thân nghị hòa lần này trọng đại, Lưu Kính lo hộ giá hành trình của công chúa, tất nhiên cẩn thận gấp bội. Nếu ái nữ của hoàng thượng có gì sơ xuất, chỉ sợ cái đầu của lão sẽ không được an ổn.

Lưu Kính sợ Giang Sung xếp đặt hãm hại, liền phái ra Phó tổng quản Tiết Nô Nhi võ công cao cường đi áp trận, một bên mượn Hà đại nhân xin đại quân của Liễu Ngang Thiên hộ tống, tránh trúng phải mai phục của đám sơn tặc đạo phỉ. Vạn sự chuẩn bị sẵn sàng. ứng phó như thế mới không còn gì lo lắng.

Ai ngờ nhân mã hai phe không cùng đạo, thêm vào đó tính tình Tiết Nô Nhi thật quá xấu xa. Đầu lĩnh song phương vừa thấy đã không vừa mắt, liền phân tranh miệng lưỡi một trận.

Mọi người nghe công chúa trách cứ thì không dám phát tác, chỉ yên lặng đi trước hộ giá.

Đại quân xuất phát được vài dặm, Lư Vân ngồi trên lưng ngựa, đang thương lượng quân tình cùng Tần Trọng Hải, đột nhiên thấy Tiết Nô Nhi la hét tại xa xa, không biết là tức giận vì sự tình gì. Lư Vân thấy người này thì thất kinh, thấp giọng hỏi:

- Tần tướng quân, đó không phải là Tiết Nô Nhi sao? Người này tới đây làm gì?

Tần Trọng Hải hắc hắc cười nói:

- Hoàng thượng phái lão cùng Hà đại nhân chủ trì việc kết thân nghị hòa. Chúng ta đành đi chung một chuyến.

Lư Vân nghe mình phải đi cùng lão thái giám này thì nhíu mày. Khi trước hắn đã gặp Tiết Nô Nhi tại Ngõ Vương phủ. Lão này võ công âm độc hành sự tàn bạo, ai ngờ Hoàng thượng lại để đối phương cùng Hà đại nhân chủ trì việc kết thân nghị hòa, thật là không ngờ.

Tần Trọng Hải vẫn cười hì hì không thèm để ý.

Năm nghìn binh mã chậm rãi hộ tống công chúa sang Tây, qua các nơi đều có binh mã tiếp giá, ban đêm công chúa nghỉ tại các tòa nhà cao cấp nơi nha môn, trên đường bình an vô sự. Chỉ là Tiết Nô Nhi làm bộ quá nhiều, thấy đám quan binh tới tiếp giá thì hung hăng thoá mạ mới thoải mái thống khoái. Mắt thấy Phó tổng quản Đông Xưởng ngạo mạn như vậy, tướng lãnh các nơi ai ai cũng thầm hận trong lòng nhưng không thể làm gì.

Lúc rảnh rỗi trên đường, Hà đại nhân mời Vũ Nhạc Sinh thuộc Thái Thường Tự dạy ngôn ngữ của Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc cho mọi người. Thời này, Thái Thường Tự đảm nhận việc phiên dịch trong kinh như ngôn ngữ của Mông Cổ, Nữ Chân, Tây Thiên, dân tộc Hồi… Người thông dịch được gọi chung là các Vũ Nhạc Sinh. Lần này đi kết thân nghị hòa cùng Hãn Quốc cũng có mấy gã. Tần Trọng Hải không ưu đọc sách vở, chỉ buộc Vũ Nhạc Sinh dạy y vài câu mắng chửi thô tục, lười biếng không nhiệt tình học hỏi. Riêng Lư Vân lại vạn phần chăm chú, học hành cần mẫn.

Tần Trọng Hải thấy hắn cố gắng như thế thì cười rằng:

- Lư huynh đệ, ngươi chăm chỉ học tập như vậy, chẳng lẽ muốn tới ở cùng đám Man tộc, vĩnh viễn không trở về trung thổ?

Lư Vân mỉm cười:

- Ngày sau chúng ta gặp mặt Khả Hãn, nếu không có ai giao tiếp được với họ, chẳng phải là để người coi thường sao?

Tần Trọng Hải ha hả cười nói:

- Nói hay lắm! Chúng ta là thượng quốc Thiên triều, sao có thể đám phiên bang xem thường?

Y thấy Lư Vân một bộ tao nhã, trong lòng thầm nghĩ:

- Con mẹ nó, trong quân lão tử đều là hạng lưu manh vô lại, nửa chữ bẻ đôi còn không biết. Đúng là cần tìm người đọc sách chủ trì cục diện. Xem ra lão tử tìm đến Lư huynh đệ tương trợ thật là tinh mắt.

Nghĩ đến đây y càng dương dương tự đắc.

Quá nửa tháng, đã ra ngoài khu vực Trực Lệ, đại quân hành tẩu dọc theo Trường thành. Trên đường dần trở nên hoang vu, Tần Trọng Hải căn dặn quân binh cẩn thận để ý, tuyệt không thể sơ ý khinh thường. Có khi không kịp lộ trình, đêm tối tìm không được chỗ nghỉ trọ đành lập trại nghỉ ngơi tại nơi hoang dã. Chỉ là đêm khuya, binh mã thủ vệ càng thêm nghiêm khắc, dù gió thổi cỏ lay cũng không bỏ qua. Tần Trọng Hải cùng Lư Vân thay phiên trong coi hương trướng của công chúa, đêm đêm thường xuyên không được ngủ ngon.

Tối ngày hôm đó tới một thị trấn, mọi người thở phào nhẹ nhõm, đều thầm nghĩ:

- Xem ra đêm nay có thể ngủ ngon một giấc!

Lư Vân dẫn một tiểu đội nhân mã đi đầu vào thành. Vào trong ngưng mắt nhìn lại, không biết vì sao mà hai bên đường đông nghìn nghịt toàn người là người. Trong lòng Lư Vân cả kinh, sợ có biến thì ghìm cương ngựa, truyền lệnh năm nghìn binh mã dừng lại ngoài thành, đồng thời hồi báo cho Tần Trọng Hải.

Tần Trọng Hải thấy đại quân dừng bước, thấy lính truyền lệnh hổn hển chạy tới, không đợi nghe hồi báo đã phi ngựa vào thành, muốn trước đi cứu viện. Khi thấy Lư Vân êm đẹp ngồi trên ngựa thì mới an tâm một chút, liền hỏi:

- Có chuyện gì? Sao bỗng dừng lại như vậy?

Lư Vân chưa trả lời, Tần Trọng Hải thấy biển người nghìn nghịt trong thành thì cả kinh.

Lư Vân thấp giọng nói:

- Những người này là sao? Sao chen lấn trên phố? Chẳng lẽ muốn bất lợi với công chúa điện hạ?

Tần Trọng Hải cũng khó hiểu, lập tức cao giọng quát:

- Tri huyện nơi đây đâu!

Tiếp theo liền rút đao ra khỏi vỏ, phóng ngựa về phía trước. Đám người trên đường thấy hắn hung hãn như vậy, vội nhường ra một con đường.

Tần Trọng Hải đang quát tháo, chợt thấy một nam tử nhỏ gầy gấp rút đi ra từ trong đám người, khom người chắp tay nói:

- Hạ quan là Lưu Chương Nhân, ở đây nghênh đón công chúa thánh giá.

Tần Trọng Hải hừ một tiếng:

- Đông đúc bá tánh tụ tập là xảy ra chuyện gì? Sao dám cản đường?

Lưu Chương Nhân thấy sắc mặt bất thiện của y, cuống quít nói:

- Tướng quân xin đừng lo lắng, tất cả lão bá tánh chỉ vì yêu mến công chúa, liền muốn tới đây bái kiến thánh nhan. Tuyệt không ác ý, tuyệt không ác ý.

Lư Vân thầm lấy làm kỳ quái. Mỗi khi đại quân quá cảnh, lão bá tánh địa phương đều nhượng bộ lui binh, làm gì có chuyển ủng hộ như thế. Chẳng lẽ trong chuyện này có gian trá? Hắn liền liếc sang Tần Trọng Hải. Tần Trọng Hải hiểu ý, lập tức hừ một tiếng:

- Mau chấm dứt việc này. Ta xem tám phần là ngươi giật dây để lão bá tánh đến vuốt đuôi ngựa công chúa!

Lưu Chương Nhân hoảng sợ, quì xuống kinh hãi nói:

- Tướng quân minh giám, lão bá tánh nghe công chúa đi qua, tất cả đều tự ý tới bái kiến, muốn khấu tạ ân đức của người. Tuyệt không phải do hạ quan xui khiến, xin tướng quân minh xét!

Tần Trọng Hải cười lạnh nói:

- Vậy sao? Công chúa sinh trưởng ở thâm cung, có gì ân đức với các ngươi?

Lưu Chương Nhân nói:

- Năm ngoái bổn huyện bị lũ lụt, lão bá tánh nghèo đói không có cơm ăn. Chúng ta có báo lên triều đình nhưng nha môn bộ Hộ nói không có tiền giúp nạn thiên tai. Lão bá tánh chúng ta trôi giạt khắp nơi, không có ăn mà chết đói không ít.

- Ngân Xuyên công chúa nghe nói tới việc này, liền dùng gia tài của bản thân tặng cho lão bá tánh mười vạn thạch gạo trắng, lúc này mới cứu sống ngàn hộ nơi này. Lão bá tánh mang đại ân, đều xem người như Bồ Tát sống.

Hai người Tần Lư ồ một tiếng, không ngờ Ngân Xuyên công chúa có thiện tâm như vậy. Xem ra có nàng nhân tình với lão bá tánh nơi đây, cả hai liền yên lòng trở lại.

Tần Trọng Hải cười nói với Lư Vân:

- Nhìn không ra, vị công chúa bảo bối của chúng ta lại có nhãn quang hơn người, hắc hắc, nói không chừng nàng còn mạnh lão tử hơn chút.

Lư Vân ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:

- Tướng quân nói chuyện cẩn thận, chớ để người ngoài nghe được lời lẽ bất kính. Tránh lại rước họa vào thân.

Tần Trọng Hải chỉ cười một cái, từ chối cho ý kiến.

Hai người đang nói chuyện, phía sau có một thớt ngựa chạy như bay tới. Trong tiếng vó ngựa, chỉ nghe một người thét to:

- Là ai ngăn cản đường? Tội đáng chết vạn lần!

Thì ra là Đông Xưởng Phó tổng quản Tiết Nô Nhi đã đến.

Lưu Chương Nhân đi ra phía trước, quỳ xuống nói:

- Hạ quan Lưu Chương Nhân bái kiến công công.

Tiết Nô Nhi quát:

- Ngươi cho đám dân đen chết tiệt cản đường là dụng ý gì? Chẳng lẽ muốn hành thích!

Lưu Chương Nhân sợ đến toàn thân phát run, cả kinh nói:

- Hạ quan không dám!

Tiết Nô Nhi cười lạnh một tiếng, đang định tác oai thì lại nghe có tiếng tơ trúc quanh quẩn, Ngọc liễn của công chúa đã vào thành. Tiết Nô Nhi nhướng mày, sợ lão bá tánh quấy nhiễu công chúa, quay sang quát Tần Trọng Hải:

- Các ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì? Không mau mau đuổi đám dân đen chết dẫm này đi! Lát nữa nếu kinh động đến công chúa, ai gánh nổi trách nhiệm này đây?

Chúng binh sĩ nghe lão quát mắng nhưng không có ai động một bước, xem ra quân kỷ nghiêm minh. Chưa được Tần Trọng Hải hiệu lệnh, không ai có thể chỉ huy bọn họ.

Tiết Nô Nhi thấy không người nào để ý tới lệnh của mình thì giận dữ thét to:

- Tần Trọng Hải, công chúa sắp tới, tiểu tử ngươi còn không mau mau hạ lệnh? Rốt cuộc miệng ngươi đang ngậm thứ gì mà câm vậy!

Tần Trọng Hải hừ một tiếng, đang muốn cãi thì lại nghe âm thanh nhu hòa của công chúa truyền ra từ trong xe:

- Các khanh lại có chuyện? Làm gì cao giọng như vậy?

Tiết Nô Nhi đang muốn trả lời, lại nghe chúng lão bá tánh ầm ầm lên tiếng:

- Công chúa điện hạ tới! Bảo chúa điện hạ tới!

Tức thời dân chúng chen đẩy đến ngọc liễn, Tiết Nô Nhi kinh hãi quát to:

- Phản, phản rồi, đám dân đen này dám xem thường vương pháp như vậy. Tần Trọng Hải, ngươi mau phái người đuổi chúng đi!

Tần Trọng Hải thấy nhiều người hỗn loạn, lo lắng an nguy của công chúa, thấp giọng gấp rút truyền lệnh:

- Mọi người bảo vệ công chúa, mau cách ly lão bá tánh ra.

Chúng quân sĩ đang định tiến lên, chợt thấy vô số lão bá tánh quỳ rạp xuống đất, dập đầu với xe kiệu của công chúa. Cả đám quan quân ngẩn người, không biết làm sao để đuổi bọn họ. Tần Trọng Hải trầm giọng nói:

- Trường thương thủ! Mau tới phía trước!

Chúng quân sĩ thừa dịp lão bá tánh quỳ xuống, ra sức chen đẩy chiếm chỗ trống trước kiệu, ngăn cản lão bá tánh cùng quây kín hộ vệ công chúa.

Tần Trọng Hải sợ có người mưu đồ làm loạn hành thích công chúa, liền cử đao gác trước kiệu.

Chỉ thấy Lưu Chương Nhân phục lạy, cất cao giọng nói:

- Thần tri huyện Lưu Chương Nhân, dẫn vạn lão bá tánh bổn huyện khấu kiến công chúa điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế.

Chúng lão bá tánh cũng lớn tiếng kêu lên:

- Công chúa nương nương vạn tuế, vạn vạn tuế!

Đám dân đen này không biết phân chia vạn tuế, thiên tuế, liền giương miệng hồ đồ, dù lộn xộn không quy tắc nhưng mọi người vẻ mặt chân thành. Có vài lão thái bà càng yên lặng cầu khẩn, rơi lệ đầy mặt. Có thể thấy Ngân Xuyên công chúa được lão bá tánh nơi đây yêu quý như thế nào.

Lưu Chương Nhân lạy một trận, nói:

- Năm ngoái nếu không được công chúa bảo hộ, chúng ta sớm đã chết trong nạn đói, há có thể lần nữa thấy lại vầng thái dương? Đại ân công chúa như nhật nguyệt sáng tỏ, chúng ta vĩnh viễn cảm tạ trong tâm phế. Hôm nay biết được công chúa đại hôn sẽ qua bản huyện, thần liền dẫn lão bá tánh đến lễ bái, một lần được diện kiến thiên nhan.

Chỉ nghe trong kiệu lại truyền ra âm thanh ấm áp ôn hòa:

- Bổn cung thân là hoàng tộc, thương cảm lão bá tánh là chuyện cần làm. Lưu Tri huyện cần gì đa lễ như vậy?

Chúng lão bá tánh nghe lời của công chúa, nhất thời hoan hô không ngớt.

Mắt thấy bức rèm gấm khẽ lay động, dường như Ngân Xuyên công chúa muốn rời kiệu, mấy cung nữ liền bước lên phía trước hầu hạ. Mọi người nín thở ngưng thần, chờ xem mỹ nữ đệ nhất kinh thành đi ra. Lưu Chương Nhân càng mừng rỡ, hô hào lão bá tánh cùng dập đầu liên tục.

Tần Trọng Hải thấy công chúa muốn rời ngọc liễn thì thất kinh, quỳ xuống ngăn trước kiệu nói:

- Công chúa là thiên kim chi thể, tuyệt không thể tùy ý rời xe. Nếu có gì sơ xuất, thuộc hạ thật không gánh nổi tội!

Ngự Sử Hà đại nhân ở một bên cũng sốt ruột, gấp rút tiếp lời:

- Tần tướng quân nói rất phải, công chúa chính là vạn kim chi thể, há có thể lộ diện ở đây? Xin hãy suy tính cẩn thận.

Bảo chúa ngồi trong ngọc liễn, hòa nhã mà nói:

- Rất nhiều lão bá tánh đều vì ta mà đến. Bổn cung há có thể không gặp bọn họ một lần? Các khanh không cần nhiều lời nữa, mời lui ra.

Tần Trọng Hải nằm sấp bất động nhưng không có ý lui bước. Tiết Nô Nhi được dịp liền nhân cơ hội chia rẽ:

- Tần Trọng Hải! Ngươi là hạng cuồng đồ lớn mật, không ngờ dám trái lệnh công chúa? Ngươi không muốn sống nữa sao?

Lại nghe công chúa lên tiếng:

- Tiết công công, mời ngươi cũng tránh ra.

Tiết Nô Nhi biến sắc mặt, vội né qua một bên.

Rèm cẩm nhấc lên, mắt công chúa sắp xuống xe, Tần Trọng Hải thở dài một tiếng, biết khó lay chuyển ý của nàng nên đành tránh ra bên cạnh. Y đến chỗ Lư Vân, thấp giọng căn dặn:

- Lư huynh đệ, ngươi đi tuần trên nóc nhà, quan sát thấy kẻ nào có cử chỉ khác lạ thì lập tức giết không tha.

Lư Vân gật đầu, phi thân mà đi. Tần Trọng Hải lại điều động đại quân, chia bốn phương bao quanh canh giữ ngọc liễn, bản thân thì rút đao khỏi vỏ cận vệ.

Lư Vân theo lời bay lên nóc nhà dân giám thị, chỉ thấy phía dưới đông nghìn nghịt người quỳ đầy đường. Chúng quan binh thì dàn thành một vòng tròn bảo vệ xe kiệu của công chúa. Liền vào lúc này, một cung nữ vén màn. Một đôi chân ngọc nhỏ dài vươn ra khỏi xe, tiếp theo một nữ tử chậm rãi đi xuống, chính là Ngân Xuyên công chúa!

-----

Chú: (1) Xe của vua đi gọi là liễn, chốn kinh sư gọi là liễn hạ, đường lối trong cung gọi là liễn đạo.

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.