Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 52

Phiên bản Dịch · 2193 chữ

Bệnh viện D.A.S

“Ngủ ở đây một đêm?”_Zami bản tính lạnh lùng nhưng vẫn không kìm được sự KINH HOÀNG mà trợn tròn mắt nhắc lại lời Lệ Hi,không nhầm đấy chứ…bắt cô một đêm ở cùng tên này…KHÔNG THỂ NÀO!

“Sao lớn tiếng vậy?Cháu phấn khích đến vậy sao?”_Lệ Hi cười trêu cô.

Phấn khích quá ấy chứ…Zami nghệt mặt ra…phải rồi!!!RẤT PHẤN KHÍCH.

Cô cứng họng không biết nói gì hết nhìn Ken lại quay sang nhìn Lâm Nhất nhưng họ đương nhiên coi cô như không khí…bất đắc dĩ hướng mắt sang nhìn Lệ Hi cô có gắng tìm lí do thoái thác:”Bác à…nam nữ cùng một phòng một đêm…không tiện” cô gãi đầu cười hì hì,bộ dạng chẳng khác nào ăn trộm khiến Ken phì cười…

“Có gì mà không tiện,cô có bắt cháu phải leo lên giường ngủ cùng nó đâu.Hay cháu mong thế hả?”_Lệ Hi cười mờ ám…

“Không không,đương nhiên là không”_Zami vội vàng xua tay phủ nhận,ngồi cạnh thôi đã không ổn giờ mà nằm cạnh thì…

“Nhưng mà cháu thực sự…”_Zami đang nói dở từ túi quần bất ngờ truyền đến độ rung mãnh liệt cùng những âm thanh bốc lửa vang lên,cô xấu hổ lôi điện thoại ra đã kinh hoàng còn kinh hoàng hơn…

“Alo,bố ạ”_Zami nhỏ giọng.

“Không tao thì là ai,con mới cái,mấy ngày không gặp lại mà giọng bố cũng không nhớ”_Trần Trịch ở đầu dây bên kia bất mãn quát to.

Màng nhĩ Zami đã sớm không chịu nổi tay theo bản năng dơ điện thoại ra xa một chút đủ nghe,mặt cô méo mó thấy rõ,sau khi thấy đầu dây bên kia đã im hơi lặng tiếng cô mới mở miệng:”Đương nhiên là giọng bố…có chết cũng phải nhớ mà đề phòng” càng về cuối cô càng nhỏ giọng hơn như thể tự nói thầm với mình.

“Mày nói cái gì?”_Trần Trịch.

“À không…không có gì…thế bố gọi có việc gì”_Zami vội vàng phủ nhận thầm cười trong lòng không ngờ tai bố cô cũng không quá thính như cô tưởng không thì đời cô coi như…túi ni lông vứt xuống cống…

Ken cùng ông bà Triệu đương nhiên nghe rõ không khỏi cười thành tiếng nhỏ,cái con bé này nhìn thế mà…

“Đêm nay ngủ lại bệnh viện trông nom Ken cẩn thận,bố mày mà biết mày không làm cho ra hồn thì biết tay”_Trần Trịch lớn tiếng đe dọa,với đứa con gái này phải dùng biệt pháp răn đe may ra hiệu quả.

Zami đưa điện thoại cách xa tai một chút nghe đến đây đầu óc choáng váng như búa bổ,trợn tròn mắt nhìn ông bà Triệu còn đang tươi cười như hoa trước mặt.Không phải chứ!!!Đến tai bố nhanh như vậy sao…rốt cuộc họ dùng loại phương tiện gì vậy…cô còn đang níu kéo từng tia vọng chưa gì đã bị chặt đứt hết rồi…

“Sao không trả lời…rồi cuộc mày có định làm không hay để bố đến bệnh viện”_Trần Trịch.

“Đến bệnh viện trông Ken ý hả,ok luôn,đến đi con nhường”_Zami không nghĩ ngợi sảng khoái đáp.

“Tiên sư!Đến để lôi cổ mày về dạy cho một bài học ý con”_Trần Trịch trợn mắt,cái đứa con gái này…muốn chọc vào máu điên của ông mới vừa lòng hả?

“À…thôi thôi,bố già rồi không nên đi lại nhiều,con trông con trông”_Zami nhếch nhẹ một bên mép,vẻ mặt như đi đưa đám nhưng sau đó đôi mắt chuyển biến đột nhiên sáng rực như sao.

“À mà…đừng hòng đêm hôm trốn về nhà,bố cũng đã nói với Hồng Mận rồi bây giờ khóa cửa luôn tới sáng mới mở,an ninh tất cả các thiết bị chống trộm bật hết lên tới sáng,một con muỗi cũng không bay qua nổi nên đừng có dại nghe con”_Trần Trịch dở giọng khuyên bảo.

Mồm Zami đã sớm há to đủ cho một quả trứng gà chui lọt,cái ý tưởng vừa mới hiện lên trong đầu chưa gì đã phũ phàng bị dập tắt…Lại còn bất an ninh chống trộm từ bây giờ tới sáng mai nữa…Nhà của cô mà bật thiết bị chống trộm để chống cô…có lầm không vậy?Lại còn dở cái giọng như kiểu sợ rằng cô sẽ chèo tường vào nhà không bằng ý…cơ mà Zami cũng định thế thật…

Cúp điện thoại hung hăng đút vào túi quần nhìn ông bà Triệu nói rõ ràng:”Đêm nay cháu sẽ ngủ lại đây” rồi không nói thêm lời nào dậm chân bình bịch bình bịch ra ngoài…

Lệ Hi không nén nổi cười thành tiếng nói vọng tới:”Được được,mong một đêm của cháu sẽ vui vẻ”.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

“Alo”.

“Em chưa ăn,đang định đi”.

“Được…em cũng không bận”.

“Ok Sueni-G”.

“Ừ…thôi được,anh tới cổng lớn bệnh viện D.A.S đi”.

“Không!Em không bị bệnh gì cả,chỉ là đến thăm bạn thôi”.

“Được”.

Zami cúp máy vào trong túi,thở dài một hơi nhìn dòng xe cộ đi qua đi lại vào vèo trước mặt.Khi nhìn thấy dòng chữ nhấp nháy trên điện thoại cô cũng kha khá bất ngờ đương nhiên chẳng phải ai xa lạ ngoài Kenbun đã lâu không liên lạc.Lúc bắt máy cô cảm thấy thật khó xử không biết nói soa sau sự việc thái quá ngày hôm đó còn anh lại thản nhiên cười cười hẹn cô ăn tối như không có chuyện gì xảy ra,điều này cũng khiến tâm trạng cô thoải mái lên không ít.Nếu anh đã không nhớ tới chuyện đó rồi…thì cũng nên quên đi cho đỡ nặng đầu.

18 phút sau…

Nhà hàng Sueni-G của tập đoàn SU nổi tiếng với đồ ăn Anh,cả nước cũng rất ít nhà hàng có đồ ăn Anh nguyên liệu vừa chuẩn không qua quá trình bảo quản mà vẫn giữ được hương vị,an toàn tuyệt đối,từ món khó tới món dễ món nào cũng có mặt trong nhà hàng này.Sueni-G triệu tập đủ đầu bếp tài ba đều qua quá trình huấn luyện quy củ,nên rất chuyên nghiệp cũng chưa từng bị phê bình lần nào.Không chỉ nổi tiếng trong nước mà cả ngoài nước Sueni-G cũng có thể so sánh cả với những nhà hàng lớn thượng hạng,khánh nước ngoài đến đặt chân vào mảnh đất này cũng phải chủ động tìm đến nhà hàng Sueni-G nếm thử mùi vị xem báo đài nói đúng hay nói sai.Huân chương đủ mọi giải thưởng nhà hàng Sueni-G đều đếm không xuể,tuy chỉ là một góc nhỏ của tập đoàn SU nhưng đã chiếm vị trí lớn trong lòng người dân thì đủ hiểu cả tập đoàn SU to lướn tới mức nào.

“Em muốn ngồi bên ngoài,không cần phải quá cách biệt như vậy”_Zami dừng bước lên tiếng khi thấy anh đang định kéo mình tiến thẩng tới căn phòng riêng anh tự thiết kế tỏng nhà hàng.Dù gì cô cũng có người yêu rồi,cô không muốn sẽ lại có thêm phiền toái gì nếu Tiron tình cờ bắt gặp,ăn uống trong này cô cảm thấy mình chẳng khác nào đi vụng trộm,cứ ăn uống đàng hoàng bên ngoài có phải tốt không,cũng đâu phải có chuyện bí mật gì khó nói đâu.

Kenbun dừng chân quay lại nhìn cô,nghĩ nghĩ một lúc,đặt chân vào nhà hàng này…anh chưa một lần dùng bữa ở ngoài kia…Nhưng thôi…vì người con gái trước mặt…anh phá lệ một lần xem sao…

“Được,nếu em thích”_Kenbun cười nhẹ hơi cúi người làm động tác mời chỉ về chiếc bàn khuất bên cạnh cửa kính,mặt anh lên báo cũng không ít vì thế nếu không ngồi khóc khuất e rằng…ngày mai trên mặt báo sẽ lại có scandal tình ái vớ vẩn lôi Zami vào mà anh không muốn vì mình mà người khác bị liên lụy.

“Tôi ăn món này,món này và…một trai volka”_Zami chỉ tay vào quyển thực đơn nói với người phục vụ,người phục vụ gật nhẹ đầu định đưa quyển thực đơn cho anh thì anh dơ tay ra chặn lại:”Như cũ”.

“Vậy xin cậu chủ và người yêu chờ một lát sẽ có ngay”_Cô phục vụ mỉm cười định quay người bước đi thì…

“Cô nói cái gì đấy”_Zami còn chưa kịp lên tiếng phủ nhận giọng uy quyền mang theo vẻ bất mãn của Kenbun vang lên không khó nhận ra là điều này thực sự khiến anh khó chịu.

“A…thế không phải…”_Cô phục vụ không khó nhận ra sự tức giận trong giọng cậu chủ,toàn thân run nhè,sắc mặt cũng đi xuống trầm trọng,cô không muốn chỉ vì cái lỗi nhỏ nhặt này mà làm mình mất đi một công việc không dễ kiếm được.

“Không phải,cô có muốn thôi việc không hả?”_Kenbun đanh giọng lại nhìn chăm chăm cô phục vụ tước mặt.

“Tôi biết lỗi rồi…tôi sai rồi…xin đừng đuổi việc tôi”_Cô phục vụ luống cuống cả lên chẳng biết phải làm gì,cô mới vào nghề không muốn mất việc nhanh như thế.

“Có cái đầu thì cũng nên suy nghĩ một chút trước khi nói,cái gì nên nói cái gì không nên và nhất là chuyện của người ta không phải chuyện của mình cũng đừng quan tâm làm gì.Nhiệm vụ của cô không phải để ý những chuyện này mà làm việc cho nhà hàng này thật tốt,cô là người mới nên tôi không tính nhưng nếu lần sau còn để tôi nghe thêm một câu tương tự như câu này từ miệng cô phát ra thì cô không chỉ mất việc đâu mà cả cái mồm cô cũng không giữ nổi đâu”_Kenbun tuôn một tràng,cái gì anh thấy không vừa lòng là phải mở miệng dạy dỗ ngay chứ để lâu hậu quả sau này khó lường trước,cũng vì nhà hàng Sueni-G có cậu chủ nghiêm khắc thế này mà người làm việc trong nhà hàng cũng rất lịch sự và nghiêm túc.

Cô phục vụ cúi đầu cảm tạ liên tục rồi bỏ đi,chả là cô mới nhận việc,đang xem qua thực đơn một chút thì nghe thấy mấy cô vừa nấu ăn vừa trò chuyện nói là cậu chủ hôm nay lại dẫn cô kia đến,xem ra quan hệ không bình thường.Cô phục vụ theo tay chỉ mới biết mặt cậu chủ của nhà hàng,đẹp trai thế kia người thường khó mà tiếp cận,cô liền tranh phần ra ghi chép,cố tình nói câu đó để được lấy lòng ai ngờ…lại tự rước họa về thân.(Cô phục vụ là người mới mà khi Kenbun nói:”Như cũ” cô lại không hỏi nhiều bởi vì cô biết Kenbun là cậu chủ nên chỉ cần về nói với đầu bếp cậu chủ ăn như cũ là xong,cô chẳng cần thiết phải quan tâm những món đó là gì)

Zami nhìn theo bóng dáng cô phục vụ đang đi quay lưng về phía mình không kìm được lòng mà chọc ghẹo Kenbun một câu:”Anh đã dọa người ta tới mức kia rồi kìa,chẳng lẽ…em cũng chưa đủ tiêu chuẩn làm người yêu anh”.

“Đâu có đâu có,đàn ông còn phải xếp hàng theo em dài dài,anh cơ hội còn chẳng có nào có thể từ chối em”_Kenbun cười nhẹ.

“À…Kenbun này…chuyện hôm trước…”_Zami nói lấp lửng vì căn bản chuyện này nói ra thật khó không dễ chút nào.

“Quên đi…anh đã quên nó lâu rồi”_Kenbun biết Zami muốn nói chuyện gì liền nhanh chóng lên tiếng,giọng nói thoải mái như vậy cũng khiến cô an tâm hơn,cô chỉ sợ chuyện đó anh vẫn để trong bụng,quen nhau còn chưa được bao lâu,người anh trai này…cô không thể mất dễ dàng như vậy được.

Một anh phục vụ trẻ trung cao lớn,dáng chuẩn chậm rãi đẩy xe tới bàn Zami và Kenbun,chắc hẳn cô phục vụ kia đã sợ hết hồn hết vía rồi không dám vác mặt đến một lần nữa.

“Chúc quý khách ăn ngon miệng”_Anh phục vụ điềm đạm nói,đây mới đúng là cách ăn nói của nhà hàng Sueni-G,với nhà hàng này không phân biệt cao thấp ai cũng là khách như ai,đương nhiên kể cả Kenbun là cậu chủ nhưng cũng không cần thiết phải gọi lấy lòng làm gì.

Kenbun không nói gì chỉ mỉm cười,chàng trai này cũng là do một tay anh dạy dỗ,chưa một người nào làm trong nhà hàng chưa qua tay anh cả,cũng vì sự nghiêm khắc của anh mà nhà hàng này mới ngày càng phát triển đi lên chứ không đi xuống.

“Tất cả những người này…đều do một tay anh huấn luyện cả sao?”_Zami rót rượu ra nhấp một ngụm nói.

“Đúng vậy,công ra công tư ra tư,đã bước vào nhà hàng thì ai cũng như ai không nên xưng hô như vậy,nghe qua đã biết là cố ý lấy lòng nhưng thực chất lại tự rước họa vào thân”_Kenbun nhếch mép mỉa mai.

“Anh muốn nói cô phục vụ mới kia sao?Người mới ai mà chả phải lấy lòng,cái này anh nên thông cảm cho người ta”_Zami cười nhẹ,đối với cô những người làm nhỏ bé muốn lấy lòng người đi trước mình cũng là điều đương nhiên,giờ này kiếm người tự đi lên bằng thực lực cá nhân thì hơi hiếm…

Bạn đang đọc Anh Đã Hứa Là Anh Sẽ Làm của Mây Mơ Mộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.