Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở đầu

Tiểu thuyết gốc · 3144 chữ

Tại lễ đường...

Cô dâu trong bộ váy cưới rất đơn giản, không quá cầu kì. Chiếc váy cúp ngực với thân váy ôm sát người tới đường eo rồi xòe rộng ra. Cả chiếc váy hoàn toàn trơn nhẵn không hề trang trí thêm bất cứ cái gì theo lời của cô. Tuy chiếc váy không phải là đẹp nhưng lại luôn luôn toát lên sự tinh nghịch và sang trọng của cô gái. Cô cũng chẳng trang điểm nhiều, chỉ thoa chút phấn, đánh son và kẻ mắt để trông đỡ bị thô. Cho dù hôm nay là ngày trọng đại nhất của mình, cô cũng chẳng quan tâm lắm đến hình thức bên ngoài. Và cho dù... cô không hề xinh đẹp như những cô dâu khác. Trên khuôn mặt rạng rỡ là nụ cười hạnh phúc nhất mà cô từng có.

"Ôi! Mình sắp lấy anh ấy rồi ư? Thật không thể tin được!"

Cô hồi hộp nắm chặt lấy bó hoa cưới được trang trí hình trái tim và giấy gói màu hồng rất bắt mắt. Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi, cô sẽ chính thức trở thành một người phụ nữ đã có chồng, những ngày tháng chơi bời cùng bạn bè sẽ chẳng còn nhiều nữa.

Cô nhìn xung quanh lễ đường, một cảm xúc khác lại len lỏi trong cô. Cô cúi xuống, đôi mắt đen láy bắt đầu rưng rưng. Cô lại nhớ đến bố mẹ, ngày hôm nay cô sẽ chia tay họ để đến với một gia đình khác, gia đình của nhà chồng. Cô cũng chẳng còn được nũng nịu bố mẹ, được ăn những món ăn mẹ nấu và đi ngắm hoa với bố nữa rồi.

Bỗng một ngón tay đưa lên quệt đi vài giọt nước mắt đã bắt đầu rơi trên khóe mi cô. Cô giật mình ngẩng đầu dậy, bố của cô đã đứng bên cạnh từ lúc nào. Ông mỉm cười hiền hậu, nắm lấy tay cô con gái, đôi mắt hơi nheo lại để lộ những vết chân chim rõ mồn một, mái tóc đã điểm vài sợi bạc do ảnh hưởng từ tuổi tác.

- Bố!

- Con gái, hôm nay là ngày vui, tại sao con lại khóc?

- Con sợ, con run lắm!

- Đừng sợ, con gái yêu của bố! Hôm nay con nên vui mới phải chứ! Giờ đây con đã thực sự trưởng thành rồi! Khi sang nhà chồng thì phải biết vâng lời, không được cãi hay nũng nịu như ở nhà nữa, nhớ chưa?

- Vâng! Nhất định con sẽ ngoan, bố cứ yên tâm!- Cô gái vỗ ngực.

Ông xoa đầu cô, nhớ lại những ngày cô còn bé thì cứ vòi vĩnh hết cái này đến cái khác, chẳng chịu thua ai. Vậy mà giờ đây cô bé ngây thơ của ngày xưa ấy sẽ tạm biệt ông bà để đến với gia đình nhà chồng. Cho dù ông an ủi, dặn dò để động viên con gái nhưng thực ra đôi mắt của ông cũng đã rớm lệ từ lúc nào. Cô gái xúc động ôm lấy bố. Chính bản thân cô cũng không thể kìm lòng nổi khi ngày hôm nay sẽ đánh dấu 1 mốc quan trọng nhất trong cuộc đời của mình.

- Con gái! FIGHTING!

- Vâng! Bố cũng FIGHTING!!!


- Xin mời chú rể bước ra ạ!

Tiếng của Cha Xứ vừa dứt, cánh cửa màu trắng được bao phủ rất nhiều hoa hồng từ từ mở ra. Chú rể với dáng người cao gầy, mái tóc màu hạt dẻ, đeo cặp kính màu đen và khoác trên mình bộ comple cũng màu đen khá lịch thiệp. Anh chậm rãi bước đến chỗ Cha Xứ trong nụ cười tươi nhưng ẩn chứa trong đó là một sự lạnh lẽo khó tả.

Cha Xứ mỉm cười, tiếp tục công việc của mình.

- Và bây giờ, xin mời cô dâu bước ra ạ!

Cánh cửa một lần nữa mở ra, cô gái bước đi trong sự khó khăn vì chiếc váy cưới khá trễ mà lại không có dây, chỉ cần lỡ dẫm vào chân váy thôi thì chiếc váy sẽ rơi xuống ngay lập tức. Cô thầm nguyền rủa tên đáng ghét nào đó đã thiết kế cho cô bộ váy cưới này để bây giờ cô phải khổ sở thế này đây.

Khi hai người đã đứng cạnh nhau, tất cả mọi người cùng hướng mắt lên phía Cha Xứ để nghe ngài đọc lời nguyện thề.

- Hoàng Minh Anh, con có đồng ý lấy người con trai bên cạnh mình làm chồng không?

- Con đồng ý!

- Còn con, Trần Duy Phong, con có đồng ý lấy cô gái bên cạnh mình làm vợ không?

Im lặng một lúc, anh chỉ nhìn Cha Xứ khiến mọi người và cả cô dâu đều nín thở lắng nghe. Lễ đường bây giờ bỗng căng thẳng đến kì lạ.

- Con đồng ý!

Câu trả lời của anh vừa dứt, mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm. Cô gái quay sang lườm nguýt chàng trai kia, dám trêu ghẹo khiến cho mọi người như bị đứng tim. Anh nháy mắt nhìn cô.

- Xì! Đúng là...

- Vậy ta tuyên bố: Từ nay hai con sẽ trở thành vợ chồng! Hai con hãy trao nhẫn cho nhau để minh chứng cho tình yêu của mình.

Sau khi trao nhẫn cho nhau theo đúng lời của Cha, anh từ từ đưa mặt mình kề mặt cô. Cô ngạc nhiên, mở to mắt nhìn anh. Nhưng rồi một lực nào đó đã điều khiển cô hướng theo khuôn mặt của anh. Cô từ từ nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận thứ mà anh sắp trao cho mình. Khoảng cách của hai người bắt đầu rút ngắn dần...

5cm...

4cm...

3cm...

2cm...

"Cố lên nào! Một chút nữa thôi!"

1cm...

- Minh Anh! Dậy mau! Muộn giờ học rồi!

Póc...

- Ôi không! Chú rể đâu rồi?

Chú rể đã biến mất không còn chút dấu vết khi tiếng gọi quen thuộc của ai đó vừa dứt. Cô gái sợ hãi, hoảng hốt ngó nghiêng xung quanh để tìm anh. Nhưng tiếng gọi ấy vẫn chưa dừng lại ở đó.

- Minh Anh! Dậy! 7 giờ rồi!!!

Bây giờ xung quanh cô không còn là lễ đường nữa mà là một nơi tối đen như mực, chẳng một chút ánh sáng hắt vào. Cô sợ hãi ôm đầu, hét lên:

- Khônggggggggggggggggggggggg...

Rầm...

- Á đau quá!

- Cũng biết đau đấy à? Có dậy không hả?

- Sao mẹ cứ phá giấc ngủ của con bằng cách đạp con xuống giường thế?

- Phá cái gì mà phá? Không làm thế thì đến bao giờ con mới dậy? Nhìn đồng hồ đi, 7 giờ rồi kia kìa!

- Hả? Ôi không!

Tôi cuống cuồng phi như bay vào trong nhà vệ sinh để đánh răng, rửa mặt và thay quần áo chỉ trong vòng... 5 phút. Thực ra mỗi khi vào trong phòng vệ sinh sau khi ngủ dậy thì tôi phải ở trong đó ít nhất 30 phút. Nhưng bây giờ, do hoàn cảnh xô đẩy nên tốc độ của tôi mới được cải thiện tối đa như thế đấy.

Bước ra trong bộ đồng phục của trường Edison, tôi đứng trước cái gương to khủng bố ở cạnh giường để ngắm nhìn hình dáng mập mạp của mình. Chà! Đúng là béo có khác, mặc váy nhìn tệ hại kinh khủng. Phải nói thật là tôi rất rất rất béo, béo đến mức chẳng mặc vừa cái gì, đến khổ. Ấy thế nhưng mấy đứa bạn cùng lớp lại bảo trông tôi không béo lắm, nói thẳng ra là không béo tý nào luôn. Xì! Chúng nó nói đểu ý mà! Mấy cái đứa đáng ghét chuyên gia đụng vào nỗi đau của tôi.

Theo như thói quen hàng ngày, tôi bước đến bên cửa sổ, chậm rãi kéo tấm rèm cửa hình Doremon màu xanh nước biển để nhìn sang căn phòng ấy. Nhưng... lại một lần nữa tôi tìm kiếm trong sự vô vọng rồi. Người ấy... không hề có ở đó.

Haiz... Không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi mơ về người đó rồi. Mà thôi, có mơ tỉ lần đi chăng nữa thì cũng chẳng bao giờ thành sự thật đâu mà. Vậy nên cứ coi như nó là giới hạn mong muốn của mình thôi. Được mặc váy cưới, bước đi cùng anh trong lễ đường là mãn nguyện lắm rồi. Tôi thở dài kéo rèm cửa lại, thẫn thờ bước chân xuống cầu thang. Và đây cũng không biết là lần thứ bao nhiêu tôi buồn vì không được nhìn thấy người đó rồi.

- Con đi học đây ạ!

Tôi chộp lấy hộp sữa mẹ để sẵn trên bàn rồi ra ngoài cửa, lao vun vút đi học trên chiếc xe đạp điện màu xanh nước biển yêu quý của mình.

Reng reng...

Tiếng chuông vừa dứt thì cũng là lúc tôi đang ở trong nhà để xe của trường. Vì tôi đến muộn nên chẳng còn chỗ nào để xe cả, kín hết rồi.

- Ơ! Không! Vẫn còn...

May cho tôi quá, vẫn còn một chỗ nữa ở tít bên trong. Không chần chừ thêm, tôi dắt xe chạy như bay đến chỗ đó vì xung quanh tôi có rất nhiều người cũng đang nhằm đến chỗ đó.

"Không! Nó là của mình! Nhất định là của mình!"

- Ya...

Uỳnh...

Và cuối cùng, chỗ để xe duy nhất đó đã thuộc về tôi. Đó là điều tất nhiên rồi, tôi chạy nhanh thế cơ mà. Trước khi lên lớp, tôi không quên quay sang rồi vênh váo nhìn mấy đứa đi chậm hơn mình từ đằng sau với ánh mắt chứa đầy sự chiến thắng.

Bốp...

- A!

- Cái con dồ này! Suốt ngày đi muộn! Mày biết tao đợi mày lâu lắm rồi không hả?

- Tao ngủ quên! Được chưa?

- Suốt ngày ngủ quên! Chả bao giờ là mày không ngủ quên cả!

- Thì sao? Kệ tao!

- Vào lớp nhanh lên đi! Tiết đầu là tiết Toán đấy!

- Biết rồi! Khỏi nhắc!

Đó là đứa bạn thân nhất của tôi, Nguyễn Thảo My. Nó rất tốt bụng, lúc nào cũng quan tâm tới tôi. Tôi mà gặp chuyện gì khó khăn là sẵn sàng chạy tới giúp đỡ ngay. Nó khá xinh xắn, mái tóc tomboy hơi ngả nâu, cao hơn tôi một cái đầu, dáng người thon gọn, nói chung xét về ngoại hình thì phải gọi là hoàn hảo. Gia đình cũng thuộc dạng khá giả, nói chung là hơn gia đình tôi rất nhiều. Nó rất thích làm con trai, lúc nào cũng tự nhận mình là con trai. Thế nên tính cách cùng vẻ bề ngoài của nó thì chẳng ai nghĩ đó là con gái cả, trừ tôi. Tôi vẫn tin 1 ngày nào đó sẽ có người lôi được bản chất thật sự ẩn sâu bên trong nó ra.

Khi cô bước vào lớp, tôi chạy vội vào chỗ ngồi, lấy sách vở ra và ngồi học bài nghiêm chỉnh để ra vẻ với cô là mình rất chăm chỉ. Thú thực chứ tôi dốt môn Toán lắm, cả môn Lý, Hóa cũng không phải là ngoại lệ. Nói chung là tôt dốt tất cả những môn phải tính toán logic. Còn môn Văn thì ít ra tôi còn đỡ hơn một chút bởi nó cũng khá dễ, không phải suy nghĩ nhiều như mấy môn kia, thuộc được ý chính thì sẽ dễ dàng bịa ra nhiều thứ khác. Môn Văn là môn của việc "chém gió" ý mà.


Reng reng...

Sau 2 tiết học căng thẳng và mệt mỏi, tôi uể oải gục mặt xuống bàn để ngủ một chút. Ra chơi chỉ có 15 phút thôi, thế nên phải tận dụng một cách tối đa nhất.

Rầm...

- Ê! Minh Anh!

- Ra đi! Để yên cho tao ngủ!

- Đêm qua lại thức để cày phim ma đúng không?

- Thì sao? Ý kiến à?

- Thôi mà! Đừng giả vờ nữa!

Tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với con bạn lắm chuyện này. Chẳng giờ ra chơi nào nó để yên cho tôi cả, cứ hở ra là lao tới đòi kể hết chuyện này tới chuyện khác làm tôi đau hết cả đầu.

- Giả vờ gì? Ai thèm giả vờ? Mày đi ra chỗ khác đi, để yên cho tao ngủ!

- Ơ kìa! Con này! Tao hỏi tử tế! Dậy đi xem nào!

Nó tìm đủ mọi cách để lôi tôi dậy: cấu, giật tóc, véo má,... Ôi thật là đáng ghét quá đi! Nó không hành hạ thôi thì không chịu được à?

Thôi thì đành dậy vậy, nếu không thì nó sẽ mè nheo suốt cả ngày hôm nay với tôi mất. Miệng thì tự nhận mình là đàn ông con trai nhưng lại nói lắm rồi nũng nịu chẳng khác gì con gái. Đúng là dở hơi mà! Tôi phát điên vì nó mất thôi!

Tôi nhăn mặt, miễn cưỡng ngồi dậy rồi nhìn nó một cách vô cảm nhất có thể. Tôi cố tình làm vậy vì nghĩ rằng chắc chắn nó sẽ cảm thấy chán nản rồi buông tha cho tôi để tôi có thể thư giãn đầu óc trong giờ ra chơi này. Nhưng không, tia hi vọng duy nhất của tôi đã bị dập tắt một cách không thương tiếc, nó chẳng mảy may quan tâm đến biểu cảm khuôn mặt của tôi.

- Mày với anh ấy thế nào rồi?

- Anh nào?

- Anh Phong ý!

Tôi im lặng nhìn My. Anh Phong ư? Thế nào là thế nào?

- Sao vậy? Vẫn chưa có gì à? Chán vậy sao? Tao đã bảo là mày phải biết phản công trước chứ?

- Mày nghĩ tao có thể dễ dàng gặp anh ấy để phản công được ư?

- Sao lại không?

- Mày quên nghề nghiệp của anh ấy rồi sao?

- À ừ nhỉ?

- Làm nghề đó thì không phải lúc nào cũng có mặt ở nhà. Hơn nữa anh ấy còn chẳng biết tao, phản công gì chứ?

Nói đến đây thì giọng tôi bỗng trầm mà buồn hẳn đi. Tôi đôi khi cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân mình nữa, cứ khó chịu kiểu gì ý!

My dường như hiểu ý tôi, nó mỉm cười, đặt tay lên vai tôi.

- Không sao đâu! Đừng buồn! Rồi cơ hội sẽ đến với mày mà, tao đảm bảo đó!

Tôi biết My đang cố an ủi tôi nhưng bây giờ có nói gì đi chăng nữa thì cũng vô ích. Tôi chẳng thể nói gì được lúc này. Khóe mắt đã bắt đầu cay cay, tôi vội xua tay đuổi My ra chỗ khác để nó không phải nhìn thấy nước mắt tôi đang rơi xuống.

- Tao mệt rồi! Tao cần nghỉ ngơi!

- Ừ! Vậy mày ngủ đi! Minh Anh fighting!

- Cảm ơn mày!

Tôi cười gượng gạo rồi gục mặt xuống bàn. Bây giờ tôi chẳng thể ngủ được nữa. Cơn buồn ngủ đã hoàn toàn tan biến mà thay vào đó là một mớ suy nghĩ hỗn độn cứ đấu tranh liên tục trong đầu tôi, tất cả chỉ hướng đến người con trai đó. Mà cũng đã lâu lắm rồi tôi chưa được nhìn thấy anh, căn phòng đối diện vốn đã lạnh lẽo nay càng lạnh lẽo hơn rất nhiều. Tôi suốt ngày chỉ biết ngồi bên cửa sổ, hướng ánh mắt đến căn phòng đối diện ấy, mong chờ một hình bóng cao lớn xuất hiện.

Chả lẽ anh ấy bận rộn đến vậy ư? Anh toàn đi sớm về khuya, có hôm còn không về nhà nữa, chắc anh ấy mệt lắm! Càng nghĩ tôi lại càng cảm thấy thương cảm cho anh hơn.

Reng reng...

Tiếng chuông vào giờ báo hiệu 15 phút ra chơi ngắn ngủi đã hết. Tôi vuốt mặt, tự tát mình vài cái để tỉnh táo hơn rồi bắt đầu những tiết học tiếp theo. Ôi, thế là không ngủ được tý nào rồi! Buồn ghê!


- Con về rồi ạ!

- Ừ! Lên cất cặp, thay quần áo rồi xuống ăn trưa đi!

- Vâng!

Vứt chiếc cặp Doaremon lên bàn học, tôi mệt mỏi nằm lên giường, nhắm mắt lại để nghỉ ngơi một chút. Áp lực học hành khiến tôi mệt mỏi, đầu cứ đau liên tiếp mà không thể dừng lại được.

Nằm được một lúc thì tôi ngồi dậy, mở rèm cửa sổ rồi lại nhìn sang căn phòng ấy. Phải công nhận là phòng anh còn ngăn nắp hơn gấp tỉ lần phòng tôi. Cái giá sách màu đen với hàng trăm cuốn sách dày cộp mà tôi luôn thắc mắc không biết là loại sách gì mà dày đến thế, chắc hẳn anh là một người rất kiên nhẫn khi đọc sách. Nếu là tôi chắc mấy quyển đó đã nằm ở trong kho từ lâu rồi. Thậm chí cả chiếc giường với gam màu xám cũng được sắp xếp ngăn nắp cùng 2 cái gối hình vuông trên đầu giường, bên cạnh còn là chiếc tủ gỗ nhỏ xinh và chiếc đèn ngủ màu trắng đơn điệu. Tôi đoán là có cả bàn làm việc nữa nhưng tại cửa sổ nhà anh cũng không phải là to lắm nên tầm nhìn của tôi bị hạn chế khá nhiều, chắc nó cũng chỉ đơn giản như những đồ vật kia thôi. Căn phòng tuy sạch sẽ, đầy đủ nhưng trống vắng, cứ như là từ trước đến nay không có người ở vậy, hoàn toàn lạnh lẽo và buồn bã.

"Anh ấy lại không có ở đó!"

Gâu gâu...

- Ôi giật cả mình!

Vì mải suy nghĩ linh tinh nên con Hemi đã đứng cạnh từ lúc nào mà tôi không hay biết. Tôi xoa đầu nó, mỉm cười.

- Hemi lên gọi chị đấy à?

Hemi nhìn tôi rồi lại nhìn sang căn phòng đó. Tôi cũng hướng theo ánh mắt của nó, cười nhạt.

- Em nhìn gì chứ? Anh ấy... không có ở đó đâu! Có lẽ anh ấy rất bận!

Hemi nhảy lên người tôi đòi bế. Nhưng do nó quá to nên tôi không thể bế được. Chính vì thế nên nó đã bị ngã một quả khá đau, nhưng nó cũng chẳng kêu hay gì cả.

- Thôi xuống ăn kẻo mẹ chị mắng đấy! Thi xem ai xuống trước không?

Gâu gâu...

Không chần chừ thêm, tôi phi xuống cầu thang để con chó đuổi theo. Nhưng rất tiếc, có chạy nhanh đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể lại nổi với nó. Đương nhiên là nó chạy nhanh hơn gấp trăm lần so với đứa béo ú như tôi rồi. Tôi chỉ còn nước chào thua nó thôi.

Bạn đang đọc Anh Hàng Xóm sáng tác bởi kenkenmom
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kenkenmom
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.