Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 37

Phiên bản Dịch · 2368 chữ

Miu miu…hắt xì…hắt xì…hắt xì”_Zami mở miệng mới nói được hai tiếng đã hắt xì như điên.

“Đã cảm lạnh còn miu miu gì nữa chứ,chị quên mình bị viêm mũi dị ứng rồi sao.Chờ em một chút,em đi lấy thuốc cảm cho chị,không lâu đâu”_Hồng Mận thấy tình hình càng ngày càng đi theo chiều hướng xấu,vội vội vàng vàng chạy ra ngoài lấy thuốc cảm.

Zami khổ sở cầm hết chiếc khăn này xì ra một cái lại lấy chiếc khăn tiếp theo,số phận mấy chiếc khăn giấy cứ nối đuôi nhau như vậu chẳng ai khác ai.

“Hay là hôm nay nghỉ học một hôm đi,sức khỏe của chị trông thật khó coi”_Hồng Mận vẻ mặt lo lắng không dấu vào đâu được nhưng lời nói lại tỏ vẻ chê bai thật chẳng ăn nhập gì cả.

Uống xong thuốc,cơ thể Zami dần lan tỏa ra một cảm giác mới mẻ vô cùng dễ chịu,cảm nhận được sức sống đã trở lại,cô khua lấy chiếc cặp quay sang nhìn Hồng Mận:”Chị thực không sao,uống thuốc xong khỏe hơn nhiều rồi.Còn nữa…thời gian tới chị có chút chuyện tạm thời không ở đây chuyện học tập trong thời gian tới cũng vì thế mà trì hoãn lại,chị chỉ còn học 2 buổi nữa thôi,không thể bỏ lỡ” .

Thẫn thờ nhìn theo tấm lưng đã đi tới bên chiếc tủ giày,Hồng Mận mới tỉnh người nói vọng ra ngoài:”Chị đi học vui vẻ,về nhà nhớ nói ràng cho em nghe”

“Được”_Zami không thua kém nói vọng vào trong kèm theo sau là một loạt những âm thanh quen thuộc:”Hắt xì…hắt xì…”.

Hồng Mận tai vốn thính,mấy âm thanh này không thể làm khó cô.Vội vàng cầm gói khăn giấy to đùng cùng mấy lọ thuốc cảm,cô chạy như ma đuổi đến bên Zami.

Sau khi đưa những gì cần phải đưa,cánh cửa chính của căn biệt thự cũng vang lên tiếng đóng mạnh chắc chắn…không gian chìm trong sự tĩnh lặng…sống trong căn biệt thự to lớn này một mình quả thực rất cô đơn.

6h35

Chỉ tại cái bệnh cảm cúm quái gở mà làm Zami mất không biết bao nhiêu thời gian nhưng cũng thật may là hôm nay cô đến kịp lúc không quá muộn.Sau khi cất xe cẩn thận,Zami thong thả đi về khu nhà A nơi lớp học của mình.Đôi mắt lạnh lùng như băng khiến bao chàng trai vừa sợ vừa yêu,đảo mắt qua một lượt,cuối cùng đôi mắt xinh đẹp tựa như pha lê chẳng may có thể rơi vỡ bất cứ lúc nào an phận nhìn ra ngoài bầu trời xanh xanh.Hôm nay sắc trời thật đẹp!

“Zami…zami”_Tiếng gọi quen thuộc ngày càng gần mà mang một vẻ gấp gáp lo lắng,phút chốc cô cảm nhận được một hơi thở ấm nóng phả trên đỉnh đầu mình,nó vội vàng hấp hối.

Ngước mắt lên nhìn Tiron,Zami không hài lòng khẽ nhíu mày lại hỏi:”Có chuyện gì mà anh tìm em gấp vậy”

“Hôm qua em đi đâu mà không ở lại tập đến tối vậy,anh gọi em không nghe,tin nhắn cũng không có hồi âm.Anh thực sự rất lo lắng”_Tiron xối vào mặt cô một tràng giọng nói lớn hơn một chút như thể đang trách móc nhưng lại giống như đang lo lắng cho người con gái trước mặt.

Hành lang bất ngờ đông lên nhiều,điều khiến họ chú ý tất nhiên không ai khác ngoài cặp đôi đứng giữa trọng tâm to tiếng với nhau.

Zami né tránh ánh nhìn của anh,đảo mắt một vòng,học sinh trường này tài cán thực không thể xem thường nha.Mới vài giây đã đánh hơi được có chuyện mà chạy đến đây như ong bu mật rồi…Mấy nàng õng a õng ẹo không ngừng lườm nguýt cô.Đôi mắt Zami phút chốc hoàn toàn trở nên băng giá,một chút tình người cũng không sót,tức khắc mấy cô nàng cứng đơ người không dám nhúc nhích,ánh mắt của Zami làm ai cũng phải sởn gai ốc.

Không quá thừa lời,một tay cô lôi Tiron đi một miệng phun ra vài lời mà chứa đựng cả một bắc cực khổng lồ:”Đi thôi,ở đây không tiện”

Bao đôi mắt tiếc nuối nhìn trân trân vào cặp đôi đang dần khuất nơi cầu thang,tưởng rằng được xem kịch hay ai ngờ lại bị phủi bay nhanh chóng

“Rốt cuộc là có chuyện gì,em làm sao vậy”Sau khi dừng chân tại nơi vắng người Tiron mới bất mãn lên tiếng,anh nóng vội,anh cần lời giải đáp.Hôm qua sau khi người con gái bỏ đi mà liên lạc lại không thể khiến anh như phát điên chỉ muốn mau mau chóng chóng qua ngày để tới trường gặp cô

“Em không sao cả,em vẫn ổn…hắt xì…”_Chuyện kia tốt nhất là không nên để lộ ra ngoài,ít người biết vẫn tốt hơn.Vừa dứt lời cô đã chẳng tự chủ được liền hắt xì một cái,thuốc cảm cúm thì vẫn chỉ là thuốc cảm cúm giúp cô giảm sự mệt mỏi trong người gọi là đỡ lên một chút làm sao có sức mạnh một viên khiến cô nhanh chóng khỏi như vậy được.

“Sắc mặt của em không được tốt cho lắm,em không khỏe à”_Tiron đột nhiên thay đổi sắc mặt thành sự lo ấu,bàn tay mạnh mẽ nam tính ân cần chạm nhẹ vào bên má cô,trong ánh mắt ẩn chứa một sự đau xót.

Cố nặn ra một nụ cười gượng gạo,cô gỡ chiếc cặp trên vai xuống,khua tay loạng xoạng vào trong,một hồi lâu mới rút ra được chiếc khăn giấy mỏng nhẹ mềm mại.Nhanh chóng quyệt đi vết bẩn vương lại bên chiếc mũi nhỏ xinh,theo thói quen vo tròn thành một cục ném ra đằng sau.

Tiron quan sát cô suốt từ khi nãy đến giờ,khóe môi không tự chủ cong lên thành một nụ cười:”Ở trước mặt anh em không cần thiết phải quá mức sạch sẽ vậy đâu”.

Nhíu mày lại Zami hờ hững đáp trả:”Em không có thói quen ở bận như ai kia…” câu nói tuy mập mờ không rõ ràng nhưng lại đầy ẩn ý…

“Ý em nói anh ở bẩn phải không?”_Tiron lườm cô một cái nghiến răng nghiến lợi đe dọa.

“Cái này cũng chưa thể biết được”_Nhẹ nhàng nhún vai như một con người vô tội,cô né thân hình cao lớn trước mặt,tự tiện đi lướt qua anh.

“Sao em có thể cư nhiên đi như vậy chứ,còn chưa trả lời câu hỏi của anh mà”_Tiron hơi vươn người ra phía trước bắt lấy cổ tay cô nhẹ nhàng lôi về vì sợ mạnh tay sẽ làm cô đau.

Quay người lại,cô không thèm để ý đến ý tứ trong câu từ anh phát ngôn mà liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ màu bạc trên tay anh:”Không còn sớm nữa,em muốn về lớp”.

“Đừng trốn tránh câu hỏi của anh nữa,hôm qua em cũng không tới tường,rốt cuộc là có chuyện gì với em vậy”_Tiron dường như đã không còn tính nhẫn lại nữa,anh bắt nốt cánh tay còn lại của cô mạnh tay ấn cô vào tường,chặn cả đường lui đường tiến của cô.Bàn tay anh mạnh bạo đưa lên bắt lấy chiếc cằm nhỏ xinh mà cao ngạo của cô,cố định ép cho ánh mắt cô phải nhìn sâu vào đôi mắt anh.

Sự việc xảy ra quá bát ngờ khiến cô dù có nhanh mắt thế nào cũng chẳng kịp phản ứng,cô chỉ biết rằng người con trai trước mặt thật quá quắt,dám tự tiện đụng mạnh tay vào người cô còn tự quyết định mọi việc.Cô cảm thấy thực sự khó chịu.

“Có phải…em đã có người khác rồi đúng không?”_Tiron khó khăn nói ra

Zami không trả lời câu hỏi của anh,cô lạnh lùng né tránh ánh mắt của anh sang một bên càng làm anh thêm gấp gáp,lắc mạnh hai bả vai cô anh hỏi:”Đừng né tránh anh,trả lời đi”.

Zami bất mãn,trong ánh mắt lạnh lùng vì hành động tùy tiện thô lỗ của anh mà hiện lên một chút tức giận kiềm chế,cô cố giữ bình tĩnh:”Anh làm sao vậy?Em không né tránh anh.em không sao hết,em ổn,em không có người khác”.

“Vậy có chuyện gì nói cho anh biết đi”_Tiron không buông tha cho cô,ngoan cố đặt tay lên hai bả vai của cô,thấy cô không trả lời anh bóp mạnh càng mạnh hơn.

Zami nâng ánh mắt lên,giọng vẫn bình tĩnh:”Bỏ tay ra,anh đang làm em đau đấy”.

“Anh…xin lỗi”_Tay Tiron bất lực lưu luyến rơi xuống nhưng giọng nói anh vẫn rất kiên quyết:”Nhưng em phải nỏi cho anh biết rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra với em vậy”.

“Làm người yêu em,em mong anh tôn trọng đời tư của em không quản em”_Zami lạnh lùng nhìn về phía bầu trời xa xăm.

“Em có biết hôm qua anh đã lo cho em đến thế nào không?Đi ra không thấy em anh liền rút điện thoại ra gọi cho em nhưng em không bắt máy,nhắn không dưới 30 tin nhưng một tin em cũng không trả lời.Đến nhà em không thấy em,anh vẫn kiên chì ngồi trong xe đợi em về,1 tiếng 2 tiếng trôi qua vẫn không thấy bóng dáng em đâu.Đây là lần đầu tiên anh chờ đợi một cô gái lâu như vậy,trời đổ mưa càng khiến anh đứng ngồi không yên,1 tiếng đi trong mưa tìm kiếm vẫn chăng thấy bóng dáng em ở nơi nào.Anh vẫn tôn trọng em,anh chưa từng có ý đi quản em nhưng…em thực làm anh không an tâm”.

Zami nghe chưa hết đã đổi hướng nhìn vào đôi mắt anh,cô thực bất ngờ khi va chạm phải ánh mắt đó,nó vô lực…thất vọng…đau buồn…lo lắng…nhưng…vẫn có một cái gì đó là thường…như là…gượng ép…

Thở ra một hơi dài,cô không nghĩ anh lại lo lắng cho mình đến như vậy:”Em xin lỗi,em không biết anh đã vất vả như vậy.Nhưng sự thực là em không có ai cả,chuyện dài dòng lắm,hôm nào tiện mình đi cà phê em sẽ nói cho anh.Một nửa lời cũng không dấu”.

“Không thể nói luôn tại đây sao”_Tiron nóng vội muốn biết sự tình ngay.

“Chuyện này khó nói,ở đây không tiện.Em đã nói là không bao giờ nuốt lời”_Zami khẳng định khiến anh an tâm lên được một chút.

Phút chốc đôi mày anh thoải mái dãn ra,nụ cười trên môi tự tiện nổi lên cao ngạo:”Được,anh tin em”.

“Không còn sớm nữa,em đi đây”_Zami nói một câu ngắn gọi rồi từ biệt anh đi về phía lớp học.

Trên hành lang im ắng không một tiếng động,điều này cho thấy giáo viên đã vào lớp học như nhớ ra cái gì đó cô lôi chiếc điện thoại trong túi ra,quả thực là có không dưới 30 tin,cuộc gọi nhỡ cũng nhiều đếm không xuể.Tạm thời để đẩy đã,lúc khác rảnh rỗi dở ra xem,đảo mắt lên góc màn hình,một con số nhỏ nhưng sức mạnh lại vô cùng lớn 7h15.

Giờ mà vào lớp chắc chắn sẽ bị phạt nặng cho xem,từ trước tới giờ chưa bao giờ đến lớp muộn mà 7h15 cô vẫn còn thong thả cư nhiên đi trên hành lang,dáng vẻ bình thản không vội vàng này hoàn toàn có thể làm đánh lạc hướng thị giác của người nhìn.

“ Khi bước sang tuổi trưởng thành cần phải thay đổi…”

“Cốc…cốc”_Lữ Lam đang thao thao bất tuyệt vô cùng hưng phấn giảng bài cho học sinh bất ngờ bị tiếng gõ cửa ngang nhiên chặn lời cướp đi mạch cảm xúc của bà.Học sinh cũng nháo nhào vươn người ra xem.

Hướng tầm nhìn ra ngoài cửa,lại đảo mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường,Lữ Lam không thèm để ý đến chuyện đó mà vẫn thao thao bất tuyệt giảng dạy.

Zami hơi nhíu mày…bà già này cũng thật to gan…dám làm lơ cô.Khuôn mặt cũng thật lạ hoắc,giáo viên mới chăng?Dạy học trong một trường danh tiếng như vậy mà cách hành xử thật thô lỗ không giống giáo viên chút nào cả.

Zami ngang nhiên đi lướt qua Lữ Lam về chỗ mình.Lữ Lam có chút giật mình bất ngờ quát lớn:”Em kia?Ai cho em cư nhiên đi ra đi vào như chốn không chủ vậy?Thật không có một chút lịch sự gì cả”.

Cả lớp ồ lên một tiếng,hàng loạt con mắt hướng về phía Zami vẫn đang thản nhiên mở sách vở.

“Vậy cho em hỏi vì sao em gõ cửa cô lại không đáp?Như vậy có gọi là lịch sự không cô?”_Zami cười lạnh đứng thẳng dậy ánh mắt thách thức ngạo mạn nhìn Lữ Lam không chớp mắt.

Nhất thời Lữ Lam có chút giật mình,22 năm vào nghề chưa có một học sinh nào là chịu nổi sự nghiêm khắc chặt chẽ của bà,chưa ai dám cả gan đến giờ học của bà muộn,người tự tiện vào lớp càng không thể xảy ra.Vậy mà cô gái này ngang đi vào quả thực bà không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Bà từ từ đổi hướng nhìn sang cả lớp nói lớn nhưng tay lại chỉ về phía Zami:”Cả lớp!Hôm nay chúng ta học về cách thay đổi cần thiết của những cô gái chàng trai đang bước vào tuổi trưởng thành.Em kia là một ví dụ điển hình,cần phải sửa chữa ngay khi còn có thể,các em đã hiểu bài chưa?”.

“Rồi ạ”_Cả lớp lớn tiếng đáp trả.

“Cô à,cô làm lơ em như thế này cũng gọi là lịch sự sao?Lôi em ra làm ví dụ cũng là lịch sự sao?”_Zami cố nén sự tức giận phun ra từng từ từng chữ khiến ai nghe xong cũng lạnh sống lưng.

“Tôi không cần biết,chuyện này để cuối giờ đi lên gặp hiểu trưởng sẽ rõ.Đừng làm phí thời gian của cả lớp,em đã vào lớp rồi thì học đi”_Lữ Lam nghiêm giọng.

Cười mỉa mai một tiếng cô miễn cưỡng ngồi xuống,không nói được gì thì cứ nói thẳng ra lại còn bày đặt lên gặp hiệu trưởng,đúng là bà già nhát gan.Để xem hiệu trưởng nói ai đúng?ai sai?

Bạn đang đọc Anh Đã Hứa Là Anh Sẽ Làm của Mây Mơ Mộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.